Chương 45: Bão Tuyết Ngày Xuân, Chim Chóc Chao Liệng, Hồ Ly Đón Dâu.
Hoa Miên buông tay, xoa xoa mắt nhìn Bạch Di, ừm, tất cả bình thường.
Cô lại làm “cửa sổ hồ ly” thêm lần nữa, đặt lên mắt, lại nhìn về phía
người đàn ông đang đứng giữa hồ bơi, vẫn là lông xù và hai lỗ tai, đống
đuôi không nhiều không ít, vừa đủ tám cái.
Hoa Miên: “…”
Trong lòng nhất thời khiếp sợ, xen lẫn kinh ngạc, hoài nghi, sợ hãi.
Tại sao đuôi của Bạch Di không phải chín cái, Hoa Miên nhớ đến va li hành
lý bị chém thành năm bảy mảnh của mình, trong lòng đã có đáp án — trách
không được ngay hôm sau ngày đuôi hồ ly bị chém đứt, Bạch Di lập tức lấy lý do té ngã để xin nghỉ…
Thì ra hắn chính là con hồ ly xui xẻo đêm đó bị chém mất đuôi.
Vậy ra người mà Huyền Cực nói muốn hại cô trước đây chính là Bạch Di — là
đại minh tinh phong quang vô hạn, là tiểu béo từng bị cha mẹ đánh đến
mức ôm mông khóc đến tê tâm liệt phế?
Tại sao hắn lại vạch trần thân phận trước mặt mình?
Là bởi vì biết sau khi Huyền Cực đi cô sẽ không còn ai che chở, hắn có thể muốn làm gì thì làm, muốn để cô chết cũng phải làm một con quỷ biết rõ
tình hình?
…. Nhưng mà nhưng mà, Huyền Cực cùng lắm chỉ mới xuất
hiện có một tháng, còn suốt hai mươi năm qua, Bạch Di cùng Hoa Miên đồng bộ trở thành người Hiện Thế, tại sao hắn không tranh thủ thời gian
xuống tay với cô để diệt trừ hậu họa đi?
A a a, rối muốn chết!
Hoa Miên nghĩ không ra, ôm đầu đau trứng trong chốc lát, sau đó nhặt tấm
thảm trên mặt đất lên — ngay cả cô cũng bội phục tinh thần mạnh mẽ của
bản thân, khi gặp phải tình huống khủng bố như vậy, khi đầu rối thành
một mớ bòng bong, cô còn có thể miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh bên
ngoài, ngồi xuống nhặt tấm thảm rơi trên mặt đất để cất đi…
Mà không phải nhảy dựng lên, sau đó hét chói tai chạy trốn.
Hoa Miên cất thảm xong, xoay người bình tĩnh rời khỏi phim trường — cô cảm
thấy kỹ thuật diễn xuất của cả đời mình đều đã bị bản thân lãng phí, đại khái hiện trường không ai phát hiện ra sự bất thường của cô, có điều mồ hôi lạnh đã chảy đầy lưng, tay chân không khống chế được sự run rẩy dù
là rất nhỏ, nhưng thoạt nhìn chỉ thấy mặt hơi tái một chút thôi.
Cô chậm rãi đến góc phim trường, nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định
không có ai, Hoa Miên mới móc huyền kính trong túi ra, do dự một lát mới duỗi tay định mở: Cô không phải nữ chính tự cho mình thông minh hễ tí
là chạy đi cáo trạng, gặp phải tình huống này, phản ứng đầu tiên của cô
là muốn tìm Huyền Cực…
Cáo trạng đó!
Nhưng vừa mở huyền
kính, còn chưa kịp gọi tên Huyền Cực, đột nhiên một bàn tay thon dài từ
phía sau vươn ra khép huyền kính lại, Hoa Miên sửng sốt, lúc này, một
giọt nước lạnh lẽo rơi xuống cổ áo cô, lạnh đến mức khiến cô rùng mình!
“….!”
Bàn tay cầm huyền kính hơi khựng lại, Hoa Miên mờ mịt ngẩng đầu, sau đó
thấy một người đàn ông đang khoác thảm lông trên người, cả cơ thể hắn
ướt dầm dề đứng phía sau, giọt nước nhỏ dọc xuống cằm hắn, hắn rũ mắt,
trên mặt không chút biểu cảm —
Là Bạch Di.
