Q.1 - Chương 173: Đại Ca, Hiền Đệ
Thiếu niên điển trai đi đầu trong đám người chính là Đường Long, con
trai của Đường Kim Thương, đương nhiệm thành chủ Vạn Niên thành. Tên
Đường Long này cũng chính là đệ nhất thiếu niên anh tài của Vạn Niên
thành, hắn năm nay mười bảy tuổi nhưng tu vi đã đạt Khai Minh cảnh hậu
kỳ, nghe nói cũng là đệ tử của một phong trong lục phong của Kỳ Nhân
các. Danh khí của tên này không nhỏ! Đặc biệt là tên này có quan hệ khá
thân thiết với Liễu Thiên nên càng khiến đám người Liễu Thuyên kiêng kỵ.
“Đường huynh không biết có gì chỉ giáo?” Liễu Thuyên lúc này nhíu mày tỏ vẻ chán ghét nhưng từ ngữ vẫn giữ chút khách sáo hỏi.
Nàng trước kia có gặp qua tên Đường Long này mấy lần nhưng ấn tượng của nàng về tên này là rất không tốt.
Cái này cũng bởi vì tính cách trăng hoa của Đường Long, tên này mới mười
bảy tuổi nhưng từ nhiều năm trước đã khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ phải vì hắn mà ôm hận cả đời. Mà tên này cũng thuộc dạng ỷ vào quyền
thế để lộng hành, tuy hắn chưa làm gì quá đáng đến mức để các thế lực
lớn để ý nhưng hắn cũng làm ra không ít chuyện xấu xa khiến người khác
căm tức không thôi.
Một điều nữa làm Liễu Thuyên chán ghét tên
này chính là hắn từng lợi dụng Liễu Thiên làm bình phong cho hắn trong
các vụ phá phách gây rối khắp nơi trong Vạn Niên thành. Tất cả tội trạng hắn làm ra đều đổ lên đầu Liễu Thiên ngốc. Đồng thời dạo gần đây tên
này lại còn dùng Liễu Thiên để tiếp cận cưa cẩm nên mỗi khi nhìn thấy
hắn Liễu Thuyên đều có cảm giác khó chịu vô cùng.
“Liễu gia và
Đường gia chúng ta có quan hệ thâm giao, Thuyên muội tại sao lại lạnh
nhạt với ta như vậy?” Đường Long khi này một thân bạch y đi đến trước
mặt Liễu Thuyên lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng nói.
“Cái gì mà
quan hệ thâm giao? Ngươi thật biết nói đùa, Đường gia của ngươi mới đến
Vạn Niên thành chưa được mười năm như thế nào lại có quan hệ thâm giao
với Liễu gia ta đã định cư ở đây gần trăm năm rồi?” Liễu Thuyên cười
nhạt tự giễu rồi dùng ngữ khí coi thường phân trần.
“Thời gian
nhiều ít đâu có quan trọng, hai gia tộc chúng ta mai kia sẽ là bá trủ
của Vạn Niên thành, như vậy lớp hậu nhân chúng ta cũng phải thân thiết
với nhau hơn! Mai sau muội làm dâu của Đường gia thì hai gia tộc càng
thêm thân thiết!” Đường Long lại lắc lắc đầu không cho là đúng giảng
giải.
“Nói nhảm! Hai vị ca ca chúng ta đi!” Liễu Thuyên lúc này mắng một câu rồi quay người đi rời đi.
Hai người Liễu Hải, Liễu Hòa nghe gọi thì giật mình rồi cũng vội gật đầu đi theo Liễu Thuyên.
“Khoan đã, chúng ta chưa nói chuyện xong mà?” Đường Long khi này lại đứng ra chặn đường Liễu Thuyên.
“Tránh ra!” Liễu Thuyên ánh mắt sắc bén nhìn vào Đường Long quát lớn.
