Chương 34: Mộng Đẹp Cũng Được, Ác Mộng Cũng Tốt.
Huyền Cực cũng không
hiểu mình đã nói gì, câu “người nghe đều thấy bực” rốt cuộc là dùng để
chỉ mình hay là người khác, chỉ là sau khi đuổi được Thanh Huyền, hắn
cũng chẳng để chuyện về nữ tế Tịch tộc vào lòng, duy chỉ quay đầu nhìn
về phía căn phòng bên cạnh, trên ban công đã có một lớp tuyết đọng.
Huyền Cực nhún người nhảy lên, cơ thể nhẹ nhàng đáp trên ban công, lớp tuyết bị tác động cũng nhẹ nhàng bay lên.
Hắn nâng mắt quan sát bốn phía xung quanh , bộ dạng giả vờ quan sát xem có
tai mắt của Hồ tộc hay không giống hệt như đang bịt tay trộm chuông*,
sau khi kiểm tra kỹ càng mới thu mắt nhìn về cánh cửa bị che rèm kín
mít… Bóng dáng hốt hoảng sau khung cửa đã không thấy đâu, Huyền Cực loay hoay một hồi ở ban công nhưng chỉ để lưu lại một vết chân, dường như
không biết kế tiếp mình nên làm gì, đành giơ tay lên đỡ Vô Quy kiếm sau
lưng, trầm mặc.
“Hoa Miên.”
Hắn dùng giọng trầm thấp gọi tên người trong phòng, nhưng âm thanh đó không lớn, gần như bị gió tuyết thổi tan —
Trong phòng một lúc lâu không có động tĩnh, Huyền Cực đứng một hồi, cho dù
vểnh tai cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở biểu hiện cho sự sống của Hoa
Miên… Chính xác là cô hoàn toàn không có ý định trả lời.
“…”
Ánh mắt Huyền Cực ảm đạm, đành phải xoay người biến mất giữa trời tuyết.
Sau khi Huyền Cực đã đi được một lúc lâu, trên khung cửa xuất hiện một bóng dáng rón rén. Rèm cửa khẽ lay động, đầu tiên là bị kéo lộ ra một khe
hở, từ từ khe hở đó lộ ra một con mắt… Sau đó là một cái đầu mềm mại dò
xét thò ra liếc nhìn vết chân to trên ban công, cái đầu đó hệt như kẻ
trộm, hết nhìn trái lại nhìn phải, xác định chung quanh không có ai mới
thở phào nhẹ nhõm, cô thẳng người lên, kéo chốt mở cửa “két” một tiếng —
Nhưng chưa đợi Hoa Miên từ trong phòng bước ra, bên cạnh đột nhiên thò ra một cái tay bắt lấy cửa sân thượng đang chuẩn bị rộng mở!
Hoa Miên: “?!!!”
Hoa Miên bị dọa sợ, cô hét lên một tiếng rồi liên tiếp lùi về sau, sau đó
trơ mắt nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông vốn dĩ mới rời đi xuất
hiện trên ban công phòng mình — Huyền Cực đứng ngược với ánh trăng nên
cô không thể nhìn rõ vẻ mặt hắn lúc này, chỉ biết hốt hoảng lùi về phía
sau, đến mức cả người gần như dán trên tường, hai mắt trợn to, như một
con nai con thất kinh lỡ lầm bước vào làn đường dành cho xe chạy.
Bước chân Huyền Cực trầm ổn, vừa đưa tay kéo cửa vừa thong thả bước vào
phòng, hắn liếc nhìn Hoa Miên đang dán trên tường như con thằn lằn; cô
nhìn hắn chằm chằm, như thể trong phòng vừa bị một con khủng long bạo
chúa đột nhập, miệng lắp bắp nói: “Anh anh anh anh chẳng phải đã —”
“Thì ra cô biết tôi gọi.” Huyền Cực bước vào phòng ngắm nhìn bốn phía, cuối
cùng tầm mắt lại rơi trên người Hoa Miên, đến khi ánh mắt của hắn khiến
cô càng thêm sợ hãi mới chậm rãi hỏi: “Vừa rồi gọi, vì sao không trả
lời?”
Cô đang bị chất vấn đúng không?
Trả lời?
Trả lời cái gì?
Chúc mừng hắn tìm được vỏ kiếm mới?
