Chương 103
Đêm khuya yên tĩnh, trên bầu trời, một vầng trăng sáng trong
soi toả ánh sáng, chiếu vào trong màn đêm vô tận.
Hiện tại Tư Không Diệp cước đạp khinh công xuất hiện tại
Thanh Long điện. Lý Minh Hỗ vốn luôn túc trực bên ngoài Thanh Long điện, vừa
nhìn thấy hắn liền muốn hành lễ nhưng lại bị Tư Không Diệp xua tay ngừng lại, ý
bảo hắn đừng lên tiếng, để tránh ảnh hưởng điền người đang nghĩ ngơi trong điện.
Lý Minh Hổ tất nhiên là hiểu ý, liền bước theo Tư Không DIệp
đến một góc khuất cách đó không xa.
“Thế nào? Có dị trạng gì không?” Tư Không Diệp mâu sắc âm trầm,
trong giọng nói lộ ra vẻ không hài lòng rất rõ ràng, dù vậy, hắn vẫn tận lực đè
thấp âm thanh.
“Khởi bẩm hoàng thượng, cũng không có bất luận dị trạng nào
… chỉ là, một canh giờ trước, bên trong tẩm điện dường như có chút động tĩnh,
phỏng chừng là hoàng hậu nương nương đã từng thức dậy.” Lý Minh Hổ tự mình tra
xét mọi chuyện rất rõ ràng, vì vậy, hắn thành thật trả lời, biểu tình kính cẩn
khiêm tốn, thái độ cung kính.
“A?” Tư Không Diệp trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia vô
cùng kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt liền lập tức bình lặng. Lúc trước, tâm
vẫn một mực thấp thỏm, lo âu nhưng sau khi nghe được bào cáo của Lý Minh Hổ,
tâm tư hắn lúc này mới được thả lỏng. Hoàn hảo, Khương Vấn cũng không nghĩ tới
việc xông vào Thanh Long điện để tìm cho ra kết quả cuối cùng.
“Trẫm đã biết, ngươi trước tiên mang theo người lui đi, ngày
mai lâm triều tiếp tục bao vây Thanh Long cung, bảo hộ hoàng hậu.” Chuyệt hắn
lo lắng nhất tuy rằng không phát sinh, thế nhưng sắc mặt Tư Không Diệp vẫn
không tốt lắm, trước sau như một, trầm giọng ra lệnh.
“Vâng, vi thần tuân chỉ.” Lý Minh Hổ được lệnh, vội hướng về
phía tẩm điện vung tay. Ngay lập tức, có rất nhiều đại nội thị vệ từ bốn phương
tám hướng của Thanh Long điện đi ra, xếp thành hai hàng, động tác chỉnh tề, bước
tiến nhẹ nhàng mà chạy chậm đến.
Mặc dù Lý Minh Hổ đặc biệt thắc mắc, vì sao hoàng thượng muốn
hắn đem quân vây quanh Thanh Long điện chặt chẽ, ngay cả con ruồi cũng không
bay vào được. Thế nhưng, hiếu kỳ vẫn là hiếu kỳ, hoàng thượng tất nhiên là sẽ
không nói cho hắn nguyên nhân, hắn cũng chỉ có thể phụng mệnh mà hành sự.
Thấy hoàng thượng không có lên tiếng nữa, Lý Minh Hổ liền ôm
quyền khom người, bộ dạng phục tùng liễm mắt nói: “Vi thần xin cáo lui.” Sau
đó, hắn liền xoay người sang chỗ khác, cùng đội ngũ đại nội thị vệ đang rút khỏi
Thanh Long điện chính tề chạy theo.
Tư Không Diệp thấy tất cả đều đi hết mới bước tới trước cửa
phòng ngủ, giống như lúc rời khỏi, dè dặt mà mở cửa, dùng khinh công bước vào.
Thế nhưng, lúc này, ngực lại có chút khẩn trương, thấp thỏm.
