Chương 100: Rằm Tháng Giêng (1)
Edit: Phan Ngọc Huyền.
Nghe Tạ Cảnh Hành nói vậy, Cao Dương lập tức thu hồi vẻ mặt ngả ngớn, nhìn hắn nói: “Ý ngươi là bọn họ tới Định kinh?”
“Ừ, mấy ngày này các ngươi cẩn thận một chút.” Tạ Cảnh Hành nhíu mày: “Có
thể chuyện ở phủ Dự thân vương đã kinh động bên ngoài, đừng sơ hở để lộ
thân phận, cứ tránh mặt một thời gian đi.”
“Nhưng chỉ có một mình ngươi thì phải làm sao?” Không đợi Cao Dương mở miệng, Quý Vũ Thư vội
nói: “Ngươi là người bọn họ chú ý, lần này họ đến Định kinh, chắc chắn
sẽ tới tìm ngươi. Mà ngươi lại không thể điều động nhân mã.”
“Không cần lo lắng.” Tạ Cảnh Hành duỗi người, miệng nở nụ cười tươi: “Ta chờ bọn họ cũng lâu rồi.”
“Tạ Tam ca, ngươi muốn đánh nhau hả?” Quý Vũ Thư hai mắt sáng lên nhìn hắn: “Mang ta theo với?”
“Được a,” Tạ Cảnh Hành không chút để ý nói: “Ngươi đi theo làm bia ngắm cũng được.”
Cao Dương không còn gì để nói.
...
Sau phong ba tại phủ Dự thân vương, ký ức về vụ thảm sát cùng với cái chết
chốn lao tù dần dần phai nhạt. Định kinh lại nô nức đón mừng năm mới,
khắp nơi tràn đầy không khí náo nhiệt.
Con người rồi cũng phải
tiếp tục sống, tiếp tục tiến về phía trước, đề tài của mọi người lại
chuyển sang những mong đợi và hy vọng vào một năm mới tốt đẹp hơn.
Hoàng cung vẫn tổ chức yến hội cuối năm, điều đó cho thấy vua Văn Huệ không
phiền muộn vì cái chết của đệ đệ, dân chúng chỉ thấy hoàng thất vô tình, riêng những người thông minh mới hiểu, hoàng để trong lòng vui vẻ vì
mối họa bỗng nhiên bị tiêu trừ, vì thế dù nha môn chậm chạp không tìm ra hung thủ, vua Văn Huệ cũng không truy cứu.
Thẩm Thanh được an
táng cùng Dự thân vương. Nhưng nàng tự sát mà chết, thân phận quá mức
xấu hổ, nên hoàng gia cũng không đề cập chuyện bồi thường. Việc này làm
Thẩm lão phu nhân khó chịu một trận.
Tây viện Thẩm phủ, hôm nay trời nắng, Bạch Lộ và Sương Giáng đem sách trong phòng Thẩm Diệu ra phơi.
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn sáng sớm đã đến giáo trường thao luyện tân binh,
cuối năm triều đình trưng binh nên cần phải huấn luyện. Thẩm Khâu cũng
hào hứng góp vui, Tây viện chỉ còn lại mình Thẩm Diệu.
“Mấy ngày trước đại thiếu gia cho người đem đến rất nhiều sách, hay là đem ra phơi cùng luôn ạ?” Cốc Vũ hỏi Thẩm Diệu.
“Những quyển sách đó được bảo quản rất tốt, không cần phải phơi nắng.” Thẩm
Diệu đáp. Từ khi Thẩm Khâu nhìn thấy trong phòng Thẩm Diệu có nhiều sách binh thư, hắn cao hứng nói lại việc này với La Tuyết Nhạn, Thẩm Diệu từ trước đến giờ không thích binh thư, mọi người chỉ cho là nàng nhất thời cao hứng, không nghĩ sâu xa, nhưng cũng tìm rất nhiều binh thư mang đến cho nàng.” Người không biết, còn có thể cho rằng Thẩm gia đang định đào tạo một nữ nướng quân.
Tất nhiên Thẩm Diệu không có đam mê ấy,
nhưng tương lai đại phòng còn rất gian nan, mà chỗ dựa của bọn họ chính
là binh quyền, nàng muốn hiểu rõ hơn về những vấn đề của binh lính, biết nhiều không bao giờ thừa.
