Chương 19
" Đang làm gì thế?"-Tin nhắn đến từ Khôi Nguyên.Nó vui vẻ trả lời lại:
"Mới ăn tối xong,đang chat với cậu nè!"
"Cậu ko học hành gì à?"-Khôi Nguyên.
" Đi học cho có lễ nghi thôi,tớ tốt nghiệp đại học rồi mà!"-Nó.
" Ừ nhỉ?Trình độ của cậu ở bên đó thì vượt cấp rồi tốt nghiệp là vừa!"-Kèm theo biệt hiệu lè lưỡi ngại ngùng.
"Hihi,vậy giờ cậu đang học ở đâu?"
"King school.Nhưng ngày mai cậu sẽ có
một bất ngờ lớn đó!"-Lời nói thật huyền bí.
"Bất ngờ gì zợ?"-Nó tò mò.
"Bí mật!"
Nó và cậu ngồi chat với nhau rất vui.Nụ cười luôn luôn xuất hiện trên môi
cả hai.Hay thật!Bây giờ cách ăn nói của cậu mới bắt đầu giống như xưa.Ko mấy hài hước nhưng thật gần gũi,ấm áp.Có lẽ gặp lại nó là một niềm hạnh phúc lớn trong đời cậu nên cảm xúc lúc ấy mới vậy.Vị trí của người con
gái tên Linh Chi này trong tim cậu...Quả thực rất lớn,rất đặc biệt!(Đặc
biệt?Hí hí!!!)
Đôi bạn thân buôn với nhau toàn những chuyện tào
lao,trời ơi đất hỡi,từ trên trời rơi xuống.Nào là:Messi,Ronaldo,Arsenal
hay Real Madrid,....vân vân...&....mây mây.....Nhưng len lỏi trong
đó cũng có những câu "bình thường".Nó và cậu hỏi về cuộc sống của nhau
trong suốt bao năm qua,cùng nhau hoài nhau niệm những kí ức đẹp đẽ,cảm
ơn ông trời đã cho đôi bạn xa cách gặp lại nhau vào ngày định mệnh hôm
nay.(Định mệnh?)
"Hôm nay thật may mắn,tớ đã được gặp lại cô bạn cá tính ngày nào!Tuyệt lắm đúng ko Linh Chi?"-Khôi Nguyên hạnh phúc.
"Ờ.Gặp lại cậu thì vui,nhưng hôm nay thì...ko hẳn là tuyệt."-Nó nhắn lại đầy tâm trạng.
"Ủa,có chuyện gì với bạn thân của tớ à?"-Khôi Nguyên quan tâm.
"Có,nhưng thôi,cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu!Ấy,11 giờ rồi!Cậu đi ngủ sớm đi,mai mình chat tiếp nhé!"-Khuôn mặt cười.
" Ừ,thế đi,mai chat tiếp.Cậu ngủ ngon nha!"
"Cậu cũng vậy!"
Ném chiếc điện thoại lên giường,nó cũng thả mình về phía sau.Nghĩ về cậu
bạn thân,nó khẽ mỉm cười,nhưng nghĩ đến hắn,mặt nó lại cau lại.
-Cái tên đáng ghét đó...Hừ!Chả hiểu sao pama có thể chọn hắn làm con rể
nữa?Khéo gớm!Đã thế lại còn cứ hỏi:" Đi chơi vui ko con?Đã ko con?";" Đi những đâu?Kể mẹ nghe với nào?"...Hứ,cái loại như hắn có cho cũng chả ai thèm.Đã quá đáng lại còn chả biết nhường nhịn người khác!Cứ thế đi,sau
này FA,ế già,ế mãi,ế vĩnh cửu cho xem!!!!!!!!!!!!-Nó hét lên.May mà
phòng cách âm chứ để pama nghe được là tiêu rồi!(Tg:Haiz,tội nghiệp chị
Linh Chi,bị bệnh tự kỉ hay nói linh tinh một mình!*Linh Chi:E hèm!!!*Tg
giật mình:Trong 36 phép thần thông biến hóa thì...CHUỒN LÀ THƯỢNG
SÁCH!!!!!!!!!!!!!!)
Cứ lải nhải một mình mãi,cuối cùng,nó ngủ lúc nào ko hay.Hi hi!Ngủ đi,ngày mai còn phải chinh chiến nhiều thứ lắm,trẻ con ạ!
