Chương 5: Phong Nhã Và Annabelle
Cơn đau khủng khiếp lan toả khắp cơ thể, kèm theo đó là cả một cảm giác khó chịu và lạnh cóng như muốn đóng băng tận xương tuỷ.
Đó chính là những gì Manananggal nhận thấy vào bấy giờ.
Và lúc này thật kinh ngạc làm sao khi cuối cùng nó cũng phát hiện ra, rằng ý thức đang quay trở lại bản thân nó.
Nó đang ở trong tư thế ngửa cổ giữa một
bóng đêm có chút ánh sáng lờ mờ của mặt trăng. Phía trên là hình ảnh mái tóc đen rối bời, bù xù trông như một mớ hỗn độn cùng bụi bặm bám vào
trông thật kinh dị đang ghim những hàm răng sắc nhọn vào cổ họng của nó. Dù biết đang bị tấn công, nhưng nó bắt đầu cảm thấy choáng váng và mụ
mị. Ngay đến một cử động tay chân cũng không thể làm gì được cả.
Phải, nó đang bị con quỷ này hút cạn sạch máu theo đúng nghĩa đen.
"Máu của ngươi..." - Tiếng rít của con ma chợt đập vào đôi tai của nó - "Máu của ngươi thật sự quá là tuyệt !!!!
Vị đắng đậm kinh hồn người, hoà lẫn với vị ngọt của huyết trắng !!"
"Manananggal !! Manananggal !!! Tỉnh lại
chưa ???" - Mẹ lúc này cũng bắt đầu trở nên hết kiên nhẫn, điên cuồng
vùng vẫy trong chiếc đồng hồ đeo tay của nó - "Hành động ngay lúc này
ngay trước khi cả hai ta sẽ chết !!!"
"Vâng !!!"
Đôi cánh từ sau lưng nó bung ra, xé rách
toạc bộ áo sơ mi đồng phục bắn lên một dòng chất lỏng bầy nhầy màu đỏ.
Nó ngay lúc này cũng giằng hết sức, mặc nhiên vùng vẫy thoát khỏi con
quỷ dù cho da thịt trên cổ mình vẫn bị nó cắm xuyên vào.
Pặc ! ~ Hàm răng sắc nhọn của con ma đang cắm cổ họng nó cuối cùng cũng kéo giật đứt ra. Máu từ đó phụt trào tạt
phủ kín khuôn mặt đang nhe răng cười ma mị kinh hoàng của nó. Lúc này,
thân thể đẫm máu của Manananggal đổ sầm xuống, nhưng nó vẫn có thể đứng
lên được. Lúc này, hơn một nửa phần cổ của nó đã bị mất đi miếng cơ, để
lộ ra một thớ ngũ tạng của đường hô hấp ra ngoài. Gương mặt Manananggal
đanh lại khổ sở, thở dốc vì máu đã tràn vào trong phổi. Dù thế, ánh mắt
nó vẫn lườm, nhìn chăm chăm về con quỷ.
"Đừng tưởng nhiêu đó cướp được hồn ta, nên nhớ ta là bất tử đấy. Trừ phi mi giật được quả tim trong ngực của ta cái đã."
Manananggal nhếch mép. Bàn tay vung ra
trong không trung, không khí như nghe theo suy nghĩ của nó, tụ lại hữu
hình hóa thành cây trượng với đỉnh con dao kim loại sắc nhọn vấy máu.
Lúc này, mái tóc của nó từ một màu nâu hạt dẻ nay chuyển dần thành bạc
trắng. Đôi mắt long lên tia sắc lẻm, trở thành một màu đục. Đôi cánh
trắng phau như thiên thần sau lưng nó mở ra hai con mắt rướm máu long
lên tia màu đỏ ma mị. Chúng vươn lên, mang một luồng âm khí áp đảo..
Thật bây giờ ta sẽ chẳng thể nào hình
dung được Manananggal giờ đây... một con quỷ khát máu đội lốt người,
nhưng lại vận đồng phục học sinh.
"Khà khà... Cuối cùng cũng được trở lại hình dạng này..."
