Chương 7: Hai Người Không Thể Quản Được
Mùa đông Ma giới yên ắng tĩnh lặng, Đoạn Thần hao tốn hơn một tháng để
dạy A Sửu phát âm nói chuyện. Nhưng khi A Sửu mở miệng thì Đoạn Thần đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Ví dụ như lúc này, vì vấn đề xưng hô mà làm phiền Đoạn Thần.
"Quân thượng, vì sao bọn họ lại gọi ngươi là Quân Thượng?" A Sửu tò mò nhìn Đoạn Thần, hỏi.
Giọng nói thanh thúy giống như tiếng ngọc vỡ trong gió, nước đánh vào băng
lạnh, cực kỳ êm tai. Nhưng Đoạn Thần lại không thấy vậy, lúc này chỉ cần nghe thấy giọng A Sửu là Đoạn Thần lại đau đầu. Tay đang phê duyệt sổ
con dừng lại, Đoạn Thần quay đầu, giọng nói
khó chịu: "Quân Thượng là thuộc hạ gọi bản quân, ngươi nên gọi bản quân
là "Sư phụ"."
"Sư phụ là cái gì? Có thể ăn không?" A Sửu tiến thêm một bước tò mò hỏi.
"Không thể ăn! Đó là cách xưng hô, ngươi phải gọi như vậy! Nghe rõ chưa!" Đoạn Thần cắn răng giải thích cho A Sửu.
"A, thì ra sư phụ không thể ăn." A Sửu nửa hiểu nửa không gật đầu.
Thấy nàng không hỏi tiếp, Đoạn Thần tiếp tục hạ bút phê duyệt sổ con. Mới vừa viết được hai chữ thì lại bị làm phiền.
"Sư phụ, vì sao gọi ta là A Sửu?" Đôi mắt trong suốt ngây thơ như ngọc lưu ly đầy vẻ hiếu kỳ.
Nhìn thấy đôi mắt tinh khiết như vậy, Đoạn Thần có chút hoài nghi A Sửu
không phải Ma tộc mà là Thần tộc. Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không thể
nào, hậu duệ Thần tộc vốn không thể sinh tồn ở Ma giới. Giữa hai tộc
Thần Ma, ngoại trừ người có pháp lực cực kỳ cao cường, nếu không nếu
bước đến biên giới sẽ liền bị hồn phi phách tán!
Đoạn Thần phê sổ con, tùy ý trả lời A Sửu: "Bởi vì ngươi quá xấu, cho nên gọi ngươi là A Sửu."
"Xấu là cái gì? Có thể ăn được không?" A Sửu không bỏ qua hỏi tiếp.
"Xấu không thể ăn, đó là từ để hình dung người trông khó coi" Đoạn Thần không nhìn nàng mà tiếp tục phê duyệt sổ con, trả lời.
"Cái gì gọi là khó coi?" A Sửu không hiểu hỏi.
Đoạn Thần bất lực, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn hộ pháp và Xích hộ pháp,
mở miệng nói với bọn họ: "Hai người các ngươi, Xích hộ pháp, ngươi biến
thành bộ dáng xấu xí khó coi đi."
Xích hộ pháp không dám nghi
ngờ, lập tức nghe theo mệnh lệnh, lắc mình một cái. Gương mặt tuấn lãng
trong chốc lát biến thành một khuôn mặt khác đến nghiêng trời lệch đất,
mụn đỏ mụn bọc, rỗ đầy mặt. Hàn hộ pháp đứng nhìn bên cạnh cảm thấy buồn nôn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cứng rắn nuốt nước chua đang dâng lên trong cổ họng.
Đoạn Thần nhíu mày ghét bỏ nhìn Xích hộ pháp, chỉ vào Đại hộ pháp, quay đầu nói với A Sửu: "Thấy không? Người bên
trái trở nên hết sức khó coi, gương mặt đó được gọi là "Xấu"."
A
Sửu vốn đang hưng trí bừng bừng nghe vậy quay đầu nhìn về phía Xích hộ
pháp, gương mặt non nớt liền xụ xuống. Trở nên hết sức uất ức và khó
hiểu, mắt đỏ ửng nhìn về phía Đoạn Thần, hỏi: "Sư phụ, rõ ràng mặt ta
không có khó coi như hắn, tại sao lại gọi ta là "A Sửu"?"
