Chương 91
Tiết mục mà Tống Hiểu Hoa biểu diễn là “Mỹ nhân say giấc”, hôm nay cô
nằm ở trên giường bệnh nhìn chân mình bị bó thành một cục, ngược lại
thấy thật là càng giống với cái tên đó, cô nhắm mắt lại tâm tình lúc này thật không biết nên nói thế nào.
Theo như bác sĩ và giáo viên chủ nhiệm nói, gân chân của cô bị tổn
thương, mặc dù không đến nỗi rất nghiêm trọng, nhưng đối với việc múa
ballet sau này sẽ có ảnh hưởng nhất định.
Thời điểm nghe thấy những lời này, cô cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ, chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng thực tế chính là như vậy, mở mắt ra
trước mắt chính là bệnh viện.
Kết quả thi đấu như thế nào? Cô đã không còn quan tâm.
Đối với diễn viên múa ba-lê đôi chân chính là sinh mạng, mà bây giờ chân của cô bị thương nghĩa là gì, sau này thế nào, chính cô cũng không dám
suy nghĩ.
Giáo viên chủ nhiệm cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Tống Hiểu Hoa,
an ủi: "Hiểu Hoa, lần thi đấu này không quan trọng, không quan trọng,
chúng ta đều biết em đã rất cố gắng, em còn trẻ. . . . . ." Chủ nhiệm
còn nói rất nhiều, nhưng cô một chút cũng không thể nghe vào tai, cô
nghe không rõ, cũng không muốn nghe.
Tống Hiểu Hoa vẫn luôn cảm thấy mình học tập không giỏi, dáng dấp cũng
không xinh đẹp, vóc người cũng không phải là tiêu chuẩn, thứ duy nhất
đời này cô am hiểu cũng luyện tập từ nhỏ đến lớn chính là ballet, điều
cô khát vọng là dùng năng lực của chính mình bước ra trường, đứng trên
sân khấu thể hiện bản thân mình, vậy mà bây giờ chẳng phải coi như chấm
hết sao?
Ở trường từng có một chị khóa trên, rất nổi danh, trong lúc nhảy múa
cũng bị thương ở chân, rất nghiêm trọng, sau này dù hồi phục cũng không
thể nhảy múa được nữa, sau đó không còn ai nhớ tới cô ấy, cũng không ai
biết bây giờ cô ấy đang làm gì.
Tống Hiểu Hoa nhớ ngày cô ấy tốt nghiệp, trước khi đi đã đứng ở phòng
tập khóc hết một buổi chiều, khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, khóc đến phát điên, cuối cùng người nhà cô ấy phải tới đón về, trong lớp mọi người
đều đồn đại ——
Nhất định phải bảo vệ tốt đôi chân của mình.
Lúc tập luyện, mọi người đều rất chú ý không để chân mình bị thương,
Tống Hiểu Hoa chưa từng nghĩ việc này lại rơi trúng vào mình.
Cô muốn khóc, nhưng trong ngực lại cảm thấy bực bội hoảng sợ, ánh mắt vô hồn nhìn phía trước.
Trừ khiêu vũ, cô còn có thể làm gì?
Tống Hiểu Hoa nhắm mắt lại, cố không để cho mình suy nghĩ.
. . . . . .
Tâm tình của Phương Lộ khi nhìn thấy Tống Hiểu Hoa bị đưa vào viện, vô
cùng hưng phấn, hai tay cô run rẩy, nói như vậy, thì mọi người và cả cô
chắc chắn sẽ có giải thưởng.
Cô cố gắng áp chế nụ cười đang muốn nở trên môi, không ai nhìn thấy
không phải sao? Phía sau cánh gà cũng không có Camera, tất cả đều thần
không biết quỷ không hay.
Cô đứng ở đó, thậm chí có chút hào hứng, cuộc thi này nên nhanh kết thúc, rồi sau đó là lên sân khấu nhận giải.
Tống Hiểu Hoa xảy ra chuyện, người tiếp theo lên đài là số báo danh số
năm, cô gái kia cũng là một trong hai người có quan hệ rất tốt với
Phương Lộ, mới vừa rồi nhìn thấy bộ dáng nổi điên của Phương Lộ, sớm đã
bị dọa sợ đứng cách xa cô, sau đó cô bước lên sân khấu, âm nhạc vang
lên.
Thời điểm nhảy múa, cô cảm thấy thân thể của mình hoàn toàn không còn
chút hơi sức, cho dù cố gắng mở to hai mắt, hi vọng tinh thần của mình
có thể tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng hai chân đứng đó, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.
Cô cắn răng, tự nói với mình nhất định phải chịu đựng.
Trong bài múa có động tác xoay tròn ba vòng, sau đó sải bước lên phía
trước xoay tròn rồi dừng lại đều là động tác có độ khó cao, cơ thể của
cô đang không ngừng run rẩy, trước mắt cô hoàn toàn mờ mịt.
Vẻ mặt của ban giám khảo đang ngồi phía dưới sân khấu cô cũng không thấy rõ.
Chỉ còn một động tác nữa, cô nhảy lên, định xoay tròn.
Nhưng ban giảm khảo ngồi phía dưới hình như đã nhận ra có gì không đúng, một người trong đó cầm micro lên nói gì đó, cô không hề nghe thấy, vẫn
nhảy lên định xoay tròn, nhưng lại không có rơi xuống đất.
Cả người bay lên

Bạn đang đọc truyện Hoàng Thượng Vạn Tuế được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.