Chương 94: Khó Dò
Editor: Xám
"Nói đi, là gì?" Khánh Đế cười nói.
Viên Bá
trầm giọng nói: "Hôm nay tiện nội (vợ) đã nhiễm phong hàn, thuốc thang
không vào, chỉ có quả mật bồ bệ hạ ban thưởng là còn có thể miễn cưỡng
nuốt xuống, vậy nên vi thần cả gan cầu xin một ít quả mật bồ với bệ hạ."
Khánh Đế nghe vậy, quay đầu cười, nói với Lý Anh bên cạnh: "Lý Anh, quả mật
bồ Vân Thiều quốc tiến cống lần này, còn dư bao nhiêu thì phái người
mang đến ban hết cho Viên Bá."
Lý Anh vội vàng lên tiếng đáp lại, dặn dò tiểu thái giám đi truyền lệnh.
Khánh Đế quay về phía Viên bá, thở dài nói: "Thứ trẫm yêu thích chính là tính cách trọng tình trọng nghĩa này của ngươi, ngươi quay về chăm sóc phu
nhân đi, lát nữa, trẫm phái người mang quả mật bồ vào phủ."
Viên Bá vội vàng thi lễ tạ ơn rồi rời đi.
Đêm đó, Khánh Đế đã phái người đưa tám quả mật bồ đến Viên phủ, cộng thêm
quả mật bồ có sẵn trong phủ Viên Bá, song mới được hơn mười quả. Quả mật bồ là cống phẩm, cực kỳ khan hiếm ở Đại Dục quốc, nếu Viên Bá không tự
mình đến chỗ Khánh Đế thỉnh cầu, e là cũng không thể gom được mười quả
trở lên.
Có điều, hơn mười quả, sợ là cũng đủ cho một con chó dùng rồi.
Viên Bá căn dặn thị nữ: "Đi, ôm sủng vật chó nhỏ mà công tử tự nuôi đến đây."
Thị nữ không hề biết hành động này của Viên Bá có ý gì, bởi vì trước giờ
Viên Bá không tán thành Viên Thư tự nuôi sủng vật, bây giờ bảo ôm đến là muốn làm gì đây?!
88888888
Bóng đêm rã rời, thời gian chậm chạp trôi.
Gió đêm thổi vào từ song cửa sổ chạm rỗng, ánh nến trong phòng chập chờn bất định, từng lớp rèm bay lượn theo gió.
Tần Cửu tựa lên giường, cởi váy ngoài màu đỏ tươi trên người ra, thay một
bộ y phục màu đen nhánh. Nàng vấn mái tóc dài tinh tế thành búi ở đỉnh
đầu, cuối cùng đeo mặt nạ lên. Vốn dĩ đã định ra ngoài, nhưng nàng nghĩ
một lát, cầm một thanh bảo kiếm, thử thanh kiếm trang trí hoa văn trong
tay, cảm thấy vẫn còn thuận tay, bèn đẩy cửa đi ra ngoài.
Dưới
ánh trăng lờ mờ bên ngoài phòng, Tỳ Ba cũng một thân áo đen đứng đầy
nghiêm nghị, nhìn thấy Tần Cửu, nhíu mày nói: "Bệnh thương hàn vừa mới
khỏi, nhất định phải đi trong đêm nay ư?"
Sau hơn mười ngày dùng
thuốc Thái cung phụng kê, bệnh phong hàn của nàng đã sắp khỏi hết, tuy
nhiên người vẫn hơi yếu, nhưng có một số việc, vẫn không thể không đi
làm. Nàng khẽ cười nói: "Số ta chính là số vất vả, sợ rằng con chó nhà
Viên Bá đã sắp chết rồi. Đêm nay, chúng ta nhất định phải đi một
chuyến."
Tỳ Ba bất đắc dĩ gật gật đầu.
Hai người yên lặng
ra khỏi phủ, dọc theo con phố vắng vẻ không người, bay thẳng về phía
tây, chẳng bao lâu, đã đến bên ngoài phủ đệ của Viên Bá.
