Chương 5: Tôi Rất Tức Giận!
Không khí tại hiện trường khiến người khác không biết nên làm sao cho phải.
Hoa Miên cảm giác được ánh mắt đối phương dừng lại trên chiếc bánh bao
mà mình đang cầm trong tay, trong nháy mắt cô còn tưởng anh ta thật sự
cũng muốn ăn bánh bao, tiếp theo lại cúi đầu nương theo ánh mắt trầm mặc đó, lúc này mới phát hiện cái bánh bao này đã bị mình cắn một cái, còn
hiện lên dấu răng nho nhỏ -- gương mặt trắng nõn nháy mắt trở nên đỏ
bừng, cô vội vàng rụt tay về: "Xin lỗi, tôi quên mất..."
Người đàn ông: ""
Lúc này đã có không ít nhân viên của đoàn làm phim khác lục tục rời
giường, ăn xong bữa sáng rồi bước ra khỏi khách sạn để đến phim
trường... Đại khái mọi người cảm thấy tổ hợp một người đàn ông mặc áo cổ trang đen tuyền, khuôn mặt lạnh lùng với một cô gái mặc áo khoác trắng, nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng cổ nhìn khá bắt mắt, ai đi ngang qua
cũng không nhịn được quay đầu lại liếc mắt một cái.
Nhưng cũng không ai thấy lạ... Suy cho cùng đây cũng là thành phố H, lại ở khách sạn gần trường quay, những người áo quần lố lăng trang điểm quỷ dị đều trở nên hết sức bình thường trong mắt họ.
Có điều.
Ít nhất đối với Hoa Miên mà nói, tình huống trước mắt cô cũng khó lòng
đối phó... Nhìn chung quanh vài lượt cũng chẳng tìm được viện binh, Hoa
Miên đành thất vọng thu hồi ánh mắt, lấy hết can đảm đối diện với người
đàn ông nọ --
Đây là chỗ đông người, trong tay anh ta cũng không còn kiếm, cũng không sợ anh ta làm gì mình…
Hoa Miên âm thầm cổ vũ chính mình, nhớ rằng một phút trước người đàn ông kiệm lời này còn nhắc đến "vỏ kiếm", còn tưởng anh ta đến đây để xin
lỗi mình, vì vậy cô lấy dũng khí hít sâu một hơi, khóe môi dắt dắt cười
một nụ cười cứng đờ, dùng giọng nói mà mình cho là tự nhiên nhất lên
tiếng: "Đúng rồi, chuyện vỏ kiếm Tối hôm qua, ừm, đều là hiểu lầm, anh
không cần phải xin lỗi."
Người đàn ông nhướng mày, không nói gì.
Hoa Miên: ""
Nụ cười miễn cưỡng lắm mới rặn ra được của cô hơi héo đi một tí.
... Tôi đã bằng lòng tha thứ cho anh rồi sao anh còn chưa chịu đi? Hoa
Miên gào khóc trong thâm tâm, mặt ngoài cố gắng duy trì bình tĩnh, lại
nói: "Cho nên, anh còn mặc nguyên quần áo của ngày hôm qua đã vội vã đến xin lỗi? Đêm qua mới quay phim sao?"
Người giao tiếp kém như Hoa Miên hoàn toàn không biết loại chuyện này
chỉ nên nói với người quen -- còn đối với người đêm qua còn lấy kiếm kề
cổ mình, hiển nhiên không nằm trong phạm vi được áp dụng.
Huyền Cực nhìn cô gái nhỏ trước mắt nhướng mày, không hiểu câu sau của
cô có ý gì, vì vậy chỉ trả lời câu đầu: "Ta đứng đây chờ cô, chờ cả
đêm."
Hoa Miên giật giật môi, vẻ mặt mờ mịt: Anh ta đang nói cái gì? Chờ cô? Một đêm? Để xin lỗi?
"Vỏ kiếm." Lúc này, Dịch Huyền Cực rốt cuộc lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Giao ra đây."
Hoa Miên: "..."
Thì ra người ta không phải đến để xin lỗi.
Lúc này Hoa Miên mới phản ứng lại, cũng không cảm thấy xấu hổ vì vừa rồi bản thân tự mình đa tình, dù sao sự tồn tại của gã đàn ông này cũng đủ
bức cô đến chết rồi.
