Chương 62: Hắc Mân Côi
Edit: Phong Nguyệt
Theo Hiên Viên Dật đến, hội trăm hoa cũng bắt đầu rồi, đám người rất nhanh
sẽ bao vây Tây Hương Uyển tới nước chảy không lọt, trong lúc nhất thời,
chỉ thấy đầu người đen nghẹt nhìn chung quanh hết sức hỗn loạn.
Tây Hương Uyển là một Tứ Hợp Viện, giữa sân để hai cái bàn, trên bàn để
khung thêu, chỉ thêu, kim thêu, xung quanh phía trước có ba cái bàn ngồi của ba vị lão giả nổi tiếng lừng lẫy của thành Lạc Dương về việc thuê
thùa.
Chung quanh đầy tuấn nam tài nữ đang ngồi trên ghế, mà trên lầu là chỗ ngồi của các quan lại có mặt mũi ở thành Lạc Dương.
Chỗ ngồi ở trên lầu gác của Hiên Viên Dật không nổi bật gì, hắn không muốn
bởi vì sự xuất hiện của mình khiến Nam Cung Tự có áp lực, ddđđllqqđđ hắn tin tưởng Nam Cung Tự có thể thắng, không phải dựa vào thân phận của
hắn. . . . . .
Mạc Sầu cùng với Như Nguyệt biết được Nam Cung Tự và Nhạc gia nhị tiểu thư ở Tây Hương Uyển tỷ thí thêu thùa, liền đều chạy đến.
Cùng với một tiếng chuông phát ra, vốn là không khí ồn ào rất nhanh dần dần
yên tĩnh lại, Nhạc Thiên Kiều đã sớm vào chỗ rồi, lại chậm trễ không
thấy bóng dáng của Nam Cung Tự.
"Ơ, chẳng lẽ Tà Vương phi nửa đường bỏ cuộc chứ?"
"Đúng vậy, canh giờ nữa sẽ bắt đầu tỷ thí."
"Theo ta thấy! Tà Vương phi chính xác là sợ, không dám đánh cược rồi."
Mọi người chen chúc nhau, cả sảnh đường líu ríu tiếng nghị luận thao thao bất tuyệt vang lên.
Tương Nhi đứng ở một bên cúi người, nhỏ giọng hả hê nói với Nhạc Thiên Kiều:
"Tiểu thư, ta xem nàng chính xác là sợ, nửa đường bỏ cuộc rồi."
Tay của Nhạc Thiên Kiều sờ ở bên ngoài khăn thêu, ngẩng đầu ngón tay xếp
thành hình hoa lan, lau miệng, bên môi cong lên nụ cười không người nào
phát hiện. Nàng thật đúng là đánh giá cao Nam Cung Tự, còn tưởng rằng
nàng có bao nhiêu khả năng, chỉ là con cọp giấy thôi.
Mắt nhìn đã thấy tới giờ tỷ thí rồi, trên mặt của Nhạc Thiên Kiều là nụ cười hả hê
không che giấu nữa, nàng lạnh nhạt đứng dậy, đang muốn lấy cái gì,
ddđđllqqđđ liền nghe có người sau lưng hô một tiếng: "Tà Vương phi đến
rồi!"
Trong nháy mắt trong viện yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi
người cũng tập trung ở trên người của Nam Cung Tự, chỉ thấy nàng bên
ngoài khoác một bộ áo lông màu trắng tuyết, không có điểm tầm thường nào để cho nàng có chỗ nào thua kém nửa phần. Đám người chen lấn tự giác mở rộng ra một con đường, nàng từng bước từng bước đi tới, cùng với bộ
dáng không vội vã, thật giống như nữ vương chờ lên ngôi vị, quanh thân
tràn ngập một cỗ ngạo khí từ trước đến nay đè lại toàn bộ.
Mọi người rối rít hít vào một hơi, không hổ là Tà Vương phi!
"Tà Vương phi ngươi cuối cùng đã tới, ta còn tưởng rằng ngươi giống như lời nói của mọi người nửa đường bỏ cuộc rồi chứ." Nhạc Thiên Kiều âm dương
quái khí hếch nửa lông mày đuôi lên, liếc nhìn vào vị trí ngồi của Nam
Cung Tự, giọng điệu nói chuyện ai cũng có thể nghe được là sự khiêu
khích.
Đối với giọng khiêu khích của Nhạc Thiên kiều, mọi người
nghi ngờ, Nam Cung Tự chỉ cười một chút, "Bổn cung dám đánh cược, cũng
sẽ không nửa đường bỏ cuộc."
