Chương 110: Dốc Lòng Dạy Dỗ
Lâm Lang chẳng biết mình làm sao ra được, cậu thất tha thất thểu bị nhét vào xe, sau lại lật đật giải thích: "Tôi đã nói có người trong lòng
rồi, anh còn giận gì nữa?"
"Học khiêu vũ lúc nào?"
Lâm
Lang sửng sốt, lúng túng nhìn ra cửa sổ: "Tôi học lâu rồi, cũng đâu phải anh không biết, tôi còn được chọn tham gia liên hoan mừng năm mới nữa
mà..."
"Hồi đó tôi cũng thấy em khiêu vũ, căn bản không bì kịp hôm nay. Cho em cơ hội cuối cùng."
Lâm Lang thất kinh, lắp bắp nửa ngày, rốt cuộc thành thật khai báo: "Dạo
trước Cao Chí Kiệt đi học khiêu vũ, tôi cũng học một ít... Thực sự không cố tình gạt anh đâu, chỉ là tôi thấy không có gì quan trọng nên không
báo cáo với anh."
Cậu cố ý dùng từ "báo cáo", giọng điệu có chút lấy lòng.
Hàn Tuấn cười khẩy, khóe miệng hơi nhếch lên: "Cao Chí Kiệt mà muốn học khiêu vũ?"
Đang nói thì Cao Chí Kiệt đúng lúc đi tới. Hàn Tuấn hạ cửa kính xuống, lạnh
lùng bảo: "Tôi mặc kệ cậu có tâm tư gì, sau này tránh xa Lâm Lang một
chút."
Bả vai Cao Chí Kiệt lập tức gục xuống, ánh mắt nhìn Lâm Lang như thể thất vọng lắm.
Lâm Lang xấu hổ cúi gằm mặt, cậu biết làm sao chứ, cho cậu mười lá gan cũng không dám nói xạo Hàn Tuấn đâu.
Cậu co mình trong xe, ngắm cảnh đêm không ngừng xẹt qua ô cửa, phảng phất
như đang chìm trong cõi mộng vô thực, nhưng dẫu sao có một giấc mộng như vậy, thì dù bây giờ trở lại hiện thực, trong lòng cũng lưu giữ một khắc khiến cậu rung động.
Chừng nào cậu mới có thể dùng chính đôi tay mình đạt được cuộc sống rực rỡ tươi đẹp nhường ấy, cuộc sống giàu sang
mà trước kia cậu ngỡ chỉ xuất hiện trên TV. Lâm Lang vẫn bất động nhìn
ra ngoài cửa sổ, tròng mắt đen thẳm phản chiếu ánh đèn đường. Ôm cõi
lòng thấp thỏm bất an mà xoay qua hỏi: "Hôm nay tôi thể hiện tốt không?"
Hàn Tuấn thoáng ngẩn ra, cổ họng hơi động, mãi sau mới đáp: "Khiến tôi rất kinh ngạc, rất chói mắt."
Lâm Lang cười khẽ, cậu luôn hy vọng nhận được lời khẳng định thật lòng thật dạ từ hắn. Cậu cũng muốn trở thành người xuất chúng giống hắn, cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, sở hữu hào quang của riêng mình.
"Nhưng cũng khiến tôi muốn nhốt em lại, không cho phép đi bất cứ đâu." Người
nọ nói tiếp: "Thế nên đừng tiếp tục khiêu chiến giới hạn của tôi."
Lâm Lang hơi kinh hãi, ương bướng mím chặt môi, cậu ăn mềm không ăn cứng.
Buổi tối, Lâm Lang bị đùa đến thảm, nếu không phải cậu phản kháng lần nữa,
chỉ e bị hắn xơi gọn thật rồi. Chẳng qua gần đây cậu ý thức được quan hệ cả hai sớm muộn gì cũng phải tới bước kia, nên cố nén xấu hổ lên mạng
tra cứu một ít tư liệu về chuyện nam nam. Vừa xem lông tóc đã dựng đứng, trên mạng toàn bảo dương vật của bên công nhỏ nhỏ chút mới tốt cho bên
thụ, nhưng cậu đâu phải chưa từng thấy kích thước của Hàn Tuấn, tại Âu
Mỹ đã tính là siêu dài rồi, mà cậu chỉ là vị thành niên châu Á, nếu cắm
vào thật thì không chết cũng toi nửa cái mạng. Lâm Lang cũng không hẳn
không muốn làm bước kia, mà là sợ thật, không dám tưởng tượng đến tình
cảnh máu thịt lẫn lộn ấy. Cậu cảm thấy mình xúi quẩy quá đỗi, gặp phải
một tên đàn ông thì thôi đi, cố tình chỗ ấy của hắn còn thuộc loại to
hiếm thấy trong số đàn ông châu Á theo như trên mạng nói. Thảo nào Hàn
Tuấn có thể làm đại ca xã hội đen, người lợi hại trên phương diện kia sở hữu sự mạnh mẽ tự nhiên toát ra từ xương tủy, sinh lý cũng quyết định
mức độ tự tin của tâm lý. Lâm Lang quyết tâm giữ chặt phía sau cả đời,
đành phải bắt chước hắn dùng miệng phục vụ. Song Hàn Tuấn không nỡ, nên
cậu chỉ đảm đương vị trí bị động, ngoan ngoãn nằm trên giường. Nhưng
kiểu thân thiết danh xứng với thực này đương nhiên không đã nghiền, Hàn
Tuấn không khỏi than vãn đôi câu. Lúc ấy Lâm Lang đương mơ mơ màng màng, liền oán trách một câu "Biết sao được, của anh lớn quá mà", ai ngờ câu
đó lại khơi mào lửa dục vừa tắt của hắn, tiếp tục lăn qua lăn lại cậu.
