Chương 2: Chương 2
Hai tuần tiếp theo, Trân Châu mỗi ngày đều sẽ dẫn Tuyết Nhi đến gặp
những người đàn ông khác nhau, để cô ở một bên quan sát, bản thân chị
thì chọn dùng đủ các loại thủ đoạn và tư thế cơ thể khi cùng đàn ông ân
ái.
"Tuyết Nhi, em xem hiểu chưa? Chị làm như thế nào." Trân Châu đưa Tuyết
Nhi về phòng, thời gian Lưu tỷ cho chị đã gần đến rồi, vốn muốn để Tuyết Nhi tự mình nhận thức một chút, nhưng cuối cùng chị không làm như vậy.
"Dạ." Nhẹ nhàng gật đầu, nếu nói vừa mới bắt đầu vài lần Tuyết Nhi cảm
thấy không biết làm sao, hiện giờ như vậy cô có chút chết lặng, tuy rằng lúc nhìn xem thân thể đôi khi có thể không rõ vì sao nóng lên. "Em thấy được hết."
"Vậy là tốt rồi. Tuyết Nhi, em đến phố Hoa Đào được gần một tháng, sau
này sẽ không chỉ nhìn xem đơn giản như thế, em cũng phải bắt chước chị
làm như vậy, mặc kệ người đàn ông em gặp là ai, đều là khách hàng cả,
muốn khiến bọn họ vừa lòng, thân thể là tiền vốn của chúng ta. Nếu như
là em, chỉ cần ngoan ngoãn nhanh nhẹn nghe lời một chút, nhất định sẽ có nhiều đàn ông thích."
Trân Châu nhìn cô gái trước mắt, hi vọng cô bé có thể chống đỡ đến ngày
tháng tương lai, "Lưu tỷ tính toán ngày mai bán đêm đầu tiên của em,
nói cách khác em phải đưa thân thể cho đàn ông, giống như chị mấy ngày
nay làm như vậy."
Tuyết Nhi chớp chớp đô mắt to ướt át, nghĩ đến phải trần trụi thân thể
cùng đàn ông khác nằm trên một cái giường làm loại chuyện này, mặt trở
nên đỏ lên, "Nhưng mà em sợ."
"Không việc gì phải sợ, lần đầu tiên có lẽ có hơi đau, nhưng em rất
nhanh sẽ cảm thấy thoải mái, em cần phải học cho được những thói quen
này, bằng không kết cục của em sẽ rất thê thảm." Trân Châu dặn dò nói,
"Thời gian tối nay để em nghỉ ngơi cho thật tốt, lần nữa nhớ lại những
thứ đã thấy mấy ngày qua, tối mai, em chỉ cần y theo chị làm như vậy là
được rồi, lần đầu tiên sẽ không có yêu cầu gì cao với em, sau này chị
còn thể thể dạy em những chuyện khác."
"Lúc nào em mới có thể về nhà?" Trong mắt Tuyết Nhi tràn ngập chờ mong,
cô không rõ cùng đàn ông làm loại chuyện này có ý nghĩa gì, cũng không
biết cái này gọi là dâm loạn, chính là tất cả phụ nữ nơi này đều làm như vậy, nên không cảm thấy quá mức kỳ quái .
"Đợi khi rất nhiều đàn ông đều thích em, mẹ em sẽ đến đón em." Trân Châu cảm thấy mình đang dụ dỗ trẻ con, sau một thời gian ngắn ở chung với
Tuyết Nhi, chị phát hiện Tuyết Nhi không chỉ có tâm trí không đạt tới
mức độ ở tuổi cô nên có, với chuyện giữa nam và nữ càng đơn thuần như
một tờ giấy trắng.
"Thật vậy ạ?"
"Thật vậy, chị lúc nào đã lừa gạt em."
Tuyết Nhi nghĩ nghĩ đúng là như vậy, Trân Châu luôn luôn đối với cô rất
tốt, sau khi đến nơi này, người cô có thể dựa vào cũng chỉ có một mình
chị. "Dạ."
"Đứa trẻ ngoan, em nghỉ ngơi đi. Hôm nay nhớ ngủ sớm một chút, ngày mai
mới có tinh thần, buổi sáng mai chị mới có thể đến được, em nếu có gì
không hiểu có thể hỏi chị."
