Chương 90
Từ khi cha mẹ báo cho hắn biết số mệnh của Tiểu Đồng, hắn đã
suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, hắn quyết định buông tha. Hắn là thương nhân, hiểu
được lợi ích cái gì nên lấy, cái gì nên bỏ, không làm thâm hụt tiền buôn bán là
nguyên tắc của hắn. Sở dĩ hắn muốn thừa dịp chân còn chưa chìm xuống vũng bùn
quá sâu mà sớm rời khỏi là để tránh khỏi tương lai sẽ hại người hại mình. Không
sai, hắn cũng hiểu rõ cuộc đời này, hắn sẽ hoàn toàn không gặp được nữ nhân nào
hấp dẫn như Tiểu Đồng của hắn. Hắn chỉ có thể đem phần tình cảm này chôn dấu thật
sâu vào đáy lòng, yên lặng nỗ lực.
Thế nhưng cha mẹ bên kia lại ngày đêm ngóng trông hắn thành
thân. Xác thực, với tuổi hắn bây giờ, hắn quả thật không thể tiếp tục kéo dài
thêm nữa. Nếu cứ tiếp túc kéo dài, hắn chỉ sợ mọi người trên phố sẽ bắt đầu lan
truyền tin tức hắn không giữ đạo làm con. Vì vậy, để tạ ơn công sinh thành dưỡng
dục ngày ấy, hắn liền chọn một người có tính cách dịu dàng, tướng mạo thông
minh, một xử nữ đích thực. Nếu nữ nhân hắn yêu không thuộc về hắn, như vậy, hắn
ít nhất cũng muốn tìm một nữ nhân ngoan ngoãn một chút. Thẩm Nhã Tâm bây giờ lại
vừa vặn phù hợp với tất cả yêu cầu thực tại, một người vợ vừa có đức lại có tài
chính là điều kiện lựa chọn tốt nhất. Vì vậy, hắn đã không chút mảy may do dự lựa
chọn nàng.
Ba tháng mùa thu gần đây, một, hai tháng đầu, hắn cố gắng kiềm
chế bản thân mình đến thăm nàng. Thế nhưng mỗi lần đều nhịn không được mà phái
người tới tìm hiểu tình hình gần đây của nàng tốt hay xấu. Thời tiết chuyển lạnh
là lúc hắn lo lắn nàng có hay không mặc nhiều quần áo? Trong lúc Phòng bá bá
lên núi hái thuốc, nàng liệu có hay không tiếp xúc với lạnh, có hay không vì
nghiên cứu y thuật mà quên ăn quên ngủ. Hắn lúc nào cũng như vậy, trong tư tưởng
của hắn, hắn không lúc nào không lo lắng cho nàng. Một thời gian dài, mặc dù hắn
không tự mình đến đây nhưng không ngờ lại hình thành thói quen lo lắng cho
nàng, quan tâm đến nàng.
Vì vậy, khi hắn phát hiện cho dù không gặp mặt, nàng vẫn khiến
hắn lo lắng không yên. Hắn liền không hề kiềm chế, chỉ cần lúc nhàn rỗi sẽ đến
thăm nàng. Về phần Nhã Tâm, trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn, đó là một nữ tử dịu
dàng động lòng người, hơn nữa, không thể không nói, hắn thập phần vừa ý nàng,
ngay cả người hắn luôn bận tâm, lo lắng, nàng cũng lo lắng hết thảy hộ hắn. Thế
nhưng, điều hắn có thể cho nàng cũng chỉ là sự kính trọng, không còn gì khác nữa.
“Đúng vậy, ta đặc biệt thích người chị dâu này. Tạ Khiêm,
ngươi nên hảo hảo đối đãi với nàng, nếu như ngươi dám khi dễ nàng, ta là người
đầu tiên không tha cho ngươi.” Tiểu Đồng vừa nói chuyện, một tay vừa nắm chặt
thành quyền, phe phẩy trước mặt Tạ Khiêm nhằm thị uy.
