Chương 215: Bắt Bí Và Phản Phệ
Cuối tuần,
Từ sáng sớm vòm trời xanh trong không một gợn mây, thứ duy nhất ngự trị ở đó chỉ có vầng mặt trời đang tỏa ra muôn vàn ánh hào quang rực rỡ. Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày đầy nắng!
Nhà máy ô tô Việt Nhật,
- Chủ tịch, mời anh!
Lý Đông gật đầu với vị trưởng phòng hành chính rồi cùng dàn lãnh đạo của Ô tô Việt Nhật bước ra khỏi cửa phòng họp đã được người này mở sẵn.
Hắn vừa kết thúc một buổi họp ngắn với Bùi Lợi để nghe về kế hoạch hợp tác
sâu rộng hơn với Toyota thông qua hình thức M&A một loạt các nhà máy của hãng này trên thế giới.
Theo đó, lãnh đạo và cổ đông của
Toyota cũng đều là những người thức thời, về cơ bản bọn họ cũng đã thông qua phương án tái cấu trúc hoạt động với việc chuyển dịch dần hoạt động độc lập sang hình thức liên danh với Kỷ nguyên mới.
Phương án
hợp tác và cơ cấu vốn góp cụ thể vẫn còn đang trong quá trình xây dựng
nhưng đường hướng chủ đạo vẫn là dựa trên mô hình của nhà máy ô tô Việt
Nhật.
Kỷ nguyên mới thực ra tham gia rất ít vào sản xuất ra các
cấu phần của một chiếc xe nhưng lại nắm trong tay điểm cốt yếu để tạo ra sự khác biệt cho sản phẩm đó chính là pin năng lượng mặt trời và pin
điện. Kỷ nguyên mới nếu không hợp tác cùng Toyota thì vẫn có thể kết hợp cùng hãng khác nhưng ở chiều ngược lại thì Toyota lại không thể.
Do đó mặc dù về Toyota tham gia kỹ thuật phần lớn để hoàn thiện chiếc xe
nhưng vẫn phải chấp nhận hình thức cùng sản xuất, chia đôi chi phí và
lợi nhuận.
Tình hình vụ kiện đối với các tập đoàn xe đứng sau vụ
bê bối nổ pin điện thì vẫn đang trong quá trình thụ lý của tòa, tiến độ
tương đối chậm.
Điều này cũng đã nằm trong trù tính từ trước của
Lý Đông. Hắn vốn cũng không lạc quan có thể nhận được một phán quyết
nhanh chóng của tòa án. Dù sao các tập đoàn đều có sức ảnh hưởng lớn do
vậy bọn họ mặc dù không thể dập tắt hoặc đảo ngược kết quả nhưng tác
động để trì hõa phiên tòa vẫn là nằm trong năng lực.
Có điều, Lý
Đông cũng không quá bức thiết phải có ngay được phán quyết bởi vụ kiện
càng kéo dài thì hiệu ứng tiêu cực của nó với bên bị đơn thực ra cũng
càng dai dẳng.
Phải hiểu những bằng chứng của Kỷ nguyên mới đã
quá thuyết phục và đầy đủ do vậy chắc chắn tòa sẽ không thể chối bỏ do
vậy bên phải lao tâm lao lực, sứt đầu mẻ trán đối phó chắc chắn là các
tập đoàn kia, và đó cũng chính là một sự trừng phạt vô cùng khó chịu
rồi.
Dọc theo hành lang đi tới khu văn phòng, Lý Đông định quay
sang từ biệt Bùi Lợi để trở về Đông gia Biệt thự thì bất chợt khựng
người lại.
Thông qua vách kính ngăn, hắn nhìn thấy rất đông người đang trật tự ngồi ở phòng chờ dành cho khách từ bên ngoài tới để làm
việc. Điều đáng nói hơn cả là trong số này ngồi ở hàng ghế đầu tiên hắn
nhận ra một khuôn mặt quen thuộc đã từng ám ảnh hắn mấy hôm trước.
Khẽ đưa tay chạm nhẹ lên má, Lý Đông lẩm bẩm:
- Là cô ta sao? Không ngờ tới nha!
