Q.4 - Chương 10: Chương 9-1: Nổi Giận! (1)
Có thể coi Jenny là ân nhân của Bùi Kiêu. Tuy rằng ân tình ngày đó không lớn như ơn cứu mạng của Cung Diệp Vũ, hơn nữa cô giúp Bùi Kiêu cũng vì
có mục đích, thế nhưng người Trung Quốc vẫn có câu: ‘Nhận ơn như giọt
nước dưới mái hiên, phải dùng lễ như dòng suối lớn để báo đáp’. Đương
nhiên là loại người ‘không tim không phổi’(1) thì sẽ chẳng bao giờ muốn
hiểu điều đó. Nhưng với một kẻ có ý định tiến cấp Chân Ma, thậm chí là
Ma Vương cấp như Bùi Kiêu thì không gì quan trọng hơn là tuân theo bản
tâm của mình, vậy nên hắn cần phải báo ơn cho thật tốt!
Lúc cảm tạ đám David sau trận đánh vừa rồi, thật ra hắn chỉ cần tặng họ
một món Thiên Sinh Vũ Khí là hợp lý rồi, nếu tặng hai món thì đã là hậu
tạ rất lớn. Nhưng hắn lại tặng cho bọn họ tới ba món Thiên Sinh Vũ Khí,
đó là vì làm vậy mới phù hợp với bản tâm của hắn!
Làm sao có thể định giá tính mạng bằng tiền tài được?!
Dù trong thế giới của người sống hay trong giới linh hồn thì tiền tài
hoặc Thiên Sinh Vũ Khí được coi trọng hơn những Tự Do Linh Hồn yếu ớt
kia. Nhưng đây là bản tâm của Bùi Kiêu! Nó không cho phép hắn làm như
vậy! Thế nên mặc dù sẽ phải chịu thiệt một chút, nhưng nếu có thể báo
đáp phần nào những người đã cùng hắn vào sinh ra tử, tin tưởng hắn, cùng hắn kề vai tác chiến, vậy thì hắn tình nguyện chịu thiệt! Đó chính là
bản tâm của hắn!
Đối với Jenny cũng vậy.
Nếu như bản thân hắn không có năng lực, thân mình cũng lo không nổi thì
chắc hắn cũng chẳng thể lo được chuyện người khác. Nhưng nếu như hắn đã
có năng lực thì hắn cũng muốn tìm cách giúp Jenny nâng cao thực lực.
Thậm chí, nếu sau này phát triển tốt thì hắn còn muốn đưa Jenny vào đoàn đội của mình. Nguyên nhân là vì hắn coi Jenny như ân nhân!
Vậy mà cả nhà ân nhân của hắn đã bị giết hại. Mà chuyện đó lại xảy ra
vào ngay khi hắn đang trong Nam Bắc Chiến Trường hoặc sau khi Jenny nhận được Thiên Sinh Vũ Khí. Vậy nên Bùi Kiêu không thể không tức giận.
Nếu như trước kia, khi chưa nhìn rõ được bản tâm mình, làm gì cũng chỉ
biết cẩn thận, cầu yên ổn thì hắn sẽ không thể nào nghĩ tới những điều
đó. Cùng lắm là khắc sâu mối hận đó vào trong lòng, chỉ đến vậy mà thôi.
Nhưng hiện tại, Bùi Kiêu đã không còn là chính hắn khi còn sống. Giờ hắn đã biết cái gì là bản tâm và cũng biết làm thế nào để đạt được bản tâm
của mình. Nếu dùng một câu để miêu tả về sự thay đổi của hắn thì đó là:
hành động theo trái tim!
Hơn nữa, không chỉ riêng tâm tính của hắn thay đổi mà cả thực lực và địa vị cũng đã khác xa lúc xưa.
Lúc trước hắn chỉ là một kẻ làm công nho nhỏ, không quyền không thế. Rồi sau đó dù được kiểm tra công nhận là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả nhưng vì
thời gian chết còn ngắn nên thực lực còn yếu, thế nên chính phủ muốn
đóng băng hắn, Tránh Thoát Giả khác thì coi thường, thậm chí còn có ác ý với hắn. Nếu không có sự giúp đỡ lớn lao của Cung Diệp Vũ thì có khi cả thù giết cha hắn cũng không báo được.
