Chương 26: Những Tháng Ngày Tươi Đẹp Kết Thúc Không Một Ai Hay Biết.
Lần thứ hai mở mắt sau khi mất ý thức, Lục Chi lại được nhìn thấy một
cái trần nhà trắng tinh quen thuộc, nhưng không còn là mùi hương trà hoa quế thân quen nữa, mà lại nồng nặc mùi thuốc sát khuẩn đặc trưng của
bệnh viện. Một bên cánh tay có cảm giác hơi tê tê, nhìn sang, Lục Chi
giật mình, cái quái gì thế? Tại sao lại phải truyền nước?
Lần này cố nghĩ lại thì đầu lại đau nhức, nặng nề khiến cho tâm trạng cô
càng thêm khó chịu. Cô nhớ mang máng hình như có nói về chuyện của Lâm
Huy và bố cô... Đúng rồi.
Dòng kí ức ẩn
hiện như thủy triều cuộn tới, những gì cần nhớ cũng đã nhớ lại hết, Lục
Chi lại thở ra một tiếng nặng nhọc sau đó nhắm mắt vào. Tới bây giờ cô
vẫn không thể tin vào chuyện Lâm Huy bỏ mặc bố cô lại mà một mình chạy
trước... Cô tin anh không phải người như vậy, mặc dù cơ sở để cô tin vào anh cũng vô cùng mong manh...
Nếu...anh
là người của tổ chức kia, mục đích tiếp cận cô là chờ thời cơ đến sẽ lập kế hoạch bắt một mẻ, vậy thì hoàn toàn là hợp lí. Nếu...anh không phải
người của tổ chức kia, mà thực sự là con người chỉ vì cứu mình mà quên
đi người khác, một kẻ ích kỉ như vậy, hèn nhát như vậy, dường như không
phải là anh... Nhưng nếu không phải người trong cuộc, vậy thì trong hoàn cảnh ấy cũng không thể biết được tình huống thực sự khiến anh phải cứu
lấy bản thân mà bỏ mặc bố cô.
Đang lan
man suy nghĩ, cửa phòng bệnh được mở ra, lần này cũng giống như lần cô
hôn mê lúc trước, cô gái đi vào là thư kí đặc biệt của mẹ.
"Cô lại đi vào đây lần thứ ba mươi rồi à." Không phải câu nghi vấn, hoàn
toàn là một lời nói đùa thuận miệng của Lục Chi. Thư kí Nga cũng cười,
trên tay bê một chiếc cặp lồng đặt lên bàn, từ tốn mở nắp ra nói:
"Không phải, nhóc nhầm rồi, tôi vừa mới từ nhà nhóc tới đây, ăn cái này đi, mẹ nhóc nói bác sĩ chẩn đoán nhóc bị thiếu máu nhẹ, cho nên bây giờ phải
tích cực ăn, xem này...mẹ nhóc nấu đấy."
Lục Chi từ từ ngồi dậy, cầm lấy cặp lồng đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó thờ ơ đặt lại bàn.
"Sao thế?" Trong câu hỏi có chút lo lắng.
Quả thật...
"Không phải của mẹ nấu." Lục Chi bình tĩnh nhìn thẳng.
"..."
Thư kí Nga đờ đẫn nhìn Lục Chi vài giây, sau đó đột nhiên cười phá lên khiến cô có chút giật mình quay sang: "Cô sao thế?"
"...Đầu bếp nổi tiếng của nhà hàng năm sao trong thành phố này nấu đấy, phương
pháp cũng là nấu theo như của mẹ nhóc ghi chép, sao nhóc có thể nhận ra
được?" Thư kí Nga tò mò nhìn cô.
Lục Chi
thở dài quay đi, bịu môi nói: "Đúng là làm giống y hệt mẹ, nhưng nếu như cháu bị ốm, mẹ sẽ chỉ hầm gà sâm cho cháu mà thôi."
Thư kí Nga gật gù cái đầu: "Ồ..."