Nhạc Thiên Kiều khẽ nhíu lông mày,
tốt! Nam Cung Tự, ngươi lại dám tới tỷ thí, ta liền để cho ngươi ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, danh hiệu Tà Vương phi, ta chắc chắn
phải có được! Nàng cười nói: "Không hỗ là Tà Vương phi, vậy hãy để cho
chúng ta mỏi mắt mong chờ đi!"
Nên đặt cược tiền vào người nào
đây, bởi vì lần trước Nam Cung Tự đã hai lần dạy dỗ, khi mọi người do dự muốn đặt cược người nào thắng thì liền nghe một người nam nhân trong
đám người hô lớn nói: "Nhạc gia nhị tiểu thư cần phải thắng!"
Mọi người đều biết phụ thân của Nhạc gia Nhị tiểu thư tuy là một kẻ vũ phu, nhưng nàng từ nhỏ chịu sự quản giáo, cầm kỳ thư họa của nữ nhi đối với
nàng mà nói không nói chơi. Vậy mà đối với Nam Cung Tự mà nói, mọi người cũng không dám khen tặng nàng, kể từ khi nhà Nam Cung bị diệt môn, mọi
người cũng đều biết thân thế của Nam Cung Tự, từ nhỏ chỉ biết múa đao
cầm kiếm, chưa bao giờ chạm qua việc thêu, nếu đánh cược nàng thắng, mọi người tình nguyện đưa tất cả bạc đều đánh cược ở trên người của Nhạc
gia nhị tiểu, người thô kệch không làm được việc tinh tế(chỉ những việc
cần kỹ thuật cao nhưng ít tốn sức lực)
Thân thể của Hiên Viên Dật lười biếng tựa trên lan can, kéo cằm, ánh mắt không vui trừng mắt về
phía người nam nhân hô to Nhạc Thiên Kiều cần phải thắng, đảo mắt nhìn
về phía Mộ Thiên Vấn nói: "Đi! Lấy toàn bộ tài sản của Vương phủ đặt
cược cho Vương phi."
Có phải Vương Gia nóng đầu rồi hay không?
Lại lấy toàn bộ gia sản đánh cược ở trên người của Vương phi, nếu là
Vương phi đánh cược võ, hắn giơ hai tay đồng ý, nhưng Vương phi so là
thêu thùa! Từ khi Vương phi vào cửa chính của Vương phủ thì hắn chưa bao giờ gặp qua nàng cầm lấy kim, đã thêu đâu. Đánh cược ở trên người nàng, quả thực là trắng trợn đưa bạc cho người ta.
Mộ Thiên Vấn nghĩ
tới đây mày cũng nhíu lại xiết chặt, do dự nói: "Vương Gia nghĩ lại a!
Vương phi người. . . . . . ." Lời nói ở bên miệng liền bị ánh mắt sắc
bén của Hiên Viên Dật cứng rắn kẹt lại ở trong cổ họng.
"Thuộc hạ sẽ theo ý tứ của ngài mà xử lý." Bỏ xuống những lời này, hắn như một
làn khói vô ảnh biến mất mất tích, ddđđllqqđđ chỉ sợ dừng lại lâu một
cái sẽ bị ánh mắt của Vương gia giết chết.
Hiên Viên Dật hài lòng nhìn Mộ Thiên Vấn biến mất ở trong đám người, quét mắt nhìn lầu các đối diện, tầm mắt đột nhiên dừng lại, chỉ thấy người ngồi ở trên lầu các
đối diện chính là Trần Tử Hiên.
Chỉ thấy ánh mắt hắn ta đấm đuối
nóng rực nhìn chằm chằm Nam Cung Tự, trong lòng Hiên Viên Dật ghen tức
tuôn ra không ngừng, rất không biết mùi vị, hắn ta tới xem náo nhiệt gì
chứ?
Trần Tử Hiên nhận thấy được ánh mắt nóng như lửa, đảo mắt
vừa đúng nhìn thấy thủ phạm của ánh mắt ác sát là Hiên Viên Dật đang
nhìn hắn ta chằm chằm, một cỗ nồng nặc ghen tức từ đối diện không tiếng
động đánh úp tới, khóe miệng hắn ta hiện lên nụ cười thật sâu, dấm này
thật đúng là chua!
Hiên Viên Dật thấy Trần Tử Hiên giơ ly ngọc
lên hướng về phía mình chào hỏi lấy lòng, lúc này sắc mặt Hiên Viên Dật
trầm xuống, bọn họ quen lắm sao?
Hồng Trần nhận thấy được nét mặt cổ quái của chủ tử, theo ánh mắt của Trần Tử Hiên nhìn về phía người
ngồi ở lầu các đối diện là Hiên Viên Dật, trầm giọng nói: "Chủ tử, cần
đổi vị trí không?"
