Chương 43: Giơ Cần Câu Gần Mép Nước
Trương Nhị Đản nghe vậy liền thu lại nụ cười, nheo mắt đánh giá Trương Thắng cao thấp một phen, mới chậm rãi nói:
-Tham gia làm cổ đông công ty của chú? Công ty của chú ở đâu? Có cái gì đáng giá để tôi góp vốn hay sao? Nói nghe một chút coi!
Trương Nhị Đản này lúc mới vào nhà, làm cho người ta cảm giác là một nông dân
rất bình thường, nhưng lúc này nghiêm túc nói đến kinh dohắn, lập tức
tỏa ra một cỗ khôn khéo và tự tin thuộc loại thương nhân thành công chỉ
ông ta có. Trương Thắng cảm thấy một loại áp lực vô hình, khiến hắn khẩn trương đến độ không nói nên lời.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, trấn định cảm xúc một chút rồi mới lên tiếng:
-Trương tổng, là như thế này, tôi muốn thông qua quan hệ, liên hệ với mộtnhà
đầu tư ngoài xí nghiệp muốn góp vốn. Lấy trả giá nhỏ nhất để thành lập
một công ty. Về tài chính để làm, tôi đã chuẩn bị lấy chỗ đất kia thế
chấp, thông qua đi vay để giải quyết.
Có tài chính, ngay trên
cánh đồng, xây dựng cải tạo nhà xưởng tiêu chuẩn. Hiện nay đất ở khu
kinh tế mới phát triển như gió, giá trị nhà xưởng tất nhiên cũng nước
lên thuyền lên. Đến lúc đó, hoặc thuê hoặc bán, đều có thể làm nên lợi
nhuận lớn. Mời Trương tổng góp vốn, chủ yếu là muốn mượn lực ảnh hưởng
của Trương tổng. Một xí nghiệp có thực lực, có bối cảnh mới có thể thu
hút đầu tư, chiếm cứ càng nhiều ưu thế, hấp dẫn đủ loại khách hàng.
Trương Nhị Đản cười ha hả, ánh mắt hiện lên một tia xảo trá:
-Ờ, tiền của các anh có thể tự giải quyết? À… gây dựng sự nghiệp không dễ,
đây là lợi dụng mạng lưới quan hệ và ảnh hưởng của tôi để trải đường cho các anh rồi hả? Như vậy… Tôi là ăn danh nghĩa cổ phần rồi?
Ăn
danh nghĩa cổ phần ở Trung Quốc hiện đại là không được phép đâu, tuy
nhiên trên có chính sách, dưới có đối sách, bởi vì quyền tài sản công
nghiệp không phải là kỹ thuật độc quyền và tài sản vô hình, có thể làm
như góp vốn cổ phần. Bởi vậy, đã có người lấy một ít tài sản vô hình
không có giá trị lợi dụng thực tế đến nhập sổ đánh giá, biến thành ăn
danh nghĩa cổ phần.
Trương Thắng và Từ Hải Sinh muốn kéo Trương
Nhị Đản nhập cổ phần, ý đồ chính là thanh danh của ông ta và lực ảnh
hưởng ở thương giới, nói nó là tài sản vô hình cũng không quá, tiêu rất
nhiều tiền mà việc không thành, hoặc là phải lãng phí một hai năm trời,
che hơn vài chục cái chương mới có thể xong việc. Vị Chủ tịch tập đoàn
Bảo Nguyên này gọi điện thoại có lẽ liền có thể giải quyết.
Nhưng Trương Nhị Đản tiền nhiều, thế lớn, hai người có thể là không có ý định khiến ông ta ăn cổ phần danh nghĩa. Nếu như có thể tranh thủ ông ta bỏ
vốn ra, bất kể ra bao nhiêu, chung quy cũng là một chuyện tốt.
Cho nên Trương Thắng kiên nhẫn giải thích nói:
-Trương tổng nói đùa, doanh nhân công thương nghiệp của tỉnh, tập đoàn Bảo
Nguyên đại nghiệp lớn, mỗi hạng mục đầu tư lại ít hơn vài triệu, vài
chục triệu? Ở công ty nho nhỏ này của chúng tôi ăn chút cổ phần dhắn
nghĩa, truyền ra ngoài chẳng phải làm trò cho người ta chê cười. Mời ông xuất mã là dựa vào uy danh của ông, chuyện phá hư thanh danh của ông,
vãn bối cũng không dám làm.