“Nếu ta không tránh thì sao? Nàng sẽ đánh ta ư? Ta sợ lắm đó!” Đường Long
cười cười rồi quay lại phía hai tên thiếu niên đằng sau bĩu môi cời cợt.
Liễu Thuyên lúc này gương mặt đầy huyết khí, nàng nắm chặt nắm đấm định lao lên thì bị hai người Liễu Hải, Liễu Hòa ngăn lại.
“Đường Long, ngươi đừng có ý thế hiếp người, Liễu gia ta không để cho các
ngươi khi dễ đâu?” Liễu Hải khi này mới lấy hết dũng khí ra đe dọa đối
phương một câu.
“Liễu gia? Ngươi đâu phải đại thiếu gia mà nói ra câu đó, Liễu Thiên đâu, ta muốn gặp hắn?” Đường Long lúc này mới cười
cười nói rồi lại hỏi.
“Đại ca ư?” Cả ba người Liễu Thuyên đều tỏ vẻ e ngại nói.
“Đúng vậy! Liễu Thiên chắc chắn hiểu biết sẽ không làm mất hòa khí!” Đường Long gật đầu nói.
“Sao Liễu đại thiếu gia đâu? Hắn có về không?” Thấy mấy người Liễu Thuyên tỏ vẻ e ngại thì Đường Lòng càng vặn hỏi.
“Đứa nào đang hỏi bản thiếu gia vậy?” Lúc này một âm thanh bình thản từ xa truyền lại.
Tất cả mọi người đều quay ra nhìn thì thấy phía sau Đường Long có một thiếu niên thân mặc thanh y có một làn da sạm đen đang từ từ đi lại. Đây đúng là Liễu Thiên vừa đứng đằng xa nhìn thấy đám người Đường Long đang làm
khó đệ muội của mình thì liền xuất hiện.
“Đại ca!”
Tất cả
mấy người ở đây đều kinh hô, còn đám người Đường Long này ngày trước
muốn để Liễu Thiên chịu tội lên từng coi Liễu Thiên như đại ca, Liễu
Thiên thì coi tên này như hiền đệ. Chính vì vậy hắn vừa gặp Liễu Thiên
cũng gọi một tiếng đại ca.
“Các vị đệ muội đều ở đây ư? Hiền đệ!” Liễu Thiên nhìn quanh một lượt nói rồi lại nhìn vào Đường Long hô lớn
rồi dang hai tay đi lại như muốn ôm lấy Đường Long.
“Đại ca!”
Đường Long nhìn mấy người Liễu Thuyên cười khẩy đắc ý rồi quay lại gọi
lớn đồng thời dang hai tay ra đi lại phía Liễu Thiên. Đây chính là kiểu
chào hỏi khi hai người này gặp nhau, đúng là kiểu huynh đệ thân thiết
lâu ngày không gặp.
Mấy người Liễu Thuyên thấy đại ca tỏ vẻ thân
mật với Đường Long thì vẻ mặt đại biến. Mấy người họ biết khi xưa hai
người này thân thiết với nhau nhưng hôm nay Liễu Thiên đã khác vì vậy họ cứ nghĩ Liễu Thiên sẽ bênh vực bọn họ ai dè lại như vậy! Điều này làm
mấy người thất vọng vô cùng.
Mà nhóm mấy tên Đường Long thì lại
càng đắc trí. Liễu Thiên đã đứng về phía họ thì cái gọi là xích mích với Liễu gia sẽ không thể xảy ra, có Liễu Thiên ở đây họ sẽ không bị nói là ăn hiếp người của Liễu gia nữa, phải chăng chỉ là Liễu Thiên bắt nạt
các đệ, muội của mình!
“Hiền đệ! Đã lâu không gặp!” Liễu Thiên đi lại gần thì lại một lần nữa cước bộ nhanh hơn chuẩn bị ôm lấy Đường Long.
