Chương 16: Tự Xử Lí
Sau khi dùng hết tinh lực đánh cho Thiên Hàn một cái, cô thật sự rất
hả hê. Nhất Phong thấy cô rời khỏi lớp thì cũng đi theo. Cô sảng khoái
chào tất cả những người mà cô gặp trên đường. Thấy Nhất Phong có vẻ
không ngừng bám đuôi thì cô liền đi chậm lại, kêu cậu ta lên đi cùng.
Vừa huýt sáo vừa nhảy, cô khua tay múa chân đến là hài, lại còn vỗ vỗ
vai Nhất Phong lúc này đang rất muốn nói mà chưa biết nên mở lời ra sao:
- Thế là cuối cùng tớ cũng đã trả thù được tên ôn dịch kia rồi, thật là sảng khoái quá đi.
- Lục Quân, tớ rất lo cho cậu đấy.
- Lo sao? Sao lại lo chứ? - Lục Nhi dường như không chú tâm vào câu nói của Nhất Phong, vẫn tưng tửng như vậy.
- Cậu có biết cậu vừa đánh ai không? Là Đường Thiên Hàn đấy. Là tên khiến nam sinh khiếp sợ nghe theo còn nữ sinh thì đổ rầm rầm đấy. Ngay
cả hiệu trưởng còn phải nhún nhường. Vậy mà cậu ...
- Tớ biết tớ biết. Nhưng tớ không quan tâm.
- Cậu nghĩ là hắn sẽ để yên cho cậu sao?
- Ý cậu là sao?
- Ôi trời. Cậu nghe cho rõ đây. Ai cậu cũng có thể chọc vào nhưng
riêng Đương Thiên Hàn, cậu chỉ nên nhún nhường trước cậu ta thôi. Vì sao á? Cậu ta rất cao minh trong việc xử lí với ai đắc tội cậu ta đấy.
Nhưng không bao giờ cậu ta nhúng tay vào mấy việc này, tất cả là lũ nam
sinh kia nghe lệnh rồi làm theo thôi. Tớ cá là cậu ta không để cậu thoát đâu.
- Gì chứ? Tớ sống chung đâu thấy cậu ta như vậy đâu?
- Là cậu không biết. Cậu chỉ có quyền nghe theo, không có quyền phản
kháng. Đặc biệt không được động vào lúc cậu ta đang ngủ, tâm tình không
vui hoặc nói bỡn cợt câu gì đó quá đáng. Cậu ta sẽ lột da cậu đấy. Mà
cậu ở cùng phòng thì số cậu thật sự thảm rồi. - Nhất Phong mang vẻ mặt
lo lắng, thở dài.
- Nhất ... Nhất Phong à. Sao lại dọa tớ vậy chứ? - Lục Nhi đã có chút bối rối nhưng cô vẫn nặn ra một nụ cười.
- Cậu nghĩ tớ rảnh đến mức dọa cậu sao? Thật sự tớ rất lo cho cậu. Tối nay cậu về phòng nhất định sẽ không được yên đâu.
- Nhất Phong.Cậu có tin tớ cắt lưỡi cậu không?
- Được rồi. Đành thua cậu vậy.
Lục Nhi cười cười nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhất Phong....
Lại nói về Thiên Hàn, sau khi bị cú đấm trời giáng kia văng vào mặt, hắn
ngẩn ngơ một lúc, mãi sau máu mới lên được não. Hắn tức sôi bụng, chỉ
hận sao lúc đó không xé tan cô ta ra làm trăm mảnh. Bàn tay hắn nắm
chặt, ánh mắt lạnh lùng hờ hững xẹt trong không gian, hơi thở toát lên
vẻ nguy hiểm. Hắn tự nhận hắn không phải là người thù dai nhưng thực sự
tình huống ngày hôm nay, nỗi nhục ngày hôm nay không thể nào bỏ qua
được. Trông thấy hắn như thế, tất cả mọi người đều gần như nín thở. Đây
là con người không được quyền động vào, vậy mà một tên học sinh mới đến
còn chưa biết nội quy đã dám đánh hắn làm môi hắn rỉ máu, hẳn là cậu ta
đã chán sống rồi. Gần như cả lớp xúm lại quanh hắn, một nam sinh đứng
gần hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên xử lí thằng đó như thế nào?
- Tớ sẽ đích thân xử lí - Thiên Hàn lạnh nhạt nói.
- Thiên Hàn, cậu hãy để bọn tớ trả thù cho cậu.Thù này nhất định phải trả.
Nghe thấy vậy, mọi người gần như đều ủng hộ quan điểm này. Thiên Hàn lạnh
lùng xoay người rời đi, giọng nói rất bình thản nhưng chú ý thì sẽ thấy
trên môi là nụ cười thú vị:
- Để tớ tự xử lí.
Ai cũng ngây
người vì từ trước đến giờ mấy chuyện mặt mãnh này hắn ta đâu có bao giờ
động vào đâu. Ấy vậy mà bây giờ lại bảo tự xử lí thì hẳn là không thể
đùa được rồi. Trên mặt mỗi người là một biểu cảm khác nhau. Có người thì mặt mày ủ rũ, có vẻ hơi sợ thay Lục Nhi. Có người lại vô cùng hứng
khởi, hi vọng sẽ được xem trò vui. Tất cả tạo nên không khí lộn xộn,
nhộn nhạo của 11A.......
*****
Bạn đang đọc truyện Đồ Biến Thái !!! Anh Nghĩ Anh Là Ai Chứ ??? được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.