Chương 62: Kết Bạn Với Đại Công Chúa
Duy Phương công chúa nhướng mày nói:
“Ta muốn ăn, đương nhiên phải mua về cho ta.” Nàng năm nay chỉ mới mười
ba tuổi, còn ở tại trong cung, tất cả đồ ăn thức uống đều phải qua tay
Nội Vụ Phủ, không phải bản thân muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó,
bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn chằm chằm Du Tiểu Vãn, hỏi, “Ngươi làm sao biết ta là Đại công chúa?”
Lúc thẩm vấn, Quân Chi Miễn chỉ hỏi tùy tùng của nàng, Dật Chi cũng
không kêu tên nàng, làm sao vị Du cô nương này biết nàng là Đại công
chúa? Vốn bởi vì Du Tiểu Vãn ra tay giúp đỡ trong lúc nàng bối rối mà
cảm thấy có hảo cảm, lúc này toàn bộ biến thành ngờ vực.
Du Tiểu Vãn nhàn nhạt mỉm cười nhìn lại, mặc cho Duy Phương Đại công
chúa ngờ vực đánh giá, nàng không phủ nhận bản thân ra tay giúp đỡ là có một nguyên nhân rất trọng yếu, chính là muốn giao hảo với Duy Phương
Đại công chúa, nhưng không phải là toàn bộ. Thấy một tiểu cô nương tràn
đầy lòng nhiệt tình bị kẻ khác lừa gạt, nàng cũng sẽ không làm lơ được.
Trong mắt Duy Phương Đại công chúa rất nhanh liền nảy lên vẻ sốt ruột.
Đúng là một nha đầu hấp tấp! Du Tiểu Vãn cười thầm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn thong thả thoáng hiện một chút bị thương, một chút xấu hổ,
“Chúng ta đã từng gặp mặt, là ở phủ của Tân Kiến Tước, khi đó công chúa
giả dạng thành tiểu thái giám, thế nên hôm nay mới nhận ra được……”
Nghe Du Tiểu Vãn nói, Duy Phương Đại công chúa rất nhanh nhớ lại chuyện
ngày đó, mặt nàng lập tức nhăn nhó vài phần: “A a, nguyên lai đúng là đã gặp qua, ngươi còn giúp ta kéo lại nha đầu Tào gia đó, bằng không ta đã bị một cái tát. Đúng rồi, ngươi họ gì? Ngươi là biểu tỷ của Tào Tam
tiểu thư đúng không, kỳ thật ta nhớ rõ, chính là nhất thời chưa nghĩa ra thôi.”
Thấy Duy Phương công chúa vì nóng lòng chứng minh bản thân mà khuôn mặt
nhỏ nhắn thanh tú đỏ lên, Du Tiểu Vãn bỗng nhiên cảm thấy nàng có vài
phần đáng yêu, liền mỉm cười giới thiệu bản thân, “Tiểu nữ tử họ Du.” Có ngoại nam ở đây, không tiện giới thiệu tên.
“À, Du cô nương.” Duy Phương vẫn muốn hiểu rõ nghi vấn trong lòng, “Ngươi vừa rồi giúp ta, có phải bởi vì ta là công chúa?”
“Bởi vì ta nghe nói tên khất cái kia chuyên môn đi lừa gạt, mới ra mặt
giúp công chúa. Nếu công chúa ỷ thế hiếp người, Du Tiểu Vãn ta quyết
không giao hảo với ngài.”
Duy Phương nghe xong lời này liền an tâm, nghiêng đầu đánh giá Du Tiểu
Vãn vài lần, chân thành cười nói: “Ngươi thực có nghĩa khí, cũng thực
thẳng thắn, ta thích ngươi.” Sau đó lại bốc một viên mứt vào trong
miệng, hàm hồ nói: “Mứt mơ ở đây ngon lắm, ta sẽ bảo Nội Vụ Phủ đến mua
một chút.”
