Chương 198: Kinh Động Như Hồng Thủy Ngập Trời
Mấy ngày nữa lại trôi qua, sau khi Võ Bí Lang Tướng Trần Lăng được Dương
Quảng phái tới tấn công nhà kho Lê Dương đã suất lĩnh nhân mã giết đến,
liên tiếp mấy ngày đều vô cùng buồn bực. Đội ngũ của y phần lớn là kỵ
binh, với số lượng hơn hai vạn người từ Liêu Đông nhanh chóng trở về, là một trong đại quân có tốc độ xuôi nam nhanh nhất của Đại Tùy, mà chậm
hơn so với tốc độ binh mã của y một chút, đó chính là đội kỵ binh của
Phò mã Đô úy Vũ Văn Sĩ Cập.
Trần Lăng là Võ Bí Lang Tướng, cũng là một danh tướng của Đại Tùy. Năm
đó, y thống lĩnh binh mã chinh phục Lưu Cầu, đã mở mang bờ cõi của Đại
Tùy ra hơn nghìn dặm.
Về lý mà nói, binh mã của Vũ Văn Sĩ Cập là từ Liêu Thủy tới đầu tiên,
hơn nữa binh mã của gã phần lớn lại là kỵ binh, bất luận là như thế nào
thì cũng không thể nào chậm hơn so với Trần Lăng. Nhưng khi Vũ Văn Sĩ
Cập nhận được một tin tức khiến gã hoang mang, gã lập tức sai nhân mã
giảm tốc độ, nhường cho đội quân của Võ Bí Lang Tướng Trần Lăng vượt lên trước.
Mùng 3 tháng 6, Dương Huyền Cảm tạo phản ở thành Lê Dương, chiêu mộ đựơc khoảng hơn tám nghìn tào phu và nông dân trai tráng nhập ngũ. Tiếp sau
đó y chỉ huy đội quân hướng về phía tây, kết quả là mặc dù đã tấn công
mạnh liền hai ngày nhưng vẫn không thể công phá được Hà Nội, Dương Huyền Cảm lại thống lĩnh quản quân quay về hướng đông tấn công Tu Võ, kết quả là bị quận binh và nhân dân của huyện Tu Võ chặn đứng ở Lâm Thanh Quan. Trong đội phản quân của Dương Huyền Cảm lại không có thang mây, khí
giới tấn công thành nên bị rơi vào cảnh ngõ cụt, chỉ còn cách tiếp tục
đi hướng đông tấn công độ khẩu huyện Cấp, rồi từ độ khẩu vơ vét những
con thuyền đi phía nam qua Hoàng Hà.
Sau khi phản quân vượt sông Hoàng Hà nhưng lại không tấn công thành trì ở bên đường mà lại dọc theo sông Hoàng Hà hướng về phía tây tiến thẳng
đến kinh đô của Đại Tùy - Lạc Dương. Vừa đi vừa ép buộc dân chúng bên
đường gia nhập vào đội phản quân, sau khi đi qua thành Lạc Dương thì số
nhân mã từ hơn tám nghìn người đã tăng vọt lên hơn mười vạn người. Dương Huyền Cảm lệnh cho kỳ đệ Dương Tích Thiện thống lĩnh ba nghìn quân, làm cánh trái men theo Lạc Thủy tấn công từ hướng tây, lệnh cho Dương Huyền Đỉnh, đệ đệ của Dương Tích Thiện thống lĩnh năm nghìn tinh binh làm
cánh phải xuất phát từ sườn núi Bạch Tư Mã vượt qua Mang Sơn quay về tấn công Lạc Dương, còn bản thân thì thống lĩnh binh mã bản bộ làm hậu quân phụ trách phối hợp tác chiến cùng các cánh quân khác.
Người mà Dương Quảng giữ lại Đông Đô cố thủ là Dân Bộ Thượng Thư Phàn Tử Cái, thấy Dương Huyền Cảm thống lĩnh phản quân thế tới hung mãnh, không thể không phân chia binh lực đi ngăn cản, phái năm nghìn binh mã đi
nghênh chiến với phản quân của Dương Tích Thiện; phái Bùi Hoằng Sách
suất lĩnh gần tám ngàn binh lính nghênh chiến với Dương Huyền Đỉnh. Kết
quả là lại nằm ngoài dự kiến của ông ta, năm nghìn phủ binh đi nghênh
chiến với Dương Tích Thiện lại rất sợ chiến, bị ba nghìn dân phu đánh
cho tan tác tời bời. Nhân mã của Bùi Hoằng Sách mặc dù nhiều hơn Dương
Huyền Đỉnh nhưng lại mất đi sự phối hợp của cánh bên, chỉ có thể vừa
đánh vừa lui. Chỉ trong ba ngày, hai cánh quân mà Phàn Tử Cái cử đi
nghênh chiến đều thất bại thảm hại, đành phải nhục nhã lui về thành Lạc
Dương.
