Chương 209: Pn 4: Đời Này Kiếp Này (3)
Giáo viên Sinh học nói nhiệt độ cơ thể người cao nhất vào buổi tối,
nhiệt độ cao thì dễ nảy sinh cảm xúc thối nát, hai người dây dưa lâu khó tránh chà súng tóe lửa. Lâm Lang muốn đứng khỏi sofa, ngặt nỗi bị hắn
ôm chặt cứng, thử mấy lần cũng chẳng tránh nổi, đành tỏ ra cứng rắn,
nghiêm mặt nói: "Buông ra mau, em còn việc muốn làm."
"Em thì bận chuyện gì, ban ngày cả đống thời gian rảnh có thấy em vội gì đâu." Hàn
Tuấn ôm cậu sờ mó, Lâm Lang né tới né lui lại càng giống đang hứng tình, mặt đỏ ửng: "Anh có biết nếu hai người cứ dính lấy nhau cả ngày thì
chưa đầy nửa năm sẽ phát chán không."
"Làm gì có." Hàn Tuấn bật cười, đặt cậu lên sofa: "Tôi chỉ hận không thể ngày ngày đều quấn lấy em..."
"Nhưng... Nhưng mà..." Lâm Lang vừa trốn vừa thở gấp: "Nhưng em thì có..."
Hàn Tuấn cứng người, lập tức bất động, rồi đột nhiên buông cậu ra. Lâm Lang thấy vẻ mặt hắn không tốt, cuống quýt giải thích: "Ý em không phải vậy, em muốn nói..."
"Bị tôi quấn cả ngày em phiền lắm à?"
"Không phải... Em chỉ thuận miệng nói thế thôi, em..."
"Thuận miệng nói ra mới chứng tỏ lòng em thực sự nghĩ vậy." Hàn Tuấn có vẻ
giận thật, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng mà uất ức. Đây là Hàn Tuấn mà Lâm Lang chưa từng gặp, người ba mươi tuổi lại hệt như một đứa trẻ đòi
ăn kẹo nhưng bị người lớn quở trách, nên cảm thấy tức tối, oan ức. Cơ
mà, sáng nay hai người mới làm rồi, lúc ấy Hàn Tuấn rất hưng phấn, còn
khiến đằng sau cậu chảy ít máu, giờ Lâm Lang thực tình không muốn làm
nữa. Cậu kéo kín cổ áo rồi ngồi thẳng dậy, đỏ mặt bảo: "Nói chung... nói chung là em không có ý đó, trong lòng anh cũng tự biết, đừng giả bộ bị
tổn thương trước mặt em, anh có xụ mặt hơn nữa cũng không làm em áy náy
đâu. Tụi mình đã đồng ý mỗi ngày làm nhiều nhất một lần, anh dùng hết số lần hôm nay rồi."
"Nhưng hôm qua đâu có làm!" Hàn Tuấn cau mày, ra chiều dục cầu bất mãn: "Hôm qua tôi không làm vì muốn để dành sang hôm nay đó."
"Nào có ai giống anh chứ." Lâm Lang xấu hổ: "Cũng đâu phải để dành tiền."
Hàn Tuấn không nói lời nào, chẳng qua vẫn nhìn cậu chăm chăm không suy
suyển. Lâm Lang bối rối đứng lên: "Em muốn đi ngủ." Nói rồi, cậu liền
chạy vô phòng ngủ, kỳ thực buổi chiều cậu ngủ lâu quá, giờ thật tình
không mệt xíu nào, lăn qua lộn lại mãi chẳng chợp mắt nổi, cũng không
thấy Hàn Tuấn vào. Cậu xỏ dép lê, lặng lẽ bước đến cửa phòng ngủ, hé cửa nhìn thoáng ra ngoài, phát hiện trong phòng khách vẫn sáng đèn, hình
như hắn đang xem thời sự trên TV.
