Chương 136: Phong Ba Ở Thanh Lâu
"Tình Nhi, nếu Phượng Cơ không cách đứt quan hệ hợp tác sau trận chiến đoạt vị như nàng nói, vậy nàng sẽ làm thế nào."
"Ta sẽ không làm gì cả, ít nhất sẽ không khiến cho nàng ta không thể buôn bán được ở Tấn Thiên quốc này."
Bạch Hiểu Tình cười nhàn nhạt, tuy trả lời như vậy, nhưng trong lòng nàng
cũng hiểu được, Phượng Cơ tuyệt đối sẽ không ngồi yên, tuy rằng nàng ta
là bạn của Băng Băng, nhưng cũng chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi, sẽ không vì bạn của bạn mà tự làm tổn thất lợi ích của bản thân.
"Biểu cảm của nàng là khẳng định Phượng Cơ sẽ làm gì đó rồi."
Biểu cảm của Bạch Hiểu Tình rõ ràng đang thầm nói Phượng Cơ sẽ làm ra chuyện gì đó, tuy rằng Triệu Tử Tu không thể khẳng định trăm phần trăm, nhưng ở chung lâu như vậy hai người cũng hiểu biết lẫn nhau, đã có cảm nhận được trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì
trong qua sắc mặt.
"Tất nhiên ta biết nàng ta sẽ động tay động
chân, bởi vì ngay từ lần đầu gặp mặt ta đã biết nàng ta tuyệt đối không
phải là một người an phận."
Nếu như nàng giỏi giả bộ như vậy thì
tất nhiên cũng là người hiểu lòng người, liên lạc với Phượng Cơ một thời gian dài như vậy, tuy rằng không thể nói là hiểu nàng trăm phần trăm,
nhưng đại khái vẫn cảm giác được nàng ta là loại người gì.
"Nếu đã như vậy vì sao nàng vẫn lựa chọn hợp tác với nàng ta?"
Điều này mới là điểm Triệu Tử Tu không hiểu, nếu ngay từ đầu Bạch Hiểu Tình đã biết, vậy vì sao còn muốn hợp tác chung.
"Bởi vì nếu không hợp tác với nàng, sẽ có khả năng nàng ta đi tìm Triệu Tử
Hằng, ta không muốn dâng nguồn trợ lực này cho Triệu Tử Hằng."
Cho dù là mình không thể dùng, hoặc là dùng không được, nàng cũng tình
nguyện nuôi dưỡng, để không phải dâng nguồn sức mạnh này cho kẻ địch.
"Được rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút."
Thời gian này thân thể Bạch Hiểu Tình rất không tốt, tuy rằng không biết
nàng ở Quỹ quốc bị thương thế nào, nhưng thoạt nhìn vết thương của nàng
không đơn giản, cho nên, hắn có chút lo lắng.
"Ừ."
Nói xong, dựa vào người Triệu Tử Tu, tùy ý để hắn ôm mình trở về phòng, hai người cứ ôm nhau mà ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau rồi, hình như bởi vì mấy ngày nay Bạch Hiểu Tình không ở bên cạnh hắn nên Triệu Tử Tu cũng rất mỏi mệt, lúc hắn
tỉnh lại, phát hiện trên giường đã không có người.
Giờ phút này hắn thật sự sốt ruột, sao mới một đêm mà đột nhiên không thấy ai nữa?
Ngay khi hắn đứng dậy chuẩn bị đi tìm Bạch Hiểu Tình, cửa nhẹ nhàng đẩy ra,
Bạch Hiểu Tình cầm hộp đựng thức ăn đi vào, bên trong hộp đựng thức ăn
tỏa mùi hương thơm ngát, kích thích khẩu vị người khác.
Sau khi
vừa mới ở phòng bếp ra quản gia nhìn thấy Bạch Hiểu Tình thì khiến ông
lắp bắp kinh hãi, nhưng lúc ông nhìn thấy Bạch Hiểu Tình bắt đầu chuẩn
bị đồ ăn sáng, lại cười híp mắt, lúc này Bạch Hiểu Tình đến đây chuẩn bị đồ ăn sáng tất nhiên là vì chủ tử của mình, xem ra quan hệ giữa hai
người rốt cục cũng ổn định rồi.
"Tử Tu, tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì rửa mặt chải đầu chuẩn bị dùng đồ ăn sáng đi."
Tuy rằng hôm qua nàng không tin tưởng vào tay nghề của mình, nhưng hôm nay
lại khác, tục ngữ nói, làm lần đầu lần sau sẽ quen, ngày hôm qua làm
xong, hôm nay đã quen thuộc hơn rất nhiều, hương vị cũng sẽ không thể
kém hơn được.
"Nàng đi làm đồ ăn sáng sao?" Triệu Tử Tu dịu dàng hỏi.
