Chương 39: Tôi Cho Bạn Ở Cùng
Nó bước xuống xe ngơ ngát nhìn xung
quanh, nhà trường chọn nơi khỉ gió gì vậy, đằng trước là bãi đất hoang
tàn, đằng sau là rừng núi âm u, bên phải cỏ lau, bên trái là suối đây
chẳng khác gì trở về đại Cổ sinh, cái nơi gì mà vắng tanh chẳng có một
bóng người, không có lấy một cái nhà. Ít nhất cũng phải có một nơi để
tắm, một nơi nấu ăn, một nơi để ngủ nghỉ chứ.
Nó cũng
thật là đã nói là chuyến đi thực tế, sống hòa nhập với bà mẹ thiên nhiên thì làm gì có những nơi như vậy chứ, cũng thật là không phải nó rất
thích chuyến đi này hay sao, chưa gì đã lo nhiều như vậy, hay là... vì
có hắn đi chung nên mới e ngại nhiều thứ như vậy, ha ha...
- Cô định đứng đây nhìn đến bao giờ hả? Mọi người đã tập trung ra bãi đất trống hết rồi kìa, đi mau. - Hắn thẩy ba lô cho nó rồi đi trước.
- Ơ nè... - Định hỏi hắn phải làm thế nào, chưa gì đã đi mất, thôi kệ đến đâu thì đến.
Cô Tổng phụ trách nhanh chóng điểm danh lại rồi phân đất trống chia cho
mọi người dựng lều, mỗi một học sinh cùng phụ huynh của mình sẽ ở riêng
một lều, nó ngồi đó phì cười, nhìn cô Tổng phụ trách cứ như các quan
thời xưa đang chia ruộng cho dân cày, cô cứ cặm cụi làm dấu, đúng là có
tâm, haiz... bao giờ mới đến lượt nó đây? Nó ngồi chống tay lên cằm chán nản.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chia xong.
Lúc cô quay lại thấy nó liền giật mình phát giác còn nó chưa được chia
đất. Mà thôi chết rồi, cũng vừa lúc đủ chỗ, không dư mảnh nào. Cô vuốt
mồ hôi trên trán nhìn nó áy náy.
- Xin lỗi Thảo Nguyên, vì em không có phụ huynh đi theo nên cô đã không để ý, với lại hiện giờ cũng đã hết đất trống rồi.
Hở? Cô giỡn chơi sao? Không dựng lều vậy tối nay nó ngủ ở đâu? Cô định xin
lỗi rồi không chịu trách nhiệm nữa ư? Nó ngó quanh một lượt, quả thật
như cô nói hết chỗ trống rồi, nó phải làm sao? Ngay lúc nguy khốn thế
này lại bắt gặp đám bạn đang xì xào, cười nhạo nó càng khiến nó nổi điên hơn.
- Vậy em phải ở đâu tối nay?
- Hay em hỏi thử các bạn ai không phiền cho em ngủ nhờ tối nay vậy. - Cô bất lực nói.
Lũ bạn nó vừa nghe nói vậy liền lui về, kẻ xua tay người lắc đầu.
- Mình không được, mình không có thói quen ngủ chung với người khác, cậu hỏi những người còn lại đi
Hứ, đã không cho thì thôi còn làm ra vẻ tốt bụng, có giỏi thì đừng có ngủ
chung với mẹ cậu, nó bĩu môi một cái đem hi vọng đặt lên những người
khác nhưng khi ánh mắt nó vừa lướt qua ai thì màn từ chối được tiếp tục
lập lại.
- Xin lỗi nha mẹ mình không thích có thêm người lạ.
- Mình cũng vậy, mình đem rất nhiều đồ.
- mình cũng thế.
- Bọn mình là con trai chỉ đi chung với ba nên rất bất tiện. - Bọn con trai cùng đồng thanh lên tiếng.
