Chương 26
Mặc Tề Viên nhìn Tôn Hàn Phong một lát, trong lòng vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi mà vẫn không hỏi được, hắn đã ở chung với những người này
năm tháng nhưng vẫn không thể nắm được dù chỉ là một phần tính cách hay
là suy nghĩ, hắn chỉ biết những người này đều là những kẻ không tim
không phổi, tàn nhẫn đến mức đáng sợ, nhưng lại không khéo vô cùng.
Nhìn Tôn Hàn Phong đang ngồi xem sổ sách, Mặc Tề Viên phải nói là kinh ngạc
cực độ khi thấy được bọn hắn chỉ trong vòng mấy tháng ngẳn cũn đã xây
đựng được một cái tửu lâu trong Hỏa Diễm quốc, thậm chí là làm ăn cực kì thuận lợi. Nhưng dạo gần đây họ có vẻ đi làm gì đó, chỉ có Tôn Hàn
Phong ở lại ngồi giải quyết chính sự, nhưng bộ dáng đó thật sự không
giống giải quyết chính sự cho lắm, giống như là đang xem sách hơn.
Mặc Tề Viên dù lúc đầu cực kì kinh hãi khi thấy được một số dị năng của bọn họ, những dị năng đó đều là những dị năng kinh thế hãi tục, nhưng cũng
chỉ là một số mà thôi. Hắn nghĩ rằng những người này còn giấu rất nhiều, vì những dị năng họ làm chưa có dị năng nào mà trí mạng cả. Và cũng chỉ mới thấy được ở vài người, còn những số còn lại hắn vẫn không biết
được.
Ví như Tôn Hàn Phong này, một người có bề ngoài văn tĩnh với nụ cười ôn hòa nhưng đôi huyết mâu và khí chất đó luôn làm hắn cảm thấy vô cùng căng thẳng và sợ hãi, tựa như Tôn Hàn
Phong có thể nhìn thấu được hắn vậy, thậm chí dị năng của Tôn Hàn Phong
là gì hắn cũng không biết. Mặc Tề Viên phục hồi tinh thần quay lại vấn
đề mà hắn thắc mắc.
"Phong ca, đệ có một
thắc mắc. Tại sao huynh lại cho người hỗ trợ việc phá hoại Bắc Thần
gia?" Mặc Tề Viên dựa người vào tường, giương mắt nhìn Tôn Hàn Phong,
hắn cùng ca ca là Mặc Tề Vũ đã bị những người này chỉ dạy và huấn luyện, nên thực lực bọn hắn tăng không ít, nhưng chung quy vẫn không đáng để
những người này để vào mắt, cũng may là bọn hắn là đồng minh chứ không
phải kẻ thù, nếu là kẻ thù e rằng chết rất thảm
"Đệ nghĩ sao?" Tôn Hàn Phong không ngẩng đầu mà hỏi ngược lại, khuôn mặt bị che khuất nhưng vẫn có thể thấy được đâu huyết mâu như máu tà mị quyến
rũ mà cũng vô tình lạnh lẽo, làm người khác vừa si vừa sợ.
"Đúng là không có ai vô duyên vô cớ đi hại Bắc Thần gia, nhưng mà vấn đề là
họ dùng Linh Thú" Mặc Tề Viên kìm nén sự tò mò của mình xuống, kiên nhẫn nói ra suy nghĩ của mình
"Phải, vì vậy
nên huynh mới thử giúp một phen, nếu suy đoán của huynh đúng. Thì chắc
chắn người làm ra chuyện này là một người huynh quen" Tôn Hàn Phong
ngẩng đầu nhìn Mặc Tề Viên, nhìn thật sâu rồi cười nhẹ. Khuôn mặt mềm
mại tựa thiếu nữ nhưng vẫn có nét anh tuấn tiêu sái không màng danh lợi, từng ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ vô cùng hoàn hảo hợp tụ lại ở
khuôn mặt càng thêm nét trầm tĩnh mà có chút tà mị, mày kiếm tiêu sái
phóng khoáng làm khuôn mặt càng thêm hài hòa, sóng mũi cao thẳng với làn môi mỏng hồng nhuận khẽ cong. Đôi huyết mâu thâm trầm nổi bật trên làn
da trắng. Mặc Tề Viên vẫn không khỏi cảm thán người này quả thật rất yêu nghiệt
Nhưng mà cái câu người huynh quen là cái ý gì? Có cái thiên lý gì ở đây hay không? Mấy huynh chưa đủ
khủng bố hay sao mà còn có vị bằng hữu đáng sợ như vậy? E hèm, đáng sợ
hơi quá, biến thái đi! "Huynh nghĩ thật?" Mặc Tề Viên cố gắng áp chế cảm xúc muốn chửi ông trời
"Hừm, đệ rồi sẽ
biết thôi" Tôn Hàn Phong mỉm cười, lựa chọn không trả lời câu hỏi, dù
sao thì có nói Mặc Tề Viên cũng không hiểu, làm sao mà có ai tin rằng có một người có khả năng chi phối Linh Thú cơ chứ. Chỉ sợ là ngoài bọn hắn chỉ còn nàng mà thôi.
