Chương 105: Trữ Vị
Từ Ninh cung, chạng vạng.
Thái hậu mặc thường phục, tóc xõa
xuống, trang sức cũng đã được gỡ ra, có phần lộ rõ sự già nua. Bà nửa
nằm ở trên giường, một tay đỡ đầu, một tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
Hoàng đế mặc một bộ thường bào bằng vải sa tanh màu đen điểm xuyến những đốm
hoa li ti màu xanh ngọc. Hắn ngồi bên cạnh Thái hậu, quan tâm nói: "Nếu
thân thể mẫu hậu khó chịu thì tuyên Thái y đến xem kỹ một chút, cứ như
vậy không phải sẽ khiến nhi thần lo lắng sao?"
Thái hậu nhắm mắt
lại, thở dài nặng nề, mở miệng nói: "Hôm nay Hoàng hậu mới xử trí Khánh
Quý tần, ai gia liền lập tức bị bệnh, bên ngoài sẽ thấy sao, sẽ nói như
thế nào?"
Hoàng đế trầm mặc một chút, sau đó nói lời khuyên giải
an ủi: "Mẫu hậu đừng tự làm khó bản thân mình nữa. Hoàng hậu hiền đức,
chắc chắn có thể hiểu được."
Thái hậu khẽ nhíu mày: "Lời người
đáng sợ. Người khác ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng họ sẽ
nghĩ như thế nào? Họ nói Hoàng hậu bất hiếu hay nói ai gia vô đức? Hơn
nữa, bệnh này của ai gia chính là vì tức giận nên mới bộc phát đấy!"
Hoàng đế bất đắc dĩ cười rồi nói: "Mẫu hậu, Khánh Quý tần làm việc phi dương
bạt hỗ [1], vô lễ với chủ vị, nhi thần sớm đã không nhìn được. Nàng ấy
chịu một chút giáo huấn cũng tốt, tránh cho mai này ngày một nghiêm
trọng hơn. Nếu như mẫu hậu thật sự muốn tốt cho Khánh Quý tần thì cứ làm giảm hết uy phong của nàng ấy, sau này mới có khả năng đi lâu dài
được."
[1]Phi dương bạt hỗ: ngang ngược, ngông cuồng, không coi ai ra gì, ỷ thế mạnh tạo sóng gió thị phi.
Thái hậu lại thở dài thật sâu: "Ai gia hiểu rõ đạo lý ấy. Đứa nhỏ Khánh Quý
tần này có gia thế và xuất thân tốt, những thứ tốt này không thể tự nói
ra miệng mà phải biến thành vốn liếng có sẵn rồi thể hiện ra. Phải thể
hiện thành khí phái, thể hiện ra đức hạnh, người khác tâm phục khẩu phục tán thưởng thì mới được. Đứa nhỏ này không hiểu đạo lý ấy, cho nên mới
khiến người ta chán ghét."
Thái hậu thở dốc một hơi, nói tiếp:
"Đạo lý chính là như vậy, nhưng trái tim đều làm bằng thịt, sao có thể
không thiên vị đây? Cho dù Khánh Quý tần có làm nhiều việc không đúng đi chăng nữa thì cũng là chất nữ của ai gia, là thân biểu muội của Hoàng
đế. Nó phạm sai, ai gia nói là ai gia sẽ giáo huấn nó, Hoàng hậu làm vậy không phải vả vào mặt ai gia sao? Có từng để ai gia vào mắt chưa?"
Hoàng đế cúi đầu, chậm rãi nói: "Mẫu hậu bớt giận. Thật ra nhi thần cảm thấy
Hoàng hậu làm rất đúng. Trong cung có quá nhiều quý nữ, nếu như mỗi
người đều được nể tình thì quy củ hậu cung ở đâu? Ngày trước, Hoàng hậu
luôn nhân nhượng tránh phiền hà, nhi thần nhìn cảm thấy rất chướng mắt.
Làm Hoàng hậu, nếu như ngay cả một chút năng lực khí phái cũng không có
thì trẫm cần Hoàng hậu này để làm gì? Làm đồ trang trí sao?"
Thái hậu nghe vậy, bất đắc dĩ nói: "Hoàng đế nói cũng có lý, ai gia cũng
biết Hoàng hậu làm đúng. Nhưng mà cuối cùng trong lòng ai gia vẫn không
thoải mái, ôi..."
