Chương 97
Dương quang sáng sớm rải xuống đại địa, mang theo hơi thở
tươi mát mùa xuân, kéo ra tấm màn che bắt đầu một ngày hoàn toàn mới.
Nhà cửa trong Phượng thành, bình yên tĩnh lặng như thường.
Khương Vấn vẫn thức dậy từ sớm như mọi ngày, mới đẩy cửa mà ra, đã thấy lão đầu
nhi một mình dọn dẹp thảo dược trong sân. Mớ dược thảo này, là Khương Vấn dẫn
Tiểu Đồng đi lên ngọn núi phụ cận hái từ mấy ngày trước, nhân mấy ngày thời tiết
tốt, thường lấy ra phơi nắng.
“Sư phụ, ngài bỏ đó đi, mấy cái này để ta làm là được. Tiểu
Đồng hôm nay phỏng chừng muốn ngủ thắng đến giữa trưa mới dậy ăn cơm.” Khương Vấn
vừa nói, vừa đi đến bên người lão đầu nhi, động tác thành thục tiếp nhận công
việc từ tay lão đầu nhi, bắt tay làm tiếp.
Lão đầu nhi thấy thế, cũng không gàn, nhường chỗ cho Khương
Vấn, đứng qua một bên nhìn, cũng nói: “Đúng vậy. Nha đầu kia, có ngày nào mà
không ngủ thẳng tới trưa mới chịu bỏ cái ổ chăn ấm áp mà chui ra a.”
Hắn nói chuyện, ngữ khí tuy vẫn như bình thường, lại làm cho
người ta nghe ra được cảm khái thật sâu xa, giống như một loại cảm giác hoài niệm
dâng lên trong lòng. Nhìn lướt qua sắc mặt, cũng không có gì không ổn, mà nếu cẩn
thân quan sát, lại có thể phát hiện ra một chút ý vị mất tự nhiên che giấu
trong đó.
Suy nghĩ suốt một đêm, lão đầu nhi cũng chưa nghĩ ra phải giải
thích với Khương Vấn như thế nào về chuyện Tiểu Đồng mất tích. Thứ nhất, lão sợ
hắn sẽ cho là mình thiên vị Tư Không Diệp. Thứ hai, lão lại sợ hắn xúc động chạy
đi truy tìm Tiểu Đồng. Lão càng nghĩ, càng cảm thấy không ổn. Cho đến tận lúc tờ
mờ sáng, lão một đêm cũng chưa chợp mắt phải ra khỏi phòng tìm chút chuyện mà
làm, đồng thời cũng để nghĩ cho kỹ chuyện hôm nay phải làm sao xử lý. Cá tính
Khương Vấn lão ta cũng quá rõ ràng, lúc bình thường ra vẻ cái gì cũng không để
ý, cái gì cũng không để trong lòng. Nhưng mà, một khi gặp phải thứ hắn chân
chính truy tìm, thật lòng muốn có, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tay.
Giống như Tiểu Đồng, cho dù nữ nhân trên đời này đếm không hết,
nhưng Khương Vấn vẫn coi trọng nàng, hơn
nữa cũng chỉ có nàng. Thử nghĩ xem, với tính cách kiên nghị như thế hắn sao có
thể dễ dàng từ bỏ? Ngay cả thiên mệnh, hắn còn không để vào mắt, ngoài Tiểu Đồng
ra, bây giờ còn có cái gì hắn cho vào mắt đâu?
Lão đầu nhi không phải không biết, Khương Vấn từ nhỏ tâm cao
khí ngạo. Cho dù trước đây nếm qua không ít khổ, nhưng là tiền tài, quyền lợi,
hết thảy hắn cũng không xem trọng. Thứ duy nhất hắn khát vọng, đó là chân tình
trân quý nhất của nhân gian. Nhưng mà, khát vọng duy nhất này, cũng là thứ có
bao người cả đời đều không có được. Thì hắn có thể nào nói có là có? Huống chi,
Tiểu Đồng bản mệnh cũng không thuộc về hắn.
Giờ này phút này, lão đầu nhi trong lòng hết sức phân vân,
mâu thuẫn phủ đầy trong mắt. Lão ta thật sự không biết, khi Khương Vấn phát hiện
Tiểu Đồng mất tích, lão phải dùng thái độ gì để đối mặt hắn đây. Nói chân tướng
cho hắn sao? Đương nhiên không thể. Tối thiểu, tạm thời không thể. Nhưng là
không nói cho hắn, lão ta thật sự không dám tưởng tượng hắn sẽ có phản ứng như
thế nào.
