Chương 16: Truyền Thuyết Nguyệt Thần (Thần Mặt Trăng)
Ầm ầm!
Vài tia chớp chói mắt cắt qua phía chân trời, tiếng sấm ầm vâng đánh mạnh vào lòng khiến người hoảng hốt, khu rừng trung ương u
tĩnh lúc này phá lệ yên ắng, nguyên bản đám người Ba Tạp đang yên ổn
trong hang động lập tức đứng lên, Bá Nhã nhanh chóng đi đến bên người
Trầm Lăng, đem Trầm Lăng ôm vào trong lòng.
Allen nghiêm túc nhìn về phía chân trời, ngửi ngửi mùi vị trong không khí, chau mày, xoay
mình trầm giọng nói “Không thể tiếp tục dừng lại nữa, mùa mưa lập tức
lại đến rồi, mọi người chuẩn bị một chút rồi chuyển hóa hình thú nhanh
chóng ly khai rừng rậm trung ương, nếu chậm chễ sợ chúng ta sẽ bị bao
vây.”
Phía chân trời phiếm chút ánh sáng nhợt nhạt, bốn phía là
dã thú ngủ đông. Allen cùng Ba tạp nhìn nhau, đưa ra quyết định cuối
cùng, vốn là định đợi hừng đông mới đi, hiện tại chỉ sợ chờ không được,
Klose cùng Trầm Lăng đều là giống cái, không thể chuyển hóa hình thú,
bọn họ không thể tiếp tục chì hoãn nữa.
Mùa khô cùng mùa mưa
chuyển giao, là thời khắc đàn thú cuồng hoan, thời gian ngắn ngủi này,
mọi dã thú đều bắt đầu trở nên điên loạn, đại địa cũng chậm rãi bị đêm
tối bao phủ, cùng với mùa mưa tiến đến, hết thảy mọi thứ đều yên lặng
lại, chờ cho tới lúc mùa mưa chân chính tiến đến, hết thảy sẽ khôi phục
bình thường.
“Vì cái gì?” Trầm Lăng nhíu mi hỏi Bác Nhã, không rõ chẳng qua chỉ là mưa, vì sao mọi người lại muốn khẩn trương như vậy?
Bất quá hắn cũng ngửi thấy mùi vị trầm thấp trong không khí, ẩm ướt dinh dính làm cho người ta cực kì khó chịu “Vì cái gì muốn vội vàng rời đi
như vậy? Trời còn chưa sáng, trước khi bình minh, bóng tối không phải là thời khắc dã thú vồ mồi tốt nhất sao? Chúng ta cứ như vậy tùy tiện ra
ngoài, không phải càng thêm nguy hiểm sao?”
Bác Nhã nhẹ nhàng
trấn an Trầm Lăng, tiếng nói ngọt ngào nhẹ nhàng thì thầm bên tai “Lăng, một khi mùa mưa tới, chúng ta không có khả năng đi khỏi trung ương lạnh lẽo này, thời khắc mùa mưa và mùa mưa giao chỉ có một tháng, nhưng một
tháng này cũng là thời khắc lũ dã thú tận tình cuồng hoan, ngươi cùng
Klose là giống cái, chúng ta không thể cam đoan các ngươi an toàn, phải
nhanh chóng ra khỏi rừng rậm trung ương, tới bình nguyên bên ngày, rồi
chạy về tộc mới là phương pháp an toàn nhất.”
“Thời gian đàn thú
cuồng hoan, lời này có ý tứ gì?”Trầm Lăng có chút không hiểu, giọng điệu Bác Nhã có chút trầm trọng, mang theo sự đau thương thản nhiên.
Nhìn thiểm điện lôi minh xa xa phía chân trời, Bác Nhã nhanh chóng ôm Trầm
Lăng “Cuồng hoan đại biểu cho việc chúng nó có thể tận tình giết chóc,
theo truyền thuyết đây là ngày hội mà Nguyệt Thần ban cho chúng, mỗi lần hai mùa chuyển giao nhau, đều biểu thị giết chóc bắt đầu.”