Nhưng tin tức này cũng không phải là tin tức khiến cho Vũ Văn Sĩ Cập
kinh sợ, sở dĩ gã hạ lệnh cho cả đội quân giảm tốc độ là vì một tin tức
khác.
Mùng 8 tháng 7, Bùi Hoằng Sách lại thất bại, khiến cho Phàn Tử Cái tức
giận đến mức hạ lệnh xử trảm luôn, chính chuyện này đã khiến cho tất cả
tướng lĩnh đang tác chiến ngoài thành sợ hãi, sau đó Phàn Tử Cái triệu
tập mọi người vào trong thành, nhưng không ngờ lại không có một ai dám
vào. Sau khi các tướng lĩnh thương lượng với nhau, tất cả đều đầu hàng
phản tặc, trong số những tướng đầu hàng có Dương Cung Đạo, con trai của
Quan Vương Dương Hùng; Lai Uyên, con trai của Đại tướng quân Lai Hộ Nhi; Bùi Sảng, con trai của Ngự Sử đại phu Bùi Uẩn; Hàn Thế Ngạc, con trai
của Hàn Cầm Hổ; Ngu Nhu, con trai của Nội sử Xá Nhân Ngu Thế Cơ.
Tướng lĩnh ngũ phẩm trở lên mà đầu hàng địch còn có hơn chục người, điều này khiến cho Vũ Văn Sĩ Cập đầu quay như chong chóng.
Trận đánh này … sẽ đánh như thế nào đây?
Con cháu của bảy đại thế gia của triều đình ở Đông Đô gần như đều đầu
hàng phản quân. Hàn Thế Ngạc con trai của Hàn Cầm Hổ còn được Dương
Huyền Cảm phong làm Đại tướng quân. Bởi vì nhận được thư của Nguyên Vụ
Bản, Dương Huyền Cảm đã lệnh cho Hàn Thế Ngạc quay về cố thủ thành Lê
Dương, Vũ Văn Sĩ Cập chỉ còn cách cho đội quân của mình giảm tốc độ, cố
để không chạm mặt mấy người đó. Tuy rằng những người này không đáng sợ
nhưng đáng sợ chính là thế gia sau lưng của họ quá lớn. Đơn giản nhất là lấy ví dụ Vũ Văn gia, thế gia hàng đầu trong quân đội cũng không muốn
gặp mấy người này trên chiến trường, cho nên Vũ Văn Sĩ Cập từ bỏ công
lao đầu tiên trong việc tiếp viện cho Đông Đô, kỵ binh dưới trướng của
gã ban ngày đi với tốc độ chưa đến năm mươi dặm.
Giao chiến với những vị con cháu của thế gia khác như Lai Uyên, Bùi
Sảng, dù có đánh thắng họ thì Hoàng Đế cũng chưa chắc đã vui mừng.
Binh mã của Vũ Văn Sĩ Cập giảm tốc độ hành quân, nhưng Trần Lăng lại
không thể không tiến lên. Đội kỵ binh của Vũ Văn Sĩ cập không có nhiệm
vụ cụ thể, nhưng y lại được Hoàng Đế đích thân hạ lệnh phải tấn công
thành Lê Dương, cho nên, Vũ Văn Sĩ Cập có thể trốn nhưng y lại không thể trốn. Không những là y không thể trốn tránh mà còn phải đẩy nhanh tốc
độ mà tiến lên. Y muốn nhân cơ hội trước khi đội cứu viện của đám người
Hàn Thế Ngạc này chưa tới Lê Dương, sẽ đánh đánh hạ thành Lê Dương.
Tuy nhiên, chuyện nằm ngoài dự đoán của Trần Lăng, thủ lĩnh của phản
quân trấn thủ thành Lê Dương Nguyên Vụ Bản, vốn là một tên tiểu tốt vô
danh, hơn nữa lại còn là một văn nhân, ai mà ngờ lại có thể dụng binh
giữ thành như vậy!
