Chương 6: Hiện Trường Phát Hiện Án
Chết người rồi hả? Quý Lương giật mình, nhanh như vậy đã phát sinh đại án?
"Đại nhân…" Tay trái Phạm Lang nắm chuôi dao bên hông, hơi cong thân
người về phía trước cung kính hỏi kế tiếp phải làm như thế nào.
Quý Lương mặc dù thường xem kịch trinh thám, nhưng dù sao cũng không
phải nhân sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa xác chết cũng đều là giả, cho nên
trong lòng hiện tại vẫn trống không. Theo bản năng lại nhìn Chúc sư gia
còn chưa rời đi.
Trước khi Chúc Ti Nam đến đây cũng đã nghe ngóng qua Huyện lệnh đại nhân ngoại trừ việc ăn uống và chơi đùa bên ngoài, cái gì cũng không biết,
quả nhiên không sai, con mắt hơi híp, nhưng nghĩ đến bạc lập tức che dấu vài tia khinh thường, thản nhiên nói:"Quý đại nhân, trước hết ngài nên
để cho bổ đầu phái người đến hiện trường trông coi, lại nhanh chóng phái người đi mời người khám nghiệm tử thi đến."
Phạm lang chần chờ trong chốc lát, nhìn về phía Quý Lương, đến cùng nghe theo ai?
Quý Lương nhìn thấy ánh mắt Phạm Lang, vẫy vẫy tay," Nghe Chúc sư gia đấy."
"Vâng." Dưới chân Phạm Lang như sinh gió chạy biến ra ngoài.
*
Sông thủ thành bên ngoài cửa thành bắc, cây cầu đá xanh hoang vắng vắt
ngang qua mặt sông, người ở đây đều rời khỏi đường lớn, bình thường ít
người sống ở đây, ngẫu nhiên sẽ có người dân nghèo khổ tây thành ra
ngoài thành đốn củi khai khẩn đất hoang.
Quý lương mở cái dù giấy dầu màu trắng làm từ trúc xanh, xuất hiện bên
cây cầu đá. Từ xa đã ngửi thấy một mùi thối truyền đến từ dưới cầu, vội
vàng lấy ra chiếcc khăn tay màu trắng hình mặt trăng gấp đôi che lên
mũi.
Chúc Ti Nam nhìn thấy cử động này của Quý Lương vặn lông mày, rất nhanh im lặng chuyển hướng đến cây cầu bên cạnh.
Bổ đầu Tô Thu đang dẫn người vây quanh một vòng dưới cầu, thấy Quý Lương đã đến bên này, chạy tới vài bước, sau đó cong người ôm quyền hành lễ
nói: "Đại nhân, Ngỗ tác (1)đã bắt đầu khám nghiệm tử thi rồi. Đó là Lưu
lão hán người phát hiện thi thể, tiểu nhân đã xét hỏi qua chuyện." Nói
rồi chỉ vào một ông nông dân vác cuốc, tay dắt một con chó đen to cách
đó không xa.
(1)Người khám nghiệm tử thi thời xưa gọi là "Ngỗ tác"
Quý Lương gật gật đầu, Tô Thu xác thực có vài phần năng lực, chỉ vài tiếng đã an bài thỏa đáng việc này.
"Đại nhân tra hỏi thêm lần nữa"Tức thì Chúc sư gia mở miệng nói.
"oh." Quý Lương hơi sửng sốt một chút, vốn chính hắn định lược qua khâu
này, may mắn có Chúc sư gia nhắc nhở, sau đó ra vẻ bài bản nói với Tô
Thu: "Tô bổ đầu, gọi người đến đây, bản quan thẩm vấn lần nữa."
"Vâng, đại nhân." Tô Thu ứng tiếng quát Lưu lão hán một tiếng, chỉ thấy Lưu lão hán đang kéo con chó đen to muốn chạy đến chỗ đặt tử thi đi về
phía Quý Lương.
"Tham kiến Quý đại nhân." Lưu lão hán đến vị trí cách hơn một mét muốn quỳ xuống.
