Chương 36: Chương 36
Trong cái rủi có cái mai
---------
Tại phòng hồi sức đặc biệt.Nó đang nằm trên giường bệnh đang được dô "nước biển", 5 người kia thì ở một phòng khác do ai cũng
bị thương và mệt nên được băng bó và ngủ hết rồi. Nhưng vẫn
còn một người đang len lén xuống giường nhẹ nhàng bước ra cửa.
Sau khi ra được phòng bệnh hắn hiên ngang đi lại phòng
hồi sức đặc biệt rồi mở cửa nhè nhẹ đi vào. Lại bên cạnh
giường rồi ngồi kế cái cô gái xinh đẹp lưu manh đang nằm đó mà miệng cười liên tục.
_Cám ơn em đã quay lại - một câu
nói thật ấm áp mang theo nụ cười hạnh phúc mà anh nói với
nó,mặc dù nó đang ngủ.. (thay đổi cách xưng hô nữa kìa).
Bây giờ trong anh luôn dâng lên một cái cảm giác thật lạ, thật
khác nhưng nó thật vui vẻ và anh đang rất hạnh phúc. Chỉ cần
ngắm nó ngủ thôi cũng làm anh vui,chỉ cần thấy nó mỗi ngày
cũng khiến anh vui nhưng quan trọng hơn hết anh rất cần nó và
anh biết mình đã rất yêu nó.
Nó ngủ cứ như một thiên
thần đang say giấc, những tia nắng len lỏi qua các tấm rèm càng làm nó thêm xinh đẹp. Mặt mài nhợt nhạt, mắt thì tuy có xíu
thâm quằng nhưng cũng không giảm bớt nét đẹp lung linh của nó...
Anh nhìn nó, ngắm nó rồi đặt lên môi nó một nụ hôn
nhè nhẹ, sau đó còn nở nụ cười mê người. Chỉ tiếc là nó
không thấy được. Sau khi quay người lại, anh tiếp tục ngọt trái
cây để sẵn cho nó (^_^).
_Sao hôm nay thằng Huy nó toàn
làm chuyện kì quái không ha mậy? - Hạo cùng 3 người kia ngoài
phòng bệnh, mở ti hí cửa để nghe lén rồi bàn bạc.
_Sao Tao biết! Chắc nó bị ấm đầu - Bảo nói.
_Bảo, ông gan nha dám chưởi anh 2 tui bị "ấm đầu". Anh 2 mà nghe là xử ông lun á - Hân doạ Bảo.
_Thôi mà - Thảo lên tiếng ngăn cản chiến tranh của 2 người sắp
xảy ra.."Mà nếu 2 anh chị đó thành đôi thì tốt quá" Thảo thêm
vào, mắt sáng long lanh.
_Ừ! Nếu vậy thì quá tốt..hehe *mắt ánh lên tia gian xảo đang muốn bày mưu tính kế* - Hân nói.
(Khúc mấy người ngoài cửa đều nói nhỏ).
Nhiều người đi ngang qua phòng hồi sức đặt biệt của nó đều
dừng lại xem thử rồi lại lắc đầu bỏ đi, rất nhiều lượt đi qua đều như vậy. Bỗng phía sau, một cô y tá đi tới, miệng hỏi
"Mọi người đang làm gì vậy?" , tay đập vai bọn họ.
......Rầm..Phịch...Tạch....
Cả bọn té cái rầm, cánh cửa cũng tự động mở ra. Cô y tá
vào trong để làm nhiệm vụ của mình. Còn lại 4 người vừa than
vừa la, đứng dậy rồi phủi phủi cái mông sau đó định đánh nhanh rút gọn chùn êm về phòng của mình kế bên.
_Đi đâu vậy? - giọng nói không quá lạnh cũng không quá ấm nhưng cũng đủ
làm cho cả bọn sợ như muốn rớt tim ra ngoài.
_Bọn em chỉ định đi thăm My thôi mà! - Hân nói *cười gian*.
