Chương 2: Cuộc Sống Mới
Mờ mờ ảo ảo, như có như không một thân hình yểu điệu.
- Người đẹp! Ta tới đây.
Không thể không nói sinh lý của tên này thật mạnh quá mức, mới
đây vừa mơ xong bây giờ lại mơ nữa.
Ôm lấy thân hình đó, một cảm giác mềm mại không nói nên lời,
quá thoải mái, Trác nói mớ:
- Hức! Chúng ta cùng làm tiếp việc còn dang dở nào.
"Bốp"
Chưa kịp làm gì, một cú tát như trời giáng vào mặt kéo Trác
về với hiện thực. Ôm nửa mặt bên trái, cảm thấy hơi rát, hắn đã hoàn toàn tỉnh
ngủ nhưng trong mắt có thể thấy một tia tiếc nuối.
"Ông trời ơi, có phải ông định để cho ta nghẹn chết có
phải không, tại sao cứ ngay lúc quan trọng ông lại bắt ta tỉnh lại thế
này." Trác ngậm ngùi.
Nhưng nhớ tới hoàn cảnh của mình lúc này, Trác liền định thần
lại, hắn vẫn rõ ràng vừa rồi đã bị ngất, nhưng tại sao ngất thì không hiểu lắm.
Thấy đang nằm trên giường, bộ đồ trên người vẫn còn nguyên
xi, chỉ khác là được khoác thêm một chiếc chăn. Đưa mắt nhìn lên, Trác liền sững
sờ, một cô gái đang đứng ngay bên cạnh hắn, nếu chỉ là một cô gái bình thường
thì hắn cũng chẳng quan tâm làm gì, chỉ khác đây là một cô gái rất đẹp, phải
nói đây là người đẹp nhất hắn thấy từ trước tới nay. Mái tóc đen dài thả sau
lưng, làn da trắng hồng, ngũ quan tinh xảo, trên người mang một chiếc áo len trắng.
Không chỉ đẹp, cô gái còn có một vẻ gì đó rất tự nhiên, hắn thậm chí còn tưởng
mình vẫn chưa tỉnh ngủ.
Trác liền nhận thấy có điều không đúng, tuy hắn luôn tự nhận
bản thân không xấu, lại có chút đẹp trai, nhưng không đẹp trai tới mức đủ khiến
cho mọi cô gái nhìn chằm chằm vào như cô gái ở bên cạnh hắn lúc này. Không chỉ
nhìn chằm chằm, trong ánh mắt của cô gái, Trác có thể thấy một ngọn lửa, một ngọn
lửa như muốn ăn tươi nuốt sống chính hắn. Sờ sờ bên má, không nghi ngờ gì người
vừa tát hắn chính là cô gái này.
"Ực!"
Trác lạnh người nuốt mạnh một ngụm nước miếng.
Nàng, Hồ Khúc Quyên, từ khi biết nhận thức tới nay chưa từng
tiếp xúc thân mật với một người con trai nào, vậy mà hôm nay, nàng lại bị một
tên trọc đầu ôm, đã thế lại còn nói cái gì mà cùng làm lại việc dở dang, vì vậy
trong vô thức nàng liền vung tay tát hắn.
Dù gì cũng là ngủ mơ, nàng chẳng để bụng làm gì, không ngờ vừa
tỉnh lại tên đầu trọc này đã nhìn chằm chằm vào nàng, mà vừa nhìn vừa nuốt nước
miếng, nàng ghét nhất là những gã như vậy dẫu hắn có là người cứu em gái mình
đi nữa.
- Ly! Tên trọc đầu cứu em tỉnh rồi này.
Quyên kêu lên một tiếng, quăng cho Trác một ánh mắt chán
ghét rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.
"Tên trọc đầu?", nghe cô nàng gọi mình như vậy
Trác không khỏi ngạc nhiên.
Đúng là cảm thấy trên đầu có vẻ mát mẻ hơn bình thường, Trác
từ từ đưa tay lên sờ. Sạch bong, láng bóng, lập tức trán hắn chảy vài giọt mồ
hôi, "không phải đâu, mái tóc rực lửa của ta đâu rồi?".
Vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, Trác vuốt mạnh toàn bộ cái đầu
mình một lượt. Vuốt dọc, sờ ngang, chà qua, xát lại, không có tóc vẫn không có
tóc, Trác lúc này đã triệt để thất vọng.
- Anh tỉnh rồi!
Một giọng nói vui vẻ vang lên, trước mặt Trác, một thân hình
nhỏ nhắn, xinh xắn chạy tới, là cô bé mà hắn vừa cứu ở công viên, cô bé bây giờ
đã thay bộ đồ thể dục bằng một chiếc váy dài màu hồng nhạt trông thật dễ
thương, cũng không kém phần tinh nghịch.
