Chương 107: Bách Khoa Toàn Thư 108 Cách Yêu Đương.
Bên kia, An Cẩn Du
hồn nhiên không biết chính mình là người có công tạo ra ấn tượng lần đầu gặp mặt, trợ giúp Tiền Đa Đa cưới vợ, sau khi giống như bị lửa thiêu
đến mông vọt vào phòng bếp, lập tức tựa vào trên tường phòng bếp nhỏ,
đôi tay sống chết che đi khuôn mặt nhỏ nhắn bị nung đỏ của mình, hồi lâu mới xem như bình tĩnh lại.
Hồi tưởng lại những lời Niếp Quân
Hạo vừa nói cùng với đủ loại biểu hiện lúc sau, An Cẩn Du không khỏi có
chút buồn cười, thì ra là vị gióa chủ đại nhân mới nhìn qua thì tính
tình không tốt, khó hầu hạ, thường xuyên làm cho người ta dở khóc dở
cười này còn có một mặt thú vị như vậy, cảm giác còn giống như rất. . . . . . đáng yêu.
Khóe môi An Cẩn Du không tự chủ hơi nhếch lên,
càng nghĩ càng cảm thấy thuộc tính của Niếp Quân Hạo trông thế nào cũng
thấy giống một con mèo kiêu ngạo, thích xù lông.
Mặc dù rất hay
làm mình làm mẩy, nhưng chỉ cần nắm đúng tính tình của anh, thoáng thuận theo vuốt đuôi vào lúc anh xù lông, lập tức có thể dụ được anh vui vẻ,
ngoan ngoãn trở lại bên cạnh mình.
Nghĩ tới đây, An Cẩn Du không khỏi nhỏ giọng cười cười: "Tại sao có thể đáng yêu như vậy?"
Ngay sau đó, có thể là lại nghĩ đến việc Niếp Quân Hạo thổ lộ với mình, sắc
mặt khẽ biến thành màu hồng, nhỏ giọng nỉ non một câu: "Lựa chọn của
chính mình, hẳn là không sai nhỉ?"
Tuy lời này là câu nghi vấn,
nhưng chỉ sợ ngay cả chính An Cẩn Du cũng không phát hiện, lúc nói lời
này, đáy mắt cô cũng đã chứa dầy nét cười cùng với hạnh phúc nhàn nhạt.
Những ngày kế tiếp, khi Tiền Đa Đa cuối cùng tạm thời thoát khỏi bệnh tương
tư ngạc nhiên phát hiện, không khí giữa cô chủ mình cùng tên đàn ông hư
hỏng đó xảy ra thay đổi rất lớn, nói đơn giản, chính là trở nên có chút
than mật khiến nó không nói nên lời.
Mặc dù cách hai người ở
chung lúc trước cũng không phải rất xa cách, nhưng lần này không giống,
lúc trước phần lớn đều là tên đàn ông hư hỏng đó vô tình cố ý đến gần cô chủ, mà cô chủ than yêu của nó lúc trước đều xa cách với anh ta, nhưng
bây giờ cũng có chút không giống.
Vì sao đôi mắt chó thật to của nó lại thấy giữa cô chủ nhà mình cùng tên đàn ông hư hỏng đó thỉnh
thoảng sẽ xuất hiện một chút bong bong phấn hồng ngọt ngấy hoặc là chợt
phát ra một luồng sáng mạnh chói mắt bao phủ, nhiều lần suýt nữa chớp
mù mắt chó của nó? Ảo giác, cái này nhất định là ảo giác!
Trong mấy ngày nó khốn khổ vì tình, rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra
chuyện gì không muốn người biết nha! Nhất định là tên đàn ông hư hỏng
bụng dạ khó lường này dùng lời ngon tiếng ngọt lừa cô chủ nhà nó, nhất
định là vậy!
Kết quả là, cuộc sống gia đình tạm ổn giữa hai người một chó từ đây bắt đầu trở nên có chút tế nhị.
Hôm nay, An Cẩn Du đang chuẩn bị bữa trưa bên trong phòng bếp, chợt nghe
thấy bên ngoài truyền đến một tiếng chuông điện thoại vang dội, theo đó
là tiếng la lớn của Niếp Quân Hạo: "Con lừa ngốc nhỏ, có điện thoại."
An Cẩn Du vội lau lau đôi tay ướt đẫm, đi ra từ bên trong phòng bếp, tiếp lấy điện thoại.
Lúc này Niếp Quân Hạo đã không giống ban đầu, vừa nghe thấy chuông điện
thoại reo đã thần hồn nát thần tính. An Cẩn Du vẫn còn nhớ, khi đó cô
đang ngồi ở phòng khách xem TV cùng Niếp Quân Hạo, điện thoại bên cạnh
cũng là đột nhiên vang lên như vậy, làm cho anh sợ đến mức lập tức quơ
lấy điều khiển TV trên mặt bàn đập vỡ điện thoại, may nhờ cô phản ứng
nhanh, hô to một câu, mới xem như tránh cho một loại đồ điện nữa trong
nhà lại đến tuổi nghỉ ngơi (*).
(*) Chỗ này trong QT là “Thọ chung nghỉ ngơi”, trong đó chữ “thọ” là tuổi già, “chung” có nghĩa là sự kết thúc.
An Cẩn Du một bên cầm ống nói lên, một bên liếc mắt nhìn người nhìn như vô cùng chăm chú xem TV, cũng không tự giác dựng lỗ tai, dư quang khóe mắt cũng có khi liếc sang bên này cách đó không xa, hiển nhiên rất tò mò
đối với vật nhỏ có thể truyền tin tới ngàn dặm này, bất đắc dĩ cười
cười, mở miệng hỏi một câu: "A lô, xin chào, xin hỏi tìm ai?"
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, trên mặt An Cẩn Du cũng nổi lên mấy phần nụ cười: "Là chuyện nhỏ, ừ, mình biết rồi, hiện tại sẽ qua ngay."
Cùng lúc An Cẩn Du dứt lời, Niếp Quân Hạo đã lần nữa đưa mắt về phía TV.
An Cẩn Du liếc mắt nhìn dáng ngồi nghiêm chỉnh của anh, càng cảm thấy buồn cười, cởi tạp dề trên người xuống, nhỏ giọng dặn dò một câu: "Tiểu Tình gọi tôi tới bàn bạc chuyện lễ cưới của bọn họ, tôi đều đã làm xong cơm
cùng món ăn, anh bưng ra ăn là được rồi. Ngoan ngoãn ở nhà, nhớ cũng
phải cho Tiền Đa Đa ăn cơm, tôi đi ra ngoài trước."
Niếp Quân
Hạo gật đầu một cái, đưa mắt nhìn An Cẩn Du rời đi, lúc An Cẩn Du đi ra
cửa nhà liền xụ mặt xuống, lông mi nhíu lại, trên mặt cũng nổi lên mấy
phần suy nghĩ sâu xa.
Bởi vì lời nói ngày đó của An Cẩn Du,
những ngày qua Niếp Quân Hạo cũng tìm không ít tài liệu về chuyện yêu
đương của người ở thời đại này.