Hay là chúc mừng hắn tìm được vỏ kiếm mới, thuận lợi cưới được cả vợ?
Hoa Miên vì sự xuất hiện đột ngột của hắn nên không khỏi hoảng hốt, cô giật giật môi nhưng phát hiện mình không nói được lời nào… Tay cô cào loạn
trên tường, vì chỉ cào trúng khoảng không nên đành vô lực nắm chặt:
“Tôi…”
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi.
Huyền Cực liếc nhìn
chiếc váy mỏng manh trên người cô, chân cô mang một đôi dép lông thỏ mềm mại, ánh mắt dừng lại nơi cổ chân trắng trẻo mảnh khảnh lộ ra dưới làn
váy, tiếp đó là bàn chân nhỏ nhắn bị đôi dép bông che khuất, không rõ là da cô trắng, hay dép lông thỏ trắng hơn…. Ánh mắt hắn lướt qua, thấy
phần chân vì bị gió lạnh quật phải nên hơi xanh xao.
Vì vậy hắn xoay người đóng cửa lại, tiếng cửa đóng như nện thẳng vào tim Hoa Miên khiến cô giật thót…
Huyền Cực thoáng nhìn thấy, anh sững sờ, lập tức thở dài trong lòng —
Cái này cũng làm cô sợ?
… Hắn lớn bằng tuổi này nhưng chưa từng gặp qua người nào nhát gan như
cô, cũng chưa từng gặp người nào trong sáng như cô, dường như cả người
cô là một miếng đậu hũ trơn bóng tinh xảo, sinh ra đã tạo cho người khác cảm giác muốn nâng niu trong tay.
Lúc này, Huyền Cực bước hai
bước đến trước mặt Hoa Miên, bắt lấy đôi tay đang cào loạn mái tóc của
cô lại — hắn là người tập võ, cũng chẳng biết đạo lý thương hương tiếc
ngọc, tay chân vụng về cũng là lẽ đương nhiên, dẫu biết phải nhẹ tay
nhưng cũng chẳng khống chế được sức lực, hết lần này đến lần khác làm cô hoảng sợ. Vì vậy chờ đến khi Huyền Cực phát hiện mình dùng quá nhiều
sức, trên cổ tay Hoa Miên đã hằn rõ năm dấu tay.
Huyền Cực: “…”
Huyền Cực: “Đau không?”
Hoa Miên bị anh bắt lấy cổ tay, ngón tay giật giật: “Một chút.”
Huyền Cực không biết nói gì: “…Đau cũng không biết lên tiếng?”
Hoa Miên: “À.”
Thật bất đắc dĩ, ngón tay Huyền Cực buông lỏng, lập tức cảm giác bàn tay mềm yếu của cô rụt trở lại, hắn rũ mắt nhìn người đang thẳng lưng đứng giữa khuôn ngực của mình và bức tường — bỗng nhiên hắn ý thức rằng nếu bọn
họ còn tiếp tục trầm mặc, đại khái đến sáng cũng chẳng nói năng được câu nào nên đành phải mở miệng trước hòng đánh vỡ cục diện bế tắc: “Chuyện
vừa rồi nói với Thanh Huyền, cô nghe thấy đúng không?”
“…” Hoa Miên do dự một chút cũng gật đầu như gà con mổ thóc: “Một chút.”
Giống như hôm nay ngoại trừ hai chữ này cô sẽ không mở miệng nói gì khác với hắn.
“Nghe được bao nhiêu?” Giọng Huyền Cực trầm thấp.
Nghe xong câu này, lỗ tai Hoa Miên hơi hơi ngứa, cô do dự một lúc, cuối cùng cắn môi nói: “… Nói, nói là chuẩn bị làm vỏ kiếm mới?”
“Vì ngày
tranh đoạt đế vị là ngày mười lăm tháng tới, nếu trước đó không tìm được vỏ kiếm Vô Quy, tôi sẽ bị tước quyền tranh đấu.” Huyền Cực dừng lại,
chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại kiên nhẫn giải thích với cô:
“Dưới Tuyết Lang Hồ trên lãnh địa Tịch tộc còn một khối huyền thiết cùng chất với Vô Quy kiếm, có thể dùng nó làm vỏ kiếm mới… Tôi chỉ có thể
làm vậy để giải quyết vấn đề trước mắt, còn về vỏ kiếm Vô Quy thì sau
khi sắp xếp ổn thỏa sẽ tiếp tục đi tìm.”