Phủ đệ
của Viên Bá cũng xây bên trong Cẩm Tú phường, có điều, dẫu sao cũng chỉ
là phủ đệ của thống lĩnh, trái ngược với phủ An Lăng Vương và phủ Nghiêm Vương, có vẻ hơi đơn sơ một chút. Tần Cửu và Tỳ Ba đứng ở bên ngoài bức tường trắng của phủ thống lĩnh, nhìn thấy xung quanh không có ai theo
dõi, lúc này mới xoay người qua tường.
Viên Bá ngồi trong thư
phòng, nghe thấy thị nữ bẩm báo, con chó kia đã chết rồi. Tay ông hơi
run rẩy, chén trà bưng trong tay nghiêng xuống, trà nóng tràn ra, làm
bỏng ngón tay ông. Ông đặt chén trà lên trên bàn, thần sắc trong đôi mắt thâm trầm biến đổi thất thường, gân xanh trên trán nổi lên.
Con
chó kia, ông đã sai người dùng quả mật bồ và thuốc trị phong hàn để
nuôi, không ngờ, chỉ mới mấy ngày, quả nhiên đã chết rồi.
Viên Bá khoanh tay đi vài vòng trong phòng, giống như một con thú bị vây, liên
tục quay hơn mười vòng, cuối cùng ông không nhịn được, mở cửa phòng đi
ra ngoài.
Trong bóng đêm, một đường kiếm kèm theo trận gió mạnh mẽ đến từ trên cao.
Viên Bá kinh hãi. Vừa rồi tâm trạng ông rối rắm, với võ công của ông, lại
không chú ý đến có người ở trong sân. Ông cười lạnh một tiếng, cơ thể
nhảy sang một bên, tránh được một kiếm trí mạng đó, nhưng không ngờ, từ
bên khác cũng có một đường kiếm đâm tới.
Trong lòng Viên Bá thầm
kêu không ổn, đúng lúc này, lại thấy hình như đường kiếm vốn đâm về phía mình đã bị thứ gì đó bắn vào, "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống mặt
đất. Lúc này ông mới tránh được đường kiếm đó, đứng lại ở trước hành
lang, lúc này phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào trong sân đã có rất
nhiều thích khách xông tới, đều đeo khăn đen che mặt, nhìn qua có hơn
mười mấy người.
Viên Bá thân là thống lĩnh kiêu kỵ, võ nghệ tuyệt đỉnh, không hề để những thích khách kia vào mắt. Thế nhưng, vừa giao
thủ với những thích khách kia, ông phát hiện ra, những người này lại đều là cao thủ hạng nhất, hơn nữa ai cũng ra chiêu tàn nhẫn không lưu tình
chút nào, rõ ràng là muốn tính mạng của ông.
Ông lạnh giọng quát: "Kẻ nào mà lớn mật như vậy, lại vào phủ ta ám sát, ta sẽ khiến cho từng người các ngươi đến được nhưng đi không được!" Viên Bá đã thật sự nổi
giận, cũng ra tay không lưu tình chút nào.
Rõ ràng những thích
khách này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, không ai nói gì, bọn chúng
bày ra một ma trận vuông, vây Viên Bá vào trong vòng, phối hợp với nhau, không hé nửa lời, từng kiếm một kề vào nhau đâm về phía người Viên Bá.
Viên Bá thân là thống lĩnh kiêu kỵ, trong phủ cũng có phủ binh, Viên Bá tự
xưng võ nghệ cao cường, trước giờ không để phủ binh đi tuần ban đêm, vậy nên những phủ binh đó đã ngủ cả rồi.
Rốt cuộc hai đấm không địch lại bốn tay, mặc dù võ nghệ của từng thích khách kém hơn Viên Bá rất
nhiều, thế nhưng, bọn chúng kết hợp lại, bố trí trận pháp, Viên Bá đối
phó cũng hơi khó nhọc, dần dần Viên Bá đã rơi vào thế yếu.
Trong sân bên ngoài thư phòng của Viên Bá, có trồng một cây đào, gió đêm thổi đến, hoa rụng lả tả.
Tần Cửu khoanh tay đứng dưới tàng cây, híp mắt nhìn trận giao chiến trong
sân, rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu.