Tạ Khiêm thấy thế, vội thu hồi những suy nghĩ lộn xộn trong
lòng, trên mặt nụ cười vẫn như cũ nhưng đã có phần sáng sủa hơn. Tuy vậy, chỉ
có bản thân hắn mới biết được, bị người mà mình yêu thương nhưng lại không nhận
ra tình cảm của mình, nói ra những lời như thế là đau khổ thế nào, trái tim quặn
đau thế nào.
“A, ta nào dám a, bây giờ đừng nói là Tiểu Đồng, mẫu thân ta
cũng sắp đặt mọi thứ xong hết thảy rồi, bây giờ mẫu thân không có ở đây, ta cảm
thấy hảo hảo đau thương cho chính tâm tư của mình.” (ta thực ko hiểu lắm câu
này đâu nga~)
“Vậy thì được.” Tiểu Đồng sau khi được cam đoan mới cầm lấy
đôi đũa, tiếp tục giải quyết cái bụng đói của mình.
“Được rồi, lúc nãy ta vào đây nghe Phòng bá bá nói muốn ăn
cái gì ấy nhỉ?”
“A, cái đó hả? Tiểu Đồng nói năm nay muốn làm bánh trôi nước
cho ta ăn.” Lão đầu nhi cuối cùng cũng kết thúc bữa cơm, đặt đũa xuống, vừa
nhai vừa nói.
“Bánh trôi nước? A, thật vậy sao, ta trước đây chưa từng
nghe nói Tiểu Đồng có thể xuống bếp a. Vậy mấy tháng qua, không phải đều là bá
bá người phụ trách bữa ăn hàng ngày sao? Vậy mà chỉ mới mấy ngày không gặp, Tiểu
Đồng đã tiến bộ đến vậy, có thể xuống bếp được?” Tạ Khiêm xong, vẻ mặt kinh ngạc,
chuyện Tiểu Đồng không thể xuống bếp ai cũng biết. Ách, kỳ thực cũng cũng không
phải là mọi người đều biết, tối đa chỉ có những người trong phủ Tạ gia cùng
Phòng bá bá là biết thôi. Vì vậy, chuyện này cũng chẳng phải chuyện bí mật gì.
Hôm nay nghe nói Tiểu Đồng muốn xuống bếp, hắn nhìn Tiểu Đồng tựa như nhìn một
sinh vật lạ vậy.
Tiểu Đồng vừa nghe, trong lòng, lửa giận bùng lên nhìn lão đầu
nhi, sau đó vội vàng biện luận.
“Tạ Khiêm, ngươi cũng quá coi thường người. Cái khác ta
không biết làm nhưng làm bánh trôi nước thì quả thực không thành vấn đề. Huống
hồ chi, các ngươi hẳn là chưa từng được ăn thứ bánh trôi nước như thế này.
Không bằng như vậy đi, đến lễ mừng năm mới, ngươi cùng phụ mẫu mình đến đây. A,
được rồi, tốt nhất là đem cả Nhã Tâm theo luôn, như vậy mới náo nhiệt. Đến lúc
đó, ta sẽ khiến cho các ngươi phải nhìn lại, ta, Diệp Tiểu Đồng cũng không phải
là cái loại cái gì cũng không biết làm. Ít nhất, dù sư phụ không có ở cạnh ta,
ta cũng có thể làm cho mọi người được no bụng.”
Tiểu Đồng nói một mạch từ đầu đến cuối, tựa như đã được chuẩn
bị từ rất sớm. Nói đi cũng phải nói lại, đi tới cổ đại này, việc không được xuống
bếp luôn là nỗi khổ tâm của nàng. Kỳ thực, ở hiện đại, nàng còn có thể làm được
một vài món ăn đơn giản. Thế nhưng tới cổ đại này, nàng căn bản không có cách
nào phát huy khả năng của mình. Dù cho có biết phương pháp nấu nhưng không có đất
dụng võ thì cũng như không. Chỉ mỗi việc dùng gỗ củi để nhóm lửa đã triệt để
làm khó nàng. Củi gỗ không giống gas, không thể lúc nào cũng có khả năng khống
chế được lửa. Vì vậy, dù có năng lực nhưng nàng không thể làm gì được. Rơi vào
đường cùng, nàng đã để cho lão đầu nhi làm cơm giúp nàng
“Phải phải phải, tuy rằng ta không ôm kỳ vọng quá lớn nhưng
Tiểu Đồng đã tự tin như thế thì ta tốt xấu gì cũng nên giữ thể diện cho ngươi,
nhất định sẽ cỗ vũ ngươi. Hôm nay trở về ta sẽ nói với phụ thân cùng nương của
ta. Về phần Nhã Tâm, nàng ấy chỉ sợ là sẽ không được.”