Không tra không biết, tra được
liền giật mình, thì ra là đàn ông và phụ nữ thời đại này ở cùng nhau lại phải phiền toái như vậy, ban đầu phải theo đuổi, theo đuổi rồi thì tỏ
tình, sau khi lời tỏ tình được chấp nhận, đối phương đồng ý mới xem như
bạn trai bạn gái, có thể bắt đầu qua lại. Sauk hi qua lại một thời gian, thích hợp mới có thể tiến vào bước kế tiếp, không thích hợp liền chia
tay. Mà nếu nói bước kế tiếp, chính là hai người cảm thấy thích hợp, có
thể mang đối phương trở về gặp cha mẹ, sau đó được cha mẹ hai bên đồng ý mới có thể kết hôn, lúc này hai người mới chân chính trở thành vợ
chồng.
Nhưng mà khiến Niếp Quân Hạo kinh ngạc chính là, ở thời
đại này, lại vẫn tồn tại một từ ngữ gọi là ly hôn. Không giống với cổ
đại, chỉ có đàn ông có thể bỏ vợ, thời đại này, nếu phụ nữ không vừa
lòng với chồng, cũng có thể "Bỏ rơi" người đàn ông của mình! Điều này
làm cho Niếp Quân Hạo dâng lên mấy phần cảm giác nguy cơ, khụ khụ, mặc
dù anh tự cho là lấy điều kiện các mặt của mình, An Cẩn Du không thể nào ghét bỏ anh, nhưng trong lòng vẫn thoáng hiện lên vẻ lo lắng mơ hồ.
Niếp Quân Hạo nghe tiếng đóng cửa của An Cẩn Du, nhớ tới hai người ở tòa nhà đối diện đã tiến tới một bước cuối cùng, sắp kết hôn, trong lòng càng
thêm vô cùng uất ức. Sâu sắc cảm thấy người thời đại này thật là quá lôi thôi, không có chút dứt khoát nào, nếu là ở thời đại của anh, thích
liền trực tiếp đưa sính lễ, hôm sau là có thể cưới về, nào phải dùng tới nhiều quá trình như vậy?
Điều duy nhất khiến Niếp Quân Hạo có
chút cảm giác an ủi chính là, anh từng lén nghe qua, từ thật lâu trước
đây, cha mẹ An Cẩn Du cũng đã mất. Cái này đồng nghĩa với việc anh chỉ
cần dỗ dành An Cẩn Du thật tốt, những quá trình phía sau có thể tự động
nhảy vọt qua.
Nhưng là, Giáo chủ đại nhân ghét nhất phiền toái
vẫn cảm thấy quá chậm chạp, phải biết anh hiện tại ngay cả bạn trai
chính thức của An Cẩn Du cũng không phải, chỉ là tên thử việc. Làm thế
nào mới có thể khiến cho quan hệ hai người nhanh chóng phát triển, từ
một lũy chạy thẳng tới gôn, thật là sầu chết Giáo chủ đại nhân hiện tại vẫn là một xử nam nho nhỏ.
Trầm tư chốc lát, Niếp Quân Hạo chợt rút ra một lá thư nho nhỏ từ trong ngăn kéo nhỏ dưới mặt bàn trước mặt, hai mắt lóe lên, đáy mắt từ từ bay ra mấy phần tính toán.
Lễ
cưới của Hạ Minh Hiên cùng Diệp Sơ Tình sắp xếp ở hai tháng sau, tất cả
thứ khác đều đã bố trí xong xuôi, chỉ cần có tiền, công ty tổ chức lễ
cưới cũng sẽ bố trí thật tốt, một vấn đề tương đối nhức đầu duy nhất
chính là, danh sách khách khứa cần mời.
Những thân thích cực
phẩm kia của nhà Diệp Sơ Tình, An Cẩn Du cùng Hạ Minh Hiên đều iết, mời
bọn họ tới đây không biết sẽ gây ra ra chuyện gì. Nhưng nếu không mời,
đến lúc đó đám người kia biết rồi làm ầm lên, ngược lại sẽ chụp cho Diệp Sơ Tình một tội danh không coi ai ra gì, bất kính với bề trên.
An Cẩn Du cùng Diệp Sơ Tình thảo luận sau hồi lâu cũng không nghĩ ra được
nguyên do, cuối cùng vẫn là Hạ Minh Hiên không quá để ý ném ra một câu:
"Chuyện này anh sẽ xử lý, các em không cần phải lo lắng." Hai cô gái mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, Tiểu Du, bạn nhận được
tin chưa?" Hai cô gái đang nhiệt tình bàn bạc, Diệp Sơ Tình chợt giống
như là nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi một câu.
An Cẩn Du sững sờ, không hiểu nói: "Tin? Tin gì?"
Diệp Sơ Tình cũng ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc nói: "Tin gặp gỡ bạn học nha."
"Gặp gỡ bạn học?"
"Ừ." Diệp Sơ Tình gật đầu một cái: "Gặp gỡ bạn học đại học, hai ngày trước,
trong đám bạn đại học đã rất lâu không gặp của chúng ta bỗng nhiên có
người đề nghị rằng muốn thừa dịp này mà họp mặt. Sau đó, có người có địa chỉ của mình, hơn nữa bọn họ cũng đều biết quan hệ giữa mình và cậu tốt hơn, cậu cũng đã rất lâu rồi không liên hệ gì với đám bạn đại học, bọn
họ không liên lạc được với cậu, liền thuận tiện tìm mình xin địa chỉ của cậu. Không bao lâu sau, mình liền nhận được thư mời đi tham gia gặp mặt bạn học, mình còn tưởng rằng cậu cũng nhận được. Lạ thật, chúng ta sống ở hai tòa nhà sát nhau, theo lý thuyết, thời gian đưa phải là cùng lúc
nha."
An Cẩn Du nghe xong lời Diệp Sơ Tình nói thì cũng nhíu
nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ. Tuy nói thời đại học, vì Diệp Sơ Tình
có vẻ bề ngoài tốt, thành tích cũng tốt, không ít người thương nhớ,
nhưng bởi vì tình hình của cô ấy đặc biệt, nên quan hệ với mình cũng
tương đối tốt hơn một chút, với phần lớn người khác cũng chỉ là xã giao, những người đó chủ động tìm Diệp Sơ Tình thật sự là có chút khác
thường. Mặc dù cũng không loại bỏ trường hợp đối phương là vì không tìm
được mình mới tìm Diệp Sơ Tình giúp một tay, dù sao khi đó nhân duyên
trong trường đại học của cô ấy coi như không tệ, nhưng cô vẫn cảm thấy
có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Mình không nhận được tin, nhưng
cũng có thể là khi đó mình không ở nhà, cho nên bỏ lỡ. Hoặc là lúc mình
không có mặt đã có người nhận giúp mình, lúc trở về mình sẽ hỏi lại."
Nói tới chỗ này, An Cẩn Du dừng một chút, khẽ hỏi một câu: "Chỉ là, Tiểu Tình, cậu muốn đi tới hội gặp mặt bạn học này sao?"