Sông có khúc, người có lúc. Hiện tại, Bùi Kiêu là người duy nhất sở hữu
Thiên Sinh vũ khí cấp Ma Vương! Có thể điều khiển quỷ quái Ngụy Ngưu Đầu Chân Ma cấp! Và quan trọng nhất là hắn còn có năng lực đặc thù
Valkyrie. Trong chiến dịch Nam Bắc Chiến Trường lần này, chắc hẳn hơn
một nghìn Tự Do Linh Hồn ở đây đã biết được thực lực của hắn – một Cao
Đẳng Tránh Thoát Giả có thể sử dụng Giải Phóng! Tuy vẫn chưa thể sánh
được với ba gã cường giả Chân Ma cấp, nhưng cũng đủ để không có bất kỳ
quốc gia hay thế lực nào dám xem thường rồi!
Vậy nên, lúc Bùi Kiêu từ trên lầu đi xuống sau khi hắn vừa gầm lớn lên,
cả đại sảnh vốn đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh. Tất cả đều đổ dồn
ánh mắt về phía thân hình đầy lạnh lẽo của Bùi Kiêu. Cùng với đó, bọn họ còn cảm nhận được một cỗ uy áp. Cỗ uy áp đó rất mờ nhạt, phần lớn mọi
người sẽ không để ý tới nó, chỉ có một vài Tránh Thoát Giả là biến sắc.
Mỗi người bọn họ đều nhìn về phía Bùi Kiêu với vẻ vô cùng thận trọng.
Bùi Kiêu cũng không để ý tới thái độ của bọn họ mà chỉ đi tìm bọn Lý
Lâm. Một lát sau, hắn tìm thấy bọn họ trong một góc của đại sảng, hăn
nói thẳng với họ: “Bây giờ ta giao cho các ngươi nhiệm vụ đầu tiên, và
cũng là nhiệm vụ để đánh giá năng lực của các ngươi: Ta muốn biết tất cả những gì đã xảy ra với gia đình Jenny – chính là gia đình của Tự Do
Linh Hồn bình thường được ta tặng Thiên Sinh Vũ Khí. Không lâu trước, cả nhà cô ấy đã bị đã bị quỷ quái giết hại. Nhưng ta không tin điều đó!
Chuyện này chắc chắn có dấu vết mờ ám, các ngươi đi điều tra cho ta. Bất kỳ tin tức nào cũng không được bỏ sót… Nếu có kẻ nào dám ngăn cản các
ngươi hoặc cố ý phá hoại bằng chứng thì các ngươi phải báo lại ngay cho
ta.”
Ban đầu, sáu người Lý Lâm còn hơi hoang mang, nhất là khi thấy Bùi Kiêu
tiến về phía bọn họ với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, bọn họ còn tưởng rằng mình đã làm việc đã phạm phải sai lầm gì. Mãi cho đến khi nghe Bùi Kiêu nói xong, cả sáu người mới hơi sững sờ, sau đó đồng loạt làm động tác
chào theo nghi thức quân đội. Mỗi người trong bọn họ đều là những chiến
binh tinh nhuệ nhất trong các đơn vị bộ đội đặc chủng của Trung Quốc, dù Lý Lâm thì cũng là một quân nhân nổi bật. Lúc này, sau khi tiếp nhận
mệnh lệnh xong, trên người bọn họ bỗng xuất hiện một loại khí thế lạnh
lùng. Sau khi chào xong thì không nói một lời, lập tức rời khỏi đại
sảnh.
Lập tức, không khí đang hết sức tĩnh lặng của đại sảnh lại lần nữa bắt
đầu trở nên huyên náo. Trong đó, một vài Tự Do Linh Hồn là người Mỹ,
nhất là những ai có người nhà tại Washington thì đều chạy vội tới những
nơi có đặt điện thoại công cộng. Bọn họ đều muốn hỏi xem có phải
Washington lại vừa có quỷ quái thực thể hóa hay không.
