Chương 7: Giao Phong
Người nọ chính là Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác.
Hôm nay hắn mặc một bộ áo bào nhỏ màu xanh đen với hoa văn thủy tiên in
chìm, vì bộ quần áo này được may rất khéo khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của
hắn càng thêm rung động lòng người. Diện mạo của hắn vốn đã cực kỳ tinh
xảo đẹp đẽ, làn da tuyết trắng, ngũ quan như khắc như họa, đôi mắt to
đen láy thâm thúy còn sáng hơn cả sao trên trời. Lục Thanh Lam cũng xinh xắn, Tiêu Kỳ lại càng đáng yêu, nhưng dường như thiếu niên nho nhỏ này
còn đẹp hơn các bé gái ấy vài phần.
Tuy hắn có một vẻ đẹp diễm lệ như thế, nhưng lại mang theo nét trong
trẻo lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà giữa trán đã hiển thị phong thái thờ ơ
lạnh nhạt như từ chối người ngoài ngàn dặm, khiến người khác không dám
lại gần thân cận.
Vốn dĩ hắn cũng lười liếc mắt nhìn ba cô nương trước mặt cãi nhau đánh
nhau nghiêng trời lệch đất, thế nhưng... Hắn sờ sờ cái mông đau âm ỷ của mình, trong mắt lóe lên một tia kinh dị, lập tức mang theo vẻ mặt sương lạnh đi tới.
Lúc này Tam công chúa đang cưỡi trên người Lục Thanh Lam, cô bé cũng là
một người thích cái đẹp, người mà cô bé sùng bái nhất từ nhỏ chính là ca ca mặt liệt này, liền lớn tiếng nói: “Cửu ca ca, huynh đến rồi à! Mau
mau giúp muội đánh kẻ xấu đi!”
Mặt Tiêu Thiểu Giác vẫn không thay đổi, đưa tay ra túm lấy cổ áo Tam
công chúa, xách cô bé lên cao. Tam công chúa còn nhỏ, tưởng Tiêu Thiểu
Giác đang đùa với cô bé, cao hứng cười khanh khách, cũng buông lỏng Lục
Thanh Lam ra. Vậy mà Tiêu Thiểu Giác lại nâng tay lên, vứt cô bé ra xa,
mông đập cái bịch xuống đất.
Khả năng nhẫn nhịn của Tam công chúa không bằng Lục Thanh Lam, đau đến mức oa oa khóc lớn lên.
Tiêu Thiểu Giác cúi người xuống nhìn tiểu cô nương trước mắt. Hôm nay
Lục Thanh Lam xuất môn, mặc một chiếc áo màu hồng nhạt, trên đầu là hai
búi tóc nho nhỏ, bím tóc bên dưới lẫn vào áo gấm hồng nhạt, rũ xuống hai bên vai. Tiết trời khá lạnh, Kỷ thị cho bé con đội nón hình đầu hổ,
càng tôn lên khuôn mặt trắng nõn béo tròn của bé con, dễ thương khả ái
vô cùng. Mặc dù nhìn hơi béo chút, nhưng lại hết sức đáng yêu.
Tiêu Thiểu Giác sực nhớ ra nàng. Lần ấy hắn đang định hồi cung, khi đến
hồ sen gần cung Vĩnh Hòa, lại gặp tiểu cô nương này vội vội vàng vàng
chạy tới, bất chợt ôm chặt lấy chân hắn khóc lớn đòi tổ mẫu, nước mắt
nước mũi bôi đầy lên áo choàng của hắn.
Trước giờ tính hắn luôn khó chiều, lại có bệnh sạch sẽ thái quá, làm sao chịu nổi chuyện này? Hắn lập tức giơ tay đẩy ra, nào ngờ tiểu cô nương
lại giống một hình nhân làm bằng giấy, thoắt cái bị hắn đẩy vào trong hồ sen.
Khi đó hắn cũng hoảng sợ, gọi Vệ Bân xuống dưới cứu người, chờ đến khi
cứu được thì tiểu cô nương ấy cũng đã mất nửa cái mạng, còn hắn đêm hôm
ấy cũng tự dưng phát sốt.
Thật không ngờ tiểu cô nương này lại tiến cung nữa.
