Chương 33: Người Không Muốn Gặp Thì Lại Gặp
Để bù đắp những ngày đi lưu diễn mệt mỏi nên sáng nay hai tên mặt
lạnh đã dành hẳn một ngày để nghỉ ngơi, tắt hết điện thoại, máy tính
tránh lại có kẻ gây phiền toái. Haiz... cũng thật tội cho nó, lại không
ai chở đi học, đành phải tự đón xe buýt. Mà nó cũng thật là... đang
trông mong gì vậy chứ, người ta là người nổi tiếng sao có thể thức sớm
mà đưa nó đến trường, haha... đúng là vọng tưởng.
Nó lủi thủi rời khỏi chung cư, đi đến trạm xe buýt ngồi ngây người trên ghế.
Đã nhiều ngày trôi qua như vậy mà hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến nó, nghĩ đến đây nó liền tự cốc đầu mình mấy cái rồi tự khinh thường mà
cười. Nghĩ đi đâu vậy chứ? Chỉ là ôsin, trước sau gì cũng chỉ là người
giúp việc lại muốn được quan tâm đến ư? Suy nghĩ ngu ngốc, khờ thật...
đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa. Nó giận bản thân vì không ngừng nghĩ về
điều đó nên không cam tâm mà trút giận lên bản thân.
...
- Nè mầy có đi lầm không vậy? Chạy xa như vậy vẫn chưa đến.
Thiên Vũ ngồi trên xe mắt không ngừng nhìn ra bên ngoài, miệng hỏi đi hỏi lại một câu duy nhất. Tên Khang ngồi phía trước cũng cảm thấy nhàm chán,
trong lòng thầm than trách, giờ phút này gã đang nghĩ " liệu theo tên
đại ca này là đúng hay sai" người đâu mà dại gái không thua gì gã, lần
đầu thấy đại ca luống cuống vì một người con gái như vậy thật khiến gã
tò mò, đại ca trước nay mĩ nhân theo đuổi nhiều đến không sao tả được
nhưng đại ca có thèm nhìn đến đâu vậy mà giờ lại... rơi trúng bẫy tình.
Haiz... cũng thật tội cho đại ca lụy tình ai không lụy lại lụy một con
nhóc chưa hiểu sự đời, phải tả như thế nào? Nên nói con nhóc đó xui xẻo
hay đại ca của gã xui xẻo đây? Ôi thôi đi, dù như thế nào thì cũng đều
đáng trách cả vì đã kéo gã vào cuộc, nếu thường ngày gã được thoải mái
nằm trên giường hưởng thụ thì hôm nay trời chưa có nắng đã phải ngồi lái xe trong trạng thái vật vờ thế này, tuy vậy gã cũng đành phải cam chịu, bởi anh ta là đại ca, anh ta có quyền.
- Đại ca cứ yên tâm đi, em đã đi đến nơi nào thì sẽ nhớ ngay nơi đó, đặc biệt là những nơi có mỹ nhân giống chị hai, he he...
Thiên Vũ nghe nói thế liền nhếch môi, không nói thêm gì, bởi anh ta còn lạ gì cái tật khó chừa của đàn em anh nữa, cũng chính nhờ vậy mà bọn nó cũng
có nhiều người đeo theo không thua kém gì anh.
Khang
thấy anh không trả lời liền nhìn kính chiếu hậu, môi anh tùy ý mà nhếch
lên như vậy làm gã cũng yên tâm đôi phần, cứ sợ bản thân đã nói gì không phải làm anh phật lòng. À mà hắn để ý sao anh cứ đeo kính từ lúc ra
khỏi nhà, đây cũng không phải điều gì lạ lẫm, tuy nhiên thường ngày anh
rất ít khi đeo kính, trừ những lúc đi gặp đối tác, đối thủ và kẻ thù thì mới đeo, để tùy ý mà quan sát. Vậy mà hôm nay đi gặp chị hai lại đeo
kính là sao? Không lẽ chị hai cũng thuộc típ người khó đoán. Gã lắc đầu
mấy cái để xua đi suy nghĩ vớ vẩn của mình rồi tập trung vào việc lái
xe.
