Chương 137: Huyết Ảnh Cô Thành (3)
Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch vẫn bị giám thị trong doanh địa như cũ. Liễu
Lịch cảm thấy hơi lo lắng, tuy nàng giận đám người Lan Đình và Trình
Bân nhưng lần này ra ngoài thi hành nhiệm vụ nàng chính là người dẫn
đội. Hiện tại năm mươi đệ tử tinh anh của Lạc Tinh Tông đã bị hao tổn
hơn phân nửa mà cũng không biết có mấy người có thể sống sót nên nội
tâm nàng không dễ chịu gì. Bất kể thế nào đi nữa thì lần này nếu có thể trở về Lạc Tinh Tông thì nhất định sẽ bị trách phạt.
Đoan Mộc
Vũ rất bình tĩnh, yên lặng ngồi trên lưng gấu đen. Trong tay hắn cầm
một Băng Linh Quả cho Tiểu Bạch ăn, vẻ mặt rất chuyên chú. Chỉ có con
gấu đen này luôn dùng đôi mắt đỏ ngầu, cực kỳ cảnh giác nhìn đám đệ tử
Vô Cực Môn xung quanh.
"Đại Hắc, không cần phải khẩn trương! Ngày sau ngươi sẽ giống như Tiểu Bạch vậy!"
Đoan Mộc Vũ dường như tự nói với mình! Mặc dù con gấu đen này không phải
là do hắn tự mình thu phục nhưng hắn có thể khẳng định sau này gấu đen
sẽ tuyệt đối trung thành với hắn bởi vì đây không phải là thủ đoạn thu phục và ngự thú thường dùng trong tu hành giới. Phương pháp này chẳng
khác gì gấu đen tự nguyện. Với lai lịch mạnh mẽ của Tiểu Bạch, trong
tương lai gấu đen sẽ đạt được chỗ tốt không thể đo lường được!
"Đại Hắc, Tiểu Bạch? Hai cái tên này cũng rất hợp nhen!" lúc này Liễu Lịch
nhìn sang rồi thấp giọng nói. Mặc dù nàng là người có cảnh giới Linh
Thai nhưng cũng không thể nhìn ra lai lịch của Tiểu Bạch. Trên thực tế,
lúc này Tiểu Bạch cũng chỉ giống một con gà con nhanh nhẹn mà thôi. Trừ
phi là cao thủ cảnh giới Tử Khí có thần thông thiên nhãn mới có thể
nhìn ra lai lịch của nó chứ nếu không đám người Vô Cực Môn đã bất kể
giá nào cũng phải cướp đoạt bằng được rồi!
Bởi vì so sánh với mảnh vụn Yêu Thạch hư vô mờ mịt thì Tiểu Bạch có huyết mạch thần thú còn trân quý hơn nhiều.
Đoan Mộc Vũ gật đầu, rồi bỗng nhiên nói: "Mấy người Lan Đình và Trình Bân
nhất định là vẫn có thể sống sót, thế nhưng chưa chắc bọn họ đã trốn
trong Cô Thành, giờ phút này có lẽ đã thoát khỏi chỗ này. Liễu sư tỷ,
sau này nếu ngươi có trở về sơn môn thì phải cẩn thận một chút."
Nghe thấy Đoan Mộc Vũ nói vậy, Liễu Lịch không khỏi sửng sốt. Bản thân nàng
cũng cực kì thông minh nên lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói này. Lan
Đình và Trình Bân chạy trốn một mình vì thế tuyệt đối sẽ không đem đầu
đuôi mọi chuyện bẩm báo cho cao tầng Lạc Tinh Tông biết bởi vì có tật
giật mình. Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ sẽ cắn ngược lại một cái, đem toàn
bộ trách nhiệm đẩy lên trên người nàng.
"Ta không thẹn với
lương tâm, sư tôn và các vị tiền bối sẽ đưa ra phán xét công chính nhất! Việc này là trách nhiệm của bọn hắn, đừng hòng trốn tránh! Làm đồng
môn với bọn họ đúng là một điều sỉ nhục!"Liễu Lịch cắn môi, thấp giọng nói.
