Chương 25
“Sư đệ? Sư đệ?” Khương Vấn thấy Tư Không Diệp biểu tình như
gỗ, liền tự hỏi không biết sư đệ lại đang suy nghĩ cái gì đây, mỗi lần vừa nói
đến sư phụ, hắn không phải biểu tình thống khổ thì cũng là vẻ mặt có chút đăm
chiêu, thật không hiểu được là vì cái gì, chẳng lẽ là mấy năm nay bị sư phụ
chơi đùa quá mức rồi ư?
“Chuyện gì?” Vì che dấu sự thất thần của chính mình, Tư
Không Diệp ra vẻ từ nãy đến giờ đều có nghe được lời Khương Vấn nói, trả lời ngắn
gọn.
“Nga, không có gì không có gì, ta chẳng qua chính là tùy tiện
gọi vậy thôi.” Khương Vấn liên thanh nói, sư đệ hắn, ngoại trừ kẻ dở hơi như sư
phụ thì ai cũng không dám chọc vào.
Từng có một lần, chính mình hỏi qua sư phụ, vì cái gì muốn
thu nhận một khối băng làm đồ đệ, làm hại chính mình nhàm chán tột cùng. Sư phụ
lúc ấy trả lời là, “Ngươi không biết là nếu làm có thể làm cho khuôn mặt hàn
băng vạn năm không thay đổi kia của sư đệ ngươi xuất hiện biểu tình khác thì
cũng có thể coi như là một loại bổn sự sao? Sư phụ ngươi sống sống lâu như vậy,
nhưng để có một việc gì đó khiến ta theo đuổi đến cùng thì quả thực không nhiều
lắm, làm việc này cũng coi như là tìm cho mình một niềm vui trong cuộc sống yên
bình đi.”
Nhưng mà, sự thật quả như lời sư phụ nói, sư đệ thường xuyên
bị sư phụ chơi đùa đến chóng mặt khiến cho vả mặt biểu tình không thay đổi kia
cũng thường xuyên có chút vặn vẹo, méo mó (hahaha, tội nghiệp anh Diệp a).
Nhưng là, lại chưa bao giờ thấy qua hắn phát ra nụ cười chân thực. Có lẽ, sư đệ
hắn trong lòng luôn cô độc, lẻ loi.
Nghĩ vậy, Khương Vấn bất đắc dĩ cười cười, sư đệ cùng sư phụ
từ nhỏ đã bồi dưỡng ra loại tính cách riêng, hắn thật sự không có cách để giúp
à.
“Đúng rồi, vừa rồi tại Tụ Hiền các, chính sự còn chưa nói
xong nhỉ.” Khương Vấn đang suy nghĩ lung tung bỗng hồi thần, cũng không thèm
quân tâm hồ ngôn loạn ngữ của hai gả sai vặt bên bàn kia nữa.
“Ở trong này nói?” Tư Không Diệp liếc mắt nhìn Khương Vấn,
còn không phải chính hắn cương quyết muốn đuổi theo hai cái gã sai vặt kia tới
đây sao. Hắn nhướng mi nhìn, ý là “Trong này không ổn”.
Khương Vấn vận khởi nội công dùng mật âm truyền: “Không có
gì là không ổn cả, như vậy không phải là nói được rồi sao?”
Tư Không Diệp cũng như thế, trả lời: “Lãng phí nội lực.”
Khương Vấn không để ý lắm, khẽ nhếch khóe miệng. Mật âm truyền
thanh vốn là là phát minh của sư phụ, có thể xem như một môn nội công cực kì
cao thâm của bổn môn. Nếu là nội lực đạt không đến một trình độ nhất định, căn
bản sẽ không thể khởi động để đối thoại, đồng thời cũng không thể tiếp nhận
thanh âm phát ra của đối phương. Trong hàng đệ tử của sư phụ, trừ chính mình
cùng Tư Không Diệp, tu vi nội công của những người khác trước mắt vẫn còn chưa
có thể sử dụng loại công phu này.
“Chuyện ta nhờ ngươi làm thế nào rồi?” Tư Không Diệp là người
đâu tiên bắt đầu nói đến chính sự lúc nãy còn dang dở.
