Chương 23: Anh Có Biết Phim “Tam Giác Quỷ” Không?
Lúc nghỉ trưa, Hoa Miên đong đong đưa đưa cả buổi mới chịu đi nhận cơm hộp, ngoại trừ việc tránh né chỗ đông người vốn luôn là phong cách của cô,
hôm nay cô còn nung nấu "ý niệm tà ác" —
Lúc này Hoa Miên đang kiên nhẫn ngồi xổm dưới bóng cây nửa tiếng, chờ
đến khi người cuối cùng của đoàn phim đến lấy cơm hộp xong, ngay cả chú
phát cơm cũng cầm một phần cơm lên ăn mới nhanh nhẹn chạy đến, ngồi xổm
nhìn vào túi nilon đựng cơm..
Hoa Miên: ""
"Ủa, còn người chưa lấy cơm à?" Chú phát cơm miệng nhai rau xanh nhìn cô gái nhỏ đang ngồi xổm trước quầy cơm hỏi, hơi ngại ngùng nói: "Tôi cứ
tưởng không còn ai mới cầm một phần lên ăn..."
"Không sao" Hoa Miên duỗi đầu nhìn vào túi, trong đó còn khoảng báy tám phần cơm, cô tạm dừng một chút: "Còn thừa nhiều lắm."
Chú phát cơm cầm cơm hộp gật gật đầu: "Có thể là do có người chiều nay trống lịch nên ra ngoài ăn rồi."
Hoa Miên nghĩ thầm tất nhiên là cháu biết rồi a a a vì biết cuối cùng sẽ dư một đống cơm nên mới ngồi chầu chực nãy giờ đó! Cô sờ sờ cái bụng
đói đang đánh trống của mình rồi giơ thẻ nhân viên cho chú phát cơm, bắt đầu đong đưa: "Em họ cháu sắp chết đói rồi, nó bỏ nhà đi, ngay cả chứng minh thư cũng bị mất... Không biết cháu có thể"
Chú phát cơm: "..."
Không ai có thể nhẫn tâm từ chối yêu cầu của cô gái nhỏ trước giờ chưa
từng đòi hỏi điều gì. Vì vậy chú phát cơm thoải mái nói: "Được."
Hoa Miên: "!"
Hoa Miên vui mừng khôn xiết, cũng không ngờ hôm nay mình làm gì cũng
thuận lợi như vậy, như thể đang được nữ thần may mắn chiếu cố, đúng là
muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cả khuôn mặt nhỏ bỗng trở nên sáng
bừng, lúc này vì đã được cho phép, cô khom lưng cẩn thận bưng hai phần
cơm ôm trước ngực như bảo bối. Sau đó cúi đầu thật sâu nói với chú phát
cơm: "Cảm ơn chú."
Chú phát cơm vui vẻ nói không cần khách sáo — ông có ấn tượng rất sâu
đối với cô gái nhỏ ngày nào cũng chờ vãn người mới đến lấy cơm này,
trong trí nhớ của ông, cô lúc nào cũng nhỏ nhắn, không thích nói chuyện, không sợ lấy cơm cuối cùng sẽ bị hao hụt đồ ăn, chỉ nhỏ nhẹ nói một câu "không sao" rồi xoay người chạy mất, cũng chưa chủ động đòi hỏi điều
gì.
Hôm nay cô chủ động yêu cầu, lại nói nhiều như vậy khiến ai cũng bất ngờ.
...Chú phát cơm đương nhiên không biết, ngày hôm nay Hoa Miên đã hai lần làm điều mà trước giờ cô chưa từng làm — vì lúc sáng cô đã dùng cùng
một biểu cảm cùng một lời thoại nói với đạo diễn.
Lúc này dưới ánh nhìn của chú phát cơm, Hoa Miên cầm cơm hộp chạy một mạch như bay về khách sạn —
"Tôi, tôi đến lấy đồ chuyển phát nhanh."
Hoa Miên im lặng đưa chứng minh thư cho lễ tân khách sạn để lấy đồ
chuyển phát nhanh, đồ đưa đến toàn bộ là quần áo tối qua cô mua thêm cho Huyền Cực, bao gồm áo sơ mi, quần, còn có cả quần cộc, vì cần gấp nên
cô chọn dịch vụ hỏa tốc, đến sáng nay đã nhận được hết.
