Chương 5: Ngu Ngốc (3)
Editor: Mộc Du
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ Lưu đã tới.
Hàn Tú chỉ có thể nói sơ qua về tình trạng của anh ta với bác sĩ Lưu, bởi
chính cô cũng không biết là anh ta bị thương thế nào, nghĩ lại lúc trước trên người anh ta ghim đầy mảnh vỡ thủy tinh, đành phải buộc lòng nói:
"Anh ta là do không cẩn thận nên mới ngã từ trên lầu xuống, lại đúng lúc ngã lên một đống mảnh vỡ thủy tinh người ta bỏ nên mới bị thượng."
Bác sĩ Lưu muốn xem xét vết thương nhưng lại thấy vết thương trên người
Tiểu Thất được băng bó rất chuyên nghiệp, Hàn Tú không thể làm gì khác
buộc lòng phải tiếp tục giải thích: "Trước kia anh ta đã từng học qua hộ lý."
Bác sĩ Lưu lại cẩn thận kiểm tra một chút nữa rồi nói:
"Tiểu Hàn à, mới vừa nãy cháu mua thuốc của ta, có phải là để cho người
bạn trai này dùng đúng không?"
"A?" Bạn trai? Hàn Tú xua tay rồi suy nghĩ một chút lại gật đầu: "Là anh ta kêu cháu mua."
"A, thuốc lúc nãy đâu cháu lấy ra đây để ta xem lại thử."
Hàn Tú liền chạy đi lấy một đống thuốc đem tới.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Bác sĩ Lưu nhìn từng cái tên thuốc, sau đó gật đầu một cái, nói: "Tiểu Hàn, cháu không cần phải lo lắng, bạn trai của cháu dùng thuốc không có sai. Tối nay cháu cứ chú ý chăm sóc cậu ấy, cháu xem thử hai tiếng sau có hạ sốt hay không, nếu như có thể hạ sốt thì tốt rồi ngày mai sẽ không có
việc gì, còn nếu như không thể hạ sốt thì phải lập tức đưa cậu ấy đến
bệnh viện. Một lát nữa cháu đi theo ta lấy miếng dán hạ sốt."
"Vâng."
Hàn Tú dán miếng hạ sốt lên trán của Tiểu Thất, tay không cẩn thận chạm
phải nhiệt độ nóng rực trên trán của hắn, nhiệt độ kia đột nhiên làm cho cô cảm thấy hoảng hốt. Không nghĩ tới xa cách bốn năm, lại là dùng
phương thức như thế này để gặp lại.
Phải dùng thời gian thật lâu vết thương trong cô mới khép lại, phải dùng thời gian thật lâu mới
có thể quên đi, quay đầu lại, hắn vẫn một lần nữa làm nhiễu loạn cuộc
sống của cô.
Rốt cuộc là hắn đã xảy ra chuyện gì?
Cô chạy về phòng đem laptop ra phòng khách, ngồi ở trên ghế sôpha mở máy
rồi bắt đầu lên mạng. Cô tìm từng người bạn trong danh sách bắt đầu hỏi
thăm: "Có phải là Đường Trạch Tề đã về nước rồi hay không?"
Một nữ A trả lời: "Đường Trạch Tề trở về nước sao? Mình không biết, cậu ấy
không có tới tìm mình nha, cũng thật là rất nhớ cậu ấy. Tú, cậu không
ngại mình nói như vậy chứ?"
Một nữ B trả lời: "Nha? Mình cứ
nghĩ cậu và Đường Trạch Tề chia tay nhiều năm như vậy rồi thì chắc cậu
sẽ không hỏi thăm chuyện của cậu ta nữa nhưng thì ra là cậu vẫn còn âm
thầm thích cậu ta. Đáng tiếc là sau khi cậu ta ra nước ngoài thì mình
cũng vậy, không có cách nào để liên lạc với cậu ta, cậu ta thật đúng là
một người đàn ông xấu xa không tim không phổi."
Hàn Tú: "Ai
nói mình còn thích hắn? Lại còn âm thầm nữa chứ? Mình chính là đi thích
một cái đầu heo, cũng sẽ không thích hắn nữa."
Một nữ C trả
lời: "Ai? Nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên mình nghe cậu
nhắc tới Tiểu Tề. Thỉnh thoảng ở trên mạng cũng gặp được cậu ấy, cậu ấy
vẫn cứ mồm mép và lém lỉnh như cũ. Bất quá là gần đây không có cách nào
liên lạc được."