Nếu mới vừa rồi, lời Lý Minh Hổ nói là thật, như vậy, Tiểu Đồng nhất định nửa
đêm đã tỉnh giấc. Lúc nàng cảm thấy không có hắn ở bên cạnh, không biết nàng sẽ
nghỉ gì? Hắn không biết, thế nhưng hắn chột dạ, không phỉa bởi vì cái gì khác,
chỉ đơn giản là Khương Vấn.
Ngay khi hắn vừa bước vào tẩm điện, đáp án rất nhanh đã được
công bố. Nghênh đón hắn vẫn là một căn phòng đầy bóng tối, chỉ có trước cửa sổ
kia, một vài tia sáng của ánh trăng không thể lọt vào hết khiến căn phòng trở
nên yên tĩnh đến lạ thường.
Trên tháp, người không có nửa điểm động tĩnh, chứng tỏ là đã
ngủ say, không có chút dấu hiệu nào muốn thanh tỉnh.
Tư Không Diệp đi tới bên giường, động tác cực nhẹ cực khẽ mà
ngồi xuống cạnh mép giường, ánh mắt thâm trầm mà phức tạp nhìn bộ mặt tinh khiết
đang yên tĩnh ngủ say.
Tiểu Đồng tuy nhắm mắt nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Nàng rất muốn nói với bản thân rằng, mình không thèm để ý, một chút cũng không
thèm để ý. Thế nhưng, càng làm như vậy, nàng càng phát hiện, nàng căn bản là rất
để ý. Đáy lòng, nàng đã đem cái cảm giác đang buồn đó cười nhạo không biết bao
nhiêu lần, vậy mà, nó vẫn cứ không ngừng quấn lấy trái tim nàng, đẩy mãi cũng
không chịu đi.
Cũng vì thế mà nó đã trở thành lý do khiến nàng mất ngủ.
Trong nháy mắt khi mà đại môn của tẩm điện mở ra, nàng biết
hắn đã trở về. Vì vậy, nàng mặc dù ngủ không được, hai mắt cứ mở ra mà miên man
suy nghĩ nhưng trong khoảnh khắc đó, nàng lập tức nhắm nghiền hai mắt lại, quyết
định giả bộ ngủ. Hiện tại nàng không muốn đối mặt với hắn, lại càng không muốn
đối mặt với tâm tình mâu thuẫn phức tạp của bản thân mình, nàng không hy vọng,
nàng trở nên không giống chính mình.
Tiểu Đồng dù sao cũng là Tiểu Đồng, nàng vốn xuất thân từ
khoa nghệ thuật nên ngay cả bộ dạng ngủ cũng không chê vào đâu được, bộ mặt trầm
tĩnh, bình ổn hô hấp, ngay cả Tư Không Diệp võ công cao cường cũng không từng
phát hiện được nàng đang giả bộ ngủ. Hắn cứ như vậy, chăm chú mà nhìn chằm chằm
vào nàng, ánh mắt sáng quắc, bên tai không ngừng hồi tưởng lại lời Khương Vấn vừa
nói ở Phượng Nghi điện.
“Bất quá, rất đáng tiếc là, thứ Tiểu Đồng muốn là tình yêu
thật sự, một tình yêu mà người không thể cho nàng.”
“Ta có thể cho nàng nhưng ngươi thì không thể.”
“Tình yêu mà Tiểu Đồng muốn là nắm tay đi hết cuộc đời, cùng
nhau sống cho đến đầu bạc răng long, một đời một kiếp chỉ có hai người. Mà điều
này thì ngươi không thể cấp cho nàng được. Hơn nữa, nàng cũng tuyệt đối sẽ
không yêu ngươi.”
Mấy câu nói đó tựa như ma chú, tựa như ngọc châu, cứ không
ngừng nảy nở trong đầu hắn, quẩn quanh bên tai hắn.
Nếu như lời Khương Vấn nói là thật, như vậy điều mà Tiểu Đồng
muốn, hắn thực sự không cho được. Một đời một kiếp chỉ có hai người, nhìn hậu
cung ngày hôm nay, hắn biết mình đã không còn có khả năng đó nữa, thế nhưng, muốn
hắn buông tay, hắn thật sự làm không được.