Cứ như vậy, lão đầu nhi vừa là vẻ mặt thâm sâu khó dò mà suy
tư, vừa là đứng yên một bên nhìn Khương Vấn đang hoàn toàn không biết sự tình,
thời gian, tựa hồ ở một khắc này, dừng lại thật lâu.
Nhưng mà, cái nên đối mặt thì suy cho cùng vẫn phải đối mặt.
Tới trưa, Khương Vấn dọn cơm trưa lên bàn, nói với lão đầu
nhi: “Sư phụ, ngài ăn trước. Tiểu Đồng quả nhiên càng ngày càng lười biếng, giờ
này cư nhiên còn chưa chịu dậy. Bình thường tới giờ này vừa nghe mùi đồ ăn,
nàng chỉ sợ đã sớm lao ra từ ổ chăn, hôm nay không biết là làm sao, tới bây gờ
vẫn còn chưa thấy nửa điểm động tĩnh. Ta đi gọi nàng dậy vậy.”
Hắn nói xong, mang theo tâm tình thoải mái buổi sáng sớm đi
ra khỏi sảnh.
Lão đầu nhi thấy thế, vội vàng gọi, “Khương Vấn……”
Khương Vấn nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn về
phía lão đầu nhi, “Sư phụ, gọi ta có chuyện gì?”
“Không có gì, ngươi mau đi đi.” Lão đầu nhi phục hồi tinh thần
lại, lúc này mới muộn màng phát hiện, từ lúc nào mà lại lên tiếng trong vô thức
như vậy, nhưng mà, lão cũng không biết phải nói gì. Đối với Khương Vấn, không
phải không cảm thấy áy náy, thế nhưng, lão cũng hy vọng Khương Vấn có thể sớm từ
bỏ tình cảm với Tiểu Đồng.
Khương Vấn mỉm cười, liền quay đầu đi về phía căn phòng của
Tiểu Đồng.
“Thùng thùng thùng……” Khương Vấn đầu tiên là gõ nhẹ lên cửa,
dùng âm lượng vừa phải để gọi: “Tiểu Đồng, mau dậy đi, cơm trưa đã dọn rồi.”
Nhưng mà, đợi một lúc lâu sau, vẫn không nghe thấy bất kỳ động
tĩnh đáp lại nào.
Cảm thấy không bình thường, lại “thùng thùng thùng” ba tiếng,
tăng lớn âm lượng: “Tiểu Đồng, dậy chưa? Đi ăn cơm.”
Bốn phía như cũ một mảnh yên tĩnh, không có người nào đáp lại,
càng không có tiếng người phát ra trong phòng.
Chẳng lẽ…… Ngủ quá say? Hay là…… Sinh bệnh ?
Khương Vấn nghi hoặc, sau đó nói: “Tiểu Đồng, ta tiến vào
này.”
Hắn nói xong, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, như thể sợ đánh thức Tiểu
Đồng đang ngủ say trong phòng vậy.
Song, đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng trống trải, Khương Vấn
trợn tròn mắt, Tiểu Đồng thế nhưng không ở trong phòng.
Ánh mắt chuyển hướng lên trên giường, hiển nhiên, chăn đệm hỗn
độn chứng minh Tiểu Đồng đêm qua quả thật đã ngủ ở nơi này.
Khương Vấn tiến đến gần, đứng bên giường, vươn tay xem thử độ
ấm trên chăn nệm.
Cảm giác lạnh như băng thấm vào lòng bàn tay, vừa thấy liền
biết, người đã rời khỏi giường được một thời gian rồi.
Hắn nhíu mày suy tư, Tiểu Đồng đi đâu vậy? Chẳng lẽ đã dậy
trong lúc hắn nấu cơm? Như vậy không lẽ lúc này là đang đi múc nước?
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng, lao về phía
thủy phòng. Nhưng mà, đi vào đó, vẫn là một mảnh tịch mịch nghênh đón hắn.
Khương Vấn nghi hoặc, theo lý thuyết, nếu có chuyện gì phải
ra ngoài, Tiểu Đồng đều sẽ nói hắn mấy câu mới đúng, hôm nay thế nào chưa chào
hỏi gì đã không thấy bóng dáng đâu?
Vì phòng ngừa chính mình đa nghi, hắn lập tức rời thủy
phòng, tìm khắp các gian phòng trong nhà mỗi nơi một lượt, nhưng bóng hình xinh
đẹp kia vẫn như cũ không xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc này, hắn mới rốt cuộc luống cuống, sợ hãi, hoảng hốt,
bàng hoàng, rất nhiều tâm tình đồng thời nảy lên trong lòng.