Trời đêm sâu thẳm mà rộng lớn, vài đốm sao lấp lánh trên nền trời, càng làm tôn lên nền trời đen như mực sâu không lường nổi.
Trên thế giới này, thứ sâu không lường nổi không chỉ là trời đêm trên đầu, có rất nhiều chuyện cũng sâu không lường nổi.
Nhưng thứ sâu không lường nổi nhất, Tần Cửu cảm thấy, chính là lòng người.
Lòng người khó dò, thiên uy khó dò, vận mệnh khó dò.
Nếu đêm nay nàng và Tỳ Ba không đến Viên phủ, vận mệnh của Viên Bá sẽ như thế nào?
"Tỳ Ba, ngươi đi giúp Viên đại nhân một tay đi! Nhớ kỹ, không được để một
người nào trong số bọn chúng chạy thoát, không cần giữ lại người sống."
Tần Cửu thản nhiên nói.
Tỳ Ba rút bảo kiếm ra, cả người phi lên
phía trước, thân pháp tuyệt diệu, lại tựa như một nét khói mờ. Thật sự
võ công của Tỳ Ba cũng tiến bộ rất nhanh. Hắn xông vào trong trận, cả
người chạy đông phá tây, bóng người bay lượn, ánh sáng lóe lên rồi lại
vụt tắt. Viên Bá cũng chấn động tinh thần, hai người phối hợp ra chiêu
với nhau, chỉ nghe thấy tiếng “leng keng” không dứt bên tai, đồng thời
pha lẫn tiếng thở hổn hển.
Có một thích khách phát hiện ra bên mình ở thế yếu, lặng lẽ lùi về sau, định bỏ chạy.
Hắn vừa chạy đến dưới tàng cây, lập tức nhìn thấy có một người cạnh đứng
cây hoa đào, người đó đứng khoanh tay, nhìn qua thân hình nhỏ nhắn yếu
ớt, dáng vẻ không giống như có võ công. Mặc bộ áo đen phiêu dật, trên
mặt đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt đen trắng rõ ràng.
Thích
khách lướt qua người này, đang định vượt tường bỏ chạy. Lại thấy người
kia bước một bước lên phía trước, trong phút chốc, thích khách chỉ cảm
thấy một luồng chân khí mạnh mẽ như có như không bao phủ lên.
Trong lòng thích khách cả kinh, hắn chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy dưới ánh
trăng và ánh đèn giao hòa, sự lạnh lùng trong đôi mắt dưới lớp mặt nạ
của người áo đen mơ hồ trước mặt tựa như băng tuyết đột ngột lộ ra, hút
lấy hồn phách người.
Thích khách cả kinh, may mà thân thủ hắn nhanh nhẹn, xoay người bổ đao về phía người áo đen.
Người áo đen cười lạnh lùng, đưa tay ra nhẹ nhàng vung lên, ngón tay gập lại
bắn vào chính giữa thân đao. Thích khách chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, gần như không cầm được đao trong tay, trong lòng kinh hãi, nói: "Ngươi là
kẻ nào? Vì sao muốn xen vào chuyện của người khác?"
Dưới ánh
trăng nhạt nhòa, Tần Cửu đứng thẳng người, áo đen đón gió nhẹ nhàng tung bay, tựa như loài u lan sinh trưởng ở thâm cốc, nhưng phong thái trên
người lại chính là trời cao trăng sáng. Nàng cười lạnh nói: "Muốn biết
ta là kẻ nào thì để ta viết cho ngươi xem!"
Cổ tay phải của nàng
di chuyển nhanh, lấy kiếm làm bút, vẽ trong không trung. Nàng khoan thai tự tại, giống như tập viết trong thư phòng, động tác lưu loát như mây
bay nước chảy. Chờ đến khi kẻ kia mới nhìn rõ vài chữ kia giống như hai
chữ “câu hồn”, kiếm của Tần Cửu đã vạch lên hai cổ tay của hắn, chỉ nghe thấy “leng keng” một tiếng, thanh đao trong tay hắn rơi xuống đất, hai
cổ tay có máu tươi chảy ròng ròng, đã bị Tần Cửu vạch đứt gân tay.
Lại nhìn Tần Cửu, nàng vẫn phóng khoáng đứng yên, tựa như chưa từng ra tay.
