Chương 17: Mưu Tính Không Thành Công
Nhị di nương cùng Tam di nương dẫn theo con gái của mình đi vào quỳ xuống
dập đầu bộp bộp, sau đó trong phòng vang lên tiếng khóc inh ỏi, còn kèm
theo âm thanh khiếu nại.
"Lão tổ tông, ngài không thể bất công,
ngài nâng Tứ di nương lên làm bình thê, chúng con phải làm như thế nào
bây giờ?" Đây là Nhị di nương nói, còn Tam di nương chỉ là làm nền mà
thôi, nào dám nói thêm điều gì.
Ngồi ở giữa phòng vị trí của chủ
nhà, lão thái thái sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, ánh mắt trợn to giận dữ nổi trận lôi đình, khóe môi rung rung, từ từ ngẩng đầu quét mắt nhìn Vãn
Thanh một cái, ánh mắt kia là mang theo ý vị thâm sâu.
Sau đó quay đầu nhìn Nhị di nương cùng Tam di nương đang quỳ phía dưới, giận dữ mắng lớn:
"Gào khóc cái gì hả? Thành cái thể thống gì hả?."
Lão thái thái nổi giận, Nhị di nương cùng Tam di nương lập tức ngậm miệng lại, nào có một giọt nước mắt nào ở trên mặt đâu?
Nhưng cũng không dám lên tiếng, tuy rất sợ lão thái thái, nhưng Nhị di nương
lại quyết tâm, ngày hôm nay bất luận như thế nào, tuyệt đối không thể để cho con hồ ly tinh kia trở thành bình thê, nếu như bên kia chỉ có một
mình Thượng Quan Vãn Thanh, nàng còn được làm chủ.
Nếu là con hồ ly tinh đó trở thành bình thê, thì vị trí của nàng ở nơi nào đây? Con
hồ ly này nguyên lai đã sớm có mưu tính này, thật là âm hiểm, Nhị di
nương hừ lạnh, ngày hôm nay nàng cũng không tin, bọn họ quậy lớn như
vậy, xem thử coi chuyện mà con hồ ly tinh này mưu tính có thành hay
không? Hừ.
Trong phòng an tĩnh lại, lão thái thái căn bản không
để ý tới đám người Nhị di nương cùng Tam di nương đang quỳ bên dưới, chỉ là hai người đàn bà ti tiện, cũng đáng giá để bà hao tâm tốn sức sao,
khóe môi lộ ra tia khinh thường, lạnh lùng mở miệng.
"Các ngươi
đã biết, cũng đỡ phiền ta lại phải phái người đi truyền một lần, ngày
hôm nay là chủ ý của ta, muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê, Thanh
nha đầu cũng đồng ý rồi, hai người các ngươi liền an phận một chút đi."
Tiếng nói lão thái thái vừa dứt, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh lập tức hân hoan dập đầu:
"Cảm ơn lão tổ tông."
Nhị di nương cùng Tam di nương sắc mặt tái nhợt, Thượng Quan Tử Ngọc cùng
Thượng Quan Lãnh Tâm sắc mặt đều khó coi, tất cả đều hung hăng trừng mắt nhìn Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh, hận không thể nhào lên cắn hai mẹ con kia, Nhị di nương là người đàn bà chanh chua liền hắng giọng kêu lên, té trên đất liên tục khóc thét.
"Lão thái thái, người
không thể bất công như vậy. Vì sao nâng Tứ di nương lên làm bình thê,
trải qua nhiều năm như vậy, nàng đã làm điều gì vì Thượng Quan phủ chưa, đều là nô tì một tay một chân chuẩn bị, nào là hầu hạ lão gia, rồi
chiếu cố một nhà lớn nhỏ trong phủ, ăn cái gì, dùng cái gì, mọi việc đều là nô tì làm, Tứ di nương trừ bỏ dạo chơi cùng trang điểm, cả ngày như
một con bướm thảnh thơi bay lượn, thì nàng làm được cái gì kia chứ, vậy
mà lúc này thế nhưng lại trở thành bình thê, nô tì không phục."
Tứ di nương nghe Nhị di nương sỉ nhục mình trước mặt bao nhiêu người khác, đã sớm nổi giận, hướng về phía Nhị di nương la lên.
"Con tiện nhân kia, cũng tại mày ngày thường không để ai nhúng tay vào việc
quản lý trong nhà, lại càng không cho phép bất cứ ai dính dáng đến tiền
bạc trong nhà, bây giờ còn làm bộ lên mặt trách móc ta."