Giọng nói của Manananggal trở nên khản
đặc dần. Khóe miệng nó tràn ra màu đỏ của máu mà nhiễu xuống nền sàn do
phần cổ suýt bị đứt lìa
"Thứ lỗi nhé nếu ta có trong tình thế hơi khó coi. Nhưng mi cũng to gan lắm khi dám lợi dụng ta sơ hở một phát là giết chết ta à ? Không dễ đâu nhé...
Đây không phải là cuộc chiến giành chiến lợi phẩm. Vậy thì phải chăng mi muốn cướp quả tim ta ?"
Con ác ma vẫn còn gặm miếng thịt rời ra
từ cổ của Manananggal bất ngờ nuốt cái ực. Nó tung người lên, con mắt
trắng dạ đáng sợ của nó kèm con dao cầm trên tay đứng đối diện nó.
"Phải, ta muốn thách đấu để lấy được tim của mi ! Có giỏi thì hãy xem... ai sẽ cướp được tim của ai nào !!"
Manananggal không quan tâm. Nó dậm chân
lấy đà, tức thì toàn thân nó vụt lao thẳng về phía trước mà phang cây
lưỡi hái về phía đối phương. Con ác ma liền vụt biến mất, tránh được đòn tấn công của nó.
"Chua kết thúc đâu !"
Đôi cánh vụt phất lên rẽ hướng,
Manananggal từ bức tường này nhảy sang bức tường khác, tạo lực đẩy cùng
trọng lực mà nhắm thẳng vào giữa ngực con ác ma mà đâm vào ngực. Keng !! - Tiếng chát chúa của hai kim loại vang lên dồn dập, ngày lúc điên
cuồng dữ dội khi hai vũ khí từ hai phía chạm nhau. Manananggal nhào lộn
trên không hòng tránh những nhát dao từ ác hồn. Khi nó định thừa thời cơ mà đâm vào, liền bị cánh tay uốn éo của đối phương chắn lại, không cho
điểm yếu của mình bị đả thương.
"Kya !!! Lần này mày chết chắc !!!"
Bốp ! ~ Manananggal vung chân, đá một cú
karate hòng bật con dao khỏi tay ác hồn. Nó đã thành công ! Và rồi lập
tức, một vung lưỡi hái, một vết chém ngay sau gáy khiến cái đầu con quỷ
rời ra, vấy máu lên cả mặt nó và chiếc áo sơmi đồng phục trắng tinh...
Manananggal thở hồng hộc mệt mỏi. Cái đầu của con quỷ lòa xòa tóc rơi lộp bộp trên nền sàn nhà, kéo theo một vệt
dài của máu. Thân thể của con quỷ cũng vì thế mà mất kiểm soát ngã rầm
xuống, cựa quậy lung tung như co giật. Nhưng gương mặt của con quỷ vẫn
có thể nhoẻn lên nụ cười ghê rợn.
"Khá lắm đấy, nhóc con ạ !!! Mi khiến tao phải tung ra tuyệt kỹ cuối cùng đấy !!!"
Manananggal nghiến răng. Thanh lưỡi hái
trên tay nó quay tít, ngay lập tức nó dùng kỹ năng ném thắng lưỡi hái
xuống đất hòng xiên đầu kẻ thù. Nó phải nhanh chóng trừ khử con quỷ
nhanh trước khi nó kịp phản công.
Nhưng đã quá muộn, ngay khi vũ khí của nó vừa chạm đất, Manananggal sững người. Cả cái đầu bị đứt lìa, cả cái
thân người... chúng đều đã rã khói và biến mất ?!
"Chết tiệt ! Trật rồi à ?" - Manananggal nhíu mày. Nó đang bay ở trên không, kèm theo là âm thanh cua từng đợt vỗ cánh. Nhưng thanh huyền
trượng thì lại cắm phập lẻ loi dưới nền đất.