Mặc Tề Viên xin
phép cáo lui với hàng tấn các câu hỏi khác trong đầu, hắn vẫn không đoán được người này suy nghĩ gì và muốn làm gì, nhưng mà xây dựng lực lượng
ngầm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chỉ sợ là bọn họ đang có một
dự định không nhỏ, nhưng mà hắn và ca ca đã thề trung thành, dù có là
san bằng thiên hạ bọn hắn cũng sẽ trốn chạy, và bọn hắn cần phải tìm
biểu muội của bọn hắn nữa, Lạc Tử Băng!
Tôn Hàn Phong nhìn chậu hoa bỉ ngạn một lát rồi vuốt hình xăm bỉ ngạn đỏ
thẫm trên vai, khẽ cong môi rồi tiếp tục xem sổ sách, chẳng ai biết hắn
đang nghĩ gì mà cũng không ai đoán được. Tần Thiên Minh xuất hiện, phóng cho Tôn Hàn Phong một tờ giấy rồi lại vuột đi.
Tôn Hàn Phong mở tờ giấy gấp bốn ra, chỉ có mấy chữ 'Hồng Thiên Quốc, Mộ
Dung gia' Hắn cầm tờ giấy cười nhạt, buông tờ giấy ra thì tờ giấy đã hóa thành tro bụi mà tan trước khi chạm xuất mặt đất. Hắn nhắm lại đôi con
ngươi màu đỏ thẳm, miệng mấp máy vài câu nói "Có vẻ như nàng vẫn rất
bận. Không sao! Ta giúp nàng giữ lại thứ làm nàng tức giận là được"
Mộ Dung gia? Các ngươi nên biết rằng chọc giận nàng ấy sẽ không có kết cục tốt, ta cũng không vui vẻ gì mấy. Nhưng Bắc Thần gia, các ngươi đã hoàn toàn chạm vào tối kị của ta, ta sẽ giúp các ngươi an phận ở đây, nhưng
khi nàng ấy quay lại, ta sẽ cho các ngươi biết. Tối kị của ta chính là
thứ vĩnh viễn không được chạm vào, và nàng ấy...là nghịch lân của ta.
Lạc Tử Băng vẫn không hay không biết hành tung của mình đã hoàn toàn bị
giám thị, nàng chỉ biết rằng hiện giờ nàng rất cao hứng vì sắp gặp lại
một vị cố nhân của mẫu thân a! Nhưng mà nếu nàng nhớ không lầm, Hồng
Thiên quốc là một quốc gia khá nhiều đại gia tộc, Linh Lương học viện? E rằng bước vào nơi này sẽ chạm mặt nhiều người lắm đây.
Lạc Tử Băng gà gà gật gật dựa vào vai Tiểu Loan mà say giấc nồng, Tiểu
Loan thì khỏi cần nói, cao hứng hơn bất kì ai. Dưới ánh mắt như viên đạn của những con Ma Thú chung quanh, Tiểu Loan rất nghĩa hiệp mà ôm luôn
Lạc Tử Băng làm cho Tiểu Hoàng đang bị làm thú cưỡi tức đến nghiến răng
nghiến lợi. Lạc Tử Băng phát giác được những Ma Thú xung quanh đang có
bất mãn thì cong môi không nói gì
"Tiểu Hoàng, cứ
tìm một chỗ trống gần Mộ Dung phủ là được" Lạc Tử Băng nheo mắt nhìn thứ gì đó rồi vỗ đầu Tiểu Hoàng vài cái, dù sao thì mới sáng sớm như vậy mà lại có một con Linh Thú hoa hoa lệ lệ xuất hiện sẽ làm không ít người
chú ý, nàng chỉ muốn gặp một người một lát mà thôi
Tiểu Hoàng không đáp mà đẩy nhanh tốc độ, lũ Ma Thú đáng chết! Dám lấy li do là chiếu cố Vương mà leo lên lưng nàng, làm hỏng bộ lông mượt mà duyên
dáng của nàng. Lũ đáng chết! Nếu như không có Vương ở trên thì nàng chắc chắn đã đẩy đám đó xuống cho tụi nó bẹp dí mà chết đi! Hỏa Kim Hoàng
cường đại như nàng ngoại trừ Vương ra thì đừng có hòng khi dễ nha! (Tác giả: không phải ngươi đang bị bọn hắn đè lưng ra cưỡi đấy ư? Tiểu Hoàng: Thiết!)