Bất luận Trần Lăng cử ai ra khiêu khích thì phản quân trong thành Lê
Dương sẽ nhất quyết không chịu thò mặt ra. Liên tiếp trong ba ngày, Trần Lăng đã nghĩ nát óc, tìm đủ mọi cách mà không thể dụ được Nguyên Vụ Bản ra khỏi thành. Không còn cách nào khác, Trần Lăng chỉ có thể hạ lệnh
tăng cường tấn công, chỉ là thuộc hạ của y phần lớn đều là kỵ binh, công thành chắc chắn là không có nhiều thuận lợi, cho nên Trần Lăng liền hạ
lệnh cho binh sĩ chặt phá rừng làm thang mây, hơn nữa còn dùng hai cây
gỗ lớn làm chùy công thành.
Cứ như vậy, Trần Lăng vốn là một người có thể dễ dàng đánh hạ được thành Lê Dương, thật không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh khổ chiến như bây giờ.
Lại mấy ngày nữa trôi đi, tên chiến trong thành Lê Dương đã hết, Trần
Lăng lập tức hạ lệnh cho đại quân tăng cường tấn công, họ đã dùng chùy
công thành phá tan cửa tây thành Lê Dương, quân của triều đình ồ ạt tấn
công vào trong thành, Nguyên Vụ Chân chết trận, Nguyên Vụ Bản bị bắt
giữ. Chỉ là đại quân của triều đình mới tấn công vào thành Lê Dương vẫn
chưa kịp chỉnh đốn việc phòng thủ thành, thì Hàn Thế Ngạc đã thống lĩnh
tám vạn binh mã quay về. Đối mặt với phản quân hùng mạnh như vậy, Trần
Lăng bất đắc dĩ phải cử người phá vòng vây đi cầu cứu Vũ Văn Sĩ Cập. Vũ
Văn Sĩ Cập suy nghĩ rất nhiều nhưng rồi vẫn quyết định giải vây giúp
thành Lê Dương. Nếu như phải đấu với rất nhiều con cháu thế gia, vậy thì đánh một mình Hàn Thế Ngạc, đây coi như là một sự lựa chọn không tồi.
Vũ Văn Sĩ Cập xuất thân thế gia nên biết, đám con cháu quý tộc đầu hàng
quân phản tặc này hoàn toàn không phải là bị ép buộc, chỉ là thuận theo
chiều gió mà thôi. Đối với Đại Tùy mà nói, người thế gia càng coi trọng
lợi ích của gia tộc hơn. Đại Tùy có thể hoàn toàn sụp đổ, thiên hạ của
Dương gia cũng có thể mất nhưng lợi ích của gia tộc bọn họ thì sẽ không
bao giờ bị lung lay.
Trước đó rất lâu thì đã có tiền lệ này rồi, lúc nước nhà đối mặt với
nguy nan, người trong thế gia đều có thể bắt cá hai tay. Nhân vật quan
trọng của thế gia thì đứng về phe triều đình nhưng bọn họ vẫn có thể
phái một lớp người trẻ gia nhập vào phản quân. Cứ như vậy, bất luận là
triều đình thắng hay là phản quân thắng, người của thế gia vẫn không
thất bại.
Hiểu rõ điểm này, Vũ Văn Sĩ Cập bất đắc dĩ phải chọn cách đối đầu với
Hàn Thế Ngạc, bởi vì như gã thấy, cùng giao chiến với Hàn Thế Ngạc, thì
gã vẫn mạnh hơn so với những người khác. Dù sao thì thế lực phía sau của Lai Uyên, con trai đại tướng quân Lai Hộ, Ngu Nhu, con trai của Ngu Thế Cơ, Dương Kính Đạo, con trai của Dương Hùng và Bùi Sảng, con trai của
Bùi Uẩn đúng là càng khiến người ta thấy sợ hãi. Chỉ riêng thế gia đại
biểu phía sau hai người Dương Kính Đạo và Bùi Sảng đã chiếm ba mươi phần trăm trong số quan văn triều đình rồi.
Hàn Cầm Hổ mặc dù là người có công khai quốc nhưng dù sao thì gia tộc của ông ta cũng đang suy yếu rồi.
Vì vậy mà hai vạn tinh kỵ của Vũ Văn Sĩ Cập liền thay đổi tốc độ tiến thẳng về thành Lê Dương.
…
Đai quân của triều đình đã đánh tới đây, khu vực phía nam sông Hoàng Hà
sắp trở thành một chiến trường, gần trăm vạn đại quân sẽ giao chiến kịch liệt ở đây, nhưng tất cả lại không liên quan đến Lý Nhàn. Hắn giống y
như một tên trộm nhân lúc hai tên khổng lồ đang mải mê đánh nhau thì lén lút lấy trộm đồ của họ, vui vẻ, an nhàn ngồi đợi thời cơ chín muồi đến. Bởi vì bất luận là binh mã của triều đình hay là binh mã của Dương
Huyền Cảm thì hiện tại đều không phải là đối tượng mà Lý Nhàn có thể
khiêu chiến.