Hắn sợ, sợ Tiểu Đồng xảy ra chuyện. Hắn sợ, sợ Tiểu Đồng muốn
tránh đi hắn mới rời khỏi. Hắn càng sợ, càng sợ sau này không còn cơ hội nhìn
thấy nàng.
Nhưng vào lúc này, trong đầu hình như có tia sáng lóe lên, hắn
đột nhiên nhớ tới, sư phụ có lẽ có thể biết?
Ôm tâm tình chờ mong, hắn đi tới tiền sảnh, lão đầu nhi đang
ăn cơm trưa mà lòng thấp thỏm không yên, vừa thấy Khương Vấn thần sắc kích động
tiến vào, liền biết hắn đã phát hiện. Nhưng, lão vẫn ra vẻ không biết hỏi han:
“Khương Vấn? Xảy ra chuyện gì? Ta xem sắc mặt ngươi giống như không đúng.”
Nhưng mà Khương Vấn, cũng vừa nghe liền biết, xem ra sư phụ
đối với hành tung Tiểu Đồng cũng là hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng hắn vẫn
ôm một tia hy vọng hỏi: “Sư phụ, Tiểu Đồng biến mất, ngươi hôm nay có thấy nàng
không?”
“Cái gì? Tiểu Đồng biến mất?” Lão đầu nhi làm như sốt ruột vỗ
bàn, lập tức nhảy dựng lên, “Như thế nào lại biến mất? Ngày hôm qua không phải
còn sờ sờ sao?”
“Ta cũng không biết mới hỏi ngài mà.” Khương Vấn nói ra lờ
này ngữ khí vô cùng sốt ruột, cảm thấy lo lắng rõ ràng.
“Ta cũng không biết.” Lão đầu nhi vẫn là làm như không biết,
chìa tay nhún vai, “Nói không chừng là đi Tạ phủ. Tiểu Đồng cũng không phải tiểu
hài nhi, nàng muốn đi đâu, bản thân sẽ tự quyết.”
Lời của lão đầu nhi có vấn đề, nhưng mà Khương Vấn cũng
không còn năng lực nghe hiểu. Tiểu Đồng mất tích đã khiến hắn mất khả năng bình
tĩnh phán đoán.
Vừa nghe lão đầu nhi nói nàng có thể là đi Tạ phủ, ngay cả
cơm cũng không cần ăn, liền lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Trong viện, Tiểu Yển vừa từ cửa bước vào liền thấy chủ tử
nhà mình đang chạy ra ngoài cuống cuồng như con kiến trên nắp vung đang sôi.
Khương Vấn gặp tiểu yển tiến vào, vội vàng dừng lại hỏi, “Tiểu
Yển, ngươi hôm nay có thấy Tiểu Đồng?”
“Hồi chủ tử, không có a. Ta hôm nay sáng sớm đã ra ngoài, hiện
tại nới trở về, chưa gặp qua Tiểu Đồng cô nương.” Tiểu Yển vẻ mặt mạc danh kỳ
diệu, chưa từng thấy qua chủ tử vì chuyện gì mà gấp đến như vậy?
Khương Vấn nghe vậy, khó nén vẻ mặt thất vọng, “Không có việc
gì, ta có việc đi ra ngoài một lát.”
Nói xong, đầu cũng không quay lại tiếp tục chạy đi.
Ở cửa đại sảnh, lão đầu nhi nhìn theo bóng lưng Khương Vấn vội
vàng rời đi, cảm thấy bất đắc dĩ thở dài, thật sự là không biết, bản thân làm
như vậy, rốt cuộc là đúng hay là sai. Cho dù, có câu nhân định thắng thiên,
nhưng là, lại có bao nhiêu người có thể làm trái thiên ý đâu? Khương Vấn, ngươi
có số mệnh của ngươi, vi sư chỉ hy vọng ngươi sớm ngày trở về đường đúng.
-oOo-
Từ đường đi, Khương Vấn ôm nguyên bộ mặt lo lắng tiến vào Tạ
phủ, còn chưa kịp gõ cửa, đã trùng hợp gặp Tạ Khiêm mang theo người từ trong cửa
đi ra. Hắn cũng vừa thấy Khương Vấn, liền lập tức tiến ra đón.
“Ai cha, Khương Vấn? Ngươi hôm nay sao tâm tình tốt như vậy,
tới tìm ta uống rượu sao?” Tạ Khiêm không biết tình huống, trên gương mặt vẫn
mang theo ý cười ôn nhuận như ngọc, mà nói ra cũng có ý trêu chọc mười phần.
“Tất nhiên không phải, ” Khương Vấn giờ phút này lông mày
nhíu chặt vào một chỗ, con ngươi ngày thường sâu không thấy đáy hiện tại đều lộ
ra vẻ nôn nóng không kiên nhẫn.