Đáy lòng Quý Lương có chút bài xích cái thói quan liêu này, nhanh chóng
cho Tô bổ đầu ngăn Lưu lão hán lại, mỉn cười mở miệng nói," Lưu lão hán, bên ngoài không cần đa lễ."
"Cảm ơn Quý đại nhân."Lưu lão hán cười cười, lộ ra miệng đầy răng vàng,
quý đại nhân này cũng không hư hỏng như người khác nói a.
"Lão bá, ngươi miêu tả một chút tình hình lúc đó thử xem." Mắt Quý Lương nhìn Chúc sư gia không biết khi nào đã lấy bút mực ra, đang đợi mình
thẩm vấn." Ngươi mang những công cụ này lúc nào?"
"Lúc đại nhân khi đang vùi đầu ănđồ lạnh."Chúc sư gia ý vị thâm trường cười cười," Trên hàm răng ngài còn có vỏ ớt đấy."
"A?"Quý Lương vội vàng dùng đầu lưỡi xỉa xỉa răng, quả nhiên một khối to.
"Quý đại nhân, tiểu nhân có thể nói chứ?"Lưu lão hán nhìn thấy Quý Lương quay người nhổ vỏ ớt ra, liền nhớ tới có một mẫu đất trồng ớt, nên đi
làm cỏ rồi.
"Nói."Quý Lương lạnh lùng nói, nghiêm mặt che giấu lúng lúng của mình.
"Sáng sớm hôm nay, tiểu nhân mang theo Lai Phúc (tên con chó)
sang bên kia làm cỏ, khoảng buổi trưa, thì chuẩn bị về nhà. Đã thấy Lai
Phúc chạy đến chỗ cây cầu đá xanh, tiểu nhân gọi thế nào cũng không
được."Lưu lão hán vừa nói liền chỉ vào con đường nhỏ cách hơn một trăm
mét ngoài bìa rừng. Con đường nhỏ bên kia là đất hoang khai khẩn, mà
xuyên qua rừng thông chính là quan đạo người đến người đi.
Quý Lương nhìn Chúc sư gia múa bút thành văn, thò đầu nhìn chữ dưới bút
lông, mạnh mẽ hữu lực, phiêu dật tiêu soái, phong cách tự thành một
trường phái.
"Sau đó tiểu nhân liền khiêng cuốc chạy tới nhìn một cái, còn chưa đi
đến đã ngửi thấy một mùi thối nức mũi."Đột nhiên Lưu lão hán nhớ tới
dưới cầu đá xanh sau lưng, toàn thân run rẩy, nhanh chóng áp sát Quý
Lương, tục ngữ nói làm quan có Thần phù hộ, toàn thân chính khí, tiểu
quỷ đều phải trốn tránh ba phần.
Quý Lương thấy lão đầu lôi thôi như vậy, nữ nhân luôn có vài phần thích
sạch sẽ, theo bản năng tránh về phía bên trái, cặp môi đỏ mọng khẽ
nhếch, không muốn để cho lão đến gần.
Chúc sư gia nhìn cái huyện lệnh tuấn tú so với nữ nhân này, còn thích
sạch sẽ, dáng vẻ dân chờ quan tốt này, mở miệng nói: "Con thiện trọng
lời nói, chớ lời ác hướng người"
Quý Lương đương nhiên nghe hiểu lời này. Mắt nhìn Chúc sư gia, mí mắt
trực nhảy, chính mình đã thuê một cái yêu nghiệt như vậy đến cùng là
phúc hay họa.
"Quý đại nhân, ngay khi tiểu nhân đi lên cầu, đã thấy Lai Phúc gẩy lấy
cái gì, kêu uông uông." Lưu lão hán lại kéo dây thừng Lai Phúc,"Sau đó,
tiểu nhân xuống dưới thì thấy miệng nó đang ngậm vật gì đó màu vàng, lúc đó tiểu nhân còn tưởng đó là dây thừng, đến gần nhìn mới phát hiện đó
là một đoạn ruột."