Ừm.
Thì ra, quả nhiên vẫn cần một vỏ kiếm mới.
Lúc trước còn khăng khăng khẳng định là “vỏ kiếm Vô Quy là vật độc nhất vô nhị”…
Vừa xoay người đã —
Đã —
Aiz.
Hoa Miên nghe vậy, đầu tiên là chột dạ liếc nhìn Vô Quy kiếm sau lưng Huyền Cực theo bản năng, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh tên quỷ kiêu
ngạo kia đang chống nạnh dí trán cô, bộ dạng vui sướng khi người gặp
họa, miệng thì không ngừng nói cái gì mà “Ta đã nói đàn ông không đáng
tin”…
Đau đầu thật, Hoa Miên khẽ lẩm bẩm sau đó đưa tay lên xoa xoa thái dương.
Huyền Cực: “Làm sao vậy?”
Động tác xoa trán của Hoa Miên ngừng lại, cô rũ mắt, giơ tay lên sờ sờ tai,
quật cường nói: “Có mới thì dùng mới được rồi, đừng tìm đồ cũ nữa, phí
cái vỏ đó để làm gì?”
Huyền Cực: “…”
Thiếu chút quên mất.
Người trước mắt mặc dù tính cách trông có vẻ mềm mại…
Thế nhưng thỏ con cũng có lúc nóng nảy cắn người, một câu nói nhẹ nhàng hời hợt là thế, nghe qua không có cảm giác gì, nhưng tỉ mỉ đánh giá lại
phát hiện mười phần oán niệm trong đó — oán niệm đó đủ để khiến một
người đang mạnh khỏe phải chống tường thở phì phì vì oan ức.
“Vỏ
kiếm Vô Quy là thiên hạ độc nhất vô nhị,” Huyền Cực hít sâu một hơi,
giọng nói cũng trở nên cứng rắn: “Năm đó vỏ kiếm bị thần thú Tịch tộc
cắn trúng nên đã xuất hiện vết nứt, cũng không phải món đồ gì quá quý
giá, chẳng qua nó đã làm bạn với tôi nhiều năm, dùng cũng thuận tay,
ngay cả cảm xúc mà vết nứt đó đem lại cũng đã trở nên quen thuộc…”
Huyền Cực tạm dừng, sau đó lại dùng giọng giận dỗi: “Cái mới, dùng không quen.”
Huyền Cực dứt lời, không ngờ tâm trạng hắn lại không bình tĩnh được như mọi
khi, trái lại lại bị cảm xúc của cô ảnh hưởng… Người từ nãy đến giờ vẫn
quay mặt đi không thèm nhìn Huyền Cực bỗng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn một cái.
Hoa Miên: “Nói những lời này để làm gì?”
Huyền Cực: “Tôi cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, không phải không muốn giữ lời,
lần trước nói về vụ vỏ kiếm cũng chỉ muốn cô hài lòng.”
Hoa Miên đáp lời trong vô thức: “… Anh không cần làm tôi hài lòng.”
Huyền Cực nhìn cô một cái, Hoa Miên đỏ mặt, phát hiện mình như bị quỷ nhập,
dễ dàng bị hắn thao túng… Cô suy nghĩ một chốc, sau đó lại xấu hổ hỏi:
“Khi nào anh đi?”
Huyền Cực đáp: “Cuối tháng này, lúc đó cửa không gian nối với Chư Hạ sẽ mở.”
Hoa Miên nhón chân, lại hỏi: “Còn trở về không?”
Huyền Cực đáp: “Đợi sau khi đăng cơ, trấn áp đám người không an phận ở Hồ tộc xong tôi sẽ quay lại Hiện Thế, tiếp tục tìm vỏ kiếm.”
Hoa Miên
nghe vậy, nghe ra ý muốn quay về tìm vỏ kiếm của hắn không phải chỉ là
nói suông, trong lòng hơi ngứa, có chút cảm động; đồng thời lại cảm thấy hốt hoảng, giận bản thân yếu đuối, cái gì cũng không dám nói, cũng
chẳng có dũng khí buông bỏ mọi thứ ở bên này để cùng hắn đi, giận mình
nửa vời, hết lần này đến lần khác ăn trong bát ngó trong nồi, hoàn toàn
không muốn hắn nhắc đến chuyện “một lần nữa chế tạo vỏ kiếm” dù chỉ là
nửa chữ…
À, vả lại…
Còn có nữ tế đi kèm vỏ kiếm mới.
