Q.5 - Chương 78: Nguyễn Tinh Đấu Tranh
Đừng quên Lão Hòe cũng là một tiểu soái ca đó nha~
Lý Mân đang
nói chuyện với Lão Hòe nên không thấy Nguyễn Tinh tới. Mỳ vằn thắn của
nhà này rất ngon, làm ăn rất tốt, khách ngồi đầy trong quán, không có
chỗ mà ngồi, nàng và Lão Hòe đành đợi bên ngoài, chờ cho người bên trong ra bớt.
Lúc này nàng và Lão Hòe đang thảo luận
chuyện nhà nào nấu mỳ thơm nhất, dầu nhà ai đốt thơm nhất, mỳ bò tái nhà nào ngon nhất, ông chủ nhà nào giàu nhất, hai người nói chuyện rất vui
vẻ, đến mức khoa chân múa tay.
Lão Hòe thấy Nguyễn Tinh đứng đối diện,
hắn dùng tay đụng đụng ống tay áo Lý Mân, nhỏ giọng nhắc: “Mân Nương,
đồng hương của muội đến kìa.”
Lý Mân ngẩng đầu nhìn, phát hiện đúng là Nguyễn Tinh, vội mỉm cười tiến tới chào hỏi: “Nguyễn Tinh, sao huynh lại ở đây?”
Vốn Nguyễn Tinh thấy Mân Nương tám chuyện với Lão Hòe, trong lòng đã không vui, hắn cảm thấy Mân Nương còn cố ý
ra vẻ không nhìn thấy hắn, khiến hắn càng nổi giận. Hắn rất muốn phất
ống tay áo bỏ đi, không đáp lời Mân Nương, nhưng hắn nghĩ đến hai mươi
lạng bạc để thi Châu còn phải nhờ cậy nàng nên hắn cố kìm nén tức giận,
nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng đáp: “Mân Nương, muội có rảnh không, ta có một tin tốt muốn nói cho muội.”
Mân Nương nhìn thấy Nguyễn Tinh thì lập
tức nghĩ đến mười lăm lạng bạc mình cho hắn vay mà không ghi giấy nợ,
trong lòng nàng tính toán làm thế nào để Nguyễn Tinh viết cho mình một
cái, vậy là vẻ tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn: “Chuyện tốt a, ta
đương nhiên đang rảnh. Nhanh nói cho ta biết đi!”
Nguyễn Tinh thấy nàng cười với mình ngọt
như vậy, lòng tự tin tăng lên, kiêu ngạo liếc Lão Hòe một cái, ý muốn
bảo hắn tránh ra chỗ khác.
Lão Hòe thấy có người muốn đào tường công tử nhà mình, đương nhiên không để hắn được như ý, giả vờ không hiểu ánh mắt của Nguyễn Tinh, vẫn bám sát Lý Mân không rời.
Lúc đó tiểu nhị của tiệm mỳ ra mời đám Lý Mân vào trong.
Lão Hòe tươi cười nhìn Lý Mân, không nói gì.
Nguyễn Tinh cũng đang đói bụng, không muốn rời đi, chỉ chờ Lý Mân mời hắn.
Lý Mân nghĩ Nguyễn Tinh sẽ không dễ dàng
tình nguyện viết giấy ghi nợ cho mình nên không muốn để hắn đi, liền
cười nói: “Nguyễn Tinh cũng vào trong ăn bát mì đi.”
Nguyễn Tinh mỉm cười, khẽ gật đầu: “Mân Nương, muội đã khách khí như vậy, ngu huynh sao dám chối từ.”
Lời hắn vừa dứt, bụng đã phát ra tiếng “Òng ọc”.
Lý Mân và Lão Hòe: “…”
Vẻ mặt Nguyễn Tinh ngây thơ: “…Tiếng gì vậy?”
Mân Nương giả vờ cười ngốc, thay đổi đề tài nói chuyện: “Vào trong thôi! Vào trong thôi, ta đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.”
Nguyễn Tinh: “…” Mân Nương ngươi đang ám chỉ ta sao?
Lý Mân lúng túng gãi gãi mũi, đi đầu vào tiệm mỳ.
Lão Hòe đương nhiên bám sát nàng.
Da mặt Nguyễn Tinh thay đổi theo từng
trường hợp khác nhau, ví dụ như trong chuyện xin cơm vay tiền, da mặt
hắn sẽ hóa dày, có thể so sánh với tường thành Biện Kinh. Hắn tự nhận
mình là thành phần trí thức, khi cần biểu hiện khí tiết và chí khí của
bậc trí thức thì da mặt sẽ biến thành rất mỏng.