Nhưng sau khi trở về Cự Dã Trạch, Lý Nhàn không có phút giây nào rảnh
rỗi, hắn bận rộn với việc chiêu binh mãi mã. Ưu thế duy nhất của hắn
trong thời đại này chính là hiểu biết mơ hồ về giai đoạn lịch sử này.
May mắn những việc trước kia Lý Nhàn chính là dựa vào những hiểu biết mơ hồ và tình báo của Phi Hổ Mật Điệp mà hoàn thành một cách mỹ mãn, bất
kể là Liêu Đông, hay là Cự Dã Trạch, Đại Sơn hay là ở kho lương Lê
Dương, đương nhiên, điều đó có liên quan đến cái đầu của hắn lúc nào
cũng bận rộn, chưa bao giờ có ý nghĩ lười biếng.
Lý Nhàn đang đợi chính là một cơ hội tiếp theo.
Cơ hội đầu tiên, chính là ba vạn kình tốt mang về từ Liêu Đông, cơ hội
thứ hai chính là hắn đã thuận tay lấy được Cự Dã Trạch và giết chết
Trương Kim Xưng, báo thù cho Hạ Nhược Trọng Sơn, cơ hội thứ ba chính là
chỗ lương thực ăn không hết được vận chuyển từ kho lương Lê Dương về, cơ hội thứ tư … ai mà biết được hắn sẽ có kế hoạch gì?
Nhưng từ lệnh chiêu binh mãi mã của Lý Nhàn, các tướng lĩnh dưới trướng
của hắn ít nhiều cũng đã đoán ra được một ít, hành động tiếp theo của
tướng quân, nhất định sẽ kinh động như hồng thủy ngang trời.
Hiện tại hai bên bờ sông Hoàng Hà đều là dân chạy nạn, trong đó không ít người là thanh niên trai tráng khỏe mạnh. Phản tặc của quận Đông Bình
cũng có không ít, và đây cũng chính là nguồn binh lực. Những nơi mà
“nghĩa quân” của Dương Huyền Cảm đi qua thì đều sạch sẽ giống như vừa có đàn châu chấu đi qua. Lúc này đang là thời điểm lương thực vụ chiêm
phải thu hoạch, mà y lại khởi binh tạo phản, kết quả không biết bao
nhiêu người dân đã bị bắt ép gia nhập vào đội quân, còn những người
không đồng ý đi theo y thì chỉ có cách là bỏ nhà chạy trốn, khiến cho cả một cánh đồng lúa mạch bao la, rộng lớn đang mùa thu hoạch nhưng lại
không có người thu hoạch cuối cùng thì bị mục nát. Khi mà đội quân của
Lý Nhàn từ thành Lê Dương quay về, tận mắt nhìn thấy cả một cánh đồng
lúa mạch bao la bị mục nát, ai nấy đều đau lòng đến mức ứa nước mắt.
- Chưa bao giờ nhìn thấy nhiều lương thực bị lãng phí như vậy!
Hùng Khoát Hải quỳ xuống, nhặt một bông lúa mạch đã bị mốc lên đưa lên mũi ngửi và sau đó y lập tức lớn tiếng chửi đổng:
- Nghĩa quân! Từ phía bắc Hoàng Hà đến tận phía nam Hoàng Hà chỉ có
cướp, giết, đốt, rồi lại đi một vòng từ Lê Dương đến Lạc Dương, rốt cuộc Dương Huyền Cảm muốn làm cái mẹ gì. Nhiều lương thực bị hỏng như vậy,
thì chưa đến mùa đông, số người dân chết vì đói sẽ chất thành đống cho
mà xem!
Vương Khải Niên từ trước đến giờ vẫn luôn là có nhiệm vụ bảo vệ lương
thực, cho nên y càng đau lòng hơn khi nhìn thấy nhiều lương thực bị hỏng như vậy.
- Dương Huyền Cảm, ta … giết … tổ tông nhà ngươi!
Vương Khải Niên vừa dậm chân vừa mắng, năm nay mưa thuận gió hòa, về lý
mà nói thì sẽ là một năm bội mùa, nhưng chỉ vì chuyện Dương Huyền Cảm
tạo phản mà những cánh đồng rộng đến mấy nghìn dặm này không thu được
lấy một hạt lúa mạch, tất cả chỉ dành vỗ béo cho đám chim trời và chuột
đồng. Vốn dĩ cánh đồng là một biển lúa mạch óng ánh sắc vàng, nhưng chỉ
vì không có người thu hoạch cộng thêm bị một trận mưa gió nên tất cả đều đã bị mốc đen mốc xanh lên, càng nhìn thì càng khiến người ta đau lòng.