Sáng nay Hoa Miên phải tiếp đến bốn năm cuộc điện thoại của công ty
chuyển phát nhanh khiến Tô Yến kinh ngạc đến mức tưởng rằng lão đại lén
lút thưởng thêm tiền cho cô...
Hai hộp cơm cộng thêm bốn năm thùng đồ chuyển phát khiến Hoa Miên gần
như không nhìn được đường đi, cô ôm một đống đồ run run rẩy rẩy bước vào thang máy, sau đó nỗ lực duỗi cổ muốn nhìn bảng hiển thị số tầng —
Có điều duỗi mãi cũng chẳng thấy gì.
Đang lúc cô thầm cân nhắc mình có nên đặt đồ xuống rồi ấn nút hay không, kết quả vừa mới cong lưng đã nhìn thấy một thân ảnh thon dài bước vào,
người đó vừa bước vào thì cửa thang máy cũng đóng, trầm giọng hỏi: "Muốn đi tầng mấy?"
Hoa Miên: "..."
Là Bạch Di.
Lại là anh.
Đúng là trùng hợp.
"Tầng 21." Hoa Miên thoáng ôm chặt đống đồ chuyển phát và hai hộp cơm
trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn âm thầm thu lại sau đống đồ cồng kềnh,
giọng nói cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Cảm ơn anh."
Bạch Di duỗi tay ấn số "21" nhưng lại không thu tay về, ngược lại chỉ
chống lên hông thang máy rồi thoáng quay đầu về phía Hoa Miên hỏi: "Cơ
thể không có vấn đề gì chứ?"
Hoa Miên hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Bạch Di hơi nheo mắt lại, lộ ra nụ cười khiến bao cô gái mê mệt: "Hôm
qua lúc gọi điện cho em đó, dọa tôi hết hồn — là vì nghe điện thoại của
tôi nên mới tấp xe vào lề đúng không, nếu em có bất trắc gì thì tôi phải chịu trách nhiệm rồi."
Đại minh tinh lại cùng cô nói chuyện.
Bộ dáng cũng hòa ái dễ gần lắm.
"..À." Hoa Miên hơi trừng mắt, như thể khó có thể tin vào những gì mình
vừa nghe thấy: "Không không không không liên quan đến anh đâu, sao lại
liên quan đến anh chứ, mấy đống thép đó cũng yếu lắm rồi, vừa khéo rơi
trúng chỗ tôi thôi. Tôi... tôi ấy mà, trời sinh tương đối xui xẻo —"
Dường như cô sợ Bạch Di tự trách nên hơi sốt ruột.
"Đúng, là tôi xui xẻo thôi, những người liên quan đến tôi cũng hay gặp
xui xẻo lắm." Cô chém đinh chặt sắt nói: "Cho nên không liên quan gì đến anh đâu."
Bạch Di nghe cô giải thích, rốt cuộc không nhịn được cười khẽ một tiếng — anh nhìn cái đầu còn đang quấn băng của cô, lại đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang ôm đồm đống đồ trên người, biểu cảm gương mặt vừa nghiêm túc vừa
sợ hãi. Bộ dáng này nhìn qua có chút ngoan ngoãn đáng yêu.
Ánh mắt anh lập lòe, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Được rồi, cô nhóc này đúng là biết nói chuyện."
Lời nói ra không hợp với gương mặt trẻ tuổi đẹp trai của anh chút nào,
Bạch Di vừa nói vừa chậm rãi thu bàn tay đang chống bên hông thang máy
về.
Hoa Miên đang ôm một đống đồ chỉ thấy anh định thay đổi tư thế đứng cho
đỡ mỏi mà thôi, lúc anh thả tay ra, nháy mắt Hoa Miên nhìn thấy toàn bộ
số tầng trên bảng điều khiển đều sáng đèn —
Cô "A" một tiếng nghiêng đầu qua nhìn, nhìn lại mới thấy hình như lúc
nãy mình bị hoa mắt, rõ ràng chỉ có mỗi số "21" và "26" là sáng đèn...
Lúc này thang máy đã lên đến tầng 18.