_____________________________
Ngày mai....(Đấy,mới nói sáng mà đã sáng rồi!)
Mặt trời đã lên quá đỉnh.Trong một ngôi biệt thự sang trọng,có 1 "cô pé" ăn mặc sộc sệch đang cuống cuồng nhét thức ăn vô mồm.
-Ăn từ từ thôi con,kẻo nghẹn á!-Nguyễn lão gia vừa nói vừa vuốt lưng cô con gái vàng.
-Cho chừa,ai bảo cứ ngủ nướng làm chi!Mẹ đã gọi hết cái hết nước rồi
còn...-Ng.phu nhân.Dù nói vậy nhưng bà cũng đang rất vội vã đưa cốc nước cho nó uống ko thì muộn.
-Tại mama chứ!Thường ngày mama gọi con
dậy ko dưới 100 lần,hôm nay có 50 lần nên con ko dậy là phải rồi!Đã thế
cả pama lại còn bắt con ăn sáng,muộn học thì sao đây?Đến đó con cũng có
thể xuống canteen giải quyết mà!-Nó bức xúc vừa nói vừa ngấu nghiến thức ăn.Trời ơi!8h kém 15 rồi!Chỉ còn 15' nữa
thôi là vào học á!Làm sao mà kịp đây trời?Chậm một li là đi một dặm.Giờ
nó chỉ cần trễ có tí thôi là xác định ở ngoài đường bán dáng là
vừa!(Tg:Dáng chị mà bán thì...*Linh Chi:Thì sao?!!*Tg:Thì...ai cũng muốn mua ạ!)
- Ái chà,do mình mà giờ lại đổ tội cho bố mẹ hả?Đã vậy
thì từ nay mà tự dậy lấy nha!*Ng.phu nhân giận dỗi.Ko thèm gắp thức ăn
cho nó nữa.Vụ này...có vẻ căng!!!
- Ấy,mama cho con xin lỗi!Tại con cuống quá!-Nó ăn năn khi đã nói những lời như vậy với mama của mình.
-Thôi,ăn đi!-Phu nhân dù ko thể hiện nhưng hình như đã nguôi giận nó rồi.Bà lại
tiếp tục gắp thức ăn trong khẩu phần của nó cho nó.Ng.lão gia khẽ
cười.Haiz,giận còn chưa được quá 15s.Đúng là cặp mẹ con đáng yêu nhất
trần đời mà!(*Tg cười*)
__________________
7h59'....
Bác bảo vệ nhìn đồng hồ rồi đứng lên định đóng cổng.Bỗng...
-KHOAN ĐÃ!!!!!!!!!!!!!!!-Tiếng hét như long trời lở đất phát ra từ một cô gái
xinh đẹp vô đối đang hớt hải từ xa chạy đến.Nghe cái âm thanh này,bác
bảo vệ đương nhiên ko thể đóng cổng mà ngước lên nhìn.
-C...Cảm
ơn bác!...Ch...Cháu đến hơi muộn.-Nó thở hổn hển nói ko thành lời,trên
trán lấm tấm giọt mồ hôi.Nhìn mà thấy...Thương!!!
- À...À ờ ko
sao!Cháu vào đi cô bé!Lần sau nhớ đến sớm hơn nhé!-Bác bảo vệ nói.Bác ấy cảm thấy lúng túng trước vẻ đẹp của nó.Hôm qua bác có gặp nó,nhưng chỉ
thoáng qua thôi.Bây giờ đứng trước mặt,quả thực là hơi ngượng!
-Dạ vâng,cháu chào bác!-Nó nói rồi vội vã chạy đi.Bác bảo vệ cũng đáp lại:
-Chào cháu!-Và vẫy vẫy tay vs nó.
Thoáng chốc,nó đã "lướt nhẹ như bay" đến lớp 11A1 thân iu.Phù mệt quá!Cũng may cô chưa lên!
