Chương 7: Ngốc Vương Rêu Rao?
Bỗng dưng, Lam Ẩn Nhan cùng Lam Tây Thành quay người, con
ngươi nhìn về phía nơi thanh âm truyền đến.
Mà nguyên bản nhóm người hai bên đang chém giết, sau khi
nghe đến thanh âm đó, cũng đồng tời đình chỉ động tác trên tay, con ngươi nhìn
về phía thanh âm truyền đến. Thoáng chốc, thân thể bọn họ rõ ràng cứng đờ, sau
đó lại tiếp tục chém giết.
Chỉ thấy nơi thanh âm truyền đến bỗng nhiên xuất hiện bảy
tên nam tử, trong đó gã nam tử đầu lĩnh mặc quần áo hồng xinh đẹp, mà phía sau
lưng nam tử hồng y còn lại là sáu gã hạt y nam tử mặt không thay đổi.
(P/s: bên Trung Quốc, hồng y nghĩa là quần áo màu đỏ nhá, hồng
là đỏ, mọi người đừng hiểu nhầm, thử nghĩ 1 tên con trai mặc một bộ đồ màu hồng
xem, đúng là kinh người =.=)
Thời điểm Lam Ẩn Nhan con ngươi chăm chú nhìn về phía tên
nam tử hồng y kia, không khỏi khóe miệng rút vài cái. Hắn, mặt mày như họa, môi
sắc như anh, làn da như tuyết, ngũ quan xinh xắn hoàn toàn không thấy tì vết
nào.
Dựa vào, mị nhan xinh đẹp. Trên đời này thế nhưng có mĩ nam
tử rung động lòng người như thế, tựa hồ cho dù là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, ở
trước mắt hắn cũng sẽ có cảm giác tự ti. Một trận gió đánh úp lại, sợi tóc nam
tử hồng y nhẹ nhàng bay lên, phụ trợ cho khuôn mặt hoàn mĩ không có tỳ vết kia
càng thêm quyến rũ, hắn giống như một đóa hoa thuốc phiện nở rộ, giống như chỉ
cần hắn liếc nhìn một cái cũng đủ trầm luân, không thể đào thoát. Nam tử tà mị
dụ hoặc như vậy, nhưng lại làm cho linh hồn Lam Ẩn Nhan cảm giác được hít thở
không thông
“Miêu Miêu, ngươi mau nhìn, phía trước thật nhiều người đang
đánh nhau nha! Hảo hảo chơi nha!” Tên nam tử hồng y hưng phấn lấy tay quơ lên
phía trước, thanh âm sung sướng kêu la nói.
Nhìn tên nam tử hồng y trên mặt thế nhưng lộ vẻ si ngốc cười,
nghe thanh âm nam tử hồng y lộ ra mười phần ngu đần. Lam Ẩn Nhan trong lòng
không khỏi oán niệm, miệng nhẹ nhàng nói nhỏ “Trời ạ, một nam tử mĩ như vậy làm
người ta hít thở không thông, sẽ không là cái ngốc tử chứ? Đây không khỏi cũng
quá đáng tiếc đi?”
“Đúng vậy! Tây Thành cũng hiểu được rất đáng tiếc! Nếu không
phải Tứ vương gia là cái ngốc tử, thì danh hiệu thiên hạ đệ nhất mĩ nam làm sao
đến lượt Tam vương gia a!” Lam Tây Thành con ngươi cũng nhìn chằm chằm Tứ vương
gia, nhẹ nhàng phụ họa theo Lam Ẩn Nhan.
“Chờ chút, Tây Thành, ngươi nói người này là ai? Tứ vương
gia?” Nghe được Tây Thành một bên nói, Lam Ẩn Nhan mi không khỏi nháy một cái,
sau đó con ngươi chăm chú nhìn về phía Lam Tây Thành.
