Chương 117
Một khắc khi bóng tối bao trùm, Tiểu Đồng rốt cục nhịn không
được mà vô thanh vô tức khóc lên……
Nước mắt vốn từ trước đến giờ chưa từng rơi vì điều gì đột
nhiên không ngừng chảy xuống. Kể từ lúc Tiểu Đồng bước chân vào cổ đại, đây là
lần đầu tiên nàng cảm thấy yếu ớt đến không thể chịu nổi. Thẳng đến khi nước mắt
làm ướt hết chăn, gối, nệm, thẳng đến khi nàng khóc đến mức thiếp đi lúc nào
không hay, ngay cả khí lực khóc đều không còn, tiếng khóc mới ngừng vang……
oOo
Sớm hôm sau, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên trở nên âm u,
mây đen rậm rạp, áp suất thấp âm trầm ép đến nỗi khiến người khác thở không nổi.
Tiểu Đồng mờ mịt mở mắt, khẽ liếc nhìn sắc trời bên ngoài liền
nghĩ rằng hẳn trời vẫn còn sớm nên nhắm mắt ngủ tiếp.
Cứ như vậy, nàng ngủ đến khi đầu óc cảm thấy choáng váng mới
tỉnh lại.
“Nương nương, ngài tỉnh chưa ạ?” Thanh âm của Tẩm Tuyết từ
bên ngoài truyền đến.
Tiểu Đồng vẫn như trước nhìn bầu trời bên ngoài, sau đó nói:
“Trời còn sớm, ta muốn ngủ thêm một chút nữa.” Nói xong, nàng lại vùi mình vào
trong chăn.
“Nương nương, giờ không còn sớm, đã qua trưa rồi.” Tẩm Tuyết
nghe vậy, vội vàng mở miệng nhắc nhở, ngôn ngữ cũng mang theo vài phần ý cười.
“Quá trưa?” Ngữ khí của Tiểu Đồng không khỏi có chút kinh ngạc,
“Trời ngoài vẫn còn tối, sao lại quá trưa?”
“Cũng không phải là quá trưa rồi.” Sơ Ảnh cầm trong tay chậu
rửa mặt tiến vào, “Nhưng, nương nương, ngài vẫn là nên dậy sớm một chút. Từ
công công ở nội vụ phủ đã sớm đem sổ sách tới rồi. Y đợi nửa ngày vẫn chưa thấy
ngài dậy nên đã về trước rồi.”
“Phải a, nương nương, bây giờ nhìn sắc trời như vậy có vẻ là
sắp mưa.” Tẩm Tuyết từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc phượng bào màu lam,
“Nương nương, hôm nay mặc cái này được không?”
“Ừ, cái đó cũng được.” Tiểu Đồng vừa nói vừa đứng lên, bước
lại tiếp nhận phượng bào, mặc từng thứ từng thứ một vào người.
“Lúc nãy ta tỉnh lại nhìn sắc trời bên ngoài còn tưởng rằng
trời vẫn còn chưa sáng chứ.” Tiểu Đồng vừa nói vừa mặc quần áo.
Đợi đến khi thắt lưng đã được buộc chặt, Tiểu Đồng liền đi rửa
mặt, sau đó bước đến trước gương đồng, “Sơ Ảnh, không cần ăn mặc nghiêm túc như
vậy, dù sao cũng chẳng có người nào đến, không cần phải buộc như vậy.”
Tối hôm qua mới gây náo loạn với Tư Không Diệp một cái, nàng
nhìn bộ dạng hắn như vậy, sợ là tức giận không nhẹ, phỏng chừng mấy ngày tới, hắn
sẽ không đến đâu.
“Nương nương……” Sơ Ảnh nghe vậy, dường như muốn nói cái gì
đó nhưng lại thôi.
“Nương nương, chuyện tối hôm qua … ngài không có việc gì chứ
ạ.” Tẩm Tuyết mau mắn nói, thấy Sơ Ảnh tựa hồ không biết mở miệng thế nào, nàng
liền vội vàng khai khẩu trước.
“Không có việc gì. Ta có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Tiểu
Đồng nghe vậy, trong lòng ngoan cố, bướng bỉnh nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như
không có chuyện gì xảy ra.