"21" là tầng cô ở.
"26" là phòng Bạch Di.
Là cô hoa mắt sao?
Hoa Miên nói thầm trong lòng rồi rụt đầu lại, lúc này thang máy "Đinh"
một tiếng mở ra, Hoa Miên nhỏ giọng nói "tạm biệt" với Bạch Di, nghĩ
nghĩ một lúc lại bồi thêm một câu "cảm ơn" rồi run run rẩy rẩy bước ra.
Cửa thang máy ở phía sau chậm rãi khép lại.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Hoa Miên đang đi trên hành lang vắng lặng
lại dừng bước quay đầu nhìn về đằng sau, cô thấy Bạch Di đang đứng trong thang máy nhìn cô mỉm cười, thẳng đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng
lại.
Nụ cười đó, dù chỉ trong nháy mắt lúc cửa thang máy đóng lại, ánh mắt
Hoa Miên nương theo khe hở nhỏ hẹp bỗng nhìn thấy một sự biến hóa nho
nhỏ, cô cảm giác rằng vốn dĩ nụ cười đó không thoải mái đến vậy... Hoa
Miên lặng lẽ đặt một dấu chấm hỏi trong đầu, thầm cảm khái bản thân nghĩ quá nhiều rồi, cô lắc đầu bước thêm hai bước, lúc này đột nhiên nghe
thấy một tiếng nổ lớn —
Giống như vật gì đó từ trên cao nện xuống!
Ngay cả sàn nhà cũng rung lên vì chấn động!
Bàn chân đang nâng lên của Hoa Miên khựng lại, cô mạnh mẽ quay đầu, thấy thang máy bên phải đang hiển thị tầng "26", còn đèn ở thang máy bên
trái lập lòe một lát rồi tắt phụp.
Hoa Miên: "...Làm, làm sao vậy?"
Cô nghi vấn lẩm bẩm, tiếp đó nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau
truyền đến, Hoa Miên ôm một đống đồ gian nan xoay người thì thấy ở cuối
hàng lang có hai chú bảo vệ chạy đến, lớn tiếng nói vào bộ đàm điều gì
đó... Có thứ gì đó vừa rơi xuống.
"Thang máy số 2 từ tầng 18 mất đi khống chế trực tiếp rơi xuống, cũng
may bên trong không có người... Cô bé là người của đoàn làm phim đúng
không, thang máy lúc này không dùng được nữa, chiều nay nếu còn quay
phim thì cảm phiền đi thang bộ nhé!"
Chú bảo vệ lau lớp mồ hôi lạnh rịn ra trước trán, ông ấy nhanh chóng dặn dò Hoa Miên rồi bước đến thang máy ấn nút... Màn hình điện tử ở thang
máy bên phải nhảy từ tầng 26 xuống, dường như vẫn hoạt động bình thường, không chịu ảnh hưởng.
Hai bảo vệ chỉ chú tâm kiểm tra thang máy nên hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt khó coi của Hoa Miên đứng đằng sau —
Ông ấy nói cái gì?
Thang máy rơi từ tầng 18 xuống?
Nếu vừa rồi cô bước vào cái thang máy đó thì...
Chân Hoa Miên mềm nhũn, cô bước trên thảm trải hành lang mà như bước đi
trên mây, đi được đến cửa phòng là hoàn toàn nhờ vào bản năng —
Lúc tra thẻ phòng, hai bàn tay cô không khống chế được sự run rẩy...
Cô...
Lại thoáng gặp qua tử thần thêm một lần nữa.
Những sự cố đáng sợ liên tiếp xảy ra, còn có thể dùng hai chữ "trùng hợp" để giải thích sao?
...
Hoa Miên vào phòng đóng cửa, cô trượt người ngồi ngốc chỗ cửa ra vào
mười phút, đến khi bên tai vang lên tiếng xe cứu hỏa mới tìm lại được
chút thần trí.
Tay chân cô rụng rời bò dậy từ mặt đất, tiến đến bên cửa sổ khom lưng
nhìn xuống, cửa lớn khách sạn biển người tấp nập. Phóng viên và người
dân vây xem chật như nêm cối.