Sau khi đã an vị trên đất mẹ thân yêu một cách an toàn thì Lạc Tử Băng
không khách khí mà quăng đám Ma Thú đáng thương đang cần chủ nhân nhớ
tới vào Hỏa Ngọc giới, chỉ để lại Tiểu Tinh dưới dạng một con mỹ xà
không khác gì sủng vật. Còn Tiểu Tinh thì cười khinh bỉ lũ Ma Thú đáng
thương nào đó.
"Tại sao con rắn kia lại
được Vương yêu thích như vậy?" Tiểu Mộc đáng thương nằm dài, miệng không ngừng than trời lở đất làm Tiểu Long không phục mà đá hắn.
"Ngươi nghĩ có ai chịu nuôi báo làm sủng vật? Dù có cũng là quá bị chú ý, trừ
phi ngươi làm cẩu" Tiểu Long không nể tình mà chọt vào tim đen của Tiểu
Mộc làm hắn thật thương tâm! Tiểu Loan bên cạnh thì cười đến long trời
lờ đất, hoàn toàn đè bẹp lòng tự tin của anh báo nhà ta!
"Các ngươi thật quá đáng! Ta sẽ khiếu nại với Vương!" Tiểu Mộc cao giọng
nói. Các ngươi dám khi dễ ta? Hừ! Để xem Vương sủng ta hay sủng các
ngươi. Các ngươi đừng có quên mấy ngày trước Vương đã bảo đảm rằng sẽ
luôn đòi lại công đạo cho ta. Các ngươi thấy ta hiền nên tưởng dễ khi dễ sao?
"Ngươi dám?" Tiểu Long trừng mắt, tên Tiểu Mộc yếu đuối này cư nhiên lại lôi Vương ra để đe dọa
"Sao ta không dám? Để xem Vương có phạt các ngươi hay không Ha ha ha!" Tiểu
Mộc khoái trí cười làm cho Lạc Tử Băng đang ở bên ngoài cũng cảm thấy ớn lạnh. Tiểu Long tức đến đỏ mặt mà không tiện phát tác, ngươi không phải quân tử mà Tiểu Mộc. Ngươi là tiểu nhân!
Lạc Tử Băng đứng trên mái hiên quan sát toàn cảnh phủ, quả nhiên là đại gia tộc, một góc nhỏ cũng toàn kì trân dị thảo, mỗi một chi tiết trong phủ
đều được làm rất tỉ mỉ và hoành tráng nha! Nhưng làm nàng ngạc nhiên hơn là có một nơi trồng riêng U Thảo, một loại hoa nhỏ luôn phát sáng mỗi
đêm, U Thảo màu lam nhạt mà tỏa mùi hương nhàn nhạt. Đó cũng là loài hoa mà mẫu thân nàng thích nhất
Nàng nhìn
thì cũng biết nơi đó luôn được chăm sóc rất kĩ. Hóa ra vẫn còn tưởng
niệm mẫu thân nàng lâu như vậy. Lạc Tử Băng dùng khinh công nhẹ nhàng
lẩn trốn thị vệ mà tìm được một thư phòng vẫn còn thắp nến. Nàng mở cửa
tiến vào, đây là một thư phòng trang nhã với rất nhiều sách và bí tịch.
Mà còn có một chỗ riêng để treo mấy bức họa, mà mấy bức họa đều chỉ vẽ
một người...Là Mặc Ân, mẫu thân nàng
Lạc
Tử Băng đảo mắt nhìn thì liền thấy một nam tử trung niên đang cầm chiếc
khăn tay mà trong mắt chứa đầy tưởng niệm cùng ưu thương, nhìn cũng đã
ba mươi tám ba mươi chín, thân hình to lớn cao ngất. Trên khuôn mặt kiên nghị có một vết sẹo từ mí mắt tới má không chút nào ảnh hưởng tới sự
anh tuấn còn tăng thêm khí phách mà thành tục của nam nhân trưởng thành. Lạc Tử Băng liền nghĩ ngay tới Đông Tôn, khế ước duy nhất của mẫu thân
nàng ở hiện đại, thật đúng là duyên phận!
Mộ Dung Đông cũng ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt vốn vô cùng uy nghiêm
chợt hòa hoãn. Nhìn cũng thấy nữ tử trong mấy bức họa với Lạc Tử Băng
giống nhau bảy phần, nhất là khí chất lạnh lùng mà trong trẻo. Nhưng mà
nữ nhi của nàng còn muốn yêu nghiệt hơn nàng, tuổi còn nhỏ đã hại nước
hại dân như vậy.
