Chương 27: Đối Thủ Lớn
Trần Lĩnh cảm nhận được có đối thủ tấn công phía sau, lại nghe lời cảnh tỉnh của
Long Đầu, chàng hạ thấp lưng và đầu né đường gươm sắc lạnh, cùng lúc đó
hai châm sau hướng lên, chụm lại kẹp lấy cánh tay đối thủ. Chàng mượn
lưng ngựa làm điểm tựa xoay người hai vòng, vặn cánh tay mặt và cả thân
người đối thủ xoay theo.
Nghe tiếng răn rắc, đối thủ trật khớp kêu la oai oải, lúc đó ba tên ở ba hướng khác nhau chém tới. Trần Lĩnh nhanh như cắt rút đao hướng người
chém ba nhát, thanh đao của Ông Cọp khá tốt, có tên bị chém trúng lưng
bàn tay, có tên bị chém vào cùi chõ, có tên bị chấn động sống gươm bay
đi.
Long Đầu nhìn thấy hết, anh ta trợn mắt ngạc nhiên với thủ pháp mau lẹ
của bạn mình. Anh nhìn rõ động tác chém ba đao liên tiếp là một chiêu
trong võ công nhà Ông Cọp có tên là “Bàng Hoàng Hai Tiếng Nước Non”.
Chiêu này Long Đầu đã thấy Ông Cọp sử nhiều lần, lần nào cũng trong tâm
thế kích động, đường đao nhanh và liều đến mức chẳng cần mạng nữa, rất
nhiều điểm yếu đều lộ ra. Nhưng Trần Lĩnh sử lại khác, không đúng tư thế nhưng lại kín kẽ, ba thế công đều có thể che lấp yếu điểm. Chiêu này
thường đánh liên hoàn sáu đao, nhưng Trần Lĩnh chỉ sử đến ba là dừng.
Long đầu ngẫm nghĩ: “Đúng là bàng hoàng nhưng cần phải tỉnh táo, không
nên kích động, chẳng lẻ tên Cọp đã hiểu được yếu quyết võ công thượng
thặng của vua Lê rồi.”
Trong lúc Long Đầu nghĩ ngợi, Trần Lĩnh đã nhảy khỏi con ngựa, đánh ra
hàng chục chiêu đao pháp nhà họ Lê. Năm tên đã bị đánh ngã, đang nằm rên rỉ. Long Đầu lúc này mới xông lên tiếp ứng. Bên kia còn sáu người.
Trong thế né đường chém ngang, Long Đầu lạng qua bên hữu nơi cánh tay
đối thủ đánh quá đà, anh tung một quyền mãnh liệt vào vai hắn, làm thân
người bay về tông phải tên đằng sau, hai tên thất thế liền bị Trần Lĩnh chém rơi gươm. Long đầu không xem Trần Lĩnh chém thế nào, anh xoay
chuyển thân người lộn sang trái trong tư thế đẹp mắt, đá móc vào mặt một tên, xoay nửa vòng đạp mạnh vào ngực một tên khác.
Khi hạ chân Long Đầu bất thần phóng đến khóa tay, rồi đưa vỏ kiếm kề cổ
một tên rồi quát: “Bọn mày là ai, mau báo danh cùng nguyên quán.” Lúc đó Trần Lĩnh đã đánh ngã tất cả những tên khác. Bọn chặn đường này tất
thẩy có mười một tên.
Tên áo đen ấp úng không nói, Long Đầu đẩy hắn ngã xuống, lột tấm vải đen che mặt thì thấy tên này chỉ khoảng mười lăm, mươi sáu tuổi, mặt non
nớt. Long Đầu quát: “Lột mặt hết ra!” Những tên bị thương nhẹ rụt rè làm theo, Trần Lĩnh cũng đến lột mặt hai tên. Hai người Long, Hổ lộ vẻ kinh lạ nhìn nhau, bọn này đều chưa đến tuổi trưởng thành, có đứa mới mười
ba tuổi, lớn nhất là mười bảy.
Long Đầu quát: “Thành thật khai, anh bọn mày sẽ tha cho đi, vì cớ gì bọn bây còn nhỏ đã tụ tập đi cướp hả?”