Trương Nhị Đản cười ha hả:
-Chú nhóc này rất biết nói nha. A, xây dựng nhà xưởng tiêu chuẩn bán ra, cho thuê là một ý kiến hay. Tuy nhiên…hiện tại Kiều Tây còn chưa có xí
nghiệp tiến vào chiếm giữ đi? Đường đi cũng không tốt, trước mắt chưa
phải cơ hội, hơi nóng vội rồi. Dù sao đất là của chính chú, không cần
gấp gáp trong nhất thời. Tôi thấy không bằng đợi sau khi các hạng mục cơ sở của Kiều Tây kiện toàn chúng ta sẽ bàn tiếp, như thế nào?
Từ Hải Sinh nghe ý tứ của ông ta là muốn vắt cổ chày ra nước, liền cười nói:
-Trương tổng, dìu dắt vãn bối cũng là lão tiền bối đức cao vọng trọng như ngài
nên tận nghĩa vụ nha. Tiểu Trương là muốn để ngài góp 10% cổ phần, chút
tiền lẻ này còn để trong mắt ngài sao? Ngài chỉ cần rút cái tóc gáy, đều đủ người khác ăn cả đời. nói đến thời cơ xây dựng nhà xưởng, lấy được
mấu chốt buôn bán nha, nếu như bị người chiếm trước, chẳng phải là bị
động rồi sao?
Vừa nghe lời nói của Từ Hải Sinh… Trương Nhị Đản liền lắc đầu cười nói:
-Tiểu Từ Tử, đây không phải là vấn đề ngạinhiều ngại ít, tôi cảm thấy khu xí
nghiệp hiện tại phần lớn vẫn chỉ là ở giai đoạn ý đồ, hiện tại bắt đầu
đầu tư xây nhà xưởng có phải hơi sớm một chút hay không?
Trương
Thắng luôn căng thẳng suy tư về biện pháp thuyết phục ông ta, hắn nhớ
tới Từ Hải Sinh từng nói, xí nghiệp Bảo Nguyên có đầu tư ở rất nhiều
lĩnh vực, hơn nữa hắn còn nói qua một ít tin đồn thú vị như Trương Nhị
Đản chuyên mua xe to, xây dựng lầu không có thang máy, chính là vì để có cảm giác như đế vương.
Tất cả những phương diện lớn nhỏ đó, đều thể hiện tính cách đặc trưng của Trương Nhị Đản: người này làm xí
nghiệp lớn và rất cầu toàn. Chính mình đại khái có thể từ phương diện
này để bắt đầu.
Vì thế Trương Thắng lập tức tiếp lời nói:
-Trương tổng, có câu cửa miệng “Dệt hoa trên gấm không gọi là đẹp, đưa than
sưởi ấmngày tuyết rơi mới đáng trân trọng”. Trong tỉnh, các thành phố
phụ cận xây dựng khu kinh tế mới, đây là đầu tiên, phía chính phủ tất
nhiên là coi trọng rất cao, nhất định hy vọng đem nó làm càng lớn càng
mạnh. Như vậy càng sớm vào khu xí nghiệp, tất nhiên càng được chính phủ
hoan nghênh và tạo điều kiện.
Cho nên xí nghiệpnào tiến vào sớm
nhất, ở từng giai đoạn nhất định sẽ được quan tâm tương ứng, đây là thứ
nhất; còn nữa, Trương tổng ngài là nhà doanh nghiệp tư nhân lớn nhất
tỉnh ta, uy vọng rất lớn, nếu ngài đi đầu hưởng ứng sự kêu gọi của chính phủ, đầu tư vào khu kinh tế mới xây dựng, sẽ trở thành người đầu tiên
góp cổ phần vào xí nghiệp ở khu kinh tế mới. Ngài nghĩ xem, đối với cá
nhân ngài và xí nghiệp Bảo Nguyên có phải là có một số tàiphú rất lớn
không?
Trương Nhị Đản nghe xong, thần sắc khẽ động, Trương Thắng bốc thuốc đúng bệnh, lời nói này rất hợp khẩu vị của ông ta, lập tức đả động lòng của ông. Từ Hải Sinh quăng cho Trương Thắng một cái nhìn
thưởng thức: thằng nhóc này, một chút liền thông, quả nhiên là nhân tài.