Lâm Lang cố ý lê dép đến phòng
khách rót nước uống. Song Hàn Tuấn coi cậu như người tàng hình, chả buồn liếc cậu cái nào. Cậu vốn dĩ còn ôm tâm tư đáng hổ thẹn, thiết nghĩ nếu Hàn Tuấn mặt dày nhào lên, cậu giãy giụa vài cái tượng trưng rồi thôi.
Nhưng Hàn Tuấn chỉ chuyên tâm xem thời sự, Lâm Lang thấy trong lòng khó
chịu, phát hiện biên tập viên thời sự Vương Ninh vậy mà đeo mắt kính, vẻ già nua thoáng chốc hiện rõ. Thời gian thấm thoát chẳng buông tha ai,
năm ấy lúc nghe nói Vương Ninh là chồng của Kim Quy Tử, Vương Ninh vẫn
còn trẻ và là biên tập viên chính thức, trong đội ngũ biên tập viên thời sự thì ông ấy đẹp trai nhất. Cậu đứng uống một ngụm nước, làm bộ lơ
đãng nói: "Ổng đeo kính từ hồi nào vậy, kính lão hay kính cận?"
Nhưng Hàn Tuấn vẫn không đếm xỉa tới cậu, hơn nữa còn thể hiện rõ thái độ
không thân thiện, cầm remote chuyển kênh, không xem thời sự nữa. Lâm
Lang bật cười, nhẹ giọng nói: "Ngây thơ."
Cậu uống ừng ực mấy
ngụm nước rồi về phòng ngủ, nằm trên giường chơi game. Cậu không có năng khiếu chơi game, thua liên tù tì mấy ván, nhớ những lúc chơi game hồi
trước, Hàn Tuấn hay dựa sát bên cậu hướng dẫn, chưa bao giờ chê cậu
ngốc. Tuy nhiên, bữa nay rõ ràng không có khả năng gọi "hướng dẫn viên"
kia vào rồi. Thời gian trôi qua từng giây, Lâm Lang nhìn đồng hồ, đã
chín rưỡi rồi, liền đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ. Rửa mặt xong, để đèn sáng nằm trong chăn một hồi, đoán Hàn Tuấn cũng sắp vào, bèn tắt đèn
chui vô chăn. Nhưng chờ rồi chờ mãi, đoán chừng đã gần mười giờ, ấy mà
chẳng thấy Hàn Tuấn đâu, trong lòng cậu khó chịu không thôi, tung chăn
ngồi dậy, ngẫm lại tiền căn hậu quả hai ba lần. Nghĩ lần đầu còn thấy
đúng lý hợp tình, lần thứ hai bắt đầu thiếu tự tin, đến lần thứ ba thì
thấy mình đúng là hơi quá đáng, cần phải xin lỗi, bằng không hai người
cứ cương với nhau mãi cũng không hay. Đang do dự, cửa bị mở cái rầm, chỉ thấy Hàn Tuấn ôm gối bước vào. Lâm Lang sợ hết hồn, còn tưởng hắn tính
dùng vũ lực, lập tức ôm chăn dịch sang một bên. Hàn Tuấn trừng cậu một
cái, coi bộ vẫn giận lắm, kéo chăn nằm vào, chừa cho cậu mỗi cái gáy
lạnh băng.
Lâm Lang bị bất ngờ, ngẩn ngơ cả buổi mới hồi phục
tinh thần, vội dè dặt nằm xuống. Hàn Tuấn rúc trong chăn, bảo: "Còn
không tắt đèn đi?"
"À." Lâm Lang hấp tấp đứng dậy tắt đèn trên
bàn. Ai ngờ trước mắt vừa tối đi, một bóng người liền nhào lên. Lâm Lang sợ tới mức hét toáng, dùng cả tay lẫn chân đẩy ra, nghe mỗi tiếng
"bịch", rồi trong phòng thoáng chốc lặng như tờ. Cậu cuống quýt bật đèn
nhìn thử, chỉ thấy Hàn Tuấn đang thở phì phì ngồi dưới đất, mắt sắp phun lửa tới nơi.