Đứa trông già dặn nhất đứng ra nói: “Dạ! Bọn em ở võ đường Hải Hà, lộ
Kiến Xương(1). Năm ngoái vụ mùa thất thu, rồi còn bị giặc cướp quấy
nhiễu, vậy mà lương thực cứu trợ của triều đình đến bị bọn quan huyện
cùng lão phán phủ Vương Hành ăn chặn gần hết…”
Đứa khác nói: “Bọn em đi trộm lại một ít, từ đó quyết không đi cày nữa,
cha mẹ bọn em vất vả cả đời mà có đủ sống đâu chứ. Năm nào được mùa cũng bị bọn thương lái ép giá. Còn đi biển liều mạng cho trời cũng chẳng
được bao nhiêu… Chỉ có đi ăn cướp của bọn thương buôn, bọn quan tham là
cuộc sống có ý nghĩa nhất.”
Lúc đó có hai kỵ mã phóng ngựa đến, họ cung tay chào Long Đầu và Trần
Lĩnh, rồi hỏi về những đứa trẻ, Long Đầu gật đầu không đáp, rồi quay
sang bọn trẻ anh nói: “Các em đã nghe qua hội Thắp Lửa chưa?” Nói rồi
anh ta săn ống tay áo để lộ hình xăm đóm lửa trên bắp tay cơ bắp cuồn
cuộn. Bọn trẻ lắc đầu, Long Đầu nói thêm: “Đó là nơi bọn anh ở, có rất
nhiều người và rất nhiều công việc để các em làm. Các em sẽ chẳng lo
thiếu ăn, hay bị chèn ép nữa. Anh xin hứa với lưỡi gươm của cậu em này!” Long Đầu chỉ vào lưỡi gươm mảnh của một cậu bé mười lăm tuổi.
Đám trẻ nói với nhau rồi mừng rỡ đồng ý. Long Đầu quay sang ba người mới đến nói: “Các cậu không cần tiếp ứng nữa, hãy đưa những đứa trẻ này về
hội, nhờ hội trưởng sắp đặt.”
Dàn xếp xong công việc, Long Đầu và Trần Lĩnh lại phóng ngựa đi về hướng đông.
Đang đi sực nhớ việc gì đó, Long Đầu đi chậm lại, giáp mặt Trần Lĩnh anh mới nhìn con ngựa cười nói: “Sao mày không nói nữa hả, hay là sợ bị ăn
tát rồi!”
Trần Lĩnh lẳng lặng không tỏ thái độ gì, Long Đầu liếc mắt rồi cười thầm lại thúc ngựa đi.
Giây lát sau nghe tiếng nói: “Ông chủ ơi! Cái tên đi trước kia thật nhiều chuyện!”
Long Đầu quay lại chỉ thấy Trần Lĩnh tỏ vẻ ngạc nhiên cúi xuống xem xét con ngựa. Anh ta cười, tiếp tục thúc ngựa đi chầm chậm.
“Ông chủ, ông hãy cho hắn một trận để trả thù cho tôi!” Long Đầu quay lại, Trần Lĩnh vẫn giữ thái độ cũ.
“Này Long Đầu, ông chủ tôi hỏi ông cái này!” Tiếng nói từ phía sau, Minh Toàn không quay đầu lại nữa, dững dưng cất lời: “Hỏi đi!”
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
Long Đầu đáp: “Tới lộ Khoái (2) nghỉ một đêm, ngày mai sẽ đến Kiến Xương.”
“Ông đã biết địa điểm chưa? Ông có muốn tính sổ cái tên quan phán phủ ở đó không?”
Long Đầu cười đáp: “Đến Kiến Xương sẽ có người tiếp ứng. Còn tên phán phủ Vương Hành, Vương Tỏi gì đó, sẽ được tha... ha ha…”
Tiếng nói phía sau để lộ ngữ điệu ngạc nhiên: “Vì cớ gì?”
“Hắn đâu phải nhà tu hành đắc đạo, xem thường tài vật!” Long Đầu thản nhiên: “Hắn ăn xương máu của người khác có được vui đâu!”
“Hắn phải bị trừng trị và dân xứ đó phải được bù đắp, như thế mới công bằng chứ!”
Long đầu tỉnh bơ: “Ai biểu họ là dân đen làm chi, hắn làm quan hắn có quyền.”