Diệp Sơ
Tình sửng sốt một chút, giống như nhìn thấu lo lắng nơi đáy mắt An Cẩn
Du, có chút khó xử nói: "Người ta cũng đã nhắn tin riêng cho mình, còn
gửi thư, không đi có phải là có chút không đúng hay không?"
"Nhưng. . . . . ."
An Cẩn Du còn chưa nói xong, một giọng nói đã chen vào từ phía sau, chính
là Hạ Minh Hiên mới vừa tạm thời rời khỏi, đi tới phòng bếp nhỏ rửa trái cây.
"Cẩn Du không cần lo lắng chuyện này, ngày đó anh sẽ đi
cùng Tình nhi, sẽ không có chuyện gì." Hạ Minh Hiên đặt hoa quả lên trên bàn, vô cùng tự nhiên ngồi vào bên cạnh Diệp Sơ Tình, cười nhạt nói.
"Vậy hả." An Cẩn Du gật đầu một cái, ném cho Hạ Minh Hiên một ánh mắt ngầm
hiểu: "Được rồi, vậy mình trở về tìm một chút, có gì thì mình sẽ qua đây nói với hai người."
Diệp Sơ Tình cười cười: "Ừ, được."
Sau khi An Cẩn Du rời khỏi nhà Diệp Sơ Tình liền trực tiếp trở về nhà, mới
vừa đi vào cửa nhà, An Cẩn Du liền thấy Niếp Quân Hạo đang nhe răng trợn mắt giằng co cùng Tiền Đa Đa cách đó không xa, nghe tiếng động liền có
chút kinh ngạc quay đầu lại, vừa lúc nhìn thẳng vào di3nd^anl3qu7yd0n
đôi mắt kinh ngạc của An Cẩn Du, không khỏi có chút lúng túng, gối ôm
vốn được giữ ở trước mặt để ngăn cản Tiền Đa Đa đánh bất ngờ lập tức bị
giấu ra sau lưng.
"Sao cô trở về nhanh như vậy?"
Niếp
Quân Hạo mở miệng nói sang chuyện khác, kéo suy nghĩ của An Cẩn Du về,
nhìn tư thế đối địch của hai người, lại một phen dở khóc dở cười. Sao cô lại quên, Niếp Quân Hạo này sợ chó! Vậy mà vừa rồi cô lại để anh cho
Tiền Đa Đa ăn, cũng may cô về sớm, nếu trễ thêm mấy bước nữa, có phải
nhà cô lại phải gặp tai hoạ ngập rồi hay không?
"Hai người các
anh cũng thật là, cũng ở đây cùng nhau bao lâu rồi, tại sao quan hệ vẫn
không có một chút tiến triển nào?" An Cẩn Du tiến lên sờ sờ long chó
dựng ngược trên người Tiền Đa Đa, nhìn nó từng chút từng chút trở nên
khéo léo nghe lời, đột nhiên cảm thấy ở một mức độ nào đó, nó cùng Niếp
Quân Hạo. . . . . . rất giống nhau. Niếp Quân Hạo nghe vậy, sắc mặt cũng có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng, nói: "Thật ra tôi ngược lại muốn
sống hòa bình với nói, nhưng nó mang ý thù địch với tôi!"
Lời Niếp Quân Hạo còn chưa dứt, Tiền Đa Đa vốn đã được vuốt lông [aka dỗ dành] dưới tay An Cẩn Du lập tức lại bắt đầu kích động, thân thể ưỡn lên, liền có một đợt tiếng chó sủa hướng về Niếp Quân Hạo.
"Gâu gâu gâu. . . . . ." Đàn ông hư hỏng đàn ông hư hỏng, tên đàn ông hư
hỏng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cô chủ, tiểu gia mới không thèm
cải thiện quan hệ với nhà ngươi.
Niếp Quân Hạo không ngờ An Cẩn
Du đã ở đây, Tiền Đa Đa còn có thể lớn lối như vậy, chợt sợ hết hồn, lui về sau hai bước, mặt buồn bực chỉ vào Tiền Đa Đa tố cáo: "Cô xem cô
xem, nó ở trước mặt cô cũng dám như vậy, chứ đừng nói chi là lúc không
có cô."
"Gâu gâu gâu. . . . . ."
An Cẩn Du nghe Niếp
Quân Hạo bất mãn lên án cùng với tiếng sủa của chó cưng nhà mình, bỗng
cảm thấy đau đầu nhức óc, day day huyệt thái dương: "Được rồi được rồi,
về sau tôi sẽ chú ý."
Nói xong An Cẩn Du ôm Tiền Đa Đa vào phòng ngủ, cũng mang thức ăn cho chó vào phòng ngủ, tạm thời ngăn cách một
người một chó, mới đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn khuôn mặt viết đầy hai chữ "Khó chịu" của Niếp Quân Hạo, không khỏi liếc mắt, cảm thấy số mình
thật là khổ, dỗ dành đứa nhỏ xong còn phải dỗ đứa lớn.
"Ăn cơm trưa chưa?"
An Cẩn Du chủ động hỏi thăm khiến sắc mặt của Niếp Quân Hạo hơi khá hơn một chút, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ăn một nửa."
"Ăn một nửa?"
Niếp Quân Hạo quả thật chỉ ăn một nửa. Vừa rồi, lúc anh ăn được một nửa lại
nhớ tới lời An Cẩn Du dặn trước khi ra khỏi cửa. Mặc dù anh sợ chó,
nhưng cân nhắc tới bây giờ còn là thời gian thử việc của mình, đành
nghiến răng, buông chén đũa xuống đi cho Tiền Đa Đa ăn.
Ai biết
Tiền Đa Đa không những không cảm kích, còn giở trò xấu với mình, con chó ngu xuẩn kia thật sự là quá khiến người ta chán ghét.
An Cẩn Du khẽ thở dài, cuối cùng vẫn phải chạy đi hâm nóng lại tất cả thức ăn đã
nguội lạnh, sau khi thấy anh ăn xong mới nhớ tới chuyện ban đầu mình
muốn hỏi.
"Đúng rồi, gần đây anh có nhận giúp tôi một thứ gì đó tương tự lá thư hay không?"
Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du hỏi, cũng không giấu giếm nhiều hơn, rút ra lá thư từ trên người, nói: "Cái này?"
"!" Vậy mà thật sự có!
An Cẩn Du sửng sốt một chút, nhận lấy lá thư dò xét bên ngoài xong, mở ra
nhìn một chút, đã hiểu tại sao vừa rồi Hạ Minh Hiên phải nói nói như
vậy. Trong thư có cường điệu một câu, có thể tự động dẫn người thân
theo.
Chẳng qua, An Cẩn Du cũng không phải chú ý cái này, mà là cái tên ký ở cuối thư.
Lương Thu Tuệ? Chính là người phụ nữ ban đầu cậy vào chính mình có khuôn mặt
đẹp cùng gia cảnh giàu có, nơi nơi đối đầu với Tiểu Tình, gây chuyện
ngáng chân các cô?
An Cẩn Du khẽ nhíu mày, càng cảm thấy có chút không ổn, sâu sắc cảm thấy việc tổ chức gặp gỡ bạn học này vô cùng kỳ lạ.
