Chương 51: Kỵ Sĩ Minh
Mập mạp nhìn ngó xung quanh, Thiên Tinh Các tầng thứ
sáu đã là trình độ ngang với Nguyên Phủ Cảnh đỉnh phong rồi, vậy thì
tầng thứ bảy, tầng thứ tám và cả tầng thứ chín kia thì sao đây?
- Sư tỷ, lẽ nào ở trên tầng thứ sáu có cả công pháp Thiên Cương cấp và thần thông Thiên cấp à?
Nhược Hoan nhìn mập mạp rồi cười nhẹ :
- Học viện Đế Tinh mấy nghìn năm lịch sử, có công pháp Thiên Cương cấp
thì có gì lạ đâu? Có điều cụ thể ra sao thì ta cũng không biết nữa, vì
ta cũng chưa từng lên đó.
Sở hữu công pháp Thiên Cương cấp, nhưng
chưa chắc đã có thể tu luyện đến Thiên Cương Cảnh, mấu chốt vẫn là cần
phải xem tố chất của bản thân người tu hành, học viện Đế Tinh có nội
tình những mấy ngàn năm, sở hữu công pháp và thần thông đẳng cấp đó thật thì cũng chẳng lạ gì.
- Hơn nữa ngươi trả nổi cái giá đó sao?
Nhược Hoan mỉm cười nói :
- Nếu như các ngươi không thể lọt vào ba mươi hạng đầu thì cũng có thể
trực tiếp dùng Tinh Vẫn để đổi lên tới cấp ba, nếu lại muốn lên cao hơn
mà các ngươi không có đủ Tinh Vẫn thạch thì có thể đi tới viện Vinh
Quang viện nhận nhiệm vụ, lấy số Tinh Vẫn thạch ảo để đổi đẳng cấp cũng
được.
- Nhiệm vụ nhận được một ngàn viên Tinh Vẫn thạch của tầng thứ hai, ta cũng không dám nghĩ tới.
Mập mạp khịt mũi một tiếng :
- Ta còn tưởng là học viện sẽ lấy Tinh Vẫn thạch nuôi ta cơ đấy, nào ngờ...
- Học viện cung cấp cho các ngươi môi trường tu luyện và cạnh tranh tốt
nhất rồi, nếu chính bản thân ngươi không biết tranh thủ giành lấy thì
chỉ có thể là vì bản thân bất lực, nếu như tất cả mọi người đều đợi học
viện nuôi thì học viện Đế Tinh không còn được gọi là học viện Đế Tinh
nữa rồi.
Nhược Hoan mỉm cười nói :
- Được rồi, tiếp theo cứ
thoải mái mà hưởng thụ đi, sẽ có kinh hỉ đấy. Cuối cùng ta cũng nhắc nhở các ngươi cái này, Thiên Mộng Lâm cấm tuyệt đối không được làm phiền
giấc mộng của người khác đấy nhé.
Nhược Hoan nói xong liền rời đi, mập mạp có chút luyến tiếc nhưng lại không dám đi theo, chỉ có thể cố
gắng mà cùng quét dọn sạch sẽ chỗ ở với Tần Vấn Thiên.
- Đi Thiên Mộng Lâm chơi không ?
Mập mạp mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn cũng muốn đi tham quan đại mộng chi cảnh kỳ lạ của tiền bối trong học viện Đế Tinh.
Rời khỏi phòng, bọn họ chầm chậm đi về phía Thiên Mộng Lâm, chỉ chốc lát đã cảm nhận được một cơn buồn ngủ ập tới, đầu óc mơ màng.
- Lợi hại
thật, sức mạnh của vị tiền bối này e đã là Nguyên Phủ cảnh đỉnh phong
rồi ấy chứ, bố trí cả một khu vực thành tạo mộng chi cảnh thế này sợ
rằng vẫn phải nhờ vào vào trận pháp nữa.
Tần Vấn Thiên đoán thầm
trong lòng, nhìn thấy rất nhiều thân ảnh đang nằm dưới gốc cây cổ thụ,
hiển nhiên bọn họ đều là những đệ tử đang chìm vào trong mộng cảnh.