"Vụ vụ vụ... vụ này không thể trách em nha, ai biểu anh tự dưng nhào lên... Anh đừng nhìn em kiểu đó, em... em không sợ anh đâu!"
Nói thì nói vậy, nhưng Lâm Lang miệng cọp gan thỏ, bèn thò đầu nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức sợ hãi: "Anh... Anh không sao
chứ?"
Hàn Tuấn nhìn cậu chòng chọc rồi đứng lên, cứ như đang tăm tia một con mồi: "Phản rồi..."
Dứt lời, Hàn Tuấn liền chồm lên, sử dụng cả tay lẫn chân, chỉ chốc lát đã
lột sạch đồ ngủ trên người cậu. Lâm Lang vặn vẹo cơ thể trần trụi, hệt
như một chú cá chạch quyến rũ. Hàn Tuấn thở dốc bảo: "Xem hôm nay tôi có chơi chết em không."
Trước kia lúc trên giường, Hàn Tuấn rất
điên cuồng, lần nào cũng hung bạo mà thô tục. Hiện tại bước sang tuổi ba mươi, nét quyến rũ đàn ông càng sâu sắc hơn xưa, trên giường vừa có thể giữ vững khí độ bày mưu lập kế của đàn ông, lại không đánh mất bản chất hoang dã và điên cuồng trong xương tủy, hai cảm giác hoàn toàn đối lập
được điều chỉnh thích đáng. Hắn thích nói vài câu thô tục trong lúc làm
tình để biểu lộ sự hưng phấn, nhưng mấy lời ấy không chỉ không làm người ta cảm thấy hạ lưu, ngược lại từng câu đều khiến Lâm Lang hưng phấn
không thôi. Trải qua thời gian dạy dỗ lâu dài, giờ đây mọi mật mã khoái
cảm của cậu đều nằm trong tay hắn, họ vô cùng hòa hợp trên giường, luôn
có thể khiến đối phương mất khống chế. Lâm Lang đưa tay che dục vọng của mình, song đầu vú trước ngực lại bị chiếm giữ. Lâm Lang muốn phản
kháng, nhưng thân thể lại chẳng nghe sai bảo, cứ như không phải của cậu
vậy, một mực trầm mê trong mơn trớn của hắn. Đầu vú xinh đẹp nhạy cảm vô cùng, cậu giống như chú cừu bị hành hạ, thở hổn hển rồi bật khóc, hai
mắt ngấn lệ, khơi dậy hứng thú quái ác trong lòng hắn. Hàn Tuấn nắn bóp
một hồi, hỏi: "Sao cứng thế này, có phải muốn tôi liếm không?"
Lâm
Lang chỉ lo hít thở, nhất định không chịu nói chuyện, cơ thể lại phản
bội cậu, cứ ưỡn ngực lên phía trước. Chỗ sướng nhất người cậu chính là
đầu vú, sướng đến đòi mạng, mỗi khi hắn cắn lên đó, toàn thân cậu lại tê rần như bị điện giật. Chợt thấy khe mông ươn ướt, cậu bắt đầu vặn vẹo
khó nhịn, thở gấp mà rằng: "Anh... anh đừng liếm nữa..."
Nhưng
hắn không nghe, còn dùng gốc râu cưng cứng đâm cậu, thân thể Lâm Lang
run rẩy như sợ hãi, biết bản thân không thoát được lần này, đành nhắm
mắt cam chịu, thở dốc nói: "Lần... lần này anh làm nhẹ thôi, phía sau
của em còn chưa khỏi hẳn đâu... ưm..."