Du Tiểu Vãn nghe được lời này, trong lòng có chút nhún nhảy, liền hàm
súc cười nói: “Công chúa nếu thích ăn mứt mơ này, không bằng chốc lát
nữa cùng ta đến cửa hàng lấy một ít, hôm qua Trần công công còn nói muốn đặt hàng a, chính là ta không có nhiều hàng dự trữ như vậy, chỉ sợ cũng không thể đưa vào trong cung.”
Quân Dật Chi và Quân Chi Miễn không hẹn mà cùng liếc nhìn Du Tiểu Vãn
một cái, thầm nghĩ: Lá gan thật đúng là lớn, cư nhiên dám sai phái Đại
công chúa.
Duy Phương Đại công chúa lại nửa điểm cũng không để ý, cười meo meo nói: “Tốt, bất quá ta muốn buổi tối lại hồi cung, ngươi chơi với ta một ngày đi. Cám ơn ngươi vừa rồi giải vây giúp ta.”
Du Tiểu Vãn khẽ mỉm cười, “Nhấc tay chi lao.” Không thể phủ nhận, Duy
Phương Đại công chúa bị tên khất cái kia cuốn lấy, tuy rằng phiền vô
cùng, vẫn không có ra tay đánh người, so với lời đồn mà nàng nghe được
từ kiếp trước, thật sự là không tương xứng. Du Tiểu Vãn bỗng cảm thấy
rất hứng thú đối với vị Duy Phương công chúa, liền thử hỏi một chút
chuyện nữ hồng linh tinh.
Duy Phương Đại công chúa lập tức lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, “Ta
không thích những chuyện thêu hoa này đó, chẳng lẽ ngươi thích?”
Du Tiểu Vãn cũng bắt chước bộ dạng nghiêng đầu nghĩ ngợi của nàng, “Cũng không phải thực thích, nhưng tuyệt không chán ghét.” Kỹ thuật thêu hoa
là do mẫu thân tự tay dạy cho nàng, mỗi khi ngồi trước bàn thêu, nàng
cảm thấy giống như mình đang nói chuyện cùng mẫu thân, cho nên nàng mặc
dù không thích thêu, lại thường thường lại tự tay thêu vài món đồ chơi
nhỏ.
Duy Phương không biết tâm tư của nàng, còn tưởng rằng nàng cũng giống
như các thiên kim khác, hành tung câu thúc, trong lòng có hơi hơi thất
vọng rồi. Chính là một người chơi đùa lại không vui, nên liền mời nàng
cùng chơi một ngày.
Du Tiểu Vãn chỉ chỉ vào xiêm y của nàng, nói: “Nhưng là nam nữ không tiện.”
Duy Phương Đại công chúa liền nở nụ cười, “Không sao, để ta bảo người
của ta đi mua một bộ y phục nữ là đượ……. Ai… ngươi có muốn xem Cầu Vượt
không?”
Hai mắt Du Tiểu Vãn sáng lên, Cầu Vượt là nơi các nghệ nhân tụ tập, hiện nay lại là ngày tết, khẳng định thực náo nhiệt, liền hưng trí bừng bừng nói: “Được.”
Duy Phương lập tức quay đầu nói với hai vị Quân công tử: “Các ngươi đi làm việc của các ngươi đi.”
Hai người thầm nghĩ, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chúng ta biết ăn nói với Thái Hậu thế nào?
Cuối cùng đều phải kiên trì muốn đi theo.