Nhìn dung nhan vẫn còn
non nớt nhưng chứa đầy yêu mị. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tựa như đóa
bạch liên không nhiễm bụi trần sạch sẽ mà thanh khiết. Hàng mày là liễu
ẩn chứa hàng vạn phong tình, mỗi cái cử động đều làm khuôn mặt càng trở
nên kiều mị hơn. Sóng mũi cao thẳng ưu nhã trên làn da mềm mịn không tỳ
vết, hai gò má ửng hồng tự nhiên vô cùng đáng yêu. Cánh môi mềm hồng
nhuận ửng sắc đỏ ướt át mà kiều diễm làm người khác chỉ muốn cắn một
ngụm. Mái tóc màu đen dài thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt thả lỏng
không gió mà nhẹ nhè chuyển động. Đôi tử mâu trong veo như nước lại có
chút lạnh nhạt mà tàn nhẫn, như bao phủ một tầng sương mông lung huyền
ảo. Bộ bạch y đơn giản nhưng càng làm cho nàng thêm trong trẻo lạnh
lùng. Khí chất thanh lãnh mang theo mị hoặc nhưng cũng xa cách.
"Lạc Tử Băng?" Mộ Dung Đông nhẹ giọng nói, câu nói hàm chứa khẳng định chứ
không còn là nghi vấn, chỉ là vẫn không nhịn được mà hỏi. Hắn đã tìm nữ
nhi của nàng ấy rất lâu nhưng vẫn không có kết quả, không nghĩ tới nữ
nhi của nàng lại tìm đến hắn, còn đến không tiếng động thì hẳn thực lực
không tồi, rất giống...Lạc Lâm
"Băng nhi
đã về, Đông thúc thúc, đã làm ngài lo lắng" Lạc Tử Băng nở nụ cười, nàng biết nam nhân này yêu sâu đậm mẫu thân nàng, nhưng một lòng không cùng
phụ thân tranh chấp, còn hứa với mẫu thân sẽ bảo hộ nàng thật tốt. Nàng
tự nhiên cũng sẽ coi người này là người quan trọng mà đối đãi. Lạc Tử
Băng vô ý đảo mắt nhìn lên chiếc khăn tay bằng lụa đã cũ nhưng bảo quản
rất kĩ, trong lòng cũng tự dưng cảm thấy mẫu thân mình quả nhiên hoa đào bay tứ phía (Tác giả: ngươi so với mẫu thân ngươi còn đào hoa hơn *khinh bỉ* Lạc Tử Băng: Là ai viết ta ra thành như vậy? *trừng mắt*)
"Ngươi có vẻ đã mạnh lên không ít" Mộ Dung Đông kéo tay nàng để nàng ngồi lên
ghế đối diện mình rồi tự tay rót một ly trà, hắn là sư huynh của Mặc Ân
cho nên biết cũng không ít chuyện của Lạc Tử Băng, từ việc phong ấn
nguyên khí đến dịch dung hắn đều biết. Thấy nữ nhi của nàng lớn lên dưới mí mắt của hắn đã tự giải được không ít phong ấn thì hắn cũng sẽ tự
biết nữ nhi của nàng đang dần mạnh hơn, nhưng mà thời gian cũng không
lâu, thật sự mạnh như vậy?
"Băng nhi vẫn
còn phải học hỏi nhiều. Băng nhi sáng sớm đến làm phiền Đông thúc thúc
là muốn nhờ Đông thúc vài việc" Lạc Tử Băng nhàn nhã nhấp trà, một bộ
dáng đàm luận không khác gì người trưởng thành làm đáy mắt Mộ Dung Đông
xẹt qua vài tia an tâm.
"Ân?" Mộ Dung
Đông trong lòng đã sớm biết nàng sẽ nhờ mình việc gì, nhưng hắn tuyệt
đối không từ chối. Kẻ đã hại chết Mặc Ân, đều là cừu nhân của hắn, hắn
không trực tiếp đối đầu nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không hỗ trợ Lạc
Tử Băng trả thù
"Băng nhi muốn Đông thúc
thúc an bài cho Băng nhi một thân phận giả để Băng nhi tiện tiến vào
Linh Lương học viện" Lạc Tử Băng trong mắt lóe lên hận ý vô cùng dày
đặc, Mộ Dung Đông khẽ cười
"Hảo, vậy thì
ta sẽ nhận ngươi là nghĩa nữ. Thân phận khi tiến và Linh Lương học viện
là Đại Tiểu Thư Mộ Dung Tử Băng" Mộ Dung Đông hắn vốn không có nữ nhi,
chỉ có ba thiếu gia, có thêm một nữ nhi cũng không tệ
"Cảm ơn người Đông thúc, Băng nhi có việc phải cáo từ" Lạc Tử Băng tươi cười rồi di chuyển ra ngoài, để lại Mộ Dung Đông ánh mắt phức tạp
Bạn đang đọc truyện Tung Hoành Dị Thế được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.