Tạ Khiêm biểu tình tựa như miễn cưỡng tiếp thu, thấy thế, Tiểu
Đồng cảm thấy càng ngày càng ấm ức. Thế nhưng nàng thực sự không cách nào phản
bác, nàng xác thực sẽ không xuống bếp. Dù nàng muốn cũng không có biện pháp
nào. Bất quá… “Vì sao Nhã Tâm không thể tới?” Tiểu Đồng vừa nghe, vội vã hỏi.
“Phụ thân cùng nương ta hôm trước đã đặt chỗ trước, 20 tháng
3 sẽ thành hôn. Vì vậy. dựa theo tập quán, trước khi thành thân, ta không thể gặp
mặt Nhã Tâm.”
Tạ Khiêm khi nói lời này, đôi mắt khẽ hạ xuống nhằm che giấu
tâm sự buồn bã dưới đáy lòng. Thế nhưng trong giọng nói, hắn lại miễn cưỡng làm
ra một chút hưng phấn cùng chờ đợi, chỉ vì hắn một chút cũng không muốn để Tiểu
Đồng phát hiện ra tâm trạng bất thường của mình.
“Đã chọn ngày lành? Sao nhanh vậy? Thật tốt quá! Chúc mừng
ngươi!”
Đối lập với sự buồn bã của Tạ Khiêm, Tiểu Đồng nghe xong, khẩu
khí nói chuyện trở nên kinh ngạc vui mừng, còn có một chút nhảy nhót cùng hưng
phấn. Tuy rằng, từ khi làm Vệ Yên Nhiên đến nay, nàng đã từng được tham gia một
lễ thành hôn long trọng. Thế nhưng, không thể không nói, lễ thành hôn kia của
nàng chỉ có thế dùng từ hỏng bét để hình dung, không chỉ không có vui sướng,
ngược lại toàn bộ quá trình lại khiến cho người khác chỉ cảm thấy áp lực cùng
khẩn trương. Mà lễ thành hôn của Tạ Khiêm
đích thực là lễ kết hôn dân gian, như vậy hỏi nàng sao không mong đợi
cho được? Mặc dù trong phim truyền hình ở hiện đại, Tiểu Đồng cũng xem như là
thấy không ít, nhưng hôm nay có thể có cơ hội tận mắt thấy hôn lễ ở cổ đại, như
vậy hỏi nàng sao không phấn khích?
“A,” Tạ Khiêm mặc dù là cười thế nhưng khóe môi lại cứng ngắc
nói, “Cùng vui cùng vui, ta hôm nay đến đây là phụng theo lời phụ thân cùng
nương đưa thiếp mời cho cả hai, bọn họ hy vọng Phòng bá bá và Tiểu Đồng sẽ đến
đúng giờ.”
“Ngươi yên tâm, ta Phòng bá bá nhất định đúng giờ trình diện.”
Tiểu Đồng đứng dậy, vi đi vài bước, chặn ngang bản thân Tạ Khiêm trong tay cầm
nhiều thiệp mời, sau đó liền cước bộ nhẹ nhàng mà ngồi trở lại. Một mảnh mừng rỡ
mà tình cảm tất nhiên là không cần nói cũng biết.
-oOo-
Ngày thứ hai, Tiểu Đồng sáng sớm đã ở trên đường phố để chọn
mua nguyên liệu nấu ăn làm bánh trôi nước. Lần này, nàng hạ quyết tâm nhất định
lấy lại được một chút thể diện. Tuy rằng, kỳ thực cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa
từng nghĩ đến việc không xuống bếp sẽ mất mặt.
