Chương 1: Trên Trời Rơi Xuống Một Niếp Giáo Chủ
Editor: hongheechan
Sáng sớm, chợ bán thức ăn luôn náo nhiệt và bận rộn, khắp nơi ở thành thị đều xuất hiện người dân nên rất bận rộn và sôi nổi.
Giờ phút này, một số người đến trước mặt một quán ăn, có một cô gái mang
theo mắt kính viền đen to đang sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm
các loại rau dưa.
Chỉ chốc lát sau, cô gái đưa tay nâng kính mắt trên mũi, khiến cho ánh sáng mặt trời khúc xạ ra một tia phản quang lạnh lẽo.
"Bà chủ, cải thảo này bán thế nào đây."
Bác gái quán rau ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện một cái, khẽ mở miệng nói: "Một đồng năm một cân."
Hai mắt cô gái bỗng chốc sáng lên, ngay lập tức bày ra tư thế đàm phán giá
cả ở trên bàn, chỉ vào cây rau cải vô tội kia nói nói: "Một đồng năm, bà chủ bà hại tôi đi hai ngày trước lúc mới mua rõ ràng là một khối, lúc
này chưa tới hai ngày làm sao lại lên giá hơn nữa tôi thấy sao cây cải
thảo này vàng đi không ít so với lần trước, bà xem bà xem trên cây rau
này cũng có những vết cắt rồi."
"Nha đầu, đó là do cô dùng móng tay bấm lúc lăn qua lộn lại vừa nãy."
"..."
An Cẩn Du ngẩn ra, lúng túng trên mặt chợt lóe lên, nhưng da mặt cô dày đã quen rồi, ho nhẹ một tiếng, lập tức khôi phục lại bộ dạng ban đầu, vừa
đấm vừa xoa nói: "Bà chủ, tôi đây cũng khách hàng cũ, bà không thể tính
tôi hơi rẻ hơn một chút sao?"
“...”
Bác gái quán rau trầm
mặc mấy giây, giơ giơ tay lên nói: "Một khối một khối, lấy đi cầm rồi
đừng ngăn ở trước mặt gian hàng của tôi ảnh hưởng tôi làm ăn, cô không
ngại mất mặt, tôi còn mất mặt thay cô đấy."
Nói xong, đoạt lấy
cải thảo trong tay An Cẩn Du kể cả một đống rau dưa An Cẩn Du mới vừa
thu hoạch cùng ném vào ở bên trong túi lớn, trước khi buộc túi còn thuận tay nhét củ cà rốt vào trước.
An Cẩn Du thấy thế, hai mắt sau
mắt kính gọng đen không khỏi híp lại thành hai hình trăng khuyết nho
nhỏ, nịnh nọt nói với bác gái chủ quán rau: "Hắc hắc, bà chủ rau của bà ở đây là tươi mới nhất rồi, lần sau nhất định tôi sẽ giới thiệu bàn bè
cùng đến."
"Được, đừng hà tiện, cho cô cho cô."
An Cẩn Du
nhận lấy túi rau lớn bác gái chủ quán vừa đưa tới, giao tiền xong, đang
định tìm một gian hàng để săn ngay sau đó, bên cạnh đã truyền đến một
tiếng gọi thân thiết: "Tiểu Du à, mau tới đây,
hôm nay bác giá có cá trắm cỏ lớn cô thích ăn nhất đấy, mua một con về
đi."
"Ai, đến đây." An Cẩn Du vui mừng quá đỗi, giống như ong mật nhỏ thấy được hoa tươi chạy thẳng tới bác gái quán bán cá kia.
Không lâu lắm, không ngoài dự liệu mọi người lại nghe được tiếng người quấn
quýt trả giá lần nữa, vậy mà tất cả mọi người bên cạnh chỉ cười trừ,
cũng không có lộ ra quá nhiều ác ý.
Cùng với nắng sớm từng chút từng chút chiếu sáng cả vùng đất, chợ bán thức ăn vốn rất huyên náo cũng từ từ trở nên vắng lạnh.