Hàn Tú: "Mồm mép và lém lỉnh? Chứ không phải là bộ dạng si ngốc ngơ ngơ ngác ngác hả? So với trước kia thì đơn thuần hơn rất nhiều sao?"
Da đen cười: "Hắc, nếu như nói Đường
Trạch Tề trở nên đơn thuần thì còn không bằng nói thẳng là mặt trời mọc ở hướng tây đi. Bất quá, Tiểu Tề hoa tâm thì hoa tâm nhưng mà sâu trong
nội tâm thì người cậu ta thích nhất vẫn là cậu"
Thích cô? Đây chính là câu chuyện buồn cười nhất mà đến tận bây giờ cô mới được nghe qua.
Hàn Tú: "Nói ít cái loại chuyện ghê tởm này đi! Đoạn thời gian trước mình
giống như là có nhìn thấy anh ta, bị người ta đánh thành đầu heo, có
phải là là anh ta đắc tội với người nào không?"
Phát tài:
"Không thể nào. Nửa năm trước là lần đầu tiên cậu ấy trở về nước, sau
lại quay về Mỹ, còn do chính mình tiễn cậu ta ra máy bay mà, lần này
không có nhận được thông báo cậu ấy về nước a."
Khóe miệng
Hàn Tú co giật, anh ta ngồi cái gì cơ máy bay sao? Không lẽ là rớt máy
bay? Nhưng mà Tây Ban Nha chứ không phải là Tây An, có thể từ châu Âu mà rơi xuống châu Á được sao?
Da đen: "Lúc cậu ấy trở về nước, cũng có tụ tập đi chơi cùng với bọn mình, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là
đi quán bar uống chút rượu, tìm chút thú vui, làm gì có chuyện đắc tội
với nhân vật lớn nào. Nhưng mà, nửa tháng trước, ở trên mạng có nghe cậu ấy nói là muốn bay đi Tây Ban Nha gặp mặt bạn gái mới. Hiện tại đang ở
đâu thì mình cũng không biết? Cậu thấy cậu ấy ở đâu hửm?"
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Hàn Tú: "Vậy chắc là mình nhận lầm người rồi. Các cậu có ai có cách liên
lạc khác với Đỗ lão sư không? Mình gọi điện thoại không được."
Phát tài: "Cách liên lạc với Đỗ lão sư mình cũng không có. Thời buổi Internet hóa ai lại còn dùng điện thoại."
Hàn Tú: "Internet thì cũng phải đợi đối phương online chứ, internet cũng
không phải là vạn năng, nếu không thì điện thoại còn tồn tại để làm gì?"
Sau đó Hàn Tú lại cùng những người khác nói mấy câu nói rồi thoát ra.
Vì hỏi thăm chuyện của Đường Trạch Tề mà hầu như Hàn Tú đã liên lạc cho
tất cả những người mà cô có thể liên lạc, mọi người đối với chuyện cô
đột nhiên quan tâm đến Đường Trạch Tề rất là hiếu kỳ, truy hỏi cô thật
lâu. Cô thật là không tài nào nghĩ ra, đã bốn năm rồi mà trong lòng mọi
người vẫn cứ để tâm đến chuyện này như vậy?
Hỏi thăm một
vòng kết quả lại làm cho cô thất vọng, bất luận là những phụ nữ đã từng
kết giao với Đường Trạch Tề, hay là đám bạn hữu của anh ta *****, ai
cũng đều không biết tin tức anh ta trở về nước, cũng không có ai từng
nghe nói anh ta đã xảy ra chuyện kỳ quái gì.
Từ trước tới
giờ cô chỉ dùng Internet để liên lạc với Đỗ lão sư ở nước Mĩ xa xôi
thôi nên bây giờ thời điểm cô muốn gặp Đỗ lão sư, lại phát hiện số điện
thoại năm đó Đỗ lão sư để lại cho cô đã không còn tồn tại. Cô gửi tin
nhắn cho Đỗ lão sư, trong tin nhắn cô không có nói tới chuyện gặp được
Đường Trạch Tề bị thương, chẳng qua là bày tỏ ý thăm hỏi, cuối cùng khôn ngoan dẫn dắt từng câu từng câu một, hỏi thăm một chút về Đường Trạch
Tề coi anh ta gần đây như thế nào, có bị chuyện gì làm cho kích động hay không, uyển chuyển thăm dò xem thử có phải là anh ta mắc khuynh hướng
của bệnh tâm thần không?
