Chương 8: Trùm Ăn Mày
Xong, rồi xong, chỉ lơ đãng một giây Trác đã kích phát một
nghề nghiệp ẩn khủng bố.
Trác hầu như không nhúc nhích được, bàn tay của gã ăn mày
bám vào cứ như một chiếc gọng kìm cố định hắn lại. "Ăn mày kiểu gì mà khỏe
như vâm thế này." Trác đau đầu.
- Này anh bạn, đạp bể cái chén của ta xong định chạy hả.
Gã ăn mày khẩy miệng nói.
Trác nhìn tên hiển thị trên đầu tên này "Trùm ăn
mày".
"Ực!"
"Đụng ai không đụng, đụng ngay ông trùm." Trác cười
như mếu.
Trong game, NPC nghề nghiệp ẩn khá đa dạng, trừ các NPC ẩn độc
hành thì các NPC dạng nghề nghiệp phổ biến được chia khá nhiều đẳng cấp. Không
biết ăn mày chia thế nào chứ tên trùm ăn mày này rõ ràng là cấp cao nhất rồi.
Khi đánh quái gặp phải boss chắc hẳn ai cũng khoái, nhưng
khi chọn nghề nghiệp ẩn mà đụng với lão đại của chúng thì coi như gặp nạn.
Nếu gặp trùm mà học nghề có lợi hơn thì thôi, đằng này tên
trùm dạy nghề chẳng khác gì tên lính dạy cả, đã vậy, nếu tên trùm dạy thì yêu cầu
hắn đưa ra để hoàn tất khóa học tăng gấp mấy lần so với yêu cầu tên lính đưa
ra. Giống như việc so sánh đồ rơi ra khi đánh một con quái bình thường với một
con boss vậy.
Nhưng đó là các NPC được lập trình sẵn, còn các NPC ở đây đều
có trí tuệ riêng, vì vậy yêu cầu đơn giản hay phức tạp còn tùy tình huống.
Nói kiểu gì thì nói chứ học nghề với tên trùm không dễ dàng,
đây là chắc chắn. Trác lấy lại tinh thần, dù gì cũng đã mất một chỗ cho một nghề,
không bằng nhân lúc thực hiện yêu cầu làm ăn mày thì tranh thủ tìm các NPC ẩn đặc
biệt, cũng may trong lúc học nghề này không được phép học nghề khác, không hắn
cũng chịu chết.
- Biết ngươi muốn học nghề của ta nên mới làm vậy, ta cũng
không trách.
Thả Trác ra, trùm ăn mày nói.
"Nếu không phải vô ý dẫm phải cái chén của ngươi, có quỷ
mới thích học nghề ăn mày." Trác thầm hét, khuôn mặt vẫn cố biểu hiện bình
thường.
- Vậy bây giờ anh có thể dạy cách làm ăn mày luôn được
không?
Trác hỏi.
Vỗ Trác một phát, trùm ăn mày cười nói:
- Biết cậu rất thích làm ăn mày nhưng cũng không cần phải vội
vàng thế, với lại không kêu ta bằng anh, kêu đại ca.
- Vâng đại ca.
Trác có chút xúc động, thằng này coi bộ quá coi trọng cái
nghề ăn mày này rồi.
Rất vừa ý với thái độ ham học hỏi của Trác, trùm ăn mày dạy:
- Trước hết nói sơ về nghề ăn mày để chú biết, đây không phải
một nghề đơn giản, để trở thành một gã ăn mày xuất sắc cần phải học tập rất nhiều,
làm thế nào một người bình thường khi gặp chúng ta đều cảm thấy thương xót, làm
thế nào để xin được nhiều tiền, vân vân, nói chung ăn mày là một môn học hết sức
cao thâm, nó giống như một môn nghệ thuật vậy, và chúng ta, những người làm ăn
mày là những người nghệ sĩ.
Trác nghe muốn thất thần, giống như hắn không phải nghe cách
làm ăn mày mà đang nghe một môn học gì đó rất cao quý, không hổ là trùm ăn mày,
dạy nghề cũng tạo nên điều khác biệt.
Ngừng một chút, trùm ăn mày nói tiếp:
- Bây giờ nói về cách đi xin, thế nào là xin đúng, trước hết
khi ngửa tay, bàn tay phải nghiêng bốn mươi lăm độ, các ngón tay quặp lại, các
cánh tay co lại,....
Trùm ăn mày hướng dẫn Trác rất nhiệt tình, làm mẫu rất nhiều
động tác, lại còn chỉ cho hắn cách lựa chọn đối tượng nào dễ xin nhất.
- Đó là tất cả những gì cần thiết để làm ăn mày, bây giờ cậu
phải tập cho quen, để xem...
Dạy xong, trùm ăn mày suy nghĩ.
Bây giờ là phần quan trọng, yêu cầu cuối cùng để hoàn tất
khóa học. Trác không mong nó quá khó.
- Được rồi, ngươi đi xin về đây cho ta mười vàng.
- Cái gì!
Trác hoảng hồn, mười vàng tức bằng mười vạn xu, trong thời kỳ
đầu của trò chơi đừng nói một vàng, ngay cả năm ngàn xu cũng còn rất khó kiếm nữa
là.
- Sao? Ít quá hả?
- Không, không đủ rồi đại ca.
Trác xua tay liên tục. "Kiểu này thì xin đến bao lâu mới
xong đây." Trác như muốn khóc.
- Đúng rồi, ừm, đây cầm lấy.
Trùm ăn mày nhìn Trác một hồi, rồi mang ra một bộ đồ.