Cô cúi đầu nhìn cái bánh bao hơi nguội trong tay mình, cẩn thận cắn một
miếng, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân rồi chậm rãi nói: "Tại sao anh lại cố chấp như vậy, tôi thực sự không biết vỏ kiếm anh nhắc đến là gì, tổ đạo cụ chúng tôi ngày nào cũng sắp xếp lại đạo cụ dựa theo bảng
biểu, ngày nào không khớp số cũng chỉ có thể là do đạo cụ bị hỏng, tình
trạng bị mất đạo cụ rất hiếm khi..."
Dường như phải nhờ đến động tác cắn nuốt mới khiến Hoa Miên bớt căng
thẳng, cô nuốt miếng bột trong miệng vào bụng, mắt rũ xuống, giọng nói
càng ngày càng nhỏ: "Nếu anh cứ một mực chắc chắn là đoàn làm phim bọn
tôi lấy đạo cụ của anh, tôi có thể đưa anh đến kho đạo cụ cho anh tìm."
Huyền Cực hơi kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt --
Đây là lần đầu tiên từ tối qua đến giờ anh thấy cô mồm miệng nhanh nhẹn, nhanh chóng biểu đạt suy nghĩ của mình, một câu dài như vậy, cô cứ thế
ngâm nga nói ra... Tuy rằng giọng nói rất nhỏ, trừ người tập võ từ nhỏ
như anh ra, người bình thường sợ đều không nghe được.
Anh hơi do dự, nhíu mày: "Trên người cô có hơi thở của vỏ kiếm..."
"."
Thật là, đủ rồi.
"Hơi thở của vỏ kiếm" cái gì chứ, rõ ràng là không có bằng chứng…
Từ đêm hôm qua, anh ta đột ngột xuất hiện, đem vũ khí nguy hiểm như vậy
đặt trên cổ cô, luôn miệng nói cô cầm đồ của anh ta, nhưng ngay cả chút
chứng cứ cũng không giao ra được
Đúng thật chỉ biết nói bậy nói bạ!
Còn đi đến tận cục cảnh sát…
Từ khi bị mất ví tiền lúc học cao trung đến giờ, đã nhiều năm cô không
hề bước chân vào đồn cảnh sát, tuy rằng là một công dân tuân thủ pháp
luật, nhưng việc thăm hỏi đồn cảnh sát vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy
xấu hổ và khẩn trương!
Kết quả tối qua khiến cô mất mặt còn chưa đủ, sáng nay còn muốn tiếp tục, đùa giỡn cô quả thật thú vị vậy sao?!
Anh ta cùng thông đồng với người nào đó để đùa giỡn cô sao, dám chừng
cách đây không xa là một đám đồng lõa của anh ta, thấy cô quẫn bách như
vậy thì đang mừng thầm đi?!
Chắc chắn là như vậy.
Những người này cũng quá nhàm chán, cô đã cố gắng không đi trêu chọc bọn họ, vậy tại sao bọn họ còn muốn làm phiền cô chứ --
Cơn phẫn nộ xông lên tới ót.
"Chỉ số dũng khí" đột nhiên tăng vọt.
"Anh, anh nói có thì có sao!" Hoa Miên ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh:
"Tôi nói là tôi không có lấy vỏ kiếm gì hết, anh mà còn bôi nhọ tôi nữa, tôi sẽ tức giận!"
"……"
"……"
"……"
"…………………………"
Một trận gió Bắc thổi qua.
Đem câu "tôi sẽ tức giận" "sẽ tức giận" "tức giận" "giận" của Hoa Miên kéo đi thật xa
Hình như, nói hơi lớn tiếng rồi.
Một số ít người đi ngang qua kinh ngạc nhìn lại, phát hiện người gầm rú là Hoa Miên, ánh mắt lại càng trở nên kinh ngạc.
Huyền Cực trầm mặc nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang căng chặt trước mắt, đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn để lộ mặt ra khỏi lớp khăn choàng suốt
mười phút nói chuyện.
Khóe môi…
Người đàn ông giơ tay lên, ngón tay cái thô ráp nhẹ vuốt khóe môi vì tức giận mà mím thành một đường kia.
Hoa Miên: "???"
Hoa Miên: "!!!"
Làm lơ vẻ mặt vì kinh ngạc mà trở nên ngây ngốc của cô gái đứng đối
diện, người đàn ông trở tay nhìn vết bẩn trên ngón tay cái, là nhân đậu
đỏ Không phải máu.
