Chương 117: Ảo Mộng
"Cạch"
-Phù..phù.....
Bảo Yết không biết đã qua bao lâu,
phải mất rất nhiều thời gian nhưng cô đã mở khoá được hai cái còng tay.
Tuy nhiên trên cổ chân vẫn còn hai cái nữa. Mà thứ duy nhất giúp cô mở
khoá là chiếc móc nhỏ của đèn ngủ đã gãy mất rồi. Cả phòng chỉ có mỗi
các đèn ngủ ấy cô có thể với tới. Nhưng dù sao hai tay cũng đã được tự
do vậy nên vẫn còn thứ gì đó ở trong căn phòng để cô có thể tiếp tục.
Nhìn quanh phòng, trong đầu đang cố thẻ tính toán khoảng cách mình có thể
với tới các đồ vật. Hộc.....hộc.....Mặc dù nói vậy nhưng khó nghĩ thật
đấy! Ngồi một chỗ thôi Bảo Yết đã cảm nhận được sực lực của mình đang bị rút kiệt từng chút một. Buồn ngủ quá! Cố lấy lại tỉnh táo bằng cách lắc đầu, lúc nào rồi còn có thể nghĩ đến chuyện ngủ. Cuối cùng Bảo Yết thứ
mình cần, một chai rượu vang đặt ở thư bàn trong phòng. Tuy hơi xa nhưng cố vươn người vẫn có thể tới được. Trên nắp chai rượu chính là một
chính là móc sắt nhỏ được uốn quanh đó. Lấy được là có thể phá khoá tiếp rồi. Cô thề ra được khỏi đây cô nhất định sẽ cho tên khốn Hoắc Vệ Minh
đó biết tay. Ba cô đã về nhà an toàn là được rồi, nhưng thứ còn lại cô
quá mệt mỏi để quan tâm.
Nghĩ là làm Bảo Yế cố vươn người ra
khỏi giường, cả người căng cứng chạm tới chai rượu vang. Chỉ một chút
nữa...một chút nữa....Đúng lúc khi tưởng chừng sắp chạm tới được rồi thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra, giật mình hoàng hố Bảo Yết ngã ra khỏi
giường, cả người đập mạnh xuống nền đất, chao rượu đang ở giữa chừng mép bàn cũng lập tức rơi theo vỡ tan, rượu chảu ra khắp ra sàn nhà, chạm
tới cả mặt Bảo Yết đã co lại vì đau đớn.
-Chai vang như vậy mà đã phí cả rồi! Chậc...chậc....
Bảo Yết cả người co lạo vì đau, trong đầu cũng đang hoang mang từ khi nào
bản thân lại yếu ớt như vậy. Tuy vậy vẫn không quên trừng người bước vào một cái.
Kiệt mặc kệ ánh mắt của cô, lại gần bế Bảo Yết về
giường. Tóc thấm đẫm rượu nhỏ từng giọt xuống nền đất theo từng bước đi. Bảo Yết vì cả người lúc này cô lực nên cũng không thể làm gì để phản
đối.
Đặt được người xuống giường Kiệt mới nhìn kỹ vật thể định
chạy trốn vừa nãy. Hắn không có ngu ngốc mà nhìn không ra. Vòng trên tay bị tháo, phòng cũng không có dấu vết người đi vào, ngoài đương sự muốn
chạy ra thì còn ai được nữa cơ chứ.
Bảo Yết vì đau đớn và mệt
mỏi đang không ngừng thở dốc, đôi mắt mờ mịt chút hơi sương như muốn
khóc, rượu trên tóc theo hình dáng khuôn mặt thanh lệ chậm rãi chạy đến
khoé môi, Hình ảnh này nhìn thế nào cũng giống đang dụ dỗ người ra phạm
tội. Qủa nhiên hai anh em hắn luôn biết cách chọn lựa, toàn đúng thứ hảo hạn. Đến cả lúc chật vật cô gái này vẫn vô cùng mê người. Nhịn không
được Kiệt lại gần liếm nhẹ giọt rượu ở khoé môi Bảo Yết. Trên mặt còn
không quên bày ra biểu cảm vô cùng thoả mãn
-Ngon thật!
"Leeng xeeng!!!"
-ANH LÀM CÁI GÌ???!!!
Bảo Yết vô lực chứ không có mất ý thức. Bị Kiệt làm hành động phi lễ sao có thể không phản ứng. Dù thân cùng lực kiệt cũng phải phản ứng.
Bị đẩy mạnh một cái bất ngời Kiệt có chút không giữ đương thăng bằng ngã
về phía sau. Muốn chạy trốn mà cũng không biết giữ sức lực chờ thời cơ.
Bị trêu đùa một chút đã dùng hết để phản kháng. Thật đúng giống mèo nhỏ
dồn vào đường cùng nóng nảy giãy dụa. Thật đúng là vui! Cô gái này không ngừng khiến hai anh em bọn họ có thể chán.
Lại gần con người đang cố xù lông lần nữa, hắn cố nhịn cười nói.
-Lần sau có định trốn cũng nên biết cách giữ chút sức đừng làm chuyện thừa thãi.
-Anh.....