“Ông nói vậy mà coi được hả? Hội chúng ta không phải sống vì lý tưởng “cứu khốn phò nguy”, “đánh dẹp bạo loạn.”
Long Đầu nói: “Giờ ông muốn tôi phải làm sao, chẳng lẽ bắt tên quan ra
giữa chợ, nói rằng hắn tham lam ăn chặn của dân. Để những kẻ khác vịn
vào đó lấy cớ gây phiến loạn, chia rẽ hay sao? Đám nhóc vừa rồi cũng lấy cớ đó để đi ăn cướp đấy, thấy không? Quan hay dân cũng có người này
người kia.”
“Chúng ta có thể kín đáo trừng trị hắn!”
Long Đầu điềm nhiên nói: “Không! Chúng ta sẽ kín đáo tha thứ cho hắn!”
“Sự bất công rõ ở trước mắt ông giả câm giả điếc được sao?”
Long Đầu cười nói: “Dân có cái vui, cái khổ của dân, quan có cái nhọc,
cái sướng của quan. Tên quan kia ăn no mập bụng nhưng chắc gì vui sống
từng ngày như những tá điền nghèo khó.”
“Tôi không tin!”
“Ông sẽ tin nhanh thôi, khi chúng ta đến nhà hắn!” Long Đầu nói giọng chắc chắn.
Hai người thúc ngựa phóng nhanh đi. Đến chiều tà họ đã đến phủ lỵ của lộ Khoái.
Hai người đội mũ đồng đặc biệt khiến nhiều người để ý. Một vài vị khách
giang hồ nhận ra đến chào hỏi. Cả hai dắt ngựa vào thành mà không bị
lính canh cản trở gì. Lúc này đèn đuốc đã được thắp sáng khắp nơi. Ánh
sáng lan tỏa khiến Trần Lĩnh cảm giác được cái không khí náo nức của
những ngày giáp tết nơi đây.
Cả hai đi đến cái khách sạn ba lầu lớn nhất ở trung tâm. Vừa bước với
khách phòng, Trần Lĩnh kinh ngạc với vẻ bề thế nơi đây. Có đến năm mươi
bộ bàn ăn bốn ghế trong khách phòng rộng tám trượng vuông này.
Bài biện quanh phòng toàn những đồ gốm tinh xảo cùng với các bức điêu
khắc bằng đá xanh đẹp mê ly. Khắp nơi đèn đóm được thắp lên như chưa bao giờ biết đến hai chữ hao phí. Tám hầu bàn có trai có gái thi nhau chạy
hụt hơi mà những vị khách mới đến vẫn ồn ào thúc dục.
Đám đông ngồi chật kín, một anh bồi đến gần hai người, niềm nở cười rồi
đưa đường cho hai người Long, Hổ đi đến chiếc bàn sát tường mé tây.
Long Đầu gọi những món đơn giản như cá rô chiên xù, bắp cải xào thịt,
trứng muối, hai bát canh rau, cùng hai cân rượu. Trần Lĩnh có sẵn tiền
muốn tiêu pha, ăn cao lương mỹ vị nhưng đành hụt hẫn, bởi con người giản dị kia đã gọi món.
Rồi chàng bất giác xấu hổ, nghĩ thầm: “Nhà mình nghèo mà bày đặt tiêu
pha hoang phí, tiền cũng chẳng phải của mình kiếm ra. Anh ta đường đường là một vị tướng quân nhưng chẳng phô trương gì.
Lúc đó có một gã công tử cũng được đưa đường đến ngồi cách chàng một cái bàn. Hắn ta vừa đến đã hò hét lớn: “Mau mang ra nhưng món ngon nhất ở
đây ra!” Chàng lại ngẫm nghĩ: “Tên kia sao mà đáng ghét thế, nếu mình mà được ăn nói tự do, chắc vẫn giữ tánh trẻ con thích thể hiện như hắn
quá.”
Thức ăn được dọn đến không lâu, Trần Lĩnh mới ăn được miếng cơm rau bỗng nghe tiếng đám đông thi nhau hò hét, vô tay vô chân, gõ bàn gõ chén tạo tiếng động ồn ào: “Yên Nhi cô nương!” “Nàng ta đã ra rồi!” “Yên Nhi,
Yên Nhi”… Hỗn tạp là các thứ tiếng ồn ào của nam nhân.