Nói một cách thật lòng, ấn tượng của Tiêu Thiểu Giác đối với vị tiểu cô nương khóc sướt mướt này, quả thực là không tốt nổi.
Hắn lại vươn tay sờ sờ mông mình, đùi mình, cảm giác đau đớn vẫn rõ ràng như thế. Chẳng lẽ tiểu cô nương này chính là bé gái được Nguyệt thần
chúc phúc mà mình đang tìm?
Tiêu Thiểu Giác cúi người xuống, đôi con ngươi đen như mực, mặt không
thay đổi nhìn Lục Thanh Lam, nhìn đến mức Lục Thanh Lam tự dưng thấy
lạnh cả người, trong lòng thầm kêu một tiếng toi rồi, sau lại nghĩ, đối
phương chẳng qua chỉ là một đứa bé tám tuổi, hình như mình suy nghĩ hơi
nhiều quá rồi?
Kiếp trước, Tiêu Thiểu Giác là em chồng của nàng, hai người rất ít khi
gặp mặt. Chẳng qua, đối với vị Cửu hoàng thúc đại danh đỉnh đỉnh này,
Lục Thanh Lam lại không xa lạ gì, trong cung lan truyền rất nhiều chuyện về hắn. Tuấn mỹ vô song, thủ đoạn độc ác, giết người như ngóe... Quả
thực là khiến người khác vừa thương vừa sợ!
Hai người cứ bốn mắt giao nhau nhìn trong một lát, sau đó Tiêu Thiểu
Giác bất chợt đưa tay tóm lấy cổ Lục Thanh Lam, nhấc nàng lên. Lục Thanh Lam thầm khủng hoảng, hỏi một câu: "... Ngươi làm gì vậy?"
Tiêu Thiểu Giác lại không có biểu cảm gì mà buông lỏng tay, mông Lục
Thanh Lam lại đập mạnh xuống đất lần nữa, đau này chồng lên đau kia,
suýt thì Lục Thanh Lam không kiềm được mà phát khóc.
Nàng nghĩ thầm trong lòng, sao mình lại trêu phải kẻ gian ác này chứ, thật không hiểu nổi mà!
Tiêu Thiểu Giác sờ sờ mông mình đùi mình lần nữa, căn bản đã xác định
được tiểu cô nương này chính là người mình muốn tìm. Thực đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Lục Thanh Lam, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng, cảm giác béo tròn này ngược lại rất khá. Hắn lên
tiếng: “Hóa ra là ngươi!"
Lục Thanh Lam rơm rớm nước mắt bò dậy, sờ sờ cái mông vừa chịu đủ mọi
loại chà đạp của mình, hơn nữa lần trước còn bị thằng nhóc này đẩy vào
trong nước, chỉ cảm thấy tên này âm tình bất định khó nắm bắt, ấn tượng
về hắn kém tới cực điểm.
Chẳng qua, nàng hiểu rõ một đạo lý, tay không đọ được với chân, trong
cung mà đấu với thằng nhóc này thì đúng là muốn tìm chết. Vì vậy, tuy
trong lòng cực hận tiểu thiếu niên đầy bụng xấu xa này, nhưng rốt cuộc
lại không dám làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt giận sôi gan mà trừng hắn.
Tiêu Thiểu Giác ngược lại có chút ngoài ý muốn, tiểu cô nương này thoạt
nhìn còn nhỏ hơn Tam công chúa, hắn vốn tưởng lần này bé con bị quăng
ngã sẽ oa oa khóc lớn giống Tam công chúa, lại không ngờ chẳng khóc
tiếng nào, quả thực khác hẳn lần gặp trước.
Lúc này Tiêu Kỳ đã thoát khỏi tay cung nữ đang giữ nàng, vội vã chạy
tới, vươn tay bảo vệ Lục Thanh Lam ở đằng sau mình, lớn tiếng nói: "Cửu
hoàng huynh, Bảo nhi là bạn tốt của muội, huynh đừng bắt nạt muội ấy.”
"Bảo nhi?" Tiêu Thiểu Giác lẩm bẩm, đứng dậy hỏi: "Ngươi tên gì?"