Bùi Lợi đang đi phía sau Lý Đông thấy hắn bỗng nhiên đứng lại thì ngạc nhiên hỏi:
- Chủ tịch, có chuyện gì vậy?
Lý Đông nghe xong thì quay sang dò hỏi:
- Chú Lợi, bình thường khách đến nhà máy giao dịch đều đông như thế này à?
Bùi Lợi chưa kịp trả lời thì vị trưởng phòng hành chính đã nhanh chóng giải thích thay:
- Dạ, báo cáo chủ tịch đây không phải là khách hàng mà là ứng viên đến tham gia phỏng vấn ạ.
Lý Đông ngạc nhiên:
- Dự tuyển phỏng vấn? Sao đông vậy?
Vị trưởng phòng hành chính cười khổ trả lời:
- Vâng, nhà máy đang có nhu cầu về nhân sự rất lớn để đáp ứng cho việc mở rộng quy mô sản xuất sắp tới. Những người mà chủ tịch đang thấy chỉ là
ứng viên cho phòng kinh doanh thôi ạ?
Lý Đông nghe xong thì gật
gù ra vẻ đã hiểu. Khẽ liếc mắt nhìn về phía cô gái đang ngồi bên trong
giây lát, như nghĩ tới cái gì Lý Đông quay sang vị trưởng phòng hành
chính nói:
- Uhm… vậy tôi muốn tham gia trực tiếp phỏng vấn để
kiểm tra xem trình độ ứng viên thế nào. Dù sao kế hoạch phát triển sắp
tới của tập đoàn cũng khá quan trọng nên không thể vì áp lực cần người
mà qua quýt được. Chị bố trí cho tôi một chân trong Hội đồng tuyển dụng
đi!
Vị trưởng phòng hành chính nghe Lý Đông nói xong thì tròn mắt ngạc nhiên. Mặc dù lý do Lý Đông đưa ra nghe có vẻ danh chính ngôn
thuận nhưng cô ta vẫn thấy có chút gì đó khiên cưỡng.
Lý Đông là
ai, bận bịu tới mức nào khỏi phải nói ai ở đây cũng biết. Việc tuyển
dụng nhân sự ở cấp chuyên viên nói quan trọng thì đúng là quan trọng
nhưng cũng không tới mức khiến chủ tịch phải đích thân phỏng vấn mới
đúng. Vì lẽ gì chủ tịch lại muốn can dự vào chuyện này? Chẳng nhẽ là… Lý Đông muốn đánh giá trình độ của Hội đồng tuyển dụng hoặc là có nghi ngờ gì đó về việc lợi dụng chức vụ để tham ô hoặc tuyển dụng người thân?
Hàng loạt những ý nghĩ và phán đoán diễn ra trong đầu của vị trưởng phòng
hành chính có điều tất nhiên là nàng ta cũng sẽ không có được câu trả
lời chắc chắn. Chủ tịch đã trực tiếp yêu cầu thì đương nhiên phải thực
hiện theo đó nàng lên tiếng xác nhận lại:
- Chủ tịch muốn tham gia ngay cuộc phỏng vấn hôm nay hay là hôm khác ạ?
Lý Đông giả bộ cân nhắc giây lát rồi trả lời:
- Nhân tiện hôm nay tôi ở đây thì tiến hành luôn đi!
- Vâng, vậy mời chủ tịch theo tôi ạ! Phòng phỏng vấn ở bên kia!
- Được!
Lý Đông nói xong thì quay sang nói với Bùi Lợi:
- Chú cứ trở về giải quyết công việc điều hành nhà máy, tôi qua bên này
một lát. Xong chuyện sẽ trở về nhà luôn nên chú cũng không cần phải bận
bịu thêm!
Bùi Lợi thì vốn đã quá quen với cách làm và những ý
tưởng kỳ lạ của Lý Đông nên cũng không thắc mắc nhiều hơn về hành động
này của hắn. Theo đó ông ta mỉm cười trả lời:
- Được rồi, chủ
tịch! Hi vọng chủ tịch không quá khắt khe nếu không tôi không tìm đâu ra được người làm việc, tới lúc đó tiến độ sản xuất kinh doanh chậm không
phải là do tôi đâu đấy.