Hoa Miên hít sâu một hơi, dùng lòng bàn tay mướt mồ hôi lấy điện thoại di động ra —
Phòng chat của đoàn làm phim đều đầy tin nhắn thảo luận về sự cố rơi
thang máy, có mấy người còn tag cả tên Hoa Miên vào, nói vừa rồi thấy cô quay lại khách sạn, vì biết không có ai gặp tai nạn nên chỉ hỏi cô có
hoảng sợ hay không thôi.
Hoa Miên cắn môi dưới, căng da dầu gõ hai chữ "không sao" rồi gửi đi...
Thật ra cô rất sợ.
Cô buông di động ngồi ngốc bên mép giường một lúc lâu, lúc nghe được có
tiếng người gõ cửa ban công phòng mình, cô hoảng sợ từ mép giường nhảy
dựng lên — sau khi nhìn kỹ mới thấy một gương mặt lạnh băng đang đứng
ngoài đó, anh mặc áo lông cao cổ màu đen và quần jean, trên lưng vẫn dắt theo thanh kiếm mà mình quen thuộc.
Là Huyền Cực.
Không hiểu vì sao, chỉ trong nháy mắt khi Hoa Miên nhìn thấy Huyền Cực,
cô như con thỏ nhỏ tìm thấy chủ nhân, cả người đều thả lỏng không ít Hoa Miên nhanh nhẹn mở cửa ban công để Huyền Cực bước vào phòng: "Sao anh
lại gõ cửa ban công?"
Vừa nói vừa nhịn không được duỗi tay bắt lấy ống tay áo của anh, áo lông còn mang theo hơi lạnh của tuyết.
"Vừa rồi nghe nói cái cục sắt thang máy kia xảy ra chuyện nên chạy xuống xem thử." Huyền Cực liếc mắt nhìn Hoa Miên: "Ở gần nơi đó ngửi được khí tức của cô, vì vậy đến đây xem cô có bị thương không."
"Tôi, tôi đi cái thang máy bên cạnh." Hoa Miên nhớ đến tiếng vang rất
lớn khi nãy thì cảm thấy mờ mịt và sợ hãi, cô cắn cắn môi, chỉ cúi đầu:
"Lúc ấy bấm bừa một cái, nếu chọn nhầm thì bây giờ —"
Huyền Cực không nói gì.
Hồ tộc không hy vọng anh tìm được vỏ kiếm, mà Hoa Miên trước mắt lại là
manh mối duy nhất — từ chuyện người đàn ông đột nhiên phát cuồng trên
sân thượng và khối thép lớn đột ngột rơi xuống đều có dấu vết của Hồ
tộc, nhất định muốn nhắm vào Hoa Miên, cho nên lúc này khi tai nạn xảy
ra, anh đương nhiên cũng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến người của
Hồ tộc...
Nhưng điểm kì lạ chính là...
Thứ nhất, Hoa Miên hiện tại bình yên vô sự đứng trước mặt anh, xảy ra chuyện lại là cái thang máy bên cạnh.
Thứ hai, lúc anh đứng gần cái thang máy gặp nạn cũng không ngửi được mùi vị khó chịu của Hồ tộc.
Tựa như chuyện này thật sự là do trùng hợp.
Hoặc là, vì một nguyên nhân nào đó, người hành sự đột nhiên thay đổi ý đồ?
Nhưng tất cả chỉ là suy đoán. Không có bằng chứng xác thực, Huyền Cực
cũng sẽ không nói ra khiến Hoa Miên lo lắng... Anh vừa bước vào phòng đã bị mùi vị của cô vây quanh, đưa mắt nhìn quanh bốn phía thì thấy đống
đồ chuyển phát và hai hộp cơm bị ném ở cạnh cửa.
"Còn chưa dùng bữa?" Huyền Cực hỏi.
Lúc này Hoa Miên còn chưa ổn định được tinh thần, lắc đầu như người mộng du, sau đó mới chậm rì rì đáp: "Nghĩ anh không có tiền ăn cơm nên xin
chú phát cơm thêm một hộp, định mang về cùng ăn..."
Thảo nào ngoài cửa có hai hộp cơm.
Huyền Cực gật gật đầu: "Đa tạ."
Huyền Cực: "À."