Sống lưng của Trần Tử Hiên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu lên phe phẩy ly ngọc, ánh mắt thật sâu liếc
nhìn Nam Cung Tự, mấp máy môi : "Hồng Trần, cầm năm trăm lượng hoàng
kim, Bổn cung muốn đặt cược."
"Chủ tử là đánh cuộc người nào
thắng?" Hồng Trần nhíu mày, chủ tử từ trước đến giờ không thích tham gia náo nhiệt, hôm nay không chỉ có đến xem náo nhiệt, hơn nữa còn bỏ xuống năm trăm lượng hoàng kim để đánh cược. . . . . .
"Tà Vương phi!" Giọng nói của hắn ta vẫn không có một tia gợn sóng nhàn nhạt.
Hồng Trần nghe vậy nhìn đáy mắt thâm trầm của Trần Tử Hiên, không khỏi liếc
nhìn Nam Cung Tự, nàng đáng giá để chủ tử bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim sao? Một lát sau nàng mới nói: "Vâng"
Tiếng chuông vang lên lần
nữa, trung niên quản sự đứng ở phía trước tuyên bố nội dung đánh cược,
dưới đài là một mảnh xôn xao. Tiền đặt cược lần này làm không ít Công Tử nổi lên hăng hái, hai vị đều là đại mỹ nhân, mặc kệ là bên nào thua,
bọn họ cũng có thể nhìn một lần cho thỏa! Nhìn từ bề ngoài, trận đánh
cược bạc này thì ở bên phía Nhạc Thiên Kiều đứng ở thế thượng phong!
"Ta tuyên bố nội dung tỷ thí, trên bàn của hai vị đều chuẩn bị tốt công cụ
thêu thùa, tỷ thí đa dạng tự do phát huy." Hắn nói mà chỉ hướng ba vị
lão giả ngồi ở phía trước, hướng về phía mọi người nói, "ddđđllqqđđ Do
ba vị tú nữ nổi tiếng về việc thêu thùa lừng lẫy ở thành Lạc Dương thẩm
định, một ván định thắng, trong một nén nhang tác phẩm phải hoàn thành,
phe thua phải thực hiện lời hứa! Tỷ thí chính thức bắt đầu ——"
Nhạc Thiên Kiều không nói hai lời xỏ một mũi kim thêu xuống tấm vải thêu,
động tác được gọi là thực nhanh! Mà Nam Cung Tự ngồi ở một bên cũng đang kéo cằm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào khung thêu như đang ngẫm nghĩ cái
gì, vừa tựa như khổ não.
Đối diện đỉnh đầu là lư hương, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, hương đốt được một nửa, Nhạc Thiên
Kiều cũng làm một nửa, Hiên Viên Dật nhìn Nam Cung Tự chậm chạp không
nhúc nhích tay, mày nhíu lại xiết chặt, trong lòng rất là buồn bực, một
nén nhang cũng nhanh đốt xong rồi, nàng đang làm gì?
Con mắt của
Nam Cung Tự đột nhiên sáng lên, hướng về phía trung niên quản sự hỏi
"Nội dung tỷ thí tự do phát huy, sử dụng tài vật cũng không có hạn chế
có phải hay không?" Thấy hắn gật đầu một cái, tròng mắt của nàng lại
sáng mấy phần, "Vậy làm phiền ngươi giúp ta lấy vài lọn tóc!"
Trung niên quản sự ngẩn người, đảo mắt thấy ba vị lão giả châu đầu ghé tai
nghị luận cái gì, một lúc sau lão giả ở chính giữa gật đầu một cái, hắn
liền cho người lấy vài lọn tóc.
Mọi người rối rít dùng ánh mắt tò mò tập trung vào lọn tóc dài ở trên bàn, tiếng nghị luận từ từ phân tán ra.
Động tác thêu của Nhạc Thiên Kiều ngưng lại, nàng giương mắt lên, tò mò nhìn Nam Cung Tự từ trong mái tóc lấy ra ba sợi tóc cùng với dây thêu màu
trắng tuyết, mày liễu nhăn lên, trong hồ lô của nàng bán thuốc gì?
Một nén nhang rất nhanh đốt xong, Nhạc Thiên Kiều đã sớm đưa tác phẩm trình lên, nàng thêu là một đóa hoa Mẫu Đơn, nhìn như vật sống kinh người, ba vị lão giả nhao nhao mà gật đầu, đáy mắt đều là vẻ tán thưởng.
"Mau nhìn! Ong mật, là ong mật!" Mọi người kinh hô chỉ vào một con ong mật
từ bên trong tổ ong vò vẽ ở trên cây bay tới, rơi vào đóa hoa Mẫu Đơn,
phía dưới là một trận mảnh ồn ào.
Lúc này ai mới là người thắng
ai là người thua, trong lòng của mọi người sớm đã có đáp án, Nam Cung Tự là thua. Không! Nàng là nhất định.
