Chương 28: Chương 27
Tô Hồng Tụ giận dỗi lên xe ngựa, lúc này mới phát hiện trong ngực mình còn ôm bọc lá sen Sở Dật Đình cố gắng nhét cho nàng.
Hừ, ai mà thèm hắn giả mù sa mưa? Không có việc gì mà ân cần, thì không phải gian trá cũng là trộm cắp.
Tô Hồng Tụ vén rèm xe lên, không chút suy nghĩ, ném bao lá sen ra ngoài.
Tay ngọc thon thon nhẹ nhàng linh hoạt nâng lông cừu vừa dày vừa nặng
lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp chìm trong hào quang màu vàng,
trong nháy mắt đó, thời gian ngừng lại, không một âm thanh, tất cả người trên đường đều dừng bước chân, nín thở, đồng loạt đưa mắt nhìn nữ tử
tướng mạo xinh đẹp vô song ở trong xe ngựa.
Nữ tử xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, chỉ thoáng nhấc màn xe, lộ nửa
mặt ra bên ngoài, hào quang huyền ảo như sương mù giống như phóng ra bốn phía vạn tia sáng rực rỡ.
Ánh sáng rực rỡ này không lầm bắn trúng trái tim từng người đi trên đường, cho dù người ta già, trẻ, nam, thậm chí nữ.
Ngực tất cả mọi người bắt đầu đập thình thịch trong nháy mắt, có người
thật sự không chịu được, chỉ bởi vì cái liếc mắt kinh tâm động phách,
mặt lại đỏ ửng, giống như đâm một cái có thể chảy máu.
Thậm chí, mấy người tuổi trẻ khí thịnh, khí huyết đầy tràn, thấy khuôn
mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành tuyệt thế, khó miêu tả khó vẽ
lại, lúc này bịt lấy cái mũi đang chảy dài máu tươi.
Nhưng mà, cũng có mấy người ẩn núp trong hẻm nhỏ tối đen ở cuối phố,
trên tay mỗi người đều cầm món đồ giống như bức họa, thấy Tô Hồng Tụ
trên xe ngựa, ánh mắt những người đó sáng lên, nhanh chóng cúi đầu liếc
nhìn bức họa trên tay, trao đổi ánh mắt lẫn nhau đó chính là nàng, xoay
người ẩn nấp vào bóng tối trong ngõ nhỏ.
Tô Hồng Tụ vén rèm xe lên hoàn toàn đối diện với Sở Dật Đình.
Cách màn che thật dày, nàng nhìn không rõ mặt của Sở Dật Đình, nhưng lại cảm thấy rõ ràng, khoảnh khắc khi nàng ném bao lá sen ra khỏi xe ngựa,
lạnh lẽo và tức giận ở chỗ Sở Dật Đình lan tràn về phía nàng.
Loáng thoáng, Tô Hồng Tụ giống như nghe được, thủ hạ của Sở Dật Đình,
người tên Hắc Tháp oán trách: “Gia, nữ nhân kia thật không biết điều.
Thuốc này khó có được như thế, Vương phủ chúng ta chỉ có năm bao, gia
cho nàng ta một bọc, nàng ta không có một câu cám ơn, lại còn vứt, gia,
hạng lòng lang dạ sói như vậy, sau này ngài vẫn nên mặc kệ nàng ta đi!”
Tô Hồng Tụ nghe rõ ràng, tuy từng câu từng chữ của Hắc Tháp lộ ra khinh
bỉ và khinh thường nàng nồng nặc, nhưng chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn
lại tràn đầy nhiều hơn chính là lo lắng và sầu lo cho Sở Dật Đình.
Phần thành khẩn quan tâm này, giống như vừa rồi trong tiệm vịt quay,
thấy nàng chuẩn bị đi cùng Phong Ngạo Thiên, trong lúc vô tình Sở Dật
Đình lộ ra tình cảm giống vậy như đúc.
Sở Dật Đình không nói, lẳng lặng đứng một lúc, xoay người rời đi.
Hình như Hắc Tháp hết sức tức giận, trừng mắt liếc Tô Hồng Tụ từ xa xa, lúc này mới vội vội vàng vàng đuổi theo Sở Dật Đình.
Trong lòng Tô Hồng Tụ không khỏi cảm thấy hết sức buồn cười, cả chủ và
tớ này, không giải thích được, nhưng giống như oán nàng rồi.
Thật ra thì Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình
không thù không hận, nàng vốn vô ý làm cho quan hệ với hắn cứng ngắc như vậy, lúc trước ở đường dành cho người đi bộ, Tô Hồng Tụ vẫn vừa nói vừa cười với Sở Dật Đình, vẻ mặt ôn hòa.
Nhưng họ Sở này thật sự tự cho là đúng, ý tưởng trong đầu hắn quá làm cho Tô Hồng Tụ không thoải mái.
Một đường Tô Hồng Tụ đều ở bên cạnh Sở Dật Đình, có một khoảng thời gian rất dài, thậm chí hai người còn nắm tay nhau, trong lòng Sở Dật Đình
suy nghĩ gì, Tô Hồng Tụ nghe được rõ ràng.
Dáng dấp của nàng và Thục phi thật sự quá giống, nhất là đôi mắt, thoáng nhìn, như sóng như sương, quyến rũ xinh đẹp, lúc nhìn bất kỳ ai, đều
giống như muốn nói lại thôi, đưa tình đa tình.
Nhưng cẩn thận mà nhìn nàng chằm chằm, không khó phát hiện trong tròng
mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng thật ra giống như băng lạnh ngưng kết, ở đó không hề có chút tình cảm nào.
Dịu dàng chỉ là biểu tượng của nàng, vô tâm mới là bản tính của nàng.
Thục phi không hề để ý đến tình cảm nhiều năm của Lương đế và bà, bỏ
trốn cùng người, cho nên cho dù mắt có giống Thục phi thì nàng nhất định lạnh lùng nhạt nhẽo, bạc tình vô nghĩa.
Sở Dật Đình đã nghĩ như thế, cho nên dọc đường đi đều dùng ánh mắt khinh bỉ chán ghét nhìn nàng.
Chuyện này thật
Bạn đang đọc truyện Mị Cốt Thiên Thành được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.