“Đại ca!” Đường Long vẫn giả tạo đi lên miệng hô lớn, hai tay thì dang rộng cũng chuận bị ôm Liễu Thiên vào lòng.
Nhưng lúc này một cảnh làm tất cả mọi người chố mắt líu lưỡi không biết nói
gì. Chỉ thấy Liễu Thiên đi đến trước Đường Long nhưng không có ôm hắn mà lại tránh sang một bên đi tiếp về phía trước để Đường Long đứng ngỡ
ngàng ở đó không biết nói gì!
“Hiền đệ! Lâu ngày không gặp, dạo
này có khỏe không?” Liễu Thiên đi qua Đường Long đến trước đám người
Liễu Thuyên thì liền ôm lấy Liễu Hải đang đứng đó rồi dùng bộ dạng quan
tâm hỏi han.
Mấy người Liễu Thuyên đến lúc này vẫn không biết truyện
gì vừa xảy ra, nhất là Liễu Hải. Hắn chẳng hiểu tại sao Liễu Thiên đang
định ôm Đường Long rồi lại bỏ qua tên kia đi thẳng đến ôm hắn. Sau đó
lại hỏi thăm như lâu ngày không gặp vậy? Liễu Hải không hiểu, hắn nhăn
mày trong lòng thi luôn suy tư, hắn chẳng phải mình với đại ca mới vừa
gặp sao?
“Ngươi..!” Đường Long thì không ngốc như Liễu Hải, hắn
rất nhanh biết mình bị hớ thì giận tím mặt chỉ tay vào Liễu Thiên định
nói gì đó rồi lại thôi.
Còn hai người đi theo hắn thì cũng ngơ
ngác không thôi, họ dù biết bị Liễu Thiên chơi nhưng họ không hiểu sao
lại bị chơi. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, họ tự hỏi sao lại thành thế
này. Chẳng phải Liễu Thiên trước kia cùng hội với bọn họ sao? Một điều
nữa khiến họ ngạc nhiên ngỡ ngàng là tên Liễu Thiên ngốc nghếch kia sao
lại biết dở trò khiến bọn họ mất mặt được?
Ba người Liễu Thuyên
khi này sau khi ngỡ ngàng đã hiểu ra thì lại vui mừng, bọn họ thật không ngờ Liễu Thiên đã đứng về phe mình, không những thế hắn còn chơi cho
mấy tên kia một vố nữa.
Còn Liễu Thiên lúc này trong lòng thầm
cười. Hắn bây giờ đã thay đổi, hắn không còn là Liễu Thiên trước kia
nữa, hắn không phải là con rối của đám người này. Mấy người này muốn gọi hắn là đại ca ư? Đâu có dễ như vậy!
“Ngươi…ngươi không nhận ra
ta ư?” Đường Long lúc này tuy biết bị chơi nhưng vẫn không tin Liễu
Thiên trở mặt với mình, hắn tin rằng trong chuyện này chắc có sự nhầm
lẫn vì thế hắn lại hỏi lại.
“Sao? Sao? Ngươi làm sao? Ngươi là kẻ nào, đúng là không được giáo dục, huynh đệ ta bọn ta đang hàn huyên
ngươi lại đi ra chặn đường.” Liễu Thiên quay ra trố mắt tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi liên tục rồi lại tỏ vẻ tức giận mắng. Tiếp theo hắn dùng vẻ mặt
diễu cợt chỉ ra cột cờ phía xa nói: “Đưa tay ra với ta làm gì, ngươi ra
ôm cột cờ đi. Còn muốn ôm bản thiếu gia thì quỳ xuống chờ tầm năm trăm
năm may ra có cơ hội.”
“Hiền đệ! Hắn là ai, sao vô ý thức vậy?” Liễu Thiên vừa nói xong không để Đường Long kịp nói gì thì lại quay sang Liễu Hải hỏi.
