Chương 17
“Như vậy mới đúng.” Tiểu đồng nói chuyện, đột nhiên nhớ tới,
“Đúng rồi, Hoàn nhi, ta còn mấy ngày nữa sẽ xuất giá?”
Hoàn nhi nghe vậy, nhất thời khí lực hỗn loạn, thần tình
không tin hỏi, “Tiểu thư, người sẽ trở thành hoàng hậu là người, người xuất giá
cũng là người, như thế nào hôm nay đảo thành là ta tính ngày.”
Tiểu Đồng ngượng ngùng cười cười, thanh âm mềm mỏng lấy
lòng, “Ai nha, Hoàn nhi, ta mấy ngày nay đầu óc chứa nhiều thứ lắm,” Tiểu đồng nói chuyện, còn thành thành
thực thực chỉ chỉ đầu mình, “Nhất thời đem việc này nhét sâu trong não, giờ chợt
nhớ ra, mới hỏi ngươi thôi.”
“Được rồi, Hoàn nhi biết tiểu thư thế nào rồi, chỉ sợ là nhất
thời nhất thời đem cất đi, người người loạn mất. Hôn lễ, nếu không tính hôm nay
thì còn tám ngày nữa.”
“Tám ngày?” Tiểu đồng kinh ngạc cái miệng nhỏ há hốc, hai mắt
trừng lên, một tay còn vẽ hình số tám thật to trong không khí.
Thật nhanh a, chính mình lúc này mới nhớ, cư nhiên liền phải
kết hôn, hơn nữa còn là kết hôn với đương triều đệ nhất ngựa đực (hahahaha). Nhất
thời, một loại cảm giác không biết nói gì tự đáy lòng sinh ra.
Hoàn nhi đối với thái độ này của tiểu thư có chút không hiểu,
“Tiểu thư, ngày người tỉnh lại ta không phải nói cho người là còn có mười ngày
sao?”
Tiểu Đồng còn chưa hồi phục tinh thần, thần sắc mờ mịt chậm
rãi quay đầu nhìn thoáng qua Hoàn nhi, thì thào tự nói: “Xong rồi, ta lúc ấy
không chú ý nghe, hoàn toàn đem thời gian quên hết.” Nói xong, Tiểu Đồng lại vội
vàng đem tinh thần mình phục hồi lại, vội vàng hỏi: “Hoàn nhi, ngươi có hay
không thế trong vòng ba ngày mang tới hai bộ nam trang?”
Hoàn nhi tuy có chút kỳ quái không hiểu vì sao tiểu thư nàng
lại hỏi như thế, suy tư một lát, nhưng vẫn là chi tiết đáp: “Tiểu thư, tiểu lí
tử phụ trách phòng bếp mặc dù biết chúng ta là người Trúc viên nhưng thẳng từ
trước đến giờ vẫn luôn chiếu cố chúng ta. Vì vậy ta nghĩ, hai bộ nam trang là
không thành vấn đề.”
“Tốt lắm, Hoàn nhi, phiền ngươi ba ngày nữa đem hai bộ quần
áo của gã sai vặt đến, phải so với thân người hai chúng ta không sai biệt lắm.
Còn có, ngươi vừa rồi nói tiểu lí tự kia là phụ trách mua đồ?”
“Là a, tiểu thư, làm sao vậy?” Hoàn nhi nghi hoặc hỏi, lập tức
kinh ngạc hai tay che miệng, “Tiểu thư, ngươi sẽ không phải muốn đào hôn đó chứ!”
Tiểu đồng nghe vậy, dở khóc dở cười, cũng liên tục lắc đầu,
“Không phải không phải, tuyệt đối không phải, không có nghiêm trọng đến vậy đâu.
Ta chẳng qua là muốn trước ngày thành thân ra bên ngoài shoping, hít thở một
chút không khí mới mẻ. Hoàn nhi, ngươi ngẫm lại xem, ta đến nơi này của các
ngươi, liền bên ngoài là cái dạng gì cũng chưa thấy qua mà đã phải vào trong
cung, sẽ rất buồn nha. Ta nghĩ, tốt xấu gì củng phải trước khi thành thân nên
ra bên ngoài xem, hiểu biết một chút dân gian phong tục cũng tốt.”
“Chính,nhưng là tiểu thư, chúng ta như thế nào đi ra ngoài
được?”
“Cái này …,” Tiểu Đồng mày nhíu lại, chính mình thật sự là
chưa bao giờ nghĩ tới phải ra bên ngoài như thế nào, chỉ là đột nhiên nghĩ ra ý
tưởng muốn nhìn qua phố xá Vị quốc như thế nào thôi.
Tiểu đồng thâm tư thật lâu, bỗng nhiên, trước mắt sáng ngời,
“Hoàn nhi, ngươi nói tiểu lí tử kia mỗi ngày đều đúng giờ ra ngoài mua đồ đúng
không?”
“Đại khái là thần thì ba khắc, tiểu thư, ý của người là……”
“Tiểu lí tử mỗi ngày đều phải mang theo một gã sai vặt?” Tiểu
Đồng tiếp tục đặt câu hỏi.
“Mỗi ngày đều mang theo hai gã sai vặt.” Hoàn nhi đối đáp
lưu loát.
“Được, chúng ta sẽ là hai gã sai vặt kia xuất phủ.”