"Gay thật, Manananggal. Con đang bị mất
máu nên bị mất tập trung đấy." - Giọng nói của Mẹ vang lên trong đầu nó - "Manananggal, ta quan sát từ nãy giờ, đối thủ lần nay nhanh hơn con rất nhiều đấy. Con lại còn bị thương, không có cơ hội thắng trong trận này
đâu."
"Không sao !! Chẳng phải nãy giờ chúng ta đã có lơi thế ngay từ đầu ?" - Manananggal cố chấp cãi lại. Rồi nó cười - "Đã lâu lắm rồi con không ăn tim của quỷ. Cơ hội gia tăng sức mạnh
đang ở trước mắt thế này thì con làm sao mà bỏ qua được."
"Ta gào thét, ta đắm chìm trong tội lỗi,
Dẫu sa ngã, linh hồn ta vẫn bất tử.
Ghost Opera... Hãy tiếp tay cho ta cái ác,
Cho ta được nhìn thấy tận mắt...
... những kẻ đang cản trở ta !!!"
Manananggal vẫn cất giọng ca, dù dòng màu đỏ của máu cứ chảy liên tục qua khóe miệng sau mỗi câu hát. Nó nhắm
nghiền đôi mắt, chăm chú cảm nhận từng âm thanh nhỏ nhất trong không
gian tối tăm nơi đây. Nhưng khác xa với bao thường ngày, nó có chút
hoang mang khó hiểu, nó không hiểu vì sao... Nó cảm nhận được có hai
linh hồn ác quỷ !!
"Lạ thật, gần đây còn có thêm một con quỷ ??" - Manananggal tức nghiến răng - "Mẹ, chúng ta rơi vào tình thế 2
chọi 1 rồi !! Một tên ác hồn thì ở đây rồi, nhưng còn đứa thứ 2... Sao
nó vẫn chưa xuất hiện ??"
"Rút lui thôi Manananggal, tình thế này chỉ có những kẻ ngu mới chịu đánh tiếp thôi. Phải giữ được mạng là chính !!"
"Nhưng mà chả phải cơ hội được tiếp thêm
sức mạnh cho cả hai ta đang ở phía trước sao ?? Hiếm lắm mới có một ác
hồn dám thách đấu với chúng ta đấy !!"
"Cái thằng này, thật không biết lượng sức mình ! Bây giờ..."
PHẬP !! Manananggal giật bắn mình trước
một sực vô hình đang cầm chính thanh lưỡi hái mà chém xuyên thẳng qua ổ
bụng của nó. Nó không kịp định thần, cho đến khi ánh mắt của nó chạm
phải ánh sáng trắng dã ghê người từ con quỷ ở ngay sau lưng nó. Và... nó đã liền lại cái đầu từ khi nào ???
"Mi chậm chạp hơn ta, lại còn sơ hở quá
nhiều đấy." - Vụt một cái, bàn tay của con quỷ bóp chặt đầu Manananggal, không cho nó chạy đâu được nữa. Lần này, nó rút thanh lưỡi hái khỏi ổ
bụng nó, mang theo dòng nhầy nhụa rả xuống nền sàn. Nhưng vẫn chưa kết
thúc...
Tiếng phập lần thứ hai lại vang lên,
nhưng lần này với Manananggal như là một cực hình tàn khốc khiến nó buộc miệng thét lên. Con ác hồn đó dùng con dao, vũ khí của nó, đâm ngay từ
đằng sau đỉnh đầu, xuyên qua não và vầng trán nó. Thị giác của nó lờ mờ
hẳn đi vì bị máu và dịch não che khuất.
Lúc này, nó đã buông xuôi. Phải, đáng lý ngay từ đầu nó nên nghe theo lời Mẹ. Nó đã không nhận ra, mình nắm chắc phần thua ngay từ đầu, vậy
mà nó lại ngủ quên trong chiến thắng. Nếu trận này, nó mà chết, thì nó
cũng không có gì ngạc nhiên lắm.
"Manananggal !!!! Chết thật thằng bé ngất rồi !!!!!"