Gủi tin nhắn xong, cô ngồi ở trên
sàn nhà, kinh ngạc nhìn anh ta đến xuất thần, trong đầu càng không ngừng hồi tưởng lại từng ly từng tý tất cả những chuyện đã xảy ra.
Cho đến khi ở ngoài cửa sổ, có tiếng mèo kêu, cô mới phục hồi tinh thần, cô đưa tay sờ trán của anh ta, đã hạ sốt rồi. Cuối cùng cô đã có thể thở
phào nhẹ nhõm, cơn sốt đã hạ tức là hắn đã không sao.
Ngày
mai, cô muốn kêu Sam Sam tới để cùng nhau tra hỏi anh ta, có thêm một
người cùng đối mặt với hắn thì cô sẽ giảm bớt loại cảm giác tinh thần
tùy thời đều có thể bị làm cho phát điên.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Cô mềm nhũn ngồi ở trên ghế sôpha, thật là hao tổn tinh lực cả một ngày.
Cô liếc nhìn điện thoại ở trên bàn trà, đã là hai giờ hơn. Cô không yên
tâm về Đường Trạch Tề lắm, quyết định ở lại phòng khách trông coi anh
ta, sợ anh ta lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cô gục lên ghế sôpha,
chôn mặt ở bên trong, cọ xát mấy cái, chỉ chốc lát sau liền ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Tú bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Cô
híp mắt, đưa tay lục lọi điện thoại cả nửa ngày rồi mới bắt máy: "Uy?"
"Hàn Tú, cậu còn sống là tốt rồi." Trong điện thoại truyền đến tiếng cười vui ‘khanh khách’ của Bùi Sam Sam.
Hàn Tú nhấc cánh tay che lên mắt, muốn ngăn lại ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, tức giận nói: "Nữ nhân này, cậu tốt nhất là nên cho mình một lý do hợp lý, để mới sớm như vậy mà lại đánh thức mình."
"Di? Ngày hôm qua không phải là cậu nói hôm nay còn có hai nhà cần phải dọn vệ sinh, sáng sớm cần phải ra cửa sao?"
"Ngày hôm qua là Chủ nhật, không đủ người, nên mình mới đi tới nhà của người
phụ nữ mập đó. Công ty nhiều người như vậy, nếu cứ phải để một CEO như
mình ngày ngày đích thân đi dọn vệ sinh thì còn thuê nhân viên vào công
ty để làm cái gì? Tất cả mọi chuyện cứ để CEO đây làm là được rồi."
"Cái gì mà CEO hả? Là Clean Environment Obasan thì có."
"Sao hả? Xem thường Clean Environment Obasan sao? Ngày hôm qua một trăm đồng của cậu bị khấu trừ, cậu không cần tới, tạm biệt." Hàn Tú làm bộ muốn
cúp điện thoại.
"Đừng cúp máy! Còn không phải là do mình
quan tâm cậu sao, nếu như cậu thật sự cúp máy, thì mình cũng sẽ lập tức
báo cảnh sát." Bùi Sam Sam lại cười "Khanh khách ".
"Cầu xin cậu đừng có mới sáng sớm đã phát ra cái loại thanh âm gà mẹ đẻ trứng
này." Hàn Tú chợt ngồi dậy, hướng về phía điện thoại gầm thét: "Đều là
do cái tật thích làm Thánh mẫu nhà cậu làm cho mình rước lấy một đống
phiền toái. Tối nay cậu dẫn anh ta đi đi, tùy tiện sắp xếp một nơi nào
đó, mình không muốn gặp lại anh ta nữa."
Bùi Sam Sam ngưng
cười, cố làm ra vẻ rất kinh ngạc kêu lên: "A? Thế nào? Chẳng lẽ là tối
hôm qua cậu ấy vô lễ với cậu? Nhưng trên người cậu ấy có nhiều vết
thương như vậy mà, tùy tiện tìm một chỗ hạ thủ, cậu ấy cũng sẽ không
chịu được. Đừng có nói là cậu. . . . . ."
"Này, Bùi Sam Sam, cậu ngoại trừ thích làm Thánh mẫu thì còn thích tư xuân. Cậu cút tới
đây nhanh lên cho mình, tới đây cùng thương lượng chuyện này. Mình cảm
thấy là đầu óc của Đường Trạch Tề rất có vấn đề. . . . . ." Chỉ cần vừa
nghĩ tới ngôn ngữ không bình thường của anh ta vào tối hôm qua, cô liền
không nhịn được rùng mình một cái.