Cùng lúc đó, Varotian cũng tới trước mặt Bùi Kiêu rồi hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Washington có quỷ quái thực thể hóa sao? Sao tôi lại không
hề nhận được tin tức gì cả?”
Bùi Kiêu lắc đầu: “Anh có biết một cô gái tên là Jenny không? Chính là
cô bé đã dẫn tôi tới Nam Bắc Chiến Trường lần đầu khi tôi tiếp nhận kiểm tra Tránh Thoát Giả đấy.”
Varotian gật đầu nói: “Bọn tôi đương nhiên biết rõ cô ấy là ai. Dù sao
thì bất kỳ Cao Đẳng Tránh Thoát Giả nào cũng là nguồn lực quan trọng
nhất với mỗi quốc gia. Vậy nên sau khi anh rời khỏi đây, quốc gia chúng
tôi đã cho điều tra toàn bộ quá trình anh xuất hiện tại Mỹ, cô bé Jenny
này cũng là một đối tượng được điều tra. Hình như anh nợ cô ấy một món
Thiên Sinh Vũ Khí nhỉ.”
Lúc này, David, Johnan và những người có quen biết Bùi Kiêu đều đã có
mặt tại đây. Bọn họ đều thầm kinh hãi khi nhìn Bùi Kiêu, nhất là khi họ
cảm nhận được áp lực như có như không phát ra từ trên người hắn.
Bùi Kiêu nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi mới nói: “Đúng vậy! Một
trong nhưng lý do đến Mỹ lần này của tôi là để tặng cho cô ấy một món
Thiên Sinh vũ Khí. Vài ngày trước, sau khi tôi mang tới cho cô ấy một
món Thiên Sinh Vũ Khí rồi lập tức tiến vào Nam Bắc Chiến Trường. Nhưng
vừa rồi, người phụ trách của ảo giới này là Smith Lee nói cho tôi biết:
cả nhà Jenny đã bị sát hại và có vẻ như là việc do quỷ quái gây ra. Hừ
hừ, anh có tin cái loại lời giải thích ngứa tai đó không? Một Tự Do Linh Hồn có Thiên Sinh Vũ Khí trong tay lại sợ quỷ quái bình thường sao? Cho dù gặp Nhập Ma cấp đỉnh cao thì cũng phải đánh mới biết được kết quả.
Còn Chân Ma cấp thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, làm sao có thể giết chết
cả nhà cô ấy mà không gây tổn hại gì xung quanh được?!”
Sắc mặt Varotian liền biến đổi. Nụ cười vẫn luôn treo trên gương mặt của cái gã nhìn như một vị quý tộc này cũng dần biến mất. Hắn lập tức nhìn
về cách đó không xa nói: “Smith Lee, anh tới đây một chút! Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Smith Lee đã đứng chờ ở cách đó không xa từ trước. Hắn xoay người đi đến với dáng vẻ giống y như một vị quản gia. Hắn tới trước mặt Varotian
nói: “Thưa thiếu gia, tiểu thư… Hai người muốn hỏi gì về chuyện của
Jenny ư?”
Varotian còn chưa kịp trả lời thì Narnia sau lưng hắn đã bước ra nói:
“Đừng có gọi ta là tiểu thư! Ta nói rồi: phải gọi bằng tên của ta!”
Smith Lee nghe xong chỉ biết cười khổ. Nhưng vẻ mặt của Varotian thì lại chẳng thể hiện chút vui cười nào, hắn nghiêm túc nhìn Smith Lee: “Jenny có để lại tin tức hoặc manh mối gì không? Gia đình họ bị sát hại khi
nào? Trước đó tình hình Washington có gì lạ không? Hoặc Jenny có biểu
hiện gì khác thường không?”
