Chương 29: Âm Mưu (Thượng,hạ)
Đêm khuya, Richard đã tiến vào giấc ngủ từ lâu. Đó là một giấc ngủ không mơ, một giấc ngủ say giúp hắn khôi phục lại sau mệt mỏi. Dược tề khôi
phục ma lực và tinh thần cũng nhanh chóng phát huy tác dụng.
Bộ
lạc hôi ai nhân có một câu tục ngữ: thời gian là vàng bạc! Mà đây chỉ là đối với người bình thường hoặc vị diện cấp thấp mà thôi, như Richard và Tô Hải Luân thì thời gian không thể dùng kim tệ để đánh giá nữa rồi đặc biệt lại là thời gian chủ vị diện!
Richard biết bản thân đã bước
được một bước quan trọng nên giấc ngủ này của hắn rất bình an. Nhưng là
hắn còn chưa biết bức ma văn cấu trang của mình mang lại xung động như
nào cho Thâm Lam!
Diện tích khu cư trú của Stevenson lớn hơn
Richard, cũng ở tầng cao hơn 3 tầng. Dưới con mắt của người ngoài thì
điều này chứng tỏ Stevenson được điện hạ coi trọng và sủng ải hơn, hơn
nữa đây cũng là tiêu chí thân phận đệ tử hiển hách, chỉ có mình
Stevenson biết cái giá duy trì thể diện là bao nhiêu…
Khu cư trú
của Richard là hoàn toàn miễn phí, mà khu cư trú của Stevenson lớn hơn,
công năng đầy đủ hơn nên phải trả toàn bộ tiền thuê. Cho dù được gia tộc Suo Lamu ủng hộ thì khoản ba mươi vạn kim tệ đế quốc đối với Stevenson
vẫn rất nặng. Mà hắn còn phải trả học phí ở đây, dù cho Suo Lamu công
tước đã trả học phí mấy năm cho hắn nhưng khoản tiền khổng lồ này cũng
sinh lãi từng tháng…
Gia tộc khổng lồ như Suo Lamu đương nhiên sẽ không đầu tư trên chỉ mình Stevenson. Mà hắn có thể được hội nghị gia
tộc ủng hộ một phần rất lớn là vì hắn có đủ huyết mạch và tiềm lực cấu
trang sư, đây là dã tâm mà gia tộc nào cũng thèm muốn. Randolph cũng nằm trong lựa chọn này nhưng hắn ngu xuẩn đến mức còn chưa bắt đầu đã thất
bại. Stevenson liền nắm chặt cơ hội thuyết phục hội nghị gia tộc, hắn
không chỉ là long mạch thuật sĩ mà còn có tiềm lực cấu trang sư, tài
nguyên bản thân cũng vượt quá Randolph mà mấy năm gần đây cũng bắt đầu
tham gia sự vụ trong tộc biểu hiện ra tài năng hơn người.
Nhưng
là, gia tộc cần nhìn thấy hiệu quả đầu tư! Đặc biệt là sau chuyện
Randolph, kiên trì của gia tộc càng thêm nhỏ! Suo Lamu công tước đã tiến vào truyền kỳ, nhiều nhất dùng hai ba năm củng cố cảnh giới là có thể
quy mô lớn khuếch trương.
Ngoài ra Stevenson còn phải vác khoản
học phí của Minnie. Bởi vì sau khi hôn ước thành lập, Mourinho công tước vội vã dừng hết các khoản chi trả cho nữ nhi cầu học.Tình hình chiến sự quả thật căng thẳng, tình huống tài chính của Mourinho hầu tước gần sát sụp đổ mà chiến hỏa chủ yếu thiêu đốt trên lãnh thổ hầu tước nên hầu
tước có thể chống đỡ đến cuối năm sau hay không cũng là dấu hỏi lớn.
Cuối cùng còn là vì thủ hạ của hầu tước quá vô dụng, đương nhiên trong
cảm nhận của Stevenson, danh sách người vô dụng còn có vị thúc thúc lĩnh quân đi chi viện của mình nữa.