"Khà khà khà, ta biết mi là loại quỷ đặc
biệt, muốn giết chết mi cần phải đâm vào 3 điểm yếu lần lượt. Đầu tiên
là ổ bụng, thứ hai là đỉnh đầu và bước cuối cùng... chắc mi biết là ở
đâu rồi đấy... là trái tim ngay giữa ngực."
Con quỷ ấy đã tưởng có thể đánh chén một bữa no nê cho bản thân mình.
Thế nhưng...
"Này em kia, em không được ăn thịt bạn học mình như thế chứ ."
Ác hồn thoáng nghe thấy động, chợt quay phắt cái đầu vốn dĩ suýt đứt lìa của mình về phía trung tâm của giọng nói đó.
"Mày là ai ???!!!!"
"Tôi đấy à ?" - Hinh bóng một con người
kiềm diễm lộng lẫy mặc trên mình chiếc áo choàng blu trắng muốt ung dung bước vào bóng tối về phía nó. Không một chút sợ hãi, người đó nở nụ
cười nhạt- "Tôi chỉ là một người giáo viên bình thường. Và... tôi sẽ
phạt em, vì tội dám bắt nạt học sinh khác."
Không một chút do dự, người đó vung tay,
tức thì hai con dao nhỏ được giấu trong lớp áo khoác trang trọng lửng lơ trên không. Chỉ trong chớp mắt, người đó nhanh nhẹn đẩy hai lòng bàn
tay phía trước, như có siêu năng lực, hai con dao phi thẳng về hai mắt
của con ma khiến nó gào rú điên cuồng. Máu cũng vì thế mà bắn phụt ra từ hai khoé mắt trông giống như nó đang khóc ra máu. Nó vội vã lấy mấy con dao đáng ghét đó ra, nhưng phải làm sao khi chúng đã ghim chặt vào
trong cái nhãn cầu của nó rồi ?
"Và giờ, tôi sẽ hướng dẫn em yên ngủ là thế nào."
Lần thứ hai này, người đó giương cả hai
bàn tay lên. Tức thì xuất hiện trong không trung là hàng chục những con
dao lửng lơ sắp xếp thành hình vòng tròn. Cảnh tượng thật đẹp mắt, nhưng cũng mang cảm giác ghê rợn đáng sợ.
Lần này, chúng phi đồng loạt như một làn
mưa về phía đèn chùm khổng lồ bằng thuỷ tinh khiến chúng vỡ tan ra thành trăm mảnh. Trọng lực của chúng, cùng với vô số những mảnh thuỷ tinh
đang lao xuống vùn vụt đâm xuyên về phía con ma làm nó giật giật liên
hồi. Manananggal trong tay nó cũng vì thế mà ngã rầm xuống đất bất
động.
Người đó nhếch mép cười khẩy. Hình bóng
người đó lại vụt biến mất với tốc độ kinh người, lao thẳng vào con quỷ.
Thế là, nó đã bị mắt kẹt trong vòng xoáy do người đó chạy xung quanh.
Chẳng mấy chốc sau, tất cả các khớp xương của nó đã bị ghim lại bằng
những con dao của người đó, không thể cử động được nữa. Khắp người đó
lênh láng máu không là máu, cứ như nó đang tắm trong biển máu của chính
mình. Không nơi nào khắp người đó là bị những con dao của người đó ghim
vào kín hết khắp người.
Người đó dừng lại, thảnh nhiên phủi tay mà ngắm thành quả của mình.
Tốc độ đột ngột dừng lại khiến áo choàng và mái tóc dài trắng bạc của
người đó tung bay thật đẹp vô cùng... Con quỷ đang bị ghim khắp mình
mẩy, trừng con mắt đang bị ghăm dao, nhãn cầu treo lủng lẳng mà điên
tiết rít lên.
"Ta sẽ không bao giờ siêu thoát !!!!!!"
"Thế thì tuỳ em vậy."
Người đó thản nhiên như không, chặt đứt
đôi phần ngực của con quỷ một cách thô bạo, để lộ ra phần tim đang đập
thình thịch kéo theo sự dao động cho các bộ phận nội tạng khác theo từng nhịp đều. Một cách khéo léo chuyên nghiệp, một bàn tay đeo găng đen đã
luồn lách được vào trong thớ màu đỏ tươi, cho đến khi bóp lấy được cái
vật thể vốn dĩ là nguồn gốc của sự dao động ấy.