Bảo Yết cứng họng chưa biết đáp lại thế nào, chỉ có thể trong lúc nóng nảy
định đẩy người ra lần nữa nhưng chưa kịp thì vang lên âm thanh quưn
thuộc của người tiến vào phòng:
-Anh hai! Em mới vắng mặt một lát anh đã định ăn mảnh rồi sao?
-Nào có! Chỉ là.......Thần! Trông em lạ quá!
Kiệt đương nhiên biết người bước vào là ai nên mới buông tha người trước
mặt. Nào ngờ quay ra không phải biểu cảm tươi cười như mọi ngày, Thần
lúc nào cũng cười nhưng nụ cười thấy rõ sự tức giận thế này là lần đầu.
-Em không sao!
Thần đáp qua loa trả lời Kiệt khiến hắn nhíu mày không vui. Bọn họ là sinh
đôi chưa từng giấu nhau bất cứ chuyện gì. Đây là việc gì rồi?
Bỏ
qua Kiệt đang đứng gần đó Thần lại gần Bảo Yết lúc này vẫn đang ngồi
trên giường, hai chân bị xích lại. Áp sát lại gần khiến cô có thể cảm
nhận hơi thở có chút dồn dập của hắn. Sát như vậy khiến Bảo Yết có chút
không tự nhiên. Thần nhìn chằm chằm cô, Bảo Yết cố né tránh ánh mắt kì
lạ của hắn. Thần cầm một lọn tóc bị dính rượu liếm qua cười nói. Nụ cười khác hẳn sự ôn nhu khi bình thường, nó quỷ quái như thể động vật săn
mồi tìm thấy bữa ăn của mình. Hắn đã hoàn toàn xe nát biểu cảm ôn nhu
hiền lành mọi khi của mình, lộ ra bản tính đen tối nhất sâu thẳm trong
nội tâm của mình. Bảo Yết bỗng chốc dâng lên dự cảm không lành
-Cũng vui thật! Không phiền em gia nhập với hai người chứ?
Nói rồi thần liền đẩy bảo Yết nằm xuống giường, cô hoảng hốt nhìn giữ chặt
tay cô không thể chuyển động. Một tay khác của hắn thì bắt đầu luồn vào
đồ ngủ dần chậm rãi đi lên.
-Không...không....Mau dừng lại!
Kiệt thấy Thần có vẻ là lạ nên vẫn đứng gần đó lên tiếng:
-Em vẫn ổn chứ? Bình thường em đâu có thế này! Nói đi! Có việc gì khiến em tức giận?
Kiệt lên tiếng thành công khiến động tác đang càn rỡ của Thần phải dừng lại. Bảo Yết cả người vô lực từ lúc nãy trước khi không ưa gì hắn giờ lại
nhìn hắn như ân nhân.
-Không có gì anh! Nếu muốn biết chờ em giải toả xong đã!
Nói rồi động tác lại tiếc tục. Bị trêu đùa nên Bảo Yết cố cắn chặt mỗi
không cho mình phát ra nhưng âm thanh ghê tởm đó, đầu không ngừng lắc
qua lắc lại để tỏ ý phản đối. Kiệt dù có chút không đồng ý với việc Thần đang làm nhưng vẫn nhún vai một cái ý nói hắn không ngăn cản. Mà hắn
ngăn cản cũng không nổi. Thần một khi muốn làm cái gì thì kể cả Chúa
hiển linh vẫn không ngăn cản được. Thôi thì cùng lắm hắn làm kẻ bỉ ổi
góp vui vậy.
Vậy có Kiệt tham gia khiến Bảo Yết càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Cái gì thế này? Tôi đang ở đâu? Tôi là ai?
Nhưng là đến khi thần thực sự làm điều đó Kiệt có chút hoảng sợ. Sao lại vậy? Đây đâu phải nhưng gì bọn họ định làm lúc ban đầu. Thần đây là bị làm
sao? Muốn lên tiếng hỏi thì trong tiếng thở dốc, người em trai sinh đôi
của hắn lên tiếng:
-Tốt nhất anh nên im lặng nêú muốn cùng em hưởng thụ! Đừng nói gì nhiều!
Kiệt đơ người trong chốc lát, lại nhìn cô gái ở trên giường. Chúng ta là
sinh đôi, mọi thứ đều chia sẻ cho nhau, em muốn làm tội đồ thì anh sẽ
cùng em. Dù sao bản thân anh cũng không thiệt! Trong phòng vang lên đầy
đủ thứ âm thanh hỗn tập, giấc xuân nồng kéo dài cả đêm cho đến khi mặt
trời thức giấc một lần nữa.
(mỗ tui: mỗ không đủ trình để viết 3P. Cho mấy bạn ít gợi ý, mấy bạn tự tưởng tượng tiếp nhé!)
PS: Lần nữa! Scor rất muốn hét. Vì bài kiểm tra giữa kì của Scor không tốt
lắm vậy nên à....ừm....mọi người biết rồi đó. Scor không được phép chạm
vào lap cho đến khi thi học kỳ xong. Kết quả tốt hơn rồi Scor lại được
quay trở lại với tự do. Mọi người tiếp tục đón đọc! Chúc mọi người đọc
truyện vui vẻ!
LOVE FROM SCOR!!! <3
Bạn đang đọc truyện Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.