Chương 20: Nước Mắt
Editor: Mộc Du
Hàn Tú được Tiểu Thất ôm thật chặt vào lòng, trong nháy mắt ngã xuống đất kia, cô hoảng hốt, thét lên, cả người núp ở
trong lòng củaTiểu Thất.
Kế tiếp, liền nghe thật nhiều người hô to: "Có chuyện rồi!Tường thạch cao sập, đè khách hàng rồi, người đâu mau tới giúp!"
Trước mắt một mảnh tối đen, phía dưới là nền gạch lạnh như băng, phía sau là
lòng ngực ấm áp, cảm giác một nóng một lạnh đan xen này, làm cho Hàn Tú
không nhịn được rùng mình một cái, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cô
chỉ biết là, có cái gì đó đè ở trên người củaTiểu Thất, mà phản ứng của
anh ta lại là ôm cô thật chặt, chặn lại thay cô toàn bộ sức nặng.
Là tường, là bức tường thạch cao ở đằng sau tấm màn ngăn cách.
Cô nghe được âm thanh bức tường sụp xuống, cũng cảm nhận được cảm giác chấn động khi nó rơi xuống đập vào người anh ta.
Lấy tay đẩy anh ta, giọng cô run run, kêu lên: "Tiểu Thất, anh không sao chứ?"
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"Ừ." Sau lưng truyền đến tiếng kêu rên.
"Tiểu Thất......" Cô lo lắng gọi lại.
"Đừng lộn xộn." Anh thấp giọng nói.
Cô không dám lộn xộn nữa.
"Nhanh lên đỡ họ ra!"
"Mong là không có bị thương."
Cô nghe được tiếng nói của rất nhiều người.
Chỉ chốc lát sau, sức nặng đè ở phía trên từ từ nhẹ đi, tấm màn bị vén lên, Hàn Tú rốt cục đã thấy được ánh sáng.
Xung quanh tập trung một vòng người, nhân viên cửa hàng hỏi: "Anh, chị, hai người không sao chứ?".
Lúc đó Hàn Tú còn chưa kịp phản ứng, là Tiểu Thất đã lao thẳng đến bảo vệ cô ở trong lòng, anh ta hỏi cô: "Cô không sao chứ?"
Cô chống người ngồi dậy, xoay người nhìn về phía lưng củaTiểu Thất, trong
thanh âm mang theo nức nở: "Tôi không sao, còn anh?" Mới vừa rồi vách
tường này sụp xuống, lực đập vào người bọn họ không hề nhẹ.
Tiểu
Thất lắc đầu một cái, ánh mắt có chút mê ly. Anh nhấc cánh tay trái lên, tựa hồ nó không có sức lực, sau đó lại sờ sờ phía ót bị đập trúng rất
đau, nơi đó sưng lên một cục to.
Hàn Tú nhìn thấy trên mặt, đầu,
cổ của anh ta bám đầy bụi bậm, cánh tay trái giống như trật gân, cái ót
thì bị sưng một cục to, gấp đến độ hướng về phía cửa hàng quát lên: "Mấy người làm ăn như thế hả? Đập tường cũng không biết nhìn sao? Bức tường
như vậy mà chỉ dùng một tấm màn để ngăn lại thôi hả, mấy người có bị sao không?"
Hai người công nhân vẻ mặt khó chịu nói: "Cô này, nửa
bên này chúng tôi đang sửa chửa, không buôn bán, ở chính giữa đã có đồ
ngăn lại rồi, không nghĩ tới hai người lại đi qua bên này. Nhân viên của chúng tôi đã một mực kêu hai người lại, nói không được đi qua bên này
rồi, là do hai người không nghe......"
"Ý của mấy người là nói,
tường này sụp xuống đè chúng tôi, là chúng tôi tự chuốc lấy, đáng đời
sao?" Cứ cho lỗi là do cô không có nghe nhân viên kia ngăn cản đi, nhưng mà nửa bên này đang xây lại, mà lại chừa ra một lối đi chỉ ngăn bằng
tấm màn như vậy là quá nguy hiểm rồi, đúng ra là không có lối đi này mới phải.
Lúc này, đột nhiên trong đám người có người hô lên: "Ai
nha, vai của anh ta chảy máu, nhất định là do cốt thép quẹt làm bị
thương rồi, nhanh đưa anh ta đi bệnh viện đi."
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Hàn Tú lập tức chuyển tầm mắt nhìn vào sau lưng của Tiểu Thất, bên vai trái của anh ta có một vết thương, máu đang rỉ ra thấm ướt áo. Mà trong đống đổ nát lộ ra một đoạn cốt thép, trên đỉnh đầu của đoạn cốt thép hết sức sắc bén.
Tiểu Thất đưa tay phải ra, sờ soạng chỗ bị thương, trên ngón tay dinh dính máu.
Hàn Tú bắt được tay của anh ta nói: "Đừng có sờ. Có thể đứng lên không? Đi
đứng có được không? Đi với tôi tới bệnh viện kiểm tra toàn thân." Sau đó quay qua nói với nhân viên: "Mấy người gọi xe đưa chúng tôi đi bệnh
viện nhanh lên."
Hai chữ "Bệnh viện" khiến Tiểu Thất nảy sinh phản xạ có điều kiện thốt lên: "Tôi không đi bệnh viện."
Hàn Tú nóng nảy: "Anh bị ngốc rồi sao? Làm ơn, lúc này không phải là thời
điểm để đùa giỡn đâu. Đầu anh bị đập trúng sưng to như vậy, trên người
lại còn bị cốt thép quẹt làm bị thương nữa, đi bệnh viện làm kiểm tra
toàn thân, xem thử xem có còn bị thương ở đâu nữa không?"