"Ấy ấy !! Đừng đừng..."
Con quỷ chưa kịp dứt câu, bàn tay ấy giật mạnh ra ngoài một cách dứt điểm, để lại cơ thể tàn tạ ngã gục xuống rồi bụp ! ~ Tên ác hồn ấy cuối cùng tan rã trong không khí, không còn một
chút dấu âm khí nào còn sót lại nữa...
"Được ăn một cái đang còn đập thình thịch thế này thì đúng là hết xảy." - Nhưng rồi, ánh nhìn của con người này
chợt quay về phía Manananggal đang nằm bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền mà
thở dài - "Nhưng thôi... tên đó đã lấy máu của em, xem như tôi sẽ trả
lại cho em thứ này vậy."
Cái cảnh mà Mỹ Tiên nhìn thấy đầu tiên
sau khi chạy một đoạn dài tìm bạn mình, đó chính là hình ảnh người thiếu nữ với mái tóc dài mượt rũ xuống đất. Rồi một cách từ tốn, người ấy
nâng đầu của Manananggal, cắn xé ra một bên tâm nhĩ và rót những giọt
máu được quả tim ấy bơm vào khoé miệng của nó.
"Coi như em nợ tôi đấy, Manananggal. "
Mỹ Tiên nín lặng nhìn con người trước mặt mình, muốn thốt ra một câu nhưng không nổi.
"Cô là ai ??? "
"Annabelle, là tên của ta..."
***
"Có thể em vẫn chưa tin được thầy là
người như thế này. Nhưng mà, đêm hôm khuya khoắt em làm ơn nhỏ tiếng lại cho thầy nhờ được không ?"
"Thầy là giáo viên y tế trường em bấy lâu nay mà tại sao thầy lại không nói cho em biết thầy là Annabelle ??!!!" - Trong lúc này, chúng ta vẫn có thể hình dung được cô bé Mỹ Tiên đang
háo hức như thế nào - "Nhưng em muốn nghiên cứu thêm về ma quỷ cơ mà ??
Tại sao thầy lại phải giấu chứ ??? Em đề nghị thầy phải gia nhập vào câu lạc bộ của em !!!!"
Mười một giờ mười lăm khuya...
Ta đều có thể biết rằng đây chắc chắn không phải là thời gian lý tưởng để Đông Bắc Mekong có thể mở đèn hoạt động.
Thế nhưng, giữa một cái bóng đêm sâu thẳm đang bao trùm lấy ngôi trường, văn phòng y tế giờ đây là một nơi duy
nhất vẫn còn thắp sáng đèn. Tuy nhiên, nó nằm trong một góc khuất nên
không ai ở ký túc xá kế bên mảy may để ý cả.
« Em hãy bình tĩnh lại. Thật ra, thầy
cũng biết chuyện này hơi khó tin, nhưng thầy sẽ không chắc chuyện gì sẽ
xảy ra nếu có một ai đó phát hiện ra hình dáng khi thầy là Annabelle cơ
chứ ? »
« Đúng đấy, cô gái ạ... » - Mỹ Tiên suýt
chút một phen điếng người khi phát hiện thấy một con búp bê cũ nát được
đặt ngay ngắn trên bàn văn phòng của thầy mà phát ra tiếng nói khàn đặc
có phần quái dị - «... loài quỷ chúng ta nhất quyết sẽ không để lộ thân
phận cho con người biết cả. Sẽ rất nguy hiểm, nếu như có ai đó phát hiện ra. Nhưng thiết nghĩ, cô vẫn rất bình tĩnh dù đứng trước mặt chúng tôi, thì xem như cô cũng là một ngoại lệ trừ phi cô đem câu chuyện này cho
ai đó biết.»
À, chắc hẳn, chúng ta cũng phải nói thêm chút về thầy Phong Nhã chứ nhỉ ?