- Mỹ nữ kìa.
Có điều mập mạp lại không nghĩ được nhiều đến như vậy, hai mắt sáng rỡ
nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện một thiếu nữ cũng tiến vào Thiên
Mộng lâm rồi khoan thai ngồi xuống dưới một gốc cổ thụ rồi lập tức say
ngủ.
Tần Vấn Thiên im lặng nhìn chăm chú, còn mập mạp kia thì trực tiếp chạy tới bên cạnh thiếu nữ nọ rồi nằm dưới gốc cổ thụ kia luôn,
khiến cho Tần Vấn Thiên đổ mồ hôi, cái tên chết bầm này cũng biết tranh
thủ ghê đấy.
Cơn buồn ngủ kéo tới mãnh liệt, Tần Vấn Thiên chỉ có
thể đi đến phía sau gốc cổ thụ mà mập mạp đang nằm rồi nhắm mắt lại, sau đó hắn nhanh chóng tiến vào trong mộng cảnh.
Trong mộng cảnh, Tần Vấn Thiên quan sát xung quanh, lúc này hắn lại đang ở trong một toà
thành, xung quanh thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số bóng người.
Phàm Nhạc cùng với người thiếu nữ kia đứng cách mình không xa, bởi vì chìm
vào mộng cảnh ở cùng một nơi cho nên vị trí của bọn họ cách nhau không
xa lắm.
- Xin chào, ta là Phàm Nhạc, đây là lần đầu tiên cô tiến vào mộng cảnh của Thiên Mộng lâm à?
Phàm Lạc hỏi người thiếu nữ kia.
- Không phải, ta đến cũng được vài lần rồi, ta tên Hân Nhiên, ta đã từng
thấy ngươi trong trận đấu xếp hạng tân sinh, trông ngươi oai phong lắm.
Thiếu nữ mỉm cười với Phàm Nhạc, ngày đó trên võ đài tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến Tần Vấn Nhiên và Phàm Nhạc giết chết Âu Phong, vậy nên
Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc được không ít người sùng bái.
- Thật vậy sao.
Mập mạp dường như có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười một tiếng :
- Vì để trút giận cho huynh đệ thì có chết vạn lần cũng không chối từ,
may mà hữu kinh vô hiểm, hơn nữa không ngờ lại có duyên đến như vậy, vừa tiến vào mộng cảnh của Thiên Mộng Lâm là gặp được mỹ nữ ngay.
Mặt của Hân Nhiên ửng đỏ, bị mập mạp nói đến mức có phần thẹn thùng.
- Khụ khụ.
Tần Vấn Thiên ho khan một tiếng để cắt ngang hai người bọn họ, hắn nhất
định phải cứu nguy cô thiếu nữ thuần khiết kia khỏi dầu sôi lửa bỏng.
- Tần Vấn Thiên.
Hân Nhiên lộ ra vẻ vui mừng, đôi mắt càng sáng hơn. Trong khoảng thời gian
một tháng này, Tần Vấn Thiên đã trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong
số tân sinh năm nay, ngày đầu tiên vào học viện Đế Tinh mà đã có thể
mạnh tay giết chết Âu Phong để báo thù, đồng thời còn phóng ra Tinh Hồn
đến từ tầng trời thứ tư, trở thành người đầu tiên trong lịch sử của học
viện Đế Tinh.
Mập mạp nhìn thấy ánh mắt của Hân Nhiên thì xị mặt nhìn Tần Vấn Thiên, đừng có phá hỏng cảm tình của người khác như thế chứ!
- Hân Nhiên, cô có thể nói cho bọn ta biết đôi điều về mộng cảnh này không?
Tần Vấn Thiên nhìn toà thành trì này mà trong lòng cảm thấy có phần chấn
kinh. Người tu hành sức mạnh say ngủ đưa người khác vào mộng cảnh, bản
thân người khác vẫn có ý thức, cũng giống như khi hắn tu luyện Chú Mộng
Pháp Quyết vậy, biết rõ mình nên làm gì ở trong mộng, bây giờ cũng thế,
bọn họ giữ được ý thức hoàn toàn, nhưng lại rơi vào trong mộng cảnh do
người khác tạo nên.