Hai
người đàn bà cùng gây gổ, cùng vạch áo cho người xem lưng, lại chanh
chua, ăn nói thô tục, con gái của hai người cũng giúp mẹ mình một tay.
Trong chốc lát, trong phòng, cãi nhau ầm ĩ, đánh đấm lung tung, lộn nhào
thành một đống, khóe môi Vãn Thanh không dễ nhận ra hiện ra ý cười rực
rỡ, nhìn lão thái thái ngồi phía bên cạnh, chỉ thấy bộ ngực của lão thái thái lên xuống phập phồng thở dồn dập, sắc mặt đen dần, trong mắt nổi
lửa giận, hiển nhiên là tức giận không nhẹ, Thị Cẩm lập tức đi qua, vuốt ngực của bà để giúp bà ta bình tĩnh lại.
Vãn Thanh hài lòng
cười, trong lòng hừ lạnh, xứng đáng, cho ngươi thể hiện này, hừ, tuổi
đều một bó, có phúc không biết hưởng, muốn tự tìm phiền phức, nhưng mà
hiện tại là lúc nàng cần phải lên tiếng, nghĩ xong, nhàn nhạt lên tiếng:
"Dừng tay, ầm ĩ cái gì?"
Tiếng nói vừa dứt, người đánh nhau bên trong gian phòng đồng thời dừng tay,
nhất thời không biết phản ứng làm sao, ngẩn người nhìn Vãn Thanh, không
biết nàng muốn làm gì.
Vãn Thanh hét lên một tiếng làm đám người kia dừng lại hết, nghiêng đầu nhìn lão thái thái, không nhanh không chậm mở miệng.
"Lão tổ tông, bà xem Tứ di nương còn làm bình thê được hay sao? Thượng Quan
phủ trải qua trăm năm lịch sử, chủ tử thì nên có phong thái mà một chủ
tử nên có, cũng không thể cả ngày giống như một người đàn bà chanh chua
đanh đá, bà xem đi nếu nâng nàng lên làm bình thê, nếu có sự việc giống
như vậy xảy ra, thể diện của Thượng Quan phủ để vào đâu?"
Vãn
Thanh dứt lời, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh kinh hãi, sắc mặt
nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, vội nhìn lão thái thái.
"Nô tì đáng chết, là nô tì sai lầm rồi, thỉnh lão tổ tông trách phạt."
Không nghĩ tới nàng chỉ nhất thời giận dữ thế nhưng lại làm cho người ta để
ý, ngày hôm nay việc này nếu thất bại, về sau chỉ sợ khó có thể thành
công, mồ hôi lạnh trên mặt Tứ di nương tràn ra.
Lão thái thái
cũng không để ý đến Tứ di nương, nhìn Vãn Thanh, con mắt híp lại, cho
đến lúc này bà xem như nhìn rõ ý định của Vãn Thanh, nha đầu kia căn bản không đồng ý lập Tứ di nương làm bình thê, cho nên mới xảy ra tình
huống giống như vừa rồi, cái loại tính toán mưu mô này, thật là không
thua lúc bà còn trẻ, rốt cục nó muốn làm cái gì đây?
Lão thái
thái suy đoán, nhìn Tứ di nương, con đàn bà này này quả thật không làm
nên chuyện lớn gì được, vào thời điểm quyết định như thế này vậy mà lại
làm ra loại sai lầm không đáng mắc phải, đúng là người không có số hưởng phúc, lúc này lão thái thái quan tâm nhất chính là Vãn Thanh muốn làm
cái gì.
"Thanh nha đầu, con cho rằng chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Bà đã mở miệng nói muốn nâng Tứ di nương lên làm bình thê, chẳng lẽ nó
tính trực tiếp bôi nhọ thể diện của ta hay sao, chuyện này từ trước đến
nay chưa từng xảy ra với bà, trong mắt lão thái thái toát ra tia lạnh
lùng.
Vãn Thanh thanh tao lịch sự cười, vừa kiêu ngạo vừa rực rỡ, tất cả mọi người đều nhìn nàng, không tự chủ được liền bị nàng hấp dẫn.
Sự quyến rũ của nàng, khí chất cao quý của nàng, thật sự không tầm thường, tuy rằng không phải rất xinh đẹp, cũng là có nét đẹp riêng biệt, hơn
nữa càng xem càng có một loại cảm giác rung động lòng người, thật là lóa mắt người xem.
Trong lúc nhất thời, ai cũng không nói chuyện, thẳng đến khi thanh âm dễ nghe của nàng vang lên.