Mà lúc này, cơn sung huyết của Hoa Miên nháy mắt bị đánh tan, khóe môi
còn đọng lại cảm giác bị ngón tay thô ráp chạm vào, hơi thở xa lạ của
đàn ông còn quanh quẩn trên chóp mũi... Cô ngây ngốc đến mức cứng đờ
người, bàn tay cầm bánh bao hơi dùng sức khiến nhân bánh hơi trào ra, cả gương mặt cô một lần nữa bị giấu sau lớp khăn quàng: ". Xin lỗi."
Người đàn ông đứng dối diện cô buông tay, nhìn cô, dường như vẫn chưa
phát hiện động tác vừa rồi của mình có gì không ổn, giọng nói anh vẫn
rất bình tĩnh: "Không phải nói rất hợp tình hợp lý sao, vì sao xin lỗi?"
Anh chỉ đang hỏi một vấn đề hết sức bình thường, chỉ đơn thuần nghi hoặc chứ không hề mang ý trào phúng, nhưng lại thành công khiến Hoa Miên
càng thêm lúng túng như rau dưa mất nước.
Hoa Miên sắp quẫn bách đến phát điên rồi: "Tôi quát anh."
Huyền Cực: "..."
Đối diện với người đàn ông mặt mũi lạnh lùng vì một câu xin lỗi bất
thình lình của cô mà hơi thay đổi nét mặt, Hoa Miên vội vàng phun ra một câu khác: "Tôi thật sự không lấy đồ của anh, anh nhận sai người rồi.",
sau đó xoay người nhấc chân chạy trối chết -- người khi học cao trung cố lắm cũng không đạt được tốc độ chạy trung bình khi đi thi chạy tám trăm mét là cô, khi này lại dùng hết toàn lực chạy trốn, chạy được khoảng
trăm mét cũng không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo sau, Hoa Miên
thoáng thả chậm tốc độ... Sau đó ma xui quỷ ám thế nào lại quay đầu
nhìn, phát hiện người tự xưng là "Dịch Huyền Cực" kia vẫn đứng im ở đó,
nhìn cô.
Hoa Miên: ". gì."
Anh ta không hề lớn tiếng cười nhạo cô chạy trốn, rồi đợi đồng bọn xuất hiện chế giễu cô.
Cũng chẳng tức giận đến sùi bọt mép mà đuổi theo, bắt cô một là giao vỏ kiếm ra hai là đánh.
Anh ta chỉ đứng đó, trầm mặc nhìn cô chạy thoát --
Nếu anh ta thật sự đứng trước cửa khách sạn cả đêm để đợi cô ngay giữa
đêm đông giá rét, một là anh ta là kẻ điên, hai là anh ta thực sự nghĩ
Hoa Miên cầm đồ của mình.
Nhưng lúc cô đang phủ nhận, anh ta không những không buông tha mà còn làm ra loại hành động quá khích như vậy --
Cảm giác trên môi đến giờ vẫn còn.
Hoa Miên muốn giơ tay lên sờ, nhưng cô chợt ý thức được điều mình muốn làm là gì thì đột ngột buông tay.
Cô nhíu mày, hai cánh tay quấn quanh trước ngực, cả người rối rắm.
... kì lạ.
Người này không khỏi cũng quá kì lạ.
Cô đong đưa túi bánh bao trên tay theo quy luật của đồng hồ quả lắc, Hoa Miên nhìn cái bánh bao trong tay rồi chần chờ quay đầu lại nhìn bóng
dáng đang mờ dần của người đó: Quần áo từ tối qua vẫn chưa đổi, chẳng lẽ thật sự đợi cô cả đêm không ngủ? Bữa sáng cũng chưa ăn? Vậy anh ta có
đói bụng không?
Haizz, bỏ đi.
Không liên quan đến cô, không liên quan đến cô.
Trong mắt người khác, riêng bản thân cô cũng đã đủ kì quái rồi, bên cạnh mình thật sự không cần xuất hiện thêm một người kì quái khác thu hút
thêm ánh nhìn nữa.
……
Mười phút sau.
Hoa Miên chầm chầm đến trường quay, đem vài cái bánh bao đưa cho Tô Yến
xong thì xách mớ bánh bao còn dư ngồi thất thần trong xe đạo cụ, hai
chân rũ ra ngoài xe, vung vung.
Thật ra cô rất đói.
Hiện tại do trái lo phải nghĩ nên quên mất chuyện phải ăn bánh bao...
Hoa Miên nhăn mày bày ra bộ dạng phiền não, cô rũ mắt, một chốc sau lại
đổi tư thế ngồi --
Trong đầu chỉ nghĩ về người mình đã gặp vào buổi sáng.