Đoan Mộc Vũ im lặng một lúc rồi không đề cập tới đề tài
này nữa vì hắn không phải là đệ tử của Lạc Tinh Tông. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, tầng mây như sương mù vẫn đang bị cuồng phong thổi không
ngừng, biến ảo ra vô số hình dạng. Nước biển Bắc Hải màu xám khiến
người ta không khỏi sinh ra cảm giác đầy kính sợ. Đây chính là khí tức đặc biệt của man hoang và chỉ có trong man hoang!
Hắn nhảy từ
trên người gấu đen xuống, đem Tiểu Bạch đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật ném
vào trong cái túi trên vai, sau đó nói: "Liễu sư tỷ, ta muốn vào trong
nhà đá hôm qua xem một chút!"
"Nhà đá? Có gì không ổn sao?" Liễu
Lịch ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Vũ một cái, có chút ngạc nhiên hỏi. Hiện
tại nàng đã không xem Đoan Mộc Vũ như một người tu hành cảnh giới Động
Huyền bình thường nữa. Không nói đến những chuyện lúc trước, khi thú
triều xuất hiện hắn đã có thể cảm ứng được nguy hiểm và chỉ riêng chuyện hắn có thể đánh chết một con yêu cầm cảnh giới Tử Mục thì đã là việc vô cùng khó lường rồi. Cho nên, khi hắn vừa nhắc tới căn nhà đá này,
Liễu Lịch lập tức ý thức được hắn phát hiện ra cái gì đó.
"Ta
chỉ mới nghi ngờ mà thôi. Phía ngoài căn nhà đá có điêu khắc ký hiệu,
thoạt nhìn rất cổ quái!" Đoan Mộc Vũ không xác định nên chỉ nói hàm hồ, bởi vì ký hiệu đó mơ hồ không rõ ràng lắm. Buổi chiều hôm qua hắn đã
nghi ngờ nên hôm nay muốn đến đó xem qua.
"Tốt, ta đi cùng ngươi !"Liễu Lịch gật đầu, rồi nói luôn.
Thế nhưng khi Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch vừa mới đi được hai bước thì năm
tên đệ tử Vô Cực Môn chịu trách nhiệm giám thị bọn họ lập tức vây quanh, người cầm đầu quát lên: "Chờ một chút! Phạm sư huynh có lệnh, hiện tại khắp nơi trong Cô Thành đều đầy rẫy nguy cơ trùng trùng, chúng ta cần
phải bảo vệ an toàn cho hai người các ngươi nên không được tùy tiện rời khỏi doanh địa!"
"Bảo vệ an toàn cho chúng ta sao? Đa tạ, làm phiền rồi!"
Trước khi Đoan Mộc Vũ phát tác thì Liễu Lịch đã tiến lên một bước, ống tay áo bên phải nhẹ nhàng phất một cái. Lập tức năm tên đệ tử Vô Cực Môn cản
đường liên tiếp loạng choạng, bị một cổ lực lượng vô hình mạnh mẽ đẩy
về phía sau hơn mười bước! Bọn họ chẳng qua chỉ là người tu hành cảnh
giới Động Huyền, làm sao có thể ngăn cản được Liễu Lịch đã là cao thủ
cảnh giới Linh Thai cơ chứ. Càng không thể bảo vệ hai người!
Lúc
trước Liễu Lịch nghĩ không cần phải so đo quá, từ đó khiến Lạc Tinh
Tông và Vô Cực Môn phải trở mặt nhưng nhẫn nại cũng có giới hạn. Nếu
định đối xử với bọn họ như tù binh thì chắc chắn không thể được!
Lúc này, năm tên đệ tử Vô Cực Môn biến sắc, tiếp theo đó đám đệ tử Vô Cực
Môn đang ở lại giữ doanh địa xung quanh cũng rối rít bao phủ tới đây.
Tuy bọn họ chỉ có cảnh giới Động Huyền, nhưng làm môn hạ đệ tử của một
trong ba đại tông môn nên có vẻ xem thường người có cảnh giới Linh Thai như Liễu Lịch!