“Không cần phải báo cáo tất cả mọi chuyện với hắn như vậy.” Lúc Hoa Miên còn đang kinh
ngạc nhìn hắn chằm chằm, Bạch Di đã rũ mắt, giọng nói lạnh lùng: “Nói
cho em biết chuyện tôi là người Hồ tộc chẳng qua vì không muốn tiếp tục
lừa gạt em thôi.”
Khóe môi Hoa Miên co quắp: “Anh…”
Dường
như Bạch Di rất lạnh, sắc mặt hơi tái, hắn thoáng quấn chặt thảm, chậm
rãi nói: “Vỏ kiếm Vô Quy đã tạo xong, không chỉ Huyền Cực, mà người của
Hồ tộc cũng đã từ bỏ chấp nhất tìm lại vỏ kiếm…”
Hắn vừa nói vừa cong lưng áp sát vào người Hoa Miên.
Một giọt nước theo động tác của hắn trượt xuống gò má, sau đó trượt xuống
chóp mũi rồi nhỏ giọt, hắn khẽ mím môi: “Từ lúc em bước vào Hiện Thế,
tôi cũng ngây người ở bên cạnh em hai mươi mấy năm, nói là nhìn em làm
người lớn lên cũng không quá đáng, cho dù ngay từ đầu không có tình cảm
gì nhưng thường xuyên tiếp xúc cũng sinh ra chút thương hại, huống chi
chúng ta vốn dĩ —”
Bạch Di dừng lại.
“Quên đi, nói em cũng không nhớ được.” Hắn thẳng eo, từ trên cao nhìn xuống Hoa Miên: “Sau
khi Huyền Cực rời đi, tôi sẽ không làm hại đến tính mạng của em nữa, em
có thể yên tâm, cũng không cần báo cáo lại với hắn.”
Hoa Miên trợn mắt há hốc mồm.
Hơn hai mươi năm?
Ở Hiện Thế cùng tôi hơn hai mươi năm?
Vì sao?
Hoa Miên ngây ngốc một lúc lâu, huyền kính miết trên tay cũng bị Bạch Di
lấy mất, cô “A” một tiếng, trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông đối diện
nhẹ nhàng mỉm cười: “Cái này tịch thu trước.”
Hoa Miên nghẹn: “Trả, trả lại cho tôi!”
Bạch Di bĩu môi: “Không trả, trả rồi em lại muốn nói chuyện cho Dịch Huyền
Cực, đảo Phù Đồ toàn người phiền phức… Tôi còn bị hắn chém mất một cái
đuôi, gần đây nguyên khí đại thương, không đánh lại bọn họ.”
Hoa Miên: “…”
Ai quản anh có đánh lại bọn họ hay không chứ?!
Hoa Miên chỉ cảm thấy người trước mặt cực kì vô lại, cực kì vô sỉ.
Nhưng ở phim trường có quá nhiều người, cô không thể nổi giận với hắn… Hoa
Miên giật giật môi, đột nhiên nghĩ: “Cho nên, vụ Vương Ca, vụ tấm thép,
còn có thang máy…”
“Đều là tôi.”
“…”
“Nhưng sau này sẽ không vậy nữa.” Bạch Di hứa hẹn: “Tôi thề.”
“…”
Hoa Miên không nói gì, vừa run sợ vừa kinh hãi: Nghĩ tôi là đồ ngốc sao, quỷ mới tin!
Trùng hợp lúc này đạo diễn lại gọi Bạch Di, nói là muốn quay tiếp cảnh lúc
nãy chỉ mới diễn được một nửa mà hắn đã đột nhiên bò từ dưới nước lên,
Bạch Di lười biếng xoay người định đi…. Hoa Miên không có cách nào,
trong lòng chỉ nhớ muốn kể cho Huyền Cực nghe chuyện này, vì vậy vươn
tay định cướp lại huyền kính, Bạch Di giống như có mắt mọc ở đằng sau,
hắn giơ tay cao lên, khiến cô chụp vào không khí!
Trước khi Hoa Miên nổi bão, hắn thuận lợi nhét huyền kính vào người, sau đó cởi khăn lông xuống ném lên đầu Hoa Miên.