_Vậy sao chưa dô đã bắt ếch lại còn rén rút chạy về phòng? HẢ? - trừng mắt nhìn 4 người .
_Bọn em bị mộng du, á đúng vậy mộng du - Thảo nói cười cười , mấy người kia cũng hùa theo, rồi 8 mắt liếc nhìn nhau hỏi "Lý do đủ thiết phục chưa? " *nói nhỏ*.
_Chị y tá! MY khoẻ chưa ạ! - tiếng Hạo hỏi làm thay đổi chú ý của hắn sang cô y tá.
_Vào trong, vào trong - Hạo nói nhỏ với 3 người kia.
_Cô ấy khoẻ rồi, chút nữa sẽ tỉnh - cô y tá nói với hắn.
_Cám ơn - hắn nói rồi đi dô phòng bệnh.
_Mấy người.............- hắn đang định nói cái gì đó với bọn
Hân, Hạo Thảo Bảo thì mí mắt của nó hơi giật rồi mắt từ từ
mở ra làm hắn và mấy người kia vui mừng ra mặt.
_Bà tỉnh rồi - Hạo nói.
_A! Mừng quá, chị tỉnh rồi huhuu..- Thảo vừa nói vừa ôm cổ nó
_Mầy tỉnh rồi tao mừng sắp chết luôn á - Hân nói rồi còn dụi dụi mắt.
_............
Nó nghe xong thì sắp ngạt thở, mí mắt nhắm tịt lại luôn không nói không rằng. Mấy người ngoài đây thấy vậy thì lo gần chết, kêu nó quá trời mà nó cũng không chịu dậy đành đi gọi bác
sĩ. Bác sĩ khám xong ra lắc nhẹ đầu định mở miệng nói chưa
gì thì bị 4 đứa nó chưởi một chập rồi đạp ổng la ngoài luôn.
"Tôi chỉ muốn nói, kêu cô ấy dậy không được thôi mà, tự
nhiên bị chưởi bị đánh oan mạng..." đứng ngoài cửa, ông bác sĩ vừa nói vừa lắc đầu nhìn vào bên trong rồi cũng rời khỏi
đó.
_Huhu....huhu....hu....My ơi sao mầy vừa về lại ra đi
nữa vậy..Mầy đi sớm quá...huhu...- trong phòng 4 người Hân Hạo
Thảo Bảo khóc rên inh ỏi, nói gì tùm lum tùm la.
" Rầm "
4 người ôm đất một đống sau khi bị nó đá. Nó từ từ mở mắt ra.
_im hết cho tui nghe hông! Hừ - nó hừ lạnh một tiếng.
Cả bọn 4 người bây giờ ôm nhau chỉ biết gật gật đầu.
_Chị my khoẻ rồi đó. Đá em đau muốn chết - Thảo xoa xoa cái
mông nói nhỏ với 3 người còn lại. Ba người kia cũng không nói
gì đồng loạt gật đầu dứt khoát.
_Muốn giết tôi hả? - nó bày ra bộ mặt giận dỗi.
_Đâu có đâu - Thảo lại nhõng nhẽo với nó.
_Mà sao em còn sống rồi hôm qua còn xuất hiện ở đó - giọng
anh Huy vang lên mang theo chút gì đó tò mò và ấm áp (có gì
đó khác nhỉ..>_<)
_Ừ, đúng rồi đó bà kể mau đi - bọn họ hối thúc cũng không quan tâm đều gì đấy khác khác lạ ở đây.
_Ừm. Yên lặng nghe tui kể nè - nó hắng giọng nói.
---------------
(Theo lời kể của nó)
Hôm đó, tôi rơi xuống vực và rơi xuống dòng suối chảy siết
phía dưới. Cũng mai ngay lúc đó, có một ông cụ đi câu cá ngay
đó. Thấy tôi bị vậy nên ông kéo tôi lên và đưa tôi về nhà.