Bây giờ hắn đã thông qua cuộc thi Hội, đã trở thành một tú tài hàng thật giá thật, lúc này lại bị chọc quê trước
mắt Mân Nương, đương nhiên là có chút thẹn quá hóa giận. Hắn vốn nghĩ sẽ từ chối một cách khí khái, sau đó nghênh ngang rời đi để thể hiện phong độ của mình, nhưng trên người Lý Mân có bạc, hơn nữa lại có thể ăn
không mất tiền, những việc đó đã ngăn trở bước chân hắn. Hắn dừng lại
một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ trầm ngâm, sau đó bước nhanh, vượt
qua Lão Hòe để vào tiệm mỳ.
Bởi trước giờ vẫn là Lão Hòe mời cơm nên
Lý Mân không khách khi kêu tiểu nhị trong tiệm: “Cho ba bát mỳ bò viên,
có sủi cảo, nhiều mỳ, trong đó có một chén cho thêm ớt tươi, thêm một
bình rượu Tam Hoàng với ba cái chén.”
Tiểu nhị vâng dạ một tiếng.
Lý Mân nhìn Nguyễn Tinh: “Nguyễn Tinh, ngươi có muốn ăn thêm cái gì không?”
Đây là lần đầu Nguyễn Tinh vào ăn trong
tiệm mỳ, đã sớm nhìn con cá chép lớn bằng gỗ treo trước quầy mà chảy
nước miếng. Hắn nghe vậy vội nuốt nước miếng xuống: “Mân Nương, hay là
gọi thêm một đĩa cá chép Hoàng Hà đi?”
Lý Mân nhìn Lão Hòe, trong mắt có ý hỏi thăm.
Lão Hòe khẽ gật đầu.
Lúc đó Lý Mân mới nói với tiểu nhị: “Lấy thêm một con cá chép Hoàng Hà, làm một bát canh cá chua cay.”
Tiệm mỳ này không chỉ có mỳ vằn thắn ngon mà canh cá chua cay cũng rất tuyệt. Trước kia Mân Nương đã từng tới
cùng công tử, đã có ấn tượng rất sâu.
Nguyễn Tinh vừa nghe thế thì không hài
lòng, hắn nghĩ hắn gọi cá cho mình là muốn ăn cá hấp, sao Lý Mân lại sửa thành canh cá chua cay?
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Lão Hòe để ý thấy sắc mặt Nguyễn Tinh có
vẻ không được vui, tâm tình của hắn lại tốt lên, chỉ hận không thể ậm ừ
mấy khúc nhạc để biểu hiện sự vui vẻ của mình.
Lý Mân thấy mặt Nguyễn Tinh sầm xuống,
nàng sợ hắn không viết giấy ghi nợ cho mình nên vội hỏi: “Nguyễn Tinh,
ngươi không thích ăn cá sao? Vậy thì không gọi cá nữa nhé?”
Nguyễn Tinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngồi ở chỗ đó, sau một lát mới nói: “Cá hấp cũng không tệ.”
“À ~” – Lý Mân hiểu ra, gọi tiểu nhị tới: “Cho chúng ta thêm một đĩa cá chép Hoàng Hà hấp.”
Mỳ vằn thắn với bò viên và rượu Tam Hoàng đã được bưng tới.
Lý Mân đứng dậy, rót một chén rượu cho
Lão Hòe, một chén cho Nguyễn Tinh, một chén cho bản thân, sau đó nói:
“Chúng ta cứ ăn tự nhiên, đừng dè dặt a!”
Nói xong, nàng uống hết một chén rượu.
Rượu vừa vào bụng, mặt nàng đã hơi đỏ lên, trắng nõn hồng hào, vô cùng xinh đẹp.
Lão Hòe và Nguyễn Tinh cũng uống một hơi cạn sạch chén rượu của mình.
Nguyễn Tinh nhớ tới kế hoạch thông báo
tin tốt cho nàng rồi tiến tới mượn thêm bạc của nàng, vội mỉm cười tiếp
lời: “Mân Nương, muội đoán xem ta muốn nói cho muội tin tốt gì?”
Lý Mân đã sớm nhận ra Nguyễn Tinh có lòng hẹp hòi nên không cảm thấy hứng thú lắm với cái gọi là tin tốt của hắn, bởi vậy thuận miệng đáp: “Tin tốt gì vậy? Nói ta nghe xem nào?”
Trên mặt Nguyễn Tinh tràn đầy kiêu ngạo: “Ta đã thông qua cuộc thi Hội, thân phận giờ đã là tú tài!”
Lý Mân: “… Chúc mừng, chúc mừng…”
Nàng không nghĩ ra tiếp theo nên nói cái
gì, vừa lúc cá hấp và canh cá chua cay được bê tới, nàng vội chủ động
múc cho Nguyễn Tinh một bát canh cá, múc cho Lão Hòe một bát, sau đó mới múc cho mình một bát.
Nguyễn Tinh vốn không thích vị chua cay,
nhưng bây giờ được nếm canh cá mới thấy, thì ra vị của canh cá tươi thật ngon, chua cay vừa miệng, miếng thịt cá vừa vào miệng là tan, mùi vị
tuyệt hảo, quả nhiên là ngon vô cùng, vì vậy nhanh chóng uống hết một
bát canh cá.