Mắt thấy sau khi An Cẩn Du quét sạch ở cả chợ bán thức ăn một phen đã đi
xa, một bác gái bán rau khác ở quán rau khác bên cạnh mới chịu đựng liên tục hỏi mấy vị mới vừa bị An Cẩn Du đến mua một câu: "Cô gái trẻ kia
trả giá quá thấp rồi, vừa rồi mọi người ra giá cho cô ấy vốn đã thấp hơn chỗ khác, cô ấy lại vẫn trả giá, cứ tính toán như thế vậy mọi người còn có lợi nhuận gì hơn nữa lúc mọi người gói đồ cho cô ấy lại nhét thêm
nhiều thứ khác cho cô ấy như vậy, chuyện này cũng quá thua thiệt rồi."
Bác gái kia còn chưa dứt lời, chủ của mấy gian hàng gần đấy đều ngẩng đầu lên, cười khanh khách nhìn lại.
"Bác mới tới nên không biết đứa bé Tiểu Du kia vốn ngày ngày đều sẽ mua thức ăn của chúng tôi, nên mọi người chúng tôi cũng biết rõ. Mặc dù đứa bé
kia thích trả giá, ham món lợi nhỏ tiện nghi, nhưng tâm tư không hư chút nào."
"Đúng vậy đúng vậy." Bác gái mới vừa lớn tiếng trả giá mua cá với An Cẩn Du vừa nói xong, đã bị một người khác có chút tuổi nói
qua: "Khoảng thời gian trước thời tiết thay đổi nhiều, bệnh cũ ở eo của
tôi lại tái phát, có hơi không chú ý gian hàng được, đứa bé kia thấy
vậy, không nói hai lời ở đây chăm sóc giúp tôi nguyên cả một ngày. Phút
cuối cùng tôi thật sự rất áy náy, muốn cho cô ấy ít tiền làm thù lao,
nha đầu kia chết sống không chịu, cuối cùng lượm mấy cây dưa chuột trở
về thì đã xong việc."
"Đúng vậy, một năm trước nhà tôi không cẩn
thận té xuống từ trên lầu, phải ở viện, đứa bé trong nhà phải cũng đi
học, vốn không còn dư lại bao nhiêu tiền để chữa trị cho nhà tôi. Những
thân thích kia, ai, không đề cập tới cũng được, cuối cùng vẫn là nha đầu kia tới đây mua thức ăn, tôi buột miệng phát câu bực tức, không ngờ
ngày hôm sau đứa bé kia đã mượn một khoản tiền rất lớn cho tôi. Bây giờ
nhà tôi có thể khôi phục được tốt như vậy, đều có thể là do phúc của cô
ấy. Dựa vào cái này, đừng nói là đưa cô ấy mấy món ăn sáng, dù đưa cả
gian hàng này cho cô ấy tôi cũng tình nguyện." Người có chút kích động
vừa nói xong cũng là bác gái bị An Cẩn Du chém giá thức ăn ngay từ đầu.
"Hắc hắc, bà hãy tỉnh lại đi, thật sự muốn đưa cho người ta sao, không chừng người ta còn ngại chiếm chỗ đó, nha đầu kia cũng chỉ chiếm ít món lời
nhỏ, đâu có chiếm qua tiện nghi lớn của ai nhìn ngoài mặt tinh quái,
nhưng bên trong thành thật lắm."
"Đúng vậy, đầu năm nay ngay cả bạn bè thân nhất cũng chưa chắc đã đáng tin, đứa bé thành thật như vậy không nhiều lắm."
"Đứa bé kia ở một mình tại chỗ không xa nơi này lắm, nghe nói lúc còn rất
nhỏ đã không có ba. Mấy năm trước, mẹ của cô cũng đi theo, hiện tại chỉ
còn dư một mình cô bé, nghe cũng thật đáng thương."
"Đúng vậy, là một đứa bé đã sống qua bao nhiêu năm rồi, trôi qua cũng thật sự không dể dàng mà."
