Chương 192: Rốt Cuộc Cũng Đã Tìm Ra Ngươi Rồi..
Cự Dã Trạch quận Đông Bình cách kho Lê Dương quận Cấp không xa lắm. Mà
phòng ngự yếu địa quân sự này bên ngoài xem ra rất ổn định, nhưng thực
chất vẫn có cơ hội.
Trần Tước Nhi chỉ dư đồ nói:
- Trước tiên không nói tới Dương Huyền Cảm không còn để lại bao nhiêu
binh lính có thể chiến đấu thực sự lại cho Nguyên Vụ Bản nữa. Trong vòng năm ngày ngắn ngủi, thủ hạ của Nguyên Vụ Bản đã tập hợp được hàng vạn
người hoàn toàn đều là người dân muốn kiếm cơm ăn. Chỉ có thể nói con
người Nguyên Vụ Bản này chưa từng có kinh nghiệm cầm quân tác chiến.
Trước đây hắn ta cũng chẳng qua chỉ là một quan huyện, bỗng nhiên cho
hắn ta mấy vạn người ….
Vế sau Trần Tước Nhi vẫn chưa nói ra, nhưng các tướng lĩnh khác ở hiện trường đều đã hiểu cả.
Mọi người cùng cười vang lên, Thiết Lão Lang cười nói:
- Thật đúng là như vậy, một tên ăn mày một đời vất vả ngươi bỗng cho hắn ta mấy vạn quan tiền, thoáng chốc hắn ta lại không biết làm thế nào để
tiêu số tiền này. Cho hắn ta tới tửu lầu, thanh lâu, sòng bạc, bởi vì
hắn ta vẫn mãi là một thằng ăn mày, dù trong tay có tiền thì lá gan của
hắn ta cũng vẫn là một thằng ăn mày. Khi tiêu tiền có lẽ cũng sẽ vung
tiền như rác? Cũng có thể không nỡ vung? Tóm lại, trong thời gian ngắn
hắn ta không thể sử dụng được tiền.
Triều Cầu Ca nói:
- Nói rất đúng, Nguyên Vụ Bản chính là một tên ăn mày bỗng nhiên giàu
lên. Hắn ta vốn làm quan lại của một huyện thành nhỏ, thuộc hạ nhiều
nhất cũng chỉ có vài người, mười mấy người, bỗng nhiên để cho hắn ta chỉ huy hàng vạn người tác chiến, hắn ta không biết sử dụng người. Chính
như tên ăn mày không thể sử dụng tiền. Nhiều hơn nữa, cũng không có gì
phải lo lắng.
Ngưu Tiến Đạt cười nói:
- Ta mới từ Lê Dương trở về. Các ngươi nói, kỳ thực đã không khác gì sự
thật. Dương Huyền Cảm viện cớ Lai Hộ Nhi tạo phản, phát công văn triệu
tập quan quận các huyện gật đó tới Lê Dương tập kết. Sau đó lại để lại
tám nghìn nông phu ở lại vận chuyển lương thực, giấu dưới vải bạt che
mưa. Sau khi đã tập hợp đủ đội ngũ ba vạn người sẽ rời khỏi Lê Dương.
Hắn ta để lại Nguyên Vụ Bản ở lại trấn thủ Lê Dương là vì con người
Nguyên Vụ Bản vô cùng cẩn thận. Hơn nữa lá gan lại rất lớn, nói thế nào
thì con người Nguyên Vụ Bản cũng có chút mâu thuẫn với tính cách của
hắn.
- Khi Dương Huyền Cảm rời khỏi Lê Dương đã từng hỏi thủ hạ, làm thế nào mới có thể bảo vệ Lê Dương không mất?
- Có người nói, tập hợp binh ở trong thành Lê Dương, phong tỏa bốn cửa, kiên trì cố thủ không ra.
- Có người lại nói, nếu là quan quân tấn công vội vàng, vậy thì phóng hỏa đốt kho lương, ép quan quân rút lui.
- Còn có người nói, đại quân triều đình còn ở xa Liêu Đông. Dù Đại soái
của chúng ta đánh Đông Đô và Tây Đô, nhân mã triều đình nói không chừng
còn không kịp chạy về. Lê Dương thực sự không có nguy hiểm gì.
