Chương 8
Lúc chàng thanh niên vọt tới trước mặt Tuyết Nhi thì cô liền ngây ngẩn
người, đây chẳng phải là anh trai đã làm chuyện đó với cô hay sao?
"Anh... Anh...Sở.... ôi" Lời cô còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị những
bảo an xông lên theo dọa đến.
Lưu tỷ từng bước một đi lên sân khấu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm
người đang bị vây quanh kia, "Con có biết bản thân đang làm cái gì
không?"
"Ha ha ha ha..." Người thanh niên bị nhìn chăm chú không hề lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cậu ta cười khan mấy tiếng, là nụ cười lấy lòng với Lưu tỷ,
"Ặc, cái đó, con muốn có cô bé này."
"Con có vẻ không đem lời ta nói lọt vào lỗ tai nhỉ." Rất ít người thấy
được dáng vẻ tức giận như thế của Lưu tỷ, mọi người đều suy nghĩ rằng
cậu thanh niên này nhất định sẽ thật thảm.
"Con đều nghe lọt mà, thật đấy. Dù sao cũng là phụ thuộc phẩm thôi, vậy
thì tặng cho con đi nha." Khóe mắt chàng trai vụng trộm liếc nhìn Lưu
tỷ, lại bỏ thêm một câu, "Cùng lắm thì con trả tiến."
Lưu tỷ hừ lạnh một tiếng, "Bắt lấy nó!"
Chàng trai đột nhiên vòng tay kéo Tuyết Nhi vào trong lòng, "Đánh chết
con cũng khong buông tay ra." Thế nhưng lại phồng mặt lên, còn là một bộ dáng đứa trẻ con giận dỗi, một chút cũng không thèm để Lưu tỷ- người đã làm bất luận là ai trên phố đều sợ hãi - vào trong mắt mình.
"Dừng tay!" Các nhân viên bảo an vừa định động thủ lại bị Lưu tỷ kêu
dừng lại, mắt mũi nhìn nhau, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Được!" Lưu tỷ tức tối cực điểm, vung tay lên, "Mấy người lui ra, để chúng nó đi!"
Tuy rằng nghi hoặc, các nhân viên bảo an vẫn nghe theo mệnh lệnh lui ra tạo thành lối đi.
Chàng trai nhanh chóng kéo Tuyết Nhi rời đi, dường như sợ Lưu tỷ thay đổi chủ ý.
Cho đến khi hai nhân vật chính trong sự kiện này biến mất trước tầm mắt, mọi người ở đây vẫn còn kinh hãi đối với phát triển của sự việc, thái
độ Lưu tỷ rõ ràng hoàn toàn khác xa so với phong cách xử sự trước kia,
người thanh niên vừa rồi đến cùng là người nào? Nhưng mà ai cũng không
dám đưa ra nghi vấn, mối nghi hoặc này bị nén ở lại trong lòng mọi
người.
"Này! Em sẽ không bị dọa đến ngốc luôn chứ?" Thấy Tuyết Nhi ngơ ngẩn người, Sở Dương đưa tay lắc qua lắc lại trước mắt cô.
"A!" Tuyết Nhi hô hoảng một tiếng mới hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ
nhìn người trước mắt, không rõ là cô nên gọi là Sở Dạ hay là gọi Sở
Dương, "Sở... Sở..."
"Anh tên Sở Dương." Sở Dương bày ra nụ cười tươi thật xán lạn, cậu ta
hôm nay vụng trộm trốn ra ngoài dạo, nhất thời hứng thú chạy đến buổi
đấu giá, không ngờ rằng phụ thuộc phẩm đúng là cô gái tối hôm qua, cậu
còn chưa biết cô gái tên gọi là gì nữa, tóm lại cô gái rất là xinh đẹp,
khá hợp khẩu vị với cậu, tư vị ở trên giường cũng tự nhiên không tệ,
đáng tiếc bị anh trai cậu chiếm trước, "Vật nhỏ, em tên gọi là gì?"
"Em không phải là vật nhỏ, em tên Tuyết Nhi." Vẻ mặt Tuyết Nhi biểu cảm nghiêm túc cẩn thận sửa lỗi Sở Dương.