"Đã trọc rồi cho trọc luôn, không có tóc ta vẫn đẹp
trai như thường.", Trác nhanh chóng lạc quan trở lại, cười cười nhìn cô bé
đang chạy tới.
Tiến tới ngồi cạnh Trác, Ly lên tiếng:
- Anh không sao chứ? Lúc đó chị em chưa rõ chuyện nên mới để
bảo vệ bắn anh, anh đừng trách chị ấy nhé.
- Anh không sao. Vậy cô gái lúc nãy là chị em?
- Dạ!
- Vậy ở đây là...
- Là nhà của em.
Nghe vậy Trác lúc này mới để ý quan sát căn phòng, ngoài chiếc
giường đang nằm, cả căn phòng cũng không quá rộng, cách bài trí cũng đơn giản,
nhưng khiến Trác khá ngạc nhiên. Đối diện chiếc giường là một cái màn hình ảo
giữa không trung, bên góc hình như là một con robot thì phải, còn trên bức tường
là một chiếc tủ âm nhưng không thấy chỗ nào cầm nắm cả.
Quả thật hắn xuyên việt thật rồi, còn xuyên đến tương lai
hay thế giới khác hắn chẳng quan tâm, chỉ biết nơi này rõ ràng phát triển hơn
thế giới cũ không biết bao nhiêu lần.
- Chưa giới thiệu với anh, em tên Hồ Cúc Ly, còn người lúc
nãy anh gặp là chị em Hồ Khúc Quyên.
Ly vui vẻ nói.
- Anh là Trần Quý Trác, hai mươi tuổi.
Trác đáp lại.
- Vậy anh nhiều hơn chị em một tuổi rồi.
Ly cười nói.
"Thì ra cô nàng mới mười chín tuổi." Trác thầm
nghĩ.
- Người cứu con tỉnh rồi à.
Bỗng, một người phụ nữ đứng trước cửa phòng lên tiếng.
"Oa, mỹ phụ." Trác sáng mắt.
- Mẹ!
Nhìn thấy người phụ nữ, Ly liền reo lên chạy tới.
"Mẹ?", Trác như không tin vào mắt mình, người phụ
nữ này thật sự bảo dưỡng quá tốt rồi, mang trên người một bộ váy màu lam nhạt,
mọi đường cong trên cơ thể vẫn còn rất sắc nét, đã vậy lại còn rất đẹp, không
thể tin được đây là người đã có hai đứa con.
Thấy người phụ nữ tiến lại gần, Trác liền kéo chăn qua một
bên muốn đứng dậy chào, chợt thấy dưới thân mình chỉ có độc mỗi cái quần đùi,
Trác ngượng ngùng cười cười, túm lại chiếc chăn che đi phần quan trọng.
Thấy tình cảnh của Trác, Ly che miệng cười khúc khích, riêng
mẹ Ly cũng không quá để ý, mỉm cười lên tiếng:
- Cảm ơn cháu sáng nay đã cứu Ly, cô là Loan mẹ Ly.
- Chào cô ạ!
Trác đáp.
- Để cảm ơn, trưa nay cháu hãy ở lại dùng cơm với gia đình
cô.
Đây không phải là câu hỏi cho phép Trác lựa chọn, dù sao bây
giờ hắn vẫn chưa nắm rõ hoàn cảnh ở đây như thế nào, hơn hết hắn lại không có
thứ gì giá trị trong người, vì vậy tạm thời có được bữa cơm coi như có thêm một
chút thời gian suy tính.
- Cô chưa hỏi, thế nhà cháu ở đâu?
Một câu hỏi quá đúng trọng tâm, chẳng lẽ lại nói, cháu vô
tình xuyên việt đến đây nên không có nhà? nếu nói vậy sợ rằng sẽ có xe đến đưa
hắn đến một nơi tập trung toàn những người xuyên việt (viện tâm thần đó mà).
Trác ấp úng không nói nên lời.
Thấy Trác không trả lời câu hỏi của mình, bà Loan cũng đã có
suy nghĩ, ban đầu nghe con gái nói người thanh niên này không biết mình đang ở
đâu thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là bị mất trí, thứ hai là một người lang
thang. Nhưng qua quan sát của bà, người thanh niên này không có vẻ gì ngơ ngẩn
không rõ ràng mà rất tỉnh táo, tâm trạng không giống một người gặp nạn, vậy chỉ
còn khả năng cuối cùng là một người lang thang mà thôi. Dù gì cũng là người cứu
con gái mình, bà không thể gọi cảnh sát đến đưa đi được, với lại cảm giác của
bà với cậu này khá tốt, không phải người xấu, chồng bà phải hai ba tháng nữa mới
về, trong nhà nếu có một người đàn ông cũng yên tâm. Nghĩ vậy, bà Loan nói tiếp:
- Cháu không trả lời cũng được, chỉ là hiện tại cô cần một
người coi sóc nhà cửa, lương không cao lắm nhưng ăn ở tại gia, cháu có muốn nhận
không?