Tạ Khiêm sau khi thấy rõ, gương mặt bình tĩnh vô ba lập tức
hiện ra một tia kinh ngạc. Chưa bao giờ gặp qua, Khương Vấn cũng có thời điểm
suy nghĩ với vẻ mặt đồng nhất thế này. Đến tột cùng xảy ra chuyện gì làm hắn trở
nên như thế?
“Khương Vấn, có chuyện gì?” Tạ Khiêm biết nhất định là có
chuyện, ngữ khí không khỏi nghiêm túc hơn.
“Tạ Khiêm, Tiểu Đồng biến mất. Hôm nay nàng có đến tìm ngươi
không?” Khương Vấn hỏi, cảm thấy mờ mịt rối bời. Tạ phủ đã là nơi cuối cùng mà
hắn có thể tìm đến, nếu còn không thấy, hắn thực sự không biết nên tìm Tiểu Đồng
ở đâu nữa.
“Không có a. Ta mấy ngày nay cũng chưa thấy nàng, vốn định mấy
ngày nữa thành thân phỏng chừng có thể gặp lại một lần.” Tạ Khiêm đã nhiều ngày
bề bộn công việc, năm ngày nữa là hôn kỳ, Tạ phủ từ trên xuống dưới đều rộn
ràng chuẩn bị, căn bản không có thời gian đến thăm Tiểu Đồng. Tuy rằng, trong
thâm tâm hắn vẫn như cũ canh cánh về
nàng.
Khương Vấn nghe vậy, nhất thời như quả bóng bị xì hơi, một
loại cảm giác vô lực triệt để xuất hiện mạnh mẽ trong ngực. Không biết vì sao,
hắn luôn luôn có dự cảm bất hảo. Tiểu Đồng nhất định đã xảy ra chuyện, bằng
không làm một người đang yên lành có thể đột ngột tiêu thất như vậy?
Tạ Khiêm vừa thấy Khương Vấn như thế, liền biết đại sự không
ổn, trong lòng cũng sốt ruột. Nhưng là, hắn dù sao cũng là kẻ lắm kinh nghiệm
trên thương trường, cho dù là làm ăn xuất hiện nguy cơ, hắn vẫn có thể bắt buộc
chính mình tỉnh táo lại. Lúc này, hắn tuy là nóng vội, nhưng hắn có thể khống
chế tâm tình của mình cực kỳ tốt.
“Khương Vấn, ngươi đây là quan tâm nên loạn. Đừng vội, theo
ta tiến vào, chúng ta thương nghị kỹ càng việc này xem.” Tạ Khiêm nói lời này,
tuy là an ủi Khương Vấn, đồng thời cũng là đang an ủi chính mình.
Khương Vấn nhất thời không còn cách nào khác, có chút đăm
chiêu, theo Tạ Khiêm vào tạ phủ.
Hai người đi thẳng vào thư phòng Tạ Khiêm, cho lui người hầu,
đóng cửa lại bắt đầu bàn luận.
“Khương Vấn, ngươi trước tiên nói chân tướng mọi việc một
chút đi.” Tạ Khiêm mặt ngoài là bình tĩnh, làm như đây là chuyện không liên
quan tới mình mà lẳng lặng phán xét, nhưng chỉ có hắn tự biết, hắn tâm hoảng ý
loạn cũng không ít hơn nửa phần so với Khương Vấn. Có lẽ, nếu là hắn tận mắt chứng
kiến Tiểu Đồng mất tích, hắn giờ phút này cũng sẽ phản ứng như Khương Vấn đi.
Dù sao, chỉ từ lời kể của Khương Vấn mà biết được, tác động tự nhiên không bằng
tự mình trải qua mà chấn động sợ hãi.
Vì thế, Khương Vấn liền đem sự tình từ lúc đêm qua trước khi
ngủ nhìn thấy Tiểu Đồng một lần cuối cùng cho tới giữa trưa hôm nay phát hiện
Tiểu Đồng mất tích, kể hết từ đầu chí cuối. Hắn vừa nói, trong đầu càng không
ngừng tự hỏi, rốt cuộc Tiểu Đồng đi đâu?
Tạ Khiêm nghe xong, nhíu mày, hỏi: “Tiểu Đồng có thể là lên
núi hái thuốc không?”