Gì vậy hả? Ai cũng có lí do từ chối nó, lí do ở đâu mà nhiều quá vậy,
nó đã thực sự rơi vào tuyệt vọng rồi, nó là người chứ có phải ma quỷ hay thành phần cách li đâu mà xa lánh nó ghê vậy. Hức... nó trong lòng than trách, mong sẽ có một tia hi vọng dành cho nó.
- Hay
là qua ở chung với mình và mẹ mình đi, dù lều hơi nhỏ nhưng tạm thời
cũng chứa được ba người. - Thu Nguyên mỉm cười đứng ra nói.
Híc... đúng thật chỉ có Thu Nguyên là tốt với nó nhất thôi.
- Ùm, mình cám ơn cậu. - Giữa lúc không ai để tâm đến nó chỉ có Thu Nguyên đứng ra giúp nó làm nó cảm động muốn chết đi được.
- Không được đâu Thu Nguyên, mẹ đem theo nhiều đồ lắm, mẹ sợ không đủ chỗ để.
- Mẹ. - Thu Nguyên nhíu mày nhìn mẹ mình.
Bác ấy cũng tiến lên kéo tay Thu Nguyên về vừa lúc xoay qua mỉm cười với nó. - Bác xin lỗi.
Có phải không vậy bác ấy nhẫn tâm vậy sao? Thật không công bằng mà, ai
cũng có chỗ riêng nó thì không, nó không chịu đâu, cứ như nó là thành
phần cách li ấy, ai gặp cũng lánh xa hết.
- Tôi có thể cho bạn ở cùng.
Lời nói vừa thốt ra thì cả đám nữ sinh kia đều tắt ngúm nụ cười, cùng nhau trố mắt nhìn, nó cũng kinh ngạc không kém.
Hắn từ nãy đến giờ vẫn ở đây, nó quên mất đều đó, vậy ra hắn đã thấy hết
cách các bạn nó đối đãi với nó rồi, đáng thương thật. Nó cúi đầu không
biết phải nhìn hắn thế nào nữa, chắc từ trước đến nay hắn và mọi người
cứ nghĩ nó đi học rất tốt, rất ổn, có nhiều bạn mới, được mọi người quan tâm, không ngờ hôm nay lại để cho hắn thấy tình cảnh này, nhục chết
quá.
- Sao vậy? Bạn không muốn hả? - Hắn đứng ngay trước mắt nó nhướng mày với nó, trên môi còn hàm ý mà để lại nụ cười.
Hắn đúng là chỉ giỏi chọc tức nó, lại còn ép nó vào thế tiến thoái lưỡng
nan như vậy, rõ ràng biết nó đang phân vân giữa việc lựa chọn vậy mà
còn... Hừ, thôi được dù gì cũng không có chỗ ngủ thôi thì liều một phen, dù sao nó cũng ở chung nhà với hắn một thời gian rồi nên đã quá hiểu
con người hắn thế nào rồi, nó chỉ lo hắn bị dính phải tai tiếng nhưng
nếu hắn không sợ thì mắc gì nó phải sợ. Được thôi, muốn ở cùng chứ gì,
nó đồng ý.
- Ai nói là không, mừng còn không kịp huống
hồ từ chối. - Nó mỉm cười, hất mặt nhìn hắn. - Đâu phải ai cũng may mắn
được ở cùng một nơi với người nổi tiếng đương nhiên là phải nắm bắt rồi.
Câu ấy nó cố tình nói lớn để lũ bạn hám trai một cách mù quáng của nó nghe, một phần là để chọc tức, một phần thì khiêu
khích. Quả như nó đoán, bạn của nó đứa nào nghe xong cũng bốc khói lên
tận đỉnh đầu, càng khiến nó đắc ý trong lòng, hắn thì rõ là cũng biết ý
đồ của nó rồi nên chỉ lắc đầu cười.
- Ơ như vậy có hơi bất tiện thì phải. - Cô Tổng phụ trách nói còn mặt thì đã đỏ như tôm luộc.
- Phải đó, hai người họ là một nam một nữ mà.