Liễu Thiên liên tục tỏ vẻ không biết Đường Long rồi lại dùng đi dùng lại từ
“hiền đệ” càng làm cho Đường Long phía ngoài nộ khí bốc lên, hắn sắp
không chịu được nữa.
Còn Liễu Hải lúc này thấy Liễu Thiên hỏi thì vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hắn cứ ngỡ Liễu Thiên đã biết Đường
Long rồi chứ, tại sao lại hỏi hắn, đây là ý gì?
“Đó chính là Đường Long, con trai của thành chủ Vạn Niên thành!” Liễu Thuyên lúc này liền nhanh trí trả lời thay Liễu Hải.
“À! Đường Long con của Đường Kim Thương, tên này nghe quen quen nhưng ta
chưa gặp bao giờ!” Liễu Thiên à một cái tỏ vẻ nhớ ra rồi lại lắc lắc đầu nói.
“Liễu Thiên ngươi đừng giả bộ ngu ngơ với ta, trước kia
ngươi chỉ là con chó đi theo. Hôm nay thế nào lại biết cắn lại chủ của
nó!” Đường Long khi này tức giận sắp không kiềm chế được nữa nhưng hắn
biết mình không thể động thủ được nên đành phải dùng lời lẽ để đả kích
lại.
“Ài! Thời thế đảo điên thật rồi! Vừa đòi nhận ta làm đại ca
giờ lại nói đại ca như vậy. Người làm vậy thì ta cảm thấy rất hổ thẹn vì đã không dạy dỗ ngươi cẩn thận! Hiền đệ, chúng ta đi thôi, nhìn thấy
hắn ta thực sự rất đau lòng!” Liễu Thiên nghe vậy không hề tức giận mà
chỉ thở dài rồi lại dùng điệu bộ than trời khóc đất gọi mấy người Liễu
Thuyên rời đi.
Kết thúc câu nói hắn liền vẫy vẫy tay rời trước. Ba người Liễu Thuyên mỉm cười theo sau.
“Đứng lại! Ta đã cho các ngươi đi chưa mà các ngươi đi!” Đường Long nghe một hồi cuối cùng mặt đỏ bừng quát lên.
Mấy người phía ngoài bỗng thấy tiếng quát thì cũng bắt đầu xúm lại, điều này càng làm Đường Long thêm hổ báo.
Nhưng như vậy cũng chẳng thay đổi gì cả, Liễu Thiên vẫn không để ý, hắn vẫn
tiếp tục bước đi, mà mấy người Liễu Thuyên thấy hắn không dừng lại thì
cũng đi cứ thế đi theo.
“Ta sẽ cho ngươi một bài học!” Thấy vậy đám người Đường Long hùng hổ đuổi theo.
“Phạch!” Liễu Thiên đang đi bỗng đạp mạnh một cái quay đầu nhìn lại, điều này
khiến đám người Đường Long theo phản xạ giật mình lùi một nhịp.
“Hừ!” Liễu Thiên khẽ hừ một tiếng rồi dùng ánh mắt đầy sát khí nói: “Đường
Long, tốt nhất ngươi nên ngậm miệng lại. Ở Vạn Niên thành thì Đường gia
của ngươi vẫn chưa được coi vào đâu! Còn ở Kỳ Nhân các thì một Đường
Long ngươi cũng không nói lên điều gì cả. Vì vậy ngươi tốt nhất đừng ra
vẻ với ta không lại tự chuốc lấy đau khổ!”
“Ngươi!” Bên kia, khi
bị thọc đúng điểm yếu, Đường Long không biết nói gì, cũng không dám ra
tay mà chỉ dùng ánh mắt âm lãnh cùng chút ngỡ ngàng nhìn Liễu Thiên. Hắn hôm nay thật sự đã sốc khi gặp lại Liễu Thiên. Hắn thật không ngờ chỉ
hơn một năm thôi mọi thứ đã thay đổi. Hôm nay người hắn gắp và Liễu
Thiên trước kia hoàn toàn khác nhau.