Ngày thứ ba là ngày mà Vị quốc cho là tết dương lịch. Chưa đến
trưa, Tạ Khiêm đã sớm tới chỗ ở Tiểu Đồng. Phụ thân của Tạ Khiêm cùng lão đầu
nhi, hai người ngồi trên trong phòng vừa uống trà vừa chơi cờ, Tạ mẫu cùng Tạ
Khiêm hai người tâm tình sung sướng tới giúp Tiểu Đồng làm chè trôi nước. Mặc
dù Vị quốc không có sách dạy làm bánh trôi nước nhưng cách làm đơn giản đã khiến
Tạ mẫu cùng Tạ Khiêm quyết định muốn học.
“Ta đang tự hỏi không biết bánh trôi nước trông như thế nào,
hoá ra nó chỉ đơn giản như vậy, thảo nào Tiểu Đồng làm được.” Tạ Khiêm đứng bên
cạnh cho nhân vào quấn, trong miệng còn không quên trêu chọc Tiểu Đồng vài ba
câu.
“Hừ quấn thì đơn giản rồi thế nhưng để làm được nhân bánh
bên trong mới là khó”. Tiểu Đồng nhớ tới thời gian sống cùng bà ngoại, tuy rằng
bình thường bởi vì việc học nặng nề, nàng không thể giúp bà ngoại được gì nhưng
hàng năm, tiết nguyên tiêu, bà ngoại đều cho Tiểu Đồng cùng làm bánh trôi nước
ăn. Vì vậy, chi có tiết nguyên tiêu hằng nằm là Tiểu Đồng không thể ngồi nhìn
không, nàng dù nhỏ nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, thường xuyên giúp đỡ bà ngoại
làm nhiều nhân bánh, cũng bởi vì thế mà Tiểu Đồng đối với việc làm bánh trôi nước
rất nắm chắc.
”Đúng vậy, nếu như một chút khó khăn cũng không có, vậy
ngươi cũng không cần làm cho chúng ta ăn.” Tạ Khiêm tựa như nhận thức mà thở
dài nói.
“Được rồi, gói nhân bánh nhanh lên một chút, sắp tới lúc bỏ
vào nồi rồi. Đến bây giờ mà cũng chỉ mới gói được chừng này.” Tạ mẫu nhìn phần
đã được gói hoàn thành trong đĩa cũng không tính toán nhiều, vội vã giục nói.
“Bá mẫu, người nói sai rồi. Người nhìn bánh trôi nước hiện tại
có vẻ rất nhỏ nhưng một hồi nữa nấu xong, chúng nhất định nở ra, to hơn ít nhất
hai, ba lần so với hiện tại. Đến lúc đó a, người e rằng chỉ ăn không được bao
nhiêu liền cảm thấy no rồi,” Tiểu Đồng vừa nghe liền biết Tạ mẫu là sợ ít quá,
một lát nữa sẽ không đủ ăn.
“Ác?” Tạ bá mẫu nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, “Thì ra là thế,
ta chỉ sợ lát nữa chúng sẽ nhỏ đi mất.”
“Người cứ yên tâm đi, cái này tuyệt đối chỉ có nhiều chứ
không ít.” Tiểu Đồng cười đau khổ cam đoan.
Tạ Khiêm nhìn nương đi theo Tiểu Đồng như vậy quả thực trông
giống như là một bức tranh vui vẻ, trong lòng vui sướng đến không nói nên lời
nhưng cũng xen lẫn một chút thống khổ không thể nói rõ.
-oOo-
Đến trưa, Tiểu Đồng, lão đầu nhi, cùng Tạ Gia vây quanh một
bàn, tất cả đều hài lòng ngồi ăn tiệc tết nguyên tiêu.
Tiểu Đồng làm bánh cũng không nhiều, cái ngon lành nhất là
bánh nhân thịt cùng hạt vừng. Thế nhưng, lão đầu nhi cùng Tạ Gia lại rất hài
lòng.
