Chương 112: Chút Gió Trước Bão
-Nhị thiếu chủ sao vẫn còn ở đây?
One đang trên đường phụng mệnh lệnh của Hoắc Vệ Minh thì thấy Kim Long đang đi hướng ngược lại. Hai người đụng mặt nhau nên hắn lên tiếng xã giao
trước
-Sao? Các người không hoan nghênh ta à?_Kim Long nhíu mày hỏi lại
-Không dám! Chỉ là thoả thuận giữa người và boss đã hết tôi không nghĩ ngài sẽ còn ở đây.
-Đại huynh ta ở đây. Bảo Yết cũng đang ở đây. Mặc dù ta đã giúp các người
nhưng ta tuyệt không để hai người họ gặp chuyện. Chừng nào cả hai bình
an rời khỏi thì không cần các người nhắc ta sẽ tự rời khỏi.
-Tùy ngài thôi!
Nói rồi One liền rời đi, Kim Long quay đầu lại nhìn theo bóng lưng hắn
trong lòng vô cùng khó chịu. Tuy hắn giận dữ đại ca nhưng hắn chưa bao
giờ muốn làm tổn thương y. Bởi dù sao sinh ra trong cái gia đình hắc ám
Lãnh gia này người thân thực sự duy nhất của hắn chỉ có mỗi Ma Thiên.
Nhưng mà hắn không bao giờ có thể chấp nhận cách làm của hắn với Bảo
Yết. Vậy nên Kim Long một chút không hề có chút hối hận nào với quyết
định của mình. Tuy nhiên như lúc nãy đã nói hắn nhất định chờ ở đây cho
đến khi cả Bảo Yết cùng đại ca ra khỏi đây an toàn. Nhắc đến chuyện này
nhớ lại hôm đó sau khi Bảo Yết rời đi đến bây giờ hắn vẫn còn thấy bực.
Không phải vì bị sỉ nhục hay chọc tức gì chỉ là càng lúc hắn suy nghĩ
lại càng thấy bản thân có chút sai lầm. Tin vào một kẻ điên lúc nào cũng cười như hắn ta mọi chuyện còn có thể kết thúc trong yên bình được
không? Nhưng đã là nam nhân dù thế nào Kim Long cũng tuyệt không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm. Còn hậu quả ra sao đây chính là lí do
hắn vẫn chưa rời đi để sẵn sàng hứng chịu
"Cộc cộc...."
-Vào đi!
One cung kính bước vào, bên trong phòng Hoắc Vệ Minh ngồi quay lung lại mắt chưa từng rời khỏi cái màn hình lớn ngay trên màn hình. Trên đó chính
là hình ảnh Bảo Yết vẫn đang không ngừng làm việc trên màn hình máy
tính.
-Boss! Để Nhị thiếu chủ Hắc Long ở lại sẽ không có vấn đề gì chứ?
-Hắn vẫn còn đang ở đây sao?
-Vâng thưa đúng!
Vì Hoắc Vệ Minh quay lưng lại với hắn nên One cũng không biết biểu tình
của chủ tử lúc này như thế nào. Tuy nhiên hắn vẫn chỉ an an ổn ổn đứng
nguyên tại chỗ từ biểu cảm đến tư thế chưa từng thay đổi. Hoắc Vệ Minh
im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, mắt chưa từng rời khỏi màn hình:
-Kệ đi. Hắn ở đây ta càng có nhiều thỏa thuận để tạo ra.
-Thứ cho thuộc hạ ngu muội. Ngài tính làm gì?_One có chút thắc mắc
Trong tròng mắt Hoắc Vệ Minh lúc này chỉ còn lưu giữ hình ảnh một cô gái đã
mấy ngày liền chưa nghỉ ngơi. Mỗi lần quá sức đều gục ngay bàn ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục. Mộc Sư Kiệt cùng Mộc Giải Thần đã nhiều lần khuyên
nhủ nhưng cô gái vẫn cứng đầu. Cô gắng hết sức để ra khỏi đây càng sớm
càng tốt, ở đây thêm một phút cũng không yên.
-Cô gái đó!
-Ý ngài Nam Cung Bảo Yết?
-Cô ta luôn làm ra vẻ mình có thể bất chấp tất cả nhưng thật ra cô ta có
quá nhiều thứ sợ đánh mất. Vậy nên dù biết điều "đó" nhưng cô ta vẫn
làm.