“Tiểu thư, ngươi không nhớ rõ sao? Hắn chính là nổi tiếng Ngốc
vương Tiêu Nhiên của Thánh Long vương hướng chúng ta? Tây Thành nhớ rõ có một
năm, khi Tam Vương gia mang Tứ vương gia đến phủ Thừa tướng tìm đại tiểu thư,
ngươi không phải gặp qua sao?” Lam Tây Thành hồ nghi gãi gãi đầu nói.
“Trí nhớ không tốt! Đã quên!” Lam Ẩn Nhan nhún vai nói.
“Miêu Miêu, ngươi xem cái người mặc đồ đen kia bị người đâm
một kiếm, hắn đổ rất nhiều máu nha! Hắn thật sự là đáng thương nha! Ngươi mau
kêu vài cái, cho hắn thêm có lên đi!” Ngốc vương Tiêu Nhiên bỗng nhiên cúi lưng
xuống, ôm lấy cổ con quái vật to lớn hắn cưỡi dưới thân, ngữ khí mang theo làm
nũng nói.
“Ngao….” Con hổ long vàng óng ánh lập tức mở mồm to ra, hướng
về những người chém giết điên cuồng hét lên. Thoáng chốc, khóe miệng Lam Ẩn
Nhan một trận run rẩy, người này có cần phải rêu rao như vậy không? Cưỡi hổ đi
ra ngoài dạo phố?
“Hắc hắc…. Miêu Miêu thực ngoan, Tứ Tứ yêu ngươi nhất! Đến,
Tứ Tứ hôn một cái!” Ngốc vương Tiêu Nhiên lập tức nhếch miệng nở nụ cười, theo
sau toàn bộ thân mình ghé vào lưng con hổ.
“Ngao……” Con hổ dịu dàng kêu lên, tựa hồ như nghe được lời
nói của ngốc vương, xoay đầu qua. Sau đó ngốc vương Tiêu Nhiên hôn trên má phải
con hổ một cái.
“Uy, ta nói Tứ vương gia, ngươi kêu lão hổ này là cái gì?
Miêu Miêu?” Tứ vương gia này nhất thời khiến Lam Ẩn Nhan hứng thú, vì thế Lam Ẩn
Nhan mở cánh tay giao nhau, chọc mi nhìn về phía Tứ vương gia Tiêu Nhiên.
“Vị tỷ tỷ này, ngươi là cũng Tiểu Tứ Tứ nói chuyện sao?”
Tiêu Nhiên từ trên lưng con hổ ngồi thẳng lên, con ngươi mang theo mờ mịt nhìn
về phía Lam Ẩn Nha, sau đó ngây ngô cười nói.
“Nơi này tựa hồ chỉ có một người ngươi cưỡi con hổ nha!
Ngươi cho rằng ta đang cùng ai nói chuyện?” Lam Ẩn Nhan con ngươi mang theo tia
tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Làm sàn! Biết hắn là Tứ vương gia, thế nhưng không hành lễ?”
Không đợi Tiêu Nhiên nói chuyện, sáu gã thị vệ đứng phía sau Tiêu Nhiên bỗng
nhiên lớn tiếng quát.
“Ngao…..” Con hỏ cũng đồng thời nhe răng trợn mắt hướng về phía Lam Ẩn Nhan rống lên.
“Miêu Miêu ngoan, đừng hung như vậy nha! Sẽ dọa tỷ tỷ xinh đẹp
sợ!” Tiêu Nhiên lập tức vỗ vỗ đầu con hổ ở dưới thân nói.
“Ô….” Con hổ lập tức hạ thấp đầu xuống, giống như một đưa nhỏ
phạm lỗi.
“Uy, sáu đại phôi đản các ngươi, ai cho các ngươi quấy rầy
ta cùng tỷ tỷ xinh đẹp nói chuyện phiếm!” Lập tức Tiêu Nhiên tức giận lấy tay
xoa nổi thắt lưng lên, quay đầu nhìn về phía sáu gã thị vệ.
Thoáng chốc, cơ bắp trên mặt Lam Ẩn Nhan rút hạ vài cái. Tỷ
tỷ xinh đẹp?
