Chương 23: Song Minh - Màu Hồng Đã Trở Lại
------------- Ta là vạch ngăn cách --------------
Trên lớp – đây là tiết tự học – học sinh tự biên tự diễn ~~~
Bây giờ cái lớp như là cái chợ chồm hổn , mạnh ai ai nói đâm ra
lớp rất hỗn loạn rất rất hỗn loạn cộng thêm 2 bàn cuối lớp đang tụ hợp 2 thiên
thần xanh đệpp và 2 hốt bôi của trường
-
Im
hết coi – Minh Quân quát to, anh bị Minh Anh bơ nên tâm tình không được ổn định
đã vậy cái lớp lại …… nên đâm ra cọc cằn , khó chịu
-
Hai
người đó sao lâu vậy ta – Tuấn Kiệt ngóng cổ ra cửa lớp mãi
-
Lắm
chuyện – Vy Vy đang cầm ipal chơi game , phán một câu xanh rờn
-
Hờ hờ
, chắc gì mình tôi đang ngóng tin – Tuấn Kiệt dênh mặt
-
Nhưng
không lộ liễu – Vy Vy hạ cái ipal xuống , liếc xéo Tuấn Kiệt
-
Biện
hộ mãi – Tuấn Kiệt cười khiêu khích Vy Vy
-
Anh
mới nói gì ! – Vy Vy cốc hẳn vào đầu Tuấn Kiệt một cái rõ đau
-
A
uiii , bà chằn lữa , ác phụ !!#$%^&^% - phun một tràng tùm lùm “bà” Tuấn
Kiệt nhanh chân phóng ra khỏi lớp mất dạng , Vy Vy không vừa hất luôn cái ipal
mà rượt theo Tuấn Kiệt. 2 đứa kia đi mất giờ chỉ còn Minh Anh và Minh Quân ngồi
trong lớp , 2 mắt chạm nhau. Minh Anh vội quay hướng khác.
Như vậy chứ mấy ngày nay
, ngày nào cô cũng mong anh sẽ là người mở lời xin lỗi trước.
Nhưng hình như cô đang tự
ảo tưởng , cô tự cười khinh mình tự trách mình là một con ngốc tự đánh mất bây
giờ lại tìm ~
-
Anh
Anh – Minh Quân dùng hết cam đảm để kêu Minh Anh , không một lời hồi đáp
Anh đau.
-
Anh
Anh – Minh Quân kiên nhẫn lập lại , lại không một lời hồi đáp
Anh đau.
5’ trôi qua ~
Im lặng ?
Minh Anh đưa mắt nhìn về hướng Minh Quân ban nãy ngồi , nhưng….
Anh đi đâu mất rồi
Anh bỏ cô đi thậc sao ?
Anh không còn tình cảm với cô ?
Anh….
Minh Anh vội bước ra khỏi lớp , lê từng bước nặng lề lên sân
thượng của trường , Minh Anh dựa hẳn người vào lang cang mặc , gió đang trê đùa
với mái tóc dài ỏng ả màu nâu hạt dẻ của cô , đôi mắt đen huyền bí kia đang
long lên , ươn ướt mắt
Cô đã quá mệt mỏi rồi ! Buông xui nhỉ ?
-
Kêu
em thêm một lần nữa đi , em sẽ hết giận anh mà. Tại sao vậy ? tại sao vậy ? Tại
sao không kêu em một lần nữa đi – Minh Anh cười nhạt
Một giọt rồi hai giọt rồi ba giọt
Cô đang khóc ? Cô cắn đôi môi hoa anh đào để không bật thành tiếng đến nỗi bật máu , bờ
vai cô run lên từng đợt. Có cái gì đó ấm ấm , đang ôm cô , cô giật mình quay
phắt người sững người….