Liên quân Mourinho và Suo Lamu có ưu thế binh lực tuyệt đối hơn nữa lại có ưu thế quen thuộc địa hình
nhưng là không thể làm gì Alizee. Đừng nói là vây diệt hay đánh vỡ đội
quân quy mô không lớn của nàng cho dù là chính diện đánh bại cũng chưa
từng có. Nữ nhân kia có khứu giác chiến trường nhạy bén, dùng binh biến
ảo bất lường, một khi tìm thấy điểm yếu của đối phương sẽ toàn lực công
kích, thế đánh nhanh mạnh như sấm chớp! Nàng dùng binh lực không bằng
1/3 liên quân tác chiến trên địa hình rộng lớn phức tạp lại kéo liên
quân chạy khắp nơi mệt mỏi không thôi. Mà nàng phá hoại nặng nề đồng
ruộng, quáng trường, rừng rậm và thánh trấn, cướp sạch tài nguyên có thể cướp, không thể cướp thì phá sạch. Cho nên nàng đến nơi nào là hầu tước lại đau lòng không thể ngủ được.
Phía Mourinho yếu thế cũng làm
những gia tộc gần đó ngo nghoe muốn động mà Suo Lamu mạnh mẽ xen vào
cũng phải trả giá lớn! Theo thế cục dần rơi vào giằng co, lợi ích Suo
Lamu gia tộc thu được từ Mourinho hầu tước hơn nửa đã tan biến, nếu để
Alizee tiếp tục náo loạn thì rất nhanh sẽ biến thành lỗ lớn!
Stevenson thu được tin mới nhất là Suo Lamu gia tộc đã quyết định nếu như không
thể giải quyết nữ nhân kia trong tuần tới thì đàm phán với nàng. Còn
khoản bồi thường chiến tranh thì để cho Mourinho đau đầu đi!
Hơn
nửa năm thời gian Stevenson vốn đã trang trí khu cư trú bản thân thành
tác phẩm nghệ thuật. Nhưng là hiện tại từ phòng ngủ của hắn không ngừng
vang lên âm thanh đổ vỡ, từng tác phẩm nghệ thuật bị Stevenson hung hăng đập vỡ, trên tường, trên đất các mảnh vỡ bắn tung tóe thệm chí còn có
vài mảnh lướt qua mặt hắn để lại những vết máu nhàn nhạt. Áp lực vô hình hoặc hữu hình ép đến hắn gần như không thở nổi, chỉ có đập phá mới giúp hắn không bị điên dại vì áp lực.
"Lại là Archimonde! Lại là
Archimonde! Bọn họ là một đám kẻ điên! Ma quỷ! Vì sao không xuống địa
ngục hết đi! Vì sao lại chặn đường ta!" Stevenson không ngừng gầm gào
chửi rủa nhưng như vậy còn không đủ giảm đi lửa giận ứ đọng trong lòng
hắn.
Nhưng mà trong phòng ngủ không còn thứ gì có thể đập, chỉ
còn lại một bình hoa cổ. Đây vốn là đồ vật yêu thích của một vị hoàng đế vị diện nào đó dù cho bỏ qua giá trị nghệ thuật, chỉ cắt tinh kim và tử thủy tinh cực phẩm thành khối đem bán cũng giá trị trăm vạn kim tệ.
Stevenson căn bản không thể có được loại tác phẩm đỉnh cấp nghệ thuật
như này, thật ra đây là đồ của Suo Lamu công tước đặt ở đây để giữ thể
diện cho hắn.
Stevenson có tức giận đến đâu cũng biết kiềm chế,
những trang sức mấy ngàn một cái thì đập cũng thôi nhưng dù cho Richard
giẫm mặt hắn trước mặt mọi người hắn cũng không dám đụng vào bình hoa cổ này.
Minnie an tĩnh đứng trong góc, dáng vẻ nàng cô đơn mỹ lệ.
Nàng đang tuổi trưởng thành, thân thể càng thêm uốn cong và khí chất rét lạnh của nàng càng làm nàng thêm hấp dẫn. Nhưng là trên mặt và cánh tay của nàng cũng có vài vết cắt, những mạnh vụn tung tóe là không có mắt!
Nhìn thấy Minnie, lửa giận trong lòng Stevenson càng thêm trào dâng. Lúc này trong mắt hắn, Minnie không phải thiếu nữ xinh đẹp hay pháp sư thiên
tài mà là lỗ đen không đáy! Học phí của Minnie chỉ bằng 1/5 hắn nhưng
cũng không phải khoản nhỏ. Mà khu cư trú của nàng tuy không bằng
Stevenson và Richard nhưng không kém hơn ma đạo sư bình thường bởi thế
tiền thuê khu cư trú của nàng còn lớn hơn học phí. Mà đấy còn chưa kể
đến chi phí nàng dùng để tu luyện và thí nghiệm ma pháp.