Tỷ tỷ xinh đẹp trong miệng hắn không phải là chính mình chứ?
Tình huống trước mắt, hẳn chính là mình đi! Ánh mắt thẩm mĩ của ngươi này đúng
là rất độc đáo?
“Thuộc hạ biết tội! Thỉnh Tứ vương gia trách phạt” Sáu gã thị
vệ cũng đồng thời ngước mắt nhìn Lam Ẩn Nhan, khóe miệng một trận run rẩy, sau
đó vội vàng cúi đầu kêu lên nói.
“Hừ, các ngươi phạm sai lầm! Tiểu Tứ Tứ muốn trừng phạt các
ngươi! Tiểu Tứ Tứ hiện tại mệnh lệnh cho các ngươi, đi lên cùng những người đó
đánh nhau! Các ngươi nhất định phải đánh thắng nha, nếu không Tiểu Tứ Tứ làm
cho Miêu Miêu cắn các ngươi!” Tiêu Nhiên ngẩng cao đầu nói.
“Bọn thuộc hạ lĩnh mệnh!” Sáu gã thị vệ dở khóc dở cười liếc
mắt nhìn nhau, sau đó thanh thanh âm vang dội nói, lập tưc liền thấy thân ảnh bọn
họ chợt lóe, gia nhập vào đội ngũ hỗn chiến phía trước.
“Tỷ tỷ, ngươi vừa mới hỏi Tiểu Tứ Tứ cái gì? Phiền toái
ngươi lặp lại lần nữa nha! Tiểu Tứ Tứ vừa mới không nghe rõ ràng?” Nhìn thấy
sáu gã thị vệ của mình gai nhập vòng chiến, Tiêu Nhiên lập tức nhếch miệng hướng
về phía Lam Ẩn Nhan ngây ngô cười nói.
“Khụ, ý tứ của ta là, ngươi không biết xưng hô một con hổ
hung hãn là Miêu Miêu, cảm giác rất quái lạ sao?” Lam Ẩn Nhan tủng tủng, con
ngươi tựa tiếu phi tiếu nhìn phía Tiêu Nhiên nói.
“Tiểu Tứ Tứ không có cảm thấy lạ nha? Tỷ tỷ ngươi cảm thấy
tên Miêu Miêu nghe không hay sao?” Tiêu Nhiên gãi gãi đầu nói, sau đó hắn túm
túm lỗ tai con hổ hỏi “Miêu Miêu, ngươi thích Tiểu Tứ Tứ đặt cho ngươi tên này
sao?”
“Ngao…” Con hổ nhẹ nhàng kêu lên, tựa hồ hướng Tiêu Nhiên
làm nũng.
“Tỷ tỷ ngươi xem, Miêu Miêu thực thích tên mà Tiểu Tứ Tứ đặt
cho nó a!” Tiêu Nhiên lập tức kiêu ngạo nhìn về phía Tiêu Nhiên nói.
“Được rồi! Miêu Mêu thực vừa lòng với tên của mình! Ta sẽ
thu hồi lời nói vừa rồi đi!” Lam Ẩn Nhan quét mắt nhìn về phía lão hổ, con
ngươi thâm túy nhìn về phía Tiêu Nhiên,
Nhất thời,ánh mắt đắc ý kia của Tiêu Nhiên cùng ánh mắt tìm
tòi nghiên cứu của Lam Ẩn Nhan,ở giữa không trung giao nhau.
Khi mà Lam Ẩn Nhan vừa định mở miệng tiếp tục nói chuyện,
con ngươi Tiêu Nhiên bỗng nhìn sau lưng Lam Ẩn Nhan, sau đó liền thấy hắn đưa
tay vào trong miệng cắn, oai đầu chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói “Tỷ tỷ,
không tốt! Có đại phôi đản mang theo kiếm chạy lại phía sau ngươi!”
Bạn đang đọc truyện Thịnh Thế Xấu Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.