Trong lúc nhất thời, hắn trở nên mê man, không biết phải làm
thế nào. Làm thế nào có thể cột nàng lại bên người, vĩnh viễn không rời xa hắn?
Tâm tình Tư Không Diệp giống như đôi con người của hắn lúc
này, thâm trầm phức tạp, tựa như tối tăm mờ mịt, tràn đầy lưỡng lự cùng mơ
màng. Chỉ có duy nhất một điều hắn luôn kiên định không đổi, đó là, hắn không
muốn cũng không nguyện buông tha nàng đi.
Bên giường, ánh mắt Tư Không Diệp vừa dại ra thâm trầm mà
cũng vừa rất chuyên chú. Trên giường, Tiểu Đồng cho dù đúng là nhắm hai mắt
nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cố chấp mà nóng bỏng của hắn. Ánh mắt ấy
cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào nàng, phảng phất như có thể nhìn thấy cả người
nàng từ trong ra ngoài đến nhất thanh nhị sở. Ánh mắt ấy khiến cho Tiểu Đồng toàn
thân không được tự nhiên, đáy lòng không khỏi âm thầm hoài nghi, hắn làm sao vậy?
Cho dù là chỉ đi đến với một phi tần nào đó trong hậu cung thì cũng không cần
nhìn chằm chằm vào nàng vậy chứ. Nàng sắp bị ánh mắt vừa lạnh băng nhưng lại vừa
đầy lửa nhiệt phá công rồi.
Rơi vào đường cùng, Tiểu Đồng không thể làm gì khác hơn là
giả vờ trở mình một cái, đưa lưng về phía Tư Không Diệp, chỉ có thế mới cảm thấy
tốt hơn một chút. Thế nhưng, nàng vẫn như trước, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng
của hắn.
Một lúc lâu sau, Tư Không Diệp thở dài, lúc này mới cởi áo,
lên giường, ôm lấy Tiểu Đồng vào trong lòng, toàn bộ động tác cực kỳ mềm nhẹ, tựa
như e sợ sẽ đánh thức nàng.
Mà Tiểu Đồng, không hiểu vì sao lại bị hắn ôm chắt đến khó
thở. Nàng đành phải làm bộ mơ mơ màng màng mà ưm một tiếng, “Thật là khó chịu.”
Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng giãy dụa, đem cảnh một người trong lúc ngủ mơ khó chịu
ra, diễn vô cùng đạt. Tư Không Diệp thấy thế, mới thoáng buông tay nhưng vẫn
đem nàng sít chặt trong lồng ngực, tựa như chỉ có như vậy, hắn mới có thể xác định,
nàng quả thực đang ở bên cạnh hắn.
Lăn qua lăn lại một đêm, Tiểu Đồng bất tri bất giác chìm vào
giấc ngủ. Mà Tư Không Diệp thì lại một đêm chưa từng chợp mắt, sáng sớm liền đứng
dậy vào triều, làm tròn bổn phận mà một đế vương phải làm, từng bước một để trở
thành một đế vương lưu danh thiên cổ.
-oOo-
Lúc Tiểu Đồng tỉnh lại, Tư Không Diệp vẫn còn chưa bãi triều,
toàn bộ tẩm điện trở nên trống trải.
Ánh dương quang xuyên qua song cửa, chiếu vào phòng khiến cả
căn phòng trở nên ấm áp.
Nàng ngồi dậy, thấy trong điện không một bóng người, liền muốn
tự thân mặc quần áo.
Đúng lúc này, cửa điện đột nhiên mở ra. Hai cung nữ ăn mặc
áo quần màu ngọc bích bước vào, trong đó một người bưng một bồn nước, mà người
còn lại hai tay trống trơ. Hai người mới vừa vào điện, liền quỳ xuống đất hành
lễ, chỉnh tề thỉnh an, “Nô tỳ khấu kiến hoàng hậu nương nương.”
Tiểu Đồng minh bạch chắc chắn là Tư Không Diệp đã phân phó
hai người này hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, tức thì giọng nói hiền hoà nói: “Đều
đứng lên cả đi.”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.” Hai người tuân lệnh đứng dậy,
trong đó một người nói rằng, “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng phân phó hai
bọn nô tỳ ở lại Thanh Long điện mấy ngày để hầu hạ người.”