Đối với
Suo Lamu gia tộc mà nói thì nuôi thêm một Minnie cũng không khó. Nhưng
số tiền dùng cho Stevenson đã lớn đến kinh người, giờ lại thêm khoản
tiền cho Minnie nữa thì thật làm người không thở nổi. Thuyền đã nặng thì dù chỉ thêm một tảng đá nhỏ cũng làm người khác ngạt thở!
Stevenson hiểu rõ sau khi Suo Lamu công tước đầu tư lớn như vậy, hắn đã không
được thất bại. Sinh mạng của nhân vật truyền kỳ vô cùng dài, trong quãng đời của ông sẽ không thiếu con cái đương nhiên cũng không thiếu kẻ có
thiên phú.
Lão sư đầu tiên của Stevenson từng nói với hắn trước
khi trở thành cường giả chính thức, thiên tài không có ý nghĩa gì cả.
Trên đại lục mỗi năm sinh ra không biết bao nhiêu thiên tài, chỉ có
những kẻ có đủ tài nguyên ủng hộ mới có thể trưởng thành. Mà những kẻ
không có tài nguyên thì chỉ có thể đính lên danh hiệu nhìn qua tươi sáng mà thôi. Bởi vì sau khi bọn họ trưởng thành, cái gì cũng không phải,
thậm chí bọn họ còn không bằng người thường bởi ánh sáng trước kia sẽ
thành bóng ma cả đời của bọn họ! Randolph chính là ví dụ gần nhất!
Stevenson khát khao thành công mà cũng sợ hãi thất bại bởi vì con đường hắn đi là con đường tiến hướng địa ngục dù chỉ lùi một bước cũng sẽ tan xương nát thịt.
Chỉ một long mạch thuật sĩ còn chưa xứng với khoản tiền
lớn như vậy, tài năng xã giao cũng không đáng nhiều kim tệ như vậy, còn
về quản lý sự vụ gia tộc thì với một gia tộc lâu đời có vô số nhân tài ở mặt này. Trên thực tế vì để trở thành đệ tử nhận truyền thừa cấu trang
sư của Tô Hải Luân ngoài gia tộc Suo Lamu ra, hắn còn vận dụng lượng lớn nhân lực và vật lực gia tộc mẹ đẻ. Một khi gia tộc quyết định vứt bỏ
hắn thì vận mệnh của hắn sẽ không tốt hơn những pháp sư bận rộn một lòng kiếm tiền ở Thâm Lam là bao.
Nhưng là trên con cầu độc mộc cấu
trang sư này lại có bóng Richard đứng chắn, giống như Gus sơn mạch,
"rãnh trời của thần" sừng sững bất động che trước mặt Stevenson.
Mà hắn tự chủ trương kết hôn với Minnie cũng làm Suo Lamu công tước phải
chi tiền nhiều hơn. Thật ra chuyện này cũng không thể trách Stevenson
được, hắn chỉ làm theo phép tắc quý tộc, dưới tình hình đó đưa ra quyết
định có lợi nhất cho bản thân mà thôi. Bởi vì ngoài gia tộc bản thân ra
thì gia tộc mẹ đẻ và gia tộc vợ cũng là một phần tài nguyên! Nhưng ai có thể ngờ Mourinho hầu tước lại vô sỉ và tuyệt tình đến mức trực tiếp vứt nữ nhi xuất sắc nhất cho Suo Lamu gia tộc?
Cho nên Stevenson gần như dán vào mặt Minnie gầm gào: "Ngươi! Ngươi nói xem hiện tại ngươi có tác dụng gì? Ngoài khoản tiền mỗi tháng phải trả cho ngươi, ngươi có gì giúp được ta? Là giúp ta trở thành cấu trang sư hay giúp ta thu được
lão sư vui vẻ? Ngươi nói xem, hiện tại Richard đã vượt xa ta, ngươi nói
xem ta nên làm gì đây?"
Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của nàng,
Stevenson càng khó kiềm chế tình cảm bản thân, hắn cười lạnh nói: "Ta
suýt thì quên ngươi còn là nữ nhân, ít nhất ngươi còn có thể lên giường. Hiện tại cởi sạch cho ta, lăn lên giường!"
Minnie cũng không
tranh cãi hay phản kháng, nàng chỉ lặng lẽ cởi quần ào rồi nằm trên
giường tách ra hai chân. Khi làm những chuyện này biểu tình của nàng rất bình tĩnh. Nhưng khi nằm xuống nàng lại nghiêng đầu qua một bên để che
dấu những giọt nước mắt lăn dài.