Đặt biệt là khi tôi tỉnh lại , trước mắt tôi là một hang động hoang sơ cực kì hoang sơ nhưng nó lại có bàn ghế và cả cái
giường tôi đang nằm nữa. Ở đó ánh sáng rất ít chỉ vài tia len lỏi qua các hòn đá để được xuyên vào hang . Bàn, ghế và
giường đều được tạo thành bằng đá.
Trong lúc tôi vẫn còn đang mơ hồ thì Cụ từ ngoài theo lối nhỏ của hang động đi vào và Cụ hỏi:
_Con tỉnh rồi à! Dậy ăn chút gì đi! - tiếng Cụ trầm khàn ấm áp.
Tôi nhìn Cụ tóc đã bạc phơ, râu cũng bạc màu, Cụ cũng nhìn
tôi ánh mắt ấy thật ấm áp. Lúc đó tôi mới bắt đầu hỏi cụ
_Cụ đã cứu con sao?
_Ừ - cụ nói.
_Nhưng cụ đã lớn tuổi sức yếu thì làm sao cứu con nổi - tôi vẫn không khỏi thắc mắc nên hỏi cụ.
_Hahaa...*cụ cười hiền sau đó nói tiếp* Tuy cụ đã lớn tuổi
nhưng cụ vẫn còn đủ sức khoẻ để cứu một cô bé nhỏ nhắn như
con.
Tôi không biết nói gì chỉ mỉm cười nhìn Cụ rồi xuống bàn ghế đá kế bên đó ăn cơm cùng cụ.
Sau khi ăn xong, tôi dọn dẹp và trò chuyện cùng Cụ. Cụ mở lời hỏi tôi trước:
_Tại sao con lại rơi từ trên cao xuống, mình mẩy còn trầy xướt chảy máu rất nhiều.
_Con bị người ta xô , cố ý muốn giết con
_Mà cụ không còn người thân nào sao? Sao cụ ở nơi hoang sơ như
thế này, chỉ có một mình không có ai chăm sóc cụ sao? - tôi
bắt đầu chuyển chủ đề hỏi cụ.
_Cụ chỉ sống có một mình thôi, cụ ở đây cũng được nhiều năm rồi nên cũng quen.- cụ nói hiền từ.
_Vậy ............. tôi đang định hỏi thêm thì Cụ như hiểu được tôi muốn hỏi gì nên đã kể tôi nghe:
_Ở đây Cụ ăn cá và cơm. Khi cần tiền mua đồ ăn, Cụ sẽ câu cá
bán lấy tiền để mà mua gạo hoặc những thứ khác. Cuộc sống
rất an nhàn...- Cụ cười vui vẻ..
Rồi 1 ngày, 2 ngày sau
cũng vậy tôi cùng Cụ ăn chung rồi tôi giúp cụ đi câu cá, nấu
cơm. Nhưng đến ngày thứ 3 đột nhiên tôi nhớ đến chuyện tôi nghe
thấy ở Bar, rồi tôi quay sang hỏi Cụ:
_Cụ ơi, con đã ở đây bao lâu rồi?
_Tính từ ngày ta cứu con đến nay thì cũng đã 22 ngày rồi..- Cụ ngẫm nghĩ rồi trả lời.
_Hả? *tôi há hốc mồm* Nhưng con nhớ con chỉ mới ở đây được 2 ngày thôi mà.
_Thì lúc trước, Cụ cứu con về đây. Con nằm mê man đến 20 ngày
sau mới tỉnh dậy cũng chính là 2 hôm trước - Cụ nhìn tôi.
_Con cảm ơn Cụ nhiều vì đã cứu con nhưng con có chuyện gấp
phải giải quyết nên con phải đi rồi. Hay Cụ đi với con nha - tôi
nói rộ rõ vẻ buồn và không nỡ trên mặt.
_Thôi con cứ đi đi, có gì quay lại thăm Cụ, cụ chỉ thích sống ở đây. Cụ không thể đi nơi khác được xin lỗi đã phụ lòng tốt của con - Cụ
nói giọng hơi run run nhìn tôi cười buồn. Tôi biết chắc có lẽ
Cụ không nỡ xa tôi vì mấy ngày nay cụ rất vui, tôi cũng vậy
cũng rất không nỡ xa cụ.
