Chương 26: Hạnh Phúc Hay Khổ Đau (1)
Hắn chọc nó tức lên đuổi nhau chạy loanh quanh khắp phòng, bây giờ ai
nhìn vào mới thấy hai con người này sống đúng với tuổi của mình, thật
vui không cút lo âu phiền muộn trên gương mặt, ánh mắt vui tươi như chất chứa cả ngàn tia nắng, môi luôn hé nụ cười, sao mà ấm áp quá.Đang
chạy đột nhiên hắn dừng lại, nó đang đuổi phía sau không kịp dừng lại,
đâm đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn, nó ngã nhào xuống, may mà nó không
bị sao, cảm nhận thân thể không bị đau chỗ nào nó từ từ mở mắt, nhìn dáo dác xung quanh, nó chung bây giờ kẻ có áo người có quần thiếu chỗ này,
mất chỗ kia không tròn vẹn người ngoài nhìn vào thể nào cũng nghĩ bậy.
Tư thế vô cùng ám muội, nữ trên nam dưới thế mà còn thiếu vải mới đau chứ, cảm nhận được da thịt mềm mại của nó mà hắn như muốn *nói thế nào ấy
nhỉ! à đúng rồi* Nổ tung ra ấy chứ, nó thì được ngắm cái khuôn mặt mỹ
nam cận kê như vậy trong lòng có chút xốn xao khó tả.
Bất chợt nó ngồi hẳn dậy, ngồi trên bụng hắn, ánh mắt nhìn hắn cực kì mê luyến làm hắt có chút "hốt hoảng" nhìn nó chằm chằm:
- Em...em làm gì vậy?
Nó im lặng cười một cái rất chi là gian xảo:
- Bây giờ anh muốn làm gì nào?- Giong nó ngọt như mía, ánh mắt dịu dàng, tay thì không ngừng vuốt ve mặt hắn rồi từ từ kéo dần xuống cổ nó lấy
móng tay kéo một đường dài từ cỗ xuống ngực làm hắn có cảm giác bối
"dối", nhanh chóng đáp trả hắn đưa tay vuốt sợi tóc đỏ lòa xòa trước mặt nó.
- Em làm nhé!- Nó nói cực kì ngọt mà còn "em, anh" nữa hắn chết thật rồi, đương không chọc nó chi vậy không biết làm nó tưởng
mất đi "lần đâu" để bây giờ như vậy mà thôi kệ được vậy còn gì bằng. Hắn gật đầu lia lịa:
- Cái này em tự nguyện nhé!- Hắn cười gian đưa tay vuốt mặt nó.
- Hihi, dạ- Nó nói xong cuối xuống thấp xuống theo phản xạ hắn sướng tê
người ngắm mắt lại tận hưởng. Đôi môi nó mềm mại lướt đến cổ hắn.
...
..
.
"Cạp"
"Á Á"
Hắn la oai oái lên, mỏ to mắt nhìn nó:
- Sao em cắn anh!
- Cái đồ biến thái, anh nghĩ tôi sẽ làm gì hả! đồ biến thái chết đi, chết đi...- Mỗi từ chết đi là nó đập vô bộ ngực trần của hắn một cú thật
đau, chưa đủ nó nắm tóc hắn, kéo đầu hắn dập lên dập xuống sàn thấy mà
muốn vỡ sọ *tội cho thằng nhỏ*
- Anh xin lỗi em tha cho anh đi- Hắn nói rồi chộp tay nó lại.
- Nghĩ sao vậy, đồ biến thái chết đi!- Nó rút tay ra tát hắn một cái rõ đau.
Đúng lúc đó nhỏ và cậu chạy vào.
- Lam...ơi...La..m- Nhỏ bất động khi thấy cảnh đó.
- Lam ơi anh tới....HẢ- Cậu trợn tròn mắt nhìn nó và hắn đang "cảnh đó" dưới sàn.
- Ơ Ơ..-Nó ngỡ ngàng.
- Á...ANH HAI- Nó chạy đến chỗ cậu tiện tay giật lấy bịch bánh trên tay
cậu.Vì chỗ vết thương chưa khép miệng vẫn còn đau nên nó khẽ ôm vai, máu cũng nhỏ vài giọt thâm qua chiếc sơ mi trắng.
- Lam à, chảy máu kìa!- Nhỏ hoảng hồn đưa tay định chạm vào nhưng nó rụt lại đứng về phía sau lưng cậu.
- Anh hai...- Nó mếu máo
- Tại sao cô ấy nhận ra cậu mà không nhận ra chúng tôi!- Hắn nhìn nó rồi nhìn lên cậu.
- Đó mới là vấn đề, liều thuốc của mày chế tạo ra quả thật rất mạnh như
liều thuốc giải mà Lam và Hương đã làm còn mạnh hơn, người sau khi được
giải độc tùy theo mức độ mạnh hay nhẹ vì Lam là nhiễm ở mức cao nên mất
đi trí nhớ, nhưng sau khi tiêm liều thuốc ấy trí nhớ đang được dần khôi
phục, có lẽ nó sẽ nhớ những chuyện lúc 5 tuổi đó là chuyện đương nhiên
nếu nó biết tao là anh nó!- Cậu nói đưa tay xoa đầu đứa em gái nhỏ của
mìn nhìn nó hoạt bat vui tươi như vậy quả thực lòng anh thấy nhẹ nhõm vô cùng.
