Chương 114
“Nữ quan?” Tiểu Đồng sững sờ, nàng sao lại không nghĩ ra ta,
nếu Hoàn nhi làm nữ quan thì những ngày sau này ở trong cung cũng không quá
khó. Đến lúc có tuổi, nàng ấy cũng không nhất thiết phải xuất cung. Như vậy
không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
“Đúng vậy, nữ quan.” Tư Không Diệp lặp lại một lần nữa. Hắn
nhìn thần sắc của Tiểu Đồng liền hiểu, hiển nhiên nàng rất vừa lòng với kết quả
này.
“Diệp, cám ơn ngươi.” Lúc này đây, Tiểu Đồng là thật lòng cảm
tạ. Mặc kệ nói như thế nào thì Tư Không Diệp vẫn có một loại thoả hiệp với
nàng, không phải sao?
“Được rồi, nếu muốn tạ ơn ta cũng không phải nói một tiếng
cám ơn là đủ.” Tư Không Diệp nhướng mày, mặt đầy mặt ý cười nhìn Tiểu Đồng,
thâm ý trong lời không cần nói cũng biết……
Tiểu Đồng cũng bị một câu này của Tư Không Diệp làm cho
gương mặt đỏ hơn phân nửa, trên làn da trắng nõn, trong khoảnh khắc liền nhiễm
một tầng đỏ ửng. Nàng thoáng không được tự nhiên, vội quay mặt đi, sợ hắn nhìn
thấy sự quẫn bách và xấu hổ của nàng.
Nhưng thực hiển nhiên, dù quay mặt đi thật nhanh nhưng nàng
vẫn chẳng trốn được pháp nhãn của Tư Không Diệp. Vốn gương mặt của Tư Không Diệp
đang tràn đầy ý cười, khi vừa nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Đồng, ý cười càng
thâm.
“Sao vậy? Tiểu Đồng thẹn thùng?” Tư Không Diệp hiển nhiên
tâm tình đang rất tốt. Lần đầu tiên, hắn thấy Tiểu Đồng trước mặt hắn tỏ vẻ thẹn
thùng, như vậy hỏi hắn làm sao có thể mất hứng? Ít nhất, việc này cũng nói lên
Tiểu Đồng cũng có chút tình ý đối với hắn, đúng không?
“Hừ, ta mới không có!” Tiểu Đồng mạnh mẽ cãi lại nhưng lời
nói ra lại tựa như hờn dỗi trách móc khiến trong lòng Tư Không Diệp tràn đầy
thư sướng tựa như những chuyện lúc trước chưa từng xảy ra vậy.
“Diệp, ta muốn hỏi ngươi một chuyện đứng đắn.” Thật sự không
muốn nghĩ đến chuyện làm mình mất mặt nữa, Tiểu Đồng chỉ đành chuyển sang đề
tài khác.
“Hửm? Có chuyện gì vậy?” Hiển nhiên, Tư Không Diệp không phải
không nhìn ra sự quẫn bách của Tiểu Đồng, cho dù biết rõ Tiểu Đồng là cố ý nói
ra những lời này nhưng hắn vẫn nghe lời, thuận theo ý tứ của nàng.
“Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết là do ngươi phái đến, đúng không?”
Càng nghĩ, Tiểu Đồng càng cảm thấy hỏi người trong cuộc vẫn là tốt nhất. Một
khi nàng đã muốn hỏi thẳng thì cần gì phải nói quanh co?
Tư Không Diệp nghe vậy, trong mắt, kinh ngạc chợt lóe lên,
“Không thể tưởng được, bọn họ nhanh như vậy đã bị nàng thu phục rồi sao?”
“Làm sao có thể? Chẳng lẽ các nàng rất khó sai bảo sao?” Tiểu
Đồng cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nghe ý tứ của hắn dường như là trong đó còn có chuyện
gì nữa thì phải.
“Các nàng cũng không phải là rất khó sai bảo. Nhưng các nàng
chính là hai ám vệ ta cử đến để bảo vệ nàng.” Nói tới đây, Tư Không Diệp khẽ lướt
mắt nhìn đến chén trà trên bàn.
Tiểu Đồng thấy thế, vội vàng hiểu ý, hai tay vươn ra, cầm lấy
chén trà, đưa đến trước mặt Tư Không Diệp, vẻ mặt mong chờ, đợi hắn nói tiếp.
