Chương 43: Nhật Bản Thật Vi Diệu!!
Khi máy bay đã cất cánh,nó bay êm ru rồi
thì mọi người đều ngồi vững lại.Tôi thả lỏng cơ thể ra,thở dài một
cái.Sợ nhất là cái lúc nó cất cánh >__<.Tôi nhìn sang anh Minh thì thấy hắn đang đưa cho anh ấy cái gì đó.
“Nghe thử cho đỡ buồn!!”
Thì ra là cái mp3.Chắc là hắn muốn anh ấy nghe nhạc để giảm đi nỗi buồn.Tuy vậy tôi thấy cái mùi nguy hiểm nó ngày càng nồng nặc.Anh ấy đưa tai
nghe lên tai,được một lúc thì tự dưng anh ấy quay sang nhìn hắn chằm
chằm.Đôi mắt lạnh lùng ấy đang nhìn hắn,cái lạnh xuyên qua mắt kính.Bỗng anh ấy ném cái mp3 vào đầu hắn,nó nảy sang chỗ tôi nên tôi bắt được.Có
gì mà anh ấy phải tức giận đến vậy?Tôi tò mỏ đưa tai nghe lên và nghe
“Giờ em đã là vợ người ta,áo trắng cô dâu cầm hoa…”.Ặc!Vợ người ta!!Biết ngay mà,hắn dám trêu chọc nỗi khổ của người khác rồi ngồi cười.Vui lắm
à?Tên khốn nạn!Tôi cộc vào đầu hắn một cái.Hắn ôm đầu khóc thầm,cho
chừa!
Máy bay đang bay êm ả như những đám mây kia.Nhưng nó đang
bay với vận tốc cực cao.Và mọi người trên chuyến bay này cũng đang dần
chìm vào giấc ngủ.Mình đang bay thật nhẹ nhàn,gió thổi vào mặt.Mình đang nhảy trên những đám mây trắng?Cái quái…
“Con nhỏ hám ngủ!!Đến nơi rồi,dậy mau!!”
Tôi nghe thấy giọng nói của hắn.Chính cái giọng đáng ghét đó đã đâm thủng
giấc mơ của tôi khiến tôi tỉnh giấc.Mẹ và cậu ta,lúc nào cũng phá giấc
mơ đẹp của mình hết.Au ui,sao đau cổ thế này.Rắc rắc,tôi cố làm nó hết
đau.
“Đau cổ hử?Cái tội nằm sai tư thế!!”
“Tôi vẫn ngồi thẳng mà,chẳng qua là hơi đau c…Ặc.”
Mình đau cổ thì chắc chắn đã nghiêng cổ sang một bên.Bên phải..O^O.Chẳng lẽ
lúc ngủ mình đã tựa vào đâu đó của hắn sao.Trong khi anh Minh cũng đang
ngồi cạnh đó…không biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào.Tôi ngó sang chỗ
anh ấy,anh ấy không có ở đó.
“Anh Minh đâu rồi?”
“Vừa đến nơi là chạy xuống rồi.”
“Đến nơi rồi hả?”
Tôi vội vàng chạy đi.Mặc dù biết là đi dự đám cưới của cô chủ nhưng nỗi nhớ mong gặp cô chủ còn lớn mạnh hơn cả.Tôi chạy ra ngoài,hai người họ lại
đang hôn nhau.Thế là thế nào…Tôi đứng sững lại nhìn hai người họ.Hơ?Hắn
chạy đến đứng cạnh tôi rồi tặc lưỡi một cái.
“Chậc…”
“Tôi…không hiểu @@”
“Ờ!Hôn xã giao đấy…”
“Xã giao á?”