Trên mặt của Mộ Thiên Vấn lộ
ra nét mặt may mắn, âm thầm vỗ lồng ngực, cũng may, cũng may hắn gạt
Vương Gia không lấy bạc đánh cược ở trên người Vương phi, nếu không thì
hạ nhân từ trên xuống dưới ở Vương Phủ phải một năm này cùng nhau hứng
gió Tây Bắc.
Khóe miệng dương dương hả hê của Nhạc Thiên kiều
không che giấu nữa, nàng liền đứng dậy, nhìn về phía Nam Cung Tự, "Thắng bại đã định, ngươi thua!"
Gương mặt xinh xắn của Nam Cung Tự
mang theo nụ cười nồng nặc, giống như chưa từng nghe tới lời của
nàng..., hướng về phía nha hoàn Tương Nhi ở bên cạnh Nhạc Thiên Kiều: "
Ngươi tới đây!"
Tương Nhi nhíu mày, nàng dương dương hả hê đi
tới, đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mấp máy, ống tay áo cuồn cuộn nổi
lên lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại, ddđđllqqđđ chẳng biết lúc nào
trong tay nàng có thêm một thanh chủy thủ, không chờ Tương nhi kịp phản
ứng, trên cổ tay liền truyền đến một trận đau đớn.
"A —— giết
người. . . . . ." Tương Nhi nhìn trên cổ tay xẹt qua một vết thương hẹp
dài, máu theo vết thương nhỏ xuống ở trong chén mà Nam Cung Tự đưa tới,
nàng bị sợ đến kinh hô.
Mọi người bắt đầu hỗn loạn, sắc mặt của
Nhạc thiên Kiều thay đổi, nàng thông suốt đứng lên nói: "Ngươi đang làm
gì? Giết người chính là tử tội, thái tử giết người cùng với thứ dân là
tội như nhau, ngươi tuy là Tà Vương phi cũng không có quyền giết người!"
Nam Cung Tự nhíu mày, không trả lời mà hỏi lại: "Thử hỏi, một người Dĩ Hạ
Phạm Thượng, nói năng lỗ mãng mạo phạm hoàng gia quốc thích, tội ra
sao?"
"Là tử tội!" Lão giả ngồi ở chính giữa mở miệng nói, sắc mặt của Nhạc thiên Kiều càng thêm khó chịu.
"Nàng ta ở ngoài đường phố nói năng lỗ mãng, mạo phạm Bổn cung, mạng của nàng cũng đã là của Bổn cung." Giọng nói của Nam Cung Tự nhẹ nhàng, nàng đảo mắt sâu sắc nhìn về phía Nhạc Thiên Kiều tiểu thư, thử hỏi Bổn cung có
tội gì?"
Nàng nói xong những câu có lý, trong nháy mắt Nhạc Thiên Kiều cứng họng, chỉ đành phải kìm nén bực bội ngồi xuống.
Tương Nhi yếu đuối nằm sõng xoài trên mặt đất, trên cổ tay máu từ trên vết
thương chảy không ngừng, ánh mắt của nàng cầu khẩn nhìn về phía Nhạc
Thiên Kiều, " Tiểu thư, cứu ta, cứu cứu ta!"
Ấn đường của Nhạc
thiên Kiều nhíu chặt, Nam Cung Tự nói những câu có lý, nàng cũng vô năng vô lực, nhưng là! Sẽ rất nhanh thay Tương Nhi báo thù, nàng nghĩ như
vậy.
Nam Cung Tự cầm lên một cọng lông bút chạm vào trong chén máu, ddđđllqqđđ lấy dây màu trắng tuyết nhuộm thành màu đỏ tươi.
Khi trung niên quản sự tới lấy khăn thêu, ánh mắt của hắn rung động nhìn
đóa hoa dùng tóc đen cùng với dây thêu nhuộm máu tạo thành một đóa Hắc
Mân Côi, sửng sốt một lúc lâu, hắn mới thận trọng trình khăn thêu đến
trước mặt của ba vị lão giả.
Ba vị lão giả bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận lên, bất luận cái gì không hẹn mà cùng gật đầu một cái.
Lão giả ngồi chính giữa giả đứng lên nói: " Ta tuyên bố Tà Vương phi thắng!"
Kết quả này rất ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Hiên Viên Dật ngồi ở
một bên uống trà thiếu chút nữa bị sặc, nói thật, dựa vào con ong mật
kia nhận lầm khăn thêu của Nhạc Thiên Kiều là vật sống, hắn liền định vì Nam Cung Tự giải vây, kết quả này. . . . . . Quá không thể tưởng tượng
nổi. Nàng rốt cuộc thêu cái gì?
Bạn đang đọc truyện Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.