Bạch Lộ vừa phơi sách vừa nói: “Ngày
mai chính là rằm tháng giêng [Edit: Phan Ngọc Huyền, đúng ra gọi là Tết
Nguyên Tiêu sẽ hay hơn, nhưng mình muốn dùng từ rằm tháng giêng cho
thuần Việt], năm nay ở hồ Vạn Lễ có hội đèn lồng, tiểu thư có muốn đi
không?”
Rằm tháng giêng là ngày hội lớn, đêm rằm trăng sáng, mọi
người sẽ ra đường xem hoa đăng, đố đèn vô cùng náo nhiệt. Đặc biệt ở
Minh Tề có một phong tục, để cầu cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân
an, sẽ chế tác một chiếc đèn thỏ ngọc thật lớn, làm tâm điểm của lễ hội, năm nay khác với mọi năm, đèn lồng thỏ ngọc này được đặt giữa lòng hồ,
dân chúng đến tham quan có thể thả đèn lồng mang theo cầu nguyện của
mình đến với thỏ ngọc. Hoa đăng trên mặt nước, tưởng tượng thôi cũng
thấy đúng là cảnh tượng đẹp đẽ, Bạch Lộ và Sương Giáng cũng là những cô
gái trẻ, thích cái đẹp, cái mới mẻ là chuyện bình thường.
“Nói
bậy bạ gì đấy,” Cốc Vũ sẳng giọng: “Lúc đó trên đường chắc chắn chen
lấn, nếu tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào?”
“Nhưng năm rồi cũng đi mà, có xảy ra chuyện gì đâu.” Bạch Lộ không phục nói.
“Năm rồi là năm rồi, năm nay là năm nay!” Cốc Vũ hung dữ nói. Bạch Lộ nghĩ
một chút thấy cũng phải, năm rồi đúng là toàn bộ Thẩm phủ đều đi xem náo nhiệt, nhưng năm nay phủ Dự thân vương xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm
phủ lại mơ hồ có liên quan, hung thủ còn chưa tìm ra, chỉ sợ có kẻ mang
thù, Thẩm Diệu sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm. Dù có náo nhiệt bằng trời, cũng không quan trọng bằng an nguy của mình a.
“Không sao.” Thẩm Diệu mỉm cười: “Ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, có cha nương và đại ca đi cùng, sẽ không xảy ra việc gì đâu.”
“Nhưng mà…” Cốc Vũ muốn khuyên nhủ.
“Cứ quyết định vậy đi.” Thẩm Diệu ngắt lời Cốc Vũ, quay người trở lại
phòng. Cốc Vũ chỉ có thể lo lắng suông, không biết từ lúc nào, Thẩm Diệu đã trở nên rất có chủ kiến, nói một không nói hai. Không còn bóng dáng
của cô bé lúc nào cũng chạy đến nhị phòng, tam phòng nhờ chỉ dẫn, quyết
đoán như hiện giờ đúng là tốt, nhưng có lúc lại làm người ta cảm thấy
bất đắc dĩ.
Thẩm Diệu về phòng, đến trước bàn ngồi xuống, mắt nhìn cành mai bên ngoài cửa sổ, nhớ tới tin tức vừa nhận được.
Huynh đệ Trần gia đã trở về Giang Nam, sau thảm án ở phủ Dự thân vương xảy
ra, bọn họ không hề gặp nhau. Thẩm Diệu rất cẩn thận, khi cần liên lạc
Trần gia chỉ để Mạc Kình chuyển lời đến hiệu cầm đồ Phong Tiên, khế ước
bán mình của Mạc Kình không phải ở Thẩm gia, nếu người khác có nghi ngờ
cũng không nghĩ đến nàng.
Lần này, Mạc Kình trở về mang theo một
tin tức, lúc trước nàng nhờ Quý Vũ Thư điều tra về một cô gái tên Lưu
Huỳnh, giờ đã có kết quả, nàng đang ở Bảo Hương lâu, lầu xanh lớn nhất
Định Kinh, là mỹ nhân đứng hàng nhất nhì ở đấy, nghe nói rằm tháng giêng năm nay, nàng sẽ sắm vai chị hằng ca múa bên hồ Vạn Lễ. Thẩm Diệu muốn
thừa dịp này nhìn nàng một chút.