Trương Thắng tiếp tục nói:
-Trương tổng làm buôn bán
lớn, tôi rất khó nhìn qua bóng lưng, mặt dày xin ngài ra mặt, chính là
mong có thể trông cậy hóng gió dưới cây to ngài.
Trương Nhị Đản nghe vậy dần dần lộ ra vẻ sung sướng, Trương Thắng thuận thế nói tiếp:
-Chỉ bằng thương hiệu vàng của xí nghiệp Bảo Nguyên và danh vọng của cá nhân ngài, chiếm nhiều hay ít cổ phần đều không coi là nhiều. Tuy nhiên vãn
bối là buôn bán nhỏ, nhiều lắm đăng ký cái ba triệu năm trăm nghìn đồng
tiền vốn, ở trong mắt ngài chỉ là bữa ăn sáng, nhưng với tôi mà nói kia
đã là một khoản cực lớn rồi. Nếu ngài chiếm 10% cổ phần, tôi đây cũng
không còn lại bao nhiêu.
Trương tổng, chuyện này, nói cho cùng
chính là tôi cầu cái lợi nhỏ, ngài được cái dhắn tốt. 10% lợi nhuận chưa ở trong mắt ngài nha, ngài nói có đúng hay không? Tuy nhiên có khoản
đầu tư này, ngài lại quan tâm nhiều một chút, chia hoa hồng cổ tức hàng
năm của xí nghiệp coi như là vãn bối chịu phù thị của ngài, hiếu kính
ngài “Đại hồng bao” thôi.
Nếu ngài đồng ý góp vốn, danh xưng của khu công nghiệp tương lai, cũng có thể lấy đại danh Bảo Nguyên, tôi
cũng lây phúc khí của ngài, ngài thấy thế nào?
Lời này vừa nói
ra, Trương Nhị Đản đột nhiên lộ sắc mặt vui mừng, người này thành công
vĩ đại, từ trong xương cốt hận không thể các ngành nghề đều có sản
nghiệp của mình. Nhưng mặc dù lấy thực lực của ông ta và tốc độ khuếch
trương, cũng không có khả năng chiếm lĩnh tất cả các lĩnh vực.
Trương Thắng mời ông ta đầu tư, là mượn tên, đăng ký hai chữ Bảo Nguyên, lại
đưa cho ông ta một danh tiếng, chính là đúng tâm ý của ông ta rồi. Đến
lúc này ông ta cũng không so đo lợi ích thực tế có thể có được rồi.
Từ Hải Sinh qua lời nói và sắc mặt mà đoán ý, cười nói:
-Đúng vậy a, đây đúng là hợp tác cùng có lợi, thật là việc tốt nha. Về
phầnphương tiện xây dựng cơ bản chưa kiện toàn, kỳ thật cũng không cần
lo lắng như vậy. Công ty còn chưa có mở lên nha, đợi cho nhà xưởng kiến
thành, phương tiện cơ sở hẳn là cũng sẽ xây dựng xong. Hơn nữa mảnh đất
của chú Trương nằm ở chính cạnh quốc lộ Thành Nam, vận chuyển vốn không
phải là vấn đề.
Trương Nhị Đản cười ha hả rộ lên:
-Ừ,
xem các hắn kẻ xướng người họa kìa, nếu như vậy nha…, được rồi, tôi liền ý tứ một chút, góp một triệu hợp tác với nhà máy xử lý của các hắn. Tuy nhiên, đất là hắn ra đấy, tôi cũng không tăng thêm đầu tư đâu.
-Đúng vậy, đúng vậy! Liền nhờ thương hiệu của Trương tổng, đây chính là tài
sản vô hình nha, ít nhiều xí nghiệp muốn đưa cổ phần dhắn nghĩa cho
Trương tổng còn xin không đến cơ. Hơn nữa Trương tổng đầu tư vào công ty tôi, trương tổng dẫn dắt tiểu bối như vậy, chúng tiểu bối chính là vô
cùng cảm kích rồi.
Trương Thắng gật đầu ưng thuận nói.