Minnie nhắm thật chặt mắt lại,
nàng đợi thật lâu cũng không có va chạm cuồng bạo. Qua hồi lâu nàng
không nhịn được liền mở mắt ra, nàng thấy Stevenson đang đứng bên
giường, tay nắm chặt miệng bình rượu nặng, thỉnh thoảng đồ ổng ộc vào
miệng. Ánh mắt hắn vượt qua thân thể nàng đăm chiêu ngắm nhìn hải vịnh
phía xa. Bến cảng trong màn đêm không phải đen nhanh mà chỗ nào cũng lóe lên ánh sáng phản chiếu từ băng đầy quỷ dị, nhưng lại không có dấu hiệu sinh vật nào hoạt động làm không gian càng thêm rét lạnh.
Hắn
nhìn một chút Minnie rồi lành lạnh nói: "Ngươi là một nữ nhân thông
minh, hiện tại không phải lúc ngươi buông thả hay chống đối. Nếu như ta
không thể trở thành cấu trang sư như vậy mọi chuyện đều chấm dứt. Địa
vị, vinh dự, kim tiền, lực lượng… cái gì cũng không còn. Ngươi nên hiểu
rõ điểm này, Mourinho hầu tước đã vứt bỏ ngươi, vận mệnh của ta và ngươi đã liên hệ cùng một chỗ. Ngươi nên cảm thấy may mắn bởi đại quý tộc coi trọng hôn ước chính thức nên tạm thời ta chưa định vứt bỏ ngươi. Cho
nên, ngươi cần tranh thủ cho tương lai chính mình, chứng minh ngươi có
tác dụng với ta, với Suo Lamu gia tộc, chứng minh ngươi xứng đáng với
con số năm mươi vạn kim tệ mỗi tháng. Nếu như ngươi không làm được hoặc
không muốn làm, vậy ta không ép buộc ngươi, tháng sau ngươi cút khỏi
Thâm Lam đi! Ta tin sẽ không có ai trả năm mươi vạn kim tệ mỗi tháng cho một con gái hầu tước rách nát mà thân thể còn bị người khác dùng rồi!"
Mấy chữ cuối cùng Stevenson gần như rống lên.
Minnie ngây ngốc nhìn trần nhà không chút cử động.
Stevenson nói là sự thật, nàng tuyệt đối không thể mất đi khoản trợ giúp của Suo
Lamu gia tộc được. Nếu như không có tiền thì địa vị của nàng sẽ rơi cả
ngàn trượng, tình cảnh thậm chí còn hỏng bét hơn cả Irene. Bởi vì thân
phận nàng từng cao quý nên những nam nhân muốn dày vò nàng nhiều hơn
nhiều mà thiên phú ma pháp của nàng trong tình huống này không chút quan trọng!
Tô Hải Luân có một câu danh ngôn là: "Kim tệ là có hạn mà thiên tài thì rất nhiều."
Khoản hôn ước này công bằng mà nói thì đến hiện tại chỉ có Stevenson trả giá. Chốc lát sau Minnie cũng bắt đầu động đậy, nàng chầm chậm ngồi dậy.
Biểu tình của nàng vẫn là lạnh lùng nhưng kiêu ngạo trong mắt đã thay
bằng trắng bệch và u ám. Khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười trào phúng nhưng đối tượng lại là bản thân. Hai chân nàng chạm đất, cứ thế lõa lỗ đứng
bên cạnh Stevenson cùng hắn nhìn cảnh ngoài cửa sổ nói: "Ta quả thực
không có tư cách kiêu ngạo mà cũng không thể vứt bỏ hiện tại. Cho nên ta chọn đứng cùng ngươi, ngươi coi ta là nữ nhân cũng được, đồng bọn hay
bạn bè cũng được dù là thuộc hạ cũng được nhưng ta không muốn làm đồ
chơi."
Stevenson không trả lời, ánh mắt chỉ híp lại nhìn cảnh tượng phía xa.
Minnie thở dài một hơi tiếp tục nói: "Ngươi không cảm thấy chuyện này kỳ quái
sao? Richard trước kia chưa từng học chế tạo ma văn cấu trang hoàn
chỉnh. Ngươi có thánh Cruise chỉ đạo lại sử dụng tài liệu đỉnh cấp nhưng phải tốn hơn nửa tháng và thất bại bốn mươi mốt lần mới làm ra được cấu trang độ hoàn thành 20%. Richard sao có thể trực tiếp làm được cấu
trang có thể làm vật cắm chứ?"