Nguyên Vụ Bản suy nghĩ một hồi nói:
- Xem xét thời thế, tùy cơ mà ứng biến, địch yếu thì ta tấn công, giết
địch ở ngoài kho Lê Dương, không để chiến hỏa lan tràn vào kho lương
thực. Địch mạnh thì cố thủ thành trì, kiên trì không ra, chờ viện binh
tới trong ngoài ứng hợp, tiêu diệt địch.
Ngưu Tiến Đạt mỉm cười nói:
- Dương Huyền Cảm nghe thấy đã lập tức tán thưởng của Nguyên Vụ Bản, chỉ lấy thuộc hạ nói các ngươi ai nấy xuất thân quân võ, lại không bằng một văn nhân như Nguyên Vụ Bản! Do đó hắn ta lấy Nguyên Vụ Bản ở lại trấn
thủ Lê Dương. Đồng thời phong cho hắn ta làm quận thủ Cấp quận, phụ
trách trấn thủ lương thảo đốc vận Lê Dương.
- Đùa à!
Ngay cả Lưu Mãn thật thà nhất cũng phải bật cười.
- Xem xét thời thế, tùy cơ hành động?
Y cười nói:
- Một văn nhân, biết cái gì là thế? Biết cái gì là cơ?
Trần Tước Nhi trêu ghẹo nói:
- Ai nói văn nhân không thể cầm quân? Ngươi coi Lưu Sĩ Long người ta còn không phải là xem xét thời thế ở Liêu Đông, tùy cơ hành động tiêu diệt
hai mươi mấy vạn nhân mã Đại Tùy sao? Giúp Ất Chi Văn Đức đánh lui trăm
vạn đại quân của chúng ta. Các ngươi không thể xem thường văn nhân được!
Đạt Khê Trường Nho trừng mắt lườm y nói:
- Trước tiên là nói về chính sự!
Trần Tước Nhi ngượng ngùng cười nói:
- Vốn dĩ Nguyên Vụ Bản cũng không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như
vậy đội ngũ của hắn ta lại phát triển lớn như vậy. Chỉ có mấy ngày, nghe nói tham gia phản quân của Dương Huyền Cảm có thể ăn no, hơn nữa trấn
thủ kho Lê Dương cũng không lo sau này không có cơm ăn. Cho nên trên
sông Hoàng Hà, nông phu vận chuyển trên sông, nạn dân các huyện lân cận, thậm chí còn có mã tặc thổ phỉ là lục lâm đều tới Lê Dương. Nguyên Vụ
Bản người đến không từ chối, tất cả đều cung cấp lương thực theo tiêu
chuẩn của phủ binh.
- Cứ như vậy, người dân khắp nơi càng ngày càng tới nhiều hơn.
Ngưu Tiến Đạt bổ sung thêm:
- Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ba bốn ngày, đội ngũ dưới trướng
Nguyên Vụ Bản từ năm nghìn người đã tăng lên tới ba vạn năm nghìn người!
- Kỳ thực Nguyên Vụ Bản cũng chưa chắc đã giống như lời các ngươi nói.
Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Trước tiên, hắn ta không biết chúng ta đã để ý tới nhà kho Lê Dương,
hắn không biết chúng ta có hai vạn nhân mã tinh nhuệ trong tay. Hắn
không biết Đại đương gia của Cự Dã Trạch đã không phải là Trương Kim
Xưng nữa. Mà đại quân của triều đình có lẽ bây giờ cũng mới bắt đầu từ
Cao Cú Lệ trở về. Đại quân của Vũ Văn Thuật và Dương Nghĩa Thần đã đánh
tới Bình Nhưỡng rồi, quay trở về gấp cũng không phải là một chốc có thể
về kịp đấy. Cho nên Nguyên Vụ Bản không lo lắng trong khoảng thời gian
này có người tấn công Lê Dương. Hắn ta cảm thấy trong khoảng thời gian
này chính là thời cơ tốt nhất để mở rộng đội ngũ. Cho nên, hắn ta mới mở cửa chiêu binh mãi mã, dù sao trong kho Lê Dương cũng không thiếu lương thực.
- Đây chính là xem xét thời thế mà Nguyên Vụ Bản đã nói tới.
Lý Nhàn nói xong.
Đạt Khê Trường Nho gật đầu nói:
- Không sai, theo tình hình hiện tại, hành động của Nguyên Vụ Bản đã
không hề có sai lầm lớn. Hắn ta không phải giống như các ngươi nói.
Ngược lại là các ngươi ….