Đột nhiên giọng nói Bùi
Sam Sam trở nên nghiêm trang: "Mình cũng vậy đang muốn bàn với cậu
chuyện này đây. Tối hôm qua, mình bị người trong nhà thúc dục gọi trở
về, ai mà biết là lại bị lừa đi xem mắt, buổi tối đó trong lúc ăn cơm,
mình nghe thấy đối phương giới thiệu bản thân là ký giả, thì liền hỏi
hắn chiều hôm qua có xảy ra sự kiện ẩu đả gây thương tích nào hay không, kết quả tên ký giả kia hỏi ngược lại mình là có phải là cô xem phim
Young and Dangerous (phim người trong giang hồ) nhiều quá rồi không, hắn cũng rất muốn gặp được chuyện như vậy, nếu quả như có chuyện như vậy
xảy ra thật thì tối nay hắn cũng đã không ngồi ở đây. Cậu nói thử xem
Đường Trạch Tề vừa khỏa thân, vừa thương tích đầy mình, nhìn như thế nào cũng cảm thấy giống như đã cùng với người khác xảy ra ẩu đả kịch liệt
a, nhưng điều kì lạ là tại sao lại không có một ai biết hết vậy?"
Hàn Tú nhíu đôi mày thanh tú lại, hạ thấp giọng nói: "Mình cũng vậy tối hôm qua đã đi hỏi hết những người quen, bạn học cùng với bạn bè của anh ta, bất kể là nam nữ, bọn họ cũng chưa từng nghe qua chuyện Đường Trạch Tề
trở về nước. Còn Đỗ lão sư thì mình cũng đã gửi một tin nhắn, đợi xem
thử có trả lời hay không."
"Tối hôm qua cậu cũng chưa có hỏi Đường Trạch Tề?"
"Mình chờ cậu tới, cậu tới hỏi hắn đi, dù sao thì mình cũng không có biện
pháp nói chuyện với anh ta." Trong đầu Hàn Tú nhớ lại tình hình ngày hôm qua, thật đúng là muốn ói máu >"<||||, hơn nữa anh ta lại bị bệnh cả đêm, cô cũng mệt đến muốn xỉu.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"OK, một lát nữa mình sẽ tới."
"Mình chờ cậu." Hàn Tú từ trên ghế sôpha đứng dậy, không nhìn thấy Đường
Trạch Tề ở dưới sàn nhà, hoảng hốt tìm khắp nơi:" Đường Trạch Tề! Đường
Trạch Tề!"
Cho đến nhìn thấy bóng dáng thon dài ở trên ban
công, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt, anh ta không có chạy lung
tung. Cô nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi đổi
áo ngủ, lại trở về phòng khách.
Tiểu Thất mặc một thân xanh
biếc cứ như tiên nhân, linh hoạt đứng ở trên ban công, chậm rãi chuyển
động tay chân làm cho Hàn Tú nhìn mà không hiểu, nhưng dù sao cô cũng
biết một loạt động tác này chung quy lại chỉ có hai chữ, gọi là luyện
công.
Tiểu Thất thu tay lại, sau cùng cả người làm động tác thở ra, liền xoay người trở lại phòng.
Hàn Tú đứng ở đó nhìn một thân quần áo xanh biếc trên người anh ta, từ trên xuống dưới cứ quét qua quét lại, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đúng chuẩn tiểu bạch kiểm (người con trai có khuôn mặt trắng trẻo, đẹp trai) của Tiểu Thất. Ở thời điểm Thượng Đế tạo ra anh ta nhất định là đã ngủ
gật rất lâu, nếu không tại sao lại không công bằng như vậy? Một bộ quần
áo trên dưới bất quá chỉ có ba mươi đồng, màu sắc lại tục khí chết đi
được, chất lượng lại là hàng vỉa hè bỏ đi nhưng khi mặc ở trên người của anh ta, thì lại không tìm ra được một tia hơi thở dung tục, mà ngược
lại còn làm cho anh ta toát ra một loại cảm giác ấm áp của gia đình. Nếu như ngày hôm qua cô mua bộ quần áo ở trên người của một tên ăn xin đem
về thì đoán chừng mặc ở trên người của anh ta cũng sẽ như một người anh
trai nhạy bén.