Người ta biết đến Phong Nhã là một con
người tuổi trẻ tài cao sở hữu một khuôn mặt đẹp trai đến độ vô tình đốn
tim vô số những thiếu nữ của Đông Bắc Mekong. Mặc dù mới chỉ đến tuổi
hai mươi mốt, nhưng trí óc của một thiên tài đã cho phép anh được sự tin tưởng của Hiệu trưởng, giao trọng trách chăm sóc sức khỏe cho học sinh
tạo ngôi trường này.
Thế nhưng, đằng sau cái lốt con người thơ ngây ấy, anh thực chất cũng là một con quỷ, và sát cánh với anh chính
là Annabelle - búp bê bị nguyền rủa nay đã cải tà quy chính. Thế nên giờ đây, hai người sẽ quyết định chung sức với nhau bảo vệ học sinh ngôi
trường này khỏi những loài ma quỷ lúc về đêm.
« Cơ mà... » - Mỹ Tiên hết quan sát mái
tóc ngắn được chải chuốt gọn ghẽ rồi nhìn chằm chằm vào ngực của Phong
Nhã bằng cặp mắt khó tin - « Lúc thầy hợp thể, trông thầy rất... »
« Em tốt nhất nên bỏ cái thói so đo vòng 1 của người ta đi... » - Hiểu được ý của Mỹ Tiên, khuôn mặt thầy chợt đỏ
bừng lên, không quên giáng xuống cô bé một cái cốc đầu đau điếng - « Khi trở thành Annabelle, tất nhiên một phần cơ thể này của thầy cũng sẽ
không còn nguyên vẹn nữa. »
« Rất xệch xy !!! Biến thành con gái à
nha !!! Em còn để ý thấy so với vòng 1 của thầy, thì của em chỉ đáng
xách dép thôi đó. » - Mỹ Tiên nhe răng cười nham hiểm khiến thầy Phong
Nhã đáng thương có cảm giác mình bị dồn vào chân tường. Song cô chỉ tay
về phía Annabelle - « Annabelle, tôi muốn cô hãy hợp thể cùng tôi. »
Thân thể búp bê Annabelle không nói gì, đồ mồ hơi lạnh mà nhìn chăm
chú cận cảnh học sinh đáng ghen thầy giáo chỉ vì một lý do không đâu...
« Này rốt cuộc hai người có thôi đi không ???!!!!! »
Mức kiên nhẫn của Mẹ cuối cùng đã vượt
ngưỡng giới hạn khiến bà quát tháo cả lên. Trong cái đồng hồ đeo tay
được Phong Nhã tháo ra đặt ngay ngắn trên bàn bệnh nhân, Mẹ quắc mắt
sang cơ thể đang nằm hôn mê của Manananggal mà rít lên giận dữ
« Annabelle !! Thằng bé bắt đầu có biến chứng !!!! »
Đến lúc này, Mỹ Tiên mới để ý đến vấn đề của Manananggal.
Mặc dù đã được chính bàn tay y khoa
chuyên nghiệp của thầy Phong Nhã chăm sóc, nhưng trông Manananggal giờ
đây ngày càng như không còn chút sức sống. Khuôn mặt xanh xao, thi
thoảng lại hay có triệu chứng khó thở... Nhìn thấy cảnh này, Phong Nhã
và Mỹ Tiên nghĩ đâu, nếu tình trạng như thế cứ tiếp tục thì chắc chắn nó sẽ không thể sống thêm được bao lâu nữa.
« Chờ chút !! Tại sao lại thế này ???
Đáng lý có thể khỏe mạnh lại rồi mà ??? Cổ của Manananggal đã được
Annabelle và tôi phục hồi lại rồi mà ?? »
"Không... tôi không sao. Có lẽ tôi cần nghỉ ngơi chút sẽ khỏe thôi."
Manananggal lạnh lùng đáp. Nó vẫn chưa
hết sốc khi phải chịu một cú thất bại như thế. Bây giờ cái nó cần là mọi người nên để nó một mình để bình tĩnh lại.