- Ha ha… chú yên tâm! Xem qua một chút thôi! Không có gì đâu!
Bùi Lợi gật đầu:
- Chủ tịch nói vậy thì yên tâm rồi! Tôi về phòng đây! Chào chủ tịch!
- Uhm, chào chú!
Tạm biệt Bùi Lợi, Lý Đông quay sang vị trưởng phòng hành chính:
- Chúng ta đi thôi!
- Vâng, mời chủ tịch!
********************
Phòng phỏng vấn,
Hội đồng tuyển dụng hôm nay trải qua một buổi phỏng vấn đáng nhớ. Nói ra
thì có chút ngược đời nhưng lúc này những thành viên trong hội đồng đều
cảm thấy căng thẳng hơn cả những ứng viên trước mặt.
Nguyên nhân của việc này hiển nhiên là tới từ sự tham gia bất ngờ của vị chủ tịch trẻ tuổi.
Cũng giống như vị trưởng phòng hành chính trước đó, Lý Đông có mặt đã khiến
bọn họ có suy nghĩ hắn muốn kiểm tra lại trình độ đội ngũ tuyển dụng
cũng như tính tuân thủ quy trình tuyển dụng bởi từ lúc vào đây tới giờ
Lý Đông chỉ ngồi một bên lắng nghe mà không hề đặt ra một câu hỏi nào
với thí sinh ứng tuyển.
Theo đó những vị giám khảo vốn có quyền
phán xét lớn nhất ở trong căn phòng này bỗng chốc lại có cảm giác như
mình trở thành một thí sinh chịu sự giám sát và đánh giá của Lý Đông do
vậy ai cũng vô cùng nghiêm túc thận trọng, cố thể hiện ra hết được năng
lực của mình trong việc đưa ra câu hỏi cho ứng viên để tìm ra được người phù hợp cho nhà máy. Dù sao, sai sót trong mắt ai thì được chứ để chủ
tịch đích thân thấy được thiếu sót của mình trong công việc thì thật tai hại rồi.
Lúc này, sau khi nghe xong câu trả lời cuối cùng của
nam thí sinh trước mặt, vị Phó giám đốc phụ trách kinh doanh Bùi Thế Hải đồng thời là chủ tịch Hội đồng tuyển dụng mới lên tiếng:
- Được
rồi, bạn có thể ra ngoài. Sau buổi phỏng vấn, kết quả sẽ sớm được chúng
tôi thông báo tới bạn! Cảm ơn bạn đã quan tâm và dành thời gian tới đây
hôm nay.
Người thí sinh vừa rồi biết mình trả lời không được tốt
các tình huống và câu hỏi nên cười khổ chào các thành viên giám khảo rồi ủ ra đi ra cửa. Người trợ lý Hội đồng theo đó cũng đi theo anh ta ra
ngoài để gọi người tiếp theo vào phỏng vấn.
Sau ít phút, cánh cửa phòng lại được mở ra. var
adtrue_tags=window.adtrue_tags||[];adtrue_tags.push({tag_id:8602,width:728,height:90});
Lần này đi vào là một cô gái cao ráo và rất xinh đẹp, sự xuất hiện của nàng dường như khiến căn phòng trở nên tươi trẻ hơn rất nhiều.
Cô gái tự tin đi tới trước bàn Hội đồng phỏng mỉm cười lộ ra cặp má lúm đồng
tiền rồi nhìn qua một lượt các thành viên lên tiếng:
- Em chào các…
Cô gái chưa kịp nói hết câu thì bất chợt khựng lại. Nàng tròn mắt hướng về vị trí ngoài cùng của Hội đồng tuyển dụng, nơi có một thanh niên đang
dựa lưng vào ghế nhìn nàng khẽ nhếch mép cười.
“Là cậu ta? Sao cậu ta lại ngồi ở đây? Chẳng nhẽ cậu ta cũng tới ứng tuyển?”
“Không đúng, nếu tới ứng tuyển sao lại có thể ngồi ở vị trí đó?”