Tư Không Diệp hiển nhiên là rất ưu tai du tai (an nhàn thảnh
thơi), độ cong nơi khoé môi càng mở lớn. Hắn tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp một
ngụm rồi mới tiếp tục mở miệng: “Nước ta từ xưa tới nay văn bản đều ghi rõ quy
định, ám vệ chỉ cống hiền sức lực vì hoàng thượng.”
“Một khi đã như vậy, vì sao ngươi lại phái các nàng đến hầu
hạ ta?” Tiểu Đồng hiển nhiên còn không hiểu được dụng tâm của Tư Không Diệp nên
rất là khó hiểu mà hỏi tiếp.
“Tiểu Đồng, hai người các nàng thực ra là ngoài ý muốn. Là
ta làm trái với quy củ tổ tông mà phái đến bảo hộ nàng.” Tư Không Diệp nói lời
này rất thành khẩn nhưng cũng rất thật lòng. Hắn làm như vậy quả thật không hợp
với tổ chế.
“Một khi đã trái với quy củ tổ tông, vậy ngươi còn phái các
nàng đến làm gì?” Tiểu Đồng cũng không hề cảm kích. Nàng không muốn mắc nợ ai cả,
nhất là Tư Không Diệp.
Nghe ra giọng nói không hài lòng của nàng, hắn cũng cũng
không sinh khí, vẫn tiếp tục giải thích: “Tuy
các nàng là do ta phái đến nhưng muốn hay không thì quyết định trung
thành với nàng là quyền lợi của các nàng ấy. Vì vậy, chỉ khi nàng thông qua khảo
nghiệm của các nàng mới có thể trở thành chủ tử thật sự của các nàng.”
“Ta thông qua khảo nghiệm của các nàng ấy?” Tiểu Đồng chỉ
tay vào mũi của chính mình, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhưng làm thế nào nàng
cũng nghĩ không ra làm sao có thể thông qua khảo nghiệm của các nàng ấy.
“Đúng vậy.” Tư Không Diệp nói, sau đó lại nhấp một ngụm trà,
“Cho nên lúc nãy nghe nàng hỏi, ta mới cảm thấy ngạc nhiên.”
“Nhưng ta cái gì cũng chưa làm a? Làm sao có thể thông qua?”
Tiểu Đồng càng ngày càng nghĩ không ra, trên khuôn mặt thanh lệ, đôi mi thanh
tú có chút khẽ nhíu lại, vẻ mặt đầy suy xét.
“Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều nữa. Các nàng tự nhiên có khảo
nghiệm của các nàng.” Thấy Tiểu Đồng một bộ trăm điều không thể lý giải, ánh mắt
Tư Không Diệp mang theo sủng nịch, đưa tay ra, xoa xoa cái nhăn giữa trán nàng.
Tiểu Đồng thấy thế, cũng chỉ đành từ bỏ. Nàng không tiếp tục
truy cứu chính mình rốt cuộc thông qua khảo nghiệm của các nàng như thế nào nữa.
Dù sao chỉ cần các nàng không phải do các tần phi khác phái đến là được, với
nàng mà nói, như vậy ít nhất có thể vô tư không lo gì cả.
“Vậy đến lúc hồi Phượng Nghi cung, các nàng cũng sẽ đi theo
ta sao?” Vấn đề này mới là vấn đề cần phải làm rõ nhất, nếu nàng trở lại Phượng
Nghi cung mà phải thay đổi người thì chẳng lẽ nàng phải trải qua mỗi ngày đều
ngày phòng đêm phòng sao?
“Đó là tất nhiên.” Tư Không Diệp sao lại không biết những
suy nghĩ trong đầu nàng. Vốn hắn an bài hai người đến cho nàng, thứ nhất là bởi
vì các nàng biết võ công, thứ hai là bởi vì những người trong cung hắn đều
không thể tin. Vì vậy hắn mới để Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết đến chiếu cố nàng để
tránh cho những người bụng dã khó lường mưu hại nàng.
oOo
Hôm sau, sau khi không còn bị các cung tần quý phi đến quấy
rầy nữa, Tiểu Đồng cuối cùng cũng được ngủ ngon giấc. Đến lúc nàng tỉnh dậy thì
cũng là lúc Tư Không Diệp lâm triều trở về nhưng hắn cũng chỉ trở về nhìn nàng
một cái rồi quay đầu đi đến ngự thư phòng, phê duyệt tấu chương.
Mấy việc này Tiểu Đồng không biết gì cả, tất cả đều là do Tẩm
Tuyết nói cho nên nàng mới biết được. Bởi vì khi Tư Không Diệp trở về nhìn nàng
thì nàng vẫn đang uống trà với chu công.