Nếu không phải đầu của dương vật dữ tợn kia quá lớn, hắn đã thực sự tiến vào rồi, Lâm Lang sợ tới mức hét lên không ngừng, suýt nữa bị dọa xỉu.
Sáng sớm thức dậy nhìn áo quần hỗn độn, cảm thấy vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Vì nhớ chuyện ngày hôm qua, nên vừa tới trường liền gọi cho Cao Chí Kiệt,
Lâm Lang vẫn muốn ngay mặt hỏi hắn. Thời điểm Cao Chí Kiệt đến, cậu đang học trong lớp, song vẫn len lén chuồn ra từ cửa sau. Lúc đóng cửa đột
nhiên tạo ra tiếng vang, Lâm Lang thấy giáo viên trên bục giảng nhìn
sang đây thì xém nữa vòng về.
Cao Chí Kiệt cười nói: "Giờ cậu cũng học được cúp tiết rồi hả?"
Lâm Lang thận trọng nhìn nhìn giáo viên, lôi Cao Chí Kiệt xuống dưới lầu,
ra khỏi khu phòng học, vẫn đi đến hàng liễu rủ ven hồ: "Nói đi, rốt cuộc là sao?"
Cao Chí Kiệt giả ngu: "Sao là sao, cậu có chuyện thì
nói nhanh đi, nói xong tôi còn biến lẹ, anh Hàn bảo tôi tránh xa cậu
chút đấy."
Lâm Lang húc cùi chỏ vào tay hắn: "Xem anh là bạn nên mới hỏi anh, mau nói."
Cao Chí Kiệt thu hồi nụ cười, đút tay vào túi: "Chỉ muốn thức tỉnh Hàn Tuấn thôi." Hắn trầm giọng nói bằng vẻ mặt khó đoán: "Từ nhỏ đến lớn Hàn
Tuấn chưa từng cảm nhận được sự uy hiếp, tôi muốn anh ấy biết cậu cũng
là người xuất sắc, hy vọng anh ấy quý trọng cậu. Đây là lời thật lòng
của tôi."
Lâm Lang ngây người, nói thật, cậu suy đoán rất nhiều
lý do, nhưng toàn nghĩ Cao Chí Kiệt theo hướng xấu, không hề cho rằng
hắn làm mấy chuyện kia vì mình. Cao Chí Kiệt giơ tay tóm lấy cành liễu,
nói tiếp: "Lần đầu tiên biết tâm tư của Hàn Tuấn đối với cậu, tôi cũng
rất kinh ngạc, cũng ngầm suy nghĩ nguyên nhân. Do bối cảnh xuất thân,
nên từ lúc sinh ra tới nay Hàn Tuấn chỉ quen biết những nhân vật có máu
mặt, chưa bao giờ gặp ai giống cậu, có lẽ anh ấy chỉ nhất thời ham của
lạ, dù gì cậu cũng là dân quê, bản chất lại đơn thuần sạch sẽ, chính
điểm này khiến anh ấy mê muội. Hơn nữa, thực ra từ lâu tôi đã nghi Hàn
Tuấn có khuynh hướng kia, vì tôi chưa từng thấy anh ấy thật tâm thích cô gái nào, song tính tình ảnh quá lầm lì, không thích nói chuyện, tôi
cũng chẳng hỏi... Hình như hồi nhỏ tinh thần anh ấy có chút vấn đề, làm
việc vô cùng cực đoan... Mấy chuyện ấy tôi chỉ nghe Quách Đông Dương say rượu kể lại đôi câu, không biết rõ lắm. Cậu chiếm vị trí thế nào trong
lòng Hàn Tuấn, tôi biết chứ, đời này cậu tám phần là chạy không thoát
rồi. Cậu xem tôi là bạn nên tôi muốn làm chút gì cho cậu thôi, không có ý gì khác."