Hoàng đế thấy dáng vẻ ủ rũ của Thái hậu thì rất lo lắng, vội lên tiếng: "Nếu mẫu hậu đau lòng vì Khánh Quý tần, trẫm sẽ hạ chỉ miễn xử phạt nàng ta. Sau này mẫu hậu để nàng ta bên cạnh người
rồi chỉ dạy cho tốt, tương lai nhất định sẽ không tệ."
Thái hậu miễn cưỡng cười: "Ai gia hiểu rõ rồi, ai gia sẽ không để Hoàng đế khó xử."
Hoàng đế cũng cười nhàn nhạt, nhưng sau đó lại nói với vẻ do dự: "Hôm qua
Hoàng hậu quỳ xuống khóc và thỉnh tội với nhi thần, nói rằng nàng sai
rồi. Hoàng hậu luôn là một người có vẻ ngoài ôn hòa, nhưng trong nội tâm lại đặc biệt cao ngạo. Lần này hành động của nàng đã khiến nhi thần
nhìn bằng ánh mắt khác xưa. Suy cho cùng, nhi thần và nàng là phu thê
kết tóc. Nàng phạm sai lầm, nhi thần hết sức tức giận, cảm giác bị chống lại (làm trái) này không thể gạt đi được. Nhưng nàng đã nhận sai, nhi thần lại mềm lòng, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì cả."
Thái hậu hiểu rõ lòng Hoàng đế, bà đưa tay sờ tóc của hắn, nói khẽ: "Không
việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa. Hoàng hậu là người biết đại thể,
Đế Hậu các con hài hòa, ai gia cũng vui mừng, quần thần càng vui vẻ, dân chúng thêm vui tươi. Thiên hạ thái bình."
Khóe miệng Hoàng đế
giật giật, thấp giọng nói: "Nhi thần vốn không muốn tha thứ cho nàng
nhanh như vậy, nhưng có một việc cũng khiến nhi thần do dự rất lâu, cảm
thấy đến lúc rồi."
Thái hậu nhíu mày, tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Hoàng đế nhếch môi, ánh mắt thâm trầm: "Quốc trữ vị! [2] Trẫm có lòng muốn lập trữ."
[2]Quốc trữ vị: là vị trí người thừa kế đất nước – Thái tử. Lập trữ là lập Thái tử.
Thái hậu chấn động, mở to hai mắt nhìn, cả người cũng ngồi dậy, nhíu mày
thật sâu: "Hoàng đế còn đang tráng niên, trẻ trung khỏe mạnh, sớm lo
lắng việc lập trữ như vậy, có phải là..."
Hoàng đế gật đầu: "Tam
Hoàng tử chính là đích tử, nhân phẩm quý trọng, có thể kham được trữ vị, kế thừa đại thống. Hiện giờ Tam Hoàng tử cũng đã năm tuổi, thông minh
hiếu học, không sợ bị chết yểu, vì ổn định lòng người nên sớm lập trữ.
Hôm qua nhi thần đã nhắc tới chuyện này với Hoàng hậu, tất nhiên nàng
hiểu rõ sau này nên làm ra sao, làm như thế nào cho tốt."
Khuôn
mặt già nua của Thái hậu vẫn còn có vẻ do dự, bèn mở miệng nói: "Lập Tam Hoàng tử là đương nhiên, nhưng ai gia vẫn cảm thấy hơi sớm. Tiền triều
lập Thái tử, thường là khi Hoàng tử được bảy tuổi, hoặc là lễ đội mũ [3] lúc mười lăm tuổi. Triều đại lập quốc chưa lâu, Thái tổ kế vị lập tức
lập Thái tử; Tiên hoàng không có đích tử, lúc lâm chung mới lập Thái tử, nên cũng không thể tham khảo được gì. Có lẽ Hoàng thượng nên tuân theo
lệ cũ của tiền triều. Lập trữ là việc lớn, báo với tổ tông Thái miếu,
chọn năm may mắn, ngày tốt giờ lành mới được."
[3]Lễ đội mũ: Thời xưa khi con trai đến tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.
Hoàng đế gật đầu, sau đó lên tiếng: "Mẫu hậu nói có lý, nhưng tình huống
trước mắt lại khác hẳn. Nam Chiếu vừa mới đánh xong, mà chiến sự Tây Bắc vẫn luôn giằng co bất định. Những cuộc chiến tranh này đều dựa vào mạng người mà ra, lòng dân bất ổn, hao tổn của cải quá lớn. Trẫm quyết định
lập trữ, khiến lòng dân được an tâm, triều đình an ổn."
