Chương 32
"Chị Bạch Lan, Dương thiếu gia nói muốn đưa em ra ngoài." Tuyết Nhi một
hơi chạy xuống dưới lầu, gặp Bạch Lan liền kéo cô ta kể rõ tin tốt này.
Bạch Lan âm thầm cắn răng, cô ta thấy được bên ngoài chiếc cổ trần trụi
của Tuyết Nhi có thêm dấu hôn mới, không nghĩ tới bản thân vất vả bày ra mưu kế không chỉ thất bại, toàn bộ chỗ tốt còn bị Tuyết Nhi chiếm đi,
cả hai vị thiếu gia vậy mà đều có hứng thú với con nhóc này, Bạch Lan
hung hăng trừng mắt nhìn cô gái có gương mặt hưng phấn, đang muốn bỏ tay nó ra.
"Ai cho cho cô ở lại?" Giọng nói mang đầy ý lạnh, vẻ mặt Bạch Lan toàn
bộ Sở Dạ đều nhìn thấu, cô gái này hành động việc làm đã vượt quá giới
hạn, cái nhà này không thể dung chứa cô ta được nữa.
"Cậu... cậu Cả." Bạch Lan nháy mắt liền biến thành dáng vẻ dịu ngoan,
biểu cảm trên mặt cũng điềm đạm đáng yêu, "Cậu Cả, em làm điểm tâm, còn
nóng, cậu có muốn mang lên hay không?"
"Không cần. Tôi muốn ra ngoài, trở về không mong sẽ còn gặp lại cô."
"Cậu Cả, xin anh cho em được ở lại, rời khỏi nơi này, em không còn chỗ
để đi nữa, em nhất định sẽ hầu hạ hai anh thật tốt, có khổ có mệt hơn
nữa em cũng sẽ làm, cậu Cả, xin anh. Chỗ nào em làm không tốt em nhất
định sẽ sửa..." Bạch Lan lập tức quỳ trên đất, giữ chặt tay áo Sở Dạ
khóc lóc.
"Xem ra cô vẫn không rõ bản thân sai ở đâu?" Sở Dạ ôm Tuyết Nhi kéo vào
trong lòng, lạnh lùng nhìn xuống người đang quỳ, "Cô vẫn nhớ tách cà phê kia chứ?"
Bạch Lan thất kinh, cô ta cho rằng kế hoạch này rất chu đáo chặt chẽ,
không ngờ rằng Sở Dạ toàn bộ đều biết, liếc nhìn Tuyết Nhi đang nghi
hoặc trong lòng anh, "Cậu Cả, anh nói oan cho em, cái gì em cũng không
làm. Nhất định là cô ta, có phải cô ta đã nói bậy bạ gì không? Cậu Cả,
anh nhất định phải tin em. Em làm sao có thể làm ra cái chuyện này? Oan
cho em...."
"Đủ rồi! Chẳng qua tôi chỉ nói đến cà phê, cô kích động như thế làm cái
gì?" Sở Dạ đẩy Bạch Lan ra, cười khiến cho người ta kinh tâm, "Đừng cho
rằng tất cả mọi người đều suy nghĩ ngu xuẩn giống như cô."
Bạch Lan biết cô ta không có cách nào khác cãi lại, dựa theo tính tình
cậu Cả chính là quyết ý đuổi cô ta đi, suy nghĩ xoay chuyển, đổi ý định
hướng về phía Tuyết Nhi, khóc lóc giữ chặt tay Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, em giúp chị van xin cậu Cả được không? Rời khỏi nơi này chị không có chỗ
để sống, chị thật sự biết lỗi rồi, em giúp chị xin cậu Cả đi. Tuyết Nhi, em là em gái tốt của chị, em nhất định phải giúp chị a, chị sẽ cảm kích em cả đời."
Tuyết Nhi đại khái cũng hiểu được, thiếu gia muốn đuổi chị Bạch Lan đi,
tâm tư cô đơn thuần, làm sao biết chuyện Bạch Lan lợi dụng cô, thấy Bạch Lan quỳ cầu khẩn, khóc thành bộ dáng đáng thương, trong lòng cô cũng
bắt đầu khó chịu, "Dương thiếu gia, để chị Bạch Lan ở lại được không? Có chuyện gì sai cứ phạt em là được, chị Bạch Lan thật đáng thương, hãy
tha thứ cho chị ấy, để chị ấy ở lại đi."
"Cậu Cả, xin anh, cho em thêm một cơ hội nữa đi, em sẽ không bao giờ tái phạm...."
Sở Dạ bất đắc dĩ, anh đã vì muốn tốt cho Tuyết Nhi, ngược lại bị trở
thành người xấu, thấy cô vẻ mặt cầu khẩn nhìn anh, lại không hạ quyết
tâm được, huống chi lần giáo huấn này, Bạch Lan hẳn cũng sẽ an phận một
chút, "Nể tình Tuyết Nhi, tôi tha cho cô một lần, đừng để tôi phát hiện
lần thứ hai."
"Cám ơn cậu Cả! Nhất định sẽ không." Bạch Lan cúi thấp đầu, làm người ta không nhìn thấy được hận ý trong mắt cô ta, khoản nợ này một ngày nào
đó cô ta phải đòi lại tất cả.
Sở Dạ không có cách nào đoán trước tương lai phát sinh chuyện gì, bằng
không anh nhất định sẽ không ra quyết định này, anh chưa từng hối hận
như thế.
Bạn đang đọc truyện Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.