"Mẹ cháu đâu rồi, cháu đang ở bệnh viện nào?" Lục Chi quay sang hỏi, thư kí Nga đáp: "Nhóc yên tâm, lát nữa mẹ nhóc sẽ về, sáng nay nhóc ngất xỉu,
mẹ tiện thể chuyển nhóc cùng chủ tịch Vương về thủ đô điều trị, bây giờ
hai người đang cùng điều trị ở một nơi, có điều...đây không phải bệnh
viện, đây là một phòng khám tư của mẹ nhóc, trước đây nơi này từng do
một người bạn thân của chủ tịch mở, nhưng người bạn ấy đã qua đời, giao
lại cho chủ tịch quản lí."
"Cộc cộc..."
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, thư kí Nga lập tức đứng dậy mở, Lục Chi nằm trên giường nghe thấy một tiếng gọi cũng kính vang lên: "Chủ tịch."
Mẹ về rồi ư...? Đúng lúc cần hỏi mẹ vài chuyện, Lục Chi thầm nghĩ.
"Đã khỏe hơn chưa?" Chỉ có một mình mẹ đi vào, đợi mãi cũng không thấy có
thêm người, chắc chắn là mẹ muốn nói chuyện với cô nên đã kêu thư kí Nga đi trước rồi. Lục Chi vội đáp:
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ." Sau đó thấy mẹ lấy ghế, ngồi gần giường của cô, Lục Chi vội hỏi: "Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ."
"Nói đi." Thúy Lan thẳng thắn nhìn con gái, cho thấy bà sẽ không trốn tránh câu hỏi mà con gái đưa ra.
Trước tiên, Lục Chi cười trừ giảm bớt không khí, sau đó mới từ từ nói: "Mẹ...bố hiện tại sao rồi?"
"Các bác sĩ ở đây vừa làm một đợt kiểm tra...hiện tại bố con vẫn đang hôn mê nhưng đã không sao rồi, có lẽ sẽ sớm tỉnh lại." Tuy Lục Ch có độ nhạy
cảm cao nhưng đối với lời nói của mẹ, cô hoàn toàn tin tưởng, lúc này
không có chút nghi ngờ nào cả.
"Vậy,
trong một tháng qua, tình hình công ty của bố sao rồi, bố không có ở
công ty một tháng, giới kinh doanh không có đề cập gì sao...?"
"Con cũng biết mẹ cũng là một cổ đông lớn trong tập đoàn của bố con,
việc bố con mất tích khiến cho công ty và báo chí rầm rộ, gây nên một
vài tổn thất, đương nhiên, mẹ cũng phải có phần trách nhiệm trong đó."
"Mẹ đã làm gì?" Lục Chi thuận miệng hỏi.
Thúy Lan nhìn cô vô cùng tự nhiên, lời lẽ nói ra như không có chút do dự: "Mẹ đã xác nhập J.Ret với S.U."
"Cái gì?" Lục Chi bật mạnh người dậy, hét lên cứ như kiểu vừa nghe được tin Việt Nam thả bom Mông Cổ vậy.
Thúy Lan liền xoa dịu con bằng ánh mắt cùng lời nói có chút nhỏ nhẹ, bớt đi
sự lạnh lùng: "Bây giờ là lúc gia đình ta cần đoàn kết lại, con không
nên có thái độ như vậy, tới một lúc nào đó con sẽ hiểu, hoặc nếu như rơi vào hoàn cảnh như của mẹ, chắc chắn con cũng sẽ chọn làm như vậy."
"Mẹ...ý con là, còn bố, bố sắp khỏe lại rồi, tới lúc đó...mẹ nói bố phải làm
như thế nào? Công ty là một tay bố gây dựng, tại sao nhân lúc bố như vậy mà mẹ lại nỡ lòng cướp đi thứ vô cùng quan trọng của bố...mẹ làm
vậy...con..." Lục Chi vô cùng hoang mang cùng lo lắng nhìn mẹ, tại sao
là thương nhân, ai cũng có một trái tim sắt đá như vậy?