"Nếu lão tổ tông muốn lập Tứ di nương lên làm bình thê, cháu gái có thể đáp
ứng lão tổ tông, nhưng mà hiện tại Tứ di nương hành sự quá giới hạn, cho nên ý của Vãn Thanh là, hãy cho các nàng mỗi người một cơ hội, cạnh
tranh công bằng, nếu trong các nàng ai có nhiều phẩm hạnh nhất, đương
nhiên là phải có phong phạm của đương gia chủ mẫu, liền thăng lên làm
bình thê, lão tổ tông xem có thể làm như vậy hay không?"
Vãn Thanh dứt lời, Nhị di nương cùng Tam di nương giành trước liền dập đầu:
"Nô tì tạ ơn đại tiểu thư, đề nghị của đại tiểu thư, tụi nô tỳ cam tâm tình nguyện tán thành."
Bọn họ vốn không có cơ hội, hiện tại có một cơ hội như vậy, tuy rằng không
biết có thành công hay không, nhưng tốt xấu gì cũng có thể kéo con hồ ly tinh kia xuống, khiến ả ta không đảm đương nổi chức trách của vị trí
bình thê, đây mới là mục đích trước mắt.
Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh sắc mặt trắng bệch, cùng nhau làm ra vẻ tội nghiệp nhìn lão thái thái.
"Lão tổ tông."
Lão thái thái nhìn Vãn Thanh, trong mắt lóe ra tia sắc bén, nha đầu kia
không đơn giản, là một người khó đối phó, vân đạm phong khinh liền giải
quyết xong sự tình, nhưng mà bà ta nghĩ đến việc nàng mượn tay mình,
trong lòng liền không vui.
Nhưng trước mắt nàng còn biết tiến
biết lùi, bằng không làm ầm ĩ lớn việc lên, thì không phải cái mặt già
này của bà liền xong rồi sao, lão thái thái nghĩ, liền quay đầu trừng Tứ di nương.
"Tốt lắm, dựa theo lời của tiểu thư các ngươi nói mà
làm theo đi, ngươi thật sự là còn phải học tập nhiều hơn nữa, ráng chờ
thêm một chút đi, nếu Thanh nha đầu đã nói cho các ngươi cơ hội, các
ngươi hãy cố gắng làm thật tốt, chắc chắn sẽ được cân nhắc lên làm chủ
mẫu”
Nghe lão thái thái nói như thế, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh thân mình mềm nhũn, buông mình nằm trên đất.
Bỗng chốc từ trên đám mây cao rơi xuống cảm giác thật sự là rất đau khổ,
hiện tại Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh đã nghĩ cùng Nhị di
nương, Tam di nương liều mạng, một người một ngụm cắn nát cổ bọn họ mới
giải hận, vốn dĩ trong lòng các nàng cứ nghĩ là sự việc đã thành công,
cứ như vậy mà bị bọn họ ầm ĩ náo loạn, làm hại mẹ con bọn họ đến bây giờ cái gì cũng không có.
Vốn chuyện tình tốt đẹp lại trở thành như
vậy, không khí trong phòng tràn đầy đè nén, lão thái thái ho khan hai
tiếng, nhìn Vãn Thanh.
"Thanh nha đầu, nếu muốn khảo sát các nàng, chẳng phải nên có một kỳ hạn sao."
Vãn Thanh gật đầu: " Kỳ hạn ba tháng. Thưa lão tổ tông, sau ba tháng, người nào biểu hiện tốt nhất, sẽ trở thành bình thê."
"Tốt "
Lão thái thái gật đầu, việc này mà lập lại một lần nữa, bà cũng không còn
đủ sức để mà giúp, nhìn mấy nữ nhân đang quỳ phía dưới, vừa bực vừa hận
mở miệng:
"Các ngươi hãy phát huy thật tốt đi, đến lúc đó người nào biểu hiện tốt nhất sẽ trở thành bình thê của phủ bên đó."
"Cảm ơn. Lão tổ tông." Mấy nữ nhân kia ngoan ngoãn trả lời.
Tứ di nương tuy rằng tức giận phẫn nộ, cũng không dám làm phát điên lần
nữa, vốn còn muốn nói đến chuyện của Trúc nhi, nhưng nhìn sắc mặt của
lão thái thái, đúng là đang rất giận. Hiện tại nếu nói ra thì nàng không có trái ngọt để ăn, chỉ có thể đem lời phẫn nộ dìm dưới đáy lòng .
Mắt thấy sự tình kia đã được giải quyết thỏa đáng, Tứ di nương đột nhiên nhìn lão thái thái cùng Vãn Thanh.
"Nô tì còn có một việc muốn nói?"
Bạn đang đọc truyện Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.