Chương 57
"Lê Lạc, cậu nhỏ cho cậu mấy điểm?" Thương Ngôn tới hỏi cô, mặt mỉm cười, trong mắt chỉ có tò mò không có tính toán.
Tạ Uẩn Ninh cho cô 97 điểm, không phải 79, cô không nhìn nhầm. Chỉ thiếu 3 điểm là đạt tối đa.
Số điểm này, Lê Lạc rất ngại nói ra, giống như gian lận mới có được
thành tích tốt. Bởi vì cảm thấy rất ngại nên gò má Lê Lạc liên tục nóng
lên, sau đó cô hỏi Thương Ngôn trước: "Thương Ngôn, cậu mấy điểm?"
"89." Thương Ngôn trả lời cô, khoé môi cong lên nói: "Cũng không tệ, tốt hơn so với tưởng tượng của tớ."
89! Thương Ngôn chỉ 89......Lê Lạc càng không có mặt mũi trả lời. Nếu
như cô nói với Thương Ngôn cô 97 điểm, chắc chắn Thương Ngôn sẽ bảo cô
bán mình mua điểm. Dù là thao tác thí nghiệm hay báo cáo của cô cũng
không khác Thương Ngôn bao nhiêu, nhưng lại hơn 8 điểm, quả thực có quy
tắc ngầm.....Tốt nhất vẫn nên giấu chuyện của Tạ Uẩn Ninh. Trong bụng
đầy rối rắm, Lê Lạc ngẩng đầu nói: "Tớ cũng tốt hơn so với tưởng tượng
một chút."
... ...... ...... ....Tốt hơn rất nhiều.
Thương Ngôn nhìn cô, ánh mắt mong đợi, giọng điệu chắc chắn nói: "Nhất định cậu cao hơn tớ một chút."
Ha ha, đúng vậy. Chống lại ánh mắt chân thành của Thương Ngôn, Lê Lạc
vẫn khó có thể giải bày, thoải mái nói thành tích của mình, mím môi nói: "Chỉ tốt hơn một chút."
Thương Ngôn cười. Rốt cuộc cậu nhỏ thiên vị bao nhiêu điểm? Thương Ngôn
thật tò mò, nhưng cũng không định làm khó Lê Lạc, nghĩ rằng Lê Lạc cao
hơn cậu rất nhiều, nên mới không có cách nào nói cho cậu biết. Ngoài cửa truyền đến hai luồng âm thanh ho khan.
Thương Ngôn và Lê Lạc cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh đứng bên cạnh cửa phòng học.
Tạ Uẩn Ninh mở miệng hỏi: "Đã tra điểm hết chưa?"
Thương Ngôn vui vẻ gật đầu, do Tạ Uẩn Ninh là cậu nên hỏi trực tiếp:
"Cậu nhỏ, sao cậu không cho con thêm một điểm, kìm điểm con lại."
"Sợ con kiêu ngạo." Tạ Uẩn Ninh trả lời Thương Ngôn, ai cũng nhìn ra là giải thích cho có, sau đó lập tức nhìn về phía Lê Lạc.
Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn ninh, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh, cực kì chột dạ. Cảm thấy bản thân vừa lừa tình lại vừa lừa điểm.
Thương Ngon vừa nghĩ tới việc mẹ vừa gọi điện thoại đến, đúng lúc cậu
nhỏ có ở đây, lập tức thông báo việc của mình, mở miệng nói: "Cậu nhỏ,
mẹ con bảo mai cậu và Lê Lạc hãy đến nhà con ăn cơm."
Ta Uẩn Ninh: "Ừm, đã biết." Sau đó, không nói thêm lời nào sau người đi ra ngoài.
Chỉ một tiếng đã biết, cũng không hỏi Lê Lạc có đồng ý hay không. Lê Lạc đứng ở phòng học, ngồi xuống, đảo mắt. Vậy cô và Tạ Uẩn Ninh bị chia rẽ hay không bị chia rẽ? QAQ....
Tất nhiên không chia tay, dù có cũng chỉ đơn phương chia tay! Tạ Uẩn
Ninh ngồi ở văn phòng làm việc trên lầu ba, mở ra dien^dan*lequydon đề
án và giới thiệu vắn tắt bản thân của Lê Lạc một lần nữa, đập vào mắt
chính là ảnh của Lê Lạc, gương mặt xinh đẹp một cách tự nhiên (nguyên
văn: Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức) đôi mắt xinh
đẹp hơi nhíu lại, giống như đang nhìn anh qua màn hình máy tính.
Tại sao phải thích cô gái này, bình thường, kiêu ngạo, lúc nào cũng giấu một mặt mà anh không nhìn thấu. Vậy cái nào là bề ngoài và con người
thật sự?