Lưu lão hán dừng một lúc, mấp mấy bờ môi khô khốc, nước bọt tiếp tục
văng bốn phía:"Lúc đó tiểu nhân còn tưởng là đại tràng heo chứ, đợi đến
gần lại là một bà nương cởi sạch đồ, trên bụng thủng một lỗ lớn, tiểu
nhân sợ quá bỏ chạy, ngay cả cái cuốc cũng quên cầm." Nói xong cười khà
khà," Vừa mới về nội thành liền đi huyện nha báo án."
"Ừm." Quý Lương gật gật đầu, tình hình tỉ mỉ phải đợi khám nghiệm tử thi xong mới biết được.
"Đại nhân, vậy tiểu nhân có thể về nhà trước được không?" Hiện tại Lưu
lão hán chỉ muốn rời hiện trường, đời này còn chưa từng gặp qua người
chết thảm như vậy.
Quý Lương nghĩ đã không còn việc gì nữa, liền gật đầu cho Lưu lão hán về trước.
"Lão bá muốn đoạt tài vật người chết sao?" Chúc Ti Nam nhìn chằm chằm cái nút trên ống quần Lưu lão hán, thoáng có chút nặng.
Quý Lương mù mịt, nhìn Lưu lão hán.
Lưu lão hán nghe xong, lập tức quỳ xuống trước người Quý Lương, sau đó
lại móc từ ống quần bên trái ra mấy món đồ trang sức nữ nhân, có cây
trâm, có vòng tay, còn có hoa tay làm bằng ngọc trai,"Đại nhân, xin tha
cho tiểu nhân lần này, tiểu nhân trong lúc nhất thời bị quỷ mê hồn, tính kiếm chác vài món."
Quý Lương thấy phía trên những vật phẩm này có sót chút dịch nhờn buồn
nôn, giống như nước ô mai, khóe mắt run rẩy, lạnh lùng nói:"Niệm tình
công lao hôm nay ngươi báo án lên, coi như xong, nếu dám có lần sau, bắt đi ngồi xổm trong đại lao."
"Tạ đại nhân..."Lưu lão hán vội vàng lạy ba cái.
"Được rồi, đi đi." Quý Lương vẫy vẫy tay,"Về nhớ dùng nước muối hoặc rượu cồn rửa tay."
Đợi sau khi Lưu lão hán rời đi, Tô Thu hỏi:"Đại nhân, vì sao không dùng
gạo nếp rửa tay?" Ở Cổ đại gạo nếp có thể giải thi độc, dùng ở phương
diện này là hữu hiệu nhất.
"Nào có nhiều thi độc như vậy?"Quý Lương liếc mắt, trong phim trinh thám hiện đại có nói: Sau khi người chết hai mươi tư tiếng đồng hồ đến bảy
mươi hai tiếng đồng hồ, nội tạng sẽ bắt đầu thối rữa, bên ngoài sẽ xuất
hiện dịch nhờn. Mà vừa rồi Lưu lão hán móc vòng tay ra, bên trên lại
dích một chút, vì lý do an toàn, vẫn nên tiêu độc cho thỏa đáng.
"Mời người nào khám nghiệm tử thi?" Trong trí nhớ Quý Lương huyện nha cũng không có Ngỗ tác.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Nghe nói hôm nay đi học....Thiên ngôn vạn ngữ....học tập tốt, mỗi ngày tiến về phía trước.( du ̄3 ̄) du
Nha dịch: Bẩm đại nhân, những cô nương kia thấy đồng xu không chịu cất.
Huyện lệnh: Cái gì?Thật to gan, kéo đến đại tiệc hầu hạ!
Sư gia: Đại nhân không thể, vậy phải tăng giá tiền đấy...Dùng tiền đấy..
Huyện lệnh: Vậy theo ý sư gia, nên làm thế nào cho phải?
Sư gia: Đại nhân nam sinh tướng nữ, mặc nữ trang múa cho bản sư gia nhìn ... Không... Cho các cô nương nhìn...
Bạn đang đọc truyện Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.