Chương 71
“Ừ, việc của các sư đệ bên kia giao cho ngươi vậy.” Tư Không
Diệp yên tâm đáp. Đối với Khương Vấn, hắn có thể nói là trăm phần trăm yên tâm.
Không kể đến tình cảm huynh đệ từ nhỏ đến lớn, chỉ dựa vào cảm nhận của hắn đối
với Khương Vấn cũng đủ rồi. Hắn tin tưởng chính mình sẽ không nhìn lầm.
“Sư đệ, người hạ độc đã tìm ra mà độc của hoàng hậu dường
như chưa có giải a?” Đang nói chính sự, Khương Vấn đột nhiên chuyển biến nói đến
chuyện của hoàng hậu. Kỳ thật hắn cũng là muốn nhắc nhở Tư Không Diệp không
quên giải quyết hậu quả.
Tư Không Diệp không ngờ hắn đột nhiên nói xen chuyện này vào
cuộc trò chuyện của bọn họ, không thèm để ý đến, chì bình tĩnh trầm ổn đáp: “Sẽ
giải ngay.” Chỉ mấy chữ nhưng cũng nói lên rằng hắn chưa bao giờ đem việc này
ném ra sau đầu.
Khương Vấn nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng.
“Bất quá……” Tư Không Diệp chuyển đề tài, nói tiếp, “Việc này
còn nhờ ngươi hỗ trợ.”
“Nga?” Ngữ khí Khương Vấn dường như có chút ngoài ý muốn,
trong mắt lộ ra vẻ hiểu rõ. “Ta có thể giúp gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?” Tư Không Diệp đôi khi rất
không chịu nổi vị này sư huynh này, cái chiêu biết rõ còn cố hỏi này lúc nào xuất
ra cũng chỉ khiến hắn khó chịu. Biết hắn chẳng qua là nói giỡn nên cũng không để
ở trong lòng.
“Ai,” Khương Vấn bất mãn bĩu môi, “Sư đệ, ta không thể không
nói, ngươi rất không đáng yêu a.”
——————————-
Chạng vạng, sắc trời dần trở nên tối, những tia sáng cuối
cùng cũng biến mất ở chân trời phía tây. Nhưng những dư quang của tia sáng bảy
màu khiến cho hoàng cung được lợp bởi ngói lưu ly trở nên nổi bật, những tia
sáng yếu ớt mỏng manh kia chiếu vào những mái ngói lưu ly phản xạ lại biến thành những tia sáng rực rỡ, lung linh,
tràn đầy màu sắc. Sắc lam trên trời cũng dần chuyển thành màu đen. Từng trận
gió lạnh thổi qua, không khí mát mẻ cuối thu tràn đầy.
Trong tẩm điện Phượng Nghi cung, những cơn gió lạnh xuyên
qua những song cửa tiến vào, không khí mát lạnh thổi vào khiến Tiểu Đồng không
ngừng run rẩy. Dù đã cố hết sức thu mình vào trong chăn nhưng nàng vẫn cảm thấy
rất lạnh.
Tiểu Đồng không khỏi cười khổ, thân thể này thật sự là yếu đến
không chịu nổi, mới trúng độc một lần mà chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua đã không
chống đỡ nổi rồi. Xem ra, Khương Vấn kia nói quả thực không sai. Sau khi trúng
băng hỏa lưỡng trọng thiên kia, thân thể sẽ cảm thấy rất sợ lạnh. Xem ra, đêm
nay phải bảo Hoàn nhi lót thêm một tấm chăn nữa dưới giường mới được.
Thân thể vốn gầy yếu của Vệ Yên Nhiên sau khi được Tiểu Đồng
điều dưỡng đã có chút nơ nang nhưng sau lần trúng độc này, chỉ mới hai ngày mà
thân thể đã gầy đi bớt một vòng so với bình thường. Hơn nữa di chứng sợ lạnh
này khiến cho Tiểu Đồng chỉ một cơn gió lạnh thổi qua thôi cũng khiến cho thân
thể không ngừng run rẩy.
