Chương 23: Chương 22
Tô Hồng Tụ chỉ nhạt
nhẽo quét qua Sở Dật Đình vài lần, sóng mắt đẹp như sương chỉ khẽ dừng
lại trên người Sở Dật Đình một chớp mắt, lập tức thu hồi lại, hơn nữa
hết sức chăm chú, tập trung tinh thần ném đến tiểu nhị trước mặt.
Đối với Tô Hồng Tụ mà nói, Sở Dật Đình chẳng qua chỉ là người xa lạ gặp
vài lần, hơn nữa người xa lạ này còn không có ý tốt với nàng, lần đầu
gặp mặt đã muốn làm như thế nào để tóm được nàng về Đại Lương.
Tô Hồng Tụ đương nhiên kính chi viễn chi * với người này, chỉ sợ tránh
còn không kịp, tuyệt đối không thể chủ động đi chào hỏi hắn.
(*) kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.
Giờ phút này, toàn bộ tâm tư của Tô Hồng Tụ đều đặt trên trái vải bưng trong tay tiểu nhị.
Những trái cây trắng trắng, mềm mại này rốt cuộc là gì? Ăn vừa trơn nhẵn vừa ngọt ngào, lúc nàng làm hồ ly còn chưa từng ăn loại trái cây ngon
lành như vậy.
Tô Hồng Tụ vừa nghĩ đến cảm giác mềm mại khi trái vải tươi mới vào
miệng, hàm răng khẽ cắn trên thịt quả trắng nõn, nước ngọt ngào từ đầu
lưỡi trượt thẳng vào cổ họng nàng.
Trái vải ngon lành khiến Tô Hồng Tụ vô cùng hồi tưởng, ánh mắt nàng lúng liếng đưa tình, muốn nói lại thôi mà nhìn tiểu nhị xụi lơ trên đất, cái lưỡi phấn mềm lặng lẽ thò ra từ hàm răng trắng như tuyết, liếm đôi môi
anh đào ướt át dụ người.
Mặt tiểu nhị đỏ ửng nhìn Tô Hồng Tụ chỉ cách hắn một chút, Tô Hồng Tụ
thật sự quá gần hắn, từng đợt mùi hương ngọt ngào trên người nàng chui
thẳng vào lỗ mũi hắn, trong thoáng chốc tiểu nhị chỉ cảm thấy đầu váng
mắt hoa, hoa cả mắt.
Giống như trước mắt hắn nổi lên một đống bọt khí màu hồng, cả tầm mắt
cũng lấp đầy bằng khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ trắng nõn của Tô Hồng Tụ,
cực kỳ giống một đóa hoa tươi chậm rãi nở rộ trong sương mù, kiều diễm
ướt át, quyến rũ nói không hết, quyến rũ vô cùng vô tận.
Cả lồng ngực tiểu nhị đều tràn đầy hương thơm ngọt ngán trên người Tô
Hồng Tụ tản ra, hình như là mùi hương kích thích cao cấp nhất trên thế
giới, chọc cho luồng nhiệt mãnh liệt trên dưới toàn thân hắn không kiềm
chế được mà vọt qua.
Hai mắt tiểu nhị đỏ ngầu nhìn Tô Hồng Tụ trước mặt, rốt cuộc không thể
tiếp tục chịu đựng, run run rẩy rẩy, vội thở hổn hển thò tay phải run
rẩy về phía Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ không hề phát hiện, tiểu nhị nhẹ nhàng khoác tay lên bờ vai
mềm mại trắng nõn của nàng, khi lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt trắng
nõn nhẵn nhụi, trơn bóng mềm mịn gần như có thể chảy ra nước, lòng tiểu
nhị giống như bị một tia chớp mãnh liệt bổ xuống.
Rầm rập, giống như huyết dịch toàn thân đang ngược dòng về ngực hắn, lấp đầy cả lồng ngực hắn, ép hắn kinh hoàng không thôi, trái tim gần như nổ tung.
Tiểu nhị hoàn toàn sững sờ, trong giây phút ngắn ngủi, hắn gần như quên luôn cả tên họ mình.
Hắn thậm chí quên hô hấp, cũng quên mất tim đập, đầy trong đầy, đầy mặt, đầy lòng đều chỉ còn dư lại một Tô Hồng Tụ xinh đẹp tuyệt luân, xinh
đẹp quyến rũ đến khiến cho hắn choáng váng.
Tô Hồng Tụ vẫn không hề phát hiện ra khác thường, tiểu nhị khoác tay lên vai nàng, nàng không hề cảm thấy không ổn – nàng là hồ ly, không phải
người, vì vậy hoàn toàn không có ngượng ngùng và dè dặt của nữ tử loài
người.
Tô Hồng Tụ chỉ biết đột nhiên tiểu nhị bất động, tay phải đang cầm khay
vải giống như cứng đờ ra, cứng rắn chọc trước mặt nàng không hề nhúc
nhích.
Lần này giống như cùng tâm ý với Tô Hồng Tụ, nàng lập tức vui vẻ ra mặt, vui mừng đến đôi mắt to xinh đẹp quyến rũ gần như híp thành hai khe
hẹp.
Thừa dịp tiểu nhị cứng đờ bất động, Tô Hồng Tụ nhanh chóng ra tay, hết
trái này đến trái khác, không hề ngừng nghỉ, ăn sạch trái vải mà tiểu
nhị giơ lên trước mặt nàng.
Ở phòng bao đối diện, Sở Dật Đình và thị vệ thiếp thân của hắn Hắc Tháp
đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chờ tiểu nhị bưng thức ăn lên cho bọn họ.
Thật ra Sở Dật Đình chưa bao giờ thích ăn vịt nướng, hắn cũng không
thích gà nướng, ngỗng nướng, tất cả các món ăn mang chữ nướng.
Nhưng cứ năm ba tháng, lâu nhất là nửa năm lại vào tiệm vịt quay một lần.
Nguyên nhân rất đơn giản, vị nướng là món mà Thục phi, mẫu thân Sở Dật Đình thích ăn nhất.
Trong ấn tượng của Sở Dật Đình, thật ra hắn ít thấy mẫu thân mình, phần lớn thời gian mẫu thân đều ở chỗ Phụ hoàng.
Phụ hoàng hắn yêu mẫu thân, cưng chiều mẫu thân, thương mẫu thân, luyến
tiếc mẫu thân, gần như biến mẫu thân thành hòn ngọc quý trong tay nâng
lên tận bầu trời.
Thục phi thích ăn vịt nướng nhất, Phụ hoàng Sở Dật Đình, đường đường là vua một
Bạn đang đọc truyện Mị Cốt Thiên Thành được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.