“Chẳng lẽ cậu ta theo ai trong Hội đồng tuyền dụng vào trong này? “
“Ừ, có thể đi”
“...”
Những câu hỏi, câu trả lời và câu phản biện liên tục chớp lóe trong đầu cô gái.
Vị chủ tịch Hội đồng Bùi Thế Hải nhìn thấy thái độ của thí sinh bỗng nhiên trở nên khác lạ thì lên tiếng:
- Chào em, em sao vậy?
Cô gái bị lời này đánh động thì tỉnh lại vội vàng trả lời:
- Vâng, em chào các anh các chị ạ!
Bùi Thế Hải gật đầu:
- Uhm! Mời em ngồi xuống để chúng ta bắt đầu buổi phỏng vấn!
- Vâng!
Cô gái kéo ghế rồi ngồi xuống. nhưng khác với lúc trước đó vài phút, trong lòng nàng sự tự tin trước đây bỗng chốc bị giảm bớt đi phần nào mà bị
xen kẽ bằng chút bối rối.
Nhân duyên thật kỳ lạ, nàng quả thật
không nghĩ được rằng lại có thể gặp người thanh niên kia trong tình
huống như thế này. Không cần phải quan sát nàng cũng biết hắn hẳn là
đang nhìn chằm chằm vào mình.
Gò má hơi khẽ đỏ lên, cô gái cố làm ra vẻ không nhận ra người thanh niên sau đó ngẩng đầu nhìn các thành
viên trong Hội đồng tuyển dụng chờ đợi.
Vị trưởng phòng nhân sự như thường lệ là người đầu tiên đặt ra câu hỏi với ứng viên:
- Uhm, em hãy giới thiệu đôi chút về bản thân đi!
Cô gái vốn đã có chuẩn bị từ trước nên khẽ hít sâu một hơi để ổn định lại tâm tình rồi mỉm cười nhìn ban giám khảo trả lời:
- Dạ, những thông tin chi tiết hơn về bản thân em cũng đã nêu chi tiết
trong CV vậy nên em xin được tóm tắt lại một số điểm chính ạ. Em tên là
Nguyễn Thùy Linh, 22 tuổi. Về học vấn, em tốt nghiệp loại Ưu khoa Quản
trị Kinh doanh trường Đại học Kinh tế quốc gia đồng thời có thể sử dụng
lưu loát hai ngoại ngữ là Anh và Nhật. Về tính cách em là một người sôi
nổi, hướng ngoại và cầu tiến. Uhm… Sở thích của em chính là kinh doanh,
âm nhạc và du lịch. Ngoài kết quả học tập tại trường, cho tới nay em
cũng có kinh nghiệm làm part time cho một số cửa hàng thời trang cũng
như tham gia vào nhiều hoạt động đoàn thể của trường.
Vị chủ tịch Hội đồng nghe xong thì dùng Tiếng Anh để trao đổi:
- Anh muốn biết lý do gì em lựa chọn ứng tuyển vào vị trí này?
Hai bàn tay đặt trên bàn của Thùy Linh đan nhẹ vào nhau rồi lưu loát trả lời bằng ngoại ngữ:
- Dạ, lý do cũng rất đơn giản thôi ạ. Em nhận thấy vị trí này phù hợp với ngành học mà em được đào tạo đồng, thời em cũng được biết Ô tô Việt
Nhật là một môi trường lý tưởng để mọi nhân viên có thể phát triển cũng
như hoàn thiện bản thân mình về kiến thức, kinh nghiệm cũng như các kỹ
năng khác. Em rất thích khẩu hiệu “Chỉ xem năng lực, không nhìn quan hệ” mà lãnh đạo công ty đưa ra. Với một nơi coi trọng sự công bằng như vậy
rõ ràng sẽ đều là nguyện vọng làm việc của rất nhiều người trong đó có
em!
Câu trả lời của Thùy Linh khá tiêu chuẩn, không có nhiều đột biến có điều với một sinh viên mới ra trường như vậy cũng là đầy đủ.
Trưởng Bộ phận kinh doanh khu vực châu Âu Peter Hoàng nghe xong phần trình bày của nàng thì tiếp tục đặt ra vấn đề:
- Em hãy cho chúng tôi biết ba lý do mà em nghĩ là quan trọng nhất để chúng tôi lựa chọn em cho vị trí này.
