Chương 67
Nhìn Kiều Vi Nhã cầm
gậy bóng chày bước ra, tất cả cười ầm lên, theo bọn hắn nghĩ, hành động
này của Kiều Vi Nhã chỉ để phô trương thanh thế mà thôi.
Kiều Vi Nhã liếc mắt đếm số người, bao gồm tên tài xế thì có tổng cộng mười người.
Tài xế bị Kiều Vi Nhã nhìn khẽ run rẩy, đến trước mặt Tiêu Nham nói:
"Anh em, năm trăm tệ còn hai trăm chưa đưa, đưa cho tôi để tôi đi."
Tiêu Nham nhíu chặt mày, nhìn tài xế một cách quái gở, tài xế giơ tay
lên thề: "Anh em, tôi tuyệt đối không báo cảnh sát, báo cảnh sát, tôi
cũng không thoát khỏi, tôi hiểu luật lệ mà."
"Ừ, được rồi, tôi đã nhớ biển số xe của anh, nếu như anh dám báo cảnh
sát, sau này tôi sẽ để anh sống không yên ở thành phố B này." Giọng điệu Tiêu Nham lạnh lẽo, tài xế bị sợ liên tiếp gật đầu thề, bảo đảm không
nói ra ngoài.
Sau khi tài xế đi, Tiêu Nham cười lưu manh: "Kiều Vi Nhã, đi thôi."
Mọi người vây quanh Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã vẫn trấn định như thường, lạnh lùng nói: "Đi đâu?"
"Đi lấy tranh chữ của cô, lấy xong xem như chúng ta thanh toán xong,
nghe nói cô muốn ly hôn, chúng tôi sẽ giúp cô, thế nào? . . . . . ."
Tiêu Nham cười ha ha.
Kiều Vi Nhã lạnh nhạt nói: "Các người nhiều người như vậy tới đây bằng cách nào?"
Một tên nhóc mặt vàng tóc đỏ ở bên cạnh Tiêu Nham cười nói: "Đương nhiên là chúng tôi lái xe tới, không có xe làm sao chở đồ được?"
Kiều Vi Nhã nhìn theo tầm mắt của hắn, thì ra giữa rừng cây còn có một con đường khác, một chiếc xe Jiangling đang đậu ở đó.
Kiều Vi Nhã nhớ lại lúc nãy luôn có một chiếc xe vận tải đi trước mặt bọn họ, chắc là những người này.
Kiều Vi Nhã nhìn thoáng qua Tiêu Nham đang gần cô nhất, khóe môi xẹt qua một chút hận ý, nắm gậy bóng chày trong tay thật chặt, lấy khí thế sét
đánh không kịp bưng tai quét qua một gậy, chiếc gậy này được làm bằng
sắt, quất tới như vậy sao Tiêu Nham chịu nổi, chỉ một gậy, Tiêu Nham đã
ngã trên mặt đất.
Kiều Vi Nhã nhìn phản ứng không giống nhau của bọn chúng, đạp một cước
lên người Tiêu Nham, lạnh giọng nói: "Bọn mày muốn cùng tiến lên hay là
chạy trốn? Chẳng lẽ trước khi Tiêu Nham tìm bọn mày, bọn mày không thăm
dò trước sao? Tao cảnh cáo chúng mày, nếu ai trốn, tao sẽ khiến kẻ đó
càng khó chịu!"
Lời còn chưa dứt, Kiều Vi Nhã đã đánh ra, những người này chẳng qua chỉ
là bọn lưu manh lăn lộn đầu đường, bình thường phô trương thanh thế dọa
những người nhát gan sợ phiền phức còn tạm được, còn ở trước mặt Kiều Vi Nhã thì như kẻ vô dụng.
Bọn chúng không nghĩ tới một cô gái yếu đuối lại có võ, trước khi đến
nghĩ hay vô cùng, chỉ cần vây cô lại, cô sợ một chút là xong chuyện.
(ddlqd Hạ Y Lan)
Chỉ năm ba phút đã ngã xuống một nửa, vốn có hai tên định chạy trốn,
nhưng không biết là sợ thế nào, chúng như Tôn Ngộ Không bị đọc Định Thân Chú, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Kiều Vi Nhã không nghĩ tới mấy kẻ này lại không chịu nổi một cú, nghe
Tiêu Nham khổ sở quát tháo như heo bị chọc tiết, cô vui sướng cười:
"Tiêu Nham, mày cũng có ngày hôm nay sao? Nói cho mày biết, tao chờ ngày này thật sự là quá lâu, mày . . . . . Còn chị mày nữa, đừng mong đứa
nào trốn được, những gì bọn mày nợ tao, tao sẽ đòi từng món một."
Nước mắt Kiều Vi Nhã không nhịn được chảy xuống như mưa rào, kiếp trước, cô luôn ghi nhớ lời dạy bảo của người nhà, gặp chuyện phải luôn lùi
bước, nhịn và nhịn, nhưng bọn chúng vẫn không buông tha cho cô, kiếp
này, cô tuyệt đối không nhịn nữa, ông nội, xin lỗi, mẹ, xin lỗi, ông
ngoại, xin lỗi, kiếp này, con muốn vì mình mà sống, con không thể để
người khác khi dễ.
Đầu đường, người trong chiếc xe nhìn thấy một màn này, thở dài một hơi,

Bạn đang đọc truyện Đêm Trước Ly Hôn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.