Tiểu Đồng hơi gật đầu, ý bảo tự mình biết, thế nhưng động
tác cũng không dừng, trực tiếp đi tới trước tủ quần áo lấy một bộ phượng bào
màu hồng cánh sen, tự mình thay. Nàng vừa thay vừa nói: “Bản cung không thích
người khác hầu hạ thay y phục, ngày sau hai người chỉ cần phụ trách rửa mặt
cùng vấn tóc.”
“Dạ, nô tỳ tuân chỉ.” Hai người đều rất nhu thuận, nhanh
chóng chấp nhận.
Sau đó, người nào làm việc của người đó, mãi đến buổi tảo
thiện mới thôi.
Tiểu Đồng ở tại tẩm điện cảm thấy thực buồn chán. Nàng đột
nhiên nghĩ tới, ngự thư phòng giờ này hẳn không có người, không bằng nàng đến
đó đọc sách cũng được. Nghĩ như vậy, nàng liền nhanh chóng bước đi.
Nhưng mà, mới vừa ra khỏi tẩm điện, nàng liền bị một màn trước
mắt hù dọa. Ai tới nói cho nàng biết, đang xảy ra chuyện gì thế này? Vì sao bên
ngoài tẩm điện bị đại nội thị vệ, ba tầng trong ngoài, vây quanh thực nghiêm ngặt,
không một chỗ sơ hở.
“Vi thần khấu kiến hoàng hậu nương nương.” Lý Minh Hổ vừa thấy
Tiểu Đồng đi ra, liền lập tức phản ứng lại, quỳ một gối xuống mà cúi đầu hành lễ.
“Đứng lên đi.” Tiểu Đồng sắc mặt trầm ổn, ngữ điệu trầm
tĩnh, nhìn không ra bất luận có gì dị thường, nhưng đáy lòng đã dậy sóng, không
thể nào tiếp nhận nổi. Hắn đang tính làm gì? Tư Không Diệp chẳng lẽ muốn giam cầm
nàng sao? Không ngờ hắn lại phái nhiều người như vậy đến trông giữ một người
tay không tấc sắt. Hắn như vậy liệu có thệt sự coi trọng nàng không?
“Hoàng thượng phái các ngươi đến giám thị ta?” Tiểu Đồng
không nhiều lời mà hỏi thẳng vào vấn đề luôn, trong giọng nói không có nửa phần
tức giận.
“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đúng ra mệnh lệnh,
sai thần suất lĩnh đại nội thị vệ bảo hộ người!” Lý Minh Hổ kiên quyết khẳng định,
không có chút giấu diếm.
A, Tiểu Đồng đáy lòng cười nhạo, bảo hộ? Cái này mà gọi là bảo
vệ nàng? Vẫn là hắn sợ nàng đào tẩu lần thứ hai sao?
Tiểu Đồng nhìn nhưng binh sĩ trước mắt, ai thán một tiếng rồi
quay trở về phòng. Xem ra, muốn đi ngự thư phòng đọc sách là không thể được.
Nàng đành phải phái một người trở về tẩm điện, mang ghế đến phía trước cửa sổ
ngồi thôi. Ách, không có việc gì làm, chỉ đành ngồi đó mà ngắm cảnh. Tuy rằng, ở
đây chẳng có gì để ngắm nhưng ít ra, ở đó cũng có ánh mặt trời chiếu rói khiến
tâm vốn lạnh băng của nàng có một chút ấm áp.
May mà không lâu sau đó, Tư Không Diệp đã nhanh chóng bãi
triều trở về, thẳng đến tẩm điện. Ngay khi chuẩn bị bước vào tẩm điện, hắn
không quên vẫy lui thị vệ.
Hắn nhẹ nhàng mở rộng cử bởi hẳn nghĩ giờ này Tiểu Đồng hắn
vẫn chưa tỉnh lai. Không ngờ, cảnh hắn nhìn thấy lại là Tiểu Đồng đang ngồi cạnh
cửa sổ sưởi nắng, tinh mâu hơi lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng lập tức phản ứng lại,
bước nhanh đến chỗ Tiểu Đồng.