Đây chính là sức mạnh của mộng cảnh, chẳng khác gì thực cả.
Truyện được dị.ch tại i.R..EAD.vn- Ừm, thành trì ở trong mộng cảnh này được gọi là huyễn mộng chi thành.
Sau khi người của bốn học viện và võ phủ tiến vào thì đều trực tiếp xuất hiện ở trong tòa thành này, bởi vì mộng cảnh không phải thật sự, cho
nên khi ở trong mộng cảnh thì muốn làm gì cũng được, không có bất kì hạn chế nào hết. Mà cũng vì thế cho nên trong thành rất hỗn loạn, chén giết chiến đấu liên tục cả lên, đặc biệt là giữa các học viện và võ phũ sẽ
thường xuyên bùng nổ mấy trận chiến hoành tráng để rèn luyện khả năng
chiến đấu của bản thân.
Hân Nhiên chậm rãi nói :
- Còn có một số kẻ hiếu chiến hay đi khắp nơi tìm người khiêu chiến để rèn luyện bản thân nữa.
- Làm sao mới có thể ra khỏi mộng cảnh đây?
Tần Vấn Thiên hỏi. Nếu như là mộng cảnh của chính mình thì có thể dựa vào ý thức để tự động ra khỏi mộng cảnh, nhưng đây là ảo mộng do người khác
tạo ra cho nên muốn ra khỏi mộng cảnh này chăng dễ dàng gì.
- Có nhìn thấy những tòa kiến trúc cao thật cao kia không?
Hân Nhiên chỉ vào một toà tháp cao tận trời mây ở đằng xa, hơn nữa ở đằng xa hình như có đến mấy toà kiến trúc giống như vậy.
- Phía bên dưới của loại kiến trúc này có một cánh cửa, đi vào bên trong là có thể ra ngoài rồi.
Hân Nhiên cười đáp :
- Đương nhiên, ngoại trừ cách này ra thì vẫn còn một cách khác để đi ra
ngoài là chết, có điều không có ai muốn thể nghiệm cái chết cả.
- Lão đại này, không phải ngươi muốn đi tìm Nhược Hoan sư tỷ à, ngươi đi trước đi, ta với Hân Nhiên đi dạo quanh chút.
Mập mạp nhìn thấy Hân Nhiên chỉ chăm chăm để ý Tần Vấn Thiên thì bèn không kìm được mà đi tới nói chen vào.
Tần Vấn Thiên nhìn về hướng mập mạp, chỉ thấy mập mạp không ngừng nháy mắt
ra dấu với hắn khiến cho trong lòng Tần Vấn Thiên thầm khinh bỉ cái tên
gia hoả dung tục này.
- Được rồi, vậy ta đi tìm Nhược Hoan sư tỷ đây, các ngươi đi đi.
Tần Vấn Thiên thành toàn cho mập mạp nên xoay người rời đi, Hân Nhiên chỉ đành đưa Phàm Nhạc đi dạo toàn thành mộng cảnh này.
Toà thành này rất lớn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng người, thậm chí thỉnh thoảng sẽ có người chiến đấu với nhau.
- Hửm?
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên nhíu mày lại, trực giác nhạy bén khiến hắn ý thức được rằng có người đang nhìn chằm chằm hắn.
Tần Vấn Thiên không hề lộ vẻ gì, tiếp tục tuỳ ý dạo quanh, có điều hắn lại
chậm rãi đi về phía một toà kiến trúc hình tháp. Như thế này ngộ nhỡ có
phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có thể thoát ra bất cứ lúc
nào.
Khi Tần Vấn Thiên xuất hiện loại cảm giác này thì Phàm Nhạc
cũng cảm nhận được bản thân bị người khác theo dõi, chỉ thấy hắn hơi
nheo mắt lại, cười nói :
- Hân Nhiên này, cô tự mình đi dạo được chứ, ta có chút chuyện nên chắc là phải về trước.