Tiểu Thất nhìn cô thật sâu: "Cô đã quên lúc đầu gặp tôi là bộ dạng gì sao?"
Loại này vết thương nhỏ này, anh hoàn toàn có thể tự mình xử lý. Nếu như đi
bệnh viện, kiểm tra ra cái gì, hoặc là bị Cổ tiên sinh biết được, như
vậy thì, hết thảy tất cả những gì Trương giáo sư giúp anh trước đây, đều là uổng phí hết công sức. Và những ngày anh thoát ra khỏi cái phòng thí nghiệm lạnh như băng, giống như địa ngục đó, có ý nghĩa gì đâu. Những
lời này, anh không thể nói, và cũng không có biện pháp để mà nói ra.
Trong giọng nói Hàn Tú mang theo nức nở, sự lo lắng trong mắt dâng lên biến
thành ánh nước: "Khi đó là khi đó, tôi mặc kệ, lúc đó anh không phải vì
tôi mà bị thương."
Khi đó, là sợ anh ta thật gặp phải chuyện gì,
mới kéo anh ta về nhà. Nhưng là hiện tại thì không giống, lúc nãy trong
tình thế cấp bách, anh ta lại quyết định dùng thân mình bảo vệ cô chu
toàn, anh ta có thể không cần giúp cô, thì bản thân đã không có chuyện
gì, nếu không giúp cô thì hiện tại đầu anh cũng sẽ không bị sưng to,
đừng nói cánh tay trái không thể nhúc nhích, chảy máu, nói không chừng
bị thương thành bán thân bất toại cũng có thể.
Mặc dù trong lòng
vẫn luôn oán giận chuyện năm đó anh ta gây ra, thậm chí có chút hận,
nghĩ muốn hành hạ anh ta, nhưng mà hiện tại anh ta vì muốn bảo vệ cô nên mới bị thương, cô không thể bỏ mặc. Cô không thể làm, cũng làm không
được.
Thậm chí ngay cả tại sao mình khóc cô cũng không biết,
chẳng qua là nhìn dáng vẻ kiên cường của anh ta, nước mắt của cô liền
nhịn không được mà cứ thế rơi xuống. Rõ ràng là vết thương kia rất sâu,
rõ ràng sẽ rất đau, nhưng anh ta ngay cả nhíu mày cũng không có.
"Đi với tôi tới bệnh viện."
"Không đi." Anh cự tuyệt.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Người xung quanh cũng vì Hàn Tú mà gấp gáp, từng người một nói thêm vào: "Cậu trai trẻ, bạn gái của anh nói đúng đó, đi bệnh viện kiểm tra xem thế
nào, coi như là đi tiêm phòng ngừa uốn ván."
"Hiện tại, tất cả
mọi người ở đây đều tận mắt chứng kiến, bọn người bán hàng này còn có
thể chạy đi đâu được, cứ đi đến bệnh viện làm kiểm tra không phải tốt
hơn sao?"
"Hai người vốn là đang vui vẻ, đến đây mua vật dụng
chuẩn bị kết hôn, không có chuyện gì là tốt nhất, nếu chẳng may lúc kết
hôn xảy ra chuyện gì thì làm sao, anh nói bạn gái anh về sau làm sao bây giờ? Anh nhìn đi, bạn gái của anh lo lắng cho anh lắm đó. Cô ấy khóc
đến như vậy. Thôi đừng khóc, đừng khóc nữa."
Mọi người anh một lời tôi một câu, Tiểu Thất mím chặt môi mỏng, trầm mặc.
Hàn Tú lại một lần nữa nắm chặt tay Tiểu Thất, nhìn thẳng vào đáy mắt của
anh nói: "Anh có nhớ câu đầu tiên mà anh đã nói với tôi hay không? Anh
nói là anh nhất định phải sống cho thật tốt. Tôi biết anh có khả năng có thể tự mình xử lý vết thương, có thể tự mình băng bó, nhưng mà anh có
biết là, bác sĩ mà bị bệnh, thì vẫn là cần đến bác sĩ khác giúp làm phẫu thuật thôi. Chúng ta không phải là vạn năng. Chẳng qua chỉ đi làm kiểm
tra sơ qua thôi, không làm cho anh bị gì đâu. Tôi cam đoan với anh, nếu
như anh sợ chích, sợ uống thuốc, vậy thì tôi sẽ ở cùng với anh."
Nước mắt theo gương mặt của Hàn Tú rơi xuống, vài giọt nước mắt nóng bỏng
rơi vào trên tay và lưng của Tiểu Thất, mang tới cho anh cảm giác nóng
bỏng mà ướt át, chạm tới một phần sâu nhất trong nội tâm của anh, khiến
nó rung động.
Ánh đèn nhu hòa chiếu xuống, nước mắt của Hàn Tú
như hoa rơi nhìn qua ôn nhu như vậy, động lòng người như vậy. Ở trong
cái thế giới lạnh như băng mà anh đã sống hai mươi mấy năm đó, có chăng
chẳng qua chỉ là sinh mạng mất đi, có chăng là những đồng tiền giao dịch tham lam và tàn khốc. Lần đầu tiên có một người, bởi vì nhìn thấy anh
bị thương, mà khóc đến thương tâm như vậy.
Trong nháy mắt tim đập nhanh, khiến anh không nhịn được vươn tay, chậm rãi và nhẹ nhàng, lau
đi những giọt nước mắt cứ rơi không ngừng của Hàn Tú.
Ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng mà dịu dàng: "Được, tôi đi."
Bạn đang đọc truyện Phục Chế Sơ Luyến được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.