“Hôm nay làm sao mà tỉnh dậy sớm thế?” Tư Không Diệp như
bình thưòng, trên mặt biểu tình ôn như mà sủng nịnh, đi tới phía sau Tiểu Đồng,
hai tay khẽ vòng qua ôm cổ nàng, trong giọng nói lộ ra ấm áp quan tâm.
“Ngủ không được tự nhiên sẽ tỉnh.” Tiểu Đồng diện vô biểu tình,
hỉ nộ bất biện, thần sắc khó lường mà đáp lời, ngữ khí ôn hoà.
Tư Không Diệp vừa nghe liền biết sai, mày kiếm cau lại, đầy
mặt hồ nghi.
“Nàng làm sao vậy? Dường như tâm tình không tốt?”
“Bên ngoài sao lãi có nhiều người như vậy?” Tiểu Đồng cũng
không giả bộ nữa mà trực tiếp hỏi thẳng.
Tư Không Diệp ngẩn ra nhưng ngay lập tức hiểu rõ, nhỏ nhẹ dỗ
dành: “Tất cả bọn họ đều được phái tới bảo vệ nàng. Nàng cũng biết mà, người
trong cung rất phức tạp. Chuyện cũ vẫn còn như trước, rất mới mẻ trong đầu ta,
ta làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho nàng.”
Tư Không Diệp nửa thật nửa giả trả lời, người nghe cũng sẽ bị
lừa tưởng là chuyện nhỏ.
Bất quá, Tiểu Đồng hiển nhiên không có dễ bị lừa gạt như vậy,
nàng tiếp tục nói: “Nếu ngay cả Thanh Long cung cũng có người dám tùy ý làm bậy,
vậy theo ta thấy, ngươi tốt nhất nên buông tha ngôi bị hoàng đế này đi.” Nàng
nói mang theo một chút ý tứ trào phúng.
Nếu là người khác, khi nói lời này nhất định sẽ phạm vào tội
xúc phảm thánh nghiêm, nhưng nếu là Tiểu Đồng nói, Tư Không Diệp ngược lại
không hề nổi giận, chỉ hỏi vấn đề mà trong tâm hắn không ngừng lo lắng, ngay cả
khi lâm triều.
“Tiểu Đồng, đêm qua nàng có từng tỉnh dậy không?”
Tiểu Đồng tuy rằng không ngờ hắn đột chuyển trọng tâm câu
chuyện nhưng cũng không dây dưa vấn đề kia nữa.
“Đúng là đã từng tỉnh lại, bởi vì cảm giác bên người vắng vẻ
cho nên tỉnh.. Được rồi, ngươi tối hôm qua đi đâu? Ta đợi rất lâu cũng không thấy
ngươi trở về mới tiếp tục ngủ.” Tiểu Đồng giả vờ hỏi thăm. Nếu Tư Không Diệp đã
hỏi, như vậy kia đã nói rõ, nhất cử nhất động của nàng đều được người khác báo
cáo rất rõ ràng với hắn, nàng cần gì phải giấu diếm? Chẳng phải thẳng thắn thừa
nhận vẫn tốt hơn sao. Bất quá, lời của nàng, thật thật giả giả, không ai có thể
biết được.
“Ách, ta là đột nhiên nhớ tới ngự thư phòng còn có mấy bản tấu
chương chưa phê, cho nên mới ly khai một chút.” Tư Không Diệp sắc mặt bình
tĩnh, không hề có một dị trạng nào chứng tỏ là hắn đang nói dối.
“Thì ra là thế.” So về diễn kịch, Tiểu Đồng tất nhiên là tuyệt
đối không kém hơn so với Tư Không Diệp. Tận đáy lòng, Tiểu Đồng vẫn cho rằng Tư
Không Diệp đã đi tới cung của một phi tần nào đó.
Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng tiếp nhận lời giải thích rồi,
đáy lòng thở phào một cái. Thế nhưng, hắn còn chưa trút hết hơi thở đã bị một
câu của Tiểu Đồng làm cho nghẹn trở lại.