Hoa Miên đột ngột bị trùm khăn mà không kịp phòng bị, cô giãy giụa kéo tấm
khăn từ trên đầu mình xuống, trơ mắt nhìn Bạch Di bước về phía mọi
người, giống như lúc nãy chưa phát sinh bất kì chuyện gì, hắn còn nói
chuyện với bọn họ hết sức vui vẻ.
Hoa Miên ôm khăn chậm rãi chạy đến cạnh Bạch Di, ngước đầu nhìn hắn.
Bạch Di nói chuyện với mọi người xong, vừa quay đầu đã thấy một ánh mắt như
nai con đang nhìn mình đầy kinh hoảng, nội tâm vui mừng, ngay cả khóe
mắt cũng nhiễm ý cười, hắn nói: “Khăn rất ấm, cảm ơn.”
Mấy cô gái bên cạnh thấy hắn khách khí với nhân viên tổ mỹ thuật như vậy, quả
nhiên dịu dàng như ngọc, tất cả bọn hộ đều thở dài như tiếc cho cái mạng già của hắn!
Nhưng Hoa Miên lại nghĩ —
Sao không đông chết anh đi!!!!
Đợi đến lúc Bạch Di xoay người trở về tiếp tục đóng phim, Hoa Miên cũng
giống như đám người bị hắn niết mệnh căn trong tay, đứng biển thủ cạnh
hồ bơi, lúc thấy hắn nhảy vào hồ nước lạnh, ai nấy cũng hít thở không
thông dõi theo, chỉ có nội tâm Hoa Miên đang rỉ máu, toàn bộ trái tim
đều đặt ở —
Cái gương của tôi, a a a a a, nước vào sẽ không sao chứ?!
Mười phút sau, Bạch Di lại bò lên bờ, Hoa Miên cầm khăn lông bước tới, định
cướp lại cái gương bị tên hồ ly thối này giấu trong người, cô khéo léo
đưa khăn lên nói: “Gương của tôi…”
Bạch Di: “Không trả.”
Hoa Miên khó thở: “Vậy vậy vậy anh nhớ đừng có đem nó ngâm nước! Hỏng rồi
thì phải làm sao! Tôi không nói với Huyền Cực chuyện của anh thì cũng có chuyện khác muốn nói mà…”
Động tác lau tóc của Bạch Di khựng
lại, hắn liếc nhìn cô một cái nhưng không trả lời… Lúc ấy Hoa Miên còn
đắn đo không biết hắn có ý gì, bất quá cô sẽ biết sớm thôi, cũng không
biết có phải do Bạch Di cố ý hay không, nói ổn ổn một hồi lại chui xuống nước diễn tiếp, hắn lên lên xuống xuống chừng mười lần, NG nhiều đến
mức đạo diễn sắp phát điên, hỏi hắn có phải dưới nước mát lắm không,
khiến hắn phải nuối tiếc như vậy.
Lúc ấy Bạch Di đang dựa người
vào cục băng trong bể bơi, lạnh đến mức mặt mày xanh mét, nhưng ánh mắt
chỉ im lặng đảo qua cô gái nhỏ đứng giữa đám người, hắn rũ mắt, hừ một
tiếng: “Không biết ngâm nước đầu óc có mát hay không, nhưng trong lòng
thực sự mát mẻ.”
Đạo diễn mặt hỏi chấm: “???”
— Cảnh quay hôm nay NG hơn mười lần, lăn qua lăn lại mất hơn một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng không biết do đạo diễn chịu không nổi hay cho Bạch Di thực sự bị
đông thành hồ ly ướp lạnh, vất vả lắm cũng xong, trợ lý đã chuẩn bị sẵn
canh gừng, nước đường ấm, thảm lông, túi sưởi đâu ra đó, Bạch Di bị vây
giữa đám người.
Tin tức online về tính chuyên nghiệp của hắn đã
được post đầy lên mạng, đã có cơ số fan nữ up status:【Trời ạ, mùa đông
khắc nghiệt như vậy mà còn phải trơ mắt nhìn Bạch Di xuống hồ nước đá!
Đau lòng muốn chết, về sau ai dám nói diễn viên trong nước ta thiếu
chuyên nghiệp, lão tử lập tức là người đầu tiên tát chết hắn!! 】
Bạch Di khoác khăn ngồi bên cạnh lò sưởi đọc bài post, trợ lý cầm máy sấy
vừa than thở khóc lóc “Anh Di à xin anh lần sau đừng liều mạng như vậy
nữa” vừa giúp hắn sấy tóc….