Thùy Linh đưa tay lên cằm khẽ suy tư giây lát rồi lên tiếng:
- Thưa Hội đồng Tuyển dụng, để trả lời cho câu hỏi này em xin được nêu ra ba điểm sau. Thứ nhất em đã được đào tạo chính quy về kinh doanh nên em là người có chuyên môn trong lĩnh vực này. Thứ hai em có đam mê và có
tinh thần trách nhiệm cao với công việc do vậy sẽ luôn theo đuổi mục
tiêu tới cùng. Thứ ba em là người nhanh nhẹn, linh hoạt, dám nghĩ, dám
làm. Em nghĩ rằng với những tố chất như vậy em sẽ phù hợp với vị trí mà
Quý Công ty đang tuyển dụng.
Thùy Linh trả lời xong thì chăm chú
quan sát phản ứng của mấy vị giám khảo. Thực ra thì với phần trả lời vừa rồi, nàng chủ yếu muốn bày tỏ sự tự tin cho bọn họ thấy là chính thôi.
Biết làm sao được, Thùy Linh đúng là có làm part time nhưng chủ yếu là làm
nhân viên bán hàng tại quầy cho mấy shop thời trang, chẳng nhẽ lại nêu
một ngày bán được bao nhiêu bộ quần áo cho Hội đồng tuyển dụng, cái này
thực ra theo nàng cũng không có cái gì gọi là xuất sắc cả. Do vậy Thùy
linh cũng chỉ có thể cố gắng cho Hội đồng thấy được tiềm năng của mình
nhiều hơn là kết quả đã đạt được mà thôi.
Peter Hoàng trầm ngâm giây lát rồi tiếp tục đặt ra câu hỏi với Thùy Linh:
- Vậy bạn nghĩ nếu trúng tuyển thì là bạn có thể mang lại những gì cho công ty của chúng tôi?
Không mất nhiều thời gian, Thùy Linh lập tức có câu trả lời:
- Thưa Hội đồng, vè cơ bản em đã có những kỹ năng bán hàng nhất định và
luôn sẵn sàng làm việc theo nhóm. Vì vậy, em rất muốn tham gia vào chiến dịch mở rộng thị trường của công ty ra các nước như yêu cầu công việc
đã được Quý công ty đăng tuyển. Em tin tưởng mình có thể hoàn thành
những nhiệm vụ được cấp trên giao phó.
Peter Hoàng nghe xong khẽ
gật đầu định tiếp tục đưa ra câu hỏi thì bất ngờ Lý từ đầu tới giờ không hé răng nói lấy một lời lại đột nhiên lên tiếng:
- Chào Thùy
Linh, tôi vừa nghe bạn tự tin khẳng định mình là người nhanh nhẹn và
linh hoạt. Tố chất này theo tôi quả thật đúng là rất quan trọng đối với
một nhân viên kinh doanh. Có điều, tôi muốn kiểm tra lời tự nhận xét này của bạn bằng vài câu hỏi, bạn sẵn sàng trả lời chứ?
Mí mắt Thùy
Linh khẽ nhảy lên một nhịp, giờ thì nàng biết người thanh niên kia cũng
đã nhận ra mình. Người này bỗng nhiên lên tiếng như vậy thì có ngốc đi
chăng nữa Thùy Linh cũng hiểu hắn rõ ràng cũng là một thành viên trong
Hội đồng tuyển dụng chứ không phải người ngoài như nàng nghĩ.
Thật là khó mà tưởng tượng được!
Lý Đông ngồi tại chỗ thấy Thùy Linh tư lự và chần chờ không trả lời mình thì nhếch mép cười:
- Thế nào? Không dám sao? Chẳng phải lúc nãy bạn nói rất hùng hồn mà?
Thùy Linh nhìn về phía Lý Đông bắt gặp nụ cười và ánh mắt trêu trọc từ phía
hắn thì bất giác cảm giác tự ái và hiếu thắng nổi lên thầm rủa “Hừ,
chẳng phải đã nói là hiểu lầm rồi sao? Mình cũng đã xin lỗi hắn rồi mà.