“Kỳ thật nương nương, ngài thực không nên tức giận hoàng thượng.
Chúng ta ai cũng đều thấy, trong lòng hoàng thượng có ngài.” Tẩm Tuyết vừa cẩn
thận nói, vừa quan sát sắc mặt của Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng cũng không biểu hiện ra điều gì, chỉ bình tĩnh nói
một câu: “Trong lòng hắn có rất nhiều người.” Nói xong, nàng liền không nói
thêm gì nữa.
oOo
Dùng xong ngọ thiện, Tiểu Đồng nghĩ, sau này, cứ mỗi ngày đều
phải ở Phượng Nghi cung ăn mặc như thế này chắc nàng nóng nực đến chết mất. Đột
nhiên, trong đầu nàng loé lên một ý tưởng, muốn làm gia cư phục (bộ đồ mặc ở
nhà) hiện đại, nghĩ xong liền làm là phong cách của Tiểu Đồng, nàng vội vàng lấy
bút đến, viết viết vẽ vẽ lên giấy.
Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết đều rất tò mò, hai người một tả một hữu
đứng bên cạnh nhìn.
“Hoàng hậu nương nương, ngài đang vẽ cái gì vậy?” Tẩm Tuyết
mở to hai mắt tò mò hỏi.
“Hắc hắc, đây là gia cư phục ta tự thiết kế.” Tiểu Đồng thần
bí cười, trong lòng cũng thêm vài phần cười trộm.
“Gia cư phục?” Tẩm Tuyết cùng Sơ Ảnh hiển nhiên còn chưa
nghe hiểu, hai người đều là vẻ mặt tự hỏi.
“Tức là khi nào chúng ta không ra khỏi cửa thì có thể mặc ở
nhà. Đợi lát nữa, ta vẽ xong sẽ nói cho các ngươi, các ngươi chỉ cần cho người
đi làm vài bộ đầu tiên cho ta là được.” Tiểu Đồng nói xong, đảo mắt công phu,
cuối cùng cũng hạ bút.
Tiểu Đồng thổi thổi cho khô mực rồi sau đó giao cho Sơ Ảnh
cùng Tẩm Tuyết, nói một chút vải dệt cần làm cùng cách may rồi để các nàng phân
phó người đi làm.
Thời gian tiếp theo, Tiểu Đồng cũng không nhàn. Nàng cầm lấy
sổ sách nội vụ phủ đem đến đối chiếu.
Tuy nàng không phải chuyên gia tài chính nhưng ít nhất chỉ cần
đổi các con số này sang những con số Ả Rập, nàng liền hiểu được. Nếu dựa theo
các con số trong những sổ sách này viết, chỉ sợ dù có mười ngày nửa tháng, nàng
cũng tính không xong, đó là chưa kể nàng vừa nhìn thấy những kí tự này liền cảm
thấy hoa mắt chóng mặt. Vì vậy, nàng dùng những con số Ả Rập, viết lại sổ sách
một lần, sau đó bắt đầu tỉ mỉ đối chiếu. Thấy chỗ nào không đúng, nàng liền
không quên đánh dấu vào sổ sách ban đầu.
Kể từ lúc đó, cả ngày nàng bận rộn hẳn lên, bất tri bất giác,
trời đã về đêm.
…
Tiểu Đồng đang ở trong điện dùng bữa, không nghĩ tới Tiểu
Toàn Tử lại đột nhiên đến xin được gặp mặt.
“Nô tài khấu kiến hoàng hậu nương nương.” Tiểu Toàn Tử vừa
tiến vào liều khấu đầu hành lễ.
“Đứng lên đi, chẳng biết công công đến đây có chuyện gì?” Tiểu
Đồng vừa hỏi vừa dùng bữa.
“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, là hoàng thượng phân phó nô
tài đưa khởi cư chú tới.” Tiểu Toàn Tử nói xong liền không ngừng trộm nhìn sắc
mặt Tiểu Đồng.
Chỉ tiếc, Tiểu Đồng trên mặt không có một chút biến hóa.
Khởi cư chú là phiên bài của phi tử của hoàng đế mỗi tối, nó
được đưa tới tay hoàng hậu dưới dạng một quyển sách nhỏ. Bình thường, phi tần
được hoàng thượng lâm hạnh phải có sự chấp nhận của hoàng hậu mới được cho
phép.