Rốt cuộc anh ta muốn cái gì?
Cảm giác thật sự không phải người xấu.
...Thử xem, nếu không đếm nay làm xong việc, cứ thử vào kho đạo cụ kiểm
tra một lượt, xem xem có cái nào liên quan đến "vỏ kiếm" hay không?
Mấy tên nhóc thực tập sinh mới đến nhất định không lấy nhầm đạo cụ của
đoàn làm phim khác đâu, có mấy món hơi chút giá trị mà làm mất sẽ bị trừ vào tiền lương ngay nên đại khái cô cũng hiểu cho anh ta chút ít.
"Haiz."
Hoa Miên thở dài, ủ rũ cúi đầu.
"-- Bánh bao, có thể cho tôi một cái không?"
Lúc giọng nói ôn hòa truyền đến từ trên đỉnh đầu, Hoa Miên còn bận cúi
đầu nên chưa kịp phản ứng, chỉ thuận tay giơ bánh bao lên rồi đáp: "Có
thể, hình tròn là bánh bao thịt, hình tam giác là bánh bao nhân đậu,
hình như nguội hết rồi, anh..."
. Eh?
Giọng nói đột nhiên im bặt, Hoa Miên mờ mịt ngẩng đầu.
Giây tiếp theo, đối diện cô là một đôi mắt đầy ý cười, giống hệt ánh mắt cách một đám người đối diện cô lúc đó, khóe môi hơi nhếch... Là nụ cười mà hàng vạn thiếu nữ nguyện quỳ xuống để đổi lấy.
Là Bạch Di.
Đôi chân vốn dĩ đang lắc lư qua lại bỗng trở nên cứng đờ, chẳng khác gì
bị hồn phi phách tán, tuy cô đúng là nhân viên của đoàn làm phim, nhưng
quăng tám cái sào cũng không dính dáng gì đến đại minh tinh như anh, lúc này, đại minh tinh đang móc một cái bánh bao từ trong túi ra cắn một
miếng.
Hoa Miên: "……"
Bị ánh nhìn ngơ ngác của cô nhìn chằm chằm, nụ cười trên mặt Bạch Di
càng thêm sâu, anh cong lưng, quơ quơ tay trước mặt cô: "Tôi đói, 5 rưỡi sáng nay đã bắt đầu khởi công, trợ lý của tôi lại chẳng biết chạy đi
đâu, thiếu chút đói chết rồi."
Hoa Miên vẫn duy trì vẻ mặt ngốc bức.
Tuy Bạch Di không nhận được câu trả lời, nhưng tâm tình dương như rất
tốt, lúc này từ sau xe đạo cụ truyền đến tiếng người gọi, anh đáp lời
nhưng mắt vẫn nhìn cô gái vì khiếp sợ mà vẻ mặt có chút ngu ngơ một lát, sau đó mới chịu thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi --
"Lão Bạch, cậu ra sau xe đạo cụ làm chi vậy Ủa, bánh bao ở đâu ra vậy?"
"Tôi đi tìm chút đồ, anh hỏi bánh bao từ đâu ra làm gì."
"Cần gì cậu cứ tìm người của tổ Mỹ thuật là được rồi, việc gì phải tự mình đi?"
". Tìm đồ cá nhân."
Đoạn đối thoại nhẹ nhàng bâng quơ truyền đến từ phía sau xe đạo cụ.
Hoa Miên trầm mặc, lúc Bạch Di nhắc đến ba chữ "đồ cá nhân" không hiểu sao cô lại hắt xì một cái.
Tiếng bước chân từ sau xe đạo cụ càng lúc càng xa, lúc này Hoa Miên mới
như pho tượng bị tan tuyết mà hơi giật giật, yên lặng bò lên xe đạo cụ
chất đầy đồ, sau khi ném bớt mấy món đồ vương vãi vào thùng cho gọn
gàng, cánh tay trắng nõn mới kéo cửa xe "rầm" một tiếng.
.Thế giới thanh tịnh.
Rúc người vào chiếc "ghế chuyên dụng của Hoa Miên", Hoa Miên chống cằm trầm tư --
Sáng sớm nay, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Cô nâng tay, vô thức sờ sờ khóe môi mình.
"..."
Đối với cô mà nói, thêm chút chuyện nữa sợ là đủ để phát hành một quyển "thế giới diệu kì" luôn.
Bạn đang đọc truyện Cuộc Sống Đào Hoa Cùng Kiếm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.