Smith liền vội lôi từ trong ngực áo ra một chiếc điện thoại di động rồi
trả lời: “Đây là bản sao của đoạn ghi âm mà tôi đã thu được. Bản gốc thì đã được giữ trong hầm chứa, nếu muốn đối chiếu thì lúc nào cũng có thể
đi lấy.” Nói xong, hắn liền ấn vào một nút trên chiếc di động. Chiếc
điện thoại bắt đầu phát ra một loạt các tạp âm. Một lát sau, chợt có
giọng phụ nữ hoảng hốt kêu lên một từ ‘black’ trong tiếng Anh. Sau đó
thì không còn âm thanh nào nữa.
Bùi Kiêu và Varotian liếc nhìn nhau. Bùi Kiêu lên tiếng hỏi trước:
“Trước đó có kẻ nào đáng ngờ ra vào Washington không? Mà các ngươi dựa
vào đâu mà dám khẳng định kẻ sát hại gia đình Jenny là quỷ quái mà không phải là linh hồn?”
Smith Lee cười khổ nói: “Có kẻ nào đáng ngờ ra vào Washington thì tôi
cũng không biết. Tôi thực sự chỉ là người trông coi cái ảo giới này
thôi. Còn xác định thủ phạm sát hại gia đình Jenny là quỷ quái thì là
nhờ một dụng cụ được các nhà khoa học sáng tạo ra. Dụng cụ đó đã tìm
được dấu vết tội nghiệt của quỷ quái trong căn phòng mà cả gia đình
Jenny bị sát hại. Dấu vết của tội nghiệt thực sự rất đậm đặc. Vậy nên
mới dám kết luận là do quỷ quái gây ra.
Varotian ở bên cạnh liền lắc đầu nói: “Sao quỷ quái lại có thể chọn mỗi
một nhà của Jenny để ra tay được? Trong lần trấn áp quỷ quái thực thể
hóa tại Washington vừa rồi, Jenny còn chưa có Thiên Sinh Vũ Khí và cũng
không có biểu hiện gì khác thường. Hơn nữa, đúng như lời Bùi Kiêu đã
nói: có Thiên Sinh Vũ Khí trong tay thì về cơ bản, quỷ quái Nhập Ma cấp
không thể làm gì được cô ấy, còn quỷ quái Chân Ma cấp thì sẽ gây ra ảnh
hưởng rất lớn khi xuất hiện... Vậy nên rất có thể chuyện này do linh hồn làm.” Nói tới đó thì hắn liếc nhìn Bùi Kiêu với vẻ đầy lo lắng, nhưng
rồi lại lắc đầu không nói gì thêm nữa.
Bùi Kiêu cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình những tin tức có liên
quan tới ‘black’, hắn cảm thấy dường như nắm được điều gì đó, nhưng nghĩ kỹ thì lại không rõ ràng ra được. Vậy nên hắn chỉ có thể tạm gác suy
nghĩ này sang một bên, đồng thời lại nói với Varotian: “Ta muốn làm vài
việc. Hy vọng chủ nhà như người sẽ không trách.”
Varotian nghe vậy thì cười khổ: “Cho dù muốn trách cũng chẳng làm nổi.
Ta làm sao trách cứ nổi một cường giả đã bước vào ‘tầm Chân chi
lộ’(2)...”
“Tầm Chân chi lộ?” Bùi Kiêu hơi sửng sốt, có điều giờ không phải là lúc
để suy nghĩ xem ‘con đường đi tìm bản ngã’ đó cụ thể là cái gì. Chỉ thấy hắn xoay người lại nhìn về phía đám Tự Do Linh Hồn trong đại sảnh, sau
đó từ từ bay lên cao hơn hai mét, điều đó làm cho tất cả mọi người có
mặt đều nhìn về phía hắn.
“Bắt đầu từ lúc này, phong tỏa toàn bộ Tự Do Linh Hồn có mặt tại đây!
Còn Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả có thể hành động tự do.
Phong tỏa cho tới khi tiểu đội hậu cần của ta điều tra được rõ ràng sự
việc. Đồng thời cũng phong tỏa toàn bộ Tự Do Linh Hồn trên nước Mỹ, về
phần Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thì được hành động tự
do. Các ngươi có thể nghỉ lại đây hoặc Washington tùy ý, nhưng không
được rời khỏi Washington hoặc nước Mỹ. Thời hạn phong tỏa là bảy ngày.