Về phần lo lắng của Cốc Vũ, Thẩm Diệu không quá để tâm. Huynh đệ Trần gia hợp tác với nàng, lấy đâu ra
tâm tư trả thù. Còn phía Thẩm phủ, Thẩm lão phu nhân trong lòng cáu gắt, không chịu gặp ai ngoài người của nhị phòng tam phòng. Nhị phòng thì đã suy sụp, mấy ngày nay Thẩm Viên chạy ngược chạy xuôi nịnh bợ để con
đường làm quan của hắn được hanh thông, sẽ không có thời gian để đối phó nàng, tam phòng trước giờ luôn giấu tài, thời điểm mấu chốt này họ sẽ
không sinh sự. Nàng cảm thấy, năm nay chắc chắn sẽ là một năm tốt lành,
thư thái.
Nghĩ vậy, khóe môi Thẩm Diệu hơi nhếch lên, làm cho Cốc Vũ ngẩn ra, chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nghe giọng Kinh Trập vang
lên, từ bên ngoài đi vào nói: “Tiểu thư, Vạn di nương ở nhị phòng đến
thăm chúng ta.”
Vạn di nương? Cốc Vũ nhíu mày, thấp giọng nói: “Sao nàng lại đến đây?”
“Còn sao nữa,” Sương Giáng và Bạch Lộ cũng nhỏ giọng nói: “Chắc chắn là đến nịnh bợ rồi.”
Mấy nha hoàn đều tỏ thái độ không hoan nghênh, từ sau chuyện của Nhiệm Uyển Vân và Thẩm Thanh, các nàng luôn chán ghét nhị phòng, dù Vạn di nương
có mục đích gì đi nữa, nàng vẫn là người của nhị phòng, nếu cứ đến thế
này, sẽ làm người ta không thoải mái.
Mấy hôm nay Vạn di nương đã tới cửa vài lần, đều bị Thẩm Diệu lấy cớ không gặp. Hôm nay nàng nói: “Để nàng ấy vào đi.”
Kinh Trập hơi sửng sốt, đáp lời rồi đi ra ngoài, mấy nha hoàn còn lại sắc
mặt có vẻ lo lắng, sợ Vạn di nương lại làm ra chuyện gì tổn hại Thẩm
Diệu.
Một lát sau, Kinh Trập dẫn Vạn di nương tiến vào, Thẩm Diệu ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Hôm nay Vạn di nương mặc áo màu xanh, quần nhạt hơn một tí, cổ tay mang
vòng bạc, vừa nhìn thấy như mộc mạc, nhưng cẩn thạn xem xét, trên áo
nàng thêu những đóa hoa màu trắng nho nhỏ, tinh tế, chân váy thêu mây
trắng cuộn sóng, đôi tay trắng nõn kia được tô điểm bởi bộ móng đỏ tươi
xinh đẹp, câu hồn người khác. Cái eo nho nhỏ yểu điệu được thắc lưng
siết chặt làm người ta nhìn miên man bất định. Hướng lên trên là một
gương mặt trái xoan, mắt to ngập nước, môi hồng răng trắng, lúc cười tuy đã cố che đậy, vẫn lộ ra vẻ kiều diễm, quyến rũ lòng người.
Đây
cũng là một nữ nhân có tâm cơ, nàng ta và cô con gái Thẩm Đông Lăng
nhiều năm không lộ diện, nay Thẩm Thanh vừa chết, Nhiệm Uyển Vân phát
điên, bọn họ lại mất kiên nhẫn, muốn ra mặt khắp nơi. Người như thế,
kiếp trước ở trong cung Thẩm Diệu đã gặp qua rất nhiều, là kiểu người có chút nhan sắc, chút khôn vặt, nghĩ chỉ cần mình muốn thì có thể giữ
chặt nam nhân trong lòng bàn tay, họ không hề nghĩ thế gian này những cô gái trẻ đẹp nhiều đếm không xuể, mà tâm nam nhân là thứ khó giữ nhất,
nếu có thật sự bản lĩnh, còn có thể có địa vị đặc biệt trong lòng nam
nhân, một khi thiếu kiên nhẫn, chỉ có thể tự biến mình thành trò cười.
Vạn di nương cũng là một kiểu người thiếu kiên nhẫn, tự cho mình là thông minh như vậy.