Vì vậy, nếu hoàng hậu không chịu đóng dấu Phượng ấn, như vậy,
đêm đó, phi tử kia sẽ không được hoàng thượng lâm hạnh.
Trước kia, lúc Tiểu Đồng giả trang ngốc hoặc không có ở
trong cung cũng không có cái gọi là Khởi cư chú. Hôm nay Tiểu Đồng chính thức
chấp chưởng Phượng ấn, quy củ khởi cư chú này tự nhiên sẽ phục hồi.
“Lấy đưa tới đây.” Tiểu Đồng cử chỉ tao nhã đưa tay ra, ý bảo
Tiểu Toàn Tử đem khởi cư chú đến.
Tiểu Toàn Tử thấy thế, vội cung kính hai tay dâng lên.
Tiểu Đồng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thuận tay cầm đi.
Nàng mở ra nhìn nhìn, thuận miệng hỏi: “Có phải là chỉ cần ấn một cái là được?”
“Đúng ạ.” Tiểu Toàn Tử rõ ràng có chút thấp thỏm, vị hoàng hậu
nương nương này không biết trong lòng nghĩ gì. Từ nãy đến giờ, nàng cả người trấn
tỉnh, một chút phản ứng đều không có, giống như sớm đã xem đây là một chuyện
bình thường. Nhưng hoàng thượng lại ra lệnh cho hắn, sau khi trở về nhất định
phải đem từng phản ứng của hoàng hậu nương nương bẩm cáo lại cho y. Tiểu Toàn Tử
lúc này trong lòng mờ mịt, hắn có thể bẩm cáo cho hoàng thượng là vẻ mặt của
hoàng hậu nương nương không có biểu tình sao? Nhưng, quả thật, ngoài trừ đáp án
này, hắn thật sự không nghĩ ra được cách hình dung nào khác.
Tiểu Đồng cũng không chú ý đến biểu tình của Tiểu Toàn Tử.
Nàng dùng cơm xong liền xoay người đứng dậy, đi vào lấy Phượng ấn, vẻ mặt không
chút do dự ấn xuống. Sau đó đem sách trả lại cho Tiểu Toàn Tử, “Tốt lắm, ngươi
đi xuống trước đi.”
Tiểu Toàn Tử nghe vậy, lại không quên liếc nhìn Tiểu Đồng
thêm cái nữa, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh như thường, bất đắc dĩ, hắn đành
mang theo thất vọng thối lui. Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, ai, chỉ sợ là,
hôm nay, hoàng thượng sẽ cáu kỉnh mãi không thôi.
oOo
Quả nhiên, sau khi trở lại Thanh Long cung, Tiểu Toàn Tử tất
nhiên là đi đến gặp Tư Không Diệp.
“Thế nào? Hoàng hậu phản ứng ra sao?” Tư Không Diệp còn chưa
dùng xong bữa tối, vừa thấy Tiểu Toàn Tử tiến vào điện liền lập tức ngừng lại,
trực tiếp khoát tay áo cho y miễn, căng mắt ra, vội vàng hỏi y.
“Ách…… Hoàng thượng……” Tiểu Toàn Tử ấp úng chẳng biết giải
thích như thế nào.
“Ngươi thật ra muốn nói gì a, hoàng hậu lúc ấy rốt cuộc có
biểu tình gì?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương lúc ấy…… thực
bình tĩnh.” Tiểu Toàn Tử cẩn thận châm chước nửa ngày, cuối cùng tìm được một từ
ôn hoà để hình dung.
Thực bình tĩnh? Tư Không Diệp vừa nghe, khuôn mặt tuấn lãng
liền lập tức âm trầm vài phân nhưng lập tức lại bình thường, trong ánh mắt tràn
đầy hy vọng hỏi: “Vậy nàng có nói gì không?”
“Không có, hoàng hậu nương nương chỉ hỏi một câu, có phải chỉ
cần ấn là được.” Ông trời làm chứng, tất cả những gì Tiểu Toàn Tử nói tuyệt đối
là sự thật.