“Không có khả năng!” Khương Vấn phủ định hoàn toàn, “Nàng
tuyệt đối không dám một mình lên núi.” Với hiểu biết của hắn với Tiểu Đồng từ
thời gian gần đây, nếu không nắm chắc mười phần, nàng sẽ không mạo hiểm làm bất
cứ chuyện gì. Nàng không biết võ công, lại sợ gặp phải dã thú, căn bản không thể
nào một mình lên núi. Trước khi hắn đến Phượng thành, mỗi lần đều phải có sư phụ
đi cùng nàng mới lên núi hái thuốc, mà từ khi hắn đến đây, vụ khổ sai này liền
thuận lý thành chương chuyền cho hắn. Bất quá hiển nhiên, hắn thích thú.
“Một khi đã như vậy……” Tạ Khiêm cau mày suy tư, “Như vậy đi,
không bằng ta trước cho người trong phủ với nha môn tìm giúp. Ngươi cũng đến những
nơi Tiểu Đồng có thể đi tìm thử một lượt. Hai canh giờ trở về nhà gặp nhau.” Địa
vị của Tạ gia ở phượng thành hết sức quan trọng, người trong nha môn tương đối
cũng có quen biết, giúp một chút cũng không thành vấn đề.
Khương Vấn vừa nghe, mi mắt hơi rủ xuống, cân nhắc cảm thấy trừ
cách này cũng không còn biết làm sao, vì thế gật đầu đáp ứng. Lại vội vàng rời
khỏi Tạ phủ.
-oOo-
Suốt một buổi chiều, trong Phượng thành, gia đinh Tạ gia
cũng vậy, bộ khoái nha môn cũng vậy, cơ hồ là từng nhà từng hộ đều bị tra hỏi.
Nhưng mà, tới khi mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống,
những người đó vẫn không hề thu hoạch được gì.
-oOo-
Trong nhà của Tiểu Đồng, lão đầu nhi thấy Khương Vấn một
ngày chưa về, nguyên bản khí định thần nhàn cũng cảm thấy càng lo lắng. Trời sắp
tối đen, không biết hắn chạy đi đâu tìm người, đã tìm lâu đến như vậy.
Tiểu Yển cũng lo lắng chủ tử nhà mình. Mấy ngày ở Phượng
thành, nàng không phải nhìn không ra tâm tư của chủ tử với Tiểu Đồng cô nương.
Chính là…… Ai, nếu bởi vì như thế chủ tử vĩnh viễn không trở về, vậy nàng phải
giải thích thế nào với hoàng thượng đây? Mấy ngày trước, hoàng thượng đã truyền
mật lệnh, chủ tử nếu không về nước, liền đem Tiểu Đồng cô nương bắt về Tuyên quốc,
đến lúc đó, chủ tử cho dù không muốn về nước, cũng phải trở về. Chính là, nàng
cứ nghĩ cách kỳ hạn Hoàng Thượng giao còn có chút thời gian, cho nên vẫn dây
dưa chưa xuống tay. Mà theo tình huống hôm nay, cô nương kia thế mà đã mất tích
trước?
Trong lúc nhất thời, ngay cả Tiểu Yển cũng luống cuống, cảm
thấy không biết làm sao.
Ngay tại lúc lão đầu nhi cùng Tiểu Yển hai người mỗi người một
bụng tâm sự, Khương Vấn đã từ ngoài cửa đi vào. Hắn vừa mới tiến vào phòng, còn
chưa tới kịp uống miếng nước, Tạ Khiêm cũng theo sau mà vào cửa.
Khương Vấn thấy thế, vội vàng đứng lên, chờ mong nhìn người
tới, “Thế nào? Tìm được chưa?”
Tạ Khiêm khẽ lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, bụng đầy lo lắng,
“Không có. Cả Phượng thành đều đã bị lật tung, vẫn không có tin tức.”
Khương Vấn nghe xong, nhất thời suy sụp, vô lực ngồi trở lại
ghế.”Hy vọng Tiểu Đồng không xảy ra chuyện gì!”
Lão đầu nhi thấy thế, vội vàng lên tiếng, “Khương Vấn a, có
thể hay không là Tiểu Đồng tự bỏ đi?”
“Không có khả năng!” Khương Vấn cơ hồ nhảy dựng từ trên ghế,
“Nàng không có lý do làm như vậy!”
“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng là càng nghĩ càng không cảm thấy Tiểu
Đồng sẽ rời đi Phượng thành như vậy.” Tạ Khiêm lúc này đã ngồi ở một bên, bình
tĩnh phân tích.
Lão đầu nhi thấy hai người đều khẳng định như thế, chỉ bĩu
môi, nói: “Đồ ăn ở bếp còn nóng, ta đi lấy cho mấy đứa một chút.”
Dứt lời, liền rời khỏi phòng.
Tạ Khiêm nhìn theo thân ảnh lão đầu nhi rời đi, từ đáy lòng
dâng lên một tia nghi hoặc, Tiểu Đồng mất tích, vì sao Phòng bá bá tựa hồ chẳng
hề sốt ruột? Hoặc là nói, không hề có sự lo lắng tối thiểu cần có như bình thường?