"À, ra là Tuyết Nhi a." Sở Dương cào cào tóc, nói thầm một tiếng, "Anh cảm thấy gọi là vật nhỏ càng thích hợp với em đấy."
"Em không phải tên gọi Vật nhỏ." Tuyết Nhi bất ngờ thình lình trên vấn đề này không chịu nhượng bộ.
"Được, được, em tên Tuyết Nhi." Sở Dương thỏa hiệp.
Giống như bản thân đã đạt được thắng lợi, Tuyết Nhi vui vẻ nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Tuyết Nhi vốn cũng rất xinh đẹp, cười lên như thế càng khiến cho Sở Dương nhìn đến ngẩn ngơ.
"Cám ơn anh! Nhưng mà em phải trở về."
"Trở về?" Sở Dương cảm thấy có chút không thể hiểu được tư duy Tuyết
Nhi, "Em thích trở lại cái chỗ đó bị đàn ông tranh giành? Vậy em còn cảm ơn tôi làm gì?"
"Bởi vì em không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm em, cho nên cám ơn
anh dẫn em đi ra. Nhưng mà em chạy ra, chị Trân Châu và Lưu tỷ sẽ lại
tức giận, nhanh chút nên trở về." Tuyết Nhi buồn rầu nói.
Lúc trước Sở Dương đã cảm giác Tuyết Nhi có chỗ nào đó kỳ quái, hiện tại đã biết rõ, tâm lý của cô phát triển kém xa số tuổi thật nên có, nhưng
mà cái này không phải trọng điểm, đã dẫn cô ấy đi ra rồi, để làm món đồ
chơi cũng không tệ lắm, nghĩ vậy cậu liền lộ ra nụ cười giảo hoạt,
"Tuyết Nhi, sau này em sẽ làm đồ chơi của anh, có được không?"
"Đồ chơi?" Trong đầu Tuyết Nhi thoáng hiện hình ảnh đồ chơi bản thân
trước kia từng có được, phần lớn là búp bê bằng nhung hoặc là một ít vật nhỏ tinh xảo, không rõ bản thân làm sao cũng có thể trở thành đồ chơi,
"Nhưng mà em không phải là đồ chơi, em là người a."
"Không sao cả, anh nói em là đồ chơi thì chính là đồ chơi, em chỉ cần
ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi." Sở Dương trong nụ cười tươi xán lạn
mang vài phần hương vị gian trá, chân chính là đang dối gạt con nít,
loại cảm giác này thật mới mẻ, may mắn cơ thể Tuyết Nhi tương đối trưởng thành, không đến nỗi biến thành kẻ luyến đồng (ham mê trẻ con).
Tuyết Nhi nghĩ nghĩ, làm đồ chơi hình như không phải là cái gì việc khó, nhưng cô càng muốn về nhà hơn, "Em chạy trốn Lưu tỷ sẽ tức giận, như
vậy sẽ không để cho em về nhà."
"Sẽ không, Lưu tỷ đã đồng ý anh đưa em đi rồi, bà ta còn nói nếu em nghe lời anh, làm anh vui vẻ, sẽ đưa em về nhà." Sở Dương cơ bản có thể đoán ra ý của Tuyết Nhi, cứ tùy tiện nói mò một lời nói dối, nếu dùng sức
mạnh, thủ đoạn cứng rắn mang Tuyết Nhi đi, vậy thật không có ý nghĩa, dỗ dành cô ấy thế này mà lại thật thú vị.
Sở Dương giờ phút này cũng không nghĩ tới sẽ có hứng thú với Tuyết Nhi
kéo dài được bao lâu, cậu luôn luôn là một kẻ có mới nới cũ, ở bên ngoài bạn gái thay đổi liên tục, ai cũng không vượt quá một tháng, lần là một vật nhỏ tươi mới, ít nhất lúc này cậu nghĩ như vậy, chờ thêm vài ngày
không thấy hứng thú nữa, thì đưa Tuyết Nhi trở lại đây.
"Thật sự ạ?" Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn về phía Sở Dương, đợi thấy được
cái gật đầu khẳng định của đối phương, mới lộ lên nụ cười tươi vui vẻ.
"Được, em làm đồ chơi của anh. Lúc nào thì em có thể về nhà?"