Trương Nhị Đản đi giày vào, nói:
-Không có ý kiến? Được, vậy… cứ như thế, chuyện này quyết định như vậy đi. Chủ ý xây dựng chợ bán sỉ thủy sản của Tiểu Trương không tệ, tuy nhiên
trước mắt đầu tư như vậy là nóng vội rồi, tôi cho rằng xây dựng kho lạnh trước, chợ bán sỉ thủy sản đến sau khi đầu tư có thể chờ thời mà xây
dựng.
Ông ta cười nói:
-Cháu ngoại của tôi cũng là người thành phố, vừa vặn đang thất nghiệp, chạy đến chỗ tôi tìm việc. Tôi để
nó đi cùng các hắn xem đất, chọn chỗ thích hợp xây dựng kho lạnh, nếu
như cần sự ra mặt của tôi thì để nó thay tôi đi cho.
Ông ta nói xong liền hắng giọng hô:
-Thư ký Lục, Lục nhi a, Tiểu Lục…, đang yên đang lành, lại còn làm cái cửa cách âm gì đó.
Trương Nhị Đản đi tới bàn làm việc nhấn chuông điện, lớn tiếng nói vào loa:
-Tôi nói Lục nhi, cô đi vào đây một chút!
Trương Nhị Đản nói xong, quay sang nói với Trương Thắng:
-Sở Văn Lâu là cháu ngoại của tôi, tuổi so với chú cũng không lớn hơn bao
nhiêu, thanh niên các chú có chuyện gì thì cứ cùng nhau nói hết đi.
Lúc này cửa phòng vừa mở ra, cô gái đeo kính hiện ra ở cửa. Trương Nhị Đản không chờ cô nói chuyện, liền nói luôn:
-Cô lập tức gọi điện cho bộ phận tài vụ, bảo Sở Văn Lâu lên đây một chuyến!
Từ Hải Sinh hít khói, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Trương Thắng nói:
-Nhìn thấy phong cách làm việc và sự quyết đoán của Trương tổng chưa? Chú
cùng cô ấy đi xuống tiếp đi. Hắn Sở này xem ra sau này chính là người
phía Trương tổng phụ trách bàn bạc hợp tác với chú rồi, tìm hiểu lẫn
nhau đi.
Trương Thắng nghe vậy liền đứng lên nói:
-Trương tổng, tôi đi nghênh đón một chút!
Trương Nhị Đản gật đầu nói:
-Tốt tốt tốt, đi đi, đi đi, các chú đều đọc nhiều sách, tuy nhiên dù sao vẫn còn trẻ tuổi. Đọc sách thôi là không đủ, phải đem học vấn ra làm việc
thì mới có thể thành tài. Sau này các chú giúp đỡ lẫn nhau một chút.
Cửa vừa đóng, Trương Nhị Đản ngồi trở lại sô pha, Từ Hải Sinh kỳ quái hỏi han:
-Trương tổng cũng có ý đến Kiều Tây làm công thương nghiệp? Tôi thế nào trước đó cũng chưa nghe ông thông báo chút gì?
Trương Nhị Đản khoát tay nói:
-Haiz, cây to đón gió lớn. Lăn lộn đi ra chính là chuyện nể tình giúp đỡ lẫn
nhau. Là lãnh đạo thành phố tìm đến tôi, nói tôi là cái gì đại biểu kiệt xuất của dohắn nghiệp tư nhân, hẳn là phải dẫn đầu ủng hộ xây dựng khu
kinh tế mới. Vừa lúc trước có một vị lãnh đạo tỉnh đến thị sát, đề nghị
tôi xây dựng cái kho lạnh, cất giữ và kinh dohắn thủy sản.
Tuy
nhiên, bỏ vốn vào cũng không nhỏ, chỉ xây dựng kho lạnh cũng mất năm
triệu, còn phải tiêu hao món tiền khổng lồ để mua sắm đấy, ha ha, hắn em của chú tới tìm tôi, đúng là người nguyện mắc câu, ăn khớp với nhau.
Đến lúc này, tôi tiêu tiền không nhiều lắm, hai vị lãnh đạo lớn không
thể đắc tội liền đều tới nịnh hót rồi.
Đúng rồi, Tiểu Từ, hiện
tại trên tay tôi hạng mục đầu tư xây dựng lớn có mấy cái, tài chính khá
căng thẳng, tôi cần ba mươi triệu, anh có thể kiếm được không?
Bạn đang đọc truyện Nhất Lộ Thải Hồng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.