Chương 12: Chương 12
Chương 12
" Hả"
" cậu đừng đùa nữa, nghiêm túc đi" Lam Lam bẹo má cô
" được rồi, được rồi.... cậu bảo họ làm nhà tình yêu à, phải không đấy?
sẽ không dọa người đó chứ?.....cậu biết đó mấy người bên khoa mình suy
nghĩ đâu có giống người bình thường, cậu vào bên trong chưa?" cô nhướng
mắt.
" cái này...."
" ààà.. có người chỉ xem bên ngoài liền biết bên trong rồi....khâm phục thật" cô châm chọc
" con tiểu nha đầu nhà cậu, từ lúc nào bắt đầu xiên xỏ người khác vậy hả..." Lam Lam nắm lấy chóp mũi cô kéo kéo
" haha thôi được rồi tha cho mình" cô giơ tay đầu hàng " vậy khoa cậu làm gì?"
" bọn mình bán áo, đây này" Lam Lam giơ cái áo lên vẫy vẫy
" oh, thế mấy cái hoa kia" cô chỉ vào lộn xộn dưới chân Lam Lam
" Nó đi kèm với mấy cái áo, cậu không thấy chúng kết hợp với mấy cái hoa này nhìn bắt mắt hơn sao?, rất hợp mốt"
" đẹp, hợp mốt à ? mình không thấy vậy" cô cằm chiếc áo lật qua lật lại
" Mắt thẩm mĩ của cậu vẫn không thay đổi, ngay cả quần áo của mình còn
không ra hồn, sao mình lại hỏi cậu nhỉ?" Lam Lam lắc đầu chán nản
" Mình cảm thấy nó rất ổn" cô nắm nắm áo của mình nói với Lam Lam
" ổn, mẹ của tôi ơi" Lam Lam ôm đâu ngao ngán
" Thưa cô bạn xinh đẹp không thiếu thông minh không thừa của tôi ơi, cậu
sang mỹ bao nhiêu năm cái gì cũng tốt lên, sao có mỗi cách ăn mặt là
không xi nhê gì hết vậy. Thế kỷ 21 rồi cậu làm ơn đừng mặt mấy cái áo
của thập niên 80 nữa" Lam Lam chán nản chỉ vào cáii áo cô đang mặc
" Cái này gọi là đơn giản" cô phân trần
" Phải rồi đơn giản đến mức quá tầm thường, cậu mua nó ở đâu thế?....đừng nói là...online nhá..."
" Bing bong...sao cậu biết hay vậy" cô híp mắt cười
" Biết ngay mà....mình sẽ tân trang lại cho cậu.....mai chúng ta đi shopping"
" Ngày mai? thế còn mấy cái kia" cô chỉ vào núi áo đang làm dở của Lam Lam
" mặc kệ nó....mình sẽ thức khuya để làm...cậu quan trọng hơn....thôi
mình đi ngay luôn đi càng nhìn cái áo của cậu mình càng ngứa mắt" Lam
Lam nắm tay cô kéo đi
" Lam Lam" Cô kéo
Lam Lam lại " mình thấy vậy là ổn rồi, mình đâu phải hoa khôi ăn mặc
đẹp làm gì chứ, mình cũng không phải là thiếu đồ với lại mình không có
nhiều tiền để lãng phí đâu"
" Biết diện cớ thật....." Lam Lam nheo mắt
" hìhì thôi thôi mà....."
" Hừm"
" đúng rồi, mình đi chào hỏi cậu bạn một tí, cậu đi không"
" thôi cho mình kếu đi"
" vậy à...mình đi một lát sẽ về giúp cậu, hai người sẽ nhanh hơn" cô nháy mắt
" Cậu là tốt nhất, hìhì", " nếu tiện cậu mua cho mình chút gì đó được không? mình vẫn chưa ăn sáng"
" được mình sẽ về sớm, tạm biết"
Cô ra khỏi ký túc xá đi thẳng qua ký túc xá nam, giờ này bác bảo vệ
vẫn chưa thức, nên cô đột nhập vào chắc sẽ không bị phát hiện. Bây giờ
là buổi sáng nên khung cảnh không âm u như lúc chiều tối, cô vốn không
sợ ma nhưng lại sợ cái không khí cứ lành lạnh thế này khiến cô nổi hết
gai óc. Hai ký túc xá cách nhau không xa cũng chỉ hơn một trăm mét, lại
có đèn ven hai bên nên cô không sợ lắm nhưng khổ nổi không biết sao
trường lại trồng hai hàng cổ thụ hai bên, ban ngày còn đỡ ban đêm tán
cây che khuất cả anh đèn, mỗi lần đi cô cứ có cảm giác mình đang thám
hiểm con đường ma vậy. Có lần Lam Lam bận việc nên về nhà cô vì buôn
chán nên sang tìm Jack, vừa đi hơn nửa đường liền có một cơn gió thổi
đến khiến cô nổi hết da gà, từ lần đó mỗi lần muốn đi cô liền gọi Lam
Lam hay Jack đi cùng, nói cô nhác gan thì cô chịu chứ bảo cô một mình đi thì cho cô xin kếu.