Nhưng, hắn vừa nói xong, Tư Không Diệp liền đánh một quyền
lên bàn, trong lòng nhất thời lửa giận bừng bừng. Hắn thầm mắng Tiểu Đồng thật
sự là một nữ nhân không lương tâm!
Không dùng vãn thiện nữa, hắn hiện tại chỉ thầm nghĩ muốn vọt
tới trước mặt Tiểu Đồng mà hung hăng chất vấn nàng.
“Tiểu Toàn Tử, đi, bãi giá Phượng Nghi cung.” Tư Không Diệp
ngữ khí không thiện nói xong liền bước ra ngoài.
“Ai, nhưng, nhưng hoàng thượng, vãn thiện người còn chưa
dùng xong.” Tiểu Toàn Tử liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn cơ hồ còn chưa đụng đến
miếng nào, trong mắt tràn đầy đáng tiếc. Mĩ vị giai hào, lãng phí thật không tốt
a.
“Không cần, cho người thu dọn đi.” Tư Không Diệp đầu cũng
không quay lại mà phân phó, bước chân phía dưới vẫn không ngừng.
Tiểu Toàn Tử không thể làm gì hơn đành chạy theo phía sau Tư
Không Diệp, trước khi đi, hắn còn không quên phân phó cung nữ ở ngoài điện thu
dọn đồ ăn trên bàn đi.
oOo
Đợi đến khi đồ ăn trên bàn đều được đem xuống hết, Tiểu Đồng
bắt đầu đi xung quanh tẩm điện để tản bộ. Phạn hậu bách bộ tẩu, hoạt đáo cửu thập
cửu. (sau khi ăn cơm xong, đi được một trăm bước, sống đến chín mươi tuổi)
Nhưng bất đồng ở chỗ, tâm tình của nàng bây giờ âm u so với
lúc nãy nhiều. Trong đầu nàng hiện lên cái tên xuất hiện trên khởi cư chú, Đức
quý phi Trần Như Tuyết, trong lòng càng cảm thấy bất an.
Ngay lúc nàng phát sầu vì tâm tư không yên ổn, đại môn tẩm
điện liền bị đẩy ra, ngay sau đó, nàng liền thấy Tư Không Diệp cước bộ tức giận
đùng đùng mở toang cửa đại môn, đi về phía tâm điện.
“Ngươi cứ như vậy hy vọng ta đi lâm hạnh nữ nhân khác sao?”
Tư Không Diệp nói, đem khởi cư chú lúc này ném tới trước mặt Tiểu Đồng rồi rống
lên.
Tiểu Đồng khuôn mặt bình tĩnh vô ba nhìn cuốn sổ nhỏ dưới mặt
đất, đôi mi thanh tú có chút khẽ nhíu lại, ngữ khí tràn đầy vẻ không rõ trả lời:
“Khởi cư chú này là hoàng thượng cho người đưa tới, tên nữ nhân trên đó chẳng lẽ
không phải là người hoàng thượng muốn lâm hạnh sao? Thần thiếp giúp người hoàn
thành ước nguyện, hoàng thượng lại quay lại trách tội khiến thần thiếp thật
không rõ.”
Tiểu Đồng nhìn nam nhân trước mắt lửa giận ngập trời, trong
lòng nổi lên một tia cười lạnh. Nàng thật sự không phải không biết, hắn làm như
vậy là có ý gì? Hắn muốn nhìn thấy nàng vi hắn mà ăn dấm chua với nữ nhân khác,
không phải sao? Nàng, Diệp Tiểu Đồng không cần phải làm như vậy!
Tư Không Diệp nghe Tiểu Đồng nói một tiếng “hoàng thượng”,
hai tiếng “thần thiếp”, trong lòng liền kìm không được mà lửa giận càng sâu,
nhưng hắn lại không thể phát tác bởi vì những lời nàng nói đều có lí. Hôm nay,
ngay cả chính hắn cũng không hiểu được hắn bị làm sao nữa. Hắn rốt cuộc tức giận
nàng cái gì chứ? Theo tính khí của Tiểu Đồng, hắn làm sao có thể hy vọng nàng
khi nhìn thấy khởi cư chú liền ăn dấm chua mà không thèm đóng ấn? Hiển nhiên,
đó là việc căn bản không có khả năng. Nhưng hắn không hiểu sao vẫn mong chờ Tiểu
Toàn Tử về bẩm báo lại những biểu hiện của Tiểu Đồng.
