Chương 57: Phản Công
Ngày thứ hai, không đợi Nghi Quý Nhân ra tay liền có hành động nhắm vào
Tiết Bích Đào, tin đồn hài tử trong bụng Trân Chiêu Nghi đã bị tà ma
nhập vào không biết bắt đầu từ nơi nào trong hậu cung, từ từ lan truyền
ra bên ngoài. Người tạo ra tin đồn này quả thật rất tinh vi tỉ mỉ, tà ma này chính là ngày trước đã ám vào người của Tam công chúa. Bởi vì ánh
mắt trẻ con vốn ngây thơ lương thiện, nên tà ma này đã thoát ra khỏi
thân thể của Tam công chúa mà tìm đến chính điện gần nhất là Phương Hoa
Các, chính là nương tựa vào trong bụng của Trân Tần.
Tiết Bích Đào thân là người có liên quan, thế nên khi biết được tin này cung nhân lập tức đã bẩm báo với nàng.
Tiết Bích Đào giật mạnh cái ly gỗ tử đàn được khắc hình hoa đào trong tay
Thọ Vương, đặt mạnh lên chiếc bàn tròn, không vui nói: “Ngươi đã sớm
biết?”
Thọ Vương tuy rằng muốn lấy lại cái ly gỗ kia, vì bên
trong còn có rượu hoa lộ rất thơm. Nhưng nhớ ra là nữ nhân mang thai thì không nên tức giận, nên liền nhường nhịn nàng. “Chỉ sớm hơn ngươi một
chút.”
Tiết Bích Đào phùng má lên, rất không hài lòng.
Thọ Vương muốn né tránh ánh mắt của nàng: “Bổn vương đoán, hôm qua hoàng huynh gấp gáp đi xử lý chắc có lẽ là chuyện này.”
“Làm sao có thể?” Nếu tối hôm qua hoàng đế đã ngăn chặn chuyện này, thì sáng hôm nay sao có thể giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn như vậy chứ.
Thọ Vương cười: “Ngươi cho rằng tin tức này chỉ truyền ra ở hậu cung thôi sao?”
Tiết Bích Đào đột nhiên trợn tròn hai mắt: “Tiền triều cũng có thảo luận
sao?” Nếu như liên quan đến tiền triều, cho dù hoàng đế muốn ngăn chặn
thì cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu không, Thọ Vương vốn là bào đệ* của thiên tử, việc hắn tự ý vào kinh cũng sẽ không làm tiền triều náo
động lên mà công kích hoàng đế như vậy. Thật ra việc đó cùng lắm chỉ là
việc nhà, nhưng vì là hoàng gia, nên thân bất do kỷ.
*Bào đệ: em ruột.
Không ngờ rằng cuối cùng có đại thần kiến nghị, cho dù là giam ở đất phong
hay giữ ở kinh thành, chỉ cần Thọ Vương không tùy ý đi đi lại lại giữ
hai nơi, thì cũng không gây ảnh hưởng gì lớn. Không cho phép hoàng thất
có đất phong nhập kinh là vì lo ngại trong lòng người mang dị tâm, thừa
cơ làm chuyện bất lợi đối với triều đình. Cho nên hiện nay Thọ Vương ở
lại kinh thành thì bình yên vô sự, nhưng nếu muốn trở về, lập tức sẽ gặp khó khăn không nhỏ.
“Ừ, có muốn đoán là ai khơi mào hay không?”
Mạch suy nghĩ của Tiết Bích Đào thay đổi nhanh chóng, bắt đầu nghiêm túc suy xét. Nếu xuất phát từ hậu cung, rất nhiều người đáng nghi, cho dù loại
trừ những gia thế bình thường, thì còn có đám người Hoàng Hậu, Đức Phi,
Hiền Phi, Mẫn Quý Nhân, Trinh Quý Tần. Nhưng nếu là xuất phát từ tiền
triều, đáp án ngược lại liền dễ dàng hơn một chút. Có khả năng kích động quần thần lớn như vậy, không ai khác ngoài: “Tả Thừa tướng, hay là Lại
bộ Thượng Thư?”