Tiểu Đồng thông qua tiếp xúc với Tẩm Tuyết cùng Sơ Ảnh, kỳ
thật đã lý giái được rất nhiều điều. Tính tình của Tẩm Tuyết có chút giống với
Hoàn nhi, đều là thuộc loại ríu ra ríu rít như con chim sẻ. Nhưng vẫn có chút bất
đồng, đó là, Tẩm Tuyết có điều hiểu biết hơn, nàng ta biết nên nói cái gì và
không nên nói cái gì. So sánh giữa hai người thì Hoàn nhi có chút khờ dại hơn.
Sơ Ảnh là điển hình của băng mỹ nhân. Nàng cũng không nhiều
lời, cũng ngoại lãnh nội nhiệt (ngoài lạnh trong nóng). Điểm ấy, thông qua một
số việc nhỏ nàng ta làm cho nàng, nàng đã biết.
Nói cách khác, công tác nghiệm độc trước khi dùng đồ ăn sáng
cho Tiểu Đồng, Sơ Ảnh ngay cả lớp ngoài của chén, đĩa cũng kiểm tra tỉ mỉ qua một
lần. Tỷ như nói, nàng ta biết Tiểu Đồng thân thể sợ lạnh nên buổi sáng, khi mở
cửa sổ, nàng ta luôn mở theo hướng đúng góc chết để Tiểu Đồng không phải hứng lấy
gió lạnh. Mấy cái này, Tiểu Đồng đều
quan sát rất tỉ mỉ, cũng từ đó mà nàng cho ra kết luận, Sơ Ảnh làm việc luôn thập
phần chu đáo.
Hai người đều cùng được đưa đến hầu hạ nàng, mặc dù tính
cách khác nhau nhưng lại bổ sung cho nhau. Đối với Tiểu Đồng mà nói, đây là một
chuyện tốt.
…
Sau khi ăn sáng, Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết bắt đầu vì Tiểu Đồng
sửa sang lại quần áo. Tiểu Đồng ban đầu chỉ tính ngồi xem, thực không muốn
nhúng tay vào. Nhưng thời gian đã qua lâu, cả người vẫn bất động, bởi vậy máu
không lưu thông khiến cả người phát lạnh, nhất thời nàng run rẩy một trận.
Vì vậy, Tiểu Đồng cũng không làm bộ, trực tiếp gia nhập đội
ngũ sửa sang lại quần áo.
Tẩm Tuyết thấy Tiểu Đồng như thế, định ngăn cản nhưng lại bị
ánh mắt của Sơ Ảnh làm cho dừng lại.
…
Sau một phen bận rộn, Tiểu Đồng chỉ cảm thấy cả người thông
sướng, thoải mái vô cùng. Vốn hai người thu thập thì cần ít nhất một canh giờ mới
có thể sửa sang lại thỏa đáng, nhưng giờ thêm Tiểu Đồng, lập tức thời gian giảm
xuống một nửa, chỉ cần nửa canh giờ đã hoàn thành.
Mắt thấy trời sắp đến trưa, Tiểu Đồng vội vàng hạ lệnh: “Việc
thu thập đồ coi như đã xong rồi. Đi thôi, chúng ta hồi Phượng Nghi cung.”
“Hoàng hậu nương nương, ngài không nói với hoàng thượng một
tiếng trước khi đi sao?” Tẩm Tuyết có chút trù trừ hỏi.
“Không cần, hắn lại không phải không biết hôm nay ta hồi Phượng
Nghi cung.” Thái độ nói chuyện của Tiểu Đồng đối với Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết rất
thoải mái. Nàng sáng nay khi tỉnh dậy, vừa thấy các nàng, nàng liền nói một tiếng
“bổn cung”, kết quả chưa nói được vài câu liền bỏ cuộc, cũng chẳng phải lý do
gì kì lạ, chỉ là nàng thật sự không quen
nói như vậy. Cả tẩm điện to lớn này cũng chỉ có ba người các nàng, nàng nói như
vậy rốt cuộc diễn trò cho ai xem. Vì vậy, nàng đã thoả thuận với hai nàng ta, về
sau nếu không có ngoại nhân, nàng chỉ cần xưng “ta” là được.
Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết lúc đầu cũng không đồng ý, hơn nữa Sơ Ảnh
quả thực không hổ danh là kẻ bảo thủ, lúc nào cũng quy củ, quy củ, thực khiến
Tiểu Đồng đau đầu liên tục.