Nếu anh biết được cô sợ cái đường này, khi cô đắt tội với anh, anh chắc
chắn sẽ ném cô ra đây, cho cô ngồi một đêm xem như trừng phạt hazzz.
Cô định gọi kêu Jack xuống, nhưng lại tò mò bộ dáng khi ngủ của anh. Lúc đầu thì rất hăng nhưng khi đi được đến tầng 4, chân cô bắt đầu rã
ra, nhịp tim đập loạn xạ. Cô là người chiều chuộng thức ăn, sáng sơm
chưa ăn gì lại phải leo 4 tầng lầu, làm sao không mệt chứ, chỉ tại nhà
trường quá keo kiệt, sao không lắp một cái thang máy chứ. Jack lại
không biết điều ở đâu không ở, lại ở ngày phòng cuối cùng của tầng cuối
cùng, đúng là.
Cô
một tay ôm ngực một tay vịn vào hành lang, " mình phải kêu Jack đổi
phòng mới được, kêu này sớm muộn mình cũng sẽ sụt đi mấy kg mất". đến
nơi cô không thèm gõ cửa cứ thế mà mở cửa đi vào. Khung cảnh cô nhìn
thấy lúc bước vào không phải là bộ dạng Jack đang ngủ mà là dáng ngời
chuẩn men lý tưởng quấn khăn tắm đang đứng lau đầu.
" oh Lin, long time no see" Jack thấy cô dừng động tác lại đứng dựa vào tường.
" 1 tuần không phải long time đâu" cô khoanh tay dựa vào cửa nhìn Jack
" 168 giờ cũng được gọi là lâu" Jack tính nhẩm
" Dạo này tiếng việt của cậu giỏi ghê nhỉ, ai dạy đây?"
" bạn nữ cùng lớp, cô cũng biết đấy Lin, người mời chúng ta đi party lúc mới vào đấy"
" àhh.. cũng đúng dù sao cậu cũng được coi là có nhan sắc" cô nhếch mép cười
" level nhạo bán người khác của cô càng ngày càng cao nhỉ......"
" Of Course, hahaha"
" hừm....Lin cô không cảm thấy gì khi nhìn tôi thế này sao...' Jack cười đểu
" thì thịt với da còn cảm thấy thế nào....dù sao đây cũng không phải
lần đầu tôi thấy cậu không mặt áo....hửm" cô làm bộ mặt không quan tâm
" Lin có phải trong DNA của cô có chất miễn nhiễm với sắc không vậy?" Jack nhăn mặt
" Cậu nói tôi mới nhớ...hình như...là vậy đó"
" cô.." Jack ậm ự, bó tay với cô
" tôi làm sao...hử?"
" Thật hết nói" Jack chán nản lắc đầu
" hì" cô nhăn răng cười, lần nào cũng vậy mỗi lần cô chọc giận Jack
liền dùng nụ cười đó giản hòa, vậy mà lần nào Jack cũng bỏ qua ấy chứ.
" một tuần liền mất tích, cô đi đâu vậy?"
" có chút việc ở nhà ấy mà, sao vậy ?"
" không có gì, tự nhiên cô biến mất nên hỏi thôi" cô không biết lúc
cô đi Jack tưởng cô gặp chuyện gì nên cuống hết cả lên, khi sang phòng
cô gặp Lam Lam thì mới biết cô về quê, giờ hỏi vậy cũng chỉ có lệ mà
thôi.
" phải rồi chúng ta đi ăn chút gì đi, tôi hơi đói" cô sờ sờ bụng
" ừm, để tôi thay đồ đã" Jack mở tủ lục lục cả buổi trời
Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, liền hối Jack " cậu tìm gì thế, tôi đói lắm rồi này"
" Cái áo sơ mi của tôi, chờ tí đi"
" hazz, Jack ai ở trong kia thế" cô chỉ vào hướng phòng tắm
" Bạn cũng phòng của tôi, đúng hơn là anh cùng phòng anh ấy lớn hơn một
tuổi, là đàn anh đấy" Jack vừa lay hoay với núi quần áo vừa trả lời cô
" à,,, hay gọi anh ấy đi cùng đi, càng đông càng vui mà" cô đề nghị
" ừm cũng được, để tôi gọi nhưng chắc anh ấy không đi đâu, anh ấy vừa mới về, không còn nhiều calories đâu"
" Vừa mới về....?" cô lặp lại
" ừm anh ấy đi trao đổi cả tuần nay, vừa về lúc nãy thôi"
Bạn đang đọc truyện Em Thích Tôi, Phải Không? được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.