Mẫn Quý Nhân chính là nữ nhi của Tả Thừa tướng, còn Đức Phi chính là nữ nhi của Lại bộ Thượng Thư.
Thọ Vương nhân lúc Tiết Bích Đào suy nghĩ sâu xa đã lấy lại ly tử đàn ngắm
nghía, nghe vậy liền ngạc nhiên liếc nhìn nàng một, sau đó gật đầu:
“Người thứ hai.” Thân là nữ nhân ở hậu trạch, có thể phán đoán ra được
ai nhanh như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Hoàng huynh sủng ái nàng ta không phải là không có lí do. Nếu đầu óc không đủ nhanh nhạy để theo
kịp suy luận, sẽ khiến đối phương sinh ra cảm giác ông nói gà bà nói
vịt. Cho nên nam nhân ngoài việc thích nữ nhân mỹ lệ, còn thích nữ nhân
thông minh. Nhưng cái thông minh kia cần phải giữ ở một mức độ nhất
định, mới không làm cho nam nhân kiêng kị. Thỉnh thoảng nũng nịu ngốc
nghếch một cũng rất quan trọng.
Nàng ta chắc là nắm bắt điều này rất tốt.
Tiết Bích Đào đau đầu, Lễ Bộ cùng Lại Bộ tuy có vẻ không khác nhau nhiều,
thậm chí nghe sơ còn có thể lẫn lộn, nhưng phân công trách nhiệm lại
hoàn toàn khác nhau. Phụ thân của nàng làm ở Lễ Bộ, nơi này giống như
thủy bộ tương đối trong sạch, nhưng lợi ích cũng không nhiều bằng. Lại
Bộ nói thẳng ra chính là cục tài nguyên nhân lực, nhận đuổi quan viên,
lên xuống, điều động quan lại đều thông qua nó, cho nên nịnh hót người
là rất rất nhiều.
Tiết Bích Đào dù ở hậu cung có thể xưng vương xưng bá, nhưng ở tiền triều, thế lực gia tộc rốt cuộc không bằng người khác.
“Ngươi đang lo lắng cái gì?” Khóe miệng Thọ Vương hơi hơi nhếch lên.
“Ta không nên lo lắng ư?” Tiết Bích Đào nhìn hắn bằng nửa con mắt. Cũng
không thể để Bảo Bảo vừa ra đời liền bị mọi người xa lánh, cho rằng là
hiện thân của tà ma.
Như thu được đáp án mong muốn, Thọ Vương
cười: “Ngươi cũng quá coi thường hoàng huynh rồi.” Thọ Vương vẫn luôn
cảm thấy nha đầu này rất kỳ quái, nếu nữ nhân khác được hoành huynh sủng như vậy, đã sớm thâu tâm đào phế mọi việc đều dựa vào hoàng huynh rồi.
Lúc này nàng cũng nên thị sủng sinh kiêu mà nũng nịu mềm mại khi gặp
phải vấn đề khó khăn, không ngờ lại ôm tất cả vào mình, dường như cho
rằng hoàng huynh sẽ không ở bên cạnh nàng.
Thọ Vương thấy Tiết
Bích Đào vẫn nhíu mày mang vẻ phiền não, đưa tay tới xoa thật mạnh:
“Được rồi, đừng ở trước mắt bổn vương cố làm ra vẻ. Nếu hoành huynh
không thể giải quyết, bổn vương sẽ thay ngươi làm, được không?”
Tiết Bích Đào che cái trán cưng lại, sau đó thực sự giãn ra cười: “Vương gia dự định làm thế nào?”
Quả nhiên là không thèm để ý đến nửa câu đầu, Thọ Vương đành chịu. Ngón tay thon dài gõ vô định trên mặt bàn, Thọ Vương trầm tư một chút, nói: “Bất quá ngươi cùng Mẫn Quý Nhân mang thai người trước người sau, nếu việc
này kéo cũng nàng ta xuống nước, ngươi nghĩ Tả Thừa Tướng sẽ làm gì?”
Nói xong câu cuối, hắn bất giác cong môi.