Thế lúc nào chị ấy gặp người thân quen là lại hôn sao?Chị ấy dễ dàng trao
nụ hôn của mình cho người khác sao?Thật không thể tin được…Do chị ấy
nghĩ quá đơn giản hay do mình nghĩ quá phức tạp.Ặc… ặc…Ó^Ò..Trong lúc
tôi đang thẫn thờ ra thì tiếng gọi “Tú” ngân dài đang trở nên to dần.Chị ấy đang lao về phía tôi.Ah chị ơi đừng hôn em…>__<.Chị ấy quặp
chân vào người tôi,nặng nặng…Chị ấy ghè cái cổ tôi,níu người tôi xuống
tôi phải cố mà nhấc cái đầu của mình lên.Nặng~~
“Chị nhớ em quá đi >v<”
“V…vâng…”
“Này chị ơi,em trai chị đây này…”
Nghe hắn nói chị ấy thả tôi ra rồi nhìn hắn chằm chằm.Hự hự,tý chết.
“Bình thường em không thích chị làm vậy mà…”
“Thì…chị…Người thân mà chị không thèm hỏi mà hỏi cậu ta!!”
“Ồ,Thiện Ân nhà mình ghen hả?Ahihi!!
“M…mặc kệ chị!!”
“Thôi nào Ân của chị…>v<”
Chị ấy ôm hắn rồi cọ mặt vào má của hắn.Mặt hắn tỏ ra khó chịu nhưng trong
lòng thì không biết thế nào.Bỗng tôi cảm thấy được mặt đất đang rung
chuyển,tôi quay phắt ra đằng sau.Một đống người hầu đang lao xuống,phải
tránh xa chỗ này thôi!!Tôi chạy đi.Biết ngay là họ sẽ chạy tới tụ tập
thành một đống xung quanh chị ấy.Tôi nhìn thấy cái mái tóc vàng khè của
hắn đang cố mà cử động ra khỏi nơi đó.Tội nghiệp…
“Tuyệt vời…”
Tự dưng có tiếng nói thầm vang lên sau lưng tôi.Tôi liếc mắt ra đằng sau
thì thấy anh Minh đang lau môi và nhìn về phía cô chủ.T..tuyệt
vời…??Biết ngay là anh ấy không bao giờ buồn về nụ hôn chỉ là xã giao đó mà anh ấy còn thích vì đó là nụ hôn của chị ấy mà.Không ngờ anh ấy biến thái như vậy T^T…khỉ thiệc.Bỗng có người nào đó chạy qua tôi với tốc độ cực kỳ nhanh.Tôi chỉ nhìn được phía sau nhưng có lẽ là một người đã có
tuổi.Cái dáng giống hệt bà quản lý,tóc xoăn vàng,đeo guốc đen và tuy vậy nhưng có vẻ chạy rất đúng dáng của một thiếu nữ,cực dẹo.Người đó chạy
ra chỗ đám đông kia.Tên Thiện Ân vừa mới thoát ra khỏi đó thì đã bị
người đó ôm.Vâng,hắn trẻ không tha,già không thương và cũng có thể nói
rằng kia là một “bà già xì-tin”..-___-.Cuộc đời này thật lắm thứ kỳ
quặc.
“Cháu chào chú…”
“Ah cái thằng nhóc này càng lớn càng đẹp trai nhỉ!!”
Một người đàn ông đang nói chuyện với anh Minh.Tóc đã bạc và trên mặt đã có khá nhiều nếp nhăn.Mặc áo vest đen trông rất nghiêm túc.Ông ấy có một
đôi mắt rất giống hắn.Chẳng lẽ là…không thể nào.Ông ấy đang xoa đầu anh
Minh và nói chuyện rất giống như hai bố con với nhau.Có lẽ là bố của anh Minh chứ không phải là hắn.Họ hàng thì có nét giống nhau là chuyện bình thường mà,mình đã nhầm một cách nặng nề rồi.Vậy người đang ôm và xoa
đầu hắn ở kia chính là mẹ của tên Thiện Ân rồi.Cứ tưởng là một người yêu của hắn chứ…ahaha.Mà hình như tôi hơi vô duyên,nhà người ta đang xum
vầy thì lại đứng nhìn,đi chỗ khác thôi.Tôi đang ở Nhật Bản mà,có đầy chỗ để ngắm.Hình như mình bắt đầu cảm thấy cái lạnh ở nơi đây rồi.May mà mẹ mặc cho mình nhiều áo,mẹ là tuyệt nhất!!