Đúng lúc Tiểu Đồng sắp chịu không nổi nữa thì Hoàn nhi bưng
vãn thiện bước tới cửa tẩm điện nhưng đúng lúc này, không ngờ được, Tư Không Diệp
lại tới.
Hoàn nhi trong mắt lộ ra chút kinh hoàng nhưng rất nhanh
chóng cúi đầu che đi. Bởi vì trong tay còn bưng đồ ăn nên không thể quỳ xuống đất,
vì vậy nàng hơi khuỵu gối sau đó lớn tiếng kêu lên: “Nô tì tham kiến hoàng thượng.”
Âm thanh so với lúc bình thường vang dội hơn nhiều, vang dội đến nỗi ngay cả Tiểu
Đồng đang ở trong tẩm điện cũng nghe thấy.
Tư Không Diệp có chút nhíu mày, vẫn tay một cái, ý bảo Hoàn
nhi đứng đến. “Đứng lên đi. Về sau không cần lớn tiếng như vậy, lỡ làm phiền
hoàng hậu nghỉ ngơi thì sao?” Hắn lúc này là hoàng toàn trong lúc vô ý thức mà
nói ta lời quan tâm. Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao mình lại quan tâm
đến một ngốc tử như vậy.
Mà Khương Vấn đi theo phía sau cũng cảm thấy buồn cười, nha
đầu kia thật sự là thông minh, quả thật là chủ tử như thế nào thì nha hoàn cũng
như thế đó.
Hắn đi sau Tư Không Diệp nên có thể nhìn rõ hết thảy hiểu hiện
trên khuôn mặt Hoàn nhi. Vừa rồi, từ trong mắt nàng, hắn thấy rõ một tia kinh
hoảng, nhưng lại rất thông minh, biết cúi đầu che dấu, sau đó cất tiếng thỉnh
an lớn dị thường, đây rõ ràng là muốn nhắc nhở Tiểu Đồng ở trong điện.
Ánh mắt Tư Không Diệp chuyển hướng xuống chiếc khay trong
tay Hoàn nhi rồi sau đó nói: “Đây là vãn thiện của hoàng hậu?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, đúng lạ” Hoàn nhi cung cẩn lễ phép trả
lời, ngữ khí thập phần bình tĩnh, thong dong. Nhưng thực chỉ có nàng mới biết
được, giờ phút này tâm tình nàng đang phi thường khẩn trương, tim đập cũng dần
nhanh hơn, trên mặt cũng càng ngày càng ửng đỏ. Tuy không thực rõ ràng nhưng nếu
đứng gần quan sát nhất định sẽ phát hiện ra.
Tư Không Diệp đối với chuyện nữ nhân biết rất ít nên đến giờ
vẫn chưa nhận ra sự khác thường của Hoàn nhi, chỉ nói: “Đưa đây cho trẫm, ngươi
trước tiên lui xuống trước đi. A, đúng rồi, thả ra tin tức trẫm đã thỉnh tể tướng
đại nhân đến chẩn đoán cho hoàng hậu nương nương.”
Đợi đến khi Hoàn nhi phản ứng lại thì Tư Không Diệp đã cầm
khay chứa bát cháo.
Tư Không Diệp nhìn thoáng qua bát cháo trong tay, ánh mắt
càng thêm rối rắm, “Hoàng hậu mấy ngày nay đều ăn cái này sao?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, trong tất cả những thức ăn lỏng thì
hoàng hậu nương nương thích ăn cái này nhất.” Hoàn nhi thật cẩn thận đáp, bởi
vì nàng phát hiện ra khẩu khí của hoàng thượng không được tốt.
“Hương vị món cháo thịt trứng muối này tuy được nhưng đối với
thân thể lại không có ích gì lớn, về sau làm cho hoàng hậu cái gì ngon hơn đi.”