"Lục Chi, con nên biết, mẹ đều là vì tốt cho bố. Trong hai tuần sau khi tin
bố con mất tích được lan rộng, giới thương nhân đều đã ngấm ngầm mua
chuộc các cổ đông lớn của tập đoàn, con phải biết, nếu như các cổ đông
đều bị mua chuộc, vậy chẳng khác nào công ty bố con đang bị rao bán rộng trên thị trường. Trong lúc cấp bách, mẹ bắt buộc phải ra tay, cứu lấy
công sức mà bao năm bố con gây dựng vất vả."
"...Mẹ." Ánh mắt Lục Chi dần biến đổi theo lời nói của mẹ, một tiếng kia cũng
thể hiện phần nào sự nhẹ nhõm cũng như áy náy vì có lời to tiếng ban
nãy, đúng vậy, thà để công ty của bố vào tay của mẹ còn hơn là trơ mắt
nhìn công sức của bố bị người khác giành dật như mấy món hàng giảm giá
ngoài chợ... Cho dù mục đích của mẹ là thế nào đi chăng nữa.
"Hơn nữa..." Thúy Lan nhìn con gái bằng ánh mắt như một người mẹ đích thực
nhìn con, ánh mắt mà bấy lâu nay cô luôn khao khát, khiến cô có chút
giật mình, lại thấy lòng như xúc động khó tả, cô nhất thời bất động nhìn mẹ. Thúy Lan dịu dàng nói: "Con đừng nghĩ công ty là thứ quan trọng
nhất đối với bố con. Đối với bố và mẹ...con mới là điều mà bố mẹ trân
quý nhất trong cuộc đời."
"..." Nếu như
có một cơn mưa đi ngang qua, cô sẽ không do dự gì mà òa lên khóc, sẽ
không để nước mắt rưng rưng mà khó rơi xuống tới như vậy, nghĩ tới danh
dự, nghĩ tới thế giới phía trước mà mình sẽ phải đối mặt, nghĩ tới bố mẹ và cuộc sống có thể sẽ gian nan trong tương lai, cô càng cắn răng không để giới một giọt nước mắt nào, không nên đánh rơi nước mắt, bởi vì sự
yếu đuối của bản thân sẽ càng làm mẹ cô lo lắng.
Lục Chi hít sâu, cố gắng hít sâu, thở ra một cách thoải mái mà âm thầm,
quay về phía mẹ, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều, đúng lúc này, mẹ
bỗng dưng lên tiếng:
"Mẹ có chuyện muốn
thông báo với con. Về chuyện học hành, mẹ đã rút hồ sơ của con lại. Mẹ
muốn con sang Ý học về kinh doanh, tới năm hai mươi tuổi sẽ cho con vào
chi nhánh của mẹ bên đó làm một chức vụ nhỏ, giúp con cọ xát và có kinh
nghiệm, tới một lúc nào đó...mẹ muốn thấy con cùng với công sức của bố
mẹ ngồi trên đỉnh cao nhất trong ngành mỹ phẩm thế giới." Tới lúc này,
giọng nói của mẹ thay đổi, ánh mắt cũng trở nên lạnh hơn ban nãy, thực
sự là sự khác biệt vô cùng lớn, nói vừa nãy và bây giờ là hai con người
cũng hoàn toàn có thể tin tưởng. Những Lục Chi có điều khác lấn át những cảm nhận mung lung không rõ ấy, nhưng căn bản, cô không rõ là mình lo
sợ hay do dự điều gì.
"Mẹ..."
Như hiểu con gái đang do dự, Thúy Lan lên tiếng: "Lục Chi, mẹ đã suy nghĩ
lại, con không nhất thiết phải tự mình trải qua những nguy hiểm, con còn rất nhỏ tuổi, còn chưa chững chạc, chưa đủ khả năng để đối diện với một thế lực mạnh như tổ chức kia, cho nên bây giờ con hãy mang theo tâm lí
thoải mái nhất sang Ý du học, chuyên tâm học về kinh doanh, mẹ sẽ mời
chuyên gia nổi tiếng về giúp con rèn luyện..."