Hoắc Vệ Minh tự lẩm bẩm một mình. Âm thanh vừa đủ đến One
đứng ở cuối phòng cũng nghe thấy. Tốc độ chậm rãi cho thấy hắn vừa ngẫm
nghĩ vừa nói. Nhưng giọng điệu thì ai cũng nghe ra hắn đang thập phần
vui vẻ, thập phần cao hứng. giống như hài tử mới phát hiện ra món đồ
chơi mới vậy
One lần này bất động không nói thêm gì nữa. Còn bên đó Hoắc Vệ Minh vẫn đang tự nói với chính mình
-Nhưng không chỉ cô ta mà những kẻ khác đều vậy. Qủa nhiên nếu không thể nắm
quyền kiểm soát thì chỉ có thể mặc người khác sai khiến.
-Đúng vậy thưa ngài!
-Cô ta làm xong việc chưa?
-Người chuẩn bị tới!
-Tới thì kêu tới tìm ta!
-Vâng!
-Haizzzz.....Nơi này càng lúc càng đông đúc à nha.....Ha.....ha...ha....ha..........
----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Ông ăn thêm chút nữa đi!_Nam Cung phu nhân cố gắng khuyên nhủ
-Tôi ăn no rồi. Bà đừng lo!
Nam Cung chủ tịch nhìn thìa canh mà vợ để trước mặt mình lắc đầu. Sau khi
tỉnh dậy Hàn Tử cùng Lê Dương theo lời căn dặn của Bảo Yết đưa ông về
biệt thự Nam Cung gia. Sau nhiều ngày nằm trên giường được bác sĩ cùng
phu nhân chăm sóc tận tình sức khỏe ông đã tốt hơn nhiều. Do tác dụng
của thuốc quá mạnh nên dù có thuộc giải nhưng phải mất thêm một đoạn
thời gian để khôi phục chắc năng vận động. Tuy nhiên mấy ngày nay Nam
Cung chủ tịch đã có thể đi lại một chút mặc dù phần lớn thời gian chủ
yếu vẫn phải làm bạn với cái giường. Nam Cung phu nhân thấy chồng mình
bình an trở về thì thở phào nhẹ nhõm nhưng sau khi biết vì cứu cha mà
con gái vẫn chưa thể về bà lại đượm buộn. Tuy vậy bà vẫn cố gắng vui vẻ, chồng bà cũng biết việc này nên ông ấy đã tự dằn vặt rất nhiều bản thân đã lien lụy tới con gái.
-Ông có ăn thêm mấy miêng nữa đi. Mấy ngày nay ông có ăn được gì đâu!
-Yết đã có tin tức gì về chưa?
Thở dài một cái Nam Cung phu nhân lắc đầu
-Ông đừng lo. Yết nhi từ nhỏ đã hơn nên nó sẽ biết tự bảo vệ mình.
-Tôi cũng biết. Chỉ là là một người cha tôi lại phải để con gái bảo vệ mình. Bản thân thấy mình thật vô dụng
-Ông đừng nói vậy. Bảo Yết nó làm vậy bởi nó biết ông còn có thể giúp nó
những chuyện bản thân nó không làm được. Nếu ông cảm thấy vô dụng thì
hãy giúp tôi bảo vệ Empire cùng cái gia tộc này đi. Ông không muốn những gì sẽ thuộc về con bé sẽ phải biến mất chứ?
Nam Cung phu nhân
dung hết lý lẽ để khuyện giải chồng. Đến mức này rồi mà vẫn không được
thực sự bà đành phải thúc thủ vô sách. May mắn thay nhưng điều bà nói đã chạm được trái tim ông, một lần nữa dựng lại tinh thần vốn đã muốn gục
ngã
-Bà nói đúng. Là tôi hồ đồ. Không thể để Bảo Yết phí công vô
ích. Tôi nhất định sẽ tìm cách bảo vệ những gì thuộc về nó, nếu có thể
nhất định sẽ tìm cách cứu con bé về
Nam Cung phu nhân nghe những lời này thì vui mừng không thôi. Bà nở nụ cười hiếm hoi sau một thời gian dài
-Yết nhi biết được nhất định sẽ rất vui
Bạn đang đọc truyện Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.