Bạch Di ngẩng đầu nhìn chung quanh, bóng dáng nho nhỏ đó đã không thấy đâu.
Đầu ngón tay sờ vào chiếc quần mới thay, chốc lát không phát hiện đồ mình
cần tìm, trong túi trống không… Bạch Di rũ mắt, trong mắt lóe lên tia âm u, hắn kéo tấm khăn trên lưng xuống, đứng lên: “Đừng sấy nữa, tôi còn
có việc.”
Trợ lý: “?????”
….
Cùng lúc đó.
Hoa Miên ôm huyền kính chạy như điên, không dám quay đầu lại.
Cô chạy một mạch ra khỏi trường quay, lúc này mới phát hiện trời đã đổ
tuyết, bầu trời xám xịt, tầm nhìn rất thấp, bước xuống bậc thang, tuyết
đã dày quá mắt cá.
Một bông tuyết rơi vào trong cổ áo, Hoa Miên
bị lạnh đến mức run cầm cập, lồng ngực hít vào hơi tuyết lạnh lẽo, gần
như bị sặc, cô ho khan vài tiếng, ngực đau đớn như bị xé rách… Vậy mà
lúc này cô cũng chẳng đoái hoài, chỉ nhấc chân chạy tiếp, đột nhiên
khuỷu tay bị người khác bắt được.
Một lực rất lớn kéo cô về phía sau.
Cơ thể Hoa Miên cứng đờ, quay đầu lại, Bạch Di mặt không đổi sắc đứng ngay phía sau, một tay hắn nhét vào túi áo khoác, khuỷu tay bắt lấy tay Hoa
Miên vì dùng sức mà hơi nổi gân xanh;
Hắn mặc một cái áo khoác màu trắng, quần jean, tóc vì chưa kịp sấy khô nên lỗ chỗ bị đóng bang.
Hắn rũ mắt nhìn Hoa Miên không nói gì.
“Chỉ một cái gương thì có gì hơn người, cách xa như vậy, sờ không được nhìn
không thấy.” Bạch Di lạnh lùng nói: “Trước đây người vội vã rời khỏi
Huyền Cực là em, hiện tại người muốn dính vào hắn cũng là em…”
Hoa Miên mím môi, thầm nghĩ anh nói cái gì vậy, dù sao tôi cũng không nhớ nổi.
“Huyền Cực thậm chí còn không biết em chính là vỏ kiếm.” Bạch Di nghiêng đầu:
“Vì một chủ nhân không xứng đáng, hà tất gì em phải nhớ thương… Em nhát
gan, yếu đuối, hay thẹn thùng, hướng nội, mà Huyền Cực đã định là người
đứng trên vạn người, hắn vốn dĩ không thể chăm sóc cho em.”
Bạch Di cười cười.
Hắn nâng tay lên vẫy vẫy trên không trung, giữa cơn bão tuyết, một bộ quần
áo màu trắng từ trên trời bay xuống, một màu trắng tinh khiết có đường
viền màu đỏ lửa, tay áo có hai cái chuông màu vàng, phát ra âm thanh
thanh thúy —
Cùng lúc đó.
Trong bầu trời, trăm con chim bay thành đàn từ mây đen xuyên tới.
Chúng vờn quanh thân, cây đào bị tuyết trắng bao trùm bỗng nhiên nảy mầm, hoa đào nở rộ.
“Đây không phải lần đầu tiên tôi nói lời này, nhưng tôi cũng chưa hề nói lại lần thứ hai.” Bạch Di khẽ mỉm cười, xòe bộ quần áo trắng tinh trong tay ra, bộ quần áo đón gió tuyết rồi khoác lên người Hoa Miên: “Hoa Miên,
kết giao với tôi được không?”
Hoa Miên ngây ngốc đứng im tại chỗ, đại não đình chỉ hoạt động.
Giữa cơn hỗn loạn trong đầu, dường như cô nghe thấy tiếng trống chỉnh tề hòa lẫn tiếng nhạc, một giọng già nua chậm rãi cất tiếng hát —
【Bão tuyết ngày xuân, chim chóc chao liệng, thiên tàm vũ y, hồ ly đón dâu.】
Bạn đang đọc truyện Cuộc Sống Đào Hoa Cùng Kiếm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.