Minh Quân đang đứng trước mặt cô , đang cười với cô làm lộ răng
khểnh trông rất đẹp trai , tay vẫn yên vị trên eo cô
-
Buông
ra – Anh Anh hơi đẩy người Minh Quân ra
-
Không
– Minh Quân nói rồi , đặt cằm lên vai Anh Ah , cầm chiếc khăn lau nước mắt còn
tèm lem trên mặt Anh Anh
-
Anh…
- Anh Anh tính nói liền bị nụ hôn ngọt ngào của Minh Quân chiếm đóng , Anh Anh
hơi chống cự liền bị anh lấn thế , ôm Anh Anh trọn trong vòng tay
Nụ hôn kéo dài triền miên
-
Ưm..ưm
anh anh buông ra – Anh Anh đẩy người Minh Quân ra , mặt cuối hẳn dưới đất , hai
gò má còn đỏ ửng lên
-
Anh
Anh tiểu yêu của anh , em cũng biết anh khó lòng mà sống thiếu em mà. Sao lại
giận anh lâu thế , biết anh buồn lắm không , bữa giờ không dám mở lời anh sợ… -
Minh Quân ngập ngừng
-
Em
cho anh ăn BƠ đó hả - Anh Anh ngây ngô
hỏi
- Nhóc con này biết rồi còn
hỏi – Minh Quân mắng yêu cô
-
Thế !
sao giờ anh lại dám
-
Tại
anh biết được một chuyện động trời đó là Anh Anh tiểu yêu của anh còn thương
anh , còn yêu anh , còn !@#$%^&^% - và liên hồi điệp từ “Còn” của Minh Quân
-
Thôi
thôi được rồi
-
!@#$%^&*(
, anh sẽ ngưng khi em nói em đã hết giận anh rồi – Minh Quân ma ranh
-
Đừng
hòng – Anh Anh chu chu mỏ trêu tức anh
“Chốc” – Minh
Quân liền chộp ngay cơ hội hun vào môi cánh môi hoa anh đào đó
-
Aaaa
– Anh Anh đỏ hết cả mặt , quơ tay múa chân vào người anh
-
@#$%^&*
Em có nói hay không ? – Minh Quân lai sử dụng chiêu cũ
-
@#$%^&*()^&*()&^%
- Minh Quân không ngừng hoạt động bộ não đễ nghĩ ra câu có từ Còn”
-
Thôi
được rồi – Anh Anh hét , hai tay bịt chặt lỗ tai
Không muốn nghe điệp từ gì gì đó của anh nữa đâu , nhức hết cả
đầu.
Tuyệt đối không muốn nghe !!!
-
Em
hết giận anh rồi , được chưa đồ ngốc – Anh Anh hét lớn , rồi ba chân bốn cẳng
chạy vụt đi , Minh Quân phì cười với cô liền hăng hái rượt theo
Tiểu yêu ! em nghĩ em chạy lại anh sao ? Nhầm rồi cưng – Minh Quân
chạy theo sau Anh Anh hét lớn , làm các lớp gần đó ló đầu ra ngóng chuyện ,
nhiều iêmm nữ xanh ngất cmn xỉu khi thấy hốt boi Minh Quân đang cười làm lộ răng
khểnh cực duyên của anh. Hiếm lắm mới thấy anh cười. Lập tức tiếng nháy máy chụp
vang lên dữ dội
Dù vậy họ không quên sự hiện diện của Anh Anh , nhiều người thầm thán
phục
Đúng là trai tài gái sắc.
Nhiều người ganh ghét , chữi rũa Anh Anh không thương tiếc
-
Mọi người
nghe đây ! Phạm Ngọc Minh Anh này * chỉ Anh
Anh* là vợ chưa cưới của Hoàng Ngọc Minh Quân này – Minh Quân hét lớn , làm như
anh sợ không ai trong cái trường này không nghe thấy và tất nhiên đám lâula tinh
tinh đười ươikia cũng nghe cả đám “bùi nhùi” kia cũng nghe.
Còn Minh Anh nghe tới
chữ “vợ chưa cưới” bất giác đỏ mặt , chạy biến mất dạng
-
Hòa rồi
, sóng yên biển lặng – Vy Vy nói rồi , một mình cười như điên
-
Đỡ bị
hành hạ vô tội dạ híhi – Tuấn Kiệt tự nói rồi cũng tự cười như điên
-
Hoa hồng
đã trở lại – hắn lãnh đạm nói , thản nhiên bước tới ngồi cạnh nó.
Nó chỉ thoáng cười nhưng nụ
cười ngự trị trên môi nó chỉ kéo dài 5s trong tích tắc tích tắc nhưng làm sao mà qua khỏi mắt hắn….
SONG MINH - Hòa Bình ( Minh Quân - Minh Anh )
Bạn đang đọc truyện Snow - Nàng Công Chúa Của Tuyết được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.