Trần Lĩnh hướng về chính phòng, trên những bậc thềm, một cô gái ôm đàn
tranh lớn đi xuống, nhìn là biết loại đàn ba mươi sáu dây. Vừa nhìn lướt qua, người bàn trước đã đứng lên che mất. Chàng quay sang Long Đầu thì
thấy anh ta thản nhiên uống rượu. Nhìn thấy ánh mắt chàng, anh ta đưa
chén rượu ra phía trước cụng một cái nói: “Uống đi, chê rượu dở hay
sao?”
Trần Lĩnh nhìn Long Đầu cười nói: “Tôi tưởng anh rất sát gái và luôn muốn
thể hiện tài năng đó chứ. Tôi đang tò mò và muốn được mở mắt đây.”
Long Đầu uống cạn chén rượu mới cất lời: “Trên đời còn nhiều chuyện có ý nghĩa hơn việc ngồi nghe một cô đào hát rong, rồi cười nói những lời
bông đùa… Chẳng hạn như cuộc tỷ đấu đêm nay.”
Trần Lĩnh tỏ vẻ không hiểu cất lời: “Anh nói vậy là sao?” Long Đầu đáp:
“Lúc sáng hội trưởng có nói với tôi, hội Lạc Hồng dưới quyền quản lý
của “Tổng quản khu mật sứ” cũng tham gia vụ này, ông ta còn thẳng thừng
bẩm báo với Phụ Quốc Thái Úy, rằng hội của chúng ta hoạt động không hiệu quả, chỉ tốn công nuôi nhưng kẻ du thủ du thực là giỏi. Qua cuộc đôi
co, cuối cùng mọi người đồng ý dùng võ công để định đoạt. Người thắng sẽ được giao xử lý vụ này. Đây là một vấn đề liên quan đến uy tín của hội, hội trưởng đã tin tưởng giao phó cho chúng ta, không thể để ngài ấy
thất vọng được.”
Trần Lĩnh chầm chậm đưa chén rượu lên miệng ngẫm nghĩ: “Hóa ra còn một
tổ chức khác trong giang hồ cũng làm việc cho triều đình. Vậy là mọi cử
động của các phe phái trên võ lâm đều không thể tránh được tai mắt của
họ rồi.”
Chàng lại xoay chuyển: “Nhờ Ông Cọp và mọi người mình mới cảm nhận được
bản thân có ích… Nên vì hội Thắp Lửa này mà cố gắn ra sức.” Chàng cất
lời: “Tôi hiểu rồi, anh có đối sách hay thông tin đối thủ chưa!” Nói
xong chàng tự làm mình xẩu hổ bởi ý nghĩ: “Trước giờ mình võ công tệ
hại, may mắn sao lọt vào đây, nói chuyện thật là không biết lượng sức
mình.”
Long Đầu phóng mắt xa xăm chậm rãi nói: “Mùa hè, năm ngoái chúng ta từng đối đầu với họ trong một cuộc khảo luyện, hai người đó là Cao Văn Tài
và Huỳnh Ngọc Lương ông còn nhớ chứ. Họ rất được Đô Thống xem trọng.”
Trần Lĩnh chẳng có ấn tượng gì, đúng hơn chàng chưa gặp họ, chàng giả bộ ngẫm nghĩ để khỏi bị nghi ngờ, thâm tâm tự trách mình đã nhiều chuyện.
Chàng còn ậm ự vài tiếng để khỏi đối đáp lại.
Long Đầu nói: “Lần trước là một cuộc khảo luyện, nên đôi bên dè chừng,
đối phương giấu nghề, hình như lúc đó ông lại đánh thật tâm, nên bây giờ tính chuyện đổi đối pháp đi là vừa. Lúc sáng tôi thấy đường đao ông
đánh có khác, trông linh hoạt, hiệu quả hơn. Võ công đại tiến rồi hay
sao?”
Trần Lĩnh lắc đầu nói: “Không bao nhiêu đâu, đối thủ toàn là bọn còn hôi sữa… Tôi tiện tay đánh vài chiêu không ngờ anh để ý kỹ vậy, chẳng lẽ
muốn đối phó tôi sao.”
“Đúng!” Long Đầu cười nói: “Chúng ta chẳng phải là đối thủ lớn trước giờ hay sao? Lúc sáng anh đã nhìn tôi ra chiêu rồi còn gì.”