Lại Bộ Thượng Thư tuy
năng lực rất lớn, nhưng so với Thừa Tướng thì vẫn là yếu hơn. Nếu là
hoàng huynh, đại khái sẽ dàn xếp thương nghị, hoặc chọn người đứng đầu
mà ra tay, chứ không phải dùng mánh khóe bàng môn tả đạo này. Dù sao
trong bụng của Mẫn Quý Nhân cũng là hài tử của hoành huynh, nếu khả năng chịu đựng của nàng ấy không bằng Tiểu Miêu (ý nói Tiết Bích Đào), bị
lời đồn đãi công kích, thì hoàng huynh cũng khó ăn nói với Thái Hậu.
Chung quy là không phải lúc nào cũng có thể làm theo ý mình.
Tiết Bích Đào không dị nghị, việc triều chính nàng muốn đoán thì liền có thể đoán, nhưng nếu thật sự muốn tham gia thì còn phải rèn luyện thêm tám
trăm năm nữa.
“Cảm ơn.” Dù là chuyện của Nghi Quý Nhân, hay là chuyện của Đức Phi.
Nghĩ đến việc Nghi Quý Nhân làm, Tiết Bích Đào cũng muốn ứa ra mồ hôi lạnh,
vô luận là thật hay giả, nếu sinh ra một cây gai cắm trong lòng của
hoàng đế, thì điểm kỹ năng của nàng cũng đừng mơ mà đạt được một trăm.
Mà chuyện của Đức Phi, cho dù cuối cùng có thể giải quyết, nhưng Tiết
Bích Đào cũng cảm thấy bất an vào thời điểm này, lại thêm “cảnh giác”
bỗng nhiên mất đi hiệu lực, một chút hoang mang này của nàng có thể sẽ
cho người khác thừa cơ mà đắc thủ. Nhưng sau khi được Thọ Vương nói sẽ
gánh vác, dù là rốt cuộc hắn có thật tâm giúp đỡ hay không, nhưng ít
nhất trong lòng nàng cũng được ổn định.
Thọ Vương uống xong giọt
rượu hoa lộ cuối cùng, quơ quơ ly rượu, không quan tâm lắm, nói: “Lời
cảm ơn đã được nhận. Đi thôi, đến lúc hoàng huynh hạ triều thì ngươi sẽ
không có thời gian.”
“Có thể hôm nay hắn sẽ không tới chỗ của ta
đâu.” Tiết Bích Đào lầu bầu. Nếu đối diện với nàng, hắn khó tránh được
việc sẽ biểu lộ cảm xúc. Hoàng đế chắc chắn là không muốn cho nàng biết
việc có lời đồn đãi này.
“Đúng rồi, rượu này bên trong còn bỏ thêm cái gì vậy?”
“A, một ít nước thạch lựu.” Vương gia, ngươi quả nhiên là thích ăn hoa quả. ---
Sau khi hạ triều sắc mặc hoàng đế cực kỳ nặng nề, không khí xung quanh mình giống như là gió lạnh ở phía Bắc xoắn tới, thổi vào người rét căm căm.
Triệu Trung Tín rùng mình một, nắm chặt chuôi phất trần, khom người tiến lên: “Hoàng thượng, người muốn bãi giá Dực Khôn Cung?”
Từ sau
khi Trân Chiêu Nghi mang thai, Hoàng thượng đa phần đều dùng bữa ở Dực
Khôn Cung. Khi tâm trạng không được tốt thì lại càng như thế.
“Không cần”, nhắc tới Tiết Bích Đào, sắc mặt của hắn hòa hoãn một chút, nhưng
vẫn từ chối đề nghị này. Đúng như Tiết Bích Đào suy đoán, khi sự việc
còn chưa được giải quyết, hắn sợ là ở trước mặt nàng sẽ khó tránh lộ ra
biểu tình không muốn nàng biết tin này, nên tạm thời không muốn đối mặt. “Đi Cảnh Dương Cung.”
Trước khi sủng hạnh Tiết Bích Đào, hắn
đúng là rất yêu thích nữ nhân dịu dàng giải ngữ*. Thọ Vương hay là Tướng quân phủ đều nắm rõ điểm này, cho nên dù là chọn nữ nhân hay dạy dỗ nữ
nhi đều là hướng tới tiêu chí này. Chỉ tiếc là Tiết Bích Đào xuất hiện,
làm cho công sức bọn họ bỏ ra phần lớn đều uổng phí.
