Chương 20: Chương 19
Trong tròng mắt đen
thâm thúy của Tôn công tử lộ ra đau thương và khổ sở nồng đậm, sắc mặt
hắn trắng bệch, bờ môi run rẩy, đôi tay nắm chặt cổ chân Tô Hồng Tụ,
giọng khàn khàn, mỗi một lời một chữ nói ra đều giống như phun ra một
dao găm mang máu trong cổ họng: “Họ... Nếu như nàng không thích, ta có
thể buông tha các nàng ấy... Tại hạ cả gan, xin hỏi cô nương, cô nương
có thể cho tại hạ biết quý danh không?”
Tôn công tử vừa mới nói hai chữ buông tha ra khỏi miệng, một đống lớn mỹ nhân cơ thiếp sau lưng hắn lập tức xôn xao cả lên.
Có hai nữ tử trẻ tuổi mặt mũi xinh đẹp, nhìn giống nhau như đúc, giọng
êm tai dễ nghe như chuông bạc, hình như là tỷ muội song sinh, lập tức
đẩy đám người bước ra ngoài, một trái một phải kéo cánh tay Tôn công tử.
“Tôn Kiệt! Chàng nói cái gì!? Có phải chàng đã quên không, ban đầu lúc
chàng đến nhà chúng thiếp cầu hôn, đã thề son sắt với phụ mẫu thiếp cái
gì? Chàng đã nói rõ ràng, sẽ một đời một thế đối xử tốt với hai chúng
thiếp, đời này, cho dù như thế nào, cho dù tương lai chàng phú quý hay
bần tiện, cũng sẽ yêu chúng thiếp như trân bảo, không xa không rời! Sao
chàng có thể nói lời mà không giữ lời, lật lọng!”
Hai tỷ muội lớn tiếng kêu khóc, vừa kéo chặt cánh tay Tôn Kiệt, vừa lệ
rơi đầy mặt, lửa ghen ngập trời nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ.
Không riêng gì hai tỷ muội này, tất cả nữ nhân phía sau nghe được Tôn
Kiệt nói như vậy, cũng sắc mặt trắng bệch, vô cùng đau đớn, rối rít xông lên bao bọc vây quanh lấy Tôn Kiệt, từng người một khóc nháo, kéo quần
áo Tôn Kiệt, muốn hắn thu hồi lời vừa nói.
Nhưng Tôn Kiệt lại giống như bị thứ gì đó cố định lại, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, trong tròng mắt tràn đầy kỳ vọng và khẩn
cầu cấp bách.
Nhưng Tô Hồng Tụ lại hoàn toàn không trả lời hắn.
Không chỉ có như thế, thời gian tầm mắt lạnh lẽo nhạt nhẽo dừng trên mặt Tôn Kiệt càng lúc càng dài, biểu cảm của Tôn Kiệt càng lúc càng u ám,
cuối cùng, lại không có chút huyết sắc nào, trở nên trắng bệch giống như tử thi.
Tô Hồng Tụ vốn không mở miệng nói gì với Tôn Kiệt, Tôn Kiệt đã ý thức được ánh mắt của nàng nhìn hắn có hàm ý gì.
Nàng thậm chí không có bất kỳ động tác gì, chỉ
đứng bình tĩnh ở đầu cầu thang, lạnh lùng, không một tiếng động nhìn
hắn.
Tôn Kiệt lại thấy được chán ghét và khinh bỉ nồng đậm từ trong ánh mắt lạnh lẽo của nàng.
Giống như có một âm thanh ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng cười nhạo, người
ngu si nói mơ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nữ tử xinh đẹp tuyệt luân
như vậy vĩnh viễn là khát vọng mà hắn không thể đụng tới, cho dù hắn
giàu có nhất nước, thậm chí quyền khuynh thiên hạ, chưa chắc nàng sẽ
nhìn lâu hắn một chút, huống chi hôm nay hắn dắt theo nhiều cơ thiếp
trong nhà đi ra ngoài như vậy.
Tô Hồng Tụ không nhúc nhích, đôi môi chưa từng mở ra vì hắn, ánh mắt
lạnh lẽo cự tuyệt hắn, từ vẻ khinh bỉ, toàn thân cao thấp của nàng tỏa
ra lạnh lẽo và xa lánh, nghe được nàng càng ngày càng chán ghét và phỉ
nhổ hắn.
Thật ghê tởm, thật sự bẩn, người nam nhân này, nếu hắn đến gần ta một
chút, ta sẽ bị mùi son phấn nồng nặn trên người hắn hun đến không thở
nổi, hắn còn lôi kéo ta, không thả ta đi, còn hỏi tên tuổi ta là gì, tên họ của ta có liên quan gì đến hắn? Ta vĩnh viễn không muốn nghe tên của mình được thốt ra từ trong miệng nam nhân bẩn ghê tởm như vậy.
Ngực Tôn Kiệt đảo lộn, trong lòng đau nhức, hắn vốn cho rằng đó chính là phán đoán của hắn, bởi vì thấy được Tô Hồng Tụ xinh đẹp tuyệt luân,
dung mạo tự nhiên tuyệt mỹ như tiên trên trời, hắn tự ti mặc cảm, cho
nên nghe thấy âm thanh như thế bên tai.
Không được nói nữa, câm mồm! Câm mồm! Đừng có mà lẩm bẩm!
Đây không phải chính miệng nàng nói với ta! Môi nàng rõ ràng không động
đậy! Rõ ràng nàng không nói thêm gì! Nàng sẽ không, sẽ không ghét bỏ ta, họ... Lúc gặp các nàng, ta còn không hiểu, ta còn không biết cảm giác
chân chính thích một người thì ra là như vậy, ta thật sự không biết!
Ta không giống như nàng nghĩ, ta thật sự không như vậy! Ta chỉ... Nếu
như mà ta sớm biết cảm giác thích một người thì ra là như vậy, lúc trước ta tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc bọn họ!
Không phải vậy, đừng nói nữa! Nàng không nghĩ về ta như vậy, không phải, không phải, tuyệt đối không phải...
Hai mắt Tôn Kiệt đầy máu, toàn thân căng thẳng, nắm chặt hai quả đấm,
khó khăn mở miệng, dường như muốn nói gì đó với Tô Hồng Tụ: “Ta...”
Một chữ “Ta” ngắn ngủn, nhưng hắn
Bạn đang đọc truyện Mị Cốt Thiên Thành được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.