Triệu Tử Tu có cảm giác kinh ngạc, điểm tâm hôm qua là vì hắn yêu cầu, nhưng
hôm nay không giống vậy, đồ ăn sáng hôm nay là do Bạch Hiểu Tình tự làm
cho hắn ăn.
"Ăn đi, một lát ăn xong đi với ta đến thanh lâu xem thử."
"Được."
Yêu cầu của Bạch Hiểu tất nhiên Tình Triệu Tử Tu sẽ đồng ý, hơn nữa cho dù
Bạch Hiểu Tình không nói, Triệu Tử Tu cũng sẽ đi cùng nàng, thanh lâu là chỗ nào chứ, nếu hắn không đi theo, nói không chừng Bạch Hiểu Tình sẽ
bị người ta chiếm tiện nghi.
Hai người dùng xong bữa sáng liền an vị lên xe ngựa đến thanh lâu lớn nhất trong Hoàng thành, lúc Triệu Tử
Tu nói những lời này đã bị thủ hạ hung hăng nhìn chằm chằm, lúc biết đó
là ý của Bạch Hiểu Tình mới bỏ qua.
Trong lúc nhất thời khiến Triệu Tử Tu dở khóc dở cười, hiện tại thủ hạ của hắn đều đã biến thành thủ hạ của Bạch Hiểu Tình.
Thật ra đám thuộc hạ này có cảm tình như vậy cũng là bình thường, dù sao
trong khoảng thời gian này việc làm của Bạch Hiểu Tình đều lọt vào mắt
bọn họ, nhất là lúc bị bắt đến Quỹ quốc, nàng nhưng chịu khổ không ít,
suýt nữa không về được, tất cả những thứ này đều là vì chủ tử của bọn
họ, nếu chủ tử dám làm chuyện có lỗi với nàng, vậy thì sẽ làm cho nàng
thất vọng đau khổ.
"Tình Nhi, bây giờ ta bắt đầu hoài nghi có
phải tiểu tử kia đã thành thuộc hạ của nàng rồi không, ta mới nói một
câu đến thanh lâu, đã bị hắn trừng mắt hơn nửa ngày."
Thật ra Triệu Tử Tu cũng không có ý kiến gì, mà chỉ đơn thuần muốn làm nũng với Bạch Hiểu Tình mà thôi.
Lúc nào Bạch Hiểu Tình cũng quá bình tĩnh, nếu hai người cùng im lặng thì
sẽ không thể bồi dưỡng tình cảm, cho nên Triệu Tử Tu chỉ có thể tự ủy
khuất bản thân.
"Cho nên chàng phải nhớ kỹ, sau này tuyệt đối
không thể để nữ nhân khác vào cửa, nếu không ta sẽ liên hợp với thủ hạ
của chàng đuổi chàng ra khỏi Vương phủ."
"Tình Nhi, yên tâm, trong Vương phủ của ta nàng sẽ là nữ chủ nhân duy nhất."
Nghe qua chuyện xưa mà Bạch Hiểu Tình kể, sao Triệu Tử Tu lại không biết
Bạch Hiểu Tình là loại người gì, đã biết nàng không thích thứ gì, thì
tất nhiên hắn sẽ không đụng vào điểm mấu chốt của nàng.
Hai người cứ nói nói cười cười trên đường tới thanh lâu, lúc xe dừng lại, người
chung quanh nhìn thấy Bạch Hiểu Tình, lập tức ngẩn cả người.
Mà sắc
mặt Triệu Tử Tu cũng khó coi, hắn biết Bạch Hiểu Tình xinh đẹp, cho nên
hắn mới không muốn để Bạch Hiểu Tình đến nơi như vậy, nữ nhân của hắn
không thể để cho nam nhân khác xem được!
Nhưng bây giờ hắn lại
không có cách nào, chỉ có thể để Bạch Hiểu Tình bị người ta xem,
tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng không có
cách nào, dù sao Bạch Hiểu Tình nói tới đây là có chuyện quan trọng, cho nên, tuyệt đối không thể kéo nàng rời đi.
"A, ông trời của ta
ơi, thần tiên đưa tới cho ta một tiểu tiên nữ rồi, đến đây, để mẹ xem
thử, chậc chậc chậc, nhan sắc như vậy dù là nam nhân nào cũng sẽ bị mê
hoặc, mẹ sắp phát tài rồi."
Bởi vì Triệu Tử Tu chậm một bước, cho nên Bạch Hiểu Tình đi vào trong một mình trước, vừa mới vào cửa đã gặp
ngay tú bà (má mì) của thanh lâu, dung mạo nàng như vậy tất nhiên mẹ
liếc mắt một đã chọn trúng.
"Ta tới đây không phải để bán mình."
Giọng nói nhàn nhạt làm cho người ta hơi rét run, trong lúc nhất thời, tú bà
bị bị khí thế trên người nàng dọa phát hoảng, nhưng ngay sau đó lại nở
nụ cười.