*Dịu dàng giải ngữ: là nữ nhân dịu dàng luôn nắm bắt được tâm trạng và ý muốn của nam nhân.
Triệu Trung Tín hiểu ý. Cảnh Dương Cung có ba vị chủ tử, Bùi Bảo Lâm thì đã
sớm thất sủng, mà từ sau vụ ầm ĩ với Trân Chiêu Nghi vào năm ngoái, sủng ái của Phó Tài Tử cũng không đáng kể. Ý tứ của Hoàng thượng, đại khái
chỉ là đến Du Nhiên Các của vị Nghi Quý Nhân kia.
“Hoàng thượng bãi giá Cảnh Dương Cung.” Triệu Trung Tín hô một câu này, giọng điệu ngân dài ra.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Nghi Quý Nhân một thân y phục màu xanh nhạt, cổ ôm sát, thắt lưng buộc cao, trang điểm
nhẹ nhàng, như một ánh trăng không tì vết, trong sáng thanh nhã. Nàng
nghiêng vai ngọc xuống hành lễ, giọng nói ôn nhu như tiếng suối, ánh mắt trong vắt như nước hồ thu, rất động lòng người.
Hoàng đế đỡ nhẹ một, nói: “Không cần đa lễ. Mùa thu gió lớn, vào trong thôi.” Nói xong liền bước đi trước.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Nghi Quý Nhân mỉm cười đứng dậy, liền đi theo sau.
Hai người ngồi xuống hai bên sập La Hán*, kế đó Nghi Quý Nhân sai cung nhân dâng lên hai chén làm bằng gỗ tử đàn điêu khắc hình cây trúc, đích thân đưa đến trước mặt Hoàng đế, ngữ điệu mềm mỏng uyển chuyển: “Bụng rỗng
mà uống trà sẽ tổn hại tì vị, Hoàng thượng không bằng uống trước chút
nước ấm để làm nóng cơ thể?”
*Sập La Hán: là cái bàn uống trà
rộng như cái giường, còn gọi là giường La Hán, chính giữa có đặt một bàn nhỏ, chúng ta hay thấy Vua và Phi tần ngồi đánh cờ uống trà trong mấy
bộ phim hậu cung í ^^
Chân mày Hoàng đế hơi giãn ra: “Nàng luôn cẩn thận như vậy.”
Lời này ý tứ không rõ, không khen không chê, Nghi Quý Nhân không dám phỏng
đoán. Nhưng liếc thấy sắc mặt của Hoàng đế thả lỏng hơn lúc nãy một
chút, trong lòng cũng thở phào, mỉm cười nói: “Thần thiếp không có bản
lĩnh gì, chỉ biết nắm chắc vật trong tay, đơn giản còn có thể được Hoàng thượng khen ngợi một tiếng, thần thiếp cũng biết đủ.”
Nước ấm
vào bụng, ngũ tạng thoải mái, Hoàng đế cảm thấy tiếng giương cung bạt
kiếm trên triều đình dần dần biến mất bên tai. Lại nghe lời khiêm tốn
của Nghi Quý Nhân, khẽ cười: “Không nên tự coi nhẹ mình.”
Thân là nữ nhi của Thừa Tướng, Nghi Quý Nhân về tài về sắc đều thuộc hàng hiếm
thấy, lại thêm tâm địa tinh tế, xem mặt đoán ý, biết chọn thời cơ.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, Hoàng đế hắn có muốn đến, cũng sẽ không thường xuyên đến.
Nghi Quý Nhân mỉm cười, cũng không đáp lời, Hoàng đế khích lệ, chỉ nghe qua
rồi thôi, nhưng vẫn còn lưu tâm, cho rằng có thể so với người khác cao
hơn một bậc. Nghi Quý Nhân vòng vo nói: “Vừa nãy sắc mặt Hoàng thượng
không được tốt, làm thần thiếp có chút lo sợ, trong lòng bất an vô cùng. Bây giờ Hoàng thượng có thể nói có thể cười, nhưng trái lại thần thiếp
bỗng dưng vẫn không yên tâm.” Một câu, chẳng những chứng minh mình chu
đáo, mà còn tỏ ta trong lòng luôn lo nghĩ cho Hoàng đế, một mảnh hết sức chân tình. Nếu như tâm tình Hoàng đế buông lỏng, có thể sẽ tiết lộ ta
nguyên nhân khiến cho “sắc mặt không tốt” kia.