“Nguyệt Thần?”Trầm Lăng lẩm nhẩm trong miệng từ ngữ xa lạ này, hắn hiểu được từ này tuyệt đối không phải như Trái Đất nói là Hằng Nga bôn nguyệt, con
ngươi đầy sương mù mê muội, chưa từng để ý đến người khác bắt đầu thu
nhập này nọ, dò hỏi “Nguyệt Thần là cái gì? Có ý nghĩa đặc biệt gì?”
Bác Nhã kinh ngạc nhìn Trầm Lăng hoàn toàn không biết gì cả, trêu ghẹo nói
“Lăng, ta hoài nghi ngươi trước kia có phải hay không sinh sống một
mình, đó là cổ dao dễ hiểu nhất trên đại lục, đến ngay cả thú nhân mới
sinh ra cũng biết.” Dừng một chút, bỡn cợt nhìn chằm chằm vào Trầm Lăng, đáy lòng sớm nguyền rủa Huyền Minh rốt cuộc là làm gì? Vì cái gì Trầm
Lăng đến cả những kiến thức thông thường này cũng không biết.
Nguyệt Thần là vị minh thần được thú nhân trên đại lục sùng bái, Người ban cho thú nhân năng lực sinh sản, nhưng theo sự tiến hóa của thú nhân, việc
sinh sản càng ngày càng khó khăn, trong tộc nhiều năm rồi không có một
tiểu thú nhân nào được sinh ra, cũng may thú nhân đều sống rất lâu, bằng không phiến đại lục này đã sớm thành Thiên đường của dã thú.
Đại lục tới nay vẫn lưu truyền cổ dao như vậy, có một ngày thần sử của
Nguyệt thần, con ngươi đen thanh u, khoác trên mình sương sớm, Maya quay lại, xuất hiện ở đại lục biến mất, đến lúc đó người sẽ dẫn dắt đại lục
phát triển tới mức cao nhất, thần sử không chỉ giúp đỡ cho đứa trẻ được
thừa kế trở nên mạnh mẽ hơn, mà còn giải quyết được nguy cơ sinh sản
này.
Chúng thú nhân vô cùng chờ mong thần sử giáng lâm, một lâm
tới, rồi một năm lại qua, chung quy vẫn không tìm được tung tích thần
sử, mọi người cơ hồ đều muốn tuyệt vọng.(giống khúc mong chờ Thần sử bên Thập Nhị cung ghê)
“Nguyệt Thần chính là vị Thần minh tối cao
trên lục địa này, chính là Người đã ban cho thú nhân chúng ta năng lực
sinh sản.” Bác Nhã tha thiết nói, trong lúc hai người họ nói chuyện với
nhau, bọn Klose đã sớm đem những thứ này nọ thu thập đóng gói hảo.
“này như thế nào mang đi?”Trầm Lăng khẽ gật đầu, tuy trong đầu còn có chút
nghi vấn, nhưng cũng hiểu thời điểm hiện tại không thể tiếp tục truy
vấn, tiến lên chỉ vào hơn mười cái thi thể khổng lồ của dã thú được xếp
trong động, cũng có lẽ do đầu mùa xuân, nhiệt độ không khí không cao,
cũng có thể là do địa lục biến mất này bất đồng, nên thi thể của dã thú
vẫn chưa tản mát ra mùi vị hư thối.
Không biết bọn họ đã làm thế
nào? Đến ngay cả mùi máu tươi cũng cực nhạt, nếu không cẩn thận ngửi
cũng sẽ không ngửi thấy mùi, này cũng là nguyên nhân vì sao da thú xung
quanh chậm chạp không tới.
Sa Gia nháy đôi mắt to trong trẻo,
nhìn Trầm Lăng cười nói “Trầm Lăng, ngươi trước kia là sống một mình đi! Đừng quên bọn ta là giống đực, có thể chuyển hóa hình thú, hình thế lũ
dã thú như vậy, chỉ cần ba người bọn Allen là có thể mang đi rồi.”