« Cái đồ búp bê keo kiệt như ngươi nghĩ
chừng nhiêu đây máu là đủ à ??? » - Tiếng rít giận dữ vĩ đại của Mẹ vẫn
tiếp tục vang lên trong cái đồng hồ đủ nguyên một văn phòng y tế rộng
lớn có thể nghe thấy.
« Ai nói ta là đồ keo kiệt ??? Tôi cho bà nói lại đấy !!! Số máu của thằng nhóc đã bị con quỷ cái kia hấp thụ hết rồi nên chỉ cứu vãn được chừng nhiêu đó thôi đây. » - Đằng sau cái
khuôn mặt vô tri vô giác vốn có của mình, Annabelle vẫn không chịu thua, quyết chiến cãi nhau lại cho bằng được - « Hơn nữa, bà đừng vơ đũa cả
nắm với người giao ước của ta !!!!! »
« Với ta thì ngươi và thằng nhóc bác sĩ kia đều cũng như nhau thôi !!!! »
« Trời ạ !!!!!! Hai người làm ơn im lặng
giúp tôi đi !!!!!!!!!!!! » - Mỹ Tiên ngồi câm nín suốt từ nãy đến giờ
nay đã bắt đầu bùng phát bằng một trận lôi đình khiến hai loài quỷ của
chúng ta cũng phải dừng lại bất tử - « Bây giờ cái chúng ta cần, là phải có một cách nào đó để có thể giúp được Manananggal, chứ không phải là
cãi nhau ở đây !!! »
"Mệt mỏi !! Mỹ Tiên !! Tại sao cô lúc nào cũng khoái xen vào chuyện của tôi làm gì ??"
Manananggal gầm lên khiến toàn phòng y tế nín lặng. Nó - với hình
dạng đã trả về hình dạng con người với mái tóc nâu và đôi mắt đeo kính
áp tròng xanh dương đang lườm về Mỹ Tiên giận dữ. Nó không hiểu rốt cuộc nó là gì trong mắt cô ta, mà vì lý do gì cô ta phải quan tâm đến nó ?
Nó là quỷ, không phải là những loại hạng con người yếu ớt. Nó không cần
sự giúp đỡ của ai hết ! Nó đã nghĩ vậy. Cái mà nó cần bây giờ là hy vọng sao Mỹ Tiên có thể hiểu được nội tâm nó mà đừng làm phiền đến nó nữa.
Bộp ! Manananggal ngỡ người. Khác với
những gì nó nghĩ, cảm giác ấm áp bất ngờ bao trùm lấy nó. Khi nó kịp
định thần chuyện gì, hóa ra... Mỹ Tiên... chính cô bé đã ôm chầm lấy nó, dù biết khắp người nó đang vấy đầy máu thật kinh tởm.
"Nếu Tiên không lo cho Manananggal thì ai sẽ lo cho anh đây." - Mỹ Tiên cười hồn nhiên - "Anh có thể là quỷ,
nhưng ai cũng cần có niềm vui cơ mà. Manananggal, Mỹ Tiên sẽ giúp anh mà !!"
Mỹ Tiên liền giở tuyệt chiêu, tung ra ánh mắt cún con ngây thơ vô (số) tội nhìn chăm chăm về Manananggal khiến nó một phen nổi da gà. Rốt cuộc...
"Cô phiền phức quá đấy."
Dù nói miệng thế, nhưng Mỹ Tiên đã tinh
mắt phát hiện gương mặt thẹn thùng cùng cái gật đầu Manananggal đang cố
giấu đi. Mỹ Tiên không hiểu sao bản thân mình như một đứa trẻ bắt được
vàng mà hò reo hô toáng lên.