Lời của Minnie làm Stevenson rất
nhanh bình tĩnh lại bắt đầu suy nghĩ: "Ý của ngươi là tấm ma văn cấu
trang kia không phải Richard làm? Không, không thể nào! Phil đại sư sẽ
không nói dối mà hắn cũng không cần nghiêng về gia tộc Suo Lamu hay gia
tộc Archimonde. Chắc chắn là Richard làm ma văn cấu trang đó. Nhưng
ngươi nói đúng, chuyện này rất kỳ quái, ta đã sớm lấy được khóa học của
Richard theo khóa học này thì nhanh nhất một năm sau Richard mới bắt đầu học chế tạo cấu trang. Đằng sau chuyện này nhất định có yếu tố vô cùng
quan trọng làm Richard phát sinh đột biến. Hiện tại chúng ta cần biết
điều này là điều gì, dù cho ta không dùng được thì cũng thu được dẫn
dắt."
Minnie nhíu mày nói: "Điều này rất khó."
"Đúng, là
rất khó. Richard gần như không có bạn bè cũng rất ít tiếp xúc với người
khác. Hắn tiếp xúc nhiều nhất là những ma đạo sư giảng bài mà những kẻ
này sẽ không bán nhân tình cho ta. Nơi này là Thâm Lam, ta không thể
theo dõi hắn được. Cho dù có thể thu mua hành tung của hắn thì động tĩnh cũng quá lớn." Stevenson không tự chủ được nhíu mày lại, vết xe đổ của
Randolph còn ở trước mắt, trực tiếp biểu hiện ác ý với học sinh của điện hạ là chuyện vô cùng ngu xuẩn!
"Irene! Chúng ta có thể bảo nàng
đi dò hỏi, biết đâu có được đáp án." Minnie kiến nghị: "Dù sao nàng cũng từng là nữ nhân đến gần Richard."
Stevenson lắc đầu nói: "Irene? Nàng có tác dụng gì chứ? Ta vốn cho rằng Richard thích nàng nên pháp sư chấp pháp mới hạ cấm lệnh với nàng ấy không cho nàng ấy lên giường cùng Richard. Ta xuống tay với nàng ấy trước là để đả kích Richard làm hắn
tức giận hoặc suy sụp hay nếu như có thể kích thích hắn đối phó lại ta
thì càng tốt. Nhưng ngươi nhìn thấy rồi đấy, chuyện này không có chút
kết quả nào, học tập và sinh hoạt của Richard không chút biến hóa cả tâm lý không tốt cũng không biểu hiện ra chút nào. Đây là yêu thích sao? Mà thời gian qua lâu như vậy rồi Richard đã sớm mất đi hứng thú. Nếu như
là bí mật quan trọng hắn sẽ nói với một nữ nhân không tác dụng gì sao.
Hiện tại khác với lúc đó, nếu như chuyện giữa ta và Irene bị Richard
biết thì hắn sẽ công kích lại. Hiện tại đám giáo viên kia đều đứng về
phía hắn, đừng tưởng bọn họ là kẻ ngu!"
Minnie thì không cho rằng như vậy: "Thử chút cũng không sao. Mà ngươi không hiểu trái tim nữ
nhân, ta nhìn được nàng yêu thích Richard nên chuyện giữa ngươi và nàng
sẽ không bị nói ra. Mà nàng cũng đã xác định rõ giữa nàng và Richard
không có tương lai nhất là sau khi bị ngươi dùng. Nếu như đã không có hy vọng gì sao không dùng khoản tình cảm này đổi một khoản tiền, chỉ cần
khoản tiền này vượt quá giới hạn của nàng. Thật ra nữ nhân khu cạnh Thâm Lam đều như vậy nếu như nàng có thể kiên trì thì ngươi đã không xuống
tay được rồi."
Stevenson do dự một chút rồi gật đầu. Nhưng là hắn lập tức thở dài một hơi mang vẻ chán nản nói: "Cho dù biết bí mật phía
sau cũng rất khó bù đắp được chênh lệch. Tên kia tuy tổng hợp đánh giá
chỉ là ưu tú, kém hơn ta không ít. Nhưng đánh giá không phải là tất cả
chí ít thiên phú hắn biểu hiện không kém hơn ta. Hơn nữa…"
Stevenson tiếp tục cười khổ rồi nói: "Hiện tại tài nguyên hắn có thể sử dụng tu luyện hơn xa ta."