- Anh hai nói cái gì vậy, mà hai người này là ai,
*chỉ sang hắn* anh hai ơi thằng cha này ăn hiếp em nè anh xử ổng đi!- Nó mè nheo nói với anh.
- Anh có làm gì em đâu!- Hắn oan ức kêu lên nhìn hắn bây giờ hệt như đứa trẻ lên ba.
- Thôi thôi xn hai người cái- Nhỏ cười nói
- Lam à tuy bà chưa có nhớ tui là ai, nhưng tui sẽ giúp bà!hihi-Nhỏ vui vẻ nói nắm lấy tay nó.
Nó nhìn lên anh hai rồi nhìn sang hắn cuối cùng nhìn lại ở bàn tay trắng
trẻo đang đặt trên tay nó. Nhận được cái gật đầu và nụ cười của anh hai
và cái nháy mắt của hắn nó mới lấy hết can đảm nắm bàn tay của nhỏ, môi
nở nụ cười thạt đẹp.
-Thôi em về nghỉ ngơi đi! - Cậu nói.
- Dạ, mà nhà em chỗ nào?- Câu nói ngây ngô của nó làm cả bọn té ngửa.
-Trời ơi, để Phong dẫn em về- Cậu nói rồi chỉ tay vào hắn.
- Hả? không không sao anh để cái tên biến thái này dẫn em về! Không chịu!- Nó rống to lên, tay lay lay tay anh nó.
- Biến thái?- Câu cùng nhỏ đồng thanh ngẫm lại viễn cảnh lúc sáng mà cười gian sảo.
- Thôi về nào! - Hắn kéo tay nó đi mặc cho nó vùng vằng, la hét.
Cậu và nhỏ cười cười rồi cũng đi theo sau.
Chiếc siêu xe dừng lại trước căn biệt thự mà nó và hắn đã cùng chung sống.
- Bỏ ra coi-Tui tự đi được- Nó hét lên khi hắn bế nó từ trong xe vào.
- Em không mang dép đi vậy sẽ rất bẩn- Hăn nhìn đôi chân trần trắng nỏn nàcủa nó rồi cười tươi.
Nó ấm ức để im cho hắn bế, tựa đầu vò lòng ngực rắn chắc của hắn nó khẽ thở dài.
Lux từ đâu bay ra dụi đầu vào chân hắn.
- A A, con cọp A A- nó la toáng lên.
Hắn lấy tay bịt miệng nó lại, cuối xuống vuôt lông Lux một cái, nó sợ hãi ôm chặt lấy cổ hắn.
Lux cũng không hiểu cô chủ hôm nay làm sao cứ dụi đầu vào lưng nó làm nó la toáng lên, nước mắt ngắn dài:
- Oa oa oa anh đuổi nó đi
- Khoog sao đâu, đây là con báo em nuôi mà- Hắn cầm tay nó định sẽ giúp
nó vuôt lông Lux nhưng nó lại sợ hãi nhìn hắn rồi rụt tay về, hắn thở
dài khẽ nói:
- Không sao đâu, em tin anh chứ!- Nó khẽ gật
đầu mặc tay cho hăn đang tiến đến con vật hung hăng ấy, nó sợ hĩ nhìn
hắn rồi lại yên tâm khi cái nhìn đầy trìu mến của hắn, nó khẽ chạm đầu
Lux vuốt nhẹ rồi nhanh hơn con vật lớn khẽ hừ nhẹ thoải mái rồi nằm
xuống.
Hắn bế nó vào nhà, Lux cũng chạy
theo, vừa vào phòng khách đã gầm lên ghê gớm khi thấy "gia đình" ba mẹ
nó đang ngồi ở ghế sopha.
Nó nhảy xuống từ tay hắn, chạy vụt lại:
- Ba- Nó cươi tươi ôm tay ba nó không chú ý đến hai mẹ con Linh Chi đang
há hốc mồm. Linh Chi thấy hắn thì e thẹn cuối mắt xuống, hắn không nói
không rằng chỉ ngồi xuống một bên bán tin bán ngờ về lời nói của cậu hôm giao chiến "Đừng quá tin tưởng cô bnj thanh mai trúc mã của mày".
Ba nó khẽ ngạc nhiên nhưng lại vui vẻ xoa đầu nó cái nhìn đầy yêu thương:- Ừ, con gái!
Nó mới quay sang mẹ con ả ta:
- Ai đây ba!- Câu nói làm ba nó và mẹ con ả tay choáng ván, hồi trước còn đuổi thẳng cổ mà hôm nay như vậy chuyện gì đang sảy ra vậy?
- À đây là dì va em con- Ông có vẻ sợ hãi nói với nó.
Nó cười quay sang nhìn ba ta và ả Chi:
Chào dì, chào em!
- À, con, chào con- Bà ta ấp úng.
- Chào chị- Ả Chi nhìn nó căm ghét như phải nhẫn nhịn nói ra câu "chị
em", tia lửa trong mắt ả Chi lộ rõ nhưng nó không chú ý nhưng một người
đã phát hiện, hắn càng nhận ra khẳng định của cậu là đúng.
Bạn đang đọc truyện Máu Của Em Và Tôi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.