“Ta đã làm rồi, ngươi yên tâm, hiện tại dưới tay Vệ vương đa
số đều đã trở thành người của chúng ta, huống hồ chi thuật dịch dung của ta
ngay cả sư phụ còn không nhân ra chứ nói gì đến người khác.” Khương Vấn tự tin
vỗ ngực cam đoan.
“Tốt lắm!” Tư Không Diệp biểu tình vẫn lạnh lùng như trước,
từ khi có ý thức, hắn đã biết được, chính mình tương lai là phải làm hoàng đế.
Cho nên, hắn từ trước đến giờ đều cố gắng làm hết sức mình, đạt được kết quả tốt,
cố gắng học tập tất cả các kỹ nghệ mà phụ hoàng cùng sư phụ chỉ dạy cho mình. Mục
đích, chỉ có một, đó là hắn phải làm một vị hoàng đế, phải làm một hoàng đế tốt,
làm cho Vị quốc phát dương quang đại. Đây chính là trách nhiệm cũng đồng thời
là sứ mệnh của mình.
“Sư đệ, còn có chuyện gì cần phân phó sao?” Khương Vấn thật
sự chịu không nổi cái lãnh khí tùy thời tùy chỗ đều có thể phóng thích của sư đệ.
“Tạm thời không có, Vệ vương bên kia đã có hoàng y vệ canh
chừng, tạm thời còn không có động tĩnh gì.” Tư Không Diệp đáp xong liền đứng dậy
chuẩn bị rời đi.
Khương Vấn thấy thế, vội vàng đứng lên, cố ý lớn tiếng nói:
“Bạch huynh hẹn ngày tái kiến.”
Tư Không Diệp biết Khương Vấn chẳng qua là diễn cho người
xung quanh xem, bèn gật đầu, lúc này mới xoay người hướng cửa đi đến. Khi đi
qua bàn của hai gã sai vặt, hắn cước bộ chậm lại, nhìn liếc qua khuôn mặt ngăm
đen bình phàm của hai người đó sau mới vội vàng rời đi.
Khương Vấn cuối cùng thần tình lạnh lùng vẫn ngồi tại chỗ của
mình, đảo chén rượu, uống một ngụm nhỏ, tiếp tục quang minh chính đại ngồi nghe
lén cuộc nói chuyện ở bàn kia.
Tư Không Diệp sau khi rời khỏi Nhất Phẩm cư, liền tìm một chỗ
kín đáo, tay phải đánh một cái, một người chẳng biết từ đâu xuất hiện.
“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.” Người kia vừa tới liền quỳ xuống,
thái độ cung kính hướng Tư Không Diệp hành lễ.
“Đứng lên đi.” Tư Không Diệp hai tay chắp sau lưng, cho phép
người trước mặt đứng dậy.
“Chủ nhân có gì phân phó?”
“Vừa rồi tại Nhất Phẩm cư có gã sai vặt, ngươi đã thấy rõ
chưa?” Tư Không Diệp trầm giọng hỏi, sắc mặt cùng vẻ mặt khó lường.
“Hồi chủ nhân, thuộc hạ đã thấy rõ sở.” Người tới ngữ khí
kiên định trả lời.
“Tra lai lịch bọn họ. Nếu được, hãy sử dụng hắn. Nếu không
đúng, ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy.” Tư Không Diệp mặt không chút thay đổi
vô tình nói ra mệnh lệnh. Tựa hồ, lấy tính mạng của một người là chuyện rất
bình thường.
Kỳ thật, chỉ là một gã sai vặt, chính mình hoàn toàn không cần
phải chú ý nhiều. Nhưng là, gã sai vặt không nên tự cho là đúng, đứng trước mọi
người nghị luận về chuyện hoàng gia, càng không nên nghị luận về hắn tại Tụ Hiền
các. Dù cho có là biện giải cho hắn. Nhưng theo đại cục mà nói, nếu những lời
kia rơi vào lỗ tai của Vệ vương thì rất có có thể khiến cho Vệ Vương đối với việc
ngụy trang nhiều năm của chính mình cũng hoài nghi, và từ đó sẽ ảnh hưởng đến cả
thế cục mà hắn khổ tâm bày ra.