“Cái gì?” Trầm Lăng có chút giật mình, lập tức hiểu được, hắn đã gặp qua
hình thú của Đông Hoàng cùng Huyền Minh, trên mặt tràn đầy thần sắc xấu
hổ, quay đầu lớn tiếng nói “ta chưa từng nhìn thấy hình thú của các
ngươi, không biết cũng không có gì kì quái.”
Thiết! Có gì đặc biệt hơn người!!
“Ta, Allen cùng Hoắc Khăc mang đống thực vật đó, Sa Gia hình thú nhỏ, mang
mấy hoa quả cùng gia vị mà Klose kiếm được về, về phần Bác Nhã ngươi
mang Klose cùng Trầm Lăng đi là tốt nhất, nhanh chóng trước khi mùa mưa
tới chúng ta ra khỏi rừng rậm trung ương, không khí truyền đến mùi vị ẩm ướt càng lúc càng nặng, mùa mưa chỉ sợ ở lúc bình minh sẽ tới.” Ba Tạp
rất nhanh phân tốt trách nhiệm cho mọi người, đi ra trước hang động, rất nhanh chuyển hóa hình thú.
Đột nhiên, nhìn thấy một cái bóng
thật lớn lơ lửng trên đỉnh đầu, cơ thể phát triển, gân cốt cường tráng,
móng vuốt sắc bén, vóc dáng hung mãnh, theo ánh sáng từ những tia chớp,
móng vuốt sắc bén tràn ngập sự thù địch sâu sắc, cái miệng nhọn cong một nửa, tạo thành một độ cong sắc bén, làm cho người ta cảm nhận một loại
khí thể sấm sét uy mãnh. Cánh chim thật lớn giống như đem cả bầu trời
đêm che khuất.
Nuốt nước miếng, nhìn mấy người Ba Tạp rất nhanh
chuyển hóa hình thú, hình thú đều thập phần tương tự, bất quá, hình thú
của Sa Gia rõ ràng so với những người khác nhỏ hơn một vòng. Trầm Lăng
có chút kinh ngạc, nguyên lai, không phải các thú nhân đều không phải sở hữu một hình thú thập phần uy mãnh, hình thú của Sa Gia nhìn qua có
chút khả ái, ở cùng một chỗ với bọn Hoắc Khắc, có vẻ càng thêm tinh tế
khéo léo.
Klose nhìn Trầm Lăng hai mắt phát sáng, khuỷu tay nhẹ
nhàng vươn sang đụng vào sườn thắt lưng Trầm Lăng, cười nói “Hình thú
của Bác Nhã là đẹp nhất trong Vũ Linh tộc đấy, đây là sự thật mà mọi
người đều công nhận, trong tộc có không ít giống cái thích y, bất quá
đều bị Bác Nhã cự tuyệt.”
Nghe xong sự trêu chọc trong lời nói
của Klose, Trầm Lăng thật sự nổi lên hứng thú với hình thú của Bác Nhã,
lúc mới gặp, hắn nhớ rõ sau lưng Bác Nhã có một đôi cánh chim trắng như
tuyết, khi đó hắn đã nghĩ Bác Nhã là thiên sứ, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt
luân, khóe miệng mang theo nụ cười như ngọn gió xuân tươi mát, cánh chim sau lưng nhẹ nhàng vỗ, duy nhất không thích hợp chính là bên hông khoác một khối da thú, giống hệt như một khối vải thô được tùy tiện quấn lên
người.
Chống lại ánh mắt đánh giá của Trầm Lăng, Bác Nhã khẽ
nhướn lông mày, ánh mắt lóe lên chút tiếu ý, nói “Lăng tò mò hình thú
của ta sao?” Đáy mắt tự tin, vừa vặn để cho Trầm Lăng nhìn thấy, Trầm
Lăng khinh thường quệt miệng, đã nhìn qua hình thú của Đông Hoàng cùng
Huyền Minh, hắn thực sự không tin hình thú của Bác Nhã có thể cho hắn
cái đại rung động gì.