Tên này chẳng nhẽ bám mãi không tha chuyện đó định gây khó dễ cho mình
sao? Thật là đàn bà mà… Thử thì thử, có gì mà mình không dám chứ. Để xem một tên trẻ con lấy chuyện công báo thù tư này làm nên cái trò trống
gì”
Nghĩ là vậy nhưng dĩ nhiên Thùy Linh không thể dùng thái độ hùng hổ đốp chát với Lý Đông nên đành cười gượng nhìn hắn trả lời:
- Vâng, mời… anh!
Biết con mồi đã vào tròng, Lý Đông hài lòng gật đầu:
- Tốt!
Nói xong, Lý Đông cũng không dài dòng mà đặt luôn câu hỏi:
- Uhm… Vậy thì đây là câu hỏi thứ nhất “Bạn có biết cách nào để thả quả
trứng xuống sàn bê tông mà không làm vỡ nó không?” Bạn có hai mươi giây
để suy nghĩ câu trả lời. Tôi bắt đầu đo đồng hồ.
Lý Đông nói xong, cả phòng yên lặng như tờ. Không aicó thể nghĩ Lý Đông lại ra một câu đố bất ngờ như vậy cho ứng viên.
Lúc này không riêng gì Thùy Linh mà giám khảo khác cũng đều nhíu mày suy tư để tìm ra nút thắt trong câu hỏi của hắn.
Thùy Linh đương nhiên biết đây là một câu đố mẹo nhưng rốt cục mấu chốt là nằm ở đâu thì nàng lại đang “Lý Bý”.
Khi Thùy Linh còn đang sắp xếp lại ý tứ câu hỏi thì Lý Đông lại đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói:
- Bạn còn mười giây!
Bị Lý Đông cố tình thúc giục, Thùy Linh đâm ra luống cuống theo đó cho tới hết thời gian nàng vẫn không có được đâu trả lời.
Lý Đông khi này mới khẽ lắc đầu:
- Hết giờ rồi! Thật đáng tiếc! Thực ra nếu bạn có tư duy phản biện một
chút thì sẽ có ngay câu trả lời. Đối tượng trong câu hỏi của tôi chính
là cái sàn nhà chứ không phải là quả trứng. Do vậy đáp án đơn giản chính là “Bạn cứ thả trứng xuống, sàn bê tông rất cứng và bạn không phải lo
việc sàn nhà nó bị nứt đâu”
Thùy Linh trợn mắt ngoác mồm trước
đáp án nhận được. Thực tế cũng không phải mỗi nàng mà ngay cả các vị
giám khảo cũng có chút không biết nói cái gì.
Tất nhiên bọn họ
cũng không dám biểu hiện khoa trương ra bên ngoài như Thùy Linh bởi như
thế khác nào cũng gián tiếp thừa nhận chính mình cũng không trả lời
được. Vậy thì không tốt lắm rồi.
Lý Đông thì không quan tâm lắm
tới thái độ của mấy người này, hắn không cho Thùy Linh có thời gian để
trấn tĩnh mà lại tiếp tục với nêu ra vấn đề:
- Được rồi, câu hỏi thứ hai “Cái gì trông giống một nửa quả cam?”
Lần này… căn phòng lại vẫn chìm trong im lặng.
Sau hai mươi giây Lý Đông lại thủng thẳng trả lời “Một nửa còn lại”
- Tiếp tục nào, câu hỏi thứ ba “Cái gì bạn sẽ không bao giờ ăn vào bữa sáng?”
Tương tự như trước hai mươi giây sau vẫn không có đáp án. Lý Đông vui vẻ nói “ Là bữa tối”
- Uhm… câu hỏi thứ năm “Làm thế nào mà một người có thể vẫn tỉnh táo dù 8 ngày không ngủ?”
- …
- ….
Cứ như vậy Lý Đông vừa hỏi vừa tự trả lời, Thùy Linh ban đầu còn cố vắt óc suy nghĩ tìm đáp án nhưng rồi nàng phát hiện ra mình hầu như bó tay
hoàn toàn bởi những câu hỏi của Lý Đông đều rất lắt léo, hai mươi giây
và dưới áp lực liên tục hắn tạo ra quả thật dồn nàng vào thế không thể
chống đỡ.