Không bán mình thì sao, nữ tử xinh đẹp như vậy, chỉ cần
vào tới thanh lâu của bà rồi thì cũng đừng nghĩ ra ngoài được, cũng
không phải bà chưa từng gặp những cô nương ngang ngược, nhưng cuối bị
dạy dỗ xong chẳng phải cũng ngoan ngoãn nghe lời đó sao, cho nên tú bà
vốn không lo lắng thiếu nữ trước mắt này không nghe lời.
Nhưng
đáng tiếc là bà đã xem thường bản lĩnh của Bạch Hiểu Tình rồi, Bạch Hiểu Tình là loại người gì, võ công của nàng không giống như dạng thiếu nữ
trói gà không chặt.
"Người đâu, mời cô nương này vào trong."
Nghe thấy lời nói của tú bà, khách làng chơi chung quanh đều hưng phấn,
trước kia bọn họ chưa từng thấy cô nương xinh đẹp nào như vậy, hiện tại
thanh lâu có được cô nương xinh đẹp thế này, sao bọn họ có thể không đến nếm thử trước được.
"Chỉ bằng vài người bọn họ mà đã muốn đưa ta vào, tú bà, ngươi cũng quá coi trọng người của ngươi rồi!"
Bạch Hiểu Tình cười chế giễu, đám người này không tên tuổi trong giang hồ mà dám kêu gào trước mặt nàng, đây không phải là đang đùa nàng sao, từ khi nào mà nàng dễ bị ức hiếp như vậy?
"Hừ! Tiểu cô nương, ngươi đừng mạnh miệng, ngươi sẽ lập tức biết sự lợi hại của họ!"
Tất nhiên bà biết không phải tất cả nữ tử đều không có võ công, nhưng cho
dù có tập võ thì cũng chỉ khoa tay múa chân mà thôi, muốn đối phó với
những tên cao to mà bà đã trả giá cao để thuê này, hừ, tuyệt đối không
có khả năng !
Nhưng cái không có khả năng trong mắt của bà đối
với Bạch Hiểu Tình vốn chỉ là một chuyện cười, võ công của Bạch Hiểu
Tình, cho dù để giết cao thủ hạng nhất nhì trên giang hồ cũng không
thành vấn đề, về phần những người này, ngay cả để nhét kẽ răng cũng
không đủ!
Cho nên, lúc động thủ tú bà mới biết Bạch Hiểu Tình đáng sợ.
Ở trong mắt bà đám người này có võ công cao thâm nhưng Bạch Hiểu Tình chỉ đánh hai ba cái đã giải quyết hết, nằm trên mặt đất rầm rì.
"Chuyện này, sao có thể..."
Nhìn người quỳ rạp trên mặt đất, tú bà thật sự sợ ngây người, bà ta thật
không ngờ một cô nương dịu dàng nhu nhược lại có bản lĩnh lớn như vậy.
"Hừ, ai dám động đến nữ nhân của bổn vương!"
Ngay khi tú bà muốn nói gì đó, Triệu Tử Tu đã đi vào từ bên ngoài, với võ
công của hắn, tất nhiên hắn có thể nghe rõ mọi chuyện vừa mới xảy ra ở
bên trong, nhìn tú bà, sắc mặt có chút âm trầm, hắn không hề nghĩ rằng
những người này lại lớn mật như vậy, dám có can đảm cướp người giữa
thanh thiên bạch nhật!
Mà khi tú bà nhìn thấy có người tới, có
cảm giác khóc không ra nước mắt, bà ta không ngờ người này lại liên quan đến Lệ Vương Triệu Tử Tu, nếu bà biết sớm, cho dù cho bà một ngàn lá
gan bà cũng không dám làm ra chuyện như vậy.
Triệu Tử Tu là loại
người gì, không ai không biết, cho nên không ai có lá gan khiêu khích
Triệu Tử Tu, mà hiện tại bà lại muốn bắt nữ nhân của Triệu Tử Tu vào
thanh lâu, không phải là bà đang tìm chết sao!
"Tình Nhi, không sao chứ."
Nghe thấy hai chữ Tình Nhi, tú bà cũng là người rành tin tức nên cũng biết người này là ai.
Bạch Hiểu Tình, hộ vệ bên cạnh Triệu Tử Tu, cũng có người nói nàng là nữ nhân mà Triệu Tử Tu yêu nhất.
Mà hiện tại, mặc kệ Bạch Hiểu Tình có thân phận gì, thì vận mạng hôm nay
của bà nhất định đều sẽ thê thảm, người của Lệ Vương điện hạ tuyệt đối
không thể động vào được, bây giờ bà có thể cảm nhận được thiếu nữ này là điểm mấu chốt của Lệ Vương điện hạ, động vào nàng sẽ phải chết!
Hiện tại bà chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng vị cô nương này có thể tha cho nàng!
Bạn đang đọc truyện Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.