Nhưng nghĩ lại, nếu Hạ Minh Hiên nói sẽ đi cùng, có anh ấy ở bên cạnh, Tiểu Tình hẳn sẽ không có vấn đề lớn gì.
"Gặp gỡ bạn học? Có thể tự mình dẫn người thân theo là có ý gì?"
An Cẩn Du đang trầm tư, một giọng nói chợt truyền tới từ phía sau, dọa cô
giật mình. Bất ngờ xoay người sang chỗ khác, mới phát hiện Niếp Quân Hạo không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau của cô, lúc này đang hai mắt
lấp lánh nhìn lá thư trên tay của cô.
An Cẩn Du nhẹ nhàng thở
ra, nhớ tới câu Niếp Quân Hạo vừa, 囧 rồi 囧 mới nói: "Ặc, cái này sao,
gặp gỡ bạn học chính là sau khi những người bạn từng học chung lúc trước đi ra xã hội, đường ai nấy đi, mấy năm không gặp, muốn tụ họp với nhau. Về phần cái tự mình dẫn người thân theo. . . . . . Ách. . . . . ."
An Cẩn Du dừng một chút, ngượng ngùng nói: "Chính là, có bạn trai bạn gái thì có thể dẫn tới tham gia cùng."
Hai mắt Niếp Quân Hạo lập tức sáng lên: "Vậy tôi đây. . . . . ."
"Anh không được." Niếp Quân Hạo còn chưa nói xong, An Cẩn Du đã nhanh chóng cắt ngang anh.
Sắc mặt Niếp Quân Hạo trở nên nặng nề, không vui nói: "Tại sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Cẩn Du hơi ửng đỏ, nhưng vẫn là dung lời lẽ chính
nghĩa bịa ra lý do đầy đủ: "Đừng quên bây giờ anh là nửa nhân vật công
chúng, là một nghệ sĩ, không thể tùy tùy tiện tiện đi ra ngoài xuất đầu
lộ diện."
Quảng cáo đồng hồ kia của Tô thị cơ bản đã cắt nối
biên tập xong, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sóng. Nhưng Tô Minh Duệ
muốn thừa cơ hội lần này khiến càng nhiều người biết Niếp Quân Hạo, cho
nên liền chọn ngày nghỉ gần nhất, lúc Quốc Khánh, để chính thức phát
hình.
Nhưng cho dù như thế, từ sau quảng cáo lần trước, liền có
không ít người biết gương mặt Niếp Quân Hạo, điểm này có thể nhìn ra từ
phản ứng của mấy fangirl trong Tinh Thành. Ngay cả không biết, đến lúc
quảng cáo Tô thị vừa xuất hiện, ắt sẽ có nhiều người nhớ tới gương mặt
Niếp Quân Hạo hơn. Nếu mình cứ tùy tùy tiện tiện dẫn Niếp Quân Hạo đi
tham gia gặp mặt bạn học như vậy, d/đ*lllq~đ chẳng phải là rõ ràng nói
cho người khác biết mình quen một ngôi sao, còn là bạn gái của ngôi sao
đó sao? Nếu như cô thật sự làm như vậy, cô không có chút nghi ngờ nào,
sau khi anh Duệ nhà cô biết nhất định sẽ giết cô! Cô là một cô gái nhỏ
bé yếu đuối, cũng không dám mạo hiểm như vậy, anh anh anh [từ tượng thanh: tiếng chim kêu]. . . . . .
Niếp Quân Hạo ngẩn ra, ngay sau đó cũng nghĩ đến thận phận bây giờ của mình, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Nếu sớm biết đồng ý đi vào cái giới kia, sẽ có nhiều hậu di chứng như vậy mà nói, lúc đó nhất định thà chết chứ không chịu khuất phục, nói gì cũng không đồng ý.
Nói đến
chỗ này, Niếp Quân Hạo liền buồn bực, một người để người ta quay quảng
cáo giống như con hát, cũng không phải là nhân vật lớn không giống người thường gì, tại sao ngay cả cánh cửa cũng không thể ra, nói cái gì mà sợ bị đám chó săn hoặc là người ái mộ gặp phải, gây nên hỗn loạn. Ở thời
đại này, con hát còn là một nghề nghiệp làm cho người ta sùng bái theo
đuổi?
"Nhưng. . . . . ." Niếp Quân Hạo còn muốn giãy giụa, rốt cuộc vẫn bị An Cẩn Du tàn nhẫn trấn áp xuống.
"Không có nhưng nhị gì cả, không được là không được. Niếp Quân Hạo, anh đừng
quên hiện tại anh còn đang trong thời gian thử việc, nếu không nghe lời
của tôi, chọc giận tôi. . . . . ." Hai mắt An Cẩn Du híp lại, hiếm khi
có chút quyết tuyệt.
Niếp Quân Hạo: ". . . . . ."
An Cẩn Du liếc mắt nhìn vẻ mặt có chút bất mãn của Niếp Quân Hạo, trong lòng
không khỏi thở dài, mềm giọng vuốt đuôi: "Anh tốt nhất ở trong nhà chờ
tôi trở về, tôi sẽ mang đồ ăn ngon về cho anh.”
Niếp Quân Hạo
nghe vậy ngẩng đầu nhìn An Cẩn Du một cái, nhìn ra An Cẩn Du là quyết
tâm không để cho mình đi theo, mím mím môi, trong đầu không khỏi thoáng
qua mấy chữ chia tay ly hôn, rốt cuộc cắn cắn môi, thỏa hiệp nói: "Không cho tôi đi cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một yêu cầu."
". . . . . . Yêu cầu gì?" Tại sao lại có yêu cầu?! Khóe miệng An Cẩn Du
rụt rụt, phát hiện từ sau khi cô nhặt người nào đó về, điều anh hay làm
với mình nhất chính là đưa ra yêu cầu với chính mình!
Hai mắt Niếp Quân Hạo khẽ chuyển, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Yên tâm, yêu cầu này rất dễ dàng."
Dứt lời, Niếp Quân Hạo chợt kề gần bên tai An Cẩn Du, dưới ánh mắt kinh
ngạc của An Cẩn Du, khẽ thổi một hơi nơi dái tai cô, gằn từng chữ một:
"Gọi tên của tôi."
"A?" Hai người đột nhiên dựa gần như vậy,
khiến An Cẩn Du thật sự là một chút chuẩn bị cũng không có, nhất là khi
cảm nhận được hơi thở như có như không của Niếp Quân Hạo thổi vào sau
tai mình thì An Cẩn Du càng thêm cảm thấy cả người đều sắp nóng đến
cháy. Không chơi ăn gian như vậy, mỹ nam kế gì đó, hèn hạ vô sỉ!
"Tôi nói, gọi tên của tôi." Niếp Quân Hạo cực kì hài lòng đối với phản ứng
của An Cẩn Du, nhưng vẫn không có ý định bỏ qua cho cô như vậy, hung hổ
dọa người nói: "Em gọi tên tôi thì liền theo ý của em, không đi. Nhưng
nếu em không gọi. . . . . ."
