Chương 98: Chương 91
Lúc năm giờ sáng
Thương Lam thức dậy, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, hô
hấp ấm áp phun ở bên tai, cô nhíu nhíu mày quay mặt qua, đêm nay cô ngủ
rất không thực tế, trải qua một đêm hoan ái, tuy cơ thể của cô mệt mỏi,
nhưng đầu óc lại cực kì tỉnh táo.
Triển Mộ ôm cô với tính chiếm hữu, nửa cơ thể bá đạo sát ở bên người,
bốn phía yên tĩnh trừ đồng hồ treo tường chuyển động tí tách
dinendian.lơqid]on thì không còn âm thanh khác, hoàn cảnh lạ lẫm cho cô
có một loại cảm giác không yên lòng, còn có người đàn ông đang ngủ bên
cạnh, loại cảm giác này trở nên càng sâu.
Cô nghiêng mặt sang lẳng lặng đánh giá người đàn ông đang ngủ say, anh
ngủ rất sâu, không hề phòng bị nằm ở một bên, nhìn nhìn, ánh mắt của cô
không nhịn được rơi vào trên cổ họng hơi gồ lên của anh, tay nâng lên
dừng ở giữa không trung, rồi sau đó lại chợt rũ xuống.
Cô cắn môi thật chặt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của anh, tất cả
trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, nếu như cô có thể dũng cảm chút
nữa… Nếu như Triển Mộ liền chết như thế… Cuộc sống của cô có thể trở nên càng tốt hơn một chút hay không?
Gió lạnh âm âm u u ngoài cửa sổ thổi vào đánh úp trên sống lưng, Thương
Lam chợt phục hồi lại tinh thần, cô ngẩn người rung mạnh đi phán đoán
trong đầu, cả người run lên lí trí thu hồi theo.
Gom lại năm ngón tay, trong đôi mắt đen nhánh của cô hiện lên vẻ không
cam lòng, lần đầu căm ghét bản thân không có sức mạnh như vậy, rốt cuộc
là cái gì tạo thành loại cục diện này, anh bắt nạt sỉ nhục cô bằng mọi
cách, cô lại hoàn toàn không có cách nắm bắt anh!
Cô cong chân ôm mình nghĩ lại có chút xót xa, nếu như anh đã chết, chờ
đợi cô có lẽ chính là nỗi khổ ngục tù, khi nhớ tới bộ dáng của Thương
Trung, sau khi trong lòng cô lo sợ một hồi, cuối cùng nắm tay để xuống.
Cô không thể tưởng tượng được cô sẽ sống sót ở loại địa phương đó như
thế nào, và vì một người đàn ông hi sinh hạnh phúc cả đời, đáng giá
không?
Câu trả lời đương nhiên là không, cô không là cô gái ngây thờ đến vụng
về kia nữa, cũng sớm qua tuổi yêu đương nằm mơ giữa ban ngày, khẽ cắn
môi xoay người xuống giường, rất sợ anh tỉnh lại, động tác của cô để
thật nhẹ, khi hai chân chấm đất, một mớ □ chảy xuống theo bắp đùi, dọc
đường nhỏ giọt trên mặt đất, thậm chí trong dịch thể đục ngầu còn trộn
lẫn một ít vết máu đỏ tươi.
Cô cũng không dám dừng lại nửa giây, chân không giẫm lên thảm trải sàn
thật dầy và lặng yên không một tiếng động đi tới phòng tắm.
Cô cảm thấy mình rất bẩn, toàn thân từ trên xuống dưới
dieenndkdanleeequhydonnn dính đầy hơi thở chỉ có của người đàn ông, các
loại vết nước bẩn ở trên người kết thành dấu vết loang lổ, cho dù rơi
vào trong hố phân cũng sạch sẽ hơn cái này!
Không đợi nước nóng cô liền vọt tới dưới vòi phun, giống như tự ngược
đãi chà xát làn da của chính mình, cọ xát ra một vòng lại một vòng vết
đỏ trên người, tôn lên dấu vết vốn xanh tím, trên cơ thể trắng nõn đều
là vết thương nhìn thấy mà đau lòng.