"Cái này không thể gấp, đợi khi anh vui sướng tự nhiên sẽ gọi điện cho cha mẹ em, để bọn họ đến đón em."
"À." Tuyết Nhi mất mát thất vọng một thoáng.
"Đi nào, bây giờ anh sẽ dạy em làm sao để khiến anh vui sướng." Sở Dương đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Lưu tỷ, trong lòng đổ mồ hôi một chút, nhưng lập tức lại nghĩ, nếu đã khiến cho bà ta tức giận mà lại
không vui vẻ chơi một trận, đó mới là được không bù mất.
Sở Dương dẫn Tuyết Nhi đến chỗ cậu ở, phòng của cậu ngay sát bên vách phòng Sở Dạ.
Khoảng sân quen thuộc làm Tuyết Nhi nhớ đến cuộc đuổi bắt đom đóm tối
qua và những chuyện thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thấu lộ màu sắc phấn hồng nhàn nhạt, bị Sở Dương một đường kéo vào phòng.
Bố cục phòng này và phòng trước nó trên cơ bản không khác nhau mấy, so
với phòng mình đang ở tốt hơn nhiều, xuyên qua gian ngoài chính là phòng ngủ, chiếc giường lớn rộng rãi màu da cam dựa sát vào tường, trên
giường có rất nhiều quần áo và mấy thứ đồ linh tinh thượng vàng hạ cám
gì đấy.
Vẻ mặt Sở Dương hơi hơi cứng ngắt một hồi, ngoại trừ người quét dọn và
Sở Dạ, cậu sẽ không để bất luận kẻ nào tiến vào phòng cậu, hôm nay xem
như là chuyện ngoài ý muốn, dù sao tạm thời không có chỗ khác để đi,
nghĩ nghĩ rồi cuộn lấy tất cả mấy thứ lộn xộn trên giường ném hết xuống
đất, bao gồm cả chăn nữa, chỉ chừa hai cái gối nằm.
"Tuyết Nhi, cởi quần áo ra." Sở Dương giọng điệu nửa nói nửa ra lệnh.
"A!" Tuyết Nhi kêu một tiếng, mặt không thể ức chế trở nên đỏ hồng, coi
như cô rất đơn thuần, thì cũng hiểu được con gái không được tùy tiện cởi áo trước mặt người khác, nhất là sau khi cô đã trải qua chuyện tối hôm
qua, bọn họ chính là lõa thể làm cái chuyện kia.
"Đồ chơi phải nghe lời chủ nhân, bằng không chủ nhân sẽ không vui vẻ,
nếu mà tức giận còn có thể vứt bỏ đồ chơi nữa." Sở Dương cố ý bày ra sắc mặt nghiêm nghị, kỳ thực trong lòng vụng trộm cười, cậu tin chắc Tuyết
Nhi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận, nếu không thì cậu cũng có một đống biện
pháp khác nữa.
"Không nên... Tuyết Nhi sẽ nghe lời." Tuyết Nhi hai tay nắm lấy làn váy
bên chân, lộ ra dáng vẻ bối rối khó xử, ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía Sở Dương, nhưng đối phương vẫn đứng đó khoanh tay trước ngực nhìn cô,
không hề có chút ý định thay đổi mệnh lệnh, cô cắn môi, bàn tay đưa ra
sau lưng chậm rãi cởi nút áo phía sau.
Sở Dương vừa lòng gật đầu, thật sự là nhặt được thứ tốt, Tuyết Nhi vô
luận là thân thể hay là biểu cảm cũng đều ngượng ngùng non nớt đáng yêu, trước đây so với toàn là phụ nữ chủ động dán lên đều không có cách nào
sánh nổi, cậu nhớ đêm ân ái nóng bỏng tối qua, khí cụ nam tính giữa hai
chân trở nên nóng dựng lên, đã đạt đến trạng thái nửa cương cứng, làm
cho chiếc quần bị đội lên như cái lều.
Tuyết Nhi hôm nay mặc váy nút áo sau lưng, ngoài trừ cánh tay và bắp
chân trắng nõn, toàn thân đều rất nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh che khuất
đi, đây là do Trân Châu chọn, vì để che đi dấu vết mờ ám trên người cô,
nút áo phía dưới còn được, nhưng nút áo phía trên Tuyết Nhi thử vài lần
đều không với tới được, vừa vặn nhìn thấy Sở Dương vì dục vọng tràn ngập mà thần sắc trở nên không còn kiên nhẫn nữa, cô quýnh quáng đến sắp
khóc ra.