Hắn đắn đo một thoáng, trong đầu bỗng nhiên vọng lại lời nói
của mẫu thân lần trước. Chẳng lẽ, Phòng bá bá biết cái gì? Tiểu Đồng không phải
tự mình rời đi, nhưng lại hoàn toàn không có nguy hiểm?
Vậy phải là……
Tạ Khiêm nghĩ đến tận điểm này, thật sự không dám nghĩ tiếp,
sẽ là tình huống mà hắn nghĩ đến sao?
“Khương Vấn, ngươi có nghe Phòng bá bá nói đến số mệnh của
Tiểu Đồng?” Tạ Khiêm chân thành hỏi, trong lời nói tràn đầy tình cảm chia sẻ thổ
lộ.
Khương Vấn ngước mắt lên, nhìn lướt qua Tạ Khiêm, thông minh
như hắn, lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời Tạ Khiêm, “Ngươi là nói……”
Phần tiếp theo, Khương Vấn không nói tiếp, dù sao, chuyện Tư
Không Diệp là hoàng đế Vị quốc, Tạ Khiêm cũng không biết. Nhưng mà, Tạ Khiêm vừa
hỏi đến chuyện này liền khiến hắn sực tỉnh ra, chẳng lẽ là Tư Không Diệp bắt Tiểu
Đồng đi?
Trong đầu nhớ đến chuyện chiều hôm qua qua phủ gọi Tiểu Đồng,
lập tức cảm thấy vô cùng có khả năng.
Khương Vấn vội vàng hỏi: “Tạ Khiêm, ngươi có biết chuyện chiều
qua quan phủ triệu Tiểu Đồng đi không?”
“Có nghe sơ.” Tạ Khiêm nói, “Trưa ngày trước đó ta mời Trần
đại nhân ăn cơm thì có nghe hắn nhắc tới, nói là nhiều ngày nay triều đình phái
binh bộ thượng thư tân nhiệm đến truy lùng một tội phạm quan trọng, nghe nói là
mật thám từ Tĩnh quốc.”
Khương Vấn nghe vậy, nhất thời vỗ bàn, đúng vậy, chính hắn,
khẳng định là hắn. Trương Duệ đến? Không, nói không chừng hắn cũng đến.
Tạ Khiêm thì lại buồn bực nhìn Khương Vấn, chuyện này có
quan hệ tất yếu đến vụ mất tích của Tiểu Đồng?
Kỳ thật, nghi vấn trong lòng Tạ Khiêm không chỉ một hai cái.
Tỷ như, Phòng bá bá nói Tiểu Đồng có mệnh là hoàng hậu. Thế nhưng nàng rõ ràng
là ở dân gian, làm sao lại dính líu đến hoàng thất?
Lại tỷ như, Khương Vấn tựa hồ biết một số chuyện mà hắn
không biết, nhưng là, rốt cuộc là chuyện gì?
Tạ Khiêm càn nghĩ càng không hiểu ra sao, nhưng là người ta
đã không nói, hắn cũng sẽ không chủ động hỏi. Nếu có thể nói, Khương Vấn sẽ nói
thôi.
“Tạ Khiêm, chuyện tìm kiếm Tiểu Đồng cứ giao cho ta đi.”
Khương Vấn vừa nghĩ thông suốt toàn bộ xong xuôi, vội vàng nói với Tạ Khiêm.
“Ngươi đã có manh mối?” Tạ Khiêm vừa nghe, vẻ mặt sốt ruột hỏi
han.
“Có một chút, nhưng còn chưa xác định.” Khương Vấn gật đầu,
nhưng lại không nói thẳng ra.
“Vậy được rồi.” Tạ Khiêm vừa nói vừa đứng lên, “Nếu có tin tức,
nhớ rõ báo cho ta biết một tiếng.”
“Được, ta đã biết.” Khương Vấn đáp.
Tạ Khiêm nghe hắn đáp lời, mới cất bước xuất môn.
Vừa vặn lão đầu nhi bưng đồ ăn đi vào phòng, “Hiền chất,
không ở lại ăn bữa cơm?”
“Không được. Phòng bá bá, phụ thân với nương còn ở nhà chờ
ta, ta nên về thôi.” Tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân đã xa dần, Tạ Khiêm
đã rời khỏi căn nhà này.
Chỉ chừa lại Khương Vấn ngồi trong phòng vẻ mặt không hiểu.
Trong lòng dâng lên tư vị không nói thành lời. Không thể tưởng được, động tác của
sư đệ lại nhanh như vậy!