Sau cùng tổng cộng khoảng chừng một trăm năm mươi mốt chiếc
bánh trôi nước rốt cuộc cũng bị năm người ắn hết, không còn cái nào.
Tiểu Đồng lúc đó thật kinh ngạc, phải biết rằng, nàng làm
bánh trôi nước to cỡ hai quả nho lớn nên chỉ ăn được bảy, tám miếng là nàng cảm
thấy no rồi. Mà Tạ Khiêm cùng mọi người lại cùng nhau ăn hết sách. Không thể
không nói bọn họ thật sự rất cho nàng mặt mũi.
-oOo-
Bữa trưa qua đi không lâu, ba người Tạ Gia rời đi. Kể từ đó,
cảnh tượng náo nhiệt của buổi trưa và sự lạnh lẽo của ban đêm đã hình thành nên
sự đối lập rõ nét. Bất quá tay nghề lão đầu nhi cũng thực tốt, cơm tất niên bây
giờ trông thật phong phú ngon miệng. Tiểu Đồng vốn vì buồn tẻ mà không có ý muốn
ăn nhưng khi nhìn thấy những món ăn mà lão đầu nhi làm, tất cả buồn tẻ đều tan
thành mây khói. Nàng đem tất cả những gì không vui ném vào chuyện ăn uống,
không ngừng cắn, xé món ăn.
-oOo-
Ban đêm, trăng tròn nhô lên cao, trăng sáng sao thưa, Tiểu Đồng
sau khi ăn cơm tối xong, không giống như thương lệ, vào phòng nghiên cứu y thuật
mà lấy một cái ghế ra đặt giữa hành lang, ngẩng đầu nhìn lên trời. Một trận gió
lạnh thổi qua hành lang khiến ánh lửa trong chuỗi đèn lồng đỏ trên hành làng chập
chờn không ngớt.
Tính thời gian, nàng tới cổ đại này nửa năm rồi. Không biết
cha mẹ ở hiện đại sau khi nghe tin bản thân chết thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Hay có lẽ sẽ giống như nàng tưởng tượng vậy,
linh hồn của Vệ Yên Nhiên sẽ xuyên qua tới hiện đại?
Nàng nhớ, hồi ở hiện đại, trong khoảng thời gian bà ngoại
còn sống, hàng năm, vào dịp năm mới, nàng đều ở cùng bà ngoại. Thỉnh thoảng mẹ
nàng có trở về nhưng cũng chỉ là tình cờ mà ghé. Trong suốt mười năm, số lần mẹ
nàng về thăm nàng nhân dịp năm mới có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong lúc nhất
thời Tiểu Đồng đột nhiên vô cùng nhớ bà ngoại của nàng, còn cả ba mẹ nàng nữa,
mặc dù từ lúc năm tuổi đến giờ, họ đã chẳng còn quan tâm hay thương yêu gì nàng
nữa.
Lão đầu nhi ở phía sau Tiểu Đồng, nhìn thân ảnh cô đơn, lẻ
loi kia một lúc lâu, cuối cùng lão bất đắc dĩ thở dài.
“Tiểu Đồng, nếu ông trời đã an bài ngươi tới đây, vậy đây là
số mệnh của ngươi. Vô luận ngươi có mong nhớ thế nào người thân hay thế giới
kia của ngươi thì tất cả cũng đã trở thành quá khứ. Mà ngươi, cũng chỉ có thể lấy
hết dũng khí của mình mà tiếp tục bước về phía trước.”
Tiểu Đồng nghe tiếng liền quay đầu lại, nàng nhìn thấy sư phụ
xuất hiện cũng không có nửa phần kinh ngạc, nàng biết sư phụ rất quan tâm đến
nàng tuy rằng nàng không rõ vì sao.
“Sư phụ, ta thực sự trở về không được sao?”
Lão đầu nhi nghe vậy liền khẽ hạ tầm mắt xuống, không hề biểu
đạt, chỉ là chậm rãi đi tới bên người Tiểu Đồng. Tiểu Đồng thấy thế, tất nhiên
là minh bạch, sự trầm mặc của sư phụ chính là câu trả lời. Nàng quả nhiên là
không thể trở về được.