- Đây là bộ đồ gia truyền của các trùm ăn mày, truyền đến đời
ta cũng là đời thứ tám, mà mỗi đời trùm ăn mày chỉ dạy nghề cho một người,
ngươi cũng là người duy nhất ta dạy, ta truyền lại cho ngươi, đáng lẽ sau khi
ngươi thực hiện xong nhiệm vụ ta mới đưa, dĩ nhiên nếu ngươi không hoàn thành
thì ta sẽ lấy lại.
"Nhiệm vụ học nghề: xin đủ mười vàng cho trùm ăn mày.
Có vật phẩm hỗ trợ, yêu cầu trong vòng sáu mươi phút phải hoàn thành."
Nhận lấy bộ đồ, nhìn yêu cầu nhiệm vụ, Trác suýt ngã, sáu
mươi phút kiếm mười vàng, ăn mày dễ kiếm vậy sao.
Lại nhìn bộ đồ khá rách trên tay, gọi là bộ chứ thực ra chỉ
có mỗi cái áo cùng một cái quần, chính vì thêm nó nên mới phải hoàn thành yêu cầu
trong sáu mươi phút.
"Bộ Đồ Ăn Mày (Gia Truyền)
Đẳng cấp: Không có (đã khóa)
Đặc tính: tăng hiệu suất xin tiền, toàn bộ thuộc tính nhân vật
tăng lên, tăng độ thương cảm của các NPC, có ngẫu nhiên tỉ lệ nhặt được vật phẩm
giá trị.
Yêu cầu: chỉ sử dụng trong thành, trấn, thôn.
Đồ gia truyền của các đời trùm ăn mày, mang lực lượng kỳ lạ.
(Khi sử dụng che dấu đặc điểm nhân vật)"
Lại thêm một món nằm ngoài danh sách, nhưng không giống cây
roi cùi bắp của Trác, bộ đồ này quá có giá trị, mặc dù không thể mang khi chiến
đấu, nhưng không thể nghi ngờ đây là đồ vô giá.
Một khung thời gian xuất hiện, thời gian bắt đầu tính.
Không phải lúc vui vẻ, nếu trong sáu mươi phút không hoàn
thành nhiệm vụ, thì đừng nói bộ đồ, ngay cả một chỗ trong nghề nghiệp ẩn cũng mất,
quá phí phạm. Không chậm trễ Trác khoác ngay bộ đồ vào, lập tức, hắn như trở
thành một NPC, toàn thân hơi bẩn, đầu vẫn trọc nhưng cả khuôn mặt lại đen hơn rất
nhiều, trên đầu xuất hiện tính danh "Ăn mày", hóa ra đây là che dấu đặc
điểm.
- Chào đại ca.
Chào tên trùm ăn mày một tiếng, Trác chạy ngay ra ngoài,
trong vòng sáu mươi phút vừa tìm kiếm NPC ẩn vừa xin đủ mười vàng, thời gian quá
gấp gáp rồi.
Lướt nhanh ra đường, ăn mày thật sự tiện, dọc đường ai thấy
Trác cũng tránh. Nhìn nhanh xung quanh, vẫn không thấy một NPC nào có vẻ bí ẩn,
phát hiện phía trước là một NPC có vẻ giàu có, lập tức áp dụng những điều trùm
ăn mày dạy, Trác dừng lại.
Lựa chọn một vị trí gã NPC giàu có kia sắp đi tới, Trác ngồi
rụp xuống, hai tay co lại, hai bàn tay nghiêng bốn lăm độ, thật sự y như những
gì trùm ăn mày dạy.
Vừa lúc gã NPC kia bước tới, Trác cắn răng, khuôn mặt biểu lộ
vô cùng cực khổ.
Có vẻ do Trác làm quá giống hoặc do tác dụng của bộ đồ, gã
NPC đứng lại, thò tay vào túi móc ra vài xu ném xuống. Chụp lấy, Trác lập tức
nói như mếu:
- Cám ơn ngài, ngài thật là tốt bụng, ngài thật cao cả, thật
vĩ đại, ngài thật là tuyệt vời.
Trác thật muốn khóc, đây là lần đầu tiên hắn nói những lời tởm
lợm thế này, tất cả đều là tên trùm bày, hắn bắt Trác mỗi lần nhận tiền đều phải
nói như vậy. May mắn bên ngoài Trác đã thay đổi nếu không dù chết, Trác cũng
không làm thế này.
Có vẻ lời tâng bốc của Trác có tác dụng, gã nhà giàu lập tức
móc ra một cái túi nhỏ.
- Cho ngươi, ha ha.
Gã nhà giàu rất vừa ý.
- Cám ơn ngài.
Trác cố gắng nhịn.
Lượm cái túi, Trác mở ra.
"Túi tiền: 400 xu (đã khóa)"
Ách, cộng thêm vài xu ban đầu, Trác có tổng cộng 410 xu, chỉ
tiếc nó đã bị khóa lại không thể xài. Coi bộ hệ thống cũng khá đề phòng.
Cứ tiếp tục thế này thì gom đủ mười vàng không quá khó, Trác
tươi tỉnh hơn một chút, mỗi tội quá mất mặt.
Đứng dậy, Trác tiếp tục tìm.
Đi qua thêm vài chỗ, xin được khoảng hai vàng, Trác vẫn chưa
tìm được một NPC ẩn kỳ quái nào. Nhìn thời gian, Trác còn bốn mươi lăm phút.
Trác nhanh chóng đi qua một nửa khu chợ còn lại. Vừa đi vừa
nhìn, bỗng Trác phát hiện một cái gì đó lấp lánh bên gốc một cái cây bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện Bá Chủ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.