Thấy nó đến,hoạt động của đám con trai như ngừng lại để ngắm,bọn con gái có
đứa thì rõ hâm mộ,có đứa thì tức ra mặt.Riêng hắn,chỉ riêng hắn ở cuối
lớp là đang đeo headphone và nhắm hờ hờ mắt.Chộ ôi,chỉ có thể nói được
là:Đẹp dã man lun!!!!Mấy gái cuối lớp tranh thủ ngắm hắn cho đã mắt.Tuy
nhiên,với họ,chẳng khi nào là đủ cả.Nó thấy thế thì tim đã lỡ một
nhịp.Hắn...cũng đẹp troai đó chứ!Nhưng đương nhiên,suy nghĩ ấy cũng đã
bị dập tắt khi chưa đầy nửa nốt nhạc.Nó lắc đầu và gõ lên đó một cái:"Vớ vẩn,nghĩ linh tinh!"-Tự cảnh cáo thầm trong lòng rồi nó bình thường trở lại,tiến về phía cuối lớp-Nơi cái bàn của nó và hắn đang hiện diện sừng sững ở đấy.
"Bộp!!!"-Nó ném chiếc cặp của mình rồi cũng ngồi
xuống ghế.(Trời ạ!Mới hôm nào còn tức giận với ai kia và thương cho cái
cặp bảo bối khi ai kia vứt chiếc cặp xuống xó lớp,vậy mà hôm nay
lại...Chậc!Đúng là cứ có cái gì liên quan đến anh Khánh Sơn là chị Linh
Chi lại nổi máu khùng mà!)
Bọn con gái khẽ giật mình.Thấy nó,ko
hiểu sao cả đám lại tự động quay đi chỗ khác.(Tg:Tại họ biết anh Khánh
Sơn là của riêng chị đó!Hí hí!*Linh Chi:Ăn nói bậy bạ!Có lẽ mấy người đó kinh chị mày thôi!)Hắn vẫn ko có chút động đậy.Vẫn đeo headphone,vẫn
nhắm hờ mắt,mặt vẫn ko cảm xúc.Sau một lúc,bỗng lên tiếng:
-Hôm qua vứt chừng ấy đồ có tiếc ko?-Ngữ khí như mọi khi:Lạnh.Nhưng riêng với nó,giọng điệu đó thật giống trêu tức người ta mà!
Linh Chi mới nghe có thế mà đã cảm thấy hơi điên điên.Ừ,thì tiếc đấy!Đống đồ của nó vì hắn mà mà mới như vậy thì tất nhiên phải tiếc rồi!
Lần này nó ko thèm trả lời hắn.Mặt dửng dưng lấy sách ra che mặt
để...Ngủ!Ai kia có vẻ hơi hụt hẫng.Bình thường thì chị Linh Chi này sẽ
như quả bom hẹn giờ quát tháo ầm ĩ,thế mà hôm nay...
" Định bơ
mình sao?"-Hắn nghĩ rồi từ từ mở mắt,quay nhẹ sang phía bên trái 90°-Nơi có cô nàng siêu đấu võ mồm ấy,tay gỡ quyển sách đang che lấy khuôn mặt
hoàn mĩ của cô nàng đó ấy ra,định nói gì đó nhưng...
"Thình
thịch!"-Nhịp đập phát ra từ lồng ngực của hắn nhanh đến kì lạ,lại còn
rất rõ ràng nữa.Hắn hình như đang...đơ!Nó tựa đầu vào mặt bàn,ngủ!Thật
là,mới nằm xuống là đã ngủ rồi!Trông...Sao mà đáng yêu đến thế!Làn da
trắng sứ,những đường nét tuyệt vời trên khuôn mặt khó ai sánh bằng.Nhìn
cái môi trái tim đỏ mọng tựa cherry kìa!Muốn cắn quá!
Cả lớp quay xuống đều ngẩn ngơ.Ko chỉ mình con trai mà con gái cũng chẳng ngoại
lệ.Ko gian im lặng vì tất cả đều đang bận ngắm nhìn vẻ dễ thương khi ngủ của nó.Đây chỉ là mặt mộc,ko biết nếu trang điểm lên,nó sẽ còn ấn tượng đến nhường nào đây?
Mọi chuyện sẽ ko có gì để nói nếu như
hắn...ko đơ!Lần đầu tiên,hắn bị hớp hồn bởi một cô gái,lần đầu tiên,tim
hắn đập nhanh đến vậy...Phải nói là ở nó có sức hút đặc biệt đến tất cả
mọi người,trong đó có hắn.Ai ai cũng bị thuyết phục trước vẻ đẹp ko tì
vết của cô nàng tên Linh Chi này.Chẳng lẽ...Hắn đang rung động đầu đời
sao?
Bạn đang đọc truyện Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.