Bác gái mới tới nghe mấy chủ cửa hàng lải nhải thật lâu, nói phần nhiều là
gia cảnh với vô số chuyện lớn nhỏ mà đứa bé gái kia đã giúp bọn họ, rốt
cuộc hiểu rõ tại sao người trong chợ thức ăn này lại thiên vị và dung
túng với cô gái kia như vậy.
Lắng lắng nghe nghe, phần không hiểu trong lòng kia cũng dần dần trở thành thương hại và thương yêu đối với
cô gái không lớn hơn đứa bé nhà mình bao nhiêu này, trong lòng âm thầm
tính toán, lần sau gặp lại khi An Cẩn Du đến cũng ít nhiều chăm sóc cô
một chút.
"Hắt xì." Giơ bao lớn bao nhỏ từ chợ bán thức ăn đi ra, hồn nhiên không biết mình đã dẫn theo bàn luận của một đám bác gái,
tình thương của mẹ tình thương của cha lan tràn cỏ dại, An Cẩn Du chợt
hắt xì thật to, cuống quít nâng mắt kính gọng đen của mình, âm thầm lầm
bầm một câu: "Loại thời điểm này, ai nhắc tới mình chứ."
Còn chưa nghĩ ra nguyên cớ, lại đánh thêm mấy cái nhảy mũi.
"Chẳng lẽ bị cảm." An Cẩn Du xoa lỗ mũi ngứa ngáy, ngẩng đầu liếc nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu từ từ dâng lên, thời tiết tốt như vậy mà cũng bị
cảm, quá xui xẻo rồi.
Nhíu nhíu mày, An Cẩn Du chợt nhớ lại buổi
sáng ra cửa bị đụng vào lão côn thần ở lầu dưới, khuôn mặt lão kia bí ẩn nhìn mình một hồi lâu, về sau còn thần bí lẩm nhẩm hồi lâu, nói cái gì
đó.
"Bạn trẻ, lão phu nhìn thấy ấn đường cô màu đen, trên mặt có
hung sắc, quả thật là điềm không may, hai ngày này sợ là sẽ phải có tai
ương đổ máu."
“...” Tai tai tai, tai cái em gái ông ý, lão hỗn
cầu đáng chết, ngày thường lừa gạt bịp bợm những cái nữ sinh nhỏ ngu
ngốc còn chưa tính, lại vẫn còn muốn lừa bịp đến trên đầu mình, đúng là
không muốn sống.
Chỉ cần vừa nghĩ tới sắc mặt như có thật buổi
sáng của lão côn thần, An Cẩn Du lập tức có ý nghĩ cầm những thứ đồ này
kích động ném vào mặt ông ta.
Đang lúc An Cẩn Du vừa đi vừa hỏi thăm lão côn thần kia ở trong lòng, điện thoại di động bỏ trong túi chợt rung lên.
An Cẩn Du nhíu nhíu mày, để túi lớn trên một cánh tay, cánh tay rảnh rỗi
móc điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy màn hình hiện lên năm chữ
to "lão yêu bà thúc giục bản thảo", bị sợ đến suýt nữa ném hàng nhái cầm trong tay ra ngoài.
Điện thoại di động vẫn còn rung động không chán, nhận hay là không nhận đã thành một vấn đề lớn.
Sau khi rối rắm thật lâu, An Cẩn Du còn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động lên vào màn hình điện thoại bắt đầu tìm kiếm.
Với tính tình lão yêu bà, cô không nhận điện thoại một lần, cô còn phải
tiếp nhận ngàn vạn vạn cuộc điện thoại gọi tới, còn nếu cô dám can đảm
tắt máy hoặc cúp điện thoại, nhất định lão yêu bà kia sẽ biến thân thành Godzilla, cầm roi da chạy tới nhà cô khiến cô đỏ tím, đỏ tím, nửa sống
nửa chết, che mất mặt.