Tuy vậy, kết quả cuối cùng lại khiến hắn vạn phần thất vọng.
Ngay cả thế, hắn cũng không bỏ xuống được sĩ diện của mình
mà vẫn giữ nguyên khí thế giận dữ ban đầu: “Ngươi không rõ? Ta thấy ngươi là
người hiểu rõ hơn so với những người khác đó!”
Dứt lời, hắn phất tay áo một cái, đại môn liền “rầm” một tiếng
mở ra. Hắn cũng không quay đầu lại, cứ thế mà bước đi.
Tiểu Toàn Tử, Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết ba người vốn hóng chuyện
đứng quanh cửa liền lập tức làm như không biết gì hết mà tránh sang một bên.
Đợi đến khí Tư Không Diệp cũng không quay đầu lại mà đi thẳng
ra ngoài, Tiểu Toàn Tử mới vội vàng đuổi theo.
Tiểu Đồng nhìn cánh cửa mở rộng liền gọi một tiếng, “Tiểu
Toàn Tử, đem cái này mang đi.”
Nàng nói cong liền ném quyển sổ nhỏ ra ngoài tẩm điện.
Tiểu Toàn Tử vội vàng xoay người nhặt lên, sau đó mới cầm
sách vội vàng đuổi theo Tư Không Diệp.
Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết thấy thế, thăm dò cẩn thận, từng bước
tiến vào tẩm điện, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, ngài không
có việc gì chứ.”
“Không có việc gì.” Tiểu Đồng vui vẻ gượng gạo, trên mặt còn
lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Các ngươi đều đi xuống cả đi, hãy để ta một mình trong chốc
lát.” Tiểu Đồng cố gắng duy trì biểu hiện trấn định, không cho các nàng nhìn ra
có gì khác thường.
“Dạ, chúng ta lui xuống trước, nương nương nếu có gì phân
phó, nhớ gọi chúng ta vào.” Sơ Ảnh thùy
mi mắt nói.
“Được.” Tiểu Đồng chỉ đáp nhẹ một tiếng, không dám nói thêm
gì nữa, nàng chỉ sợ người khác nhìn thấy sự yếu ớt của mình.
Ngay khi hai người vừa rời khỏi, trên gương mặt của Tiểu Đồng,
nước mắt bồi hồi rơi xuống, một giọt rồi lại một giọt, tựa như dòng nước, chảy
mãi không ngừng.
Thẳng đến khi khóc mệt, Tiểu Đồng mới phát hiện, hai ngày
liên tiếp, nàng đã khóc tới hai lần. Mỗi lần đều bởi vì Tư Không Diệp, nghĩ đến
đây, đáy lòng liền không thể ức chế được mà trở nên bối rối, không được, nàng
phải khống chế tốt cảm xúc của chính mình. Gần đây, Tư Không Diệp đã ảnh hưởng
đến nàng quá nhiều, nàng lại vì hắn mà khóc quá nhiều, đây quả thật không phải
là tác phong của nàng.
Vì thế, buổi tối này, Tiểu Đồng ngốc nghếch ngồi trước bàn,
bút lông không ngừng chuyển động viết to bốn chữ để tĩnh tâm. Một lần rồi lại một
lần, tựa hồ chỉ có như thế, nàng mới có thể bình tâm lại được.
oOo
Tối đó, Tư Không Diệp quả thật ở Chính Đức cung. Sau khi cho
tất cả các cung nữ, thái giám cáo lui, Tư Không Diệp liền giống như dĩ vãng, dựa
theo mánh cũ, rượu cấp cho Trần Như Tuyết có bỏ thêm mộng tình tán, thứ mà đã
hơn nửa năm nay hắn không dùng.
Trên giường, Trần Như Tuyết hiển nhiên là đang đắm chìm
trong huyễn cảnh (ảo ảnh) do mộng tình tán tạo ra, trong miệng không ngừng phát
ra âm thanh kiều mị. Tư Không Diệp thần sắc vẫn tỉnh táo, quần áo chỉnh tề ngồi
trước bàn, vừa uống rượu vừa buồn rầu một mình.
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Hoàng Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.