Từ xưa đến nay, nữ nhân hậu cung giỏi nhất là phỏng đoán ngôn ngữ nhân tâm, không được khinh thường.
“Lời này nói ra như là trách trẫm đã lãng phí tâm ý của nàng, muốn trẫm ở
đây nhận lỗi.” Nhắc tới “nhận lỗi”, tâm tư Hoàng đế chợt động, khẽ cười
cười.
Nụ cười kia khiến cho chén nước hơi động làm Nghi Quý Nhân
mơ hồ không hiểu, nhưng nàng thấy rốt cuộc so với thường ngày có thêm
vài phần chân thành, nên tạm thời gác qua một bên. Bởi vì đang tiếp xúc
đối diện, tay áo lụa mềm mại lướt qua khay trà trên chiếc bàn nhỏ hình
lục giác, làm cho khay trà dịch qua một tấc, hiện ra một góc giấy màu
trắng. Nàng cười thú vị: “Vốn là không phải ý này, nếu Hoàng thượng thật sự đưa cho thần thiếp một lời xin lỗi, thì thần thiếp đúng là có lãi
rồi.” Cũng không nhìn thấy tờ giấy kia.
Góc nhìn của Hoàng đế
khác với nàng nhưng thật ra Hoàng đế đã nhìn thấy, hắn rút góc giấy màu
trắng kia ra giơ lên, vừa mở ra vừa hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cái
gì?” Trong lòng Nghi Quý Nhân còn đang mơ hồ không hiểu, đã thấy Hoàng
đế xem xong tờ giấy, hắn bỗng nhiên âm trầm xuống, còn âm trầm hơn lúc
vừa vào cửa. Trong lòng nàng hốt hoảng giật mình, tựa như có cái gì đó
vượt quá kiểm soát của nàng. Nàng không hề nhớ mình giấu tờ giấy dưới
khay trà lúc nào.
Cái này sao lại xuất hiện ở đây?
“Vô
liêm sỉ!” Hoàng đế xem xong vật trong tay, ngực không khỏi phập phồng,
trong cơn giận dữ, quát mắng không hề lựa lời. Những câu thơ viết trên
tờ giấy kia, lại là bút tích từ thân đệ của mình viết ra, đi đến điện
các của phi tử mình, còn trắng trợn nhét ở dưới khay trà, như là sợ mình không nhìn thấy! Hoàng đế mới vừa trải qua một trận trên triều còn chưa xử lý xong, giờ lại phát hiện chuyện dâm loạn hậu cung này thì làm sao
có thể có sắc mặt tốt được? Hắn một tay ném tờ giấy vào người nàng, xanh mặt: “Ngươi tự xem đi!”
Chỉ thấy trên tờ giấy viết:
Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm.
Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm!
Thanh thanh tử bội, du du ngã tâm.
Túng ngã bất vãng…*
*Đây là mấy câu thơ trong loạt thơ “Tử Khâm” thuộc Kinh Thi. “Tử Khâm” gồm
ba bài: Tử Khâm 1, Tử Khâm 2 và Tử Khâm 3. Mấy câu trên là Tử Khâm 1
(hai câu trên) và Tử Khâm 2 (hai câu tiếp).
Dịch thơ (bản dịch của Nguyễn Sĩ Đại):
Áo xanh xanh chàng mặc, thiếp nhớ lòng mang mang
Thiếp đã không đến được, sao không lời gửi thăm? (Tử Khâm 1)
Chàng đeo xanh chuỗi ngọc, thiếp nhớ lòng mang mang
Thiếp đã không tới được… (Tử Khâm 2)
Nghi Quý Nhân đọc được một nửa bỗng bóp chặt tờ giấy kia, nét bút qua loa
phóng đãng này, nàng đã từng cho người mời tiên sinh phỏng theo, đọc qua lẽ nào nàng lại không hiểu, cho dù là nội dung đã thay đổi, nhưng tâm
tư tính toán thì vẫn không khác đi. Nhất là câu cuối “Nhất nhật bất
kiến, như tam nguyệt hề”*, quả thực là giọng điệu giống như đang trêu
chọc nàng.