“Được rồi, ta không quen người khác hầu hạ ta rửa mặt chải đầu,
ngươi gọi Hoàn nhi trở về đi.” Tiểu Đồng tiếp tục mặt không chút thay đổi mà ném
trả, tung ra một đao ôn nhu. Giọng điệu tỏ ra ý tứ thảo luận, tương đối hòa
bình.
Tư Không Diệp thì bị đánh cho sứt đầu mẻ trán. Cái gọi là một
sóng vừa lặng, một sóng khác lại ập tới là thế này sao? Hắn hiện tại thật sự
chính là một ví dụ điển hình.
“Ta thấy thật sự là không cần thiết, ngươi cũng phải tạm thời
ở lại Thanh Long cung ấy ngày, người trước tiên cứ để Hoàn nhi ở lại Phượng
Nghi cung dọn dẹp một chút đi.” Lời nói của Tư Không Diệp rất là miễn cưỡng, hoảng
loạn chợt loé trong đôi mắt rồi biến mất.
Tiểu Đồng vừa nghe liền biết có gì đó rất khác thường nhưng
cũng vẫn chưa vạch trần. Mặt vẫn bình thản như cũ, trấn định dị thường, không
biết là suy nghĩ gì.
Tư Không Diệp nhìn lén nàng, thấy Tiểu Đồng cái gì cũng
không nói nữa, mới thở dài một hơi. Nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng hắn lại
cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng nhưng lại không thể nói ra cụ thể chỗ
không đúng là chỗ nào.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì. Toàn bộ tẩm
điện nhất thời lâm vào tĩnh mịch.
Loại cảm giác không thích hợp này phải đến buổi chiều nghị sự
trong ngự thư phòng mới tan hết.
Tiểu Đồng hôm nay không giống như ngày hôm qua, đến phía sau
bình phong nghỉ ngơi. Thứ nhất, nàng một chút cũng không buồn ngủ. Thứ hai, Tư
Không Diệp giữ chặt nàng không buông, căn bản không cho nàng ly khai. Điệu bộ
kia tựa như mệnh lệnh không tiếng động rằng dù có muốn ngủ cũng phải ngủ ở
trong lòng ta.
Cố Thanh cùng Trương Duệ thấy tình cảnh này, trong mắt lộ ra
ý cười thâm sâu.
Nhưng hai vị chính chủ kia thì ngược lại, không hổ là phu thể
của nhau, từ đầu tới cuối không thấy có điểm nào là không được tự nhiên, muốn
bao nhiêu có bấy nhiêu.
-oOo-
Cùng lúc đó, ở Toàn Hưng khách điếm trong kinh thành, Khương
Vấn quay mặt về phía cửa sổ, một thân tuyết bạch sắc hoa cẩm bào, hai tay đặt ở
phía sau.
Lúc này, trán hắn quấn lại, nhãn thần ngưng trệ, dường như
đang suy nghĩ gì đó. Khuôn mặt tuấn nhan tựa như yêu nghiệt đang lộ ra vẻ u sầu,
tâm trạng cũng một mảnh mờ mịt.
Hắn rốt cuộc phải làm thế nào đây, lam sao để có thể đem Tiểu
Đồng rời khỏi Tư Không Diệp?
Đêm qua, lúc hắn ly khai Phượng Nghi cung, không hề lưu lại
trong cung thêm một chút nào nữa mà lập tức trở về khách điếm. Cả người lăn qua
lăn lại, một đêm không ngủ, nhưng trong lòng vẫn không muốn từ bỏ. Tư Không Diệp
lúc này hiển nhiên là đã biết mình động tình với Tiểu Đồng, nếu không hắn sẽ
không hao tổn tâm tư mà nửa đêm nữa hôm lại đi xuất hiện ở Phượng Nghi cung. Điều
này khiến cho hắn ít nhiều tâm sinh hổ thẹn, dù sao cũng là sư huynh đệ, trở mặt
thành thù? Hắn không muốn, thế nhưng tình hình đã thành thế này, hắn có thể làm
sao được?