_Thôi con đi theo Cụ để ra ngoài kia. Nếu không sẽ bị lạc đó, ở đây đường nhỏ hẹp lại trắc
trở khó đi, con cẩn thận nghe hông - có lẽ cụ thấy tôi buồn nên hối thúc tôi ra về.
Cụ bắt đầu dẫn đường, tôi đi theo
cụ men theo những lối đi hẹp toé, tối đen như mực, dưới chân
thì những hòn đá lớn nhỏ ngập ghềnh khiến chân bị trầy xướt
lại khó đi. Tôi đi theo lối cụ dẫn rồi sau gần hơn nửa giờ thì tôi cũng ra khỏi hang.
Lúc này đây trước mắt tôi là
những tia sáng lấp lánh mặt trời chiếu vào mắt làm tôi cảm
thấy khó chịu chắc có lẽ vì trong hang thiếu ánh sáng nên tôi
cũng dần quen nhưng vậy và bây giờ chưa thích ứng kịp. Sau khi
được hít một bầu không khí trong lành, nghe tiếng chim chóc hót vang, cảm nhận ánh mặt trời gay gắt và cả tiếng suối chảy
tít tắc . Tôi mới quay qua cụ,thấy vẻ mặt u sầu của cụ làm
tôi cũng buồn theo.
Cầm lòng không được, nước mắt tôi
bắt đầu chảy xuống. Cụ thấy vậy nên ôm tôi vào lòng vỗ về như một đứa con nít: _ngoan nín nào...
_Cụ cho con cái này
để còn đi xe về chỗ con -Cụ nói rồi dí vào tay tôi một cái
gì đó được bao bởi nhiều lớp giấy làm nó to lên. Tôi tò mò
mở ra xem thử thì thấy trong đó là một số tiền nói ít cũng
không phải nhưng nói nhiều thì càng sai. Vì số tiền đó có thể cụ đã dành dụm cả đời còn với tôi chỉ cần đi làm một tháng là có.
_Cụ cứ giữ lấy đi. Con có rồi mà - tôi nói giọng hơi nghẹn ngào rồi dúi lại mớ tiền vào tay Cụ.
_Nhưng khi con rơi xuống đây, Cụ đã thấy con không có gì trong
người. Con đừng giấu cụ, cứ lấy đi - Cụ nói rồi đưa cho tôi
nhưng tôi không lấy.
_Con bán cái này là có tiền thôi Cụ à - tôi lấy cái điện thoại bị thấm nước hư trong túi quần ra
rồi nói tiếp "Tuy nó bị hư như bán cũng được rất nhiều tiền,
Cụ không cần phải lo".
Huhu......rồi tôi ôm cụ khóc to,
sau đó tôi quay người nhìn cụ lần cúi rồi rời khỏi đó để Cụ
ở đó một mình. Sau đó đi bán điện thoại rồi đi xe về đây nè.
Tôi đi đến nơi mà mấy người đã hẹn và đợi gần 2 ngày muỗi
cắn với mệt muốn chết nhưng vẫn ăn đầy đủ. Sau đó thì mọi
chuyện xảy ra mọi người thấy.
HẾT
.
Nó kể lại mọi chuyện với mọi người rồi thở phào, mặt buồn buồn chắc nhớ Cụ.
_Hang động ở đâu sao tụi em tìm không thấy - Thảo hỏi.
_Ai đã giết em? - hắn hỏi khiến cả nó và mọi người lơ luôn
câu hỏi của Thảo mà tập trung nhìn hắn mắt ai cũng mở hết cỡ mà nhìn.
"Em đó" 4 người Thảo Hân Hạo Bảo nhìn nhau rồi cười.
_Không. ....có gì... đâu... đừng....bâận.....tâmmm...- nó trả
lời mà vẫn không khỏi bàng hoàng khiến câu nói lắp ba lắp
bắp.
Bạn đang đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.