“Tiểu Đồng, sư phụ kể cho ngươi nghe về một người”
“A? Sư phụ cũng sẽ kể chuyện xưa? vậy người kể cho ta nghe một
chút xem.”
Tiểu Đồng trong mắt đột nhiên nổi lên một tia hứng thú. Lão
đầu nhi kể chuyện xưa? Nàng quả thật rất muốn nghe.
“Ngươi hẳn là biết, sư phụ có rất nhiều đồ đệ.” Lão đầu nhi
không để ý tới sự trêu chọc của Tiểu Đồng mà nói.
“Dạ, đã từng nghe Tạ Khiêm nói qua.” Tiểu Đồng gật đầu, ý bảo
lão đầu nhi tiếp tục nói.
“Hiện nay những đồ đề kia của sư phụ, mấy năm trước đều đã
xuất sư. Bọn họ mỗi người đều xuất thân cao quý. Thế nhưng, sư phụ không phải
vì vậy mà nhận bọn họ làm đồ đệ. Sư phụ là bởi vì mỗi người trong bọn họ đều rất
có thiên phú dị bẩm, nhưng quan trọng hơn là bọn họ đều có một cái tâm chính trực.”
Tiểu Đồng đến đây, trong mắt vẫn càng hiện lên vẻ mặt chờ
mong, hiển nhiên nàng cũng không biết sư phụ rốt cuộc muốn nói cái gì.
“Trong đó, nhị đồ đệ là người mà ta cảm thấy đắc ý nhất. Hắn
mặc dù xuất thân cao quý, nhưng mệnh cũng rất khổ. Gia đình hắn tuy rằng thân
phận cực cao thế nhưng đến đời phụ thân hắn lại trở nên thua kém so với những
người đi trước. Một vài người lén lút, âm thầm cấu kết với nhau khiến phụ thân
chỉ có mình hắn là con trai nối dõi. Ngay cả mẫu thân hắn, kể từ khi hắn mới bốn
tuổi đã bị người ta giết chết.”
“A? Thật đáng thương, vậy sau này thế nào?” Tiểu Đồng khẽ
cau đôi mày lại, vẻ mặt hiếu kỳ đợi kết quả.
“Đấn khi phụ thân hắn phát hiện ra âm mưu đó thì tất cả đã
không còn cứu vãn được nữa. Vì vậy phụ thân hắn đã tuyên bố với bên ngoài là
thân thể hắn nhiễm bệnh nghiêm trọng nhưng từ nhỏ đã len lút đem hắn tới chỗ
ta. Ta đem một thân bản lĩnh của mình truyền thụ cho hắn, chỉ hy vọng tương lai
sau khi học thành tài có thể thu hồi lại hết thảy sự nghiệp từ tay kẻ phản bội,
một lần nữa chấn chỉnh gia uy.”
Nói đến đây, lão đầu nhi dừng lại một chút sau đó tiếp tục
nói: “Hài tử kia là đệ tử mà ta cảm thấy tốt nhất. Mùa đông khắc nghiệt, hắn chỉ
mặc một chiếc áo mỏng, một mình một người ở trong núi luyện công. Vì vậy, bây
giờ, hắn là người có võ công cao nhất trong tất cả các đệ tử của ta. Đương
nhiên, không chỉ ngoài võ công, tất cà những thứ mà ta truyền thụ cho nó, nó đều
cố gắng học thành. Ta đã từng hỏi qua hắn, ”Ngươi vì sao phải khắc khổ như vậy.”
hắn cho ta câu trả lời rằng ”Trọng trách con gánh trên vai nhiều hơn gấp nhiều
lần so với người khác, bởi vậy, con chỉ có thể giống như bây giờ, cố gắng hết sức.”