Dứt lời, phủ trên đỉnh đầu Trầm Lăng là một cái bóng đen thực lớn, cánh chim trắng noãn tận tình duỗi ra, khác biệt với bọn Ba Tạp, quanh thân Bác Nhã là màu trắng như ngọc, màu lông vũ
trắng muốt trong đêm đen càng thêm phá lệ tươi sáng, con ngươi màu vàng
nhìn thẳng vào Trầm Lăng, thân thể xương cốt cường tráng, móng vuốt sác
bén, hình thể hung mãnh, Trầm Lăng không chút nghi ngờ cặp móng vuốt sắc bén này có thể dễ dàng xé rách bất kì một dã thú nào, xoay mình vài cái rồi rơi xuống bên người Trầm Lăng cùng Klose, cánh chim khẽ vươn, xúc
cảm mượt mà lạnh lẽo, làm cho Trầm Lăng có chút say mê. (nói túm lại họ
nhà anh là quạ, còn anh là bồ câu)
“Rất đẹp” Nam nhân thất thần thì thầm.Klose nhẹ giọng cười nói “Đã biết ngươi cũng sẽ bị Bác Nhã mê hoặc mà, biết
vì sao Bác Nhã không ở trong tộc chuyển hóa hình thú không, bởi vì giống cái chỉ cần gặp qua hình thú của Bác Nhã, đều bị Bác Nhã mê hoặc. Cho
dù là ta, cũng chỉ nhìn thấy mấy lần, lần này nếu không phải vì ngươi,
Bác Nhã phỏng chừng sẽ không cho phép ta tới gần y.”
“Nắm chặt!”
Bác Nhã vừa mới nói xong, những giọt mưa liền bắt đầu rơi đầy trời, tí
tách! tí tách! Lá cây xung quanh truyền tới tiếng lạch cạch, những tiếng vang thanh thúy dễ nghe, theo giọt mưa rơi, trong rừng rậm không ngừng
vang lên liên tiếp tiếng thú giống, mang theo sự vui thích, mang theo sự hưng phấn, xuyên thấu về phía chân trời.
“Núp vào bên dưới lông
vũ đi, không được tùy tiện thò ra ngoài xem xét, mùa mưu bắt đầu, kế
tiếp sẽ xuất hiện một trận lụt lội dữ dội, cùng với mưa không ngừng tăng mạnh, sẽ khiến lụt lội càng thêm hung dữ.” Bác Nhã nhẹ giọng răn dạy,
để cho Klose mang theo Trầm Lăng núp xuống dưới lông vũ, không được tùy
tiện nhúc nhích, sắc trời còn chưa sáng, cũng may bọn họ còn chưa vào
sâu trong rừng rậm trung ương, bằng không đến ngay cả bay lượn cũng làm
không được, dù sao dã thú có năng lực phi hành (bay lượn) không phải là
số ít, tùy tiện phi hành quá mức nguy hiểm.
“Bác Nhã, dò đường
phía trước, trước khi làn sóng đầu tiên của lũ lụt lúc bình minh chúng
ta phải hết sức rời khỏi rừng rậm trung ương.”
“Ta biết, nắm chặt, bắt đầu phi hành!”
Dáng người trắng noãn mạnh mẽ, một bước nhảy vọt vào giữa không trung, hướng tới phía Nam bay đi, xuyên qua ngoại vi (vòng ngoài) của rừng rậm trung ương, tiến vào bình nguyên Hoàng Hôn, dọc theo bình nguyên Hoàng Hôn về phía Nam, vượt qua vài con sông, ngang qua một vách đá thiên nhiên,
dưới vách đá đó chính là nơi ở của Vũ Linh tộc.