Lão đầu nhi tiến vào, thấy Khương Vấn như thế, bèn an ủi:
“Khương Vấn, ngươi cũng đừng nóng vội, Tiểu Đồng cát nhân thiên tướng, sẽ không
xảy ra chuyện gì đâu.”
“Sư phụ, ngài có biết chuyện gì đúng không?” Khương Vấn ngước
mắt, ngữ khí dị thường bình tĩnh, nhưng lão đầu nhi nghe cũng thấy được âm trầm.
“Biết chuyện gì?” Lão đầu nhi làm bộ thơ ngây.
Khương Vấn thấy thế, không muốn hỏi nhiều, sư phụ không muốn
nói, hắn có hỏi cũng như không. Mà nếu không có Tạ Khiêm vừa rồi nhắc đến, hắn
thật đúng là không nghĩ đến Tư Không Diệp ra tay.
Một bữa cơm chiều, diễn ra trong không khí yên ả dị thường.
Giống như sự bình yên ngắn ngủi trước cơn bão táp.
Lão đầu nhi cũng ăn rất e dè, luôn luôn cẩn thận quan sát sắc
mặt Khương Vấn, muốn nói muốn hỏi, lại hoàn toàn không nói nên lời. Về chuyện
liên quan đến Tiểu Đồng, lão không thể không thừa nhận bản thân đã bất công.
Nhưng là, số mệnh đã an bài, có làm như vậy, cũng bất quá là
giúp đỡ Tiểu Đồng khỏi đi đường cong. Nếu không, với tính tình Tư Không Diệp, nếu
như sinh ra hiểu lầm, Tiểu Đồng không khỏi nếm chút khổ sở.
Khương Vấn ăn qua loa xong, đặt bát đũa xuống, tuyên bố quyết
định của mình, “Sư phụ, ngày mai ta muốn lên kinh tìm Tiểu Đồng.”
Một câu, ngữ khí khẳng định rõ rành rành. Lão đầu nhi nghe
xong, cũng tỏ ra bất đắc dĩ với sự bướng bỉnh của Khương Vấn, “Khương Vấn,
ngươi thật quyết định phải làm như vậy?”
“Phải, ta quyết định.” Khương Vấn hiển nhiên không chút băn
khoăn, chủ ý đã định.
“Một khi đã như vậy, ta sẽ không khuyên can ngươi nữa. Bất
quá, vi sư hay vẫn muốn nhắc nhở ngươi, sớm thoát ra đi, sa vào càng sâu, tương
lai thương tổn cũng càng nhiều.”
Lão đầu nhi nói ra lời này hết sức thành khẩn lại sâu xa, có
điều Khương Vấn hiển nhiên không nghe vào. Hắn chỉ biết, nếu hắn đã muốn, thì
phải nỗ lực tranh thủ.
“Sư phụ, vận mệnh của ta, do ta làm chủ, mặc dù tương lai có
đau thương, ta cũng sẽ tự mình gánh chịu.”
“Ai, thôi thôi, chuyện của đám vãn bối các ngươi, vi sư mặc
kệ.” Lão đầu nhi nghe vậy, cũng buông bát đũa, phất tay áo rời đi. Mà nhìn theo
bóng lưng này, chính là che dấu không được tang thương cùng cô tịch.
Hai tên đều là đồ đệ của mình, lòng bàn tay là thịt, mu bàn
tay cũng là thịt, là ai lão ta cũng không muốn hắn bị thương. Chính là, thế sự
thường không thể hoàn toàn như nhân ý. Có một số việc, cũng không phải lão muốn
là có thể cản. Xem ra, nên phát sinh vẫn sẽ phát sinh. Vô luận có làm thế nào,
vẫn là không thể tránh khỏi.
-oOo-
Cùng thời gian, trong chạm dịch của Thạch châu thành cách
Phượng thành một đoạn, đoàn người Tư Không Diệp dùng bài tử của Trương Duệ dừng
chân vào một gian thượng phòng.
Tiểu Đồng chỉ cảm thấy trong lúc hôn mê bị đặt lên mặt giường
mềm mại, tới lúc khôi phục tri giác nàng hơi hơi hé mắt, lập tức đã thấy gương
mặt bình thường kia. Nhìn hết một lượt, xung quanh hiển nhiên không còn ai
khác.
“Tiểu Đồng, ngươi tỉnh?” Tư Không Diệp vừa thấy Tiểu Đồng tỉnh
lại, vội vàng ngồi xuống bên giường, vẻ mặt thân thiết hỏi han.