Lục Thanh Lam vốn không muốn phản ứng đến hắn, nhưng nghĩ đến tên này
tương lai sẽ quản lý cẩm y vệ cùng Đông Hán, quyền khuynh triều dã, lại
biết hắn hành sự tàn nhẫn, nhỏ nhen thù dai, là kẻ mà mình trăm triệu
lần không thể đắc tội, nên đành cắn răng trả lời: "Ta là Lục Thanh Lam."
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, đặc biệt êm tai.
Mặc dù Tiêu Thiểu Giác lạnh lùng xa cách, nghe được giọng nói ngọt như vậy cũng không nhịn được mà nhu hòa đi vài phần.
Hắn vẫy vẫy tay với Lục Thanh Lam, nói: "Ngươi qua đây."
Lục Thanh Lam chẳng biết trong lòng thằng nhóc này đang suy tính điều
gì, nhưng cân nhắc lợi hại một lúc, thấy vẫn đừng nên chọc giận tiểu sát tinh thì hơn, liền từ sau lưng Tiêu Kỳ đi vòng ra, đến trước mặt Tiêu
Thiểu Giác.
Đừng thấy Tiêu Thiểu Giác chỉ lớn hơn Lục Thanh Lam ba tuổi mà nhầm, hắn cao hơn tiểu cô nương này nhiều. Hắn bỗng cúi người xuống, bế bổng Lục
Thanh Lam lên. Một tiểu thiếu niên cao hơn nửa người bế một tiểu cô
nương béo béo, nhìn lại có cảm giác khá là hài hòa.
Lục Thanh Lam sợ thằng nhóc này lại quẳng mình ra đất, cảm thấy sợ hãi, ôm chặt lấy cổ tên nhóc không buông tay.
Dường như Tiêu Thiểu Giác biết tiểu cô nương cố kỵ cái gì, nhàn nhạt nói một câu: "Yên tâm." Có lẽ là sợ dọa đến tiểu cô nương, giọng hắn nhu
hòa hơn một chút: "Chúng ta đi." Nói xong liền đi đến thiên điện của
mình. Hắn cảm thấy tiểu cô nương trong ngực mình thơm thơm mềm mềm, còn
có một mùi sữa nhàn nhạt dễ ngửi, đặc biệt động lòng người. Hắn ghét
nhất là động chạm cơ thể với người khác, nhưng khi ôm tiểu cô nương này, hắn lại không có chút cảm giác khó chịu nào.
Lần này không chỉ Lục Thanh Lam cùng Tiêu Kỳ há hốc mồm, mà ngay cả Tam
công chúa đang ngồi bệt dưới đất khóc lớn cũng ngừng khóc, ở phía sau la lớn: "Cửu ca ca, muội cũng muốn ôm một cái, muội cũng muốn ôm một cái!”
Cô bé đòi Tiêu Thiểu Giác ôm cũng không phải là chuyện ngày một ngày
hai, nhưng trước giờ Tiêu Thiểu Giác chưa từng nhìn cô bé lấy một cái.
Lần này cũng vậy, mặc cho cô bé gọi thế nào, Tiêu Thiểu Giác vẫn mắt
điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy.
Tiêu Kỳ cũng trợn tròn mắt, nàng không biết Cửu hoàng huynh muốn ôm Bảo
nhi đi đâu làm gì, rất sợ Bảo nhi bị ủy khuất, liền vội vội vàng vàng
đến chính điện tìm viện binh.
Trong chốc lát, Tiêu Thiểu Giác bế Lục Thanh Lam đi, Tiêu Kỳ cũng rời
khỏi, chỉ còn lại một mình Tam công chúa ngồi bệt dưới đất không ai để
ý, tức giận đạp loạn đôi chân nhỏ, khóc càng thêm lợi hại.
Trong lúc Lục Thanh Lam còn đang đầy hoang mang, Tiêu Thiểu Giác bế nàng vào trong Tây thiên điện.
Tây thiên điện là tẩm cung của Tiêu Thiểu Giác, sạch sẽ đến mức một hạt
bụi cũng không có, mỗi một mảnh đất một cục gạch đều được lau đến khi có thể dùng làm gương soi, có khi ngay cả tẩm cung của hoàng thượng cũng
chưa chắc sạch bằng chỗ hắn. Thông với tẩm điện là một tịnh phòng (phòng tắm) cực lớn, bên trong là một hồ tắm nước nóng, có thể dùng để tắm rửa hàng
ngày. Tiêu Thiểu Giác tắm ít nhất ba lần một ngày, mỗi ngày ngoại trừ
thượng thư phòng với tẩm điện, thì tịnh phòng chính là nơi hắn ở lâu
nhất.