- Ùm... đúng đó với lại họ cũng đâu có biết nhau như vậy thì bất tiện thật.
Cái gì vậy cà? Cô như vậy là đang xấu hổ thay nó phải không? Cô đang nghĩ
gì mà lại đỏ mặt hả? Bậy bạ hết sức, cô nghĩ bậy thì không nói đi, cái
đám nữ sinh kia cũng hùa theo làm gì? Đừng tưởng nó không biết bọn họ sợ nó lấy được lòng hắn nên mới nói như vậy, còn tỏ ra bản thân đàng hoàn
lắm vậy đó, theo như nó đoán nếu mà không có phụ huynh ở đây thì họ sẽ
thi nhau nhường chỗ cho nó sau đó thì xâu xé hắn đến chết. Nó nhếch môi
một cái định nói lại thì liền bị hắn giành trước.
- Nếu cô nói vậy không biết cô có thể cho bạn ấy ngủ cùng không?
- Ơ... chuyện này thì... chắc là không được rồi, lát nữa sẽ có thêm hai
giáo viên mang thực phẩm đến đây và sẽ cùng tham dự nên... - Cô Tổng phụ trách khó xử.
- đành chịu vậy. - Hắn giả vờ tỏ vẻ bất
lực sau đó lại cười. - Nhưng mà mọi người yên tâm đi, thật ra Thảo
Nguyên đây cũng là một fan cuồng nhiệt của tôi, chúng tôi cũng đã gặp
nhau cùng tâm sự nhiều lần rồi nên rất hiểu nhau, ha ha... phải không
Thảo Nguyên? - Hắn nhìn sang nó nhếch môi đá chân mày.
Nó cong vành môi đánh tia lửa về phía hắn. Cái gì mà fan cuồng nhiệt, ai
thèm hâm mộ hắn nhưng nếu bây giờ không phối hợp với hắn thì nó đêm nay
phải nằm bìa rừng rồi, vả lại nhìn mấy cái vẻ mặt cứng đờ của bọn nữ
sinh càng làm cho nó muốn hạ nhục họ hơn, cả lũ ngốc, cứ thấy trai đẹp
là rộn ràng lên, chướng mắt. Nó sẽ cho họ từ thiên đàng rơi xuống tận
địa ngục, cho tắt hi vọng luôn.
- Đương nhiên rồi, anh
Toàn Phong mãi mãi vẫn là thần tượng trong lòng em. - Nó bắt chước mấy
cô ả kia õng ẹo nói, tuy nhiên trong lòng thì đã tự nôn từ lâu rồi.
- Vậy thì xem như mọi chuyện ổn rồi, chúng ta ai thì tập trung về lều của người ấy đi. - Cô Tổng phụ trách nghe hắn nói vậy thì cũng không biết
nên nói gì nữa, dù gì thì cô cũng không tìm ra chỗ nào để sắp xếp ổn
thỏa cho nó, vậy nên đã có người đứng ra chịu cho nó ở cùng thì cứ như
vậy đi.
Nó tiến đến kéo tay hắn. - Mau đi về lều của chúng ta thôi.
Hắn ngó xuống nhìn người con gái chỉ đứng ngang vai mình đang cười không
khép miệng liền không nhịn được mà cười theo. Bộ dạng chọc tức người
khác của nó cũng đáng yêu như vậy à, hôm nay hắn mới thực sự biết thì ra nó nhiều chiêu trò như vậy, đúng là con nhóc lanh chanh.
# Xin lỗi đã để các bạn phải chờ nhưng mà gần đây mình hơi bận, bài trên
lớp nhiều quá các bạn ạ năm cuối rồi nên mình cũng phải chuyên tâm
vào việc học, mong các bạn thông cảm. Khi nào mình rảnh mình sẽ viết 2 3 chương một lượt để bù đắp cho mấy bạn. Mình hứa đấy, hứa thật luôn
Bạn đang đọc truyện Ôsin May Mắn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.