Vũ Linh tộc cùng
Dực Xà tộc cách nhau không xa, hai tộc trưởng cũng thường xuyên tiến
hành trao đổi thực vật, giống cái bình thường chỉ cần hai ngày đi đường, giống đực thì.nửa ngày, nhưng khi mùa mưa tiến đến, trong tộc đều bày
trận địa sẵn sàng để đón quân địch, cửa lớn của tộc đều đóng chặt, chờ
đợi thời gian chuyển giao mùa mưa qua đi, cửa lớn của tộc mới lại có thể mở ra.
Bất quá điều này Trầm Lăng lại không hề biết, nếu hắn biết, hội sẽ không đáp ứng lời nói của Ba Tạp.
Sau khi đám người Trầm Lăng rời đi không lâu, một bóng đen liền từ trên
trời giáng xuống, chính là Đông Hoàng đã đuổi theo mùi của Trầm Lăng mà
tới, Huyền Minh đang cuốn chặt thân mình ngủ đông trên người Đông Hoàng, trên mình cả hai đều lưu lại nhiều đạo vết thương, thần sắc lo lắng,
mùa mưa tới, nếu không nhanh chóng tìm được Trầm Lăng, liền nguy hiểm!
“Ngươi xác định mùi của Lăng xuất hiện ở trong này?” Con ngươi co rút nhanh,
đánh giá bốn phía hang động, ngửi ngửi mùi vị trong không khí, là người
của Vũ Linh tộc!
“Không sai được, trong không khí có lưu lại mùi
vị của người Vũ Linh tộc, chẳng lẽ Lăng bị bọn họ mang đi?” Ngữ khí của
Đông Hoàng có chút lo lắng, miệng vết thương phái sau lưng tràn ra nhiều vết máu màu vàng, bất quá, y hoàn toàn không để ý tới, chỗ vách núi đen này rất cao, không dám tùy tiện phi hành, xung quanh lại không ít những con đường quanh co, không thể tưởng tượng được vẫn là chậm, chạm đến
đống tro tàn, vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm.
Huyền Minh thở nhẹ một hơi, từ một khắc Trầm Lăng rơi xuống kia, y cùng Đông Hoàng không
thể yên tĩnh được, sau khi xác định được an nguy của Trầm Lăng, Huyền
Minh hơi hơi thả lỏng, một khắc thả lỏng khiến những vết thương trên
mình làm cho mệt mỏi, cũng may có dính máu của Đông Hoàng, thương
thế,trên người đã nhanh chóng khôi phục.
“Chữa khỏi vết thương
trên người, ngươi theo ta về tộc trước, chờ thời khắc mùa mưa chuyển
giao qua đi, chúng ta đi Vũ Linh tộc tìm Lăng về.”
Huyền Minh
hiểu được, trong thời gian này tất cả các tộc đều không chấp nhận một kẻ khác tộc xa lạ tìm đến, bởi vì rất nguy hiểm! Cho nên bọn họ không thể
tùy tiện tiến vào Vũ Linh tộc, chỉ một chút làm không tốt sẽ rước lấy
chiến tranh giữa hai tộc, chỉ có thể đợi sau khi màu mưa chuyển giao
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Một lớt nước lướt qua, thương thế trên người chậm
rãi lành lại, bàn tay to ở trên thân rắn mảnh mai của Huyền Minh phất
qua, một người một thú dựa vào vách đông nghỉ ngơi, lấy ra thịt lúc
trước đã chuẩn bị, trầm mặc cắn cắn, không khí có chút cứng ngắc.
Lăng có thể hay không bị cướp đi? Mặc kệ là Đông Hoàng hay Huyền Minh, đều
có chút tâm thần không yên. Nhìn mực nước bên ngoài động từ từ tăng lên, hiểu được đã tới lúc phải rời đi, nếu cứ ở lại lụt lội có khả năng đem
cả hang động này bao phủ.
Thân hình mạnh mẽ chợt lóe lên biến mất khỏi hang động, hóa thành hình thú, thẳng đến mà đi.