Lâm Lang càng khó chịu,
Hàn Tuấn càng hưng phấn, đổ ít kem bôi trơn lên lòng bàn tay, huyệt sau
của Lâm Lang mới đầu miễn cưỡng chứa được một đầu ngón tay, dần dà biến
thành hai ngón. Cửa huyệt không ngừng khép mở khiến Hàn Tuấn có thể thấy rõ vách tường đỏ hồng bên trong, mềm mại ướt át. Hắn không nén nổi cơn
rạo rực, đến nỗi toàn thân phát run, vật to giữa chân cũng nảy lên. Thấy vậy, mặt Lâm Lang đỏ rần, tim đập dồn dập, cảm giác trong thân thể càng trở nên nhạy cảm. Hàn Tuấn rốt cuộc nhịn hết nổi, rút ra ngón tay suýt
bị hơi ấm bên trong hòa tan, nắm chặt hai đùi thon dài của Lâm Lang,
nâng cái mông xinh xắn lên, ưỡn người vùi cây gậy thẳng tắp của mình vào đóa cúc trơn mềm đang khép mở không ngừng.
Lâm Lang vừa thẹn vừa giận, nắm lấy chăn rồi rên rỉ: "Đúng... đúng là đồ ngựa giống mà."
Hàn Tuấn vừa nghe liền bật cười, ngậm vành tai cậu, hỏi: "Tôi đây giao phối với em nhiều lần thế rồi, gieo rắc quá trời nòi giống, sao em vẫn chưa
mang thai?"
Lâm Lang cảm thấy từ giao phối này thô tục quá thể, đỏ mặt mắng: "Lưu manh... ưm..."
Hàn Tuấn cười xấu xa đổi tư thế, áp lên lưng cậu chuyển động, cầm tay cậu
đặt lên nơi cả hai giao hợp, làm lâu nên chỗ kia chảy ra thật nhiều dịch dinh dính, cắm rút tạo ra âm thanh dâm đãng. Hắn lại ngậm tai cậu: "Em
sờ đi, căng rộng thế này, vào sâu như vậy, hơn nữa còn cắm từ phía sau,
không phải giao phối thì là gì?"
Lâm Lang sợ hắn lại thốt ra câu
thô tục hơn, bèn tự cho là thông minh mà bắt đầu vặn vẹo, định phân tán
lực chú ý của hắn. Cậu đưa tay ra sau ôm cổ Hàn Tuấn, bị hắn thúc cho
run rẩy liên hồi, cứ như nội tạng sắp bị nghiền nát. Mỗi lần hắn đều rút đến cửa huyệt rồi vùi cả cây vào thật sâu, lúc nhanh lúc chậm, khi mạnh khi nhẹ, tính khí to dài mạnh mẽ mà tràn đầy sinh lực, khiến vách tường lấp loáng ánh nước ẩm ướt cũng lật ra rồi rụt về cực nhanh trong quá
trình đâm rút. Toàn thân Lâm Lang ửng hồng, kêu thê lương như mèo hoang, đôi môi đỏ mọng hơi cong bất giác ứa ra nước miếng trong suốt. Cậu nhắm tịt mắt, lắc đầu lung tung, dáng vẻ điên cuồng vừa thống khổ muốn chết, đồng thời cũng sướng không sao chịu nổi.
"Em... muốn... muốn...
chết... a... ưm..." Tiếng rên của Lâm Lang tan thành mảnh vụn, cậu ngẩng cao cần cổ tuyệt đẹp ướt đẫm mồ hôi trong đợt sóng cao trào mỗi lúc một mãnh liệt, cả người run lẩy bẩy, hai tay chợt mềm nhũn, thoáng cái tê
liệt ngã xuống giường.
Sự mất kiểm soát của cậu kích thích Hàn
Tuấn, hai mắt hắn đỏ lên, nắm chặt cái eo nhỏ của cậu, bắt đầu đong đưa
điên cuồng, làm đến mức cậu bé dưới thân chết đi sống lại, lắc đầu lung
tung, la hét không ngừng. Hắn nhấc thân mình xụi lơ của cậu lên, liên
tục thúc vào với tư thế quỳ, thở hổn hển nói: "Còn dám chọc tôi nữa, tôi thao em không xuống được giường."
Lâm Lang vừa chảy nước miếng
vừa nức nở, đến sức gào thét cũng cạn rồi. Thời khắc cậu mấp mé cao trào lần hai, hắn đẩy nhanh tốc độ, thở dốc nói: "Ngoan, nhịn tí nữa đi,
chúng ta cùng bắn!"
