Chương 30: Bối Rối
Khi Ngôn phu nhân và
Thiên Tuyết bước vào Ngọc Châu trai, trưởng quỹ cũng nhanh chóng chạy
đến. Vẻ mặt hắn nịnh nọt nhìn hai người, đặc biệt là Ngôn phu nhân, xem
chất liệu quần áo cùng tư thái các nàng thì cũng đoán được là nhà quyền
cao chức trọng, thế nhưng lại đi chiếc xe ngựa trông bên ngoài vô cùng
bình thường kia thì chỉ có bốn gia tộc lớn nhất hoàng triều mà thôi.
Ngôn phu nhân quay sang dặn Thiên Tuyết: "Tuyết nhi, ta đi đặt mấy bộ cung
trang với váy áo cho yến tiệc lần này. Con cứ ngắm nghía đi, rồi chọn
mấy bộ vừa mắt để mặc hàng ngày, đừng tiếc rẻ đấy, chọn vài ba bộ cho
mỗi mùa đi."
Thiên Tuyết nghe vậy thì toát mồ hôi, một năm bốn
mùa, tính mỗi mùa hai bộ đã là 8 bộ quần áo. Mỗi bộ quần áo lại lớp này
lớp khác. Rồi tính thêm mấy bộ cung trang, yến tiệc các thứ các thứ còn
nhiều lớp hơn nữa. Sau rồi phụ kiện đai lưng, khăn vắt,... Chắc cũng
chất hết một căn phòng rồi đấy. Mà nàng đã có thâm niên chi tiêu tiết
kiệm mấy chục năm nay rồi, nhìn đồng quần áo đó chắc tiếc đứt ruột mất.
Nhưng nào cô nàng của chúng ta biết được, một thiên kim quan lại lục phẩm còn nhiều quần áo hơn thế gấp mấy lần, mà cô nàng này còn là đại tiểu thư
một trong bốn gia tộc lớn nhất, cháu gái Ngôn tướng quân lừng lẫy một
thời, bác của hoàng đế đương thời chứ. Dù Thiên Tuyết có mua cả cửa hàng nhà người ta còn chẳng bõ bao nhiêu...
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ rồi định lên tiếng nói bản thân chỉ cần nhiều nhất ba bốn bộ gì đó thôi. Ai ngờ hình như chưởng quầy biết được suy nghĩ của nàng, liền nhanh chóng
cười nói với Ngôn phu nhân: "Phu nhân quả có mắt chọn. Ngọc Châu trai
của chúng tôi may cung trang là đẹp nhất, đến mấy vị phi tần trong cung
vẫn kêu người ra đặt cửa hàng chúng tôi đấy. Hôm nay vừa có mấy mẫu mới, chưa có người khác đặt, phu nhân có muốn xem thử không?"
Ngôn
phu nhân nghe vậy thì liền đồng ý, dặn dò Thiên Tuyết hai câu rồi đi
theo chưởng quầy, để lại Thiên Tuyết ngậm nước mắt trân trối, đành phải
chọn ít nhất tám bộ trang phục, vừa chọn vừa đứt từng khúc ruột vì giá
tiền. Ai bảo giờ thân phận nàng cao rồi, không mua những đồ rẻ tiền được nữa, còn phải làm sao cho tỏ rõ được đẳng cấp bản thân nữa, mà tiền nào của nấy đấy, huhu.
Sau một khoảng thời gian làm quen với cái
giá trên trời, Thiên Tuyết cũng chọn được mấy bộ vừa mắt rồi, chỉ còn
một bộ cho mùa hè nữa thôi. Nàng định chọn bộ này bánh bèo một chút, mặc vào trông dễ thương giả vờ làm em gái nhà bên đi lừa mỹ nam ngây thơ
cũng đáng, ha ha. Thiên Tuyết vô thức cầm một bộ váy màu đỏ lên nhìn,
đường may tinh tế, chất vải cũng đẹp, chỉ là hơi có vài vạt xẻ trông lộ
liễu quá, mặc vào với thân phận của mình thảo nào nàng cũng bị mắng là
yêu nữ, lẳng lơ bla bla các thứ cho xem, tư tưởng cổ đại quá đáng sợ,
sao Bảo Châu trai chuyên dành cho tiểu thư phu nhân quyền quý lại có món đồ này chứ?
Lúc Thiên Tuyết định đặt lại bộ váy xuống thì liền
có một giọng nói truyền đến, "Hừ! Dân đen có khác, đồ lẳng lơ như thế mà cũng dám mặc, đúng là không biết nhục."
Thiên Tuyết nhíu nhíu
mày, nhìn đến nơi phát ra âm thanh, là cô nàng đanh đá ngoài đường mà
nàng thấy qua xe ngựa. Nàng liền theo bản năng, nói "Ồ, quý cô đanh đá
ngoài đường, không ngờ có ngày gặp mặt."
Thượng Quan Nguyệt Linh nghe thấy thế thì khó chịu, tức giận định đáp trả. Ai ngờ lại có một
giọng nói nhẹ nhàng truyền đến ngăn lại: "Công chúa, tức giận mắng chửi
người không phải hành động công chúa hoàng gia nên làm. Chỉ có mấy người đàn bà chanh chua không có kiến thức mới làm vậy."