Tâm
trạng bình tĩnh lại, ném sổ con qua một bên, Đoạn Thần suy nghĩ rồi chăm chú nhìn A Sửu, nói: “ Lúc ngươi chưa ra đời, còn xấu hơn cả khuôn mặt
của Xích hộ pháp lúc này vạn lần. Đã đói bụng chưa? Trưa nay muốn ăn cái gì?" Đoạn Thần dời lực chú ý của nàng, hỏi A Sửu.
Quả nhiên, vừa nghe đến đồ ăn là A Sửu không uất ức nữa. Hai mắt vốn đỏ ửng liền lóe
sáng, hưng phấn nói: "Ta muốn ăn quả có màu đỏ kia! Cái đó ăn rất ngon!"
Nghe vậy mặt Đoạn Thần lập tức đen đi. Cái thứ xấu xí này, đúng là có công
phu sư tử ngoạm, đó chính là Ma quả ngàn năm đó! Đoạn Thần trầm giọng
nói: "Thứ đó bị ngươi ăn hết rồi, không còn nữa! Hoặc là ăn điểm tâm,
hoặc là ăn súp lơ."
A Sửu vẫn còn đang nghĩ về thứ trái cây màu
đỏ kia, nghe hắn nói không còn nữa thì vẻ mặt tiếc nuối. Vô tình nói:
"Vậy ta ăn điểm tâm, ta muốn ăn bánh quế hoa ngọt."
Mới vừa ngẩng đầu muốn dặn dò thuộc hạ thì liền nhìn thấy gương mặt xấu xí của Xích
hộ pháp. Đoạn Thần ghét phất tay, nói: "Mau biến mặt trở về như cũ đi!
Đi chuẩn bị một phần bánh quế hoa ngọt đến đây!"
"Ta muốn ba phần!" A Sửu đưa ba ngón tay ra nói.
Mỗi khi A Sửu cò kè mặc cả đồ ăn thì liền trở nên rất khôn khéo. Lúc này,
Đoạn Thần thấy hoài nghi rốt cục nàng có phải đang giả bộ ngốc để lừa
dối hắn hay không. Nhưng nhìn vào đôi mắt hồn nhiên kia thì cuối cùng
Đoạn Thần vẫn tin A Sửu thật sự không biết gì.
"Ba phần thì ba
phần! Dặn dò thuộc hạ chuẩn bị ba phần bánh quế hoa ngọt." Vẻ mặt Đoạn
Thần lạnh lùng, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ. Hắn cảm thấy thật là kỳ quái, dùng một trái Ma quả ngàn năm rõ ràng có thể không ăn trong
một tháng. Hắn dùng hai trái, nên một tháng đều không cảm thấy đói, trừ
nước trà thì chưa từng đụng vào cơm canh. Vì sao cái thứ xấu xí này ăn
một trái Ma quả vào mà từ lúc ra đời đến bây giờ, cả ngày không ngừng ăn ăn uống uống.
Xích hộ pháp tuân lệnh, đổi khuôn mặt lại, cáo lui đi dặn dò phòng ăn, để lại Hàn hộ pháp đứng trong điện làm pho tượng.
Dặn dò xong, Đoạn Thần tiếp tục vùi đầu phê duyệt sổ con. Có lẽ cảm thấy
nhàm chán nên A Sửu nhảy xuống khỏi ngai vàng, chạy đến bên cạnh Hàn hộ
pháp. Ngẩng đầu, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi Hàn hộ pháp: "Ngươi cũng biết pháp
thuật thay đổi khuôn mặt sao? Ngươi thay đổi một gương mặt khó coi cho
ta xem một chút được không?"
Đôi mắt Hàn hộ pháp co quắp lại,
khuôn mặt cứng đờ, mở miệng trả lời: "Khởi bẩm tiểu chủ, thuộc hạ biết
pháp thuật, nhưng sẽ không biến mặt mình thành xấu như vậy."
"Biết pháp thuật mà lại không đổi thành mặt xấu sao?" A Sửu nghi ngờ hỏi.
Hàn hộ pháp lạnh nhạt gật đầu một cái.