Tạ Uẩn Ninh nhắm mắt lại, nghĩ đến hàng nước mắt trên đôi mắt của Lê Lạc ngày hôm qua. Bạn gái của anh lại giấu diếm sự đau thương gì mà anh
cũng không biết? Cho tới nay, anh không phải một người dễ dàng tò mò,
nhưng hết lần này tới lần khác Lê Lạc luôn mở ra lòng hiếu kì của anh.
Về việc đến nhà chị ăn cơm vào ngày mai. Tạ Uẩn Ninh cũng nhận được điện thoại của chị vào giờ nghỉ trưa. Trong điện thoại chị ấy có chuyện muốn nói lại thôi, Tạ Uẩn Ninh cảm thấy có chút kì lạ, đồng ý trước: "Chắc
chắn em sẽ mang Tiểu Lạc đến."
Một tiếng Tiểu Lạc, đúng là cách gọi tên cô gái của mình, mang theo hai
phần tình ý và chiếm hữu. Cách màn hình điện thoại, Tạ Tịnh Di hoàn toàn không hiểu, không phải tình cảm của em trai và Lê Lạc đang gặp nguy cơ
sao!?
Tạ Tinh Di ở bên kia hỏi: "Uẩn Ninh, em biết Lê Lạc thích ăn món ăn gia đình nào không?"
Tạ Uẩn Ninh suy nghĩ một chút về bữa ăn mà Lê Lạc từng nấu, một bàn toàn món Giang Châu. Anh nói ra một vài món ăn nổi tiếng của Giang Châu. Tạ
Tịnh Di ghi lại cẩn thận, rồi mới cúp điện thoại.
Lê Lạc thích ăn món gì?
Lúc Thương Vũ trở lại, Tạ Tịnh Di đang dặn dò hai bà vú những thực phẩm
cần mua vào ngày mai, dặn dò đến hai lần, mới ngẩng đầu lên nói với
chồng: "Ngày mai, em muốn mời Uẩn ninh và Lê Lạc tới nhà ăn một bữa
cơm."
Thương Vũ khẽ gật đầu một cái, bày tỏ đã biết; không biểu lộ cảm xúc dư
thừa. Cho đến bây giờ, Thương Vũ vẫn không tỏ rõ thái độ với người của
nhà họ Tạ. Tịnh Di là một người vợ tốt nhưng mà anh làm con rể tốt của
nhà họ Tạ cũng không dễ dàng. Cho nên mặc kệ là đến nhà họ Tạ ăn cơm hay mời người khác về nhà ăn, Thương Vũ đều nghe theo vợ mình.
Cho dù, người được mời là Lê Lạc không phải là người nhà họ Tạ.
Không nhìn ra vẻ khác thường trên mặt chồng, Tạ Tịnh Di nở nụ cười, nói với Thương Vũ: "Để em đi pha nước nóng cho anh tắm."
"Không cần." Thương Vũ nắm lấy cổ tay của cô, khéo léo từ chối nói: "Hôm nay em đủ mệt mỏi rồi, để anh tự làm."
Sau khi bàn bạc xong vụ Đảo thị (ở chỗ này mình cũng không rõ là Đảo thị hay hòn đảo, mong mọi người hãy góp ý chỗn ỳa giúp mình nha T_T), mỗi
ngày Thương Vũ đều về nhà đúng giờ, nhưng quan hệ của hai vợ chồng là
càng ngày càng tương kình như tân. Rõ ràng mọi chuyện đã nói rõ, nhưng
khoảng cách càng ngày càng xa.
Vấn đề của hai người xuất hiện từ đó sao? Cô nhường nhịn đến bước này còn chưa đủ sao?
Hôm qua Tạ Tịnh Di chia sẽ một tác phẩm hôn nhân, trong đó có một câu
nói, làm vợ chồng là đi trên một con thuyền trôi ngược dòng, có thể một
giây trước còn gió yên biển lặng, một giây sau lại gặp sóng to gió
lớn.....Nhưng sao cô lại cảm thấy, cho tới bây giờ Thương Vũ cũng không ở trên con thuyền của hai người mà đứng ở bên bờ.
Đưa mắt nhìn Thương Vũ lên lầu, Tạ Tịnh Di cũng lên lầu, không trở lại
phòng ngủ mà đến phòng của con trai. Ngày hôm qua Lâm Hi Âm chủ động
liên lạc với cô, hai nhà trở nên như vậy, quan hệ giữa cô và Hi Ân cũng
kém hơn trước kia. Hi Âm

Bạn đang đọc truyện Bí Mật Thức Tỉnh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.