Gia đình cái quỷ gì! Loại đàn ông phóng túng
thế này mà cũng biết tới gia đình thì đơn giản chính là chuyện cười cho
thiên hạ.
Cô không nhìn hắn thêm lần nào nữa, đi tới trước
tivi trong phòng khách mở ti vi lên, chăm chú coi tin tức của sáng hôm
nay, cứ coi như là cái tên ký giả mà Sam Sam đi xem mắt kia đã nói ngày
hôm qua không có phát sinh sự kiện lớn trọng đại gì, nhưng mà cả thành
phố N nhiều ký giả như vậy, không có lý nào người khác cũng không moi ra được một chút tin tức, nói không chừng sẽ có người báo án giết người gì đó hoặc là cướp bóc, đánh nhau. . . . . .
Chuyển kênh một
vòng, tựa hồ là không có một đài nào là nói tới chuyện ngày hôm qua,
ngay cả đài hay thích chiếu những tin vợ cả cùng với tiểu tam chửi mắng
lẫn nhau, bạo lực gia đình vân vân đều không có.
Cô mấp máy
môi, để điều khiển ti vi trong tay xuống, xoay người đi về phía phòng
bếp, tìm đồ trong tủ lạnh thấy còn ba cái trứng gà với một chút cơm, đủ
đề làm hai phần cơm chiên trứng.
Ai, làm Thánh mẫu thật là
đáng sợ, trông nom ăn trông nom ở còn phải trông nom mặc, nếu như anh ta thật sự là tiểu bạch kiểm (người con trai được bao nuôi) thì cô còn có
thể cam tâm tình nguyện một chút.
Tiểu Thất cầm điều khiển
ti vi lên, không ngừng đổi kênh, theo hình ảnh biến hóa, trong ánh mắt
thoáng qua từng tia sáng tươi đẹp, sau đó nhanh chóng khôi phục bình
thường, cuối cùng dừng lại ở kênh CCTV-9, lúc này mới chịu ngồi xuống
ghế sôpha.
Hàn Tú bưng hai dĩa cơm chiên từ trong phòng bếp đi ra, chỉ nghe thấy trong TV phát ra một đống thứ tiếng nghe không hiểu.
Cô ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, không phải chỉ là đi nước Mĩ có mấy
năm sao? Có cần phải vừa về nước là xem tin tức bằng tiếng Anh hay
không? Quả thật chính là giả trang bility!
Cô đặt cơm chiên trứng ở trên bàn trà, đẩy một phần cơm tới trước mặt anh ta nói: "Đây, của anh."
Tiểu Thất nghiêng mặt sang một bên, đầu tiên là ngước mắt liếc nhìn cô một
cái, sau đó nhìn về phía hai dĩa cơm chiên trứng trên bàn trà màu sắc
nhìn qua có chút đen đen, mi tâm không khỏi nhíu lại, vẫn là cái giọng
nói thản nhiên kia: "Đây là cái gì?"
"Này, Đường Trạch Tề,
anh phải châm chọc tôi thì bản thân mới cảm thấy thoải mái sao? Tôi có
thể làm nhiều hơn một phần cơm chiên trứng cho anh chính là vì nể tình
mẹ của anh đó. Anh nếu như không ăn mà còn nói... thì liền cút qua một
bên cho tôi đi, đừng làm trở ngại bổn tiểu thư dùng bữa sáng." Hàn Tú
vừa mới đặt cái mông ngồi ở trên ghế sôpha, liền nhận được cái loại vẻ
mặt hoài nghi kia, cũng đừng nói đến là có bao nhiêu ảnh hưởng đến khẩu
vị.
Cơm chiên trứng do cô chiên, bất quá chỉ là màu sắc
không được đẹp thôi nhưng mà ăn thì cực kỳ ngon, cho tới bây giờ Bùi Sam Sam cũng chưa từng hoài nghi món cơm chiên trứng của cô, mỗi lần đều là thật sự không thể ăn được thì mới cố nhẫn nhịn bỏ qua. Tên đàn ông đáng chết này, đã có sẵn cho ăn, còn dám bày ra cái loại vẻ mặt hoài nghi đó với cô, tại sao chứ? Tối hôm qua chính là ghét bỏ cá philê dầu cay của
cô, sáng nay lại ghét bỏ cơm chiên trứng của cô, anh ta nếu có bản lãnh
thì đừng ăn gì cả, dứt khoát thành tiên là được.