Tuy hắn là người có da mặt dày, lại thích giả vờ đứng đắn, nên tuy muốn thêm một chén nhưng lại nghĩ đến mình bây giờ đường đường là một tú tài lại ngồi ăn cùng bàn với một nha hoàn và
một nô tài, thật sự là sỉ nhục đến vẻ văn nhã. Vì vậy hắn đành giả bộ
làm cao, chờ Lão Hòe và Lý Mân hầu hạ hắn, muốn tỏ rõ thân phận tú tài
của mình.(Kui: vừa dịch vừa khinh bỉ một vạn lần!)
Lý Mân vừa uống chút rượu, đầu óc hơi choáng váng nên không chú ý tới bát canh trống không của Nguyễn Tinh.
Tuy Lão Hòe thấy, nhưng cố ý ra vẻ không thấy.
Nguyễn Tinh đợi mãi, cuối cùng canh cá
thơm ngon đã chiến thắng sĩ diện của hắn, lúc này hắn đành đặt dáng vẻ
tú tài lão gia xuống, tự mình cầm thìa múc canh.
Bản thân hắn luôn coi khinh thân phận nô
tì của Mân Nương nên không kìm được để lộ vẻ miệt thị Lý Mân, tuy cố
gắng ra vẻ dịu dàng, nhưng ánh mắt đã tố cáo suy nghĩ của hắn.
Lý Mân không chú ý, nhưng Lão Hòe có thể nhìn ra.
Hắn chuẩn bị trở về rồi mách với công tử nhà mình, để công tử đề cao cảnh giác.
Sau khi ba người cơm no rượu say, khi trả tiền, Lý Mân biết Lão Hòe khao nên không hề vội vàng, hơn nữa cảm giác
say đang dâng lên, toàn thân nàng có chút mềm nhũn, một tay di di trên
bàn, cặp mắt mông lung ngồi tại chỗ, chờ Lão Hòe tính tiền.
Lão Hòe muốn để Nguyễn Tinh làm trò cười cho thiên hạ nên cố ý ngồi một chỗ không động đậy, đợi Nguyễn Tinh bị cười nhạo.
Trên người Nguyễn Tinh còn khoảng hai, ba lạng bạc, chính là số bạc vay của Lý Mân để đút lót cho sai dịch trông
thi còn thừa. Nhưng gia đình hắn có truyền thống đời đời không tiêu tiền để bao người khác, coi chuyện dùng tiền như vậy là chuyện chỉ có kẻ thô tục mới làm, bởi vậy hắn bình thản ngồi tại chỗ, thản nhiên chờ Lão Hòe hoặc Lý Mân trả tiền.
Lý Mân đợi một lúc, thấy kỳ quái bèn đẩy đẩy Lão Hòe: “Tiểu Hòe ca ca, trả tiền kìa.”
Lão Hòe khinh bỉ liếc Nguyễn Tinh, mỉm cười, sau đó lấy bạc ra trả tiền cơm.
Rời khỏi tiệm ăn, Nguyễn Tinh chắp tay sau lưng, thoải mái bỏ đi.
Lão Hòe đỡ Lý Mân đã hơi say, cảm thấy thật là khó: đỡ, cõng hay ôm đều không được a!
Hắn đang cuống quít, chợt nghe thấy giọng công tử truyền tới từ bên trái: “Lão Hòe, để ta!”
Lão Hòe nhìn về phía bên trái, phát hiện
công tử nhà mình mặc áo trắng cánh mỏng đang nghiêm mặt đứng một chỗ,
hắn mừng như điên, vội nói: “Khấu kiến công tử!”
Hồ Lân đến trước mặt Lý Mân, khom người ngồi xuống, sau đó cõng Lý Mân trên lưng, đi băng băng về nhà.
Lão Hòe vui vẻ đi theo hắn, đến khi tới
một chỗ vắng người mới không nhịn được lên tiếng hỏi: “Công tử, ngài đã
lấy được bí tịch tu tiên rồi sao?”
Hồ Lân xốc lại cái mông của Lý Mân trên lưng, khẽ gật đầu.
Lão Hòe vui mừng: “Không phải tộc trưởng… sao hắn có thể đồng ý đưa bí tịch cho ngài?”
Hồ Lân: “Ta đập hắn một trận, đập đến khi hắn đồng ý.”
Lão Hòe: “… Công tử, dù sao tộc trưởng vẫn là đại ca của ngài a…”
Hồ Lân liếc hắn: “Mặc kệ là ai, còn cản trở ta thì lần sau còn đập tiếp.”
Lão Hòe: “…”
Lý Mân đã say hẳn, mê man nằm trên lưng
Hồ Lân, miệng nàng áp vào gáy hắn, cảm giác thật ấm áp mềm mại, khiến Hồ Lân không thể không tưởng tượng xa xôi.
Bạn đang đọc truyện Cửu Kiếp Hồ Tình được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.