Nhưng rất rõ ràng, nhiệt tâm của hắn được đáp lại bằng một
cái bàn tọa lạnh lùng. Tiểu Đồng trực tiếp xoay người một cái, đưa lưng về phía
hắn, không dành tặng một chút phản ứng nào.
Tư Không Diệp thấy thế, khóe miệng hơi nhếch lên, nữ nhân
này, tính cách thật đúng là không dễ chơi. Hắn còn chưa từng gặp qua nữ nhân
nào trong cung dám đưa lưng về phía mình.
Hắn đưa một bàn tay xem trán Tiểu Đồng, một bàn tay đặt lên
trán mình, sau đó nói: “Ừm, đã bớt sốt. Tiểu Đồng, có đói bụng không? Đi đường
lâu như vậy, hẳn là đói bụng đi, ta đi gọi người lấy cho ngươi chút đồ ăn.” Mặc
dù Tiểu Đồng không trả lời, nhưng Tư Không Diệp vẫn là kiên nhẫn nhẹ giọng dỗ
dành.
Chuyện này vốn sai trước là ở hắn. Không bận tâm trường hợp
hay thời gian càng không bận tâm tình trạng sức khỏe của Tiểu Đồng liền trực tiếp
miệt mài quá độ trên xe ngựa. Làm cho Tiểu Đồng bị suy nhược, lúc trước trúng độc
dư độc còn chưa hết lại thêm trên người nàng chỉ mặc tiết y. Kết quả chính là,
suốt ba canh giờ sau, Tiểu Đồng liền vẫn sốt cao không lùi mơ mơ màng màng.
Tới tận khi gần chạng vạng, xe ngựa mới vào được trong Thạch
châu thành. Vừa vào thành, hắn liền vội vàng đến hiệu thuốc hốt mấy phương thuốc,
lại vội vàng tới trạm dịch cho người sắc thuốc rồi giúp nàng uống. Mà nàng, ngủ
thẳng tới bây giờ mới tỉnh lại.
Tiểu Đồng vẫn không đáp. Tư Không Diệp cũng không để ý, chỉ
tiếp tục nói: “Ngươi chờ đã, ta đi sai người lấy chút đồ ăn.” Dứt lời, liền đi
ra ngoài.
Tiểu Đồng nhìn ra hoàng hôn đã xuống ngoài cửa sổ, trong
lòng không rõ cảm giác của mình lúc này. Đúng vậy, nàng tức giận, mà cơn tức
này, cũng không phải toàn bộ đều là đối với Tư Không Diệp, nàng cũng giận chính
mình, như thế nào lại bị hắn dắt mũi?
May mà hiện tại nàng chỉ đối mặt với gương mặt đã qua dịch
dung của hắn, nếu đối diện với dung mạo thật, vậy hắn cười một cái thôi nàng chống
đỡ được hay không? Trước kia lúc còn giả ngốc đã từng thua một lần ở thư phòng.
Mà lần này phải giải thích thế nào đây? Chẳng qua chỉ là một gương mặt vô cùng
bình thường a. Chỉ như vậy cũng khiến nàng bị lung lạc? Vậy sau này về cung thì
phải làm sao?
Chỉ một thoáng, suy nghĩ của Tiểu Đồng hoàn toàn hỗn loạn.
Suy tư mãi, cuối cùng, nàng vẫn là đem toàn bộ lỗi lầm quy kết lên bản thân, là
định lực của mình không đủ, cũng là chính mình sơ sảy không phòng bị.
Chuyện duy nhất đáng để ăn mừng chính là, hiện tại nàng đang
trong thời kỳ an toàn, cho dù có cùng Tư Không Diệp làm gì, cũng không sợ mang
bầu.
Nghĩ đến đây, nàng tự giễu cười cười, chỉ sợ, Tư Không Diệp
cũng sẽ không để nàng mang thai con hắn. Dù sao, Vệ vương tuy rằng đã bị hạ bệ,
nhưng Vệ Yên Nhiên nói thế nào cũng là con gái Vệ Đan. Hắn sao có thể dễ dàng
tin tưởng nàng cho được?
Lại lui một vạn bước mà nói, cho dù Tư Không Diệp có muốn để
nàng sinh con cho hắn. Nàng cũng không đáp ứng mà.
Tiểu Đồng sở dĩ đáp ứng hồi cung làm hoàng hậu, là do cường
quyền ép buộc, nhưng còn chuyện mua một tặng một này nàng chắc chắn sẽ không
làm.
Theo tình huống hiện tại mà nói, Tư Không Diệp hiển nhiên thực
tham luyến gương mặt cùng thân thể này của Vệ Yên Nhiên. Nàng về sau, xem ra
cũng phải cẩn thận ứng đối mới phải.
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Hoàng Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.