Minnie im lặng không nói. Quả thật như vậy, mỗi tháng thu nhập của Richard
không phải bí mật quá lớn, chỉ cần có chút địa vị là sẽ thu được thông
tin. Thật ra thu nhập của Richard không phải là cao đến bất thường nhưng khoản chi của hắn lại thấp hơn Stevenson nhiều. Đại đa khoản tiền
Stevenson chi ra để trả tiền thuê khu cư trú, học phí của hắn và Minnie
và còn khoản tiền xã giao nữa. Trừ đi những khoản này thì có thể dùng ở
học tập, thí nghiệm ma pháp và tài liệu không bằng một nửa của Richard.
Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ học tập. Mà bức sơ cấp lực
lượng kia lấy đi phần lớn tài nguyên của hắn.
Stevenson lại nốc
một ngụm rượu mạnh rồi để mặc lửa nóng thiêu đốt cổ họng và lồng ngực,
hắn đã cảm giác được sai lầm khi nỗ lực tiến vào Thâm Lam. Hắn đã từng
dùng đủ âm mưu và dương mưu, lợi dụng Irene đả kích tâm lý đối thủ, lôi
kéo mọi người cô lập đối thủ, dồn hết tài nguyên biểu hiện thực lực và
thiên phú cấu trang sư của bản thân. Nhưng kết quả nhận được lại là một
đòn hủy diệt hoàn toàn, Richard dùng một bức cấu trang hơn hắn hai đẳng
cấp triệt để chiến thắng trận chiến còn chưa tuyên chiến này.
Stevenson bắt đầu tỉnh ngộ, hắn hình như làm quá nhiều điều dư thừa nếu như hắn
có thể nỗ lực học tập thì có lẽ kết quả đã khác. Thâm Lam khác với thế
giới bên ngoài, nơi này không cần vải che dư luận, không cần danh phận
chỉ cần Tô Hải Luân vui vẻ và thực lực tuyệt đối.
Minnie nhìn vào nam nhân bừng bừng dã tâm giờ chán nản thoái chí, đột nhiên nàng thấy
toàn thân lạnh run. Ngòn tay nhè nhẹ lướt qua da thịt non mềm nhưng lúc
này nàng không thấy nhục nhã mà là lạnh lẽo. Nếu như Stevenson lựa chọn
từ bỏ thì hắn còn có huyết thống long mạch thuật sĩ còn có nhà mẹ đẻ
mạnh mẽ mà nàng thì còn lại gì chứ?
Minnie do dự hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Có lẽ còn có một đường tắt dù khả năng không lớn."
"Biện pháp gì?" Hai mắt Stevenson đột nhiên sáng ngời, hắn vội vã dò hỏi giống như người chết đuối vớ được cọc.
"Nghĩ biện pháp tiếp cận lão sư, giành lấy tình cảm của nàng. Trực giác báo
cho ta biết hiện tại tâm tình lão sư không ổn định, đây là thời cơ tốt.
Lão sư dù là pháp sư truyền kỳ thì cũng là nữ nhân…"
Stevenson
nghĩ một lát rồi hiểu ý của Minnie, tròng mắt của hắn sáng ngời lên.
Đúng, pháp sư truyền kỳ cũng là nữ nhân, sao hắn lại không nghĩ đến chứ. Quả nhiên vẫn là nữ nhân hiểu rõ nữ nhân nhất.
"Ngươi nói ta nên nghĩ biện pháp biến Tô Hải Luân thành nữ nhân của ta?" Stevenson khẽ
trầm tư rồi nở nụ cười quý tộc không thể xoi mói. Dù cho thua thảm bại
trên phương diện ma văn cấu trang thì phương diện này hắn vẫn áp đảo
Richard. Trong xã hội quý tộc, chuyện này không hiếm thấy cũng không cần đỏ mặt vì nó dù cho đây là một chiến trường khác nhưng ảnh hưởng của nó còn lớn hơn chiến trường thật sự nhiều!
Tròng mắt Stevenson lóe
lên tia kiên quyết: "Đó là một biện pháp nhưng khả năng thành công không cao. Không thể đặt hết hy vọng lên đó được! Ta ở Thâm Lam còn có mấy
người có thể dùng nếu cần thiết có thể làm tên kia biến mất!"
Bạn đang đọc truyện Tòa Thành Tội Ác được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.