Thiên Tuyết
nhíu mày, nàng là người thế kỷ 21 nhưng cũng không phải kẻ ngu. Chẳng lẽ ẩn ý sau câu nói đó nàng không hiểu được, phong vị cung đấu trong đó
đậm đặc vô cùng, dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi, đây
là muốn mắng nàng vô duyên ngu ngốc mà. Cô nàng này là ai đây.
Thiên Tuyết nhếch miệng, không để ý nói: "Là người phải danh chính ngôn
thuận, thẳng thắn cương trực, nói một là một, hai là hai. Cứ suy nghĩ
vòng vo tam quốc, lời nói lắt léo một là ba, ba lại là sáu thì suy nghĩ
phải lệch lạc như thế nào?" Ngươi mắng ta chanh chua dốt nát, ta mắng
ngươi nói câu này chỉ ý nọ, suy nghĩ không bình thường, trông khác người chưa. Lại còn không biết tính số, một là ba, ba lại là sáu, ngươi còn
dốt hơn ta đấy, đầu óc có vấn đề rồi.
Nói rồi Thiên Tuyết lại
nhìn mấy món đồ khác, thầm suy nghĩ xem màu hồng nào làm mình trông
giống em gái hàng xóm nhất. Thượng Quan Nguyệt Linh tức giận, muốn nói
gì đó. Ai ngờ cô gái đó lại chỉ trầm ngâm vài giây, rồi cười nhẹ nói với tỳ nữ đằng sau mình: "Các ngươi tìm mấy bộ quần áo màu nhẹ thôi nhé,
đừng chọn mấy màu nổi bật hay đậm quá. Đặc biệt màu đỏ và vàng, chúng ta khác dân thường ở chỗ cấp bậc màu sắc."
Thiên Tuyết nghe vậy thì ảo não thầm lẩm bẩm: "Sao cái cô nàng này rảnh hơi vậy? Nàng không quen không biết cô ta mà cô ta cứ nhắm vào là sao?" Nhưng cũng dứt khoát
không quan tâm, coi như không nghe thấy.
Nhưng nào Mai Ngọc Vân
chịu buông tha, thầm cười lạnh, muốn bản thân có hình tượng thanh cao,
không quan tâm sao? Mặt nạ đó sớm bị đập vỡ thôi, dân đen mà cũng học
đòi phong thái tiểu thư đài các. Nàng quay sang dịu dàng dặn Thượng Quan em gái tra nam: "Công chúa, người cũng phải nhớ, Lệ quý phi từng dặn
chúng ta khác với dân đen ở chỗ, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, nói
phải có người nghe, phải đáp lại mỗi lời nói một cách thanh nhã. Thân
phận còn phải trong sạch, cao quý thì mới đáng đứng nơi cao."
Thiên Tuyết lười biếng quay đầu, nữ nhân này, ngươi rảnh quá rồi sao, người
ta bỏ qua cho mà ngươi cứ muốn lao vào. Được thôi, lâu rồi chưa luyện
đối đáp, cô thành đối tượng luyện tập cũng được.
Thiên Tuyết
quay đầu, nhìn thẳng nữ nhân toàn nhằm vào nàng từ nãy đến, nói: "Này,
người ngầm đá xéo ta là ngươi, bắt ta phải đáp trả lại cũng là ngươi,
khó hầu hạ không? Ta với ngươi có quen biết hay sao? Chúng ta có quan hệ máu mủ hay họ hàng à? Ngươi không hiểu câu "Chó ngoan không cắn người"
à? Muốn mắng ta có lai lịch không rõ ràng sao? Thế ngươi có thân phận gì đây, sao rảnh rỗi tự đi bôi đen miệng mình vậy? Đừng có giả vờ ngây thơ vô tội, trong này toàn con gái với nhau, sống thật cho đời thêm đẹp cái đi. Với cả ngươi nói chuyện nhạt quá, ăn muối cho đời thêm đậm đà, muối cũng không đắt lắm đâu á... Ăn vào sẽ không bị đầu óc không bình
thường, trí nhớ có vấn đề đâu!"
Cả phòng đó không một tiếng động. Nguyệt Dao Nguyệt Vũ theo sau Thiên Tuyết đều há mồm. Quá bá đạo, quá
bá đạo rồi! Thì ra chửi người cũng có thể trực tiếp mà gián tiếp, thẳng
thắn mà nhã nhặn như vậy, không một chữ nào tục cả nhưng vẫn hiểu được
là chửi người. Trình độ nào mới đạt được cảnh giới đó đây???
--- -----
Lời cuối chương:
- Định cho nữ chủ Nam Cung Lạc Lạc lên sàn, nhưng đối thủ mạnh nhất của chị nữ chính để lên trong hoàn cảnh kịch tính hơn vậy.
Em gái tra nam Thượng Quan Vô Hàn vô cùng ngoan trong chương này, đất diễn để Mai Ngọc Vân và Thiên Tuyết sử dụng vậy.
- Câu hỏi: Có nên cho tri kỷ chị nữ chính lên sàn sớm không? Chị này biến thái không khác nữ chính đâu, ngoại hình unisex già trẻ trai gái đều bị mê hoặc...
Bạn đang đọc truyện Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.