Bỗng tiếng chuông điện
thoại của tôi reo lên.Tôi cố lấy nó ra khỏi lớp áo dày đặc.Một tin
nhắn,tôi mở ra “Mau đi lấy hành lý cho tôi đi con nhỏ người hầu
kia!!”.Xì cái tên này,có tay có chân sao không tự lấy đi.Tôi hậm hực đi
lấy đồ cho hắn.Chỉ có cái balo nhỏ thôi,chẳng hiểu sao lúc nào hắn đi
đâu xa là chỉ cần một cái balo là đựng được hết đồ của hắn.Thật vi
diệu…Tôi đeo balo lên lưng,tay kéo cái vali của tôi.Nặng nhọc.Tôi ra
ngoài,đám đông đứng cạnh máy bay vẫn ở đó nhưng không khí lại không vui
vẻ và náo nhiệt như trước nữa.Họ đang đứng lặng nhìn về phía trước.Tôi
chỉ cần tập trung là có thể nghe thấy tiếng gào thét.Một người vừa bỏ
đi,một người thì đang định chạy theo nhưng lại bị một người khác ngăn
lại.Tôi không thể nhìn rõ ai hết.
“Có chuyện gì vậy chị…”
“Họ lại nữa rồi…”
Giọng của cô chủ trở nên trầm đi.Chị ấy cũng đang căng thẳng nhìn về phía đó.Rốt cuộc,là có chuyện gì…
“Bố chị không hiểu tại sao lại luôn coi trọng anh Minh hơn Ân…Vậy nên lúc nào họ gặp nhau là lại có chuyện.”
“…”
Vậy ra ông đó đúng là bố của Thiện Ân thật.Tôi chợt nhớ ra câu nói của hắn
lúc tôi mới vào làm việc “Anh cướp mất họ còn chưa đủ sao???”. Anh cướp
mất họ còn chưa đủ sao…”Họ” ở đây là bố của hắn ư,vậy sao là họ,chắc
chắn phải còn một người nữa.Tôi bất giác quay sang cô chủ,hai người…Vậy
ra trong mắt hắn anh Minh là người cướp đi bố và chị gái hắn.Và cũng do
đó,hắn đã ghét anh ấy dù hai người đã từng rất thân.Nỗi khổ đằng sau sự
hạnh phúc của người giàu đây sao.Người vừa chạy đi có lẽ là hắn,và bố
hắn đã ngăn anh Minh đuổi theo hắn.Ông ta…có thật sự là bố của hắn
không?Thật độc ác…Tôi đuổi theo hắn mặc dù chẳng biết hắn đã chạy theo
đường nào.Tôi đã định hỏi đường,nhưng nói chuyện với người đi đường mới
nhận ra đây là Nhật mà.Tôi thật ngu ngốc,đuổi theo hắn rồi thì biết nói
gì với hắn.Hắn đã không cho phép mình nhìn thấy cảnh này nên mới bảo
mình đi lấy đồ cho hắn.Cậu ta…đã rất xấu hổ vì bố cậu ta.Hắn chắc chắn
cũng chẳng muốn gặp mình đâu.Tôi dừng lại,càng tìm lại càng không
thấy.Nhưng trước khi nhận ra thì tôi đang đứng chỗ lạ lẫm nào
rồi.Ahuhu…Tôi ngơ ngác đi trên đường.Người ta cứ nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm.Phải làm sao bây giờ…Ah điện thoại,điện thoại.Tôi mở cái điện thoại ra và gọi cho anh Minh.Tút…tút..thuê bao quý khách...Ặc.Chắc trên máy
bay anh ấy tắt máy nên quên bật lại.Gọi cho cô chủ..mà mình làm gì có số Ó^Ò.Chết tiệt,gọi cho ai bây giờ…Gọi hắn thì chắc chắn hắn không nghe
đâu.