Trân Châu nhìn Tuyết Nhi có vẻ hiểu rõ liền đẩy cửa đi ra ngoài, chị
không biết đêm nay sắp xảy ra chuyện làm thay đổi vận mệnh Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi thật nghe lời liền đi ngủ từ rất sớm, có thể do ngủ quá nhiều, nửa đêm tỉnh lại không thể ngủ tiếp được.
Trân Châu đã nói sẽ không quá hạn chế cô tự do, có thể đi ra bên ngoài một chút, cho nên cô đứng dậy đi ra ngoài.
Ánh trăng tròn tròn, bên cạnh chỉ thiếu mất góc nhỏ, giống như cái bánh
trung thu mĩ vị bị con mèo nhỏ tham ăn cắn rớt một ngụm, vẫn chiếu sáng
treo lơ lững giữa bầu trời đêm.
Trong sân có mấy con đom đóm đang bay nhảy, con sâu nhỏ sáng ngời hấp
dẫn chú ý của Tuyết Nhi, cô đuổi theo đom đóm bất tri bất giác đi ra rất xa, chờ phục hồi tinh thần lại thì đã không nhớ rõ đường về .
Gió đêm mát mát thổi tới trên người, Tuyết Nhi bắt đầu hoang mang, làm sao đây? Cô lạc đường mất rồi.
Bố cục chỗ này có chút không giống với chỗ cô ở trước kia, ngay cả đông
tây nam bắc cô đều không rõ. Cách đó không xa có một căn phòng còn sáng
đèn, ôm ý định tìm người hỏi một chút, Tuyết Nhi bước đi qua.
Đứng ngoài phòng một lát, bên trong không có chút âm thanh nào, Tuyết
Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phòng ngoài không có người, vòng qua vách
tường ngăn, cảnh tượng nhìn thấy khiến Tuyết Nhi ngây dại.
Trên chiếc giường xanh da trời mềm mại nằm một người đàn ông rất đẹp
mắt, hoặc có thể nói là một thanh niên thì chuẩn xác hơn, so với những
người đàn ông Tuyết Nhi đã gặp qua đều nhìn tuấn tú hơn, anh đang ngủ,
ngọn đèn mỏng manh đầu giường chiếu sáng lên khuôn mặt anh, đường nét
bên ngoài hoàn mỹ, dường như nằm mơ thấy cái gì, ánh mắt người thanh
niên giật giật.
Tuyết Nhi kinh hoảng lùi ra sau một bước, đụng vào ghế dựa.
Người thanh niên bị tiếng vang kinh động, mở mắt, "Ai ở nơi đó?" Giọng anh rất êm tai, trong suốt lại mang từ tinh.
Tuyết Nhi nói không ra lời, bị đôi con ngươi đen sáng kia nhìn chằm chằm, giống như bị nhìn thấu đến tận linh hồn.
Người thanh niên mở đèn trên trần nhà, căn phòng thoáng chốc sáng bừng
lên, thấy đứng trước giường là một người con gái, anh lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, hơi hơi cong lên khóe miệng. Trong đình viện này bình thường
không có người vào, cô gái này bản thân tự mình xông tới, hay là cho anh một món đồ chơi tiêu khiển chăng?
"Xin... Thực xin lỗi." Tuyết Nhi bởi vì đánh thức người ta mà xin lỗi.
"Đến đây." Người thanh niên nói với Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi nhìn nhìn chung quanh, xác định là đang nói chuyện với cô thì mới hoạt động chân bước đi qua.
Người thanh niên đứng dậy xuống giường, anh cao hơn Tuyết Nhi hẳn một
cái đầu, quần áo vừa người bao quanh thân thể thon dài, hơi hơi thoáng
lộ lồng ngực, trắng ngần mà rắn chắc.
"Nói tôi biết, em tên gọi là gì?" Người thanh niên nâng cằm Tuyết Nhi
lên, một gương mặt xinh xắn, thật khiến cho người ta dâng lên dục vọng
thương tiếc mà giữ lấy.
"Tuyết Nhi."
"Tuyết Nhi sao? Tên rất êm tai. Là Lưu tỷ cho em tới?"
"Em..." Tuyết Nhi muốn né ra, ánh mắt người này giống như mang độ ấm,
trên mặt có chút nóng lên, nhưng lại tê tê dường như không thể động đậy.
Người thanh niên buông Tuyết Nhi, "Cởi hết quần áo ra."
Trước mắt Tuyết Nhi thoáng hiện hình ảnh nam nữ trần trụi thân thể ở
trên giường quay cuồng kích thích, là muốn cùng cô làm loại chuyện này
sao? Hoảng loạn không biết làm sao.