Vạn di nương bước vào thi lễ với Thẩm Diệu, nàng cúi thấp người, hai chân
hơi khụy, lộ ra thân hình mềm mại, không hỗ từng là ca kỹ đứng đầu, Thẩm Diệu bình tĩnh nhìn nàng, không nói lời vô nghĩa: “Vạn di nương tìm ta
có việc gì?”
Vạn di nương không ngờ Thẩm Diệu hỏi trực tiếp như
vậy, nhất thời bối rối. Nàng nghe nói trong Thẩm phủ này vợ chồng Thẩm
Tín là người có quyền lực nhất, Thẩm Diệu gần đây cũng trở nên lợi hại
nên mới đến tìm cách làm thân, không ngờ Thẩm Diệu ngay cả một vài câu
xả giao cũng không nói, làm Vạn di nương quẫn bách, không hiểu Thẩm Diệu vốn không biết xả giao hay là cố tình nói vậy.
Kỳ thật Vạn di nương đã suy nghĩ nhiều, Thẩm Diệu không để ý tới nàng là vì nàng không đáng để Thẩm Diệu lưu tâm.
Vạn di nương cười nói: “Đầu năm mới, thiếp đến thăm, chúc Tết ngũ tiểu
thư.” Nàng nói: “Lúc trước chuyện của đại tiểu thư đã làm ngũ tiểu thư
không thoải mái, thiếp thay lão gia cùng phu nhân đến bồi tội.”
Thẩm Diệu cười như không cười nhìn nàng: “Vạn di nương, ngươi thay mặt đến bồi tội, nhị thúc nhị thẩm có biết không?”
Vạn di nương hơi khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục cười nói: “Thân phận thiếp
hèn mọn, sao dám kinh động lão gia và phu nhân, chỉ vì ngày đó nghe lão
gia nói qua, trong lòng thiếp xúc động nên tự chủ trương đến đây nhận
lỗi.”
Thẩm Diệu nhìn nàng, mắt không hề chớp, bị nhìn như vậy,
Vạn di nương chột dạ, nhưng nàng cố kềm nén, cười nói: “Thật ra tam tiểu thư cũng muốn đến thăm ngũ tiểu thư, dù sao cũng là tỷ muội, nhưng tam
tiểu thư cơ thể yếu ớt, gần đây lại bị nhiễm lạnh, cũng không dám kinh
động mọi người, chỉ nói chờ khi bản thân khỏe hơn một chút, sẽ tới tìm
ngũ tiểu thư trò chuyện.”
Thẩm Đông Lăng? Thẩm Diệu nhíu mày.
Hiện tại Thẩm phủ trừ ba đích nữ, còn có một thứ nữ, chính là con gái nhị
phòng Thẩm Đông Lăng, do Vạn di nương sinh ra. Ở Thẩm phủ, vợ chồng Thẩm Vạn và Trần Nhược Thu chỉ có một mình Thẩm Nguyệt là con gái, vợ chồng
Thẩm Tín có Thẩm Diệu và Thẩm Khâu, chỉ có nhị phòng cơ thiếp thành đàn, sinh hạ nhiều con trai con gái, nhưng không bao lâu liền chết yểu, chỉ
còn lại bốn người Thẩm Viên, Thẩm Thanh, Thẩm Đông Lăng và Thẩm Nguyên
Bách, chính vì thế nên thứ hạng con cháu tại Thẩm gia có chút lộn xộn
[Edit: Phan Ngọc Huyền, ở đây ý nói theo xếp hạng Thẩm Thanh là đại tiểu thư, Thẩm Nguyệt nhị tiểu thư, Thẩm Đông Lăng tam tiểu thư, tứ tiểu thư (con gái thứ của nhị phòng, chết yểu), Thẩm Diệu ngũ tiểu thư; Thẩm
Khâu đại thiếu gia, Thẩm Viên nhị thiếu gia, tam thiếu gia, tứ thiếu
gia, ngũ thiếu gia, lục thiếu gia (con trai thứ nhị phòng, chết yểu),
Thẩm Nguyên Bách thất thiếu gia; điều này cho thấy Nhiệm Uyển Vân đối
với con thứ thủ đoạn rất ác độc, mình cũng edit tới đây mới hiểu,
hahaha].
Bạn đang đọc truyện Tướng Môn Độc Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.