Hân Nhiên có chút nghi hoặc nhưng lập tức gật đầu, nói :
- Có điều hiện tại chỗ chúng ta cách cửa ra khá xa, nếu ngươi muốn ra
ngoài thì phải đi theo hướng của Tần Vấn Thiên vừa đi ban nãy.
- Ta biết rồi.
Mập mạp cười nói, tiếp tục bước về phía trước, giống như không nghe thấy lời nói của Hân Nhiên.
Chính vào lúc này, từ trong các góc đột nhiên có rất nhiều thân ảnh vọt ra.
Mập mạp bất ngờ dừng bước lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn, hắn bị
bao vây rồi.
- Kỵ sĩ.
Hân Nhiên nhìn thấy những người này
mặc trường bào thuần một sắc có khắc huân chương kỵ sĩ thì cả người liền run rẩy, đây là một trong tứ đại học sinh minh mạnh nhất của học viện,
Kỵ Sĩ minh! Bọn chúng muốn đối phó với Phàm Nhạc.
- Phàm Nhạc, mau chạy đi! Bọn họ là Kỵ Sĩ minh.
Hân Nhân ở đằng sau nhắc nhở nói, Phàm Nhạc cười khổ, hắn muốn chạy nhưng
cảnh giới đám người này mỗi một người đều mạnh hơn hắn, hắn căn bản là
không có đường lui.
Những người Kỵ Sĩ minh không ngừng áp sát,
trên tay ngưng tụ ra trường thương Tinh Thần, đằng đằng sát khí. Điều
này khiến cho sắc mặt Hân Nhiên trắng bệch, đây là muốn giết chết Phàm
Nhạc mà.
Phía xa cũng có không ít người nhìn về hướng này, trong
đó có người của học viện Đế Tinh quen biết Phàm Nhạc, không khỏi thầm
nói xem ra Phàm Nhạc này gặp vận xui rồi.
Cuồng phong quét qua,
mười mấy cường giả trong Kỵ Sĩ minh đồng loạt tấn công về phía Phàm
Nhạc, cuồng phong dữ dội tựa như muốn xé toạc không gian, đối mặt với
tình huống đó, mập mạp biết chính mình chết chắc rồi, vì vậy hắn trực
tiếp nhắm mắt lại, không hề chống cự.
- A…
Tiếng thét đau
đớn vang vọng cả bầu trời, làm kinh động tới nhiều người nhìn về phía
này, sau khi nhìn thấy rõ ràng chuyện phát sinh ở đây thì trong lòng bọn họ đều rúng động, chỉ thấy vô số thanh trường thương đâm xuyên qua hai
tay, hai chân, bắp đùi và đủ các bộ phận khác trên cơ thể của Phàm Nhạc, duy chỉ có điểm trí mạng là trái tim thì không bị đâm trúng.
Bởi vậy, người một lòng cầu chết như Phàm Nhạc vẫn sống sót, nhưng loại sống sót này đúng là sống không bằng chết.
- Các ngươi đều là những học viên cũ, sao có thể dùng cách này đối phó với hắn chứ.
Trên mặt Hân Nhiên trắng bệch, những tên này đều là cường giả của Kỵ Sĩ minh, lại đối phó với một người mới như thế.
- Ngươi cũng muốn thử à?
Một ánh mắt lạnh lẽo xoẹt qua khiến Hân Nhiên sợ đến nỗi không dám nói thêm điều gì
- Hung ác quá rồi.
Người ở đằng xa cũng hoàn toàn không còn gì để nói, Kỵ Sĩ minh chính là một
trong tứ đại học sinh minh mạnh nhất, hôm nay lại đi đối phó với người
mới.
Điểm này thật sự là độc ác.
- Mẹ nó, đây có thật là mơ không đấy!
Mập mạp nghiên răng, toàn thân đổ máu liên tục, hắn ngẩng đầu lên thì chỉ
thấy trên đỉnh kiến trúc trước mặt xuất hiện một thân ảnh, gió nhẹ thổi
bay trường bào kỵ sĩ của hắn.
Thành viên Kỵ Sĩ minh - Âu Thần!
Bạn đang đọc truyện Thái Cổ Thần Vương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.