(Editor: Móe móe, tự dưng chỗ này trào dâng cảm giác tổng giám đốc bá đạo nên đôi cách xưng hô =)))
Lời này của Niếp Quân Hạo mang theo một chút uy hiếp, nhưng An Cẩn Du cũng
không bài xích giống như trước kia, ngược lại có chút. . . luống cuống
tay chân.
Trước đây Niếp Quân Hạo đã từng đề cập tới chuyện gọi
trên này với mình, nhưng đó là trước khi anh tỏ tình với mình, hơn nữa
mặc dù khi đó cô không hiểu tâm tư của Niếp Quân Hạo đối với mình, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ khó hiểu.
Rõ ràng gọi tên người khác đều
rất dễ, là chuyện đương nhiên, nhưng gọi tên của anh dù sao vẫn. . . . . . Chẳng lẽ khi đó mình đối với anh cũng. . . . . .
Nghĩ như
vậy, nhiệt độ trên mặt An Cẩn Du lần nữa tăng cao không hạ. Không để lại dấu vết mà hít thở sâu, An Cẩn Du cố gắng nói sang chuyện khác, lừa dối qua ải: "Gọi tên cái gì, phải so đo tới như vậy sao? Không phải anh
cũng đều gọi tôi là con lừa ngốc nhỏ con lừa ngốc nhỏ sao, khó nghe muốn chết, tôi đây cũng không nói gì, anh còn. . . . . ."
Niếp Quân
Hạo cũng nhìn thấu sự tránh né của An Cẩn Du, nghiêm túc nói: "Con lừa
ngốc nhỏ là nick name, sao có thể nói nhập làm một? Chỉ là, nếu như cô
không muốn gọi tên của tôi, muốn lấy cho tôi một nick name chuyên thuộc [dành riêng] khác, tôi cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận."
Nghe thấy bốn chữ lớn "nick name chuyên thuộc", khuôn mặt nhỏ nhắn của An
Cẩn Du không nhịn được liền đỏ lên, ngẩng đầu xấu hổ trợn mắt nhìn Niếp
Quân Hạo một cái, cô ngay cả gọi tên Niếp Quân Hạo cũng đã cảm thấy xấu
hổ, đừng nói gì đến nick name riêng. Người này rõ ràng chính là làm khó
cô, trước kia anh cũng không có khó trị như vậy mà!
"Suy nghĩ kỹ chưa?" Niếp Quân Hạo nhìn vẻ mặt xấu hổ cùng giận dữ không chịu nổi này của An Cẩn Du, trong lòng đã thầm dễ chịu tới cực điểm, trên mặt vẫn
còn giả bộ nhàn nhã bình tĩnh, bỏ đá xuống giếng nói: "Cho tôi theo tới
gặp mặt bạn học hay là gọi tên của tôi, hẳn không khólựa chọn như vậy
chứ?"
Người này! An Cẩn Du âm thầm nghiến răng, lại hít một hơi thật sâu, cúi đầu.
Hơi thở của Niếp Quân Hạo khi có khi không lướt qua lỗ tai cô, cả hai cũng
không nói nữa, trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ
của hai người.
Một lúc lâu sau, bên trong nhà chợt vang lên một
tiếng gọi ngập ngừng khe khẽ, toàn thân Niếp Quân Hạo chấn động, kinh
ngạc nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu người trong ngực, cố làm làm bộ như
không nghe được: "Cô nói cái gì, tôi không nghe rõ."
Nghe vậy,
An Cẩn Du chợt ngẩng đầu lên, hung hăng trợn mắt nhìn Niếp Quân Hạo một
cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy màu đỏ ửng, cũng không biết là thẹn
thùng hay là tức giậm, ngay sau đó thật giống như tự giận mình, cao
giọng hét lớn: "Tôi nói Quân Hạo Quân Hạo Quân Hạo, lần này anh nghe rõ
chưa? Tôi đã gọi tên, anh cũng phải làm được việc đã đồng ý với tôi,
ngày gặp mặt bạn học, anh ngoan ngoãn đợi ở nhà cho tôi, không cho phép
đi ra."
Nói liền một mạch xong, An Cẩn Du thở phì phò đẩy Niếp
Quân Hạo ra, xoay người vào phòng ngủ, trong thời gian ngắn cũng không
muốn đối mặt với người này.
Niếp Quân Hạo sửng sốt một chút,
không ngờ An Cẩn Du không dễ trêu chọc như vậy, bật cười xong lại cảm
thấy hết sức thú vị, hồi tưởng lại một loạt phản ứng vừa rồi của An Cẩn
Du, khóe môi thật sự nhịn không được khẽ nhếch lên, đáy mắt lại lướt qua một tia tính toán nhàn nhạt.
Tuy nói như vậy, nhưng nếu như anh thật sự muốn đi, ai có thể ngăn được anh? Gặp mặt bạn học nha, nhiều
người như vậy xúm lại, ai biết xuất hiện một hai người không có mắt lừa
mất cô nhóc kia? Hơn nữa, nếu nhiều người như vậy tụ chung một chỗ,
không phải là một cơ hội tốt để tuyên bố chủ quyền với những người đó,
khiến người khác từ bỏ ý định ngấp nghé? Thân là một bạn trai tận tụy
với công việc, tại sao có thể bỏ qua cho cơ hội như vậy?
Nghĩ
như vậy, Niếp Quân Hạo chợt móc một quyển sách nhỏ ra từ trong túi, cau
mày, mặt nặng nề lật tới lật lui, sau khi nhìn thấy một câu bên trong,
đáy mắt chợt bắn ra tia sáng chói mắt khác thường.
Ánh mặt trời
ngoài cửa sổ lẻn qua rèm cửa sổ thật mỏng đi vào, chậm rãi chiếu lên
gương mặt tuấn tú nghiêm túc khác thường của thiếu niên ở trong nhà,
khóe môi thiếu niên khẽ nhếch, lúc này trên gương mặt đẹp trai vô cùng
kiêu ngạo trước sau như một cũng hiếm khi xuất hiện mấy phần phúc hắc.
Cùng với lớp vải mỏng bay nhè nhẹ nơi cửa sổ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ
chiếu dọc xuống, cũng dời từ trên mặt thiếu niên đến quyển sách trên
tay, dưới hào quang rực rỡ, loáng thoáng có thể thấy phía trên bìa quyển sách kia viết vài chữ lớn: Bách khoa toàn thư 108 cách yêu đương!
Thời gian gặp mặt vào ngay Chủ nhật tuần này, địa điểm là ngay trong một
khách sạn vô cùng sang trọng của thành phố. Vừa nghĩ tới đến loại khách
sạn đó phải mất thật nhiều tiền, An Cẩn Du thật ra muốn cự tuyệt.
Nhưng sau đó lại nghe Diệp Sơ Tình nói tất cả tiền cho buổi gặp mặt bạn học
;ần này đều do người đề xuất Lương Thu Tuệ chi trả, cũng không cần bọn
họ ra một phân tiền, lúc này An Cẩn Du mới thay đổi chủ ý. Bữa ăn tối
miễn phí, không ăn cũng uổng! Tốt nhất ăn chết những tên có tiền tội ác
kia đi! Không thể phủ nhận chính là, An Cẩn Du một lần nữa thù giàu.