Nhưng nếu dựa vào nhưng lời nói của gã sai vặt tại Tụ Hiền
các thì hành đông này của hắn quả thật sẽ làm mất đi một nhân tài. Chính là,
người như vậy nếu chính mình không thể sử dụng thì nên hủy đi, không cho người
khác dùng.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.” Người tới lĩnh mệnh, lập tức biến
mất trước mặt Tư Không Diệp. Hoàng y vệ ra tay, cơ hồ chưa bao giờ thất thủ.
Đương nhiên, ngốc tử ở Vệ gia kia là ngoại lệ.
Đợi người kia đi rồi, Tư Không Diệp lúc này mới vận khinh
công, đi vào một rừng rậm hướng hoàng cung cách đó không xa.
****
Nhất Phẩm cư, Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi lúc này đã ăn đến mức
bụng căng tròn ngồi trên ghế, hai tay vuốt bụng nói: “Tiểu thư, ợ (0.o)……” Tiểu
Đồng đánh một cái vào bụng, tiếp tục nói, “Ta nghĩ là ta đã ăn nhiều lắm rồi.”
“Tiểu giới, ta cũng là.” Hoàn nhi cũng hai tay vỗ về bụng
chính mình, vẻ mặt thống khổ.
Tiểu Đồng nhìn xem bầu trời ngoài cửa sổ, nói: “Tiểu thư, thời
gian chỉ còn rất ít, chúng ta lại đi shoping đi, thuận tiện tiêu hóa dạ dày, bụng
ta thật sự là căng quá sức chịu đựng rồi.” Ai, chỉ tại đồ ăn tại Nhất Phẩm cư
này quá ngon thôi. Chính mình chỉ mới ăn một miếng đầu tiên, liền sau đó không
thể dừng được. Bất tri bất giác, vốn tưởng rằng hai người tuyệt đối không thế
ăn hết một bàn đồ ăn này, vậy mà trong chốc lát đã bị Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi
hai người tiêu diệt hầu như không còn một mảnh……
“Được a, Tiểu Giới, ta là không có vấn đề gì, chính là ngươi
lúc nãy bị ngã, giờ còn đau không? Đi đường được không?” Hoàn nhi vẻ mặt lo lắng
nhìn Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng khoát tay áo, “Không vấn đề, không vấn đề, dù có
đi thêm một hay mười dặm đường nữa cũng không thành vấn đề.” Tuy nhiên vừa rồi
thật là rất đau, nhưng là nhiều nhất cũng chỉ là sưng vài cục u thôi, còn không
cho có nghiêm trọng đến độ không đi được. Còn nhớ năm đó chính mình diễn vai võ
trang, những vết thương lúc đó mới quả thật là không nhỏ.
“Tốt lắm.” Hoàn nhi thấy tiểu thư không có gì đáng ngại, liền
cũng yên lòng. “Tiểu nhị, tới đây, tính tiền.”
Tiểu nhị nghe vậy, ân cần chạy tới, “Nhị vị, cám ơn đã chiếu
cố, một lượng bạc.”
Tiểu Đồng từ trong ngực xuất ra một khối bạc, “Này, cho
ngươi.”
Tiểu nhị tiếp nhận rồi cười nói: “Cám ơn khách quan, cám ơn
khách quan”. Nói xong liền chạy xuống lầu đưa tiền cho chường quầy.
Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi cũng đứng dậy, ly khai Nhất Phẩm cư.
Khương Vấn vốn còn muốn nghe lén chút gì đó nhưng không nghĩ
tới hai người này lại rất nhanh muốn rời đi. Điều này sao có thể được? Người
thú vị như thế, chính mình còn cùng kết giao một phen nữa là. Vội vàng gọi tiểu
nhị đi tới, ném một thỏi bạc lên bàn rồi rất nhanh chạy xuống lầu.
Đợi tiểu nhị phục hồi tinh thần lại, bên tai đã truyền đến
thanh âm của vị công tử đã đi xa kia: “Không cần thối lại, ngân lượng thừa thưởng
cho ngươi.”
Tiểu nhị lăng ngốc nhìn đĩnh bạc nặng trịch trong tay, tâm
nói: Thức ăn ba lượng bạc, đưa mười lượng bạc, vậy bạc này thưởng không phải là
quá nhiều rồi sao.
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Hoàng Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.