Chương 37: Chim Nhỏ Xấu Hổ
Ngày qua thật nhanh, Cao Lê tuy rằng vẫn là không gặp được Thánh
Tử, nhưng mà từ trong miệng người bên cạnh mình luôn có thể nghe được
tin tức của hắn. Tỷ như, hôm nay hắn ăn cơm gì. Đã có thể nở nụ cười với Mỗ Mỗ một chút, cũng có thể xuống giường, cùng Thường Nhất Sơn nói nói
cười cười. Thậm chí có một lần, lúc nàng đang ăn cơm, nghe được người
bên cạnh nói Thánh Tử bị táo bón khiến cho nàng nhìn hoa quả trong tay
mà một điểm thèm ăn cũng không có.
Khi Thánh Tử sinh bệnh, mọi người một lòng đều đặt sự chú trên
người hắn. Hiện tại bệnh dần dần khá hơn, mọi người liền quay trở về
công việc của mình, có người phát hiện ra điểm không thích hợp. Vị sư
huynh có một ngày báo cáo với Ôn Hoà, cá trong hồ gần đây tính tình đại
biến, gặp người không còn bơi đến quấn quít muốn ăn , ngược lại gặp
người liền trốn.
Cao Lê xoa xoa cái mũi, cúi đầu, quyết định trở về nhà ôm mèo.
Kỳ thực, hai mươi mấy ngày cùng Thịt Thịt ở chung với nhau, nàng cơ bản đã biết tính tình con mèo này. Rõ ràng một bộ cao cao tại thượng,
mỗi một lần bất luận nói cái gì, mặc kệ đúng sai đều phải phản bác,
nhưng mà nếu ngươi bắt buộc nó đi làm, nó vẫn sẽ làm tốt .
Rất giống như việc ấp trứng, rõ ràng không thể ấp trứng, nhưng vẫn
dè dặt cẩn trọng đem quả trứng đặt ở ngực, dùng chân trước ôm, thỉnh
thoảng lật chuyển vài cái.
Rõ ràng không thích bị Cao Lê ôm vào trong ngực, nhưng chỉ cần là
Cao Lê bắt nó, nó vẫn sẽ ngoan ngoãn không nhúc nhích, để nàng tùy tiện
sờ lông.
Rõ ràng rất muốn ăn cá, nhưng mà Cao Lê tức giận nói muốn cùng nhau ăn, không được ăn vụng, nó vẫn ngoan ngoãn nhìn chằm chằm cá, chờ Cao
Lê.
Hôm nay, nàng trở về phòng, lại nhìn căn phòng xáo trộn lung tung,
còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì liền thấy một con mèo từ trên trời giáng xuống, rúc trong y phục của nàng. không cần phải nói đã biết thừa là
Thịt Thịt, nàng lôi con mèo từ trong ngực cầm ra, túm gáy, cùng nó mặt
đối mặt: “Đây là chuyện gì? ! Ngươi tạo phản?”
Thịt Thịt một mặt sốt ruột nói: “Âm hồn không tiêu tan!” Nói xong
móng vuốt ôm lấy quần áo Cao Lê không tha, một mặt muốn trốn trên người
nàng, toàn thân phát run.
Cao Lê ôm nó vào trong ngực, vuốt lông nó nói: “Được rồi! không sợ! Có ta đây!”
Nhưng mà Thịt Thịt nhìn chung quanh, vẫn là dúi đầu vào trong khuỷu tay nàng.
Cao Lê thật không biết nó đang sợ cái gì, bỗng nhiên cảm thấy có
một vật nhỏ lôi kéo ống quần của nàng muốn bò lên trên, nàng cúi đầu, là một bộ xương chim khô chỉ lớn như đầu ngón tay, đang động đậy!
Cao Lê ngay từ đầu là hoảng sợ, nhưng mà bởi vì nó thật sự rất nhỏ, sở dĩ không quá đáng sợ, nàng ngẩng đầu nhìn lên trứng chim bên trong
tổ mèo, lập tức liền hiểu, bởi vì quả trứng kia đã vỡ, phỏng chừng đây
là Phượng Hoàng. Ngược lại thật sự là làm cho người ta không nói được
lời nào!
Cao Lê mất cả buổi, vẫn cảm thấy thích ứng không được. Nàng nhìn
con mèo trong lòng nói: “Thịt Thịt không cần phải sợ, là Phượng Hoàng.
Ngươi ấp nhiều ngày như vậy, rốt cục công đức viên mãn ấp nở thành
công, tuy rằng bộ dạng có điểm… Gầy! nhưng mà loài chim, sẽ đem động vật nhìn thấy đầu tiên làm nó mẹ nó, sở dĩ nó hiện tại nghĩ ngươi là mẹ ,
cho nên mới đuổi theo ngươi.”
Thịt Thịt từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên, gắt gỏng nói: “Không cần!”
Cao Lê cẩn thận đem Phượng Hoàng nâng lên đến, thả trong lòng bàn
tay: “Đã không cần, vậy chúng ta liền trả nó cho Thường Nhất Sơn đi! Bất quá, ngươi khổ cực nhiều ngày như vậy ấp ra bé cưng, ngươi cứ như vậy
nỡ đưa cho người khác sao?”
Thịt Thịt do dự một lúc lâu, dạo qua một vòng cạnh cốt Phượng, mở
to đôi mắt sáng ngời, nhìn Cao Lê, có vẻ như thật sự có một ít không nỡ.