An Cẩn Du thử hô một tiếng về phía điện thoại di động: "Alo."
Còn chưa dứt lời, đầu điện thoại bên kia đã truyền đến một tiếng kinh động
trời đất quỷ thần gào thét: "Này đại mõ (*) tê giác lông dài, rốt cuộc
cô đứt đoạn lại đổi mới rồi đứt đoạn lại đổi mới rồi đứt đoạn lại đổi
mới, lại mắc kẹt thịt mắc kẹt thịt mắc kẹt thịt."
Tiếng thét chói tai tràn ngập oán niệm của thiếu nữ xuyên qua điện thoại di động suýt
nữa làm điếc lỗ tai An Cẩn Du, An Cẩn Du cuống quít đưa điện thoại di
động ra xa chút, đợi đến khi tiếng gào lên trong điện thoại di động dần
dần dừng lại, rốt cuộc lòng vẫn còn sợ hãi mà hết sức nịnh hót nó về
phía điện thoại di động: "Bánh đậu quá lớn (*), tôi thật sự không vừa ý."
(*) Ngôn ngữ mạng, chỉ sự tắc nghẽn mạng điện thoại.
"Cô mà vừa ý, mỗi lần cũng lựa thời gian có văn thịt mà đứt đoạn, chẳng lẽ
cô không biết càng lúc mắc kẹt đến một nửa càng không vừa ý cô, cô mà
biết vừa ý. "
An Cẩn Du như có tính toán trước đẩy điện thoại di
động ra xa lần nữa trước khi bộc phát, đợi đến khi cô ấy gào khóc thảm
thiết đủ rồi mới nhanh chóng đưa điện thoại di động lại gần nói: "Cái
đó, gần đây tôi thật sự rất bận, gia hạn thêm hai ngày, gia hạn thêm hai ngày nữa thôi."
"Lần trước cô còn nói cho cô một tháng mà đã qua mấy ngày rồi sao tôi tính thêm được, cô đã nói một tháng này nhiều lần
rồi, thông cảm cho cô thì cả tháng đều máu chảy thành sông hả, mỗi lần
mắc kẹt ở chỗ thịt đều dùng mấy lý do như vậy, cô thật sự coi tôi là đồ
ngu hả nếu còn dám có lần nữa, nhất định tôi sẽ nguyền rủa cô tiếp tục
đứt đoạn đổi mới, tạp thịt mập thêm mười cân so với lần này, hừ hừ."
"Đại Đại." An Cẩn Du điềm đạm đáng yêu, đau khổ hô một tiếng về phía điện thoại di động.
"Làm nũng cũng không được, mặc kệ cô có lý do gì, nhất định hôm nay tôi phải nhìn thấy cập nhật của cô, thịt của cô, hiện tại lập tức lập tức."
An Cẩn Du nghe quỷ rống quỷ kêu trong điện thoại di động, yên lặng thở
dài, từ từ dời điện thoại di động đến trên đỉnh đầu, hô lớn nói: "Phì
phì, xì xì xì ai nha, bánh đậu thật lớn, cô vừa mới nói gì vậy, tín hiệu của tôi ở chỗ này không tốt lắm, nghe không rõ ràng. A tôi phải qua
kiểm an lên máy bay rồi, không nói nữa nhé, chờ tôi một chút lên máy bay sẽ gọi điện thoại cho cô. Cứ như vậy, cứ như vậy, tôi cúp đây."
Cũng nói một đống cho hết lời, An Cẩn Du nhanh chóng đưa đầu ngón tay ra
nhấn một cái vào điện thoại di động, thành công cắt đứt người gầm rú
theo sát mình từ trong trứng nước.
An Cẩn Du, bút danh: Rảnh rỗi
không việc ngồi gõ mõ. Một tay viết chìm nổi trong mỗ trang web, lúc
rảnh rỗi thì viết đam mỹ vàng kim văn kiếm chút phí tiền phụ cấp sinh
hoạt, nhân tiện quyến rũ đàn ông đàng hoàng, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng. Bởi vì thường xuyên lười nên ung thư phát tác, động một chút là lựa tại phần tạp thịt trong phần cũ, khiến người yêu thích giảm đi không ít,
chán ghét lại nhiều hơn, bị ném hột gà thúi cà chua thần mã (*) là
chuyện thường xảy ra.