“Tiểu thư, được thì được, nhưng chúng ta ở Trúc viên hiện tại
không chỉ có hai người mà còn có cả tiểu Hồng nữa.” Hoàn nhi rất là đúng lúc nhắc
nhở Tiểu Đồng. Dù sao tiểu Hồng đối với chuyện Tiểu Đồng giả trang ngốc hoàn
toàn chẳng biết, vạn nhất khiến nàng thấy được, chẳng phải là làm lộ sao?
Tiểu đồng xua xua tay, không cho là đúng nói: “Ngươi yên
tâm, chuyện này ta đã nghĩ tới, cho nên mới nói ba ngày sau mới đem quần áo tới,
chúng ta ba ngày sau xuất phủ. Bởi ba ngày này, ngươi cùng ta phải tạo thói
quen, tức là ta mỗi ngày không ngủ đến buổi trưa ba khắc liền sẽ không dậy, ba
ngày, ngày nào cũng như thế. Đến lúc đó, ngươi liền nói với tiểu Hồng, về sau
trước buổi trưa ba khắc chớ đến phòng ta quấy rầy. Ba ngày sau chúng ta xuất
môn, ngươi cố ly khai nàng một lát, chúng ta thừa dịp này lẻn ra ngoài. Vậy lúc
đó, vấn đề của tiểu Hồng chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?”
Hoàn nhi nghe được liên tục gật đầu, “Tiểu thư, biện pháp
này được, liền như vậy làm đi. Ta đi nói với tiểu lí tử.” Hoàn nhi nói xong liền
chạy ra ngoài.
Tiểu Đồng thấy thế vội giữ lại, “Hoàn nhi, ngươi vội cái gì,
ta còn chưa nói xong mà. Ngươi không nến nói với tiểu lí tử là ta muốn đi ra
ngoài, chỉ nói là ngươi cùng tiểu Hồng hai người muốn xuất phủ mua vài thứ cho
tiểu thư. Dù sao tình huống trúc viên chúng ta theo như lời ngươi thì tiểu lí tử
hẳn là biết rõ. Ngươi cùng tiểu Hồng phải chính mình ra ngoài mua đồ mới hợp
tình hợp lý. Tiểu Hồng là mới đến chưa gặp qua nhiều người lắm, lấy danh nghĩa
nàng ra ngoài dù sao cũng an toàn hơn.”
“Là, Hoàn nhi nhớ kỹ. Tiểu thư, còn có cái gì muốn bổ sung
thêm không?” Lần này Hoàn nhi không như lúc trước vội vội vàng vàng nữa, thông
minh chờ tiểu thư nói xong.
Tiểu Đồng nghĩ nghĩ. “Cơ bản là không còn nữa, ngươi đi đi.”
“Ta đi trước đây.” Nói xong, Hoàn nhi dĩ nhiên là xoay người
rời đi.
Tiểu Đồng thấy Hoàn nhi đi rồi, lại lần nữa nằm trở lại trên
giường. Tiếp tục tự hỏi mình.
Kỳ thật, Tiểu Đồng đã sớm nghĩ, thầy thuốc một khi đã nói
não bộ Vệ Thản Nhiên có ứ huyết, vì sao chính mình còn có thể bình yên không việc
gì tỉnh lại? Chẳng lẽ là bởi vì hồn phách không phải của thân thể? Tiểu đồng
nghĩ bao nhiêu cũng chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
****
Hoàn nhi ly khai Trúc viên, một đường hướng phòng bếp đi tới.
Trên đường lại may mắn gặp tiểu lí tử. Tả hữu nhìn quanh, bốn bề đều vắng lặng,
liền nhỏ giọng nói: “Tiểu lí tử, ta có một chuyện thỉnh cầu.”
Tiểu lí tử vừa thấy là Hoàn nhi, liền nói: “Hoàn nhi, là
chuyện gì, hãy nói nghe xem?”
Tiểu lí tử tính cách chính trực, tâm địa thẳng thắn, những
năm gần đây biết Đại tiểu thư cùng Hoàn nhi chủ phó hai người trúc viên sống
không tốt, nội vương phủ mỗi lần phân phát đồ ăn đều để dành một ít cho Trúc
viên. Chính,nhưng là chính hắn bất đắc dĩ chỉ là một gã mua đồ cho phòng bếp,
không quản mấy cái này. Mỗi khi có thức ăn, tiểu lí tử luôn cố gắng giúp lấy một
ít. Chính,nhưng là mấy ngày gần đây, nghe nói Đại tiểu thư phải gả cho Hoàng
Thượng làm hoàng hậu, nhưng Đại tiểu thư lại đột nhiên hóa ngốc. Đang lúc chính
mình tiếc hận thì Vương gia tự mình phân phó phòng bếp mỗi ngày phải mang chút
ăn thực đến Trúc viên. Tiểu lí tử lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, người ta nói
người ngốc có phúc của người ngốc, xem ra Đại tiểu thư tuy là ngốc, lại khiến
cho Vương gia đối với nàng càng thêm tôn trọng, này cũng không phải là chuyện xấu
lắm.
“Là như thế này đích, ta cùng tiểu Hồng muốn đi mua cho tiểu
thư vài thứ dùng thường ngày, cho nên muốn đi theo ngươi xuất phủ.” Hoàn nhi gằn
từng tiếng theo lời Tiểu Đồng nói cho tiểu lí tử. Nàng rất tin, nghe tiểu thư
nhất định không có sai. Kỳ thật, nàng chính mình cũng không hiểu được, vì cái
gì chính mình lại có thể tín nhiệm tân tiểu thư như thế. Có lẽ bởi vì lời nói của
tiểu thư theo cách nói của người là cái gì mà tự tin hay sao ấy?
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Hoàng Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.