Huyền Cực: "Đúng lúc tôi đang đói bụng, dùng bữa thôi."
Hoa Miên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Huyền Cực, dường như chưa từng nghe
anh chủ động nói đói bụng... Vì vậy lúc này cô cũng không nghĩ về vụ tai nạn thang máy khi nãy nữa, vội vàng xoay người ôm đống đồ về rồi đưa
cơm hộp cho Huyền Cực, còn mình thì đi sắp xếp lại đống đồ vừa được gửi
đến.
"Cô không đói?" Huyền Cực hỏi.
"Bị dọa no rồi." Hoa Miên cầm kéo cắt băng keo: "Thiếu chút nữa là đi gặp Diêm Vương báo danh rồi."
"Từ giờ trở đi, tôi đi theo cô, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi." Huyền
Cực mở hộp cơm ra nói tiếp: "Hôm nay là tôi sai sót, đã nói sẽ bảo hộ cô thật tốt, xin lỗi."
Hoa Miên: "..."
Động tác cầm kéo trong tay của Hoa Miên hơi ngừng lại, cô ngồi ở mép
giường sửng sốt, sau đó trong lồng ngực như được thứ gì dịu dàng hòa
tan.
Hoa Miên mím môi, hơi nheo mắt lại nhỏ giọng nói: "Không cần phải xin
lỗi, tôi không sao... Anh cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ tôi, hơn
nữa, đàn ông đàn ang như anh mà đi kè kè bên cạnh tôi coi sao được, anh
không tìm vỏ kiếm nữa sao?"
Huyền Cực không trả lời, chỉ đưa tay vỗ lên một hộp cơm khác: "Tới dùng bữa đi."
Hoa Miên "ừ" một tiếng, móc một món đồ từ hộp ra, sau đó cũng chẳng bỏ
xuống mà đi thẳng về phía Huyền Cực — bước đến mới phát hiện anh đang
trầm mặc, động tắc gắp thức ăn cũng tạm dừng, chỉ rũ mắt nhìn xuống tay
cô...
Hoa Miên cúi đầu thì thấy trên tay mình cầm một cái quần lót mới moi ra
từ đống đồ chuyển phát — điều này vẫn chưa thảm nhất, thảm nhất chính là trên quần lót còn nguyên cái tem hình người mẫu đầy cơ bắp, đang phồng
cơ ngực khoe làn da màu đồng, cả người trần trụi chỉ mặc độc một cái
quần lót tam giác màu đen, phô bày cơ thể tráng kiện.
Hoa Miên: ""
Cô vất vả lắm mới kéo được ba hồn bảy phách về, bây giờ lại để chúng nó bay đi mất.
Mặt cô đỏ lên, ném món đồ trong tay vào lồng ngực Huyền Cực như phải bỏng: "Đồ đồ đồ đồ của anh!"
Huyền Cực đưa tay tiếp được: "Là cái gì?"
Hoa Miên xấu hổ muốn chết: "Là món đồ đại ca trong hình đang mặc đó."
— Đại ca trong ảnh chỉ mặc mỗi một món.
Huyền Cực cúi đầu nhìn, nhướng mày, trong lòng không khỏi cảm khái: Đồ ở Hiện Thế, đôi khi không thể không nói, có chút, buông thả?
Lúc Huyền Cực cúi đầu nghiên cứu cái quần lót trong tay, Hoa Miên đã lộc cộc chạy đến cầm hộp cơm của mình lên rồi lại lộc cộc chạy qua một cái
bàn khác trong phòng, chờ đến khi Huyền Cực ngẩng đầu lên định nói gì
đó, cô đã đỏ mặt đưa lưng về phía anh rồi ngồi xuống ở tít đằng xa.
Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy cái gáy của cô.
Lúc cô giơ móng vuốt nhỏ trắng nõn lên vén mấy sợi tóc rớt xuống qua sau tai, anh lại có thể nhìn thấy đôi tai đang đỏ bừng của cô.
"Đúng rồi." Người ngồi trong góc đang đưa lưng về phía anh đột nhiên rầm rì một câu như niệm kinh: "Sáng nay tôi muối mặt nói chuyện với đạo
diễn tìm việc cho anh đó, tiền lương phát theo ngày, lại được ăn cơm
miễn phí, chiều nay anh theo tôi đi thử vai đi..."