(*) ý nói bị tẩy chay, ghét bỏ (ngôn ngữ
mạng TQ, như bình thường ném trứng vào người bị ghét nhưng đây là trên
mạng, ném cà chua là một ứng dụng của weibo)
Nói như vậy thì tác
giả nhỏ không có danh tiếng gì d,iễ.nđ-àn lê q.,u ýđ ô.n chắc chắn sẽ
không đưa tới chú ý, càng sẽ không xuất hiện loại sự tình thúc giục này. Vậy mà rất không may, cố tình cô ấy lại là một con sâu thử có tư chất
không thịt không vui, không có việc gì lại thích theo dõi văn của cô, vì vậy bi kịch đổ máu đã sinh ra.
An Cẩn Du nhẹ thở ra một hơi, xốc tất cả túi lớn túi nhỏ lên, vừa mới chuẩn bị bước vào phòng đơn của
mình, chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, như có linh cảm ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: "Ừ hình như nghe được tiếng gì đó kỳ quái."
Lúc
này ánh mặt trời đã trở nên hơi chói mắt, An Cẩn Du lùi lại phía sau một chút, hơi híp mắt lại loáng thoáng thấy có bóng đen ở không trung đang
đến càng ngày càng gần.
"Má ơi, thì ra ban ngày thật sự có heo bay trên trời."
Sinh vật bị cô xem thành heo càng ngày càng đến gần, cho tới khi dần dần lộ ra hình dáng dưới ánh mắt.
Một thân trường bào mặc sắc tu thân, tay áo dài, trên đai lưng và vạt áo
đều dùng chỉ bạc trân quý thêu đóa hoa hoa lệ lớn trên áo lụa, với gió
lớn thổi bay phất phới, tay áo nhẹ nhàng. Gương mặt thiếu niên trắng nõn tuấn lãng, hình dáng rõ ràng, ấy là loại tuấn mỹ làm cho người ta gặp
qua một lần thì rất khó quên được, chỉ tiếc lúc này hai mắt anh ta khép
chặt, lông mày nhíu lại, nhìn qua thật giống như không thoải mái.
Ánh mặt trời chói mắt dát lên bóng dáng gầy nhỏ của thiếu niên một tầng
vầng sáng nhàn nhạt, làm cho nhìn qua càng phát sáng rỡ và mờ ảo.
"Thì ra cõi đời này thật sự có loại mỹ nam tử giống như từ trong tranh đi ra sao!" An Cẩn Du trừng lớn đôi mắt, không nháy một cái nào nhìn người
đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này, chỉ sợ nháy mắt một cái sẽ phát hiện
hôm nay mình thấy chỉ là một mảnh ảo ảnh.
Không đợi cô cảm khái
xong, lại nghe thấy vụt một tiếng, mỹ nam tử hoa lệ kia thật sự giống
như không có trọng lượng, như một quả pháo đạn hung hăng bay thẳng chính xác đến mình.
Phịch một tiếng, bụi mù nổi lên bốn phía, động tĩnh khá lớn.
Chớp mắt một cái mặt bị đập trúng, An Cẩn Du nghĩ tới đầu tiên là, a, thì ra là người, không phải là heo hơn nữa còn là một mỹ nam tử. Sau đó là, mẹ nó trứng, em gái anh, đầu năm nay thật sự có tình tiết máu chó mỹ nam
tử nhảy lầu tự vận đụng trúng người đi đường, chẳng lẽ đây chính là
huyết quang tai ương lão côn thần kia nói sáng ngày hôm nay hả, lão hỗn
đản đáng chết, quạ đen ghê tởm ông.
Bạn đang đọc truyện Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.