Tâm niệm trằn trọc, hắn không biết phải làm thế nào nhưng hắn
lại không muốn buông tha lúc này. Tâm Khương Vấn giờ này tràn đầy mau thuẩn
cùng giãy dụa.
Nếu là trước đây, khi Tư Không Diệp đối với Tiểu Đồng không
có nửa phần cảm tình, thậm chí ý niệm phế hậu đặc biệt kiên quyết. Như vậy, hắn
hoàn toàn có khả năng tâm không hổ thẹn mà ra sức giành lấy. Thế nhưng hôm nay,
Tư Không Diệp đã động tâm, vị sư để đã từng không biết tình cảm là gì đã động
tâm. Như vậy hắn làm sao có thể đoạt?
Nếu như có thể, chỉ dựa vào lý trí, hắn nhất định sẽ buông
tha. Thế nhưng, tận đáy lòng, hắn lại không ngừng kêu gào không được buông tha.
Ngay trong lúc hắn giãy dụa, Tiểu Yển đứng phía sau Khương Vấn,
mặt tràn đầy khó hiểu mà nhìn vị chủ tử của hắn.
Bên ngoài cửa sổ, ngoại trừ cảnh đường phố người đến người
đi thì còn có gì đáng giá mà chủ tử cứ không ngừng nhìn chằm chằm như vậy?
“Chủ tử, hoàng thượng bên kia truyền đến tin tức, nói là
hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, muốn ngài nhanh chóng về nước.”
Tiểu Yển rốt cục nhịn không được mà nói ra. Tiểu Yển vốn muốn
chờ Khương Vấn phục hồi tinh thần lại rồi mới nói. Thế nhưng, hắn cảm thấy, nếu
cứ tiếp tục như vậy, chờ chủ tử hắn hoàn hồn lại thì không biết phải đợi đến
năm nào tháng nào nữa. Vì vậy, hắn đành bất đắc dĩ mà lên tiếng, hoàn hồn chủ tử
lại trước.
“Bệnh tình nguy kịch?” Khương vấn cuối cùng cũng đã hồi thần,
trên mặt không ngờ lại không có nửa phần lo lắng, chỉ tràn ngập hồ nghi, “Ngươi
xác định lão nhân kia lần này là thật muốn chết?”
Nhìn đi, nào có ai lại đi nói lão tử nhà mình như thế. Hết lần
này tới lần khác, nhưng lời nói vô lễ không ngừng thoát ra khỏi miệng Khương Vấn,
khiến người khác không khỏi cảm thấy ngây dại.
“Ách… Hoàng thượng phái người tới nói như thế.” Tiểu Yển triệt
để không nói gì, mỗi lần Khương Vấn vừa nghe đến chuyện của hoàng thượng, vẻ mặt
y không thờ ơ thì cũng là trào phúng.
“Đã như vậy thì ngày mai liền khởi hành về nước.” Bất quá, lời
nói kế tiếp của Khương Vấn không hề khiến Tiểu Yển thất vọng một chút nào, câu
hỏi mà hắn đã hy vọng từ rất lâu. “Còn đứng ngẩn người ra đó làm gì? Vậy hôm
này về nước luôn đi!” Khương Vấn thấy Tiểu Yển giống như một pho tượng, sững sờ
tại chỗ không nhúc nhích liền lên tiếng nhắc nhở. Hắn vừa nói vừa bắt đầu tự
mình động thủ, thu thập bao quần áo.
Nhưng, Tiểu Yển vẫn không dám tin tưởng mà đứng nghệch ra
như bị hóa thạch. Phải đợi đến một lúc lâu sau, hắn mới vẻ mặt đầy hưng phấn,
vui mừng mà nói: “Chủ tử, ngươi rốt cục cũng đã nghĩ thông suốt rồi sao!”
Khương Vấn thấy thế liền không chút khách khí mà đổ một gáo
nước lạnh, trong nháy mắt, dập tắt nhiệt tình của Tiểu Yển, “Đừng hiểu lầm, ý tứ
của ta chính là về nước xem thôi, không hơn!”
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Hoàng Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.