*Dịch thơ (bản dịch của Nguyễn Sĩ Đại):
Một ngày không gặp mặt, dài tựa ba trăng tròn. (Tử Khâm 3)
Bút tích đúng là của Thọ Vương.
Trân Chiêu Nghi cùng với Thọ Vương, không thể ngờ là thật sự gian díu! Nếu
không khi mình ra tay ám hại Trân Chiêu Nghi, làm sao Thọ Vương biết
được, làm sao đến nỗi tự tay viết mấy dòng này, tự hắt nước bẩn vào
mình, giúp Trân Chiêu Nghi đến mức này! Nhưng hiện tại, thân mình còn
khó tự bảo toàn, tuyệt đối không thể tố giác bọn họ vào thời điểm này.
Nghi Quý Nhân chỉ rối ren trong tích tắc, sau đó nhanh chóng làm ra vẻ mặt
hoang mang, nước mắt ở hốc mắt lập tức trào ra, ngỡ ngàng luống cuống:
“Hoàng thượng, thần thiếp… thần thiếp không biết.”
Nhưng chuyển
biến nhỏ đó của Nghi Quý Nhân, Hoàng đế luôn nhìn nàng chằm chằm thì làm sao có thể không phát hiện. Nếu như nàng ta không nhận ra vật này thì
làm sao lại rất nhanh liền điều chỉnh thái độ của mình như vậy, sau khi
ngẫm nghĩ, Hoàng đế thấy rằng có vài chỗ không hợp lý, loại thư từ như
vậy hẳn là phải rất kiêng kỵ mà cất giấu cẩn thận, Nghi Quý Nhân sao lại dám để sờ sờ trước mặt mình? Đáng tiếc, Nghi Quý Nhân cố tình tạo ra
một vẻ mặt phù hợp nhất, phù hợp để khiến Hoàng đế tin tưởng, nhưng biểu hiện này ngược lại làm sự hoài nghi của Hoàng đế đối với nàng còn tăng
thêm, trong lòng xác định luôn đáp án.
Nếu như không có liên quan, thì nàng từ đầu đã trực tiếp phản ứng, hà tất phải chột dạ biến hóa như vậy?
Hoàng đế quăng chén trà xuống đất, làm vỡ đồ gốm sứ, giận quá thành cười:
“Trẫm nghĩ ngươi sao lại không dâng trà, ngược lại bưng nước tới ứng phó trẫm. Thì ra chén trà này trẫm còn chạm vào quá sức*! Ngươi nói ngươi
không biết? Ngươi không biết, chẳng lẽ trẫm biết ngươi cõng trẫm cùng
hoàng đệ làm ra chuyện tốt!”.
*Vì từ “chén trà” và từ “bi kịch”
có phát âm giống nhau, nên trong câu này ý ổng nói ổng không uống trà
nhưng đã chạm sâu vào bi kịch ^^
Chỉ cần gieo vào lòng mầm móng
hoài nghi, mặc kệ là manh mối gì cũng đều là liên quan đến sự việc đó.
Huống chi phi tần trong cung cô đơn, chuyện hậu cung các triều đại trước đó cũng không thiếu ví dụ. Nghi Quý Nhân lúc trước bày ra âm mưu này,
cũng không phải không xem xét những nhân tố này kỹ lưỡng. Nay đánh nhạn
bị nhạn mổ mắt, không thể nói là không phải gieo gió gặp bão.
“Hoàng thượng, thần thiếp thật sự là không biết mà!” Nghi Quý Nhân vì đại cục, lập tức không màng thân mình mà quỳ gối lên mãnh vỡ gốm sứ, mảnh sứ vỡ
bén nhọn đâm vào da thịt chảy máu, không bao lâu đã thấm đầy váy áo,
khiến cho con người nàng ta bình thường không hề yếu đuối, giờ ngược lại có vẻ đặc biệt đáng thương.