Đợi Duy Phương Đại công chúa thay xong y phục nữ, bốn người liền cùng đi Cầu Vượt. Duy Phương và Du Tiểu Vãn đi cùng xe, Du Tiểu Vãn nghĩ nàng
ta chỉ sợ còn không am thế sự hơn mình, liền hảo tâm uyển chuyển khuyên
nàng lần sau giúp người, nhớ quan sát cho kỹ, xem đối phương có phải là
kẻ lừa đảo hay không. Đương nhiên sẽ không nói thẳng, chỉ mượn chuyện
xưa trong sách để nói chuyện nay. Duy Phương Đại công chúa thích nhất là đọc truyện, chẳng mấy chốc liền nảy sinh cảm giác “gặp lại hận trễ” đối với Du Tiểu Vãn. Hai người cùng hào hứng bàn luận những quyển tiểu
thuyết đang lưu hành đương thời. Một người là công chúa bị vây trong
thâm cung, đối với thế giới bên ngoài, luôn vô cùng thích thú. Một người là nữ hài vừa mới trọng sinh, đối với lễ giới, lại dị thường thống hận. Khi hai người cùng nói tới những tình tiết trong tiểu thuyết, hóa ra
phi thường nhất trí, càng tán gẫu càng cảm thấy hợp nhau.
Rất nhanh đến Cầu Vượt.
Quân Chi Miễn cho quân lính vây quanh bốn người bọn họ. Duy Phương Đại
công chúa và Du Tiểu Vãn đều phải đội nón có khăn lụa che kín mặt. Đoàn
người chọn một tòa trà lâu cao nhất nằm giữa trung tâm, ngồi ở nhã gian
lầu ba, từ trên cao có thể nhìn thấy hết cảnh vật xung quanh và cả màn
xiếc ảo thuật bên dưới. Đi xem xiếc ảo thuật với Duy Phương Đại công
chúa thế này quả thật ngoài dự đoán của Du Tiểu Vãn. Nàng cứ tưởng tượng là, hai người sẽ đi dạo dưới phố, vừa đi vừa ngắm cảnh, cùng chen chúc
xem xiếc, tiện tay mua đồ ăn vặt, thời gian một ngày cứ thế trôi qua……
Nhưng nàng biết mặc y phục nữ thì có nhiều hạn chế, nên cũng đành cùng
ý.
Quân Chi Miễn không thích nói chuyện, Quân Dật Chi lại trầm mặc một cách khó hiểu, chỉ có Duy Phương Đại công chúa và Du Tiểu Vãn vừa xem xiếc
vừa líu ríu không ngừng, khi thì cười ha ha, khi thì khẩn trương xiết
chặt khăn tay.
Mãi đến gần cuối giờ Mùi*, Quân Chi Miễn thúc giục nói: “Nên trở về, không phải còn muốn đến cửa hang của Du cô nương lấy mứt mơ sao?”
*Khoảng 3h chiều
Duy Phương Đại công chúa liếc nhìn Quân Chi Miễn một cái, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái, “Được.”
Bốn người lại cùng quay trở về. Đến cửa hàng của mình, Du Tiểu Vãn bảo
quản sự Quách Khánh lấy tất cả các loại mứt đến, mỗi loại chuẩn bị một
bao lớn, đưa cho Duy Phương Đại công chúa. Duy Phương Đại công chúa cười hì hì bảo tùy tùng tiếp nhận, rồi quay sang nói với Quân Dật Chi: “Dật
Chi, ngươi đưa ta hồi cung.” Lại nói với Du Tiểu Vãn: “Mấy ngày nữa, ta
sẽ tới rủ ngươi đi chơi.” Du Tiểu Vãn mỉm cười đáp ứng.
Nàng lại nói với Quân Chi Miễn: “Ngươi phải phụ trách đưa Du tiểu thư hồi phủ.”
Quân Dật Chi lập tức một nhướn mày, “Quân Chỉ Huy Sứ không chừng còn có
việc công, không bằng chúng ta cùng đi, trước đưa Du cô nương hồi phủ,
sau lại đưa cô cô hồi cung.”
Duy Phương Đại công chúa đưa lung về phía Du Tiểu Vãn, hung hăng trừng
mắt nhìn Quân Dật Chi, “Bảo hộ dân chúng cũng là chức trách của hắn.”