Nàng không thể không cảm khái, rốt cuộc là ám vệ thuộc loại
tốt mới bồi dưỡng ra vẫn còn kém tiêu chí “Ám vệ xuất phẩm, tuyệt vô liệt chất”
lắm. (ám vệ mới bồi dưỡng tuyệt không thấp kém)
Nhưng, người cho dù có quy củ thế nào đi chăng nữa, khi đối
mặt với nhan sắc của Tiểu Đồng cũng trở nên vô dụng. Vì vậy, khi Tiểu Đồng lại
một lần nữa kiên trì hạ quy định mới, cho dù Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết có muốn phản
bác, nhưng hiển nhiên vẫn là uổng công vô ích.
“Nhưng là hoàng thượng đặc biệt phân phó, khi hồi Phượng
Nghi cung phải tiến đến nói cho người một tiếng.” Tẩm Tuyết thấy nàng không muốn
nói tiếng nào với hoàng thượng, nàng ta liền vội vàng nói dối mượn uy. Tâm ý của
hoàng thượng, nàng cùng Sơ Ảnh đều rất rõ, nếu hoàng hậu nương nương trước khi
đi không nói với hoàng thượng một tiếng, chỉ sợ là hoàng thượng ở bên kia chắc
chắn sẽ sinh khí.
“A? Hắn ra lệnh như vậy?” Tiểu Đồng vừa ngồi nghỉ ngơi, vừa
hỏi, trên tay còn không quên đảo đảo chén trà rồi uống một ngụm.
“Dạ phải a, là hoàng thượng ra lệnh.” Tẩm Tuyết nói, vẻ mặt
đầy thành khẩn, dường như thật sự có chuyện đó xảy ra vậy.
“Một khi đã như vậy, ta đây liền đi đến ngự thư phòng.” Tiểu
Đồng nói xong liền buông chén trà xuống, khoác lên trên người một kiện phượng
bào rồi bước ra ngoài.
Đợi đến khi nàng rời khỏi tẩm điện, Sơ Ảnh liền trách cứ
nói: “Tẩm Tuyết, ngươi đây chính là giả truyền thánh chỉ.”
“Không ngại,” Tẩm Tuyết cười hắc hắc, “Chỉ sợ là hoàng thượng
cảm tạ ta còn không kịp nữa là.”
“Tóm lại, sau này ít làm chuyện như vậy đi. Hoàng hậu nương
nương là một người rất hiểu biết, không cần phải nháo loạn như vậy.”
“Ai nha, biết rồi. Chủ tử mà chúng ta chấp nhận sao có thể
là một người hồ đồ được?” Vẻ mặt Tẩm Tuyết tràn đầy biểu tình không cho là
đúng.
oOo
Ngoài ngự thư phòng, Tiểu Đồng còn chưa đến gần, khuôn mặt
tươi cười của Tiểu Toàn Tử đã nghênh đón nàng từ xa, “Hoàng hậu nương nương,
người đã tới rồi a. Hoàng thượng phân phó, người nếu đến đây thì cứ trực tiếp
đi vào là được.”
Tiểu Đồng vừa nghe lời này, thầm nghĩ xem ra Tẩm Tuyết không
có nói sai.
Nhưng mà, nàng lại hoàn toàn không biết là, Tư Không Diệp chỉ
tùy tiện phân phó Tiểu Toàn Tử vậy thôi. Từ đáy lòng, hắn luôn hy vọng trước
khi nàng hồi cung, nàng sẽ đến nói hắn một tiếng. Nhưng, với tính tình của Tiểu
Đồng thì đa phần là nàng sẽ không đến. Nhưng để phòng vạn nhất, hắn vẫn nói trước
với Tiểu Toàn Tử một tiếng.
Khi Tiểu Đồng đi vào ngự thư phòng, Tư Không Diệp vẫn đang
vùi đầu trên bàn án, tựa như hắn đang thật sự phê phê tấu chương vậy.
Tiểu Đồng cũng không quấy rầy chỉ đứng ngoài và nhìn. Nàng
nhìn thấy hắn khi thì nhíu mầy trầm tư, khi thì giật mình hiểu ra, khi thì phấn
bút tật thư (múa bút thành văn). Có câu nói, nam nhân có mị lực nhất là khi hắn
đang nghiêm túc làm việc. Tư Không Diệp lúc này chính là điển hình nhất cho câu
nói này.
Tư Không Diệp tuy vẫn đang phê chiết tử nhưng hắn vẫn biết
khi có người bước vào ngự thư phòng. Dù sao là một người luyện võ, nhĩ mục
thông mẫn (tai mắt sắc sảo), có người vào ngự thư phòng hắn sao lại không biết?