Làm sao có thể đáng giận như vậy?
Một cái vỏ kiếm mới cướp đi vị trí của cô thì không nói, lại còn muốn khuyến mãi mua một tặng một sao!
Người tên Thanh Huyền đó không phải đã nói nữ tế Tịch tộc là mỹ nhân hiếm
thấy sao, làm gì có mỹ nhân hiếm thấy nào cứ lăm le chủ nhân nhà người
khác như vậy… Là bởi vì hắn vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại vừa là tộc trưởng Nhân tộc sắp đăng cơ làm Hoàng đế sao?
…. Hứ, đồ nông cạn!
Nghĩ vậy, Hoa Miên nhíu mày nâng tay, bực bội xoa xoa lỗ tai, đem vành tai
trắng nõn xoa đến mức đỏ hồng, cuối cùng thở dài: “Chuyện của anh tự anh quyết định là được rồi, vỏ kiếm cũng vậy, nữ tế gì đó cũng vậy…”
Nữ tế Tịch tộc?
Ngay cả chuyện này cô cũng nghe thấy?
Huyền Cực rũ mắt nhìn người đứng dựa sát vào tường trước mặt, hắn khẽ hạ thắt lưng, không bị lời nói của cô dẫn dắt nữa mà phản vấn: “Giọng điệu này
là sao, chẳng lẽ cô giận?”
Hoa Miên sửng sốt ngẩng đầu nhìn Huyền Cực, không nói lời nào.
Huyền Cực nâng tay, im lặng chống hai bên tường, giam cầm cô giữa vách tường
và lồng ngực của mình — hắn cúi đầu, nửa khuôn mặt bị giấu trong bóng
tối, Hoa Miên có thể mơ hồ cảm nhận được hô hấp của hắn, lồng ngực chấn
động.
“Giận cái gì?” Cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Huyền
Cực, hơi thở ấm ám khẽ cào nhẹ qua vành tai như lông chim: “Là chuyện
của vỏ kiếm? Hay là chuyện khác…”
Lời còn chưa dứt, khí tức phun ở chóp mũi cũng đủ khiến Hoa Miên nhảy dựng lên.
Cô giơ tay hung hăng đẩy bờ vai của hắn ra, thừa dịp hắn không kịp phòng
bị mà lùi về sau một bước, cô khom lưng trốn khỏi lồng ngực hắn rồi nhảy lên giường, nhấc chăn che kín đầu: “Liên liên liên liên liên quan gì
đến tôi! Tôi chỉ tình cờ nghe được thôi! Hừ! Vỏ kiếm mới anh có, mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc cũng có luôn, đúng là nhân sinh viên mãn… Hừ!”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Hoa Miên cũng bé lại.
Đại khái cô cũng không bao biện được gì.
Huyền Cực đang đứng im cũng thẳng lưng nhìn về phía người đang quay lưng trên giường, lúc này cô chùm chăn nhìn như một ngọn núi nhỏ giận dữ, sự tức
giận trong lòng lập tức tiêu tán không còn tăm hơi, không những thế còn
dấy lên lòng muốn đùa cợt.
“Lúc tôi kế thừa chức tộc trưởng Nhân
tộc, mặc dù thuở nhỏ lớn lên trên đảo Phù Đồ, trầm mê võ học, nhưng thẩm mỹ đối với vẻ ngoài của nữ tử tất nhiên vẫn có — ngàn năm qua, Tịch tộc phía Đông không thiếu mỹ nhân, nữ tế Thiện Thủy là người phải phóng mắt ngàn dặm mới tìm ra được, bất luận là ngoại hình hay pháp lực đều là
người hiếm có…”
Huyền Cực chậm rãi nói.
Rõ ràng thấy ngọn núi nhỏ kia hơi cứng lại.
Hắn dừng lại, lúc này mới nói tiếp: “Nhưng tôi không thích.”
Người trong chăn chậm rì rì quay qua nhìn hắn một cái.