Nếu sau bảy ngày vẫn chưa điều tra được rõ thì các ngươi có thể đi.
Nhưng ta phải trước: nếu chưa hết bảy ngày mà các ngươi dám rời khỏi
nước Mỹ, vậy thì thật xin lỗi…”
Bùi Kiêu yên lặng nhìn đám người trước mặt, một lúc sau mới gằn giọng nói ra từng từ một: “Chúng ta không chết không thôi!”
Ầm! Cả đại sảnh lập tức trở nên vô cùng huyên náo, đủ loại ngôn ngữ từ
khắp các quốc gia đồng loạt vang lên. Thậm chí một vài Tự Do Linh Hồn
không tham gia trận chiến với con Ác Ma màu đỏ lúc trước còn lập tức lấy Thiên Sinh Vũ Khí của mình ra, dường như chỉ cần nghe thêm một lời
không lọt tai thì sẽ sẵn sàng ra tay.
Đám Tránh Thoát Giả có mặt thì lại bị dọa cho nhảy dựng. Bởi vì hầu hết
Tránh Thoát Giả ở đây đều cùng tham gia trận chiến với con Ác Ma màu đỏ, vậy nên bọn họ đương nhiên là biết rõ cái gã thanh niên có vẻ hơi gầy
ốm kia kinh khủng tới mức nào. Tình cảnh thê thảm của một đòn cuối cùng
trong hình thái người khổng lồ lôi điện vẫn còn rõ ràng trong óc bọn họ, thế thì bọn họ làm sao còn dám đi khiêu khích Bùi Kiêu. Trong mắt bọn
họ, cảnh tượng trong thời khắc cuối cùng, khi Bùi Kiêu đã mất cả người
bên dưới mà vẫn xông vào liều mạng với con Ác Ma màu đỏ, hắn thật đúng
là một tên côn đồ điên cuồng, đánh không thắng cũng phải cắn mất của
người ta một miếng thịt! Đó chính là cái gọi là: mềm sợ cứng, cứng sợ
ngang ngược, ngang ngược sợ càn quấy, càn quấy lại sợ chán sống. Trong
mắt bọn họ thì Bùi Kiêu chính là một tên chán sống tới tột độ!
Varotian đứng bên cạnh cũng chỉ biết cười khổ. Trái với hắn, cô nàng
Narnia đứng bên cạnh thì hai mắt tỏa sáng. Có điều cô nàng cũng không tỏ vẻ thù địch hay sát ý gì với Bùi Kiêu, cũng không biết là vì cái gì mà
cô hưng phấn như vậy.
Bùi Kiêu cũng chẳng thèm để ý tới những việc đó. Sau khi đã hiểu thông
suốt ‘tâm’ của chính mình, lúc này mọi việc làm của hắn đều dựa vào bản
tâm của mình. Nếu như không báo thù được cho Jenny thì đó mới là điều
hắn sẽ ân hận cả đời. Vậy nên cho dù lúc này có phải buộc tội toàn bộ
những người này cũng không sao, giống như lúc trước hắn hào phóng với
bọn họ vậy. Đều là làm theo bản tâm của chính hắn!
Đại sảnh cuối cùng cũng dần ổn định lại. Nhưng ánh mắt mọi người vẫn đồ
dồn vào Bùi Kiêu, trong đó cũng không ít những cái nhìn thù địch. Bản
thân Bùi Kiêu cũng loáng thoáng nghe thấy liên tục có người nói hắn quá
kiêu ngạo và cả nhắc gì đó tới mấy chữ ‘Cung Diệp Vũ’ nữa.