"Vậy ngươi có thể thay đổi thành bộ dạng gì? Có thể biến thành xấu như sư phụ không?" A Sửu hỏi.Đoạn Thần nghe vậy, bút lông đang thoăn thoắt viết lập tức dừng lại, đột
nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt trắng bóc nhìn về phía A Sửu, trong mắt còn có khí lạnh, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói bản quân xấu sao? Đến đây,
chúng ta nói chuyện một chút."
A Sửu nghe lời chạy tới, đứng ở trước mặt Đoạn Thần, cách một cái bàn
trà, cực kỳ nghiêm túc nói: "Sư phụ, không phải ngươi cũng rất xấu sao?"
Trán Đoạn Thần đầy vạch đen, cắn răng hỏi: "Ngươi nói cho bản quân nghe, bản quân xấu ở đâu, nếu nói không ra thì hôm nay đừng nghĩ ăn cơm!"
Nghe nói không được ăn A Sửu vội vàng nằm trước bàn trà, vươn tay sờ mặt
Đoạn Thần. Xoa bóp mũi, giật nhẹ miệng, nắm lỗ tai kiêu ngạo của hắn,
làm mặt Đoạn Thần có chút vặn vẹo.
"Mò đủ chưa? Nhìn ra bản quân xấu chỗ nào chưa?" Đoạn Thần đè nén cơn tức, lạnh lùng hỏi.
A Sửu rối rắm, lắc đầu, bỏ tay xuống khỏi mặt Đoạn Thần.
"Nếu đã không tìm được bản quân xấu chỗ nào, nói bậy nói bạ, phạt ngươi ba
ngày không được ăn!" Đoạn Thần nói không chút lưu tình.
Thấy Đoạn Thần nói ba ngày không cho nàng ăn, A Sửu nóng nảy vươn tay, chỉ nửa
người dưới của Đoạn Thần bị bàn trà che kín, sốt ruột lên tiếng nói:
"Có! Trên người sư phụ có một chỗ rất xấu, ta đã thấy qua!"
Hàn hộ pháp đứng ở chỗ không xa vội vàng cúi đầu xuống, hắn thật sự không nhìn thấy gì cả, cái gì cũng không biết!
Mặt Đoạn Thần âm trầm, vung tay áo lên, lập tức phong bế giọng A Sửu lại. A Sửu không ngừng động đậy miệng nhưng lại không phát ra âm thanh được.
Mặc kệ phản ứng của A Sửu, Đoạn Thần quay đầu nhìn về phía Hàn hộ pháp đang cúi đầu đứng ở cách đó không xa. Giọng nói rõ ràng ảo não: "Hàn hộ
pháp, ngươi đi dặn dò phòng ăn, mấy ngày nay không cần làm đồ ăn nữa."
Hàn hộ pháp tuân lệnh, chân chạy như bay, vèo một cái, lập tức biến mất.
Sau khi Hàn hộ pháp biến mất, bên trong điện chỉ còn lại Đoạn Thần và A
Sửu. Vươn tay giải trừ phong ấn giọng nói của A Sửu, kéo nàng đến bên
cạnh, mắt lạnh lẽo nhìn A Sửu, Đoạn Thần lạnh lùng hỏi: "Biết mình sai ở đâu không?"
A Sửu lắc đầu, mặt đầy uất ức. Nàng cũng không biết nàng đã làm sai điều gì, tại sao lại bị phạt vài ngày không được ăn.
"Do miệng ngươi hạ tiện! Tay chỉ bậy, không phân biệt được hoàn cảnh, đứng
trước mặt người khác nói lung tung! Đói mấy ngày xem ngươi có nhớ lâu
không! Sau này còn dám độc miệng nói lung tung không!" Vừa rồi bị A Sửu
nói như vậy trước mặt thuộc hạ, Đoạn Thần cảm thấy uy nghiêm của hắn ở
trong lòng thuộc hạ đều bị A Sửu phá hủy rồi! Đúng rồi, sao hắn lại quên uy hiếp Hàn hộ pháp, lơ hắn đi nói lung tung thì sao! Càng nghĩ, sắc
mặt Đoạn Thần càng khó xem. Mắt nhìn A Sửu càng lúc càng lạnh, khiến A
Sửu sợ hãi rùng mình một cái.