Trần Lĩnh ậm ự cho xong. Long Đầu không nói nữa, tập trung cho xong bữa. Trần Lĩnh vừa ăn vừa tự làm mình thấp thỏm với bao ý nghĩ ngược xuôi.
Hai người trong hội Thắp Lửa đi khỏi khách sản mà không mướn phòng, Trần Lĩnh lấy làm kỳ nhưng cũng không tiện hỏi.
Long Đầu dẫn chàng đi theo con đường chính, không bao lâu cả hai dừng
chân trước một căn nhà khang trang. Hai người Long, Hổ vừa xuống đã có
hai tên đầy tớ chực sẵn dắt ngựa.
Họ tiến vào khách đường bề thế rộng rãi, khoảng năm trượng vuông, phóng
mắt thì thấy bốn người đang chực ở đó. Nhìn ra người hội Thắp Lửa đã
đến, một nam nhân tuổi khoảng năm mươi, mặt tròn, râu thưa, bận quan
phục đi đến cung tay nói: “Chào hai vị tướng quân, thật là quý hóa, thật là vinh hạnh cho phán phủ lộ Khoái tôi được đón tiếp hai ngài.”
Rồi ông nói với tên hần cận bên cạnh: “Mau cho người bày tiệc rượu.”
Long Đầu huơ tay nói: “Trà thôi! Bọn tôi ăn cơm rồi… ông đừng tướng quân này, tướng quân nọ, bọn tôi đang bận thường phục, không mang theo quân
lệnh, nên coi như là người trong võ lâm thôi.”
Viên phán phủ hơi khó hiểu rồi cho người dâng trà.
Có bốn cái ghế được bày sẵn, hai người Long, Hổ ngồi vào hai cái cánh
phải, hướng đối diện là hai người tuổi trên dưới ba mươi đang ngồi bên
bàn tiệc rượu.
Người râu kẽm, tóc búi cao, không đội khăn trùm đầu, trông già dặn hơn cất tiếng nói có lệ: “Hai vị vẫn thường mạnh!”
“Không, bệnh sắp chết!” Long Đầu cười nhạt nhẽo nói: “Nghe vậy các vị có vui không?”
Người trẻ hơn, mặt phương phi, hơi mập nhưng bắp thịt chắc chắn, anh ta
phùng hàm làm bộ râu quai nón cũng hếch ra, cất tiếng quát: “Tên khốn,
đừng nghĩ làm tướng quân là oai, anh Lương khách sáo hỏi hang, ngươi nói thế là có ý gì!”
“Làm tướng quân không oai, vậy làm đầy tớ của Tổng quản khu mật sứ oai
hơn phải không? Phải rồi, ông ta nắm giữ Vệ Long quân trong triều, muốn
làm gì mà không được!”
Huỳnh Ngọc Lương cản họ Cao sắp nổi dóa nói: “Chúng ta đều ăn bát cơm
của triều đình, vì triều đình mà ra sức, việc oai hay không có gì quan
trọng!”
“Hay!” Long Đầu vỗ bàn nói: “Ngươi nói hay lắm, các người có thể vươn
đến đỉnh cao, chúa thượng sẽ trọng dụng, ưu ái các người. Cả họ các
người sẽ được thăng quan tiến chức… Vậy cần gì tìm cách hạ bệ hội Thắp
Lửa bọn này, không có cách khác để leo cao hay sao?
Họ Cao cười nửa miệng nói: “Nếu các người có thực tài, hành sự có hiệu
quả, chắc chắn không ai có thể hạ bệ được. Liên minh đảng cướp Đông Hải
này giao các người nửa năm rồi vẫn chưa thanh trừng xong, còn nói được
gì!”
“Cành bị sâu, các người sẽ chém trụi hay sao? Như thế chắc gì đã hết
sâu, ngược lại còn làm chết cả cây.” Long Đầu đối đáp, họ Cao hừ một
tiếng nói: “Ngụy biện!”
Huỳnh Ngọc Lương thừa thế nói: “Nhiều lời bằng võ mồm, thật không có gì
vô ích bằng, võ quan ạ! Chúng ta nên bắt đầu tỷ đấu thực sự, được rồi
chứ!”