Tỳ Ba và Viên Bá cũng đã đánh bại những người vây đánh bọn họ, phủ binh trong Viên phủ nghe được động tĩnh, đã chạy đến.
Tần Cửu thu kiếm trong tay, chỉ vào người bị mình vạch đứt gân tay nói với
Tỳ Ba: "Kẻ này là thủ lĩnh, đưa hắn vào." Nói xong mang theo Tỳ Ba lùi
thẳng vào trong thư phòng của Viên Bá, "Viên đại nhân, chúng tôi không
tiện để người khác nhìn thấy, xin Viên đại nhân thứ lỗi."
Viên Bá sai các phủ binh thu dọn hết thi thể trên mặt đất, cho phủ binh lui, xanh mặt đi về phía thư phòng.
Dưới ánh nến chập chờn, chỉ thấy hai người mặc áo đen một ngồi một đứng, có
thể nhìn ra được, hai người là chủ tớ. Thủ lĩnh thích khách vừa mới bắt
được quỳ trên mặt đất ở trước mặt bọn họ.
Viên Bá ôm quyền hỏi: "Đa tạ ơn cứu giúp của hai vị, không biết hai vị là ai"
Tần Cửu cười nói: "Viên đại nhân không cần hỏi ta là ai vội, trước tiên hỏi xem vị này là ai phái tới đi!"
Ánh mắt Viên Bá chuyển đến người thích khách quỳ trên mặt đất, hai mắt híp
lại, nói bằng giọng lạnh lùng: "Nói, là ai phái các ngươi tới? Nếu
không, bản đại nhân lập tức ném ngươi vào nhà lao."
Vẻ mặt thích
khách đầy sợ hãi, nói: "Đại nhân, tiểu nhân chỉ phụng mệnh hành sự, nhận tiền của người, thay người trừ họa, không hề biết người ra giá là ai.
Nghe chủ tử nói, là vì ân oán trên giang hồ, không biết đại nhân có từng đắc tội với người trên giang hồ không."
Nhiều năm trước Viên Bá đi lại trên giang hồ, thật ra có không ít ân oán, nghe vậy bèn nhíu mày.
Tần Cửu cười nói: "Viên đại nhân tin sao? Nếu không dùng hình, trước giờ ta không tin tưởng lời khai của bất kỳ người nào."
Tần Cửu nói xong, giữa ngón tay đã xuất hiện mấy cây ngân châm, nàng vừa
giơ ống tay áo lên, ngân châm đã đâm vào trong các huyệt quan trọng trên người thích khách. Cả người thích khách bắt đầu run lên cầm cập, vẻ mặt nhăn nhó, dường như đau đớn đến tột cùng.
Tần Cửu ung dung thản
nhiên cười nói: "Viên đại nhân, vừa rồi bọn ta hợp lực cứu giúp đại
nhân, hơi khiếp sợ một chút, không biết có thể uống chén trà cho đỡ sợ
không."
Viên Bá bước nhanh đến trước bàn, rót một chén trà đưa đến trước mặt Tần Cửu.
Tần Cửu bưng chén trà, từ từ thổi, ánh mắt xinh đẹp tập trung nhìn lên mặt thích khách, thưởng thức vẻ thống khổ của hắn.
Người nọ muốn chết mà không được, cuối cùng không chịu nổi nữa, cầu xin: "Ta
khai. Chủ tử nói, là trong cung có người muốn mua tính mạng của Viên đại nhân, nghe nói, giết Viên đại nhân rồi, sẽ cử những người khác thay vào vị trí thống lĩnh của Viên đại nhân."
Mặt Viên Bá vốn xanh mét,
lại càng lạnh thêm vài phần. Hôm nay ông vừa mới biết một bí mật động
trời, trong cung lại có người muốn tính mạng của ông?
--- ------ ------ ------ ----
*Lời tác giả:
Võ công của Cửu gia của chúng ta vẫn rất lợi hại, chỉ là võ công tăng lên
càng nhanh, có nghĩa là cơ thể nàng càng cạn kiệt, thật là mâu thuẫn mà.
Bạn đang đọc truyện Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.