Giọng điệu Tư Không Diệp nói ra những lời này bởi lúc trước có chút ôn nhu mà
bây giờ trở nên lãnh liệt nhưng ngữ khí quan tâm đến Tiểu Đồng vẫn không giảm bớt.
“Dạ, nô tì nhớ kỹ.” Hoàn nhi ngoan thuận đáp lời.
Tư Không Diệp gật đầu một chút rồi không nói thêm gì nữa. Hắn
xoay người bước vào tẩm điện.
Khương Vấn đi theo sát phía sau, khi đi qua Hoàn nhi thì có
chút dừng lại, ánh mắt không còn thoải mái tà mị như lúc trước nữa mà đã có
thêm phần sắc bén.
Vừa rồi khi Hoàn nhi cùng Tư Không Diệp nói chuyện, nếu người
sáng suốt nhìn thấy vẻ mặt của nha đầu vừa rồi thì đều biết được đây là vẻ mặt
của một cô gái mới biết yêu, trên mặt ửng đỏ bất thường cùng vẻ ngượng ngùng
che dấu, tất cả đầu phản ánh suy nghĩ trong lòng nàng ta. Cũng chỉ có Tư Không
Diệp này đối với cảm tình luôn trì độn mới nhìn không ra.
Hoàn nhi không rõ Khương Vấn vì sao lại nhìn nàng như thế,
hai mắt khờ dại mang theo chút khiếp đảm đối mặt với khuôn mặt mặc dù tuấn tú
nhưng lại khiến nàng cảm thấy như bị nhìn thấu, không thể che dấu được gì, sau
lưng xuất hiện một tia hàn ý.
Nhưng Khương Vấn cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi hừ lạnh,
mang theo chút khinh thường, sau đó xoay lưng bước vào tẩm điện.
Hoàn nhi không rõ vì sao cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ
chiếu theo phân phó của Tư Không Diệp mà đi làm.
Mà Khương Vấn sao khi bước vào điện liền xoay người đóng chặt
cửa lớn, lúc này mới yên tâm đi vào.
“Yên Nhiên đã đói bụng chưa? Có phải rất muốn dùng vãn thiện
không?” Tư Không Diệp bưng bát cháo ngồi trước giường, âm thanh ôn thanh dỗ ngọt,
đáy mắt lộ ra sắc thái vô vàn quan tâm.
Lời vừa nói xong nhưng cũng không thấy khuôn mặt Tiểu Đồng
ló ra khỏi cái áo ngủ. Tư Không Diệp không thể Tư Không Diệp không thể không để
bát cháo sang một bên, hai tay nhanh chóng vén áo ngủ trên người Tiểu Đồng xuống.
Ngay khoảnh nhìn thấy Tiểu Đồng, Tư Không Diệp chỉ cảm thấy
trong lòng bỗng một trận kinh hoàng, “Yên Nhiên, ngươi làm sao vậy?”
Chỉ thấy Tiểu Đồng trong chiếc áo ngủ giờ phút này đang
không ngừng phát run, khuôn mặt vì trúng độc độc mà tái nhớt mất vài phần giờ
phút này trắng bệch không một hột máu.
Thân thủ Tư Không Diệp vội vàng sờ sờ trán Tiểu Đồng, lại
kéo tay của nàng ra bắt mạch. Cái trán cùng cánh tay lạnh như băng, ngay khi Tư
Không Diệp sờ vào cũng không khỏi hoảng hồn, không có một chút độ ấm nào, như
da người chết vậy.
“Yên Nhiên, ngươi rất lạnh sao? Có muốn hay không để ta cho
người mang một chiếc đệm gày hơn tới đây?” Tư Không Diệp thấy thế vội vàng khẩn
trương hỏi.
“hít….hà…ca ca, Yên Nhiên…… thực lạnh.” Tiểu Đồng phát run
nói chuyện, đôi môi ngày thường ửng hồng giờ phút này không một chút huyết sắc,
kết hợp với khuôn mặt khiến người khác phi thường sợ hãi.