Huyền Cực: "?"
Hoa Miên xoay người: "Được không?"
Huyền Cực: "Đó là cái gì?"
Hoa Miên: "Đóng phim."
Huyền Cực: "Đó là cái gì?"
Hoa Miên duỗi tay cầm điều khiển nhấn nút mở TV — Kênh CCTV6 đang chiếu
phim võ hiệp "Tuyết sơn phi hồ", đang cảnh đánh nhau, đao kiếm tán loạn, thấy thế, vẻ mặt Huyền Cực nghiêm túc, rút Vô Quy kiếm ra!
Hoa Miên hét lên một tiếng: "!! Khoan!!! Làm hỏng phải đền đó!!!!"
Huyền Cực: "Cô đi trước đi, tôi yểm hộ."
Hoa Miên: ".."
Hoa Miên vội vàng chạy lại chỗ Huyền Cực ôm lấy cánh tay đang cầm Vô Quy kiếm của anh.
Lúc này, chuyện thang máy chính thức bị cô ném ra sau đầu.
Hoa Miên phải mất ba mươi phút giải thích cho Huyền Cực hay phương thức
làm việc của nền điện ảnh đương đại, Huyền Cực ngồi nghe rất chăm chú,
sau một lúc lâu mới phản ứng lại, Hoa Miên vừa tìm cho anh một chuyện
giống như con hát trong gánh hát.
"Không đi." Anh từ chối không chút suy nghĩ: "Đường đường là lãnh tụ
Nhân tộc của Chư Hạ đại lục, là chủ nhân Vô Lượng thần điện, làm sao lại làm công việc này, nếu để người khác biết tôi lên đài hát hí..."
Hoa Miên: "Không biết được, dù gì cũng không phải vai chính, chỉ lên hình có 5 giây thôi, ai mà biết anh là ai."
Huyền Cực: "Không."
Hoa Miên nóng nảy: "Đây là công việc duy nhất không cần chứng minh thư, vả lại cũng không cần lo nghĩ đến chuyện cơm nước nữa!"
Huyền Cực: "Tình nguyện chịu đói."
Hoa Miên: "..."
Bệnh quý tộc của anh cũng nặng lắm đó.
Vì vậy Hoa Miên quyết định thay đổi sách lược —
"Nhưng đến đoàn làm phim có thể đi cùng tôi." Hoa Miên kéo tay áo anh:
"Không phải muốn bảo vệ tôi sao, chỗ đoàn phim bên đó rất nguy hiểm, nơi nơi đều là dây thép, dây thép là cái gì anh có biết không, từng cái dây thép nếu không cẩn thận sẽ bị vướng vào cổ, hoặc là bị đống dây thép
rơi xuống cắt trúng cổ, phim "Tam giác quỷ" có cảnh như vậy đó, anh có
biết phim đó không, đợi đó, tôi mở cho anh xem..."
Hoa Miên cảm thấy hôm nay là ngày cô nói nhiều nhất kể từ lúc sinh ra đến giờ.
Lại còn định mở phim kinh dị mà đời này cô chưa bao giờ nghĩ đến nữa.
Huyền Cực nhìn thấy cảnh dây thép chỉnh chỉnh tề tề đem trên dưới một
trăm người chém đến máu thịt lẫn lộn, nháy mắt trở nên cảnh giác, ánh
mắt dao động thấy rõ...
Hoa Miên hơi chột dạ.
Cứ cảm thấy mình giống như tội phạm lừa đảo.
Tuy rằng —
Từ lúc xin xỏ đạo diễn đi cửa sau, đến lúc lừa chú phát cơm một hộp cơm, hôm nay cô thật sự đã làm rất nhiều chuyện xấu, xem ra cũng không kém
lắm.
Cô làm nhiều chuyện như vậy, xét đến cùng còn không phải do sợ nam ung
thư ân nhân cứu mạng của mình bị mình nuôi từ khỏe mạnh thành chết đói
sao.
Aiz... Đúng là rầu thúi ruột mà.
Bạn đang đọc truyện Cuộc Sống Đào Hoa Cùng Kiếm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.