Nhận thấy phản ứng lạ thường của cô, người thanh niên toát lên một ý niệm, "Tuyết Nhi, em có từng lên giường với đàn ông chưa?"
Không thật hiểu rõ cùng đàn ông lên giường là ý gì, nhưng Tuyết Nhi theo bản năng lắc đầu.
Người thanh niên đột nhiên cười rộ lên, cười đến rất đẹp mắt, tựa như đại ca ca nhà bên, "Như vậy, để cho tôi đến dạy cho em."
Tuyết Nhi có chút sợ hãi, cô không biết ca ca xa lạ này là ai, sẽ làm gì với cô, một bàn tay anh vòng qua eo cô, để hai thân thể gần sát vào
nhau, quần áo mỏng manh không ngăn được độ ấm thân thể, cô có thể cảm
thấy được thân nhiệt người thanh niên cao hơn cô rất nhiều. Tuyết Nhi
định lui về sau, nhưng cô giãy không ra khỏi vòng tay người thanh niên,
trực giác bảo cô biết rằng cô sắp sửa xảy ra chuyện gì.
"Tuyết Nhi, em đang sợ tôi sao?" Người thanh niên nhẹ nhàng nâng cằm
Tuyết Nhi lên, bày ra gương mặt trắng tinh xảo, phát ra âm giọng ôn nhu.
Tuyết Nhi lắc đầu, nhưng hoảng loạn trong mắt không hề thoái lui.
"Không cần sợ hãi, tôi sẽ không làm em bị thương, ngoan nào, nhắm mắt
lại." Người thanh niên dụ dỗ, như là bà ngoại sói đang dụ cô bé quàng
khăn đỏ lừa vào trong cửa.
Mặt người thanh niên dựa vào thật gần, không dám chống lại tầm mắt anh, Tuyết Nhi nhắm hai mắt lại.
Lông mi Tuyết Nhi rất dài, giống như tóc cô vừa đen vừa dày, càng phụ
trợ cho da thịt trắng nõn, phảng phất như một búp bê làm bằng thủy tinh
dễ vỡ, khiến người ta không đành lòng tổn hại đến.
Ngón tay người thanh niên vuốt ve trên má Tuyết Nhi, xúc cảm mềm nhẵn,
đến gần rồi có mùi nhàn nhạt, không phải là hương vị sản phẩm trang
điểm, là từ da thịt bản thân phát ra, thật thanh đạm, cũng là thứ có dụ
hoặc thật lớn đối với người khác phái.
Tối om sẽ chỉ càng làm cho con người thêm bất lực, cho nên Tuyết Nhi
vụng trộm mở mắt, gương mặt phóng đại của người thanh niên ở rất gần rất gần bản thân cô, hai chóp mũi gần như dán dính vào nhau, Tuyết Nhi sợ
tới mức một lần nữa nhắm mắt lại.
"Tuyết Nhi, em không nghe lời, cho nên tôi muốn trừng phạt em." Người
thanh niên áp gần một chút, ở trên mũi cô cắn một ngụm, rồi mới hôn môi
Tuyết Nhi, vươn đầu lưỡi tinh tế vẽ đường nét trên môi cô, rồi mới đẩy
mở đôi cánh môi tập kích vào hàm răng. "Tuyết Nhi, mở miệng ra, không
cho cắn."
Tuyết Nhi lúc này nghe lời, cô sợ người thanh niên thật sự muốn trừng phạt cô.
Người thanh niên vừa lòng cười, đầu lưỡi chui vào khoang miệng Tuyết
Nhi, đảo qua mỗi một góc, cuối cùng dây dưa một chỗ với lưỡi của cô, kỹ
xảo của anh rất tốt, một người con gái chưa hiểu nhân tình thế sự căn
bản không địch nổi tiến công của anh.
Tuyết Nhi cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng bị bí hơi đến mức không thở nổi, nhưng cũng lại thật thoải mái, nhịn không được giật giật đầu lưỡi.
Nhận thấy phản ứng ngây ngô của cô, người thanh niên hôn càng trở nên
nồng nhiệt hơn, từ khoảng không xuất ra một bàn tay cởi nút trên quần áo Tuyết Nhi, từ trước ngực chậm rãi đi xuống.
