Chương 10: Vũng Máu Chó Rơi Xuống Đầu 1
Lạc Quyên ngồi chiếc xe lăn màu hồng, chiếc xe lăn vừa vặn kích cỡ không quá to, chỗ ngồi được sơn lên một lớp hồng phớt, dưới có đệm cao cấp
khi ngồi rất êm và thoải mái chứ không như chiếc xe lăn bình thường ngồi vào chỉ có cảm giác như ngồi trên tấm xốp.
Bánh của xe vừa vặn
với kích cỡ xe, không ảnh hưởng đến việc tự lái khi mỗi lần không có
người đẩy hộ. Phanh xe các thứ đầy đủ, có cả dây an toàn nữa, đằng sau
là người hầu nữ đẩy xe, trên người người hầu nữ mặc đồ bình thường còn
Lạc Quyên là mặc đồ của nữ sinh hoặc nói là đồng phục của trường, áo
trắng ống tay ngắn dưới viền đỏ, chất vải mỏng mát, váy đỏ dài đến đầu
gối, kích cỡ được may theo dáng người khi mặc không bị bó sát quá cũng
không bị rộng thùng thình mặc vào vừa người còn tôn lên được dáng người
cùng đôi chân nhỏ nhắn kia của Lạc Quyên.
Lạc Quyên khi ngồi lên
chiếc xe này thật không muốn đi ra ngoài đường, không phải vì không
thích mà là nhìn nó cũng quá sặc sỡ... sặc sỡ đến nỗi mắt muốn mù! Có lẽ do Lạc Quyên không quen nhìn những màu khác ngoài màu đen với màu bạc,
khi nhìn màu khác mới thế.
Lạc Quyên ở ngoài nhìn vào cổng trường lẫn cả trường, có những chỗ cao chiều ngang nhìn hẹp, chỗ to thì chiều
dọc thấp, ngoài trồng thêm mấy cây cảnh trang trí cùng thêm chút thiên
nhiên, kiến trúc của trường xây theo màn hình cong, Lạc Quyên nhìn như
mình đang ở trong vòng tròn của cái vương miện hoàng tử trong truyện cổ
tích hay đội, mỗi tội nó to hơn. Hoàng tử đội vương miện....
Cái
từ này xuất hiện ngay trong đầu Lạc Quyên... Lạc Quyên nhắm mắt thư giãn cả cơ thể thả lỏng như đang chìm vào một thứ gì đó vô cùng đẹp đẽ.
"Ý Liệu Tuyết Tình kìa, ngồi xe lăn cơ cũng không biết xấu hổ sao còn đến
trường vậy trời?" Nam sinh nữ sinh ngoài cổng trong cổng thấy Lạc Quyên
ngồi xe lăn đằng sau là một người đẩy xe miệng họ bắt đầu nói này nói nọ không ngừng kèm theo là những tiếng cười châm chọc khinh thường.
Lạc Quyên mặt hưởng thụ chẳng có tý nào gọi là khó chịu hay tức giận bởi vì Lạc Quyên đang đeo tai nghe và chìm trong những lời hát...
*Rap : Nhân duyên tình trường như cánh hồng phai ( Mel : Buông cánh hoa đã tàn )
Hữu duyên nhưng không phận thì vẫn rẽ hai ( Mel : Đôi tay không thể giữ lấy yêu thương hôm qua )
Người đi lối cũ chẳng vấn vương
Bỏ chữ tình cùng chữ duyên phía bên vệ đường ( Mel : Trước kia đôi ta từng ngày nào mặn nồng mà giờ đây )
Người ơi, hạnh phúc đã từng đợi chờ
Cớ sao nỡ bước vội vàng để cánh hoa rơi bên thềm chờ đợi ( Mel : Cành hoa héo úa, mang theo ngàn nỗi nhớ… )
Mưa vẫn buồn, vẫn rớt từng cơn trắng ngời
Cánh hoa hồng nặng trĩu đang khẻ rủ dần kìa mưa ơi...
Mel : Nhưng sao nay anh quay trở về?
Ta còn gì đâu hoa xưa đã héo trong tim
Mối duyên xưa dù giờ chỉ là mộng thôi
Em như nay trăng đã úa…
Thôi anh ơi duyên ta đành lỡ… *
Từng lời đi vào lòng Lạc Quyên, nó như lời dẫn lối khiến người ta chìm vào.
Lạc Quyên thường có sở thích nghe nhạc nhất là rap, bài rap này tên Cánh Hồng Phai lên youtube tìm được nghe thử thấy hay tai... mặc dù không
hiểu lắm nhưng nghe nhiều thành nghiện rồi.
Đang nghe bỗng cảm
thấy xe lăn dừng lại Lạc Quyên tưởng đã đến nên mở mắt tháo tai nghe,
mắt nhìn thấy Lãng Nịnh Thu ngã trước mặt mình và những người xung quanh liên tiếp đến bên Lãng Nịnh Thu an ủi rồi đỡ dậy còn tai thì nghe thấy
tiếng chửi bới rồi trách móc của những người đó.
"Liệu Tuyết Tình cô không nhìn đường à? Đâm vào nữ thần rồi còn ngơ ra đó?" Nữ sinh a
"Mau xin lỗi nữ thần!" Nam sinh b
"Cô què rồi còn muốn nữ thần què cùng cô à? Đồ lòng dạ độc ác! Mau xin lỗi đi!" Nam sinh nữ sinh quần chúng....
"..." Lạc Quyên
Oắt Tờ Heo?
Bạn đang đọc truyện Nữ Phụ Khuyết Tật Thật Đáng Thương! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.