Lại trừng mắt nhìn Quân Chi Miễn, “Có nghe hay không?”
Quân Chi Miễn liếc thấy sống lưng căng thẳng của Quân Dật Chi, liền cười nói, “Được.”
Duy Phương Đại công chúa thế này mới vừa lòng cười, không đợi Quân Dật Chi nói cái gì nữa, dung sức kéo hắn ra cửa hàng.
Quân Dật Chi không tiện đòi lưu lại, đành bất mãn nói với Duy Phương Đại công chúa: “Để đường huynh đưa Du cô nương hồi phủ, thì còn ra thể
thống gì.”
Duy Phương Đại công chúa thần bí cười nói: “Chuyện này thì ngươi không
biết rồi. Mẫu hậu đang thương lượng với gì, định chỉ hôn, gả nàng ấy cho Chi Miễn.”
Quân Dật Chi giật cả mình, lại làm ra bộ dạng không tin, dùng ngữ điệu
không thèm để ý, hỏi, “Ta không tin, thân phận hai người đó kém xa nhau
như vậy, Thái Hậu làm sao có thể chỉ hôn?”
Duy Phương hận nhất là có người không tin lời mình, liền buồn bực nói,
“Ta nghe lén được. Nghe nói là Nhiếp Chính Vương phi thực thích nàng a,
còn nói nước phù sa không thể để chảy vào ruộng người ngoài, định chỉ
hôn cho nàng và trưởng tử của Tào gia. Sau đó mẫu hậu nói, nếu nàng ấy
tốt như vậy, vẫn là để cho người bên chúng ta thu nạp mới tốt. Vừa vặn
dì vào cung thỉnh an, dì nói, hay là gả cho Chi Miễn……. Ừm, còn nói cái
gì nữa, bởi vì nhà mẹ đẻ của thế tử phi……”
Nàng gãi gãi đầu, đối với những thứ mình không có hứng thú, nàng chỉ có
thể nghe lọt một chút, lại không mấy để ở trong lòng, cũng là vì cảm
thấy cái tên Du Tiểu Vãn này dường như đã từng nghe qua, mãi đến lúc nãy mới nhớ đến.
Quân Dật Chi lại nghe hiểu được, thật không biết Du Tiểu Vãn có cái gì
tốt, tóm lại, Nhiếp Chính Vương phi muốn đem nàng gả cho Tào Trung Mẫn,
kéo về trận doanh bên mình. Thái Hậu biết được, muốn chặn ngang một
cước, định ban cho Du Tiểu Vãn một cửa hôn nhân khác. Mà bên phía Tấn
Vương phủ, thế tử phi xuất thân từ phủ Định Quốc Công, tức là cùng với
nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, Tấn Vương phi, Sở thái phi là phủ Bình Quốc Công có quan hệ thông gia mấy đời. Phủ Bình Quốc Công làm ngoại thích, nhưng không có rời xa triều đình, mà là người người leo lên địa vị cao, thế
lực vốn đã rất lớn, nếu lại thêm cửa quan hệ thông gia với Định Quốc
Công, thực lực không thể khinh thường. Những việc Thái Hậu làm từ lâu đã khiến các đại thần trong triều bất mãn, nên bà ta mới cố ý khiến Quân
Chi Miễn cưới một thê tử mà nhà mẹ đẻ không có bối cảnh. Du Tiểu Vãn tuy có phụ thân là đại quan ở biên giới, dòng dõi cũng không thấp, nhưng đã từ trần, vậy coi như không có bối cảnh, tính ra nàng rất thích hợp.
Chính là…… Quân Dật Chi ngưng thần suy tư, cho tới bây giờ, Nhiếp Chính
Vương đều làm việc rất cẩn thận. Người này biết thời biết thế đáp ứng
hắn chỉ hôn cho Hà Ngữ Phương và Tào Trung Duệ, nhưng cũng là đã trải
tqua một phen cân nhắc mục đích. Trong khi đó, Du Tiểu Vãn còn phải giữ
đạo hiếu hai năm, nếu thật sự muốn chỉ hôn, quyết sẽ không để lộ manh
mối vào lúc này.