Phi hành trong lúc này, mưa to không ngừng rớt xuống, bên tai thỉnh thoảng
còn truyền tới tiếng sấm sét, cùng với thanh âm ầm ầm của lụt lội, phía
chân trời lúc này chuyển thành màu trắng, thời gian bất quá chỉ ngắn
ngủi có một giờ mà mưa to tơi mức cơ hồ bao phủ mọi chỗ trũng có sinh
vật sinh sống, hơn nữa còn có xu thế dâng lên, xuyên thấu qua khe hở,
Trầm Lăng ẩn ẩn nhìn đến khu rừng xanh rậm rạp, bị lũ lụt bao phủ, nhìn
động vật bên dưới giãy dụa, cả người Trầm Lăng đều run rẩy, không thể
tưởng tượng nổi nếu không gặp gỡ bọn Bác Nhã, lúc lụt lội thực sự lao
đến hắn sẽ chạy chốn như thế nào?
Nhìn một màn này, Trầm Lăng
không khỏi nhớ tới bộ phim Thế kỷ băng hà lúc trước từng xem ở rạp, lụt
lội đầy trời, động vật kinh hoảng, liều mạng giãy dụa cầu được sinh tồn, lúc này cảnh đó đang thực sự xảy ra trước mắt hắn.
“Đừng lo
lắng, chúng ta đều sẽ an toàn trở về tộc.” Klose nhẹ giọng trấn an Trầm
Lăng, nắm chặt cánh tay Trầm Lăng, an ủi Trầm Lăng, cũng có lẽ là đang
an ủi chính mình, ghé vào trên người Bác Nhã, cảm thụ được nhiệt độ ấm
áp của cơ thể, thân hình buộc chặt chậm rãi trầm tĩnh lại.
Đột
nhiên, thân mình Bác Nhã bị lệch xuống, Klose thiếu chút nữa bị quăng ra ngoài. Trầm Lăng tay mắt lanh lẹ tóm chặt Klose, đem Klose kéo lại, một bàn tay ôm lấy cái cổ thô thô của Bác Nhã, tim đột nhiên đập nhanh hơn, Ba Tạp cùng Allen ở bên người nhìn thấy một màn này, mắt thú mạnh mẽ co rút lại, thấy Klose bình yên vô sự, mới nhẹ nhàng thở ra, nếu như ở
giữa không trung mà bị quăng ra ngoài, kết cục tự nhiên không cần phải
nói cũng biết, phát ra tiếng kêu đầy khí phách, quát lớn phi cầm (gà
bay, chim bay, các con bay bay…) xung quanh tới gần. Cẩn thận đem Bác
Nhã bảo hộ ở tgiữa, Bác Nhã bay ở đầu, Sa Gia ở sau, Hoắc Khắc bay cuối
cùng, ba người tạo thành một đường thẳng tắp, Allen cùng Ba Tạp hộ ở hai bên trái phải Bác Nhã, đuổi lũ chim bay cá nhảy ở bốn phía, bởi vì có
chớp, nên bọn họ không thể bay quá cao.
“Không có việc gì đi!”Trầm Lăng thấp giọng hỏi, lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Klose.
“Không có việc gì, vừa rồi cám ơn ngươi.” Nếu không phải Trầm Lăng đúng lúc
xuất thủ, chỉ sợ …… Gương mặt Klose tái nhợt nghiêm trọng, thân mình có
chút vô lực, cẩn thận dựa vào trước ngực Trầm Lăng, bình phục trái tim
kinh hãi.
Bác Nhã dĩ nhiên cũng thấy một màn kia, cũng may không
có việc gì xảy ra, bằng không đúng là không biết nên làm thế nào cho
phải, sau khi việc này phát sinh, Ba Tạp và Allen nâng cao tinh thần,
cẩn thận che chở cho Bác Nhã, tận lực giúp cho Bác Nhã tránh bị hung cầm (những con bay bay hung dữ) chung quanh tấn công.
Bạn đang đọc truyện Thú Nhân Chi Luyến Sủng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.