"Hai người các ngươi dám ra tay đả thương
người? Thật to gan! Bọn ta bảo vệ an toàn cho các ngươi, không ngờ lại
dám lấy oán báo ân? Chẳng lẽ môn hạ Lạc Tinh Tông các ngươi ra ngoài
không được dạy dỗ hay sao?" Thấy đồng môn đã vây xung quanh, một tên đệ tử Vô Cực Môn lúc trước phụng mệnh giám thị hai người Đoan Mộc Vũ nhất thời lớn lối, chỉ thẳng vào Liễu Lịch quát mắng!
"Ghê tởm!" Rốt
cuộc Liễu Lịch đã không nhịn được mà giận tím mặt. Tay phải nàng nắm hờ
về phía trước, lập tức một đạo kình khí vô hình bóp chạt cổ họng tên đệ
tử Vô Cực Môn này rồi trực tiếp vứt bay xa vài chục trượng. Tuy nhiên
nàng xuất thủ vẫn có chừng mực.
"Tất cả tránh ra! Ta chỉ đáp ứng
phối hợp điều tra chuyện mảnh vụn Yêu Thạch với Phạm Trung Trực chứ
không phải là tù nhân của các ngươi! Nếu còn dám nói bậy thì đừng trách
ta không khách khí!"
Thấy Liễu Lịch thật sự ra tay, cả đám đệ tử
Vô Cực Môn đang vây xung quanh giật nẩy mình. Lúc trước bọn họ lớn lối
nhưng giờ phút này lại do dự, dù nhân số của bọn họ nhiều nhưng tu vi
chỉ ở cảnh giới Động Huyền, nếu phải động thủ thì chắc chắn không chiếm được chút tiện nghi nào.
"Tránh ra!" Liễu Lịch giận dữ quát lần một tiếng nữa. Đám đệ tử Vô Cực Môn vây quanh rốt cục cũng rối rít thối lui, thế nhưng đúng lúc này có một thanh âm âm trầm bỗng vang lên từ
phía sau đám người kia.
"Khẩu khí Liễu đạo hữu thật lớn, chẳng những động thủ đả thương người mà còn ngông cuồng như thế. Bản thân
ta cũng muốn xem, hôm nay ngươi định không khách khí với đệ tử của Vô
Cực Môn chúng ta như thế nào?"
Lời này vừa ra, một đám đệ tử Vô
Cực Môn đều vô cùng vui mừng hớn hở, khí thế đại tăng. Ánh mắt cả bọn
nhìn về phía hai người Đoan Mộc Vũ đầy bất thiện. Còn về phần tên đệ tử Vô Cực Môn lúc trước bị Liễu Lịch ném đi lại càng làm trò hét thảm lên
nói là gặp phải độc thủ, bản thân bị thương nặng.
Lúc này chủ
nhân của thanh âm âm trầm cũng chậm rãi rời khỏi đám người. Đó chính là một trong năm cao thủ cảnh giới Linh Thai dẫn đội Vô Cực Môn tên là Tôn Kiền. Ba động trên người hắn cùng với Phạm Trung Trực tương tự nhau,
đều rất âm hàn, xem ra là tu hành một loại công pháp.
"Liễu đạo
hữu, cho dù Giang sư đệ của ta có vô lễ nhưng chỉ cần để hắn nhận lỗi
là được cần gì phải xuất thủ đánh trọng thương như vậy? Chuyện này kính
xin Liễu đạo hữu cho bổn môn một câu trả lời, nếu không chuyện này cần
phải đi tìm sư môn trưởng bối của Liễu đạo hữu chủ trì công đạo rổi!"
Tôn Kiền híp đôi mắt lại, lạnh giọng cười nói. Hắn vừa mở miệng đã
biến chuyện vừa rồi nghiêm trọng thêm, nếu như lúc này hắn có nói thật
rằng muốn báo lên cao tầng của Vô Cực Môn và Lạc Tinh Tông thì người
chịu phạt nhất định sẽ là Liễu Lịch!
Nghe những lời ấy, Liễu Lịch không khỏi giận đến biến sắc. Nàng vừa muốn mở miệng phản bác thì thấy Đoan Mộc Vũ ở một bên bỗng tiến lên quan sát Tôn Kiền rồi trầm giọng
nói: "Ngươi rất muốn một câu trả lời sao? Tốt, ta sẽ cho ngươi câu trả
Lời!"