(Hừ hừ! Cho là ta ‘cáo mượn oai hùm’ - mượn danh Cung Diệp Vũ để ra oai
à? Có điều đó cũng chỉ là vài linh hồn bình thường mà thôi, không cần
phải để ý tới bọn hắn… Khi tìm được hung thủ, chắc chắn phải băm chúng
thành trăm mảnh! )
Lòng Bùi Kiêu giờ đã vô cùng kiên định, đã không thể bị ảnh hưởng bởi
những lời bàn tán thoáng qua kia nữa. Hắn từ từ hạ xuống từ không trung, lại nhìn quanh tất cả một lần rồi nói: “Nhớ cho kỹ lời ta nói! Các
ngươi có thể tự do hành động và nghỉ ngơi tại nơi này và Washington,
nhưng không được rời khỏi hai nơi này và cũng không được rời khỏi nước
Mỹ. Nếu không… ta sẽ cho các ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời.” Nói
xong, hắn cũng không để ý tới cái nhìn của cả đám mà một mình bước lên
lầu trên.
Hắn vừa đi khuất thì không khí trong đại sảnh lập tức sôi trào như thể
người ta đổ nước vào chảo dầu sôi. Những Tự Do Linh Hồn đã tham dự trận
chiến với con Ác Ma màu đỏ thì còn đỡ, bọn họ chỉ thầm cảm thấy may mắn
vì mình không có liên quan gì tới sự việc của Jenny. Nhưng với những kẻ
không tham dự trận chiến đó thì lại khác: rất nhiều những lời chửi mắng
thô tục liên tục vang lên. Nhất là sau khi biết Bùi Kiêu là người của tổ chức linh hồn Trung Quốc, bọn họ càng mắng to hắn là loại tiểu nhân ỷ
thế Cung Diệp Vũ để phách lối gì gì đó.
Đám Tránh Thoát Giả ở xung quanh chỉ khẽ cau mày. Bọn họ đã được tận mắt chứng kiến thực lực của Bùi Kiêu, vậy nên cũng biết rõ là hắn có tư
cách để làm như vậy. Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Varotian vỗ tay mạnh vài cái, tất cả liền bị hắn thu hút sự chú ý. Lúc này hắn mới nói: “Các vị… các vị đang chửi bới một Cao Đẳng Tránh
Thoát Giả đã bước vào ‘tầm Chân chi lộ’ đó. Các vị tốt nhất là nên hy
vọng kẻ đứng bên cạnh không bí mật đi báo việc đó cho Bùi Kiêu, còn
không thì hãy cầu cho hắn ‘không tìm được bản ngã’ của mình. Bằng không
thì lời chửi bới của các vị hôm nay rất có thể sẽ biến thành đao kiếm về lại trên người các vị một ngày nào đó đấy. Hãy nhớ lại cho cẩn thận
tình cảnh khi Cung Diệp Vũ bước vào ‘tầm Chân chi lộ’ và cả cuộc ‘đại
thanh tẩy’ sau khi hắn trở thành ‘Chân’… Các vị thật sự nên cảm thấy may mắn vì không có liên quan gì tới sự việc của Jenny đi. Nếu không…”
Varotian mỉm cười nhìn quanh. Sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa mà
cất bước đi sang căn phòng tin tức, liên lạc ở cạnh bên. Hắn muốn tiến
hành thông báo chuyện này cho tổ chức linh hồn nước Mỹ, đồng thời… cũng
muốn phong tỏa hành động của tất cả Tự Do Linh Hồn nước Mỹ.
Sau khi nghe Varotian nói xong, sắc mặt của những kẻ vừa mới chửi bới
lập tức trở nên tái nhợt, toàn thân run rẩy như thể lên cơn động kinh…
‘Tầm Chân chi lộ’ còn có tên khác… chính là ‘con đường Chân Ma cấp’!
Chú thích: 1. Loại người không tim không phổi: ý chỉ những kẻ không biết suy nghĩ, không hiểu đạo lý. 2. Tầm Chân chi lộ: là con đường đi tìm
‘Chân’. Chân ở đây là chân chính, chân thực. Tầm Chân chi lộ nghĩa là
con đường để tìm lại bản chất thật của mình, có thể hiểu là tìm tới bản
ngã. Đồng thời chữ ‘chân’ cũng là ‘chân’ trong Chân Ma cấp, nên có thể
hiểu là con đường tìm kiếm Chân Ma cấp. Đây là biện pháp chơi chữ rất
hay nên giữ nguyên.
Bạn đang đọc truyện Tử Vong Khai Đoan được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.