Ây cuối cùng cũng đến cái trạm xe buýt kia, gã giảm tốc độ lái xe tấp vào ven đường gần trạm xe.
- Đến rồi sao? - Anh ta cảm nhận xe đã dừng lại liềm nhóm người hỏi.
- Dạ, là ở đằng trước. - Cánh tay tên Khang đang mạnh mẽ chỉ về phía
trước ngay lập tức đã từ từ rơi xuống, chòm người về phía trạm xe, hai
mắt nheo liên hồi. - Ủa... ủa... đó không phải là chị hai sao?
Cái gì? Không phải là có duyên đến mức ấy chứ? Ngay lúc không biết phải từ
trạm xe buýt mà tra tung tích của nó thế nào thì nó lập tức xuất hiện ở
đó.
Thiên Vũ nghe thấy vậy theo phản xạ mà đưa đầu ra hàng ghế trước. - Đâu? Chị hai mầy đâu?
Khang thấy có chút kinh ngạc xoay đầu nhìn anh, cái gì mà lại hấp tấp vậy
chứ, mất hết hình tượng một đại ca lạnh lùng, một soái ca đáng ngưỡng mộ trong lòng gã rồi. Anh cũng nhận ra gã đang nghĩ gì nên hắng giọng,
ngồi lại chỗ cũ.
- Ùm... mau cho xe lại gần chị hai mầy đi.
Hết nói nổi tên đại ca này.
- Nhưng đằng trước là trạm xe buýt, đậu chỗ đó e là... - Gã lưỡng lự.
- Ai kêu mầy đâu ở đó hả? Tao kêu mầy đưa tao lại đó sau đó thì mầy chạy xe về chỗ cũ.
- Ơ... dạ.
Đúng là, lúc cần gã thì hối thúc liên hồi, lúc không cần thì lại đuổi không thương tiếc, gã giận.
...
Hôm nay là ngày gì vậy chứ? Xui xẻo, trong nhà không ai để tâm, ra đường
thì cũng giống như không khí, ngay cả người qua đường cũng không buồn
nhìn đến nó lấy một cái, thật đúng là cái xã hội nhẫn tâm mà. Ngay cả
chiếc xe buýt cũng muốn chống lại nó, muốn nó trễ học để bị phạt phải
không? Chúa ơi... khổ quá.
Nó hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, hết vò đầu rồi lại bứt tóc.
- Đồ xe buýt chết tiệt, chị đây không thèm nhờ đến mầy chị đây sẽ tự có
cách đến trường. - Nó lửa giận phừng phừng định qua bên kia đường thuê
chú kia chở đến trường, vừa lúc muốn băng qua thì một chiếc xe hơi đã
chắn ngang trước mặt.
Một tên đeo kính vóc người cao
lớn đẩy cửa xe bước ra mỉm cười với nó, nụ cười không hề đơn thuần là nụ cười xã giao mà xuất phát một cách tự nhiên, hẳn là anh ta đã nhìn thấy những hành động ngớ ngẩn vừa rồi của nó, ôi xấu hổ quá đi. Nó che mặt
ngồi lại chỗ cũ.
- Em định đến trường sao?
Giọng nói này là? Nó bỏ tay xuống nhìn về phía người đối diện, giọng nói bá
đạo rất quen thuộc. Nó từ trạng thái cứng đờ sang kinh ngạc, nó nhớ rồi, người đàn ông đã ép nó vào tường, là tên chê nó phẳng hết chỗ nói.
Hừ... nó đã mong không gặp lại anh ta vậy mà giờ anh ta lại cả gan đứng
ngay trước mặt nó, quả là khiến người ta nổi điên. Nghĩ lại cũng thật
trùng hợp, nó luôn xui xẻo mỗi khi gặp phải anh ta, lần trước là xém
chút bị ức hiếp, cũng được anh ta cứu nhưng anh ta cũng thật đáng trách, bởi lẽ anh ta là đại ca, bọn họ là đàn em của anh ta, nếu anh ta không
đi đến đó thì sao lại có lũ đàn em kia đi theo, nên anh ta cũng cần có
trách nhiệm. Lần này nó không thể bắt kịp xe buýt đến trường rất có khả
năng anh ta đã ở gần đây từ sớm, anh ta đúng là sao chổi. Nó trừng mắt,
dồn hết căm thù từ trước đến nay, cả lớn lẫn nhỏ vào anh.