« Mỹ Tiên nói đúng đấy mọi người. » -
Phong Nhã gật đầu tán thành, rồi anh điềm tĩnh quay về phía chiếc đồng
hồ đeo tay - « Manananggal, bà an tâm. Chúng tôi sẽ tìm mọi cách để có
thể cứu được người của bà. Tôi sẽ làm theo những gì bà nói. »
« Cách duy nhất để thằng bé hồi phục lại
máu của quỷ... » - Mẹ trầm giọng nói - « ...ta cần gặp người có thể giúp ta hóa giải lời nguyền do trận chiến với con quỷ ban nãy - Flatwood,
một loài quỷ UFO. Tuy nhiên, có một điều kiện khá khắc nghiệt, đó là
muốn yêu cầu hắn ta một thứ gì đó, thì phải đánh bại hắn ta trước đã. Ta nói trước ! Hắn không phải là người dễ dàng hạ gục !! Nhưng ta nghe
nói, hắn là một trong nguồn cung cấp máu dành cho các quỷ. Hầu như ác
hồn đều cũng muốn đối đầu với hắn nhưng rốt cuộc cũng bị hắn xơi tái
hết. »
« Thế thì chúng tôi sẽ đi !!!! »
Phong Nhã bất ngờ đứng lên và nhặt chiếc
đồng hồ đeo tay với vẻ mặt tràn đầy tự tin. Anh biết, dù đây sẽ là một
thử thách với nhiều cam go, nhưng với lương tâm của một bác sĩ, không có gì sẽ trở thành trở ngại của anh được.
« Này này này !! Phong Nhã !! Sao lại là « chúng tôi » ??? » - Giọng nói của Annabelle phần nào sững sờ kinh ngạc - « Phong Nhã ! Tôi có thể đi đâu cũng được ! Nhưng nhất quyết tôi sẽ
không đời nào đi chung cái ả đang ở trên cái bàn bên kia đâu đấy !!! »
« Thôi nào, Annabelle... » - Phong Nhã
nhấc bổng cơ thể bất động của Annabelle như đang bồng lên em gái của
mình mà cười khì - « Chuyện cãi nhau lặt vặt ta có thể gác lại mà ! Vả
lại, tôi cũng muốn cô hãy làm bạn với người cùng giới ma quỷ của mình.
Như vậy chẳng phải sẽ giúp cô khỏi cô độc sao ? »
« Phong Nhã... »
Thế nhưng, sau một phút dè đặt, giọng nói lạnh lùng của Annabelle lại phát ra.
« Cảm ơn cậu, nhưng tôi cô đơn quen rồi.
Hơn nữa, để đề phòng bà già đó hay có mấy kẻ du côn ngoài đường có ăn
hiếp cậu, tôi sẽ ăn tim chúng cho bằng sạch ! »
« Ta thách ngươi đấy ! Đồ mê trai !! »
« Cứ chờ đấy, đồ bà già lẩm cẩm !!! »
***
Đó là lý do vì sao, bây giờ câu lạc bộ
"Phòng thí nghiệm ma" của Mỹ Tiên đã có thêm thành viên thứ hai chính là thầy Phong Nhã - giáo viên y tế điển trai hiền lành kiêm người giao ước thể xác của Annabelle.
Để chữa được cho Manananggal, họ quyết định sẽ đi gặp Flatwood đang sống tại nước Mỹ xa xôi...
« Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp... » -
Bản thân Mỹ Tiên cũng vô cùng lo lắng cho một cuộc chiến cam go sắp tới. Tuy nhiên, cô cứ tự nhủ như vậy cho đến khi mình ngủ thiếp đi...
Cùng lúc, Manananggal đang mơ màng lim
dim thì bất ngờ tỉnh lại khi bàn tay mịn màng của ai đó chạm vào tay
mình. Nó chợt cảm thấy tim mình như đánh trật một nhịp bởi khuôn mặt của một thiên thần đang nằm ngủ say đang vô thức tựa vào đôi vai mình.
>>> DÀN NHÂN VẬT >>>
6. Xử Nữ - Hoàng Phong Nhã (nam)
Xuất hiện: Chap 4
Tình trạng: Đã giao ước linh hồn cho Annabelle
~~~ CHÒM SAO XỬ NỮ: UNLOCKED !! ~~~
Bạn đang đọc truyện [12 Chòm Sao] Ghost Opera được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.