Thái hậu
thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ai gia là một phụ nhân vô tri, không hiểu
chính sự. Nếu trong lòng Hoàng thượng đã có tính toán thì cứ làm đi, ai
gia vĩnh viễn ủng hộ Hoàng thượng."
Hoàng đế nở nụ cười tươi,
thần sắc ôn nhu, ánh mắt nhàn nhạt, khẽ lên tiếng: "Nhi thần biết mẫu
hậu sẽ ủng hộ, bởi vì có mẫu hậu, nhi thần kiên định hơn rất nhiều. Sau
khi lập trữ, quyền uy của Hoàng hậu sẽ tăng lên hơn bao giờ hết. Nếu
nàng ấy lại phạm sai, mẫu hậu để ý một chút, cần cảnh cáo thì cứ cảnh
cáo. Có điều nàng ấy là người thông minh nên sẽ thận trọng từ lời nói
đến việc làm, có lẽ sẽ càng cẩn thận khiêm cung (khiêm tốn + cung kính) hơn ngày trước."
Thái hậu gật đầu đồng ý, vỗ vai Hoàng đế rồi nói: "Được rồi, mẫu hậu đã
biết. Sắc trời cũng đã tối, Hoàng thượng sớm về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày
nay Hoàng thượng cũng mệt mỏi vì chính sự, vành mắt đen hết cả rồi, mẫu
hậu thấy mà đau lòng."
Hoàng đế gật đầu đồng ý, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Qua vài ngày, đúng lúc Hoàng hậu dẫn các phi tần đến Từ Ninh cung thỉnh an.
Sáng sớm, Hoa Thường đã thức dậy trang điểm. Cốc Hương cầm lược ngà trắng,
nhẹ nhàng chải tóc cho Hoa Thường, vấn kiểu phi tiên kế [4], hai bên tóc kết cao. Cách vấn tóc này dựng cao trên đỉnh đầu, hình dáng như đang
bay lên.
Hoa Thường ngắm mình trong gương đồng, hé miệng cười nói: "Tay nghề của Cốc Hương đúng là tốt."
Cốc Hương cười rồi nhún người, dịu dàng nói: "Tay nghề của nô tỳ đâu có
tốt, đều là nhờ dáng vẻ nương nương mỹ lệ, cho dù chải kiểu tóc nào cũng đều đẹp mắt."
Ngoài cửa, Lan Chi mang xiêm y và trang sức đến,
nhún người, sau đó cười nói: "Cốc Hương không chỉ có tay nghề tốt mà
miệng cũng ngọt nữa."
Cốc Hương có chút thẹn thùng, cười khúc
khích rồi lên tiếng: "Lan Chi tỷ tỷ đến đây đi, vừa lúc chải tóc xong,
có thể đeo trang sức rồi."
Lan Chi nâng khay tiến đến, tiểu cung
nữ đứng bên cạnh Hoa Thường nhận lấy khay. Lan Chi cầm hộp trang sức
trên khay lên, nhẹ nhàng mở ra và nói: "Đây đều là trang sức mới, chưa
từng đeo qua, nương nương nhìn thử xem có thích cái nào không."
Hoa Thường chỉ đơn giản nhìn nhìn, bên trong rực rỡ muôn màu, quả thật có
thể khiến người ta hoa mắt, nàng bất đắc dĩ cười: "Hôm nay không chỉ đến Vị Ương cung thỉnh an mà còn phải đến Từ Ninh cung, không thể chậm trễ, tùy tiện chọn vài cái cũng được, đừng để muộn canh giờ."
Cốc
Hương nghe vậy, lập tức chọn một đôi khuyên tai bằng vàng ròng nạm hoa
ngọc lan bằng đá màu xanh lam nhạt, một đôi vòng bạc với chín đường vân
màu trắng uốn quanh, sau đó lại chọn một cây trâm phượng hoàng ba đuôi
ngậm phỉ thúy đính tua rua rũ xuống. Nàng cười rồi lên tiếng: "Cũng
không tồi, nương nương không thích xa hoa. Mấy thứ này thoạt nhìn đơn
giản nhưng đều là đồ tốt do thợ khéo léo tinh xảo tạo ra, mang đi ra
ngoài, nô tỳ cam đoan nương nương sẽ rất đẹp."