Nhận ra vẻ mặt chán nản của Thùy Linh, Lý Đông hả hê
khi đạt được mục đích trả thù nàng của mình theo đó hắn ra vẻ rộng lượng nói:
- Thôi được rồi. Xem ra những câu hỏi tôi nêu ra đều vượt
quá khả năng của cô. Uhm… như thế này đi bây giờ tôi sẽ cho cô một cơ
hội cuối cùng để thể hiện mình. Cô sẽ được lựa chọn trả lời 1 câu hỏi
khó hoặc 5 câu hỏi dễ hơn. Cô muốn chọn cái nào đây?
Thùy Linh đã quá mệt mỏi với việc Lý Đông liên tục thử thách trí tuệ và khả năng
phản ứng của nàng. Đằng nào nàng cũng đã nhận ra mình là bị cái tên đáng ghét trước mắt này cố tình bắt bí rồi nên Thùy Linh cũng không muốn cho hắn thêm thời gian để đùa giỡn mình nữa.
Mang theo tâm tình không được tốt lắm, Thùy Linh lớn giọng đáp bừa:
- Vậy tôi chọn 1 câu hỏi khó!
Lý Đông nheo mắt đầy ý cười sau đó mở lời:
- Tốt, chúc bạn may mắn với sự lựa chọn của mình. Uhm… câu hỏi của tôi là “Thứ gì có trước? Gà hay trứng?"
“Gà có trước hay trứng có trước ư?” Thùy Linh nhíu mày khẽ lẩm bẩm.
Câu đố này thực ra nàng cũng là nghe nhiều rồi và cũng biết nó không có đáp án chính xác. Xem ra cái tên khốn kiếp này quả nhiên vẫn là muốn làm
khó dễ nàng đây. Chẳng nhẽ cứ mãi chịu thua hắn như vậy?
Đảo mắt đôi chút để tìm giải pháp, bất chợt như nghĩ tới cái gì, Thùy Linh dựng thẳng người dậy hấp háy nhìn Lý Đông đáp bừa:
- Đó là con gà!
Nghe được câu trả lời Lý Đông cười lớn sau đó chất vấn:
- Con gà ư? Vì sao?
Lý Đông vốn tưởng Thùy Linh sẽ như lúc trước lâm vào khó khăn thì ngược
lại nàng ta lại bất ngờ mỉm cười rồi nheo mắt nhìn hắn lắc đầu:
- Xin lỗi! Nhưng chẳng phải anh đã nói là chỉ có một câu hỏi được đưa ra
hay sao? Không lẽ anh định hỏi thêm một câu hỏi khó nữa?
Lý Đông
vốn đang hả hê với sự trừng phạt của mình dành cho Thùy Linh, đột nhiên
nghe nàng đbẻ ngược lại vấn đề như vậy khiến nụ cười của hắn dừng lại
trên khóe miệng.
Hắn biết là mình hưng phấn quá đà đâm chủ quan quên béng mất cài cắm lý do vào câu hỏi trước. Xem ra là hớ to rồi!
Thấy Lý Đông đang từ thế thắng bỗng nhiên bị bắt bài lật thuyền trong mương, các thành viên Hội đồng Tuyển dụng phải cố lắm mới không cười lên thành tiếng.
Thùy Linh bắt bẻ được Lý Đông thì như xả được một phần
uất khí nãy giờ, có điều nàng vẫn chưa hài lòng với kết quả nhận được
theo đó tiếp tục vặn vẹo hỏi:
- Thưa anh, đáp án của tôi cũng đưa ra rồi. Không biết là đúng hay là sai ạ? Anh có thể đưa ra câu trả lời
như những câu hỏi trước không vậy?
- Ha ha…
- Ha ha…
Lần này, các thành viên trong phòng không thể nhịn được cười phải bật lên thành tiếng.