Đạt Khê Trường Nho chân thành nói:
- Từ sau khi trở về ở Liêu Đông mọi việc đều thuận lợi, vừa chiến đấu
liền chiến thắng. Các ngươi đều khinh địch. Điều này không tốt, các
ngươi nên nhớ một điều, bất luận kẻ địch có yếu thế nào, chỉ cần đủ coi
trọng hắn ta mới có thể giành được thắng lợi. Trước mỗi trận chiến, nếu
không thể thật sự bình tĩnh đánh giá đối thủ, vậy thì cũng không cách
thất bại bao xa.
- Theo các ngươi thấy, chúng ta rất mạnh, còn Nguyên Vụ Bản rất yếu. Điều này đã sai rồi!
Đạt Khê Trường Nho đứng lên, vừa bước đi vừa nói:
- Nhân mã dưới trướng Nguyên Vụ Bản thực sự không có chiến lực gì. Còn
binh lính dưới trướng các ngươi đều là lão binh bách chiến. Nguyên Vụ
Bản là một văn nhân chưa từng cầm quân tác chiến. Còn các ngươi đều là
tướng lĩnh lăn lộn rất lâu ngoài chiến trường rồi, thoạt nhìn dường như
không thể chiến bại được. Vậy thì, ta hỏi các ngươi, các ngươi thấy ưu
thế của mình, thấy điểm yếu của Nguyên Vụ Bản, các ngươi đã từng thấy
được nhược điểm của mình chưa? Thấy được ưu thế của Nguyên Vụ Bản chưa?
Mọi người đều ngẩn người ra, lập tức im lặng.
Đạt Khê Trường Nho chính là danh tướng đương thời, luận về kinh nghiệm,
luận về tư chất đều đủ trở thành giáo sư của những người này. Cho nên
một lời của Đạt Khê Trường Nho cũng đủ trọng lượng rồi.
Ông nói không sai, từ sau khi trở về từ Liêu Đông, trên Yến Sơn, cướp
bóc người Hề ở biên cương xa xôi, hai trận chiến với Trương Kim Xưng,
nhân mã của Yến Vân trại đánh thuận buồm xuôi gió. Cho nên các tướng
lĩnh hay binh lính đều thế, trong lòng đều có chút lâng lâng. Đang lúc
gặp loạn thế, cho dù các hào kiệt của lục lâm đó đứng lên quả thực cũng
không ai được người của Yến Vân trại xem trọng. Tên tặc Cự Dã Trạch
Trương Kim Xưng cũng được coi là một thế lực lớn của lục lâm đạo phương
bắc, còn không phải bị họ đánh cho tan tành rồi sao?
Mà thế khinh địch này một khi xuất hiện, thì tất sẽ phải ngăn lại.
Đạt Khê Trường Nho cầm quân đã nhiều năm rồi, ông thấy rõ, khí thế đội ngũ hiện giờ dù đủ, nhưng có chút phù phiếm.
Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Nếu sư phụ hỏi, vậy các ngươi hãy nghĩ xem, điểm yếu của chúng ta là gì? Ưu điểm của Nguyên Vụ Bản là gì?
Mọi người im lặng một hồi, Ngưu Tiến Đạt liền hắng giọng một cái, có chút xấu hổ nói:
- Thành Lê Dương phòng bị kiên cố, lương thảo phong phú. Mặc dù nhân mã
dưới trướng Nguyên Vụ Bản không thiện chiến, nhưng vai trò thủ thành lại không có vấn đề gì. Nếu là Nguyên Vụ Bản thủ thành không ra, chúng ta
dù có thể công phá được Lê Dương cũng sẽ bị tổn thất rất lớn.
Triều Cầu Ca bổ sung:
- Yến Vân trại chúng ta vẫn luôn không thu nhận binh lính bừa bãi, cầu
tinh mà không cầu nhiều. Mặc dù tuyển chọn một nhóm người vào sơn trại,
nhưng nếu thật sự có một trận ác chiến, lão binh chết một người thì
thiếu một người, chúng ta lại không thể đi cướp bóc của dân chúng. Cho
nên, một khi bị tổn thất, thực lực rất khó bổ sung lại được trong thời
gian ngắn.
Lưu Hắc Thát nói:
- Mặc dù cách Lê Dương không xa lắm, nhưng quân ta chạy tới, binh lính mệt mỏi. Nhân mã của Nguyên Vụ Bản đã khỏe hơn, có ưu thế
Bạn đang đọc truyện Tướng Minh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.