Càng huống chi, mới vừa rồi khi Tiểu Đồng đứng nói chuyện với Tiểu Toàn Tử, hắn
đã biết nàng đang đến.
Giờ phút này, thấy nàng không lên tiếng, hắn cũng không nói
gì, vẫn như trước, chuyên chú việc làm trên tay. Nhưng tâm tình hắn trong khoảnh
khắc đó đã hưng phấn đến tột cùng.
Thẳng đến khi quyển chiết tử cuối cùng được khép lại, hắn mới
ngẩng đầu lên từ bàn án, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Tiểu Đồng, nàng đến lúc nào mà
không báo với ta một tiếng?”
Tiểu Đồng tựa vào cửa, mỉm cười nói: “Ta nhìn thấy ngươi
đang làm chính sự cho nên mới không lên tiếng quấy rầy.”
“Mọi thứ đã thu thập xong chưa?”
“Ừm, đã thu thập hết rồi. Ta chỉ đến nói cho ngươi một tiếng,
ta sẽ về Phượng Nghi cung thôi.”
“Đúng lúc quá, tấu chương ta đều đã phê xong rồi, bây giờ,
ta tiễn nàng trở về, cùng nhau dùng bữa trưa, sau đó ta sẽ trở lại. Nàng thấy
được không?”
“Một khi đã như vậy, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vì thế, Tư Không Diệp lập tức phân phó Tiểu Toàn Tử chuẩn bị
long kiệu rồi dắt Tiểu Đồng đi ra phía ngoài điện.
…
Lúc lên kiệu, Tiểu Đồng khi nhìn thấy một tiểu thái giám lấy
một cái ghế gỗ nhỏ, thỉnh nàng cùng Tư Không Diệp bước lên, nàng liền khó nén nổi
mà vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
“Diệp, ngươi đồng ý với đề nghị của ta rồi sao?” Vẻ mặt Tiểu
Đồng đầy hưng phấn.
“Đúng vậy. Ta hiện tại đã sớm hạ chỉ. Từ nay về sau, việc lấy
người làm thang hoàn toàn bị phế bỏ, hiện tại tất cả đều dùng ghế gỗ nhỏ này
hay thế. Nàng có cảm thấy vừa lòng không?” Tư Không Diệp vẻ mặt cùng tràn đầy ý
cười mà nói.
“Dạ, rất vừa lòng.” Không thể tưởng được, hắn thế nhưng
nhanh như vậy đã hạ chỉ. Đối với việc này, Tiểu Đồng ngoài trừ kinh ngạc cũng vẫn
là kinh ngạc. Hai yêu cầu của nàng, hắn đều nhượng bộ làm được khiến trong phút
chốc Tiểu Đồng không thể tiếp thu kịp. Vì vậy, ngay cả chính nàng cũng không ý
thức được, ngữ khí nói chuyện giữa nàng và Tư Không Diệp so với trước đây đã có
vài phần biến hoá.
Hai người dùng bữa trưa cũng không bao lâu, sau đó, Tư Không
Diệp liền rời Phượng Nghi cung mà trở về ngự thư phòng, bởi vì, mỗi ngày buổi
chiều, hắn đều phải cùng Cố Thanh cùng Trương Duệ thương nghị triều chính.
Trước khi đi, hắn còn không quên nhắc nhở Tiểu Đồng, các quản
sự trong cung buổi chiều sẽ đến Phượng Nghi cung báo cáo, bảo nàng phải cẩn thận
ứng phó.
Tiểu Đồng liền đáp ứng. Đối với phương pháp ứng phó, trong
lòng nàng sớm đã suy tính. Tân quan nhậm chức tam bả hoả (quan mới nhận chức sẽ
có người đốt lửa – phá hoại), việc duy nhất buổi chiều nay nàng phải làm đó
chính là lập uy.
Vì vậy, Tư Không Diệp chân trước vừa rời khỏi Phượng Nghi
cung, Tiểu Đồng chân sau liền lên giường đi ngủ. Hơn nữa, nàng còn đặc biệt dặn
dò Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết, sau khi các đại quản sự đến thì đưa bọn họ đến sau
chính điện để không làm ồn nàng khi nghỉ ngơi.
Các nàng hai người cũng không hỏi nhiều. Tẩm Tuyết ở lại
trong tẩm điện hầu hạ Tiểu Đồng. Sơ Ảnh thì ở chính điện đợi các đại quản sự đến.
Bạn đang đọc truyện Ngốc Tử Hoàng Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.