Trước mắt có đốm lửa văng tung tóe, Lâm Lang
cắn mu bàn, rên la không ngừng. Hắn giữ nguyên tư thế này đâm rút vài
trăm lần trong cơ thể cậu, rốt cuộc cũng gầm khẽ thành tiếng. Ngay
khoảnh khắc bắn ra, Lâm Lang cũng cảm giác vách ruột nóng lên. Hàn Tuấn
đong đưa hông thật mạnh, hai túi đánh vào mông cậu tạo thành ba tiếng
vang. Thân thể dâm đãng của Lâm Lang vẫn duy trì tư thế quỳ sấp – nhếch
cái mông trắng tròn trĩnh lên cao, đóa cúc kiều diễm ở giữa lại nở rộ,
hồng hồng như khuôn miệng nhỏ nhắn của trẻ sơ sinh, còn mấp máy khép mở
một cách thèm khát, chảy ra dịch nhờn trắng đục và bọt kem bôi trơn.
Lâm Lang không kiềm được cơn run rẩy, tóc ướt sũng dính trên mặt, thở hổn
hển không thành tiếng, vừa rồi thật đáng sợ, giống như mới chết một lần
vậy.
Kỳ thực Hàn Tuấn rất ít khi cuồng dã đến vậy, hắn híp mắt
nhìn đồng hồ, họ làm hơn một tiếng rồi. Hắn sờ soạng cơ thể Lâm Lang, âu yếm hôn lên má cậu: "Em chảy nhiều mồ hôi quá..."
Cao trào qua
đi, huyệt sau bắt đầu đau. Lâm Lang nằm phịch trên giường không cách nào dịch chuyển, chỉ nức nở trong im lặng. Hàn Tuấn chồm lên ôm cậu, tham
lam mơn trớn đầu vú sưng đỏ: "Sao vậy?"
"Anh..." Lâm Lang kéo chăn đắp kín người mình, cất giọng khàn khàn: "Anh không tôn trọng em."
Cậu thực sự tức giận, chịu không thấu trêu chọc của Hàn Tuấn, là bởi cậu
yêu hắn sâu đậm, nhưng Hàn Tuấn lại chẳng kiểm soát nổi bản thân, có lẽ
tại hắn yêu cậu chưa đủ.
Nhưng Hàn Tuấn hiển nhiên không nhận ra
cậu đau lòng, hôn hôn vai cậu, nói: "Lâm Lâm, nói ra chỉ sợ em cười tôi, mỗi lần làm với em tôi đều cảm thấy như bước lên thiên đường, sung
sướng muốn chết."
Lâm Lang thấy mũi cay cay, cam chịu nhắm mắt
lại, sau đó trở mình, rúc đầu vào lòng hắn, mồ hôi dính dấp ướt sũng,
hương vị trên người hắn càng rõ rệt, như thể ngửi nhiều sẽ nghiện. Hai
người trần truồng ôm nhau là chuyện thân mật nhất trên đời, cậu yêu hắn, dù đôi khi cậu không tình nguyện làm tình, nhưng trong lòng vẫn rất
thích.
Cậu thích xem tạp chí Hàn Tuấn hay xem, thích ăn món Hàn
Tuấn thích, nghe nhạc Hàn Tuấn thường nghe. Cậu sẽ vì Hàn Tuấn mà đi rèn luyện bộ phận hắn thích nhất trên người mình, trước kia chán ghét kẻ
dối trá đến vậy, giờ thỉnh thoảng lại cố tình giả vờ giả vịt, tất cả chỉ vì Hàn Tuấn, vì mong mỏi giành được niềm vui từ hắn.
Yêu một
người, chính là hèn mọn tới mức ấy. Cậu đúng là kẻ không có tiền đồ,
trong mắt chỉ dung mỗi Hàn Tuấn, chẳng có bốn mùa hay âm dương sáng tối.
Bạn đang đọc truyện Gã Đàn Ông Xấu Xa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.