- Tại sao anh lại ở đây hả? Mỗi khi anh xuất hiện thì không có chuyện gì là tốt.
- Nè, em thật vô ơn nha, em quên ai là người cứu em rồi hả? Hơn nữa... -
Thiên Vũ nói đến đây liền đặt tay lên vai nó, miệng kề vào tai nó nói
nhỏ. - Em lại là người yêu của tôi, sao có thể ăn nói nặng lời với người yêu mình thế hả?
Ơ... cái bộ dáng này rất dễ làm người ta hiểu lầm nha, gì mà đầu áp đầu, vai kề vai thế kia, lại còn nói cho
nó nghe những lời tởm như vậy nữa.
Nó rùng mình đẩy hắn ra.
- Cái tên biến thái này ăn nói vớ vẩn gì vậy, ai yêu anh hồi nào đâu chứ, nói cho mà biết, cho dù anh có đẹp trai đi chăng nữa cũng không thể tùy tiện đi nhận người yêu như vậy chứ. - Nó bốc hỏa nói.
Thiên Vũ nhìn bộ dạng của nó không khỏi ôm bụng cười.
- Ha ha... nhìn em cứ như mấy bà bán rau ở ngoài chợ ấy. Mà vừa rồi em
cũng đã thừa nhận tôi đẹp trai rồi còn gì? - Thiên Vũ lại ghé vào tai nó lần nữa. - Nói cho mà biết người muốn tôi để mắt đến nhiều không sao
đếm hết, em may mắn lắm mới không cân phải tranh giành với họ đấy nhé,
em nên trận trọng đều đó mới phải.
Thảo Nguyên nghe thế thì càng xấu hổ hơn, anh ta nói cứ như nó thích cùng những người phụ nữ kia giành lấy anh không bằng, xem ra anh ta đã quá đề cao mình rồi, anh ta hả... có cho cũng khọng thèm.
Nó lúc này đã lên đến một ngàn độ điên, không thể nào chịu được nữa, không thể cứ đứng đây mà nghe anh ta nhảm nhí như vậy. Nó nhịn không được chỉ tay vào người anh
ta làm anh ta vô thức mà lùi lại.
- Chú à, nói cho chú
biết, con đây vẫn còn là trẻ vị thành niên, con có thể làm cháu của chú
nhưng làm người yêu thì không thể, à mà nếu là người yêu thì cũng được
nhưng không phải với một tên dăm tặc, biến thái, vô duyên, tự cao, tự
đại, tự cho mình là đúng như chú. ĐÃ BIẾT CHƯA HẢ? - Nó hét vào tai anh
ta.
Nhìn dễ thương chưa kìa, anh ta chẳng biết phải làm gì ngoài cười. Hành động của nó chỉ càng khiến anh thích thú thêm thôi. Một cô gái, lại chưa bước vào đời, có thể nói là ranh con vắt mũi chưa
sạch lại to gan lớn mật đứng ở ngoài đường chỉ chỏ còn mắng anh thậm tệ
như thế, nó hẳn là người đầu tiên.
# Rất cám ơn các
bạn đã góp ý kiến cho mình, các bạn nêu ra cái gì mình cũng xin tiếp thu hết. Có một vấn đề là lỗi chính tả ý, cho mình xin được nói chút xíu,
chuyện là mình thì thức rất khuya nên đa phần mình viết truyện trên điện thoại di động chứ không ngồi gõ máy tính được nên có một số chỗ sai
chính tả, có thể là do mình không nhìn hoặc là do bấm nhanh gì đó...
nhưng mình cũng không phủ nhận là có một số từ mình quên luôn cách viết, không biết ghi thế nào cho các bạn hiểu vậy là lại sai chính tả nên
mình rất mong cácc bạn có thể thông cảm, mình chỉ có thể cải thiện vào
những chương sau chứ còn việc phải đọc lại rồi mò từng lỗi một thì mình
xin chịu . Vẫn muốn đọc được nhiều góp ý của các bạn hơn, mong là
không gây phiền cho các bạn
Bạn đang đọc truyện Ôsin May Mắn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.