Buổi tối hôm đó, An Cẩn Du làm cơm tối xong trước, hơn nữa dặn dò Niếp Quân
Hạo mấy tiếng liền ra ngoài. Nhưng cô không biết là, sau khi cô ra ngoài không lâu, Niếp Quân Hạo bỗng đứng lên từ trên ghế salon, cải trang từ
trên xuống dưới một lần, lén lén lút lút ra ngoài.
An Cẩn Du đi cùng hai người Diệp Sơ Tình, ngồi xe của Hạ Minh Hiên.
"Minh Hiên, xe này là anh mua?" Cho đến khi ngồi vào xe, An Cẩn Du mới phục
hồi tinh thần lại, mặt không dám tin trợn to hai mắt, đáy mắt tràn đầy
kinh ngạc.
Wow, không phải người này mới xuyên tới đây hơn nửa
năm trước sao? Ở đâu ra nhiều tiền như vậy, thậm chí ngay cả xe cũng mua rồi! Hơn nữa hình như xe này là Porsche (*), ít ra cũng hơn 1 triệu mới có thể mua được loại xe kia... Porsche!
(*) Thật ra QT ghi “bôn trì” mà truyện lại ghi đắt đỏ với cả loại gì đó nên editor mới nghĩ nó chỉ về các dòng xe, mà phiên âm của Porsche gần chữ
“bôn trì” kia nhất rồi :v
Giờ khắc này, An Cẩn Du thật
giống như thấy được vô số tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ bay tới bay lui bên
trong chiếc xe, cũng nhanh chóng biến cặp mắt cô lượn thành hình nhang
muỗi.
Nghe thấy câu hỏi của An Cẩn Du, Hạ Minh Hiên cũng không giấu giếm, cười nhạt một tiếng mà nói: "Ừ, anh mua."
Biểu cảm trên mặt An Cẩn Du liệt nửa ngày vẫn không thể nào biến đổi, đáy
lòng lặng lẽ lệ rơi đầy mặt lần nữa. Quả nhiên cùng người không cùng
mệnh, người này không giống với người nào đó cả ngày ngồi chồm hổm trong nhà ăn quịt của mình.
Hạ Minh Hiên cùng Diệp Sơ Tình nhìn vẻ mặt đau khổ này của An Cẩn Du, cũng có chút buồn cười.
Chỉ là, lực chú ý của Diệp Sơ Tình đặt lên việc An Cẩn Du một thân một mình tới buổi gặp mặt bạn học này nhiều hơn. Tiểu Du không mang ngài Niếp
kia theo, chẳng lẽ thật sự là mình hiểu lầm, bọn họ cũng không phải loại quan hệ kia?
Trong mắt Hạ Minh Hiên lại xẹt qua một tia cười
nhạt, xem ra cái tên kia còn chưa chính thức đắc thủ. Anh ta quả nhiên
không nhìn sai, trong căn nhà kia, chân chính chiếm thượng phong cũng
không phải tên kia, mà là An Cẩn Du.
Một xe ba người cứ như vậy theo đuổi tâm tư của mình, cười cười nói nói tiến tới đích.
Lúc đến cửa khách sạn đã hẹn trước, đã sắp đến bảy giờ tối, không quá chênh lệch so với thời gian hẹn trong thư mời. Không ít người đã đến, mà
những người này phần lớn cũng là mới vừa đến.
Một nhóm người
đứng ở trước cửa khách sạn hoặc vung tay nhận nhau, hoặc đợi chờ nói
chuyện với nhau, lúc thấy chiếc xe Porsche màu đen lộng lẫy chạy tới,
gần như là tất cả mọi người đều bị nó hấp dẫn, dừng lại việc thầm thì
cười nói.
Nghiêm túc mà nói thì An Cẩn Du cùng đám bạn học thời
đại học cũng mới tốt nghiệp hai, ba năm. Thời gian hai, ba năm, có vài
người ăn, mặc, ở, đi lại còn không thể giải quyết vẹn toàn, chứ đừng nói chi là mua xe mua nhà, nhất là xe sang trọng như vậy. Nếu không phải là phú nhị đại (thế hệ giàu có thứ hai), gia sản vốn rất sung túc, chỉ dựa vào chính bọn họ, sợ là không có ai mua được.
Dĩ nhiên cũng không phải là toàn bộ, ít nhất là vị Lương Thu Tuệ đã khởi
xướng vụ gặp mặt bạn học lần này kia, bây giờ bạn trai cô ta mua được,
chẳng qua cũng bởi vì gần đây Lý thị của nhà bạn trai cô ta trở thành
nhà giàu mới nổi.
Giờ phút này, chợt thấy một chiếc xe sang
trọng sáng choang nghênh ngang tiến vào, tất cả mọi người không khỏi có
chút ngây ngẩn, ngay sau đó tự nhiên có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là ai
đang ngồi trong xe này.
Cùng lúc chiếc xe Porsche cool ngầu màu
đen từ từ dừng hẳn, cửa xe sáng loáng kia rốt cuộc chạm rãi mở ra dưới
cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, sau đó một bóng người thon dài
mặc quần áo thường liền bước ra từ bên trong xe.
Một khắc kia,
mọi người gần như đều suýt nữa quên mất hô hấp, thiếu niên đi ra từ
trong xe có khuôn mặt khuynh thành đến mức con gái còn không theo kịp,
mái tóc gọn gàng dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn đêm thật giống như bao
phủ một vầng sáng nhàn nhạt, trên gương mặt tinh xảo của thiếu niên tựa
như tiên nhân mắc sai lầm bị ép hạ phàm, nở rộ nụ cười thản nhiên không
dính khói bụi trần gian, một cái nhăn mày một nụ cười, mị hoặc chúng
sinh, mê hoặc lòng người.
Hạ Minh Hiên sớm quen được mọi người
nhìn chăm chú như vậy, cũng không cảm thấy bối rối, bình tĩnh ung dung
đi tới một bên khác của xe, vô cùng thân sĩ đưa tay mở cửa xe ra, hơn
nữa tỉ mỉ dùng tay khẽ ngăn ở phía trên.
Con gái ở đây thấy thế
đều không khỏi run lên, nhưng trong lòng thì dâng lên mấy phần ghen tỵ
đối với người ngồi bên trong xe. Nếu. . . . . . Nếu người hiện tại ngồi ở trong xe là mình thì tốt biết bao? Xe sang, trai đẹp, đây quả thật là
tình huống chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích!
Ngay dưới
ánh mắt tất cả các cô gái gần như oán hận, tất cả đàn ông tràn ngập ghen tỵ, một đôi chân dài trắng nõn đi giày cao gót trắng sữa đưa ra ngoài
cửa xe, sau đó, dưới con mắt mọi người, một bóng dáng quen thuộc mặc
quần dài thuần một màu trắng bước ra từ trong xe, bàn tay có chút mảnh
mai thon dài cũng đồng thời đặt lên tay của thiếu niên ngoài xe.