"Sao chưa cởi?"
"Em... em với không tới nút áo." Tuyết Nhi ngượng ngùng trả lời.
"Ngu ngốc, tay em không thể vòng từ bả vai qua hay sao?" Sở Dương vừa
nói vừa tiến lên một bước xoay người Tuyết Nhi lại, dùng sức kéo mạnh
một cái, hai cái nút áo liền bay rớt xuống đất, không biết nút bị văng
đến góc xó nào.
Tuyết Nhi liền phát hoảng, vội vàng khom người muốn tìm lại nút áo, cô
vừa khom, phần lưng áo mở lớn ra, để lộ một mảng da thịt tuyết trắng,
trên đó còn loang lổ lưu lại nhiều dấu vết, có thể tưởng tượng được
những nơi da thịt bị quần áo che kín nhất định cũng có rất nhiều dấu
hồng ngân này.
Ánh mắt Sở Dương chớp động, những vết này là do cậu đêm qua gây ra, làn
da Tuyết Nhi thật đúng là non mềm, cậu chưa dùng nhiều sức lực mà. "Đừng nhặt nữa, đợi lát nữa anh tìm cho em một bộ đồ khác."
Tuyết Nhi thất vọng lên tiếng đáp lời, quay đầu nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Sở Dương, sợ hãi co rụt lại.
"Em không cần cởi, anh sẽ làm."
"Em... để tự em cởi." Tuyết Nhi đối với Sở Dương là có chút sợ hãi, cô sợ Sở Dương lại xé rách quần áo mình.
Sau khi cởi váy ngoài ra, Tuyết Nhi cũng đã trần như nhộng, những vật
phẩm bán đấu giá luôn luôn không mặt nội y, trừ phi có khách đặc biệt
yêu cầu, phụ thuộc phẩm cũng giống như vậy.
Thân mình trắng nõn mềm mại rất là xinh đẹp, đường cong cũng lồi lõm
thích đáng, trên da thịt lẽ ra ban đầu không chút tì vết lại có rất
nhiều dấu vết bầm xanh xanh tím tím, càng tăng thêm hương vị gợi cảm.
"Tuyết Nhi, nằm trên giường đi."
Sở Dương để cơ thể Tuyết Nhi gập về phía trước, hai chân cô toàn bộ mở
rộng ra, dùng tay nâng đầu gối cô lên, ép gập đầu gối của cô kìm lên
trên, lúc này vùng hạ thể của cô hoàn toàn lộ ra ngoài trước mắt Sở
Dương, huyệt khẩu mê người hơi sưng đỏ, xem ra tối hôm qua quả thật làm
có hơi kịch liệt, đến bây giờ vẫn chưa giảm sưng.
"Tuyết Nhi, nơi này có còn đau hay không?" Sở Dương một ngón tay vì hơi khẩn trương đã đè lên cửa động đang co rút lại.
"Ưm." Tuyết Nhi nhăn mày lại, kỳ thực chẳng phải đặc biệt đau, chỉ là
cảm giác rất kỳ quái, cô rất muốn khép hai chân lại, chỗ đó chính là
không nên tùy tiện cho người khác nhìn xem, nhưng mà hai chân cô bị đôi
tay người thanh niên mạnh mẽ áp chế, cô không động đậy được.
Màu sắc vùng hạ thể Tuyết Nhi rất nhạt, đám cỏ nhỏ cũng khá là thưa
thớt, như vậy lại càng có thể để lộ chỗ thần bí bị nhìn thấy không xót
cái gì.
Sở Dương đã nhìn qua hạ thể của rất nhiều phụ nữ, sạch sẽ giống Tuyết
Nhi như vậy thì rất ít, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ nhắm chặt mắt của cô,
đầu óc Sở Dương chợt lóe, cố ý đưa lưỡi liếm láp qua vùng cửa động
ngượng ngập kia.
Tuyết Nhi cả người run lên, không dám tin mở to hai mắt nhìn xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.