Khi đó hắn chỉ có tám tuổi, ánh mắt cũng dị thường kiên định, tuổi còn nhỏ mà
đã phải mang gánh nặng trên vai, gánh nặng chấn hưng gia nghiệp. Hiện tại nghĩ
lại, ta quả thật không thể tưởng nổi. Sau đó, đến khi hắn mười lăm tuổi, phụ
thân hắn rốt cục cũng chết vì bệnh. Nói là chết vì bệnh nhưng thực chất là bị
người ta dùng thuốc độc dần dần mà chết. Trùng hợp khi đó, hắn cũng học thành
tài mà về nhà. Vì vậy, hắn liền thuận theo mà tiếp nhận tất cả từ phụ thân,
khơi mào hàng vạn hàng nghìn gánh nặng kia. Mỗi ngày hắn đều phải cẩn thận,
canh phòng nghiêm ngặt, cố thủ, trù tính mưu đồ. Chịu đựng tất cả, cuối cùng, hắn
cũng có thể chính tay đâm chết thủ phạm giết hại phụ thân hắn.”
Tiểu Đồng tuy nghe hiểu câu chuyện nhưng cũng không rõ lão đầu
nhi muốn nói với nàng cái gì? “Hiện tại hắn coi như đã hoàn thành việc trừ bỏ kẻ
tiểu nhân đó, vậy lẽ ra sẽ không cần phải lo lắng chứ.”
“Ai, Tiểu Đồng! Tuy là nói như thế nhưng nhiều năm đã khiến
hắn dưỡng thành một tính cách rất là kỳ quặc.” Lão đầu nhi đặt một tay lên vai
Tiểu Đồng, hết sức thành khẩn mà nói rằng, ”Nhị ta đồ đệ ta sau này có thể sẽ
phải giao cho ngươi dạy dỗ. ”
Tiểu Đồng vừa nghe, càng thêm không hiểu gì hết, “Sư phụ, ý
người là gì? Chẳng lẽ người muốn con nói chuyện với nhị sư huynh? Để ta giúp
ngươi quản giáo hắn?”
Nhưng, lão đầu nhi chỉ cười thần bí, cũng không đáp lại, chắp
tay sau người, xoay lưng rời đi.
“Phật viết, không thể nói!”. Thân ảnh dần rời xa, Tiểu Đồng
nghe được một câu khiến nàng càng thêm lọt vào sương mù.
Hành lang càng vắng vẻ, chỉ còn Tiểu Đồng ngồi ở trên ghế, vẻ
mặt mạc danh kỳ diệu (ko hiểu gì cả) dường như có chút suy nghĩ về bóng lưng rời
đi của lão đầu nhi. Nàng thật không rõ, sư phụ hôm nay là ý gì?
-oOo-
Trong hoàng cung, vì hôm nay lễ mừng năm mới mỗi năm một lần
nên mỗi nơi trong hoàng cung đều tràn ngập trong không khí phấn khởi, vui mừng.
Tất cả các cung điện trong hoàng cung đều được trang trí bằng những đèn lồng
màu đỏ.
Tư Không Diệp đã sớm rời khỏi bữa tiệc. Hắn để cho toàn bộ mọi
người lui ra, một mình một người tới Phượng Nghi cung.
Phượng Nghi cung lúc này yên tĩnh không tiếng động bời vì
toàn bộ cung nữ thái giám lúc này đều đang vui tươi hớn hở đi dạ tiệc. Tuy rằng,
bọn họ cũng không thể ngồi chung với hoàng thượng cùng cung phi nhưng bọn họ
cũng có bữa tiệc ở ở ngự hoa viên. Đây là quy củ trong cung, tất cả chủ tử cùng
cung nữ thái giám đều có thể tham gia yến hội.
Tư Không Diệp chậm rãi bước đi thong thả hướng tới tẩm cung
của Phượng Nghi cung, ngoại trừ đèn lồng trên hành lang, trong tẩm cung cũng chỉ
có một mảnh hắc ám bao phủ. Hắn là người luyện võ, ban đêm cũng có thể hành tẩu
như thường. Hắn bước tới bên chiếc giường, nằm xuống. Dường như vì quá mệt mỏi
mà nhắm hai mắt lại, một tay che mắt. Vào lúc này, trong đầu hắn hiện lên một
khuôn mặt tuyệt mỹ, hai mắt trong suốt, cánh mũi thẳng xinh đẹp cùng đôi môi mọng
đỏ.