Tiêu Thiểu Giác bế Lục Thanh Lam đi tới, vốn định đặt bé con trên ghế
thái sư, nhưng nghĩ đến mông bé con đã bị đập xuống đất hai lần liên
tiếp, hiển nhiên là đau vô cùng, do dự một chút liền đặt Lục Thanh Lam
lên cái giường mà hắn thường ngày vẫn ngủ.
Lục Thanh Lam chẳng biết hắn muốn làm gì, định xoay người lại, nhưng
Tiêu Thiểu Giác vỗ vỗ lưng nàng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng
cất lên: "Đừng nhúc nhích!"
—— Làm mông nàng đau, hắn cũng sẽ đau theo.
Lục Thanh Lam sợ chọc giận vị gia hỏa hỉ nộ vô thường này, bản thân mình sẽ lại phải chịu nỗi khổ da thịt, đành phải im thin thít không dám nhúc nhích.
Vệ Bân thấy Tiêu Thiểu Giác bế một bé gái về, cảm thấy không tài nào
tưởng tượng nổi. Không ai biết rõ hơn hắn, bệnh sạch sẽ của tiểu chủ tử
nghiêm trọng đến mức nào, điều mà tiểu chủ tử ghét nhất chính là đụng
chạm cơ thể với người khác. Mà hành động hôm nay của Tiêu Thiểu Giác lại khiến nhận thức của hắn vươn lên một tầm cao mới. Cái giường kia chính
là cấm địa của tất cả mọi người tại Ngọc Minh cung, phàm là có ai ngồi
lên giường một chút, tiểu chủ tử đều cảm thấy người khác làm dơ giường
của hắn, cả đêm sẽ ngủ không yên.
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à.
Tiêu Thiểu Giác bế Lục Thanh Lam về rồi, lại không biết nên xử lý bé gái này thế nào, liền bảo Vệ Bân trước tiên hầu hạ hắn thay một cái áo
choàng khác màu thiên thanh, nơi mép vạt áo có thêu hoa văn mai lan trúc cúc. Áo choàng này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng thực ra được
làm từ vải do Cao Câu Ly tiến cống, tên là "Cao Ly cẩm", hàng năm trong
cung cũng chỉ có hơn mười xấp vải, nếu không thật sự được Gia Hòa đế coi trọng, thì cho dù có là hoàng tử cũng đừng mơ tưởng. Có thể nói là số
lượng có hạn.
Tên nhóc này cực kỳ chú trọng chuyện ăn mặc, chuyện này cũng bình thường thôi, vì kiếp trước hắn mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cực kỳ soi
mói những người những vật xung quanh. Lục Thanh Lam đang ở tuổi cần ngủ
nhất, sáng nay nàng dậy quá sớm, vốn buồn ngủ vô cùng, vừa rồi đánh nhau với Tam công chúa lại tiêu hao không ít thể lực, bây giờ được ngồi trên giường lớn mềm mại thư thái, chỉ cảm thấy thật buồn ngủ. Ban đầu nàng
còn tự nhắc nhở mình, không thể ngủ ở đây, nhưng cơn buồn ngủ kéo tới,
muốn ngăn cũng ngăn không được, chỉ một lát sau nàng liền ngủ mất.
Tiêu Thiểu Giác thay áo xong đi tới giường nhìn, thấy bé con đã ôm cái
gối to màu xanh lá trúc của hắn ngủ say sưa. Vì nằm ngủ nên từ trong
miệng tiểu cô nương chảy ra một vệt nước miếng trong suốt, đặc biệt chói mắt, lập tức rơi lên cái gối xanh của hắn.
Vệ Bân thầm hô một tiếng tiêu rồi, tiểu cô nương làm bẩn gối đầu của
tiểu chủ tử, lại còn bằng kiểu này nữa chứ, tiểu chủ tử không giết nàng
mới lạ.
Đôi mắt Tiêu Thiểu Giác tối sầm lại, ánh mắt lập tức toát ra vẻ âm trầm.
Bạn đang đọc truyện Hoàng Gia Sủng Tức được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.