- Nghĩa quân!
Ngưu Tiến Đạt cười lạnh nói:
- Nếu như đúng là nghĩa quân, thì con mẹ nó cái tên Trương Kim Xưng nổi
tiếng là ăn thịt người kia chính là anh hùng đang thay trời hành đạo
rồi.
Lưu Hắc Thát vỗ vỗ vào vai Ngưu Tiến Đạt, an ủi:
- Lão Ngưu, huynh đừng tức giận! Chúng ta bây giờ dù có tức giận thì
cũng không thể cứu vãn được nữa. Binh mã của triều đình và phản quân của Dương Huyền Cảm sắp đánh tới đây rồi, cứ để cho chúng tàn sát lẫn nhau, hãy để ông trời xử lý chúng!
Sau khi trở về Cự Dã Trạch, Lý Nhàn liền cho gọi tất cả tướng lĩnh dưới
trướng của mình, bây giờ trong sơn trại đã không còn thiếu lương thực,
cho nên đã đến lúc bổ sung binh lực rồi.
- Ý của tướng quân, sang năm vị Hoàng Đế hồ đồ kia vẫn còn muốn chinh phạt Cao Cú Lệ nữa ư?
Hùng Khoát Hải mở to mắt ra, không dám tin nói:
- Giang sơn Đại Tùy đã bị phá tan thành bộ dạng như thế này rồi mà tên Hoàng Đế hồ đồ đó còn muốn đi đánh Cao Cú Lệ nữa sao?
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Ta nghe nói, từ khi từ Cao Cú Lệ trở về, Dương Quảng luôn cảm thấy
không cam tâm, lúc dừng chân ở Bác Lăng Thôi gia đã từng nói, mùa xuân
sang năm sẽ có đợt chinh phạt Liêu lần thứ ba, cho nên chúng ta phải sớm có chuẩn bị. Nếu như triều đình sang năm đúng là có lần chinh phạt thứ
ba đối với Cao Cú Lệ, thì những người dân bị ép đến mức không thể sống
nổi thì sẽ vùng dậy tạo phản. Mặc dù bây giờ chúng ta đã có ba vạn
người, nhưng sang năm quần hùng nổi lên, chúng ta sẽ không có ưu thế gì
nữa.
Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu tán thành với những lời này của Lý Nhàn:
- Nếu như không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần sang năm triều đình động binh với Cao Cú Lệ thì thiên hạ nhất định sẽ đại loạn, chúng
ta cũng không thể cứ ở trong Cự Dã Trạch mãi được, cho nên chúng ta buộc phải mở rộng quân lực.
Vương Khải Niên trầm ngâm lên tiếng:
- Không dễ gì mới không phải lo lắng về chuyện lương thực, thì bây giờ lại phải lo cho bao nhiêu là cái miệng nữa!
Lạc Phó cười mắng y:
- Bằng không thì chúng ta đi hết, ngươi ở lại canh giữ đống lương thực đó cả đời được không?
Vương Khải Niên thở dài:
- Hiện tại ta mới biết, không có thứ gì có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái bằng nhìn vào một kho lương đầy ắp.
- Tướng quân, đúng là nên phải mở rộng lực lượng.
Hùng Khoát Hải chỉ vào hồ nước bên ngoài và nói:
- Cự Dã Trạch này có thể dung nạp hai mươi vạn đại quân đấy.
- Trước khi đánh trận, ta đã hạ lệnh cho thợ thuyền của Cự Dã Trạch và những thợ thủ công mới đến bắt đầu đóng thuyền rồi.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Chúng ta tiện tay cướp được mấy trăm chiếc thuyền, chỉ cần sửa một
chút là có thể vận chuyển binh lính! Việc mở rộng lực lượng là chuyện
phải làm, hơn nữa chúng ta còn phải huấn luyện thủy quân.
Hắn khoát khoát tay, hăng hái nói tiếp:
- Tề, Lỗ là vùng đất giàu có và đông đúc, sông nhiều hồ lớn, sẽ thuận
lợi hơn nếu chúng ta đi bằng đường thủy, có được Tề, Lỗ, nơi đó mới
chính là một khối căn cơ lớn.
Nghe xong câu này mọi người mới kịp phản ứng lại, thì ra kế hoạch tiếp
theo của tướng quân đúng là kinh động như hồng thủy ngập trời.
Bạn đang đọc truyện Tướng Minh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.