Vừa dứt lời, Đoan Mộc Vũ liền vẫy tay về phía sau một cái.
Lập tức gấu đen bỗng ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, sau
đó lao cả người lên, hai tay trước khổng lồ ầm ầm đập xuống, trực tiếp đánh xuống mặt đất. Sau một kích này, trên mặt đất đã bị phá vỡ thành
hơn mười vết nứt khổng lồ, những vết nứt này nhanh chóng khuếch tán
ra bốn phương tám hướng giống như một cơn sóng triều làm cho đám đệ tử
Vô Cực Môn đang đứng xung quanh không thể nào đứng vững nổi. Thậm chí có rất nhiều người không kịp chuẩn nên bị ngã thẳng vào vết nứt, chật vật không thể nào chịu nổi!
Nhưng đây chỉ là bắt đầu. Tiếp đó gấu
đen rống lên một tiếng, từ trong hai tay xuất hiện một đạo tia sáng màu
vàng lan ra giống như một cơn cuồng phong, chỉ trong nháy mắt đã bao
phủ toàn trường. Phàm là những nơi mà tia sáng máu vàng đi qua thì cả
mặt đất trước mặt của nó giống như đã sống lại, vô số đất đá gào thét
dâng lên, nện cho đám người Vô Cực Môn khóc lóc thảm thiết!
Tôn
Kiền cũng không ngờ rằng Đoan Mộc Vũ lại trực tiếp động thủ, lúc này
không khỏi giận dữ. Nhưng hắn còn chua kịp xuất kiếm thì thình lình Đoan Mộc Vũ cũng rống một tiếng dữ dội, vừa vang lên một lúc cùng gấu đen.
Tiếng rống này chính là Chấn Thiên Hống, lấy thực lực của Tôn Kiền cũng
bị chấn cho liên tiếp lui về phía sau, khí huyết và pháp lực trong cơ
thể cũng nhộn nhạo một hồi!
Cơ hội tốt như vậy sao Đoan Mộc Vũ
có thể buông tha? Thân hình hắn nhoáng lên một cái giống như một đạo
cuồng phong, vọt tới bên cạnh Tôn Kiền. Sau đó tay phải xuất ra một
quyền, oanh thẳng vào cằm Tôn Kiền!
Lực lượng của một quyền này
ít nhất là ba ngàn cân. Cho dù Tôn Kiền đã là cao thủ cảnh giới Linh
Thai vẫn không thể chịu đụng nổi, trực tiếp bị đánh bay ra xa vài chục
trượng. Nhưng Đoan Mộc Vũ không hề có ý định bỏ qua cho hắn, nên không
đợi Tôn Kiền kịp phản ứng thì Đoan Mộc Vũ đã áp sát. Trong nháy mắt khi
thân thể Tôn Kiền còn chưa rơi xuống đất thì hắn đã vươn tay bắt đùi
phải của Tôn Kiền, đập ngược xuống đất!
Nếu như một quyền lúc trước không khiến Tôn Kiền bị thương nặng thì một vật này lại khiến hắn nửa tỉnh nửa mê!
Đến lúc này, Đoan Mộc Vũ mới dừng tay. Hắn không muốn lấy mạng Tôn Kiền
nên mới không sử dụng kiếm và pháp thuật, và vì nếu làm thế thì sẽ kinh
động cao tầng Vô Cực Môn và Lạc Tinh Tông. Hơn nữa như vậy mới không
gây nhiều phiền toái cho Liễu Lịch.
"Ta là Hạ Mạch Nhiên và đây
chính là câu trả lời của ta! Ta thấy ngươi thật ngứa mắt! Có bản lĩnh
thì tới tìm ta xem, để xem cái tên chết nhát nhà ngươi trừ dựa vào Vô
Cực Môn để lấy thêm can đảm thì còn có bản lãnh gì?"
Đoan Mộc Vũ
cố ý nói những lời này không chỉ nói cho Tôn Kiền nghe mà chủ yếu làm
cho đám đệ tử Vô Cực Môn đang cực kỳ chật vật xung quanh tức giận, như
vậy hắn cũng đã xả giận cho Liễu Lịch một chút rồi.
Bạn đang đọc truyện Bát Hoang Kiếp được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.