Đến lúc cô đi ra phòng tắm, đã là chuyện của một tiếng sau, cô đưa mắt
nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, phía chân trời hơi hơi để lộ ra,
kim đồng hồ trên tường chỉ về phía sáu giờ sáng.
Bốn phía rất yên tĩnh, thậm chí cô ở rất xa có thể nghe được tiếng hít
thở vững vàng của Triển Mộ, lấy thuốc tránh thai từ trong ba lô ra,
không uống nước liền trực tiếp nuốt lấy một viên.
Có bài học của lần trước, cô đổi hộp chứa thuốc tránh thai thành viên
canxi bình thường, như thế cho dù bị Triển Mộ bắt được, cô cũng có lí do có thể lừa gạt qua.
Phòng bọn họ ở dưới phố Manhattan, nơi này cách phố người Hoa rất gần,
qua hai con đường cái lại đi hơn mười thước là được, nghĩ đến, cô lại
nhìn đôi mắt còn đang trong giấc mộng của Triển Mộ, rút ra một trăm đô
la từ trong túi của anh liền mở cửa đi ra ngoài.
*Manhattan (phát âm tiếng Anh: /mænˈhætən/, /mənˈhætən/) là quận đông
dân nhất Thành phố New York, là trung tâm kinh tế và thương mại, và cũng là nơi khai sinh lịch sử của thành phố. Còn được gọi là Quận New York.
(Nguồn: Wikipedia)
Trong sáng sớm chưa có người nào, đường phố rộng rãi trật tự sạch sẽ, xe riêng của mỗi nhà ngoan ngoãn đứng ở cổng, Thương Lam chậm rãi dạo
bước, dọc đường cô thưởng thức cảnh vật bên đường, rồi lại không dám đi
quá xa.
Đời trước, ở trong đoạn thời gian mới cưới kia, cô đã từng quấn lấy
Triển Mộ tới New York chơi đùa vài lần, có thể nói là chơi với bên
ngoài, phần lớn thời gian cô đây ru rú trong khách sạn, Triển Mộ bận
quá, anh vội vàng ngay cả thời gian hưởng tuần trăng mật cũng không có,
chân vừa rơi xuống liền tiến tới không ngừng chạy đến các nơi bàn bạc
nói lên chuyện làm ăn với người khác.
Mà khi đó cô có thể nói là không biết gì cả với tiếng Anh, không có
Triển Mộ đi cùng, ở trong một thành phố sầm uất này hoàn toàn chính là
nửa bước khó đi.
Cô âm thầm ghi nhớ đường về, từ từ đi về phía phố người Hoa, tính thời
gian Triển Mộ hẳn là còn chưa tỉnh lại, cô có thể thừa dịp anh chưa thức dậy, ăn qua bữa sáng ở chỗ này sẽ về.
Mà khi Thương Lam đang suy nghĩ ăn cái gì, lại bị một cô bé làm cho vướng víu.
Đó là một bé gái Trung Quốc chừng mười tuổi, tóc đen dày quấn ra hai búi tóc nổi lên, bộ trang phục thời Đường* đẹp đẽ tôn lên một khuôn mặt
ngọt ngào dễ thương, làn da mềm như là có thể nhéo ra nước.
*Để dễ hình dung các bạn có thể xem hình ở phía dưới. ^.^
Có phải cô bé đi lạc hay không?
Thương Lam đi ở phía trước dừng một chút, thường quay đầu nhìn trúng
liếc mắt một cái, dường như cô bé nhận định cô, dọc đường theo tới…
Cuối cùng, cô không nhịn được dừng bước lại hỏi:
“Chào em, xin hỏi có chuyện gì không?”
Mắt cô bé thật to sáng ngời, ngẩng đầu lấy lòng nhìn cô: “Chị gái, em đói bụng…”
“Ba mẹ em đâu?” Cô lùi ra phía

Bạn đang đọc truyện Trùng Sinh Chi Thương Lam được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.