“Không dám động thủ ư! Chỉ
to mồm!” Thấy bộ dạng đần thối của Đường Long, Liễu Thiên nhếch mép cười một cái rồi xoay người rời đi. Hắn hôm nay đã xác định một số thứ hắn
phải đòi lại cho cái thân thể này!
“Hay cho một Liễu Thiên, ngươi đừng tưởng Liễu gia các ngươi đã là vô địch, rồi sẽ có ngày ta khiến
ngươi sống không bằng chết!” Đường Long gương mặt vặn vẹo vì tức giận,
nhưng hắn biết mình không thể ra tay ở đây nên chỉ buông lời đe dọa.
“Haha! Liễu gia ta tất nhiên không tính là vô địch nhưng so sánh với Đường gia các ngươi thì vẫn hơn rất nhiều lần!” Liễu Thiên cũng không quay đầu mà chỉ cười lớn đáp.
Mấy người Liễu Thuyên cũng vội vã đi theo, còn đám người xem náo nhiệt xung quanh thì bắt đầu nhìn vào Đường Long mà
bàn tán to nhỏ.
Đường Long lúc này không nói gì nữa, hắn chỉ nghiến răng nhìn theo bóng Liễu Thiên rời đi.
Những người trên phi hạm xem một màn vừa rồi cũng không tính là đông nhưng
cũng phải hai ba chục người. Trong số đó rất ít người hiểu vụ cãi vã này nhưng ai cũng hiểu rằng Đường Long đã bị Liễu Thiên lấn áp không dám
làm gì.
“Để xem ngươi còn sống được bao lâu, khi đó xem người làm sao hống hách! Hừ! Một tên Tổ Nguyên Kỳ lại dám mạnh miệng với ta!”
Đường Long thầm tính toán, hắn hôm nay phải chịu nỗi nhục này, nhất định hắn sẽ kiếm cơ hội giết Liễu Thiên.
Liễu Thiên tất nhiên không
để ý đến vẻ mặt âm lãnh của tên Đường Long này. Với một năm qua hắn đã
hiểu đại khái về bản thân và gia tộc nên hắn làm sao lại sợ một tên như
Đường Long cơ chứ. Nói về gia tộc thì ở Vạn Niên thành, Liễu gia chính
là bá chủ, địa vị thành chủ cũng chỉ là một chức danh mà thôi, thành chủ không có quyền phán xử hay can dự vào việc của các đại gia tộc trong
thành. Chức vị thành chủ cũng chỉ là một con tốt của Kỳ Nhân các đặt ở
Vạn Niên thành nhằm mục định theo dõi các gia tộc chứ không thể tự quyết bất cứ thứ gì. Còn nói về mặt cá nhân thì trong Kỳ Nhân các, Đường Long tuy có chút thiên tư nhưng quả nhiên không là cái gì cả, một đệ tử Khai Minh cảnh hậu kỳ thì đâu đâu cũng có.
Tất nhiên Liễu Thiên cũng
đã nghĩ đến trường hợp đi ra ngoài bị Đường Long hạ độc thủ. Thế nhưng
hắn cũng không sợ vì hắn biết sắp tới sẽ đột phá Khai Minh cảnh. Một khi đột phá thành công thì sẽ có Chân nguyên. Lúc đó, hắn không đánh lại
cũng đủ sức chạy chốn khỏi một tên Khai Minh cảnh hậu kỳ. Còn việc tên
này đột phá lên Huyên Môn cảnh càng không phải nghĩ nhiều. Phải biết đột phá Huyền quan là một cửa ải rất khó có thể vượt qua vì vậy dù tên
Đường Long này có thiên tư hơn người thì muốn lên Huyền Môn cảnh cũng
phải mất năm mười năm nữa là cái ít.
Bạn đang đọc truyện Thiên Ý được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.