Sau khi Lương Thu Tuệ đứng ở cửa khách sạn nhìn rõ người đi ra từ bên trong xe, sắc mặt bỗng biến đổi, khiếp sợ không thôi, không ngừng chấn kinh
thì thầm tên thiếu nữ đi ra từ trong xe: "Diệp. . . . . . Sơ. . . . . .
Tình, cô ta làm sao có thể?"
Từ đằng xa, Hạ Minh Hiên dắt Diệp
Sơ Tình chậm rãi đi tới, rơi vào trong mắt tất cả mọi người, thiếu niên
anh tuấn vô song [có một không hai], thiếu nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại, hiển nhiên là một đôi trai tài gái sắc.
Một màn này rơi vào
trong mắt mọi người, mặc kệ là nam hay nữ, trên mặt cũng không nhịn được nổi lên mấy phần hâm mộ, không ít người thảo luận càng thêm sôi nổi.
Lương Thu Tuệ nhìn một màn này, hàm răng gắt gao cắn cặp môi đỏ mọng, gần như cắn chảy ra máu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Sơ Tình cũng mang theo mấy
phần thù hận rõ ràng.
Phần thù hận này, chính Diệp Sơ Tình không phát hiện, nhưng cặp mắt sáng suốt của Hạ Minh Hiên lại nhìn thấy rõ
ràng, cặp con ngươi ôn hòa kia hơi lóe lên, một tia sáng lạnh như băng
chớp lóe rồi biến mất.
"Là Diệp Sơ Tình sao? Thật sự là Diệp Sơ
Tình?" Trong đám người, không biết là ai hô lớn một tiếng, ngay sau đó
liền có không ít người nhìn Diệp Sơ Tình cùng Hạ Minh Hiên, bắt đầu chỉ
chỉ chỏ chỏ.
"Thật sự là Diệp Sơ Tình đó nha, bộ dáng vẫn xinh
đẹp như vậy, không, là xinh đẹp hơn so với trước kia rồi, người bên cạnh là bạn trai của cô ấy sao? Bề ngoài cũng đẹp trai ghê, hơn nữa lái xe
tốt như vậy, nhất định hoàn cảnh gia đình vô cùng tốt?"
"Cắt,
xinh đẹp có ích lợi gì? Chẳng lẽ những tin đồn trong trường lúc trước?
D;Đ’L[Q+Đ Bộ dáng xinh đẹp có ích lợi gì, chỉ nhìn tình huống kia của cô ta, nhất định chính là là mỹ nhân rắn rết, người nào dính vào người đó
liền xui xẻo. Chỉ sợ là bạn trai của cô ta cũng bị gạt, về sau rõ ràng
thể chết gây tai hoạ của cô ta, nói không chừng lập tức liền đá cô ta,
dasng vẻ đắc ý cái gì chứ, cẩn thận sau này lúc từ mặt, càng khó coi
hơn."
Lời nói của cô gái sau vô cùng ác độc, lại không có một
chút ý tứ kiêng dè những người khác, giọng nói muốn vang dội bao nhiêu
liền có bấy nhiêu, gần như mọi người ở chỗ này đều nghe được.
Đôi chân đi về phía trước của Diệp Sơ Tình bỗng dừng lại, nụ cười ôn hòa
trên mặt cũng lập tức mất sạch, sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch, trong hai tròng mắt càng thêm nổi lên một tia chán nản.
Đang lúc Diệp Sơ Tình khẽ cúi đầu, cảm nhận ánh mắt không tốt cùng tiếng chửi rủa bắn tới từ bốn phương tám hướng, nhất thời tâm hoảng ý loạn, không biết có
nên tiếp tục đi về phía trước hay không, trong lòng bàn tay chợt truyền
đến một tia ấm áp nhàn nhạt.
Diệp Sơ Tình kinh ngạc quay đầu
sang, vừa lúc đối diện với vẻ mặt bao dung lại dịu dàng như trước của Hạ Minh Hiên, lòng đột nhiên an tĩnh kì lạ. Đúng rồi, bây giờ cô đã không
còn có một mình, bên cạnh có anh, anh sẽ không bởi vì bất kỳ nguyên nhân nào mà rời khỏi cô, cô còn có cái gì phải sợ?
Hạ Minh Hiên thấy Diệp Sơ Tình khôi phục lại, cười nhạt một tiếng: "Đi thôi."
"Ừm!"
Sắc mặt Hạ Minh Hiên không thay đổi, trên mặt từ đầu đến cuối đều treo nụ
cười dịu dàng yếu ớt. Nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh cô gái vừa khua
môi múa mép kia, nhàn nhạt liếc cô ả một cái.
Nhưng chỉ cái nhìn này, liền khiến cô gái trước còn vênh váo hống hách trắng xanh cả mặt,
một chớp mắt vừa rồi kia, cô ả cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ
nhào tới trước mặt, ép tới mức cô ả suýt nữa không thở nổi, hơn nữa ánh
mắt của người đàn ông kia, quả thật quá đáng sợ. Khoảng khắc khi anh ta
nhìn mình chằm chằm kia, cô ả cảm thấy mình ở trong mắt của anh giống
như đã là một. . . . . . Vật chết!
Lúc Hạ Minh Hiên mang Diệp Sơ Tình đi tới trước mặt Lương Thu Tuệ, Lương Thu Tuệ đã hoàn toàn dấu đi
phần thù hận kia của mình, nhiệt tình cười nói: "Sơ Tình, cậu đã đến
rồi, vị này là. . . . . ."
Diệp Sơ Tình đáp lại bằng một tiếng
cười, còn chưa kịp nói chuyện, Hạ Minh Hiên đã mở miệng cười nói: "Tôi
là chồng chưa cưới của Tinh nhi, tôi họ Hạ."
Lương Thu Tuệ sửng
sốt một chút, hiển nhiên không ngờ hai người Diệp Sơ Tình lại không chỉ
là bạn trai bạn gái, mà là vợ chồng sắp cưới rồi!
"Thì ra là anh Hạ, chồng chưa cưới? Các cậu đây là muốn kết hôn sao? Sơ Tình, đây cũng là cậu không phải, chuyện vui lớn như vậy cũng không nói cho những
người bạn học cũ như chúng mình biết một tiếng, quá không có thành ý
rồi."
"Còn. . . . . . Còn sớm." Diệp Sơ Tình hiển nhiên có chút
không quá thích ứng với người trước kia chưa từng cùng xuất hiện, thậm
chí có thể nói là hờ hững, ngay cả danh xưng "Bạn học cũ" cũng có chút
miễn cưỡng lại chợt nhiệt tình đối với mình, nụ cười trên mặt không khỏi có chút cứng ngắc.
"Nếu là bạn tốt cùng trường của Sơ Tình, đến lúc đó nhất định sẽ thông báo cho các cô." Hạ Minh Hiên thấy thế tiến
lên phía trước giải vây cho cô, tuy trên mặt anh tươi cười lễ phép, thế
nhưng nụ cười nhưng vẫn chưa đạt tới đáy mắt.