Nghe vậy, Trác như đau bụng mà nhìn thấy nhà cầu, không, hơi
thô, phải nói là như thấy một tia sáng cuối đường hầm mới đúng, có lẽ phần nào
biết hắn đang gặp khó khăn cô Loan mới đưa ra yêu cầu như vậy, chứ để hắn một
mình giữa chốn xa lạ này quả thật... Trác lập tức nói ngay:
- Cháu nhận, cảm ơn cô!
- Vậy là được rồi, Ly, con đi lấy mấy bộ quần áo dư của ba
con đến cho anh.
Ly rất ngạc nhiên, cô bé không biết sao mẹ mình quyết định
như vậy, dù sao Ly cũng rất vui, cô bé nhanh chóng chạy đi lấy đồ.
- Cháu nghỉ thêm một chút chờ Ly lấy đồ đến, sau đó cô sẽ
nói rõ với cháu việc cần làm.
Bà Loan nói thêm một câu rồi bước ra ngoài.
Nhìn cô Loan ra khỏi phòng, Trác thấy thật may mắn, vừa
xuyên việt đến đã có chỗ ăn chỗ ở, đã thế lại còn được ở với ba người đẹp, nỗi
bi quan khi vừa xuyên việt đã biến mất, thay vào đó hắn bắt đầu mơ tưởng đến một
tương lai tươi sáng với hai chị em Ly, trái ôm phải ấp, nhân sinh thế là hạnh
phúc.
------
Mặc lên người chiếc áo thun xanh tay ngắn, xỏ một chiếc quần
vừa giống jean lại vừa giống kaki, toàn thân Trác đều thay đổi, cả người như có
một nét gì đó an tĩnh, sắc bén, khuôn mặt trông cũng vừa mắt, nếu có một bộ tóc
thì cũng gọi là anh tuấn, nhưng với cái đầu trọc kết hợp với thân hình rắn chắc
lại khá nam tính.
Nhìn bộ dạng mới của Trác, Ly reo lên:
- Anh Trác đẹp trai thật nha.
Đúng là một cô bé dễ thương mà.
Ngay cả Quyên, người không quá vừa mắt với Trác cũng liếc
nhìn vài lần.
Bà Loan cũng gật đầu vừa ý.
Còn Trác lại khá đắc ý, "nhìn xem anh em cũng có sức
hút à nha", dĩ nhiên khuôn mặt hắn vẫn biểu lộ vẻ chững chạc, đàng hoàng.
- Được rồi, bây giờ cô sẽ nói qua việc cháu cần làm.
Công việc cũng không có gì, ở đây mọi thứ đều rất tiên tiến
nên hắn không phải lau nhà, rửa chén,… rồi. Hắn chỉ có một nhiệm vụ duy nhất
canh chừng nhà cửa, nói đúng ra là bảo vệ. Dĩ nhiên, hắn được phép đi quanh nhà
nhưng cấm lại gần phòng riêng của mọi người. Nơi ở của hắn thì là căn phòng hắn
nằm lúc nãy. Sớm muộn hắn cũng rời khỏi đây, tạm thời có chỗ ở để tìm hiểu hoàn
cảnh hiện tại là tốt rồi. Dù sao nghề nghiệp của hắn là một game thủ, vì vậy hắn
rất mong game ở thế giới này phát triển đến trình độ nào, có đạt đến cái đích
mà bất kỳ game thủ nào cũng mơ ước: thế giới ảo, không. Càng nghĩ hắn càng háo
hức muốn tìm hiểu ngay.
- Cháu có chứng minh thư không?
Sau khi dặn dò, bà Loan hỏi thêm.
Trác lắc đầu.
Đã đoán được sẽ như thế, bà Loan nói:
- Để qua mấy ngày, cô đưa cháu đi làm một cái. Còn bây giờ
cô có việc, Quyên phải đi học, chỉ có Ly ở nhà, cháu nhớ làm tốt những gì cô bảo
là được rồi.
- Vâng!
Ra cửa, nhìn hai chiếc xe điện từ chầm chậm bay lên, Trác
hâm mộ không thôi, kiểu gì hắn cũng phải làm một chiếc.
Mà công nhận gia đình này thật quá giàu, trong nhà hắn không
thấy thiếu một cái gì, muốn xa hoa có xa hoa muốn hiện đại có hiện đại, cả nhà
cả vườn phải mấy ngàn mét vuông, chỉ mỗi tội hơi ít người.
Nhìn sang Ly đang ở bên cạnh, chỉ còn hai người, bây giờ là
lúc hắn làm việc mà bất cứ kẻ xuyên việt nào cũng làm.
Bạn đang đọc truyện Bá Chủ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.