Nàng nước mắt trong suốt, bám lấy
tay áo của Hoàng đế, muốn lay động hắn. Cho dù không thể loại bỏ nghi
ngờ, thì cũng nhất định phải trấn an mới được, “Không bằng Hoàng thượng
nghĩ lại, nếu thần thiếp cùng Thọ Vương thật sự... thật sự có tư tình,
như thế nào lại đặt tờ giấy này ở dưới khay trà? Chẳng phải là tự mình
rước họa hay sao? Thần thiếp tự nhận mình không phải là người sơ ý,
Hoàng thượng lại còn khen thần thiếp quá cẩn thận. Đủ để thấy sự việc
hôm nay là có tiểu nhân hãm hại, thừa dịp thần thiếp không chú ý giấu nó vào trong đó! Hoàng thượng trăm ngàn lần cũng đừng để tiểu nhân che
mắt, vứt bỏ không thèm để ý tấm lòng sáng tỏ của thần thiếp với Hoàng
thượng.”
Sau khi Hoàng đế trút hết ra thì gương mặt trở nên lạnh
lùng, lời của Nghi Quý Nhân một chữ cũng không để vào lòng. Hắn túm lại
tay áo một, nhàn nhạt nói: “Trẫm niệm tình ngươi là bào muội của Hoàng
Hậu nên phần nhiều sẽ không làm gì ngươi. Từ ngày hôm nay ngươi hãy ở
lại trong cung mà tự đóng cửa kiểm điểm, không có việc gì thì hạn chế ra ngoài tránh làm mất thể diện.
Nghi Quý Nhân kinh hãi, Hoàng đế
đối với nàng một nửa tin tưởng cũng không có! Thái độ của nàng càng
không khiến cho Hoàng đế thương tiếc. Đây rõ ràng là đã định tội nàng,
không còn đường cứu vãn. Nàng cắn mạnh môi dưới, nuốt nước mắt nhìn
Hoàng đế mà nói: “Cho dù thế nào, mong Hoàng thượng minh xét, trả lại
cho thần thiếp sự trong sạch.” Nàng không dám nói lấy cái chết để chứng
minh sự trong sạch, chiêu này ở nơi khác có thể dùng, nhưng đối với
Hoàng đế mà nói, chính là uy hiếp.
“Ngươi yên tâm”, khóe miệng Hoàng đế nhếch lên một nụ cười lạnh, “Minh xét, trẫm nhất định sẽ minh xét.”
Hoàng đế xoay người rời đi, thời khắc đó thân mình của Nghi Quý Nhân xụi lơ
trên mặt đất, ngọc bội chạm vào váy phát ra tiếng “Đinh!”. Cho dù Hoàng
đế đã nhận lời sẽ điều tra rõ chân tướng, nhưng Trân Chiêu Nghi cùng Thọ Vương liên thủ, thật sự sẽ cho nàng cơ hội này sao? Giờ phút này Nghi
Quý Nhân chỉ cảm thấy con đường phía trước tối tăm xa vợi, đầu ầm ầm
rung động, hệt như mấy trăm vạn con ong vù vù trong tai, khi mở miệng
thì cổ họng đã khàn đặc: “Tựa ngọc…”
----
“Thế nào?” Tiết Bích Đào nhìn Thọ Vương trong mật đạo có lóe chút ánh sáng.
Thọ Vương bước ra khỏi bậc thềm, nét mặt rõ ràng còn chìm đắm trong trò vui vừa mới xong kia, đuôi chân mày nhướn lên, tràn đầy hứng thú. Đợi Tiết
Bích Đào đá cho hắn tỉnh, mới nói: “Gấp cái gì, bổn vương xuất mã còn
làm không ra chuyện sao?”
“Cũng không phải chính ngươi làm, đắc ý cái gì!” Thọ Vương cùng Tiết Bích Đào nói qua, cung nữ châm trà ở Du
Nhiên Các là người của Thái Hậu cho hắn. Chung quy năm đó Thái Hậu cũng
không thể hoàn toàn khẳng định Hoàng đế sau khi kế vị có gây bất lợi gì
cho Thọ Vương hay không, nên Thái Hậu đã bố trí một bộ phận nhân mạch ở
trong hoàng cung cho hắn dùng để thám thính, vì vậy việc này cho dù là
Hoàng đế cũng khó mà tra được.