Câu nói của đối phương đầy mỉa mai, Long Đầu trong khoảnh khắc chưa thể
nghĩ cách đối đáp lại. Trần Lĩnh thấy thế quay sang anh ta nhại lại ngữ
điệu của họ Huỳnh nói: “Dạy chó bằng đạo lý, thật không gì dư thừa bằng, anh hai ạ! Chúng ta nên bắt đầu dạy dỗ đích đáng, được rồi chứ!”
Chàng nói xong bẻ những ngón tay kêu răn rắc. Qua câu đối của chàng Long Đầu thấy phe mình lấy lại khí thế, thầm nể nan ông Cọp, trong bụng cũng mát lòng, mát dạ với những câu chửi của anh ta.
Hai người kia tức khí ra mặt, họ Huỳnh lại ngăn cơn thịnh nộ sắp bộc
phát của họ cao, nhẫn nại nói: “Các người biết thể lệ rồi chứ, trao đổi
quyền cước, từng người đấu, bên nào bị bại hết người thì thua. Cao đệ sẽ ra trước, bên các người ai ra trước đây!”
Trần Lĩnh định bước ra thì Long Đầu vội ngăn lại nói: “Để tôi, tôi thật sự thích cái tên họ Cao này rồi!”
Long Đầu đặt trường kiếm lên bàn đứng ra cười thích chí. Họ Cao cũng
tiến tới nghiêm mặt, cung tay chào, rồi ngáp một cái như những võ sĩ
chân chính.
Họ Cao tiến tới song quyền nhanh nhẹn đánh ra nhưng không có chiêu nào
đánh hết giới hạn cánh tay, động tác thu quyền của anh ta còn nhanh hơn
cả khi anh đánh tới.
Long Đầu liên tiếp né tránh, sau tám chiêu anh xuất cước công bộ hạ đối
phương, ra chiêu nửa chừng chuyển hướng đá lên bụng, sắp trúng bụng cước lực bỗng dừng lại. Trong lúc đối thủ hơi phân tâm, song quyền Long Đầu
đánh vào mặt địch, sau đó cước chiêu thu lại, tung người đấm đá liên
hoàn công vào phần thân trên của địch.
Hai mươi chiêu sau Long Đầu đánh trúng bốn chiêu trong đó có hai chiêu
đối thủ đỡ được, một chiêu trúng ngực phải, một chiêu trúng vai. Thấy họ Cao dè chừng và chưa muốn hiện lộ thân thủ, Trần Lĩnh không muốn vội vã chê bai anh ta. Tuy bị thua thế nhưng đối phương vẫn giữ nét bình tĩnh
và can trường, khác hẳn với tính khí vừa bộc lộ.
Chiêu cước chéo trong thế cong người đã khai mở khoảng trống bên cánh
tay trái. Long Đầu xuất quyền đánh tới, Trần Lĩnh cảm nhận được nguồn
nội khí bao quanh chiêu quyền này thật sự rất mãnh liệt, thế như cuồng
phong.
“Chát” một tiếng, quyền phải họ Cao đưa lên phòng thủ phần ngực, dư lực
trong chiêu quyền của Long Đầu theo quán tính tấn công anh ta nhưng chỉ
có vẻ chỉ khiến cho tà ào và những lọng râu tóc bay phầm phập mà thôi.
Long Đầu dương cặp mắt có phần ngạc nhiên. Quyền đang nắm thế phòng thủ, họ Cao biến thành trảo phá ngay sau đó công ngược vào bắp tay đối
phương. Chiêu công trở nên vô hiệu vì Long Đầu đã nhanh nhẹn thu quyền
về, nhưng họ Cao đâu chỉ tính toán có thế.
Thấy gió phía dưới lây động, cước lực họ Cao đá tới, Long Đầu nhất chân
phòng ngự, thì với chiêu trảo phá ba lần biến đổi công kích vào bắp tay, nách, cổ anh, họ Cao xoay chuyển trảo thành quyền, nội lực hùng hậu đã
đưa đến nhờ ba lần huy động trước đó.
Giờ đây chiêu quyền ở thế thuận lợi, cương đầy nội khí thâm trầm mãnh
liệt và đang nhắm vào mặt Long Đầu. Trần Lĩnh ngồi xem bất giác bóp chặt nắm tay.
Bạn đang đọc truyện Đi Tìm Bài Thơ Cổ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.