Chào hỏi ngắn ngủi đi qua, Lương Thu Tuệ giống như là phát hiện ra cái gì, nghi ngờ nói:
"Đúng rồi, Cẩn Du đâu rồi, sao lại không thấy cậu ấy đi chung với cậu
tới đây, chẳng lẽ. . . . . ."
Lời Lương Thu Tuệ còn chưa dứt, ngay sau lưng Diệp Sơ Tình đã truyền đến một tiếng chê cười thật nhỏ: "Tôi đang ở ngay đây này."
Lương Thu Tuệ nghe được giọng nói này, thân thể hơi chấn động một cái, tất cả mọi người cũng đều theo phản xạ nhìn ra sau lưng Diệp Sơ Tình, liền
thấy một bóng người chậm rãi đi ra khỏi bóng tối bị màn đêm bao phủ.
Hôm nay An Cẩn Du cũng không mặc váy, mà mặc một cái áo sơ mi trắng thuần
phối hợp với một cái quần soóc ngắn, nhìn qua cực kỳ nhẹ nhàng khoan
khoái phóng khoáng, chỉ là trên mặt theo thói quen đeo đôi kính gọng đen qua loa làm cô mất điểm, khiến cho trong đám người náo nhiệt có vẻ
không quá thu hút.
Thật ra thì, An Cẩn Du xuống xe ngay sau Diệp Sơ Tình cùng Hạ Minh Hiên, khi đó sự chú ý của tất cả mọi người cả đều
tập trung ở trên người hai nhân vật chính phía trước, căn bản không chú ý tới cô. Mà bản thân An Cẩn Du cũng không phải là người thích nổi tiếng
gì, cho nên cứ như vậy thừa dịp mọi người sững sờ, yên lặng đi tới bên
trong đám người, hòa mình vào trong.
Bộ dạng vừa rồi của Lương
Thu Tuệ, không chỉ Hạ Minh Hiên thấy được, cô cũng thấy được, lúc này
nhìn thấy Lương Thu Tuệ ra vẻ nịnh bợ với Diệp Sơ Tình, trong lòng càng
cảnh giác hơn, lúc này mới chủ động xuất hiện khi Lương Thu Tuệ hỏi.
Vẻ mặt Lương Thu Tuệ từng có vết nứt trong chớp mắt, rồi lại nhanh chóng
khôi phục nguyên dạng, đợi đến lúc An Cẩn Du đi tới trước mặt cô ta, hẳn là đã không nhìn ra chút bất ổn nào, giống như dữ tợn trong một thoáng
vừa rồi kia chỉ là ảo giác của An Cẩn Du.
Trong lòng An Cẩn Du
thầm mắng một tiếng, kỹ nữ tâm cơ ghê tởm này, thật là nhìn đã cảm thấy
cả người không thoải mái! Có phải gần đây mình đụng phải sao Thái Tuế
(*) hay không, sao lại gặp phải loại cực phẩm này?!
(*) Sao Thái Tuế: Đại ý của sao này là người hay bị nói xấu, chỉ trích,
công kích, cãi vã, kiện cáo. Muốn tìm hiểu rõ hơn, mời mọi người lên gg
tra “sao thái tuế”
Mặc dù trong lòng không ngừng châm chọc, trên mặt An Cẩn Du cũng không bộc
lộ chút nào, cười như không cười đi tới bên cạnh Diệp Sơ Tình.
Không ngoài dự đoán, An Cẩn Du vừa mới đến gần, Lương Thu Tuệ liền nhiệt tình cười nói: "Cẩn Du cũng tới, hoan nghênh hoan nghênh."
An Cẩn Du cười một tiếng, nhàn nhạt mà nhìn lướt qua tấm biển khách sạn xanh vàng rực rỡ trên đỉnh đầu: "Thu Tuệ cậu cố ý tổ chức gặp gỡ bạn học, còn
chọn chỗ nguy nga lộng lẫy như vậy. d/đ-l^q;đ Coi như không nhìn mặt mũi của Thu Tuệ cậu, nhìn trên mặt mũi của khác sạn lớn này, nói thế nào
thì mình cũng không thể không tới, cậu nói đúng không?"
Lời này của An Cẩn Du vừa nói ra, nụ cười giả vờ yếu ớt trên mặt Lương Thu Tuệ
suýt nữa lần nữa sụp đổ, con nhóc này là có ý gì? Cô ta căn bản không
phải nể mặt mũi của mình tới, mà là nhằm vào đồ ăn miễn phí của khách
sạn này? Đáng chết, sao cô ta lại dám nói như vậy, làm sao dám! Quả
nhiên, loại người nghèo này chính là không có tư cách, không có tư cách!
Lương Thu Tuệ trộm hít sâu vài hơi mới xem như duy trì nụ cười giả dối ở trên mặt mình, chẳng qua lời nói lại không ngăn nổi mấy phần ý tứ nghiến
răng nghiến lợi ở bên trong: "Vậy thật là cảm ơn cậu. Được rồi, chúng ta cũng đừng ở chỗ cửa này nữa, đều vào trong đi, bên trong hẳn là đã
chuẩn bị xong rồi."
Hạ Minh Hiên cùng An Cẩn Du liếc nhau một
cái, đáy mắt ăn ý xẹt qua một tia lạnh lẽo ngầm hiểu lẫn nhau, trận gặp
mặt bạn học hôm nay chỉ sợ không đơn giản như vậy, làm không tốt liền
thành Hồng Môn Yến (*) cũng không chừng.
(*) Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng
Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia
chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật
của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự
kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc
đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu
Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập
Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại
chúng.
Sự thật chứng minh, An Cẩn Du đoán đúng, đây chính là màn Hồng Môn Yến, một Hồng Môn Yến dùng để khoe khoang chèn ép người khác.
Ba người gật đầu một cái với Lương Thu Tuệ, theo cô ta đi vào bên trong,
Diệp Sơ Tình cùng Hạ Minh Hiên đi ở phía trước, An Cẩn Du không để lại
dấu vết rơi lại phía sau mấy bước.
Khoảng khắc bước vào khách
sạn, dưới chân An Cẩn Du chợt dừng lại, mắt phượng che giấu ở dưới mắt
kính gọng đen khẽ híp một cái, nhàn nhạt mà nhìn lướt qua bạn học nữ vừa khua môi múa mép kia.
Vừa rồi cô cũng nghe thấy bạn học nữ giễu cợt Diệp Sơ Tình, chẳng qua không đợi cô ra mặt cho Diệp Sơ Tình giống
như trước đây, Hạ Minh Hiên đã cho đối phương lời cảnh cáo trước.
Nghĩ tới đây, khóe môi An Cẩn Du lại không khỏi gợi lên một đường cong nhàn
nhạt, mang theo một tia vui vẻ cùng giễu cợt đối với những người không
có ý tốt kia. Những người này vẫn cho rằng các cô là hai cô gái không
nơi nương tựa, chỉ có thể mặc cho người khác bắt nạt của trước kia sao?
Nếu quả thật đúng là vậy, vào hôm nay, cô không ngại làm cho bọn họ hoàn toàn đổi cái nhìn.
Bạn đang đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.