Dù cho hôm nay Hoàng đế không nhất thời nổi hứng muốn đến Du Nhiên Các, bất kể là ngày nào, chỉ cần Nghi
Quý Nhân tiếp giá ra nghênh đón thể hiện sự tôn kính. Vị cung nữ châm
trà kia nhân cơ hội này, liền có khả năng nhét tờ giấy đó vào. Sớm hay
muộn cũng có thể bị Hoàng đế phát hiện.
Chỉ là bọn họ không nghĩ
cơ hội lại tới nhanh như vậy. Tiết Bích Đào vốn là muốn đi theo xem kịch hay, nhưng mà thân thủ của nàng không bằng Thọ Vương, không tránh khỏi
việc bị người khác phát hiện, nên nàng từ bỏ ý định. Về phần Thọ Vương,
nếu hắn không cẩn thận mà bị người phát hiện, chẳng phải lại càng chứng
thực tội danh của Nghi Quý Nhân hay sao? Còn cung nhân canh giữ Du Nhiên Các tốt nhất là biết chừng mực, không làm cho chủ nhân bọn họ càng vùi
càng sâu mới được.
Thọ Vương muốn thừa nước đục thả câu rốt cuộc
lại rước lấy sự mất mặt, không khỏi xoa xoa mũi nói: “Bổn vương đưa bản
thân mình ra sức để giúp ngươi hoàn thành đại cục, vậy mà ngươi lại dùng thái độ này nói chuyện với bổn vương?”
“Vương gia biết bản thân mình ra sức là tốt”, Tiết Bích Đào trong trẻo chớp chớp mắt: “Nếu ta
đoán không sai, Hoàng thượng tiếp theo sẽ đi tìm Vương gia ‘có việc trò
chuyện với nhau’.”
“…” Thọ Vương liền nói, lúc hắn nghe được hoàng huynh nói “minh xét” lại có cảm giác không thích hợp.
“Vương gia, hôm khác lại mời ngươi uống rượu chưng hoa lộ được chứ?” Tiết Bích Đào một lời ngụ ý uy hiếp hắn, tránh cho hắn lâm trận lại bỏ chạy.
Thọ Vương suy tư một giây: “Cho nước thạch lựu nhiều một chút.”
“…Được.”
Vương gia, ngươi dám nói ngươi không thích ăn trái cây?
Tác giả có lời muốn nói:
Ta tự quỳ lạy ta luôn… Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ. Ta muốn có một buổi tối tốt đẹp nên cùng bọn họ ra ngoài ăn.
Kết quả hôm nay lại nổi điên đến năm ngàn anh anh anh, chưa kịp sửa soạn để cùng đi ra ngoài. Phụ thân đại nhân nói, dù sao ngươi cũng còn ho khan, ra ngoài cũng có nhiều món không thể ăn, nên đừng đi.
…T^T nước mắt rơi lã chã.
Bảng điểm kỹ năng:
Ngọt ngào: 5
Không dễ bị hãm hại (Tức, bị hãm hại hoàng đế cũng không tin): 10
Dễ dàng hãm hại người khác (Tức, dù là hãm hại hoàng đế cũng tin tưởng): 3
Cảnh giác (Tức, khi gặp nguy hiểm sẽ phát tín hiệu): 10
Giọng nói ngọt ngào
Giọng nói thánh thót
Giọng nói mềm mại: 5
Giọng nói khí phách
Thân thể mềm mại: 5
Thể chất khỏe mạnh: 3
Da thịt trắng nõn
Tóc tai đen nhánh
Chân dài eo nhỏ: 5
Thân thể nhẹ nhàng: 5
Dễ dfng sinh dưỡng: 10
Mùi hương tự nhiên (mùi hương tự chọn): 3
Ngự: +3
Xạ: +3
Tổng cộng: 67 điểm.
Bạn đang đọc truyện Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.