Hắn liếc nhìn Duy Phương công chúa đang tích cực ăn mứt mơ, cười hỏi:
“Cô cô làm sao biết mứt mơ ở cửa hang của Du cô nương ngon?”
Duy Phương công chúa nghĩ nghĩ, “À…… Hình như là…… A, đúng rồi, mấy ngày trước, hoàng tẩu dẫn Trương trắc phi vào cung thỉnh an, Trương trắc phi có chút nôn oẹ, Nhiếp Chính Vương phi mới cho người đem mứt mơ lên. Sau đó ta ăn thử một chút, mẫu hậu cũng ăn thử, ăn một lát thì hết, ta mới
năn nỉ mẫu hậu đi mua một chút.”
Thái Hậu không có khả năng bởi vì mứt mơ ăn ngon, liền nhất định bảo nội vụ phủ ra ngoài cung để mua, hơn phân nửa vẫn là Nhiếp Chính Vương phi
đã nói thêm cái gì, đáng tiếc hắn không có mặt ở đó, Duy Phương lại là
người chỉ nhớ ăn không nhớ chuyện, hỏi cũng như không. Quân Dật Chi nhíu mày, Nhiếp Chính Vương phi cố tình gián tiếp nhắc tới Du cô nương ở
trước mặt Thái Hậu, không biết là có ý gì.
Cùng lúc đó, trong cửa hang còn lại Du Tiểu Vãn và Quân Chi Miễn xấu hổ
nhìn nhau. Du Tiểu Vãn vội lên tiếng trước, “Trong phủ có gia đinh đi
theo, không cần làm phiền Chỉ Huy Sứ.” Quân Chi Miễn gật gật đầu, xoay
người dẫn lính rời đi.
Du Tiểu Vãn sợ trên đường về sẽ tình cờ gặp phải hắn nên cũng không về
vội, gọi người đi lấy ba hộp mứt trái cây, mang về cho lão thái thái và
các biểu tỷ nếm thử.
Quách Khánh tự mình đem hộp mứt gỗ sơn son vào, nịnh nọt cười nói: “Tiểu thư, trong đây có đầy đủ các loại mứt.” Du Tiểu Vãn bảo hắn giao cho bà tử đi theo, đang định hồi phủ, Quách Khánh liền cười nịnh đi theo, vẻ
mặt tò mò hỏi, “Mấy vị vừa rồi tựa hồ là……”
Hắn kỳ thật không biết ba người kia, bất quá là ở bên ngoài nghe được
Duy Phương công chúa và Quân Dật Chi nói cái gì có hai chữ “hồi cung”,
nên muốn đến hỏi thăm xem sao. Du Tiểu Vãn cũng đang muốn thông qua cái
miệng của hắn, báo tin cho Trương thị nghe, liền thành thật giới thiệu,
“Một vị là trưởng tử của Tấn Vương thế tử, một vị là nhị công tử của Sở
Vương phủ, còn vị quý nhân kia, không phải là người mà ngươi có thể hỏi
thăm.”
Tuy chưa nói ra thân phận của Duy Phương Đại công chúa, nhưng nữ nhân
nào có thể ra vào hoàng cung, còn lại cao quý đến độ hắn không thể thăm
hỏi? Quách Khánh rất nhanh liền đoán được thân phận của Duy Phương Đại
công chúa. Tiên đế chỉ có hai người con gái, một vị là Duy Đích Đại công chúa, lớn hơn Nhiếp Chính Vương một tuổi, là một quả phụ. Nữ tử mới vừa rồi bất quá mười hai, mười ba tuổi, ắt hẳn là Duy Phương Đại công chúa.