Huyền Cực đỡ Vô Quy kiếm, vẻ mặt chính trực: “Nếu thích đã lấy về nhà từ lâu, còn chờ đến khi bị cô ta uy hiếp như bây giờ sao?”
Hoa Miên: “….”
Bàn tay cầm chăn bông của Hoa Miên khẽ dùng sức, định tiếp tục vùi mình
vào… Đột nhiên lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Huyền Cực từ đằng
sau: “Tôi đã chuẩn bị xong tin tức về vỏ kiếm Vô Quy, mấy ngày nữa sẽ để Thanh Huyền tung ra, đến lúc đó Hồ tộc tất nhiên cũng sẽ nhận được tin, nếu vỏ kiếm Vô Quy không còn giá trị gì, bọn họ tự động sẽ không quay
lại làm khó một người không biết gì như cô…”
Như vô tình bị những lời Huyền Cực nói đâm trúng, Hoa Miên rũ mắt, cùi đầu rầu rĩ “Ừ” một tiếng.
“Cuối tháng này cuộc sống của cô sẽ trở lại với quỹ đạo, cứ xem như những
chuyện cô đã trải qua trong mấy ngày gần đây là một giấc mộng đi.”
“….”
“Mộng đẹp cũng được, ác mộng cũng tốt, đã nói phải bảo vệ cô đến cùng, cuối cùng cũng chỉ có thể đến lúc đó mà thôi.”
Người nằm trong chăn im lặng tưởng như đã chết.
Một lúc lâu sau, người đàn ông đằng sau khẽ than một câu: “Bỏ đi, tôi nói
với cô những lời này để làm gì.” Sau đó trong phòng vang lên tiếng bước
chân nhỏ vụn, cửa ban công bị đẩy ra rồi lại được khép lại, cuối cùng
không còn bóng người —
Lần này hắn thực sự đã đi.
“….”
Mộng đẹp cũng được, ác mộng cũng tốt.
Đã nói phải bảo vệ cô đến cùng.
Cuối cùng cũng chỉ có thể đến lúc đó mà thôi
Hoa Miên ngẩng đầu, mê man nhìn về hướng ban công, bên ngoài trời lạnh thấu xương, gió vẫn thổi những bông tuyết che khuất cả bầu trời, chưa từng
dừng lại —
Nói được thật nhẹ nhàng.
Mộng đẹp cũng được, ác mộng cũng thế, chung quy đều là ký ức… Đến lúc đó, ngay cả hắn cũng đi
mà không thèm quay đầu lại, còn cô, nên làm cái gì bây giờ?
——— ———————
Một phần là vì rảnh quá, một phần là vì tuy đã nghe câu “Bịt tai trộm
chuông” lâu rồi nhưng mình vẫn không hiểu lắm ý nghĩa của nó nên đã thử
tìm hiểu và để đây cho những bạn nào có cùng thắc mắc, đọc chơi cho vui
nhé:
Câu này xuất phát từ một câu chuyện hài kể về một tên trộm đến
nhà họ Phạm ăn trộm, nhưng khi đến nơi thì cả nhà đều đã dọn đi và không còn gì cả, chỉ còn đúng một cái chuông lớn trong sân. Tên trộm nghĩ:
Cái chuông này có thể bán kiếm được chút tiền, thế là hắn nhấc lên thử
nhưng nó quá nặng, không cách nào chuyển đi nổi.
Hắn suy tính:
Nếu đập vỡ cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn
tìm một cái búa gõ nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “Chết rồi! nếu bị hàng xóm nghe được thì làm sao đây?”
Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình rồi nện vào chuông. Người dân xung quanh nghe thấy tiếng chuông đổ xô vây bắt tên trộm.
Tên trộm cho rằng mình không nghe thấy tiếng chuông thì người khác cũng
không nghe thấy. Hắn tự dối được mình, nhưng không thể dối được người
khác! (nguồn: ongbachau.vn)
Hành động rón ra rón rén nhìn ngó
chung quanh của Huyền Cực cũng giống như vậy, ra vẻ như không có chuyện
gì, chỉ cố tình nhảy qua ban công phòng Hoa Miên giả vờ như đang kiểm
tra an toàn nhưng ai cũng biết là ổng qua đó là để tìm gái hòng an ủi
người ta!
Bạn đang đọc truyện Cuộc Sống Đào Hoa Cùng Kiếm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.