Thấy Lâm Lang thay đổi sắc mặt, hắn tưởng mình miêu tả Hàn Tuấn cứ như tên cuồng chiếm hữu, bèn vội vàng giải thích: "Nhưng
anh ấy nhất kiến chung tình với cậu, bọn tôi đều tin chắc như thế, ngay
từ lần đầu anh ấy dẫn cậu đến ăn cơm chung, Mạnh tổng đã bảo Hàn Tuấn
gãy trong tay cậu rồi. Kỳ thực Hàn Tuấn chỉ là người đàn ông bình thường tôi, biểu hiện điên cuồng là do tính ảnh vốn thế, cậu đừng sợ."
Nhành liễu mỏng manh bị gió nhẹ lay động phất qua mặt Cao Chí Kiệt, lông mày
đen nhánh hơi xếch ở phần đuôi, khiến cả người hắn nom có chút lỗ mãng.
Hắn bỗng dưng mỉm cười, khoe hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng: "Má, đúng là không quen nói ba cái lời mắc ói như vầy mà."
Lâm Lang nhất
thời ngượng ngùng, không biết nói gì cho phải. Cao Chí Kiệt nhún nhún
vai: "Còn gì muốn hỏi không, hết rồi thì tôi đi đây, cả đống việc đang
chất ở trong công ty đó."
"Cám ơn anh." Lâm Lang quay đầu trông ra giữa hồ: "Cám ơn anh."
"Cám ơn gì chứ, tôi biết mình sắp đặt chẳng khác nào mấy cảnh cũ rích trong
phim truyền hình, cơ mà chẳng nghĩ được gì hay hơn, trùng hợp có yến hội nên tôi nương theo gió xuân luôn, đầu tôi thực tình nghĩ không ra chủ ý cao minh nào khác."
Lâm Lang nghe mà cười rộ lên, mồm miệng lại
nhanh nhảu như thường ngày: "Đầu anh không ngu ngốc đâu, còn biết cả từ
nương gió xuân cơ mà."
Cao Chí Kiệt nhấc chân đá một phát. Lâm Lang cười lớn tránh né, vừa chạy vừa quay lại nói: "Tôi về lớp đây, anh cũng về đi."
Cao Chí Kiệt phất phất tay, huýt sáo, chỉ một chốc đã thấy Lâm Lang thò đầu ra vẫy tay với hắn từ lầu hai khu phòng học, khiến hắn không khỏi nở nụ cười.
Học kỳ hai năm nhất xem như nửa năm phong phú nhất của Lâm Lang. Lâm Lang nhìn nhu nhược, nhưng trong lòng ôm chí lớn. Đối diện
với Hàn Tuấn vượt trội hơn mình về mọi mặt, kỳ thực cậu có cảm giác tự
ti phức tạp không sao tả xiết, chỉ đành cố gắng gấp bội. Cậu cơ hồ học
tập quên ăn quên ngủ, không lãng phí chút xíu điều kiện đãi ngộ nào mà
Hàn Tuấn cấp cho. Cuối năm nhất, Lâm Lang tiến bộ vượt bậc, gần như phát triển toàn diện, vô luận là môn chuyên ngành hay hội họa và yoga. Cậu
giống như ngôi sao sáng mới nổi, dần dần hé lộ hào quang khác biệt.
Đồng thời, hai người vẫn chưa đột phá phòng tuyến cuối cùng, chỉ âu yếm và
hôn nhau như bao đôi tình lữ đang đắm chìm trong tình yêu say đắm. Tuy
nhiên, người nọ truyền bá không ít "tri thức" nam nam cho cậu, còn bắt
cậu xem một GV, Lâm Lang dĩ nhiên xấu hổ, song vẫn tò mò, cậu đến cả AV
còn chưa từng xem, lần đầu tiên xem hiển nhiên chấn động không nhẹ. Hàn
Tuấn rất để tâm vấn đề này, biết Lâm Lang sợ kích thước của mình, thế là cho cậu xem phim Âu Mỹ hàng to, muốn tháo gỡ băn khoăn giúp cậu. Lâm
Lang túm chặt lưng quần không chút lơi là, tưởng cậu là đồ ngốc à, kích
thước trong phim tương đương Hàn Tuấn, nhưng người bị làm cũng là kẻ cơ
bắp, vị thành niên trắng trắng gầy teo như cậu hoàn toàn không bắt chước nổi. Hàn Tuấn hơi bực, đành phải tìm Quách Đông Dương xin phim về Âu Mỹ và thiếu niên châu Á.
Lâm Lang phát hiện mình thực sự chạy càng
lúc càng xa trên con đường này, vì giờ cậu cứ thấy thân thể Hàn Tuấn là
cương. Thực ra, độ này Hàn Tuấn sợ kiềm chế không nổi nên bớt thân thiết đi nhiều, Lâm Lang biết hắn đang cho cậu thời gian thích ứng và chấp
nhận.
Cậu biết, Hàn Tuấn đang nỗ lực tặng cậu một tình yêu bình
thường giống những đôi nam nữ khác, song cũng bởi vậy mà càng thêm quý
giá.
Bạn đang đọc truyện Gã Đàn Ông Xấu Xa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.