Tuyết Nhi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tư duy trở nên trì trệ. Thân
thể bắt đầu từ bên trong nóng lên dần dần khuếch tán ra toàn thân, thật
nóng. Trái tim nhảy đập thình thịch đến kịch liệt, chân cũng nhũn ra,
nếu như không phải cánh tay người thanh niên chống đỡ phía sau cô, hiện
tại cô đã không thể đứng nổi nữa.
Một lúc thật lâu, thật lâu sau, lâu đến mức Tuyết Nhi cho rằng đã qua
một thế kỷ, người thanh niên cuối cùng buông môi cô ra, cho cô có khoảng trống để mà thở dốc.
Tuyết Nhi cố gắng thở hổn hển, vừa rồi không khí trong lồng ngực cô
dường như đã bị rút cạn, cô thậm chí còn cho rằng mình sẽ cứ còn sống sờ sờ vậy mà bị chết ngộp, may mắn, cô còn sống, mặt cô bởi vì nụ hôn đó
mà trở nên ửng hồng phấn phấn, như một quả táo chín mọng, phá lệ mê
người.
"Tuyết Nhi, em thật đẹp!" Người thanh niên tán thưởng, cô gái trước mắt
tựa như một khối ngọc chưa được mài dũa tạo hình, ngây ngô thuần khiết,
nếu dạy dỗ qua một đoạn thời gian nữa, vậy đem so với bất kỳ người phụ
nữ nàokhác đều có thể thỏa mãn bản thân mình, người thanh niên nghĩ đến
thế, đã quyết định chiếm lấy Tuyết Nhi làm của riêng.
Tuyết Nhi không dám mở mắt, hơi thở người thanh niên phun lên khắp trên mặt, ấm áp, ngưa ngứa.
"Mở mắt ra, nhìn tôi." Người thanh niên dụ dỗ nói.
Ánh mắt Tuyết Nhi giật giật, cũng không có mở ra.
Người thanh niên trừng phạt dường như kéo mở quần áo Tuyết Nhi, lộ ra một mảng thịt trắng tuyết trước ngực.
"A!" Tuyết Nhi hoảng hốt hô một tiếng, trên người một trận mát lạnh, mở
mắt ra mới phát hiện áo bị kéo mở, phía trước che chỉ còn lại duy nhất
có một chiếc áo ngực màu hồng, "Không, không cần!"
Định đưa tay chặn, lại bị người thanh niên ngăn lại, môi lần nữa che
lên, so với lúc trước càng mãnh liệt, dường như muốn cuốn lấy sóng to
gió lớn trong miệng cô, hai tay chống đẩy người thanh niên trước ngực
rất nhanh đã không còn sức nữa, chỉ có cố gắng túm lấy quần áo anh, khả
năng suy nghĩ tư duy cũng dần dần trôi đi mất.
Người thanh niên nhấc bổng ôm ngang Tuyết Nhi lên đặt trên giường, nhìn
cô nửa thân trần và ánh mắt mê ly, từ dưới bụng dần dần dâng lên một
luồng nhiệt nóng.
"Tuyết Nhi, mở to hai mắt nhìn tôi, chuyện kế tiếp sẽ rất thoải mái."
Giọng nói người thanh niên trầm nhẹ mà có từ tính, lúc nói chuyện đồng
thời loại bỏ tất cả những trói buộc trên người Tuyết Nhi, phơi bày ra
thân thể mềm mại mảnh mai.
Những đường cong đặc trưng nữ tính của cơ thể người con gái hoàn toàn
không còn vật che chắn, da thịt trắng noãn mềm nhẵn tựa như trẻ con, hai luồng trước ngực bé bỏng mà mượt mà, bụng bằng phẳng, cùng với chỗ thầm kín giữa hai chân, là cả một sự cám dỗ người ta đi xâm phạm, trong mắt
người thanh niên, cô tựa như một món ăn mĩ vị ngon lành đang đặt trên
bàn cơm, chờ người đến nhấm nháp.
Mất đi quần áo che đậy, Tuyết Nhi thẹn thùng lui mình, hơi lạnh trong
không khí khiến cô rùng mình một cái, hơi hơi mở to mắt, vừa vặn nhìn
thấy người thanh niên đã cởi xuống lớp vải cuối cùng, thân thể anh rất
đẹp mắt, so với bất kỳ thân thể người đàn ông nào cô từng nhìn thấy
trong khoảng thời gian qua đều đẹp mắt hơn, khiến Tuyết Nhi choáng ngợp
không biết phải làm sao nhất chính là cây cột đang dựng thẳng trong bụi
cỏ đen giữa hai chân anh.
Bạn đang đọc truyện Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.