Cao Lê sờ sờ đầu nó, thở dài một hơi nói: “Ta cũng sẽ không nuôi
Tiểu Phượng nga! Nghĩ đến ngươi cũng sẽ không thể đi! Vẫn là đưa cho
người biết nuôi đi! Nếu không thì, để nó chết đói, rất đáng tiếc nha!”
Thịt Thịt “Meo” một tiếng, le lưỡi liếm liếm cốt Phượng.
Cốt Phượng đứng không vững ngã sấp xuống trên tay Cao Lê, kêu một tiếng.
Cao Lê đem cốt Phượng đặt trên thân thể Thịt Thịt, mình ôm lấy Thịt Thịt đến sân nhà Thánh Tử tìm Thường Nhất Sơn.
Vừa thấy Thường Nhất Sơn nàng liền kêu lên.
Cao Lê hỏi: “Phượng Hoàng của ngươi, ngươi có nhận ra nó không?”
Thường Nhất Sơn không chút nghĩ ngợi thuận miệng đáp: “Dù cho hoá thành tro, ta cũng nhận ra!”
Cao Lê cười sáng lạn: “Vậy ngươi giơ tay đi ra!”
Thường Nhất Sơn nửa tin nửa ngờ vươn tay ra, hỏi: “Thế nào, ngươi tìm được nó?”
Cao Lê từ trên lông Thịt Thịt lấy cốt Phượng xuống, cẩn thận đặt trong tayThường Nhất Sơn nói: “Đây là Phượng Hoàng của ngươi.”
Thường Nhất Sơn mở to hai mắt mới nhìn rõ cốt Phượng trong lòng bàn tay kia, sợ choáng váng: “Đây là… Phượng Hoàng…của ta. Tráng Tráng của
ta T? !”
Cao Lê nói: “Tuyệt đối không có sai!”
“Nhưng mà… Tráng Tráng của ta, nó, lớn như vậy, béo như vậy, con này… thấy thế nào cũng không giống!”
Cao Lê cười cười, tròng mắt vòng vo vừa chuyển: “Phượng Hoàng trùng sinh trong lửa thôi! Bây giờ nó đương nhiên không giống trước kia. Bất
quá, ngươi đã nói cho dù là nó hóa thành tro, ngươi cũng nhận ra, vậy
nên, ngươi chắc cũng không so đo nó lớn lên thành cái dạng gì đâu! Dù
sao đây cũng là cốt Phượng độc nhất vô nhị trên đời.”
Thường Nhất Sơn tuy rằng cảm thấy nàng nói có lý, nhưng mà bộ xương chim khô này thật sự là Tráng Tráng sao? Hắn thật sự thật hoài nghi ha.
Cao Lê thừa dịp hắn do dự mà chạy trốn.
Thường Nhất Sơn một phen kéo vạt áo nàng nói: “Phượng Hoàng không
phải năm trăm năm mới trùng sinh trong lửa một lần sao? Vì sao hiện tại
lại trùng sinh trong lửa?”
Cao Lê đẩy tay hắn nói: “Này ta làm sao mà biết, ngươi đi mà hỏi nó!”
Thường Nhất Sơn lại hỏi: “Vậy nó muốn ăn gì?”
Cao Lê nói: “Ta làm sao mà biết, trước kia ta đâu có nuôi Phượng
Hoàng. Nếu không được, vậy cho nó uống chút sữa, bổ sung calcium đi!”
Nói xong, nàng ôm mèo bỏ chạy, không nghĩ lại cùng Thường Nhất Sơn nói
nữa, để tránh rơi rớt thông tin.
Thật không ngờ lại đụng phải người trong lòng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, tim ngừng đập. Bởi vì Thánh Tử ngay trước mắt nàng.
Thánh Tử mặc trường y bằng bông màu trắng, hợp với đôi môi bạc của
hắn, đôi mắt với lông mi dài, ánh mắt sâu như nước đêm trong hồ, dịu
dàng nhìn nàng, khiến nàng mê muội không rời mắt.
Thánh Tử bị nàng nhìn đến ngượng, cúi đầu, lại thấy con mèo trắng
ngoan ngoãn nằm ở trước ngực nàng. Cái đầu vừa vặn áp lên ngực cô nương. Hắn lập tức khí huyết dâng lên, lập tức lấy tay che miệng mũi, máu từ
kẽ tay ồ ạt chảy xuống.
Cao Lê cả kinh, lập tức nói: “Thánh Tử, ngươi không sao chứ?”
Thánh Tử ôm mũi nói: “Tại sao nó ở đây?”
Cao Lê thấy hắn chỉ con mèo trong ngực mình liền nói: “Đây là Thịt
Thịt của ta, đáng yêu lắm, lại còn ngoan ngoãn nữa, còn có thể ấp trứng, hơn nữa ấp chính là trứng Phượng Hoàng luôn.”
Thánh Tử kinh ngạc chỉ vào con mèo nói: “Thịt Thịt? ! !”
Cao Lê gật đầu: “Đúng nha! Ngươi xem nó béo vầy , không gọi Thịt
Thịt gọi là gì? Thánh Tử, ngươi không sao chứ? Tại sao lại chảy máu mũi
nữa rồi?”
Bạn đang đọc truyện Thật Xin Lỗi, Cường Ngươi Rồi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.