"Không, mẹ..." Lục Chi bình tĩnh lại, ngắt lời mẹ: "Con sẽ ở lại Việt Nam, con
sẽ không thể để bố mẹ phải chiến đấu một mình bảo vệ con như vậy đâu."
"Lục Chi..."
"Chúng ta có thể mời chuyên gia về dạy cho con, con hứa với mẹ sẽ chăm chỉ mà, mẹ, nghe con đi, nếu mẹ để con đi, con sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ, con
nghĩ bản thân làm được, đừng để con thấy hổ thẹn với bố mẹ, với bản
thân..." Giọng cô nhỏ dần, ánh mắt chân thành nhìn mẹ, đôi tay không
biết lúc nào đã nắm chặt lấy đôi bàn tay đầy vết chai sần của mẹ.
"Ngồi thẳng dậy đi, nếu không sẽ bị vẹo xương sống đấy." Mẹ từ từ nói.
Cô vội bật dậy, dò xem nét mặt của mẹ. Nghĩ rằng mẹ sẽ giữ nguyên định kiến của mình, nhưng một điều lạ là, mẹ bất ngờ đồng ý:
"Vậy mẹ sẽ chuyển con về một trường học cấp ba ở thủ đô, tạm thời con cứ ở với mẹ, như vậy mẹ sẽ yên tâm hơn."
"Mẹ..." Lục Chi gọi một tiếng nũng nịu. Thúy Lan mỉm cười nhìn cô, đây là lần
đầu tiên bà nở nụ cười, Lục Chi vô cùng sững sờ, kinh ngạc, lại rất xúc
động cô thốt lên:"Mẹ lúc cười thật là đẹp."
Thúy Lan nói: "Được rồi, mẹ cho con học ở Việt Nam, nhưng con phải nhớ, thủ
đô là nơi có nhiều tai mắt của tổ chức nhất, ngay cả những đứa con của
những bộ phận thương nhân dưới trướng của tổ chức cũng có thể làm gián
điệp cho bố mẹ nó, tốt nhất là con nên kín đáo, đừng quá phô trương hay
làm loạn gì cả, yên lặng được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."
"Vâng." Lục Chi trả lời không hề có lấy một chút do dự, hoàn toàn không nghĩ đó sẽ là một việc vô cùng khó khăn hay cũng sẽ chính là thử thách đầu tiên trong những tháng ngày gian khó.
"Con nghỉ ngơi đi..." Đúng lúc mẹ định rời đi thì Lục Chi lại vội vàng gọi lại :"Mẹ...con vẫn còn...vẫn còn vài điều thắc mắc."
"Được rồi." Mẹ lại ngồi xuống ghế.
Lục Chi bắt đầu nói, mắt lảng đi nơi khác: "Mẹ...lúc xảy ra vụ đánh bom...tại sao con lại ở nhà mẹ mà bố lại..mất tích?"
Thúy Lan có vẻ sững sờ nhìn con gái, sau đó bình tĩnh lại hỏi: "Tại sao con biết về vụ đánh bom?"
"...Trên báo chí rất rầm rộ mà...mẹ...việc này không quan trọng, quan trọng
là...lẽ nào có người cứu con? Hay là mẹ? Nhưng lúc đó mẹ đang ở Ý mà..."
Thúy Lan nhìn ra chỗ khác, nghĩ nghĩ gì đó một lúc, sau đó quay lại nhìn con gái, bắt đầu tóm tắt lại sự tình:
"Hôm đó...vì một số việc ở tổng công ty nên mẹ đành hoãn lại lễ khánh thành, bay về Việt Nam. Tới sân bay quốc tế thì mở máy, đúng lúc nhận được một tin nhắn, nội dung là :nếu muốn cứu con gái thì tới địa chỉ ghi dưới
đây. Lạ là, địa chỉ đó chính là căn biệt thự của mẹ. Trong điện thoại
còn có ảnh của con, mẹ liền tới nhà mình. Sau đó thì thấy một chiếc xe ô tô đen đang đỗ ở trước cổng, thư kí Nga đi kiểm tra về nói rằng con
đang ở trong đó. Mẹ liền kêu người phá cửa cứu con. Sau khi con được an
toàn, mẹ lại nhận được tin có người đánh bom khách sạn của bố con. Mẹ đã sai người đi tìm ông ấy. Nhưng mãi vẫn không có thông tin. Không ngờ
lại lưu lạc tới chỗ cô gái kia. Nhân tiện, mẹ đã trả ơn hậu hĩnh cho cô
gái kia rồi, con an tâm."