Nghe nói Duy Phương Đại công chúa thập phần điêu ngoa bá đạo, Du cô
nương thế nhưng có quan hệ tốt với Đại công chúa như vậy, thái độ Quách
Khánh đối với Du Tiểu Vãn nhất thời có biến hóa, bắt đầu cung kính từ
trong đáy lòng.
Du Tiểu Vãn một chút cũng không để ý xem hắn có thật sự tôn kính mình
hay không. Người này có tài, bất quá không nhiều, nếu cửa hàng của nàng
thật sự sẽ mở rộng buôn bán, người này đảm đương không nổi trọng dụng,
chẳng qua là vì hắn là người của Trương thị, nên mới cố ý lưu lại, có lẽ một ngày nào đó sẽ phát huy tác dụng.
…
Trở lại phủ, Du Tiểu Vãn về Mặc Ngọc Cư trước để thay quần áo, sau đó
mới đến thỉnh an lão thái thái, đem thực hộp đưa lên, “Đây là mứt trái
cây trong cửa hàng, vừa mới làm ra vài loại khẩu vị mới, lão thái thái
nếm thử đi.”
Lão thái thái ăn thử mấy miếng, liền liên thanh khen ngon miệng, lại bảo Đỗ Quyên lấy một ít đem ra ngoài chia cho các tiểu nha hoàn ăn, sau đó
mới hỏi: “Hôm nay sao đi lâu như vậy?”
Lão thái thái quan tâm nàng, khẳng định sẽ hỏi bọn hạ nhân đi theo để
biết hành tung của nàng, Du Tiểu Vãn cũng không giấu diếm, liền thành
thật bẩm báo. Lão thái thái trầm ngâm một lát, than nhỏ một tiếng, nói:
“Người của hoàng tộc, vẫn là ít tiếp xúc thì hơn, với lại, vị Duy Phương công chúa kia, nghe nói mỗi khi nổi giận, đều là trở mặt.”
Du Tiểu Vãn thay Duy Phương Đại công chúa biện giải vài câu, “Có lẽ là người bên ngoài nghe nhầm đồn bậy.”
Lão thái thái còn muốn khuyên nàng vài câu, ngẫm lại thôi thì quên đi,
Vãn Nhi khó khan lắm mới có một người bạn ở kinh thành, chỉ là người này có hơi khó hầu hạ một chút, chỉ cần sau này có thể giúp đỡ Vãn Nhi là
được. Lão thái thái không nhắc lại chuyện này nữa, chuyển sang bàn về
tiệc cuối năm mấy ngày sau, “Con nhớ giúp tiểu mợ của con nhiều một
chút, một mình nàng ta không chừng là làm không xuể.”
Du Tiểu Vãn liền gật gật đầu, nàng cũng nghe đến một chút tiếng gió,
nghe nói, tối hôm qua, lúc đang bàn việc hôn nhân với Hà gia, Trương thị không biết đã làm gì chọc giận lão thái thái, thế là lại bị cấm túc
nhiều ngày.
Trở lại Mặc Ngọc Cư, Triệu ma ma ghé vào tai nàng, nói: “Không biết là
có phải thật hay không, hôm nay thấy Khúc ma ma ra phủ, nghe nói là đến
Trương phủ. Lúc này, trong phủ chính đang lo chuẩn bị mừng năm mới, bận
rộn đến chân không chạm đất, bà ta còn đến Trương phủ làm cái gì? Chuyện này cũng chưa tính cái gì, ta vừa vặn đi ngang qua cửa hông phía tây,
gặp phải bà ta, nên lên tiếng chào hỏi, nhìn bà ta hình như thực khẩn
trương.”
Du Tiểu Vãn thầm nghĩ, có khi nào là thu được tin gì từ Trương phu nhân? Chẳng lẽ là có liên quan đến Âu Dương Thần? Văn bá không phải đã nói,
Âu Dương Thần dạo gần đây luôn rủng rỉnh tiền đó sao?
Bạn đang đọc truyện Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.