Hoa Thường gật gật đầu, cười nói: "Đi thỉnh an Thái hậu cũng không thể quá đơn giản, lấy
hộp son tốt nhất mà trước đó vài ngày Nội phủ dâng lên đến đây, bổn cung muốn dùng một chút."
Tiểu cung nữ bên cạnh nhún người đáp vâng, vội vàng rời đi.
Đeo trang sức, trang điểm tỉ mỉ xong, Hoa Thường liền mặc một bộ cung trang màu vàng óng ánh, bước lên kiệu, lắc lư đi về phía Vị Ương cung.
Hôm nay, trên cơ bản các phi tần đều mặc cung trang chính thức, một đám
người với các phẩm cấp rõ ràng. Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở bên trên,
phượng bào màu vàng sáng óng ánh không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt ghen tị của các nữ nhân xung quanh.
Đôi môi đỏ tươi của Hoàng
hậu ung dung nhoẻn thành một độ cong hoàn mỹ, mở miệng nói: "Tỷ muội
chúng ta cũng đừng hàn huyên nhiều nữa, trực tiếp đến Từ Ninh cung thỉnh an mẫu hậu thôi, đừng để mẫu hậu đợi lâu."
Các vị phi tần đứng dậy đáp: "Vâng, Hoàng hậu nương nương."
Lại lảo đảo lắc lư thêm hai khắc mới xem như đã đến Từ Ninh cung.
Hoàng hậu quỳ xuống trước và hành lễ, đoan đoan chính chính: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu, cung chúc mẫu hậu vạn phúc kim an."
Tiếp theo các phi tử mới hành lễ thỉnh an: "Thần thiếp/Tần thiếp tham kiến
Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an."
Thái hậu cũng mặc y phục rất đoan chính, cười gật gật đầu, giọng nói già nua: "Miễn lễ hết cả đi."
Sau khi mọi người đều đã ngồi xuống, Hoàng hậu lên tiếng trước: "Nhi thần
nghe nói mẫu hậu đã đau đầu nhiều ngày rồi phải không? Có vấn đề gì
không, Thái y nói như thế nào? Nên để vài vị Hoàng tử đến hầu bệnh mới
đúng."
Giọng điệu của Hoàng hậu cực kỳ chân thành tha thiết, mang theo ân cần niềm nở, có sự khác biệt với biểu hiện mấy ngày trước đó.
Thái hậu nghe xong cũng thoải mái, nở nụ cười hiền lành: "Không có gì
trở ngại, người già rồi, tóm lại có chút nhức đầu, cũng không quan trọng lắm."
Từ trước đến nay, Thấm Thục phi rất có thể diện trước mặt
Thái hậu, nàng mở miệng cười nói: "Thần thiếp cũng có nói muốn hầu bệnh, nhưng Thái hậu xem thần thiếp hoa tàn ít bướm, không muốn gặp, nói rằng bế Nhị Công chúa và Tam Công chúa đến là được, dọa thần thiếp không
biết làm sao cho phải. Nhị Công chúa mới bốn tuổi, Tam Công chúa mới hai tuổi, sao có thể hầu bệnh chứ, không làm Thái hậu mệt thêm là tốt lắm
rồi."
Tất cả mọi người cười haha, Hoa Thường cũng lên tiếng:
"Dáng vẻ của Nhị Công chúa, Tam Công chúa khả ái hơn Thục phi tỷ tỷ,
muội yêu đến mức không chịu được. Thục phi tỷ tỷ cần phải phòng bị, cẩn
thận bị nữ nhi mỹ nhân làm cho thất sủng đấy."
Thấm Thục phi cười một tiếng: "Hiền phi muội muội mở miệng, đúng là rất biết nói chuyện."
Thái hậu nhìn Hiền phi, cười nói: "Từ trước đến nay Hiền phi không nói nhiều lời cho lắm, vẫn là thân cận với ngươi hơn."
Hoa Thường hơi cúi đầu cười yếu ớt, trên mặt không biểu hiện rõ nhưng trong lòng cảm nhận được mấy câu nói của Thái hậu dường như có ẩn ý... Không
nói nhiều lời cho lắm ư? Là đang âm thầm cảnh cáo nàng, đừng quá dài
lưỡi ở trước mặt Hoàng thượng sao?
Bạn đang đọc truyện Tư Thái Cung Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.