"Mẹ...mẹ nghĩ
người cứu con là ai?" Chuyện này thật là lạ. Vừa có người muốn giết cô
và bố, lại có người muốn cứu cô... Rốt cuộc hai người này là thế nào?
"Mẹ cũng không biết, con người này...thật thần bí."
"Tại sao lại thần bí?" Lục Chi thắc mắc liền hỏi.
"Thực ra, đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa điều tra ra được điều gì, nếu như vậy không thôi thì mẹ cũng sẽ chỉ nghĩ là do những doanh nhân được mời tới
dự lễ đính hôn có đắc tội với những nhà đầu tư nổi tiếng nước ngoài nào
đó nên bị khủng bố. Nhưng một thời gian sau, trong máy tính của mẹ lại
nhận được một đoạn băng ghi âm cuộc trò chuyện của bọn chúng, một trong
số đó là giọng của một người mà mẹ không bao giờ quên được.... Con nói
xem, cho dù là người bình thường hay người của tổ chức kia, không ai có
thể xâm nhập vào máy tính và biết số điện thoại riêng của mẹ. Nhưng
người này lại giống như cái gì cũng biết, chỉ có thể có hai khả năng,
một, đó là người có cùng chung kẻ địch với chúng ta, hai, chính là người của tổ chức cố tình làm vậy. Nhưng nếu là người của tổ chức, theo cách
của bọn họ, sẽ không bao giờ làm vậy, bon họ chẳng bao giờ muốn tốn tiền mua một lượng lớn số bom để dàn dựng ra một màn kịch kịch tính kinh
động ra thế giới tới vậy. và khi nhìn thấy bố con bình an, mẹ lại càng
chắc chắn thêm điều đó. Cho nên, khả năng lớn nhất, chính là người đó có cùng chung kẻ địch với chúng ta. Theo như suy tính của mẹ, đó cũng là
một doanh nhân thành đạt, ngoài ra cũng thần bí ở chỗ, mọi sự điều tra
về con người này luôn được báo lại rằng không có một kẽ hở trong mạng
lưới thông tin thế giới, nghĩa là cuộc điều tra bất thành. Nhưng...nếu
có cơ hội, mẹ rất muốn được hợp tác với con người này."
"Vậy...tổ chức kia là gì? Tại sao lại muốn giết con và bố? Tại sao lại muốn làm
hại gia đình ta? Mẹ...mẹ vẫn chưa nói điều này cho con..." Từ trước tới
giờ mẹ chỉ nói chung chung là "tổ chức", chưa hề nhắc với cô về nguồn
gốc hay nguyên do mà cô phải chống lại chúng, trước mắt cô, mọi thứ vẫn
vô cùng mờ mịt.
"Đó là chuyện từ rất lâu rồi...lẽ ra, những vệc này chỉ nên do một mìn mẹ gánh vác, không nên làm phiền tới con, tới bố..."
Mẹ không trực tiếp trả lời, nhưng Lục Chi đã như ngộ phần gì đó, nhưng tới lúc này, mẹ lại không cho thêm cô bất cứ gợi ý nào nữa mà đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu:
"Nghỉ ngơi cho khỏe, mai mẹ sẽ đón con về nhà."
Sau đó không đợi Lục Chi trả lời, bà liền đi thẳng ra cửa, bước đi có chút vội vàng...
Ánh mắt cô luôn nhíu chặt nhìn ra cửa, mãi không dời đi.
...
Chương tiếp theo: Trường mới, một con người khác xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo? được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.