Mặc dù sợ hãi đến phát run, nhưng A Sửu vẫn thấy khó hiểu. Thưa dạ hỏi: "Sư phụ, cái gọi là "Miệng hạ
tiện"? Miệng có thể nhìn thấy đồ sao?"
Quả đấm nắm chặt đến mức
nghe thấy tiếng răng rắc, nếu không phải coi A Sửu là nữ tử thì Đoạn
Thần nhất định sẽ đấm cho nàng vài quyền! Đoạn Thần cắn răng giải thích
cho A Sửu: "Ngươi chỉ cần biết miệng hạ tiện chính là nói năng lung
tung, sau này nếu còn nói lung tung, chỉ tay vào người khác bậy bạ sẽ bị khấu trừ đồ ăn! Nghe hiểu không!"
A Sửu cái hiểu cái không gật
đầu, nói: "Sư phụ ta biết sai rồi, sau này không nói ngươi xấu, cũng
không chỉ bậy bạ trên người ngươi nữa."
Đoạn Thần cũng lười so đo với một tiểu cô nương không hiểu biết, phất tay nói: "Đi đi, đi chỗ
khác chơi. Không được phép quấy rầy bản quân phê sổ con."
A Sửu
có chút do dự, nhếch miệng bám lấy hắn, vẻ mặt đáng thương nhìn Đoạn
Thần, hỏi: "Sư phụ, ta đã biết sai rồi. Có thể đừng phạt ta không? Nếu
không ăn thì bụng ta sẽ kêu."
Đoạn Thần không còn gì để nói, suy
nghĩ một chút rồi nói: "Không phạt ngươi cũng được, bắt đầu từ đêm nay,
không được phép ngủ chung với bản quân!"
A Sửu cuống quít, nàng
muốn ngủ cùng sư phụ, cũng muốn ăn đồ ăn. Ôm sư phụ hết sức thoải mái,
nàng thích ngủ cùng sư phụ. Nhưng nghĩ tới việc nếu ăn thì không thể ngủ cùng sư phụ, không ăn thì bụng nàng sẽ khó chịu. Gương mặt đáng yêu bởi vì rối rắm mà mũi miệng đều nhăn lại tụ vào một chỗ, nhìn hết sức tức cười.
Đoạn Thần thấy thú vị, đầu ngón tay khẽ gõ bàn trà, chờ đáp án của A Sửu.
Suy nghĩ thật lâu, A Sửu mím miệng hỏi: "Sư phụ, ta không ngủ cùng ngươi thì sẽ được ăn đúng không?"
Đoạn Thần nhẹ nhàng gật đầu, hắn đã đoán được quyết định của A Sửu.
"Vậy về sau ta không ngủ cùng sư phụ nữa." Thấy Đoạn Thần gật đầu xác nhận, A Sửu nói thẳng ra sự lựa chọn của nàng.
"Bản quân sẽ dặn dò ma sĩ, chuẩn bị một tòa cung điện cho ngươi. Bắt đầu từ
đêm nay, ngươi sẽ không ngủ với bản quân nữa." Đoạn Thần suy nghĩ gõ nhẹ ngón tay. Xem ra nhược điểm của thứ xấu xí này là đồ ăn, có được nhược
điểm để khống chế là tốt rồi. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Đoạn Thần tốt
lên rất nhiều.
"Vậy bánh quế hoa ngọt thì sao? Sư phụ mau kêu các hộ pháp chuẩn bị!" A Sửu nhớ kỹ cái này.
"Bản quân biết rồi, không cần ngươi sai bảo!" Nhàn nhạt liếc A Sửu một cái, Đoạn Thần lơ đễnh nói.
A Sửu hài lòng, bò lên ngai vàng, cầm lấy miếng vải dài lúc trước bị nàng xé nát một nửa, nghiêm túc xé tiếp.
Thấy vậy, ngón tay Đoạn Thần vẽ vài đường trong không trung, vung tay lên,
ánh sáng trắng bay ra ngoài. Một lớn một nhỏ, yên tĩnh ngồi im ai làm
việc nấy.
Bạn đang đọc truyện Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.