Tự dưng mặt tôi có cái gì đó nhỏ xuống,rất lạnh.Mưa hả?Tôi
ngước mặt lên trời,những hạt gì đó màu trắng đangrơi xuống.Tuyết ư?Là
tuyết.Lần đầu tiên tôi thấy trong đời.Một bông tuyết khác lại rơi xuống
mặt tôi.Nó thật lạnh lẽo nhưng mà quá dễ thương.Mọi người trên đường
đang nhận ra chúng và họ đã ngước lên trời rồi cười.Người dân nơi đây
thích tuyết tới vậy sao?Nhưng được chút thì họ lại bật ô lên.Chúng rơi
càng ngày càng nhiều.Hiện tượng này có vẻ không khác gì mưa.Những bông
tuyết chạm vào người rồi tan đi sẽ làm ướt quần áo.Hắt xì…>.<.Chắc cũng phải tìm chỗ trú thôi.Bỗng có ai đó cộc vào đầu tôi một cái,đã
lạnh rồi còn chớ,đau chết.Tên nào đáng ghét thế?Tôi quay lại đằng sau.
“Không đi tìm chỗ trú đi còn đứng đây à!!Ốm lăn quay ra bây giờ!!”
“T…Thiện Ân…”
Là hắn,tên Thiện Ân đó.Cứ ngỡ hắn sẽ không muốn gặp mình nữa chứ.Hắn đang
cau có nhìn tôi,cậu ta đang lo lắng cho tôi sao?Cảm động…
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi bị lạc…Ó^Ò”
“Con nhỏ ngốc!!Theo tôi!!”
“Cậu biết đường hả?”
“Không!!”
“Vậy đi kiểu gì?”
“Bắt taxi rồi người ta chở đi đâu thì chở!!”
“Cậu điên à -___-“
Hắn cười đểu một cái rồi chạy ra sát đường bắt taxi.Hắn tính làm thật
hả?Khi bắt được xe,hắn gọi tôi vào.Ông tài xế nói cái gì gì đó,rồi hắn
cũng nói cái gì gì đó rồi mới bắt đầu đi.Tôi nghe mà chẳng hiểu gì.Rốt
cuộc hắn vừa nói cái gì với ông tài thế?
“Cậu biết nói tiếng Nhật à?”
“Ừ,tôi sống ở đây 5 năm rồi mà!”
“Vậy sao còn quay về Việt làm gì?”
“Nhìn mặt ông già phát ghét!!”
Ủ uôi,hắn gọi bố mình là ông già kìa.Căng gớm!!Tuyết rơi xuống ngày càng
dày,nó phủ lên cây và mái nhà một màu trắng xóa.Suốt quãng đường tôi chỉ ngó ra ngoài cửa sổ và xem quãng đường đã đi.Cái gì cũng lạ hoắc,nhưng
mà đẹp.Đường không có rác,sạch bong.Cửa hàng nào cũng trang trí một cách lộng lẫy.Và cũng không thể thiếu những cây thông Giáng Sinh.Nhà nào hầu như cũng phải có cái gì đó liên quan đến ngày này để có chút không
khí.Chiếc xe đi qua tháp Tokyo.Nó đẹp và cao lắm.Làm tôi muốn nhìn nó mà phải nhắm mắt nhắm mũi lại mà cúi xuống cho hết cánh cửa để nhìn đỉnh
của nó.Ngay gần đó cũng có một cây thông noel to phạc,to gấp bội của nhà hắn.Sáng lung linh gấp bội nhà hắn.Cuối cùng cũng thấy được cái gì đó
gấp bội nhà hắn.Nhật Bản tuyệt thật!!
Bạn đang đọc truyện Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.