Lý Đông đen hết cả mặt, hắn vốn tính đùa giỡn Thùy Linh một phen không ngờ lại bị cô nàng này chơi ngược lại một vố. Ở nơi nào đó thì cũng thôi
lại diễn ra trước mặt nhiều nhân viên như vậy, đúng là không để đâu cho
hết nhục!
Có điều mất mặt thì mất mặt, Lý Đông hắn thân là chủ
tịch thì càng phải tỏ ra có khí độ hơn người, chẳng nhẽ lại đi so đo với một nhân viên ứng tuyển?
Theo đó, sau khi áp xuống một thân uất khí, Lý Đông nhìn Thùy Linh gượng cười:
- Ha ha… Thùy Linh, câu hỏi này là câu hỏi chốt nên có chút khác biệt với những trường hợp trước. Nó thực ra là không có đáp án, tôi hỏi để muốn
thử phản ứng của cô trước những tình huống oái oăm mà khách hàng có thể
đưa ra mà thôi. Uhm… mặc dù câu trả lời của cô là có chút kế vặt nhưng
xem như cũng đã vượt qua. Được rồi cô đã thông qua cuộc tuyển chọn này.
Chào mừng cô đến với Ô tô Việt Nhật!
Lý Đông đứng lên rồi vươn người đưa tay tới trước mặt Thùy Linh.
Thùy Linh không hiểu đầu cua tai nheo gì khi Lý Đông lại dám làm ra quyết
định như vậy khi chưa nhận được sự đồng thuận của những người khác trong Hội đồng Tuyển dụng. Có điều nghĩ thì là như vậy nhưng thấy không ai
trong phòng nói thêm cái gì, Thùy Linh đành mang theo nghi vấn đứng lên
bắt tay cùng Lý Đông.
Lý Đông chỉ nắm rất nhẹ tay nàng rồi lập
tức buông ra. Mặc dù bàn tay Thùy Linh rất thon, rất trắng rất đẹp nhưng Lý Đông vẫn còn chưa quên cảm giác ran rát mà nó lưu lại trên má đây.
Bắt tay xong Thùy Linh, ra vẻ nhìn đồng hồ, Lý Đông quay sang vị chủ tịch Hội đồng tuyển dụng nói:
- Ứng viên này do tôi đã thông qua. Các vị ghi nhận vào danh sách trúng
tuyển. Bây giờ tôi có chuyện cần giải quyết, mọi người tiếp tục công
việc của mình! Tạm biệt!
Mấy vị giám khảo nghe xong hiểu Lý Đông có ý rời đi thì vội vàng đứng cả lên tiễn đưa:
- Vâng, xin chào Chủ tịch!
Lý Đông gật đầu rồi xoay lưng đi bỏ lại phía sau Thùy Linh đang mắt tròn mắt dẹt mà lẩm bẩm:
- Chủ tịch? Chủ tịch nào? Không phải chủ tịch Hội đồng còn đang ngồi đây sao?
Lẩm nhẩm xong, như không nén thêm được tò mò, Thùy Linh nhìn về Bùi Thế Hải hỏi:
- Xin lỗi, em có thể biết người vừa rồi phỏng vấn em là ai được không ạ?
Vị chủ tịch Hội đồng Tuyển dụng đương nhiên hiểu thắc mắc của Thùy Linh theo đó mỉm cười giải đáp:
- Ha ha… cái này phải chúc mừng em rồi. Em là trường hợp đặc biệt nhất
trong buổi sáng ngày hôm nay đấy. Không phải ai cũng có may mắn khi được đích thân Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Kỷ nguyên mới Lý Đông
phỏng vấn đâu. Em lọt vào sự chú ý của ngài ấy thì sự nghiệp mai này xem như là sáng tỏ rồi đó!
- Ha ha…
- Ha ha…
Nghe Bùi
Thế Hải nói xong, các thành viên Hội đồng tuyển dụng còn lại đều vui vẻ
cười lớn nhưng lại không ai chú ý để nhận ra rằng Thùy Linh sắc mặt bỗng trở nên tái mét, ánh mắt có chút hốt hoảng lén lút nhìn về bàn tay phải lúc này đang run lên từng nhịp.
Bạn đang đọc truyện Khoa Kỹ Vấn Đạo được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.