Dù sao thì
ngày hôm qua cô cũng đã rống hắn rất nhiều lần rồi, sáng sớm hôm nay
rống thêm một lần nữa cũng không sao. Cùng lắm thì phơi thây trong nhà
nhưng là muốn cô nhún nhường xuống nước nói chuyện với anh ta thì bắt cô đập đầu vào tường còn tốt hơn.
Môi mỏng của Tiểu Thất mím
thành một đường, nhìn chằm chằm cái dĩa trước mặt ngoại trừ trứng gà
chính là cơm, bên ngoài thức ăn giống như là bọc một tầng mè đen, nhưng
mà màu sắc này. . . . . . Cùng với thức ăn mà trước kia anh đã ăn là sự
chênh lệch cách xa vạn dặm.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Anh nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hàn Tú, nên lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh
cô, vừa mới chuẩn bị đưa tay cầm dĩa cơm chiên trứng trên bàn kia lên,
lại thấy Hàn Tú nắm chiếc đũa chỉ vào mũi của anh, nói: "Anh, ngồi bên
kia đi." Chiếc đũa theo động tác tay cô lại chỉ hướng cái ghế ở gần cửa
sổ.
Anh đầu tiên là hơi ngẩn ra nhưng cũng không có dị nghị, cầm dĩa cơm chiên trứng lên, không nói một lời, từ từ đi về phía cửa
sổ, chỗ đó là nơi bị anh chiếm cứ nhiều nhất, ngồi xuống.
Mặc dù màu sắc của trứng gà và cơm nhìn qua giống như là bọc một tầng mè
đen, nhưng mà mùi thơm của trứng củng với cơm chiên hòa vào nhau xông
lên mũi, đã làm cho hắn bớt đắn đo, đây chính là mùi vị của cơm chiên
trứng. . . . . . .
.
Tối hôm qua chỉ ăn được một chút
thức ăn không biết là cái gì, cộng thêm cơ thể cứ nóng rần lên, làm tiêu hao của anh quá nhiều thể lực. Buổi sáng khi tỉnh lại, trên trán là
miếng dán hạ sốt, dưới chỗ ngủ là một tấm chiếu, một loại tình cảm không biết tên bắt đầu lan ra ở trong ngực. Anh quay đầu lại nhìn về phía cô
gái gối đầu ở trên ghế sôpha ngủ, tối hôm qua chắc là cô đã chăm sóc cho anh.
Anh dùng chiếc đũa gắp một chút cơm chiên trứng, đưa
vào trong miệng, từ từ nhai, mùi vị cũng không tệ lắm, mặc dù là màu sắc không có đẹp như trước kia anh từng ăn, nhưng không biết là tại sao dĩa cơm chiên trứng này, lại cho anh một loại cảm giác ấm áp và yên bình.
Ít nhất thì cô gái này cũng không có suy nghĩ là đợi sau khi anh ăn xong dĩa cơm này, sẽ mổ bụng phanh ngực của anh, anh không có cảm nhận được
cái loại sát khí tham lam đó toát ra ở trên người cô.
Anh mở to miệng, ngốn nga ngốn nghiến ăn hết dĩa cơm.
Không chỉ bởi vì đói, mà còn bởi vì là thật sự ăn rất ngon.
Cô gái này luôn thích tạo ra tạp âm, phải là gọi Hàn Tú đi, ít nhất là anh nghe bạn của cô gọi cô như thế.
Hàn Tú, anh ghi nhớ cái tên đơn giản này.
Hàn Tú nhai cơm chiên trứng trong miệng, ánh mắt không nhịn được liếc về
phía Tiểu Thất, anh ta cụp mắt xuống che mất ánh sáng ở trong mắt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt, thế nhưng tướng ăn thì có chút dọa người. Bất quá, nhìn bộ dạng anh ta ăn như hổ đói, thì chứng tỏ là cơm chiên trứng của
cô mùi vị rất ngon.
Không phải là cô tự khen mình nhưng là
cơm chiên trứng của cô, tuy khó coi thì khó coi, thế nhưng mùi vị thì
tuyệt đối có thể nói là ngon lành trấn áp hai giới âm dương, đừng có nói là người không nhịn được mà là ngay cả hắc bạch vô thường ăn xong cũng
sẽ quên chuyện bắt người.
Bạn đang đọc truyện Phục Chế Sơ Luyến được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.