Lần này, nàng không hề giả bộ, nàng thực sự rất lạnh. Thời tiết
cuối mùa thu vốn có chút mát lạnh, hơn nữa mặt trời sắp lạnh, đêm sắp về, độ ấm
trong không khí cũng dần dần giảm xuống, gió lạnh thổi vào khiến nàng cảm thấy
lạnh lẽo. Nhưng nàng vẫn biểu hiện cho chút khoa trương.
“Sư đệ, phỏng chừng hoàng hậu nương nương là bởi vì di chứng
trúng độc mà dẫn đến thể chất sợ lạnh. Hơn nữa lúc nãy hai của lớn của đại điện
mở rộng nên mới trở nên như thế. Theo ta thấy, tốt nhất vẫn là nên chuẩn bị một
cái đệm dày hơn đi. Hiện tại có lẽ còn chưa cảm lạnh nhưng nếu để lâu thêm chút
nữa chỉ sợ là sẽ sốt cao mất.” Khương Vấn nói nhưng đồng thời cũng nhắc nhở Tư
Không Diệp không cần quá khẩn trương như thế. Mọi người nói, quan tâm sẽ bị loạn,
nhưng sự đệ có hay không quan tâm hơi quá?
Khương Vấn không thể phủ nhận, hắn vừa nãy thấy một màn kia
thì trong lòng không khỏi nhảy dựng lên. Nhưng làm một y giả, điều tối kỵ nhất
là tinh thần không ổn định, cho nên hắn mới ép buộc chính mình cẩn phải bình
tĩnh, phân tích tất cả sự việc hiện tại. Dây là nguyên nhân mà y thuật của Tư
Không Diệp không bằng hắn. Tất nhiên, với sự thông minh của hắn cũng đoán ra
trong đó có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Tư Không Diệp nghe vậy,
liền vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đi nhanh đến cửa đại điện, kêu to một
tiếng: “Hoàn nhi.”
Hoàn nhi ở bên cạnh điện chính, sau khi nghe Tư Không Diệp gọi
liền vội vàng chạy nhanh tới, vừa muốn hành lễ liền bị Tư Không Diệp tùy tiện
phất tay một cái, ý bảo nàng dừng hành động đó lại.
“Đi, đi nhanh lấy một tấn đệm tới đây.” Ngữ khí lộ vẻ lo lắng
cùng không kiên nhẫn, trên mặt vẫn còn lo lắng sâu sắc.
Hoàn nhi thấy thế, cũng không dám chậm trễ, chạy đến cung chứa
đồ, lấy ra một chiếc đệm dày rồi nhanh chóng chạy trở về.
“Hoàng thượng, đệm dày đây.” Hoàn nhi trong miệng thở hổn hển
nói.
Tư Không Diệp cũng không để ý tới, nhanh chóng đoạt lấy rồi
đi vào phía trong điện. Tiếng bước chân dồn dập mà trầm ổn vỏ lại sau một câu:
“Không còn chuyện gì của ngươi nữa, lui ra đi.”
Hoàn nhi đứng ngốc lăng ở cửa một lúc, đến khi phản ứng lại
thì trong mắt chợt lóe chút ảm đạm, bỗng nhiên nàng có một loại cảm giác thực
hâm mộ tiểu thư giờ phút này đang nằm bên trong. Mặc dù bị trúng độc nhưng lại
được hoàng thượng quan tâm đến thế. Nhưng hâm mộ cũng đồng thời xuất hiện cảm
giác chán ghét. Ngay cả nàng ta cũng không hiểu đến tột cùng là vì sao nhưng
nàng cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao tiểu thư là hoàng hậu, hoàng
thường có quan tâm đến nàng như vậy cũng là chuyện bình thường. Là một cung nữ,
nàng không nên suy nghĩ đến những chuyện không cần thiết.
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Hoàng Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.