Yên Nhiên, ngươi hiện tại ở nơi nào? Có khỏe hay không?
Tư Không Diệp phải thừa nhận rằng, từ khi chấp chính đến
nay, hắn thường xuyên nhớ tới ngốc tử kia. Mặc dù, tất cả mọi thứ đều đã thuộc
về hắn nhưng hắn không cam lòng. Không cam lòng bị một nữ nhân lừa dối. Lại
càng không không cam lòng Yên Nhiên lại không coi hắn vào đâu mà trốn thoát.
-oOo-
Trong lúc đó, cách Phượng thành không xa, Khương Vấn đang đến
một nhà trọ bình dân mong mỏi tìm được
Tiểu Đồng trong danh sách tên người nghỉ tại quán, tự hỏi, Tiểu Đồng ngươi rốt
cuộc ở nơi nào? Hiện tại có khỏe hay không? Nngày mai ta sẽ tới Phượng thành, đến
lúc đó có phải hay không có thể tìm thấy ngươi ở nơi đó?
Phía sau, Tiểu Yến đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Khương Vấn một
mình ngồi ngẩn người nhìn ra xa. Hắn nhẹ nhàng đi tới phía sau, nhắc nhở: “Chủ
tử, đêm đã khuya, nên sớm đi nghỉ.”
”Ta còn chưa muốn ngủ”. Khương Vấn không có quay đầu lại, vẫn
như cũ, ngắm trăng mà trả lời.
“Tuy ta không biết chủ tử muốn tìm ai, thế nhưng, người dù
sao vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt thì mới có tinh thần tìm người, có đúng không?”
Tiểu Yến vẻ mặt lúng túng, từ ngày theo chủ từ rời kinh
thành tới nay, bọn họ hầu như chưa từng ngừng nghỉ ngơi, một đường đi tới biên
cảnh. Mỗi ngày hầu như chưa ngồi vào ghế đã phải đi tìm người. Liên tiếp mấy
ngày, ngừơi dù có kiên cường đến mấy
nhưng nhất định cơ thể cũng sẽ chịu không nổi a. Điều này cũng làm cho Tiểu Yến
không thể không lo lắng.
”Tiểu Yến, ngươi yên tâm, ta trong lòng hiểu rõ.” Khương Vấn
nghe vậy lúc này mới không nhìn về phía xa nữa mà ngược lại nhìn về phía Tiêu Yến,
“Mấy ngày nay, khổ cực cho ngươi rồi.” Hắn từ trong tận đáy lòng nghĩ, mặc dù
Tiểu Yến đi theo hắn thế nhưng hắn không thể không cảm phục lòng trung thành
này. Từ nhỏ cũng chưa có ai đối xử với hắn như vậy. Vì vậy, Tiểu Yến nhất mực
trung thành đối với hắn như vậy khiến hắn từ trong thâm tâm cảm thấy rất biết
ơn.
“Chủ tử, ta không khổ cực. Chủ tử thật ra mấy ngày nay mới
khổ cực. Không bằng như vậy, ngươi muốn tìm ai, nói cho ta biết, ta sẽ tìm người
giúp ngài tìm kiếm. ” Đôi mắt Tiểu Yến
sáng lên, lời nói mang theo vài phần hưng phấn.
“Không cần, trên thực tế, người mà ta muốn tìm, mặt mũi như
thế nào ngay cả ta cung không biết.”
Đôi mắt Khương Vấn thềm vài phần ảm đạm rồi lập tức nói, “Được
rồi, không nói điều này nữa, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi. Ta cũng muốn nghỉ
ngơi một lát.”
”Dạ vâng, ta đây liền lui xuống.” Tiểu Yển dứt lời liền chuyển
hướng ly khai.
Buổi đêm vẫn là một màn yên lặng, khách điêm cũng